Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71
Cánh tay cô vương ra một nửa lại dừng giữa không trung, động tác quá rõ ràng, Lục Tinh Hàn cau mày hỏi: "Sao vậy?"
Cậu muốn lấy điện thoại, nhưng Lâm Tri Vi kịp phản ứng, vội vàng lui lại, nhấn nút quay lại trên màn hình, ý cười trên mặt đã biến mất. Cô cúi đầu, cố gắng xoa dịu cảm xúc thay đổi quá nhanh.
Mấy ngày nay yên bình thoải mái quá, khiến cô nghĩ rằng Trần Lệnh Nghi thật sự đã mai danh ẩn tích, suýt nữa đã xem nhẹ lời nhắc nhở của Tạ Hàm, người như bà ta chỉ e sẽ không bỏ cuộc dễ dàng.
Nhưng khi đối mặt với Lục Tinh Hàn, cô thật sự không muốn nói ra, không muốn phá hỏng tâm trạng của cậu.
Lục Tinh Hàn lờ mờ đoán được, kiên quyết giật điện thoại lại, ánh mắt sau khi nhìn lướt qua thì trở nên lạnh lẽo, cất giọng gọi: "Anh Viên."
Viên Mạnh "ơi" một tiếng, chạy chậm lại đây.
Cậu nghiêm túc hỏi: "Mấy chuyện của Trần Lệnh Nghi lúc trước không có đủ chứng cứ, bây giờ tiến triển thế nào rồi?"
Viên Mạnh vô cùng tự tin trả lời: "Gần xong rồi, chỉ còn một chút nữa thôi." Nói xong thì anh ta khó hiểu hỏi: "Có điều, không phải là tạm thời không dùng được sao?"
Trần Lệnh Nghi đã mất hết thanh danh, có một đám người đang chờ truy cứu trách nhiệm của bà ta, nhưng người vẫn còn đang ở bệnh viện, hoàn toàn không có khả năng xoay người.
Nếu từ nay về sau bà ta khiêm tốn làm người, việc này sẽ dần dần lắng xuống. Sao đột nhiên lại như vậy?
Lục Tinh Hàn cười khẩy: "Chỉ sợ bà ta muốn chết nhanh hơn một chút thôi."
Viên Mạnh cũng xem tin tức một lượt, từ ngữ rất đơn giản, không giống như cố ý phô trương thanh thế.
Vẻ mặt anh ta nghiêm trọng, tay chắp sau lưng đi hai bước, hạ thấp giọng: "Bà ta còn có chiêu gì phía sau nữa? Âm mưu lớn như vậy cũng đã bị chúng ta nhìn thấu và giải quyết xong, còn cái gì có thể phơi bày… Quan hệ của hai người ư? Nhưng không hợp lý tí nào cả!"
Nói xong anh ta lại bắt đầu kể lể: "Tôi đã quản lý rất chặt chẽ tất cả những người bên cạnh, cam đoan sẽ không xảy ra vấn đề nội bộ. Tạ Hàm lại càng không thể tiết lộ cho Trần Lệnh Nghi. Nếu là chó săn thì chụp được cái gì đã sớm có tiếng gió, bà ta không thể nào biết tình hình trước chúng ta được, trừ khi… còn có chuyện khác."
Lâm Tri Vi xoa mi tâm, cố gắng nghĩ cũng không nghĩ ra có gì để Trần Lệnh Nghi có thể lợi dụng, cô lắc đầu, thấp giọng nói: "Chuyện khác thì tôi thật sự không biết."
Lục Tinh Hàn ôm lấy cô: "Đừng nghĩ, chị không cần phải xen vào, cứ giao cho em đi."
Lâm Tri Vi mỉm cười nói: "Nói thế cứ như chị yếu ớt lắm vậy, làm sao có thể giao hết cho em được chứ?"
"Em nói có thể là có thể." Cậu nắm lấy tay cô, trong mắt lóe lên sự sắc bén, bỗng dưng híp mắt lại, ngẩng đầu lên hỏi Viên Mạnh: "Từ sau chuyện trên thảm đỏ cho đến hôm nay, hướng gió của dư luận trên mạng thế nào rồi?"
Viên Mạnh vẫn luôn chú ý đến lời dặn dò của Lục Tinh Hàn, hai ngày này dù có tràn đầy khen ngợi cũng không báo lại kỹ càng cho Lục Tinh Hàn, lúc này nhắc tới mới nói: "Hướng đi rất tốt, không chỉ cậu và Tạ Hàm, cô Tiểu Lâm cũng tốt, bây giờ độ quan tâm rất cao, một vài tiểu sinh tiểu hoa trước kia từng hợp tác đều ra mặt khen ngợi cô ấy, nhiều tài khoản marketing vì muốn cọ nhiệt cũng đang bán marketing trực tiếp theo nhiều cách khác nhau, phát ra rất nhiều bài viết tích cực."
"Trong đó viết những gì?"
Viên Mạnh có hơi khó hiểu nhưng vẫn lục lại mấy bài viết cũ, nói chi tiết: "Nói cô Tiểu Lâm trẻ tuổi, đủ hiểu biết, ánh mắt độc đáo, thái độ làm việc nghiêm túc, xuất thân chính quy, thực lực trình độ vững vàng…"
Lục Tinh Hàn nắm được điểm mấu chốt một cái chuẩn xác, cắt ngang lời anh ta: "Xuất thân chính quy?"
Viên Mạnh ngơ ngác: "Đúng vậy, là nói như vậy, câu này không có nghĩa khác, có vấn đề gì sao?"
Có lẽ người khác không hiểu rõ, nhưng Lục Tinh Hàn lại biết rất tường tận. Lúc trước Lâm Tri Vi học đại học tổng hợp trọng điểm của cả nước, chuyên ngành là Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc. Lúc đó cô ghi danh vốn là định làm gia sư dạy thêm trong lúc đi học để kiếm thêm thu nhập, sau khi tốt nghiệp thì làm giáo viên, thu nhập ổn định, như vậy là có thể yên tâm nuôi cậu lớn lên. Sau đó vào vòng stylist này chỉ là lâm thời đổi nghề do trùng hợp, cho dù khen như thế nào thì hẳn là không thể dùng đến bốn chữ "xuất thân chính quy" được.
Lâm Tri Vi lập tức hiểu được Lục Tinh Hàn đang lo lắng cái gì: "Lúc chị vào phòng làm việc không lâu thì đã nói hết tất cả mọi chuyện với Trần Lệnh Nghi, bà ta biết chị đổi nghề giữa chừng rồi."
Lúc đó, sau khi cô vào năm nhất đại học, vừa đón Lục Tinh Hàn từ nhà người cậu về không lâu thì thông qua sự giúp đỡ của dì nhỏ, sắp xếp cho cậu đi học ở thành phố Giang, dùng một chút tiền cuối cùng trong tay cho cậu nhập học và tìm chỗ ở.
Tiền bồi thường khi cha mẹ hai bên qua đời ngoài ý muốn đã bị người cậu và bà nội của Lục Tinh Hàn lần lượt chiếm đoạt, hai đứa trẻ không có đồng nào trong người, Lâm Tri Vi lại cần dùng tiền gấp, thu nhập của công việc gia sư kia quá ít, ngay cả chi phí cho học tập cũng không đủ, huống chi trong nhà còn phải nuôi trẻ con.
Cô nhỏ kiếm tiền không dễ dàng gì, cô không muốn liên lụy nên bèn đi tìm mấy việc làm bán thời gian. Cho đến khi học viện điện ảnh kế bên đón mùa tốt nghiệp, bạn học ngành đạo diễn và biểu diễn vội vàng quay các loại phim ngắn, stylist không đủ nên cô đi theo thử một lần, không ngờ hiệu quả lại rất tốt, một lần kiếm được không ít tiền, dần dà còn được người ta chủ động tìm tới.
Lâm Tri Vi được di truyền sự nghệ thuật và thẩm mỹ bẩm sinh từ mẹ, hơn nữa còn ưu tú hơn rất nhiều, càng lớn lại càng thể hiện rõ.
Khi bạn gái cùng tuổi chỉ biết mặc áo thun và quần bò thì cô đã tự động học được cách phối hợp tốt nhất chỉ với những món quần áo đơn giản. Lúc ở đại học cô có lập một cái Weibo, sau đó nhanh chóng hot lên trên mạng, tay nghề được rèn luyện lại càng lộ ra phong cách độc đáo, vô cùng nhuần nhuyễn.
Nguyên nhân cô vào giới này rất đơn giản, đó là kiếm được nhiều tiền.
Sau đó cô từ ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc chuyển sang ngành Hóa trang và Thiết kế tạo hình hoàn toàn không liên quan gì với nhau, quan hệ với bạn học lúc đó cứ thế mà giảm dần. Đơn nhận được càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn, tiếp xúc được với người trong giới, địa vị cũng tăng lên một cách rõ ràng.
Lúc này, bắt đầu có phòng làm việc liên lạc với cô, đưa ra những điều kiện đãi ngộ tốt, Trần Lệnh Nghi lại là người nữ duy nhất trong số đó, cũng là người duy nhất nói với cô rằng chỉ cần cô chịu được sự vất vả, tiền lương của cô có thể tăng lên hàng tháng.
Lâm Tri Vi biết cái vòng này rất loạn, muốn phát triển xa hơn cao hơn thì không thể thiếu sự giúp sức của đoàn đội, cho nên vì an toàn, vì tiền nhiều, cô đã lựa chọn bà ta không chút do dự.
Tuy rằng bây giờ sự thật chứng minh, nếu xét về những vất vả mà cô đã trải qua thì thù lao mà Trần Lệnh Nghi chi trả lại thấp nhất trong giới, nhưng lúc đó Lâm Tri Vi đã rất hài lòng.
Khi ký hợp đồng cô đã nói rất rõ ràng: "Tôi đổi nghề giữa đường, chưa từng học chuyên ngành."
Trần Lệnh Nghi cười vô cùng dịu dàng, an ủi cô: "Không sao, tuy nói là trong giới thì lý lịch rất quan trọng, nhưng nếu cô không nói ra bên ngoài và tôi cũng không nói ra, thì với tình hình bây giờ của cô sẽ không có ai để ý đâu, có đủ năng lực là được."
Nhớ lại hình ảnh đó, Lâm Tri Vi cảm thấy lo lắng trong lòng.
Xuất thân chính quy? Lý lịch?
Nhưng nhiều nhất chỉ có thể tâng bốc cô lên trước rồi lại công khai chuyện cô chưa từng học chuyên ngành thôi, mà bây giờ cô đã có thành tựu trong tay nên không thể xem đó là vấn đề lớn, trừ lần đó ra thì bà ta còn có thể giở thủ đoạn gì nữa?
Lâm Tri Vi nhìn ra ngoài cửa sổ, ấn đường nhíu chặt lại.
Lục Tinh Hàn kéo cô vào trong lòng, ôm chặt hơn nữa.
Không kịp nói mấy lời thì thuyền đã cập bến.
Bến tàu cách sân bay không tính là gần, đi đường phải tốn hơn nửa tiếng, mà cách thời gian lên máy bay chỉ còn lại gần một tiếng. Vì thế nên không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cũng không thể chỉ vì một vài tin tức và suy đoán mà thay đổi hành trình được.
Dù sao đang ở nước ngoài cũng không tiện, muốn hành động đối phó thì vẫn nên nhanh chóng về nước, sẽ ổn thỏa hơn nhiều.
Lục Tinh Hàn đứng dậy, trầm giọng dặn dò Viên Mạnh: "Trước khi lên máy bay thì bất cứ lúc nào cũng phải chú ý hướng gió trên mạng, trong mười mấy giờ bay thì lập tức bổ sung đầy đủ cả hai sự việc thiếu chứng cứ chính xác kia luôn, chậm thì thêm tiền, thêm đến khi nào làm được thì thôi, có thể lúc đáp xuống đất sẽ phải dùng tới."
Viên Mạnh bị cậu làm cho hoảng sợ, liên tục gật đầu, xoay người đi gọi điện thoại.
Lâm Tri Vi quay đầu nhìn mặt nước ánh màu đỏ cam hoa lệ. Lúc ở bên kia rõ ràng là vô cùng hạnh phúc, được Lục Tinh Hàn quấn quít làm nũng, nhưng trong nháy mắt xuống thuyền thì bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi.
Cô siết chặt tay.
Cho dù Trần Lệnh Nghi muốn làm gì đi chăng nữa, cô tuyệt đối không thể thua.
Bởi vì thời gian có hạn, trên đường lên máy bay còn phải bận rộn nhiều việc, cả đoàn đội đều cảm giác được sự trầm tư ít nói của Lục Tinh Hàn, không ai dám lớn tiếng trò chuyện, chỉ yên lặng đi sau cậu, làm tốt trách nhiệm của mình.
Viên Mạnh cầm một xấp vé máy bay đi phân phát, theo sắp xếp lúc đến, anh ta vẫn đang định ngồi bên cạnh Lục Tinh Hàn.
Lục Tinh Hàn lại đưa tay ngăn cản: "Tri Vi ngồi ở đây."
Lâm Tri Vi vốn đã đi đến chỗ được sắp xếp ở phía sau lại được Viên Mạnh mời quay lại, anh ta nhỏ giọng nói: "Tinh Hàn có hơi đáng sợ, tôi không dám chọc cậu ấy, tôi ngồi phía sau hai người thôi. Chuyến bay lần này không tồi, nhìn sơ qua thì không có fan đâu, hai người ngồi ở phía trước vẫn an toàn, đừng làm động tác quá lớn là được."
Lục Tinh Hàn nắm lấy góc áo của của Lâm Tri Vi, bảo cô ngồi gần cửa sổ, nghiêng người qua thắt dây an toàn cho cô.
"Vi Vi, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta ngồi máy bay không?"
Lâm Tri Vi nhẹ giọng nói: "Nhớ chứ, là lúc đi quay đoạn phim mở đầu của "Đêm nay không ngủ", em đã đến chậm, lại còn đòi ngồi chung một chỗ với chị."
Nét mặt của Lục Tinh Hàn rốt cuộc cũng dịu xuống: "Khi đó em đã nói, về sau những việc nhỏ như thắt dây an toàn thế này, đều có em làm thay chị."
Hàng mi dài của cậu rũ xuống, mười ngón tay thon dài chậm rãi ấn vào móc khóa, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi nhưng vẫn rất nghiêm túc: "Trần Lệnh Nghi chẳng qua chỉ là một việc nhỏ như thắt dây an toàn mà thôi, đừng lo lắng, em có thể giải quyết được."
Lâm Tri Vi dựa lưng vào ghế, nhìn đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt cậu, có lo lắng nhiều hơn nữa thì cũng không nói ra miệng, gật đầu cười: "Được, chị tin em mà."
Cô đương nhiên là tin tưởng.
Nhưng nguy cơ mà lần này gặp phải lại không hề rõ ràng, còn không kịp trở tay, hoàn toàn khác với cảm giác đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến đây.
Mười sáu giờ tiếp theo trên máy bay, Lục Tinh Hàn chỉ cần nhắm mắt lại là ác mộng khiến cậu không thể chịu đựng được kia sẽ tái hiện.
Cậu gần như không ngủ được, ngọn đèn cabin tối xuống thì cậu dùng chăn che lại, nắm lấy ngón tay của Lâm Tri Vi vuốt ve nâng niu, thừa dịp những người xung quanh đều mang miếng che mắt để ngủ thì nghiêng người qua hôn lên mặt cô.
Hô hấp của cô vẫn đều đều, mắt nhắm chặt, cậu cứ nghĩ cô đang ngủ. Không ngờ cô lại nhẹ nhàng mở mắt ra, mỉm cười tóm được khoảnh khắc hôn trộm của cậu.
Giọng của cô rất nhẹ nhàng: "Nhóc con à, em làm chuyện xấu."
Lục Tinh Hàn cười nhẹ, tiện tay mở một quyển tạp chí ra, nâng lên che mặt, đầu lại càng sáp lại gần, liếm môi của cô, cắn lên cái miệng nhỏ nhắn, yên lặng quấn quít.
Hôn không đủ, có hôn bao nhiêu cũng không đủ.
Tiếp viên hàng không nhắc nhở máy bay đã tiếp đất an toàn, mời các vị hành khách chuẩn bị xuống máy bay. Lâm Tri Vi lập tức lấy điện thoại ra, nhấn giữ nút nguồn, vừa mới bắt được tín hiệu thì tiếng chuông đã vang lên, nhìn cái hiệu suất này thì chắc chắn đã gọi đến không chỉ một lần, hơn nữa, vậy mà lại hiển thị tên của Tần Tư Tư.
Lâm Tri Vi và Lục Tinh Hàn nhìn nhau, biết được là đã có chuyện xảy ra, nhanh chóng nhận điện thoại.
Tần Tư Tư không nói lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề: "Cuối cùng cũng khởi động máy rồi, tôi nhớ anh của tôi từng nói chị học Ngôn ngữ Trung, anh ấy thậm chí còn từng giảng bài trong tất cả những lớp học công khai trong học viện. Chị cũng không bỏ học, thuận lợi hoàn thành bốn năm rồi tốt nghiệp, đúng không?"
Dây thần kinh của Lâm Tri Vi căng chặt: "Đúng vậy."
"Vậy không đúng." Cô ta nói nhanh: "Nếu như vậy thì làm sao chị có thể là bạn học của tôi được chứ?"
Lâm Tri Vi ngạc nhiên: "Bạn học của cô?"
Tần Tư Tư không tự giác lộ ra một chút tự hào: "Đúng vậy, là một trong ba học viện thiết kế hàng đầu trên thế giới."
Lâm Tri Vi ngồi thẳng người lên: "Làm sao có thể chứ?"
"Sao lại không thể." Dường như Tần Tư Tư đang lướt cái gì đó: "Tôi vừa mới biết nè, bên phòng làm việc của Trần Lệnh Nghi vừa tung ra lý lịch của chị, không có Ngôn ngữ Trung gì cả. Chị tốt nghiệp trung học xong thì trực tiếp đi du học ở nước ngoài, là tinh anh tốt nghiệp ở viện thiết kế nổi tiếng, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng được sao chép rõ ràng, giống hệt cái của tôi!"
Trái tim cứng đờ của Lâm Tri Vi nâng lên cao, rồi lại rơi mạnh xuống.
Tiếng người ta đi qua đi lại trong cabin bỗng nhòe đi, rơi vào trong tai cô chỉ còn lại tiếng ù ù. Khoảng mấy giây sau thì cô dần bình phục, Tần Tư Tư trong điện thoại vẫn đang lải nhải không ngừng, tiếng kêu kinh ngạc kìm nén của Viên Mạnh truyền đến từ phía sau: "Sao lại thế này? Mới mười sáu tiếng mà đã thay đổi rồi? Tại sao họ đều nói cô Tiểu Lâm làm bằng giả vậy?"
Cuối cùng thì trên điện thoại di động của anh ta bắt đầu có những tin tức muộn màng liên tục nhảy lên, liên hệ khắp các nơi đều nói về cùng một chuyện.
Trước khi cất cánh, hướng đi trên mạng vẫn còn tốt, nơi nơi khen ngợi.
Sau khi hạ cánh, toàn mạng đều là lời chất vấn và chửi mắng.
"Người đẹp stylist nổi tiếng trong liên hoan điện ảnh quốc tế đã bị làm sáng tỏ chuyện làm giả bằng cấp, là sinh viên chuyên ngành Ngôn ngữ Trung của một trường trong nước lại giả làm sinh viên đã tốt nghiệp học viện thiết kế nổi tiếng thế giới, cũng đã cung cấp giấy "chứng nhận" giả cho phòng làm việc, miệng đầy giả dối."
"Bà chủ của phòng làm việc tai tiếng đầy mình thì năng lực stylist này tốt đến đâu được chứ?"
"Chỉ trích nhau, nói đến cùng thì đều là cá mè một lứa cả!"
"Người mà ngay cả bằng cấp cũng làm giả thì thành tích sao có thể là thật được đây?"
"Lục Tinh Hàn và Tạ Hàm đều bị lừa hết rồi!"
Thời gian đoàn đội Lục Tinh Hàn trở về không phải là bí mật.
Trong đại sảnh của sân bay đã kín người hết chỗ, ngoại trừ fan thì truyền thông còn tới đông hơn cả khi xuất phát, tất cả đều đang chờ bắt được Lâm Tri Vi ngay tại hiện trường, ép cô tự trả lời nghi vấn trên mạng.
Hoặc nên nói là, tin tức về sự việc ngày càng nghiêm trọng mới là thứ mà truyền thông thật sự muốn thấy, so với một câu trả lời, mọi người càng hy vọng sẽ chụp được dáng vẻ luống cuống hoảng sợ của cô hơn.
Lối đi VIP trong sân bay vừa lúc lại đóng cửa, không được phép sử dụng do có tình huống đặc biệt. Phải đi lối bình thường ở bên ngoài.
Lục Tinh Hàn không nói lời nào, gương mặt âm trầm đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi, siết chặt tay của Lâm Tri Vi, nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Viên Mạnh mặt cắt không còn chút máu, dùng hết sức lực toàn thân để giữ cậu lại: "Cậu muốn hại chết cô Tiểu Lâm có phải không?"
Lâm Tri Vi nghiến chặt răng, khống chế nhịp thở của mình, rồi nhẹ nhàng nở nụ cười, dịu dàng trở tay nắm lấy tay Lục Tinh Hàn, mềm giọng an ủi: "Đừng như vậy, không nghiêm trọng đến thế đâu. Chị không lộ mặt nhiều, bọn họ chưa chắc có thể nhận ra, lại nói bọn họ chủ yếu là đến chụp hình em, em càng khác thường thì bọn họ lại càng nghi ngờ lung tung."
Cô đung đưa cánh tay: "Tinh Hàn, nghe lời đi." Cô nói xong thì liếc mắt nhìn Viên Mạnh, ý bảo anh ta nhanh chóng kéo cậu đi ra ngoài, đừng chậm trễ nữa.
Viên Mạnh nhận được tín hiệu thì vội vàng gật đầu, bất ngờ dùng sức đẩy Lục Tinh Hàn ra bên ngoài, anh ta tin tưởng, chỉ cần rời khỏi ống kính thì Lục Tinh Hàn hoàn toàn không kiểm soát được bản thân!
Quả nhiên, Lục Tinh Hàn vừa xuất hiện, đám đông lập tức tuôn lại đây như sóng biển, trợ lý đi trước mở đường bị đẩy cho ngã trái ngã phải, gắng gượng khống chế tình hình.
Nhưng sau đó, lúc Lâm Tri Vi bình tĩnh đi ra thì tình cảnh lại gần như không thể kiểm soát nổi.
Mọi người vẫn có chút kiêng kỵ Lục Tinh Hàn nên không dám xằng bậy, nhưng với một stylist nho nhỏ như Lâm Tri Vi, lại còn là một cô gái nhỏ gầy yếu thì hoàn toàn không kiêng nể gì, ống kính và micro liên tục đưa đến trước mặt cô, thoáng cái đã vây cô lại.
Tiếng ồn ào hỗn loạn, từng vấn đề đưa ra đều rất gay gắt.
Mấy câu trả lời như "Không có làm giả", "Tất cả đều là hãm hại ác ý" đều không ai nghe cả.
Bóng dáng của cô hoàn toàn bị đám đông bao vây, Hà Vãn và mấy cô gái nỗ lực che chở cho cô, đều nghiêng ngả lảo đảo.
Lâm Tri Vi cứ cố gắng đứng vững, môi mím lại đến trắng bệch, nhưng từ đầu đến cuối vẻ mặt đều không có một chút hốt hoảng nào.
Cô mở to mắt nhìn, dùng sức lặp lại rằng bản thân trong sạch. Không có ai nghe thì cô cũng muốn nói!
Đám đông vốn đang càng lúc càng vây chặt thì bỗng dưng hỗn loạn.
Có một bóng dáng cao lớn như hạc trong bầy gà băng qua từng lớp chướng ngại, không chút do dự, nhanh chóng quay trở lại, túm lấy cổ áo của một phóng viên ở ngoài cùng và kéo ra ngoài, cánh tay mạnh mẽ liên tục xe mở vòng vây, sức lực lớn đủ làm gãy xương đứt gân đập lên người, tiếng kêu đau đớn vang lên liên tiếp.
Thành lũy chật như nêm cối lại bị cậu quét sạch trong hai ba lần.
Toàn thân Lâm Tri Vi cứng đờ, yên lặng nhìn cậu, đôi mắt hơi ửng đỏ, theo bản năng muốn lui về phía sau.
Lục Tinh Hàn lại cương quyết kéo cánh tay của cô lại, ôm bả vai cô vào lòng che chở. Cậu giật khẩu trang trên mặt xuống rồi nắm trong tay, vẻ mặt không chút e ngại dù bất cứ ai nhìn thấy, ánh mắt như chùy băng chậm rãi liếc nhìn xung quanh: "Cô ấy đã nói là không làm giả, tất cả đều là hãm hại ác ý, xin hỏi, còn có ai không nghe hiểu ư?"
Cậu muốn lấy điện thoại, nhưng Lâm Tri Vi kịp phản ứng, vội vàng lui lại, nhấn nút quay lại trên màn hình, ý cười trên mặt đã biến mất. Cô cúi đầu, cố gắng xoa dịu cảm xúc thay đổi quá nhanh.
Mấy ngày nay yên bình thoải mái quá, khiến cô nghĩ rằng Trần Lệnh Nghi thật sự đã mai danh ẩn tích, suýt nữa đã xem nhẹ lời nhắc nhở của Tạ Hàm, người như bà ta chỉ e sẽ không bỏ cuộc dễ dàng.
Nhưng khi đối mặt với Lục Tinh Hàn, cô thật sự không muốn nói ra, không muốn phá hỏng tâm trạng của cậu.
Lục Tinh Hàn lờ mờ đoán được, kiên quyết giật điện thoại lại, ánh mắt sau khi nhìn lướt qua thì trở nên lạnh lẽo, cất giọng gọi: "Anh Viên."
Viên Mạnh "ơi" một tiếng, chạy chậm lại đây.
Cậu nghiêm túc hỏi: "Mấy chuyện của Trần Lệnh Nghi lúc trước không có đủ chứng cứ, bây giờ tiến triển thế nào rồi?"
Viên Mạnh vô cùng tự tin trả lời: "Gần xong rồi, chỉ còn một chút nữa thôi." Nói xong thì anh ta khó hiểu hỏi: "Có điều, không phải là tạm thời không dùng được sao?"
Trần Lệnh Nghi đã mất hết thanh danh, có một đám người đang chờ truy cứu trách nhiệm của bà ta, nhưng người vẫn còn đang ở bệnh viện, hoàn toàn không có khả năng xoay người.
Nếu từ nay về sau bà ta khiêm tốn làm người, việc này sẽ dần dần lắng xuống. Sao đột nhiên lại như vậy?
Lục Tinh Hàn cười khẩy: "Chỉ sợ bà ta muốn chết nhanh hơn một chút thôi."
Viên Mạnh cũng xem tin tức một lượt, từ ngữ rất đơn giản, không giống như cố ý phô trương thanh thế.
Vẻ mặt anh ta nghiêm trọng, tay chắp sau lưng đi hai bước, hạ thấp giọng: "Bà ta còn có chiêu gì phía sau nữa? Âm mưu lớn như vậy cũng đã bị chúng ta nhìn thấu và giải quyết xong, còn cái gì có thể phơi bày… Quan hệ của hai người ư? Nhưng không hợp lý tí nào cả!"
Nói xong anh ta lại bắt đầu kể lể: "Tôi đã quản lý rất chặt chẽ tất cả những người bên cạnh, cam đoan sẽ không xảy ra vấn đề nội bộ. Tạ Hàm lại càng không thể tiết lộ cho Trần Lệnh Nghi. Nếu là chó săn thì chụp được cái gì đã sớm có tiếng gió, bà ta không thể nào biết tình hình trước chúng ta được, trừ khi… còn có chuyện khác."
Lâm Tri Vi xoa mi tâm, cố gắng nghĩ cũng không nghĩ ra có gì để Trần Lệnh Nghi có thể lợi dụng, cô lắc đầu, thấp giọng nói: "Chuyện khác thì tôi thật sự không biết."
Lục Tinh Hàn ôm lấy cô: "Đừng nghĩ, chị không cần phải xen vào, cứ giao cho em đi."
Lâm Tri Vi mỉm cười nói: "Nói thế cứ như chị yếu ớt lắm vậy, làm sao có thể giao hết cho em được chứ?"
"Em nói có thể là có thể." Cậu nắm lấy tay cô, trong mắt lóe lên sự sắc bén, bỗng dưng híp mắt lại, ngẩng đầu lên hỏi Viên Mạnh: "Từ sau chuyện trên thảm đỏ cho đến hôm nay, hướng gió của dư luận trên mạng thế nào rồi?"
Viên Mạnh vẫn luôn chú ý đến lời dặn dò của Lục Tinh Hàn, hai ngày này dù có tràn đầy khen ngợi cũng không báo lại kỹ càng cho Lục Tinh Hàn, lúc này nhắc tới mới nói: "Hướng đi rất tốt, không chỉ cậu và Tạ Hàm, cô Tiểu Lâm cũng tốt, bây giờ độ quan tâm rất cao, một vài tiểu sinh tiểu hoa trước kia từng hợp tác đều ra mặt khen ngợi cô ấy, nhiều tài khoản marketing vì muốn cọ nhiệt cũng đang bán marketing trực tiếp theo nhiều cách khác nhau, phát ra rất nhiều bài viết tích cực."
"Trong đó viết những gì?"
Viên Mạnh có hơi khó hiểu nhưng vẫn lục lại mấy bài viết cũ, nói chi tiết: "Nói cô Tiểu Lâm trẻ tuổi, đủ hiểu biết, ánh mắt độc đáo, thái độ làm việc nghiêm túc, xuất thân chính quy, thực lực trình độ vững vàng…"
Lục Tinh Hàn nắm được điểm mấu chốt một cái chuẩn xác, cắt ngang lời anh ta: "Xuất thân chính quy?"
Viên Mạnh ngơ ngác: "Đúng vậy, là nói như vậy, câu này không có nghĩa khác, có vấn đề gì sao?"
Có lẽ người khác không hiểu rõ, nhưng Lục Tinh Hàn lại biết rất tường tận. Lúc trước Lâm Tri Vi học đại học tổng hợp trọng điểm của cả nước, chuyên ngành là Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc. Lúc đó cô ghi danh vốn là định làm gia sư dạy thêm trong lúc đi học để kiếm thêm thu nhập, sau khi tốt nghiệp thì làm giáo viên, thu nhập ổn định, như vậy là có thể yên tâm nuôi cậu lớn lên. Sau đó vào vòng stylist này chỉ là lâm thời đổi nghề do trùng hợp, cho dù khen như thế nào thì hẳn là không thể dùng đến bốn chữ "xuất thân chính quy" được.
Lâm Tri Vi lập tức hiểu được Lục Tinh Hàn đang lo lắng cái gì: "Lúc chị vào phòng làm việc không lâu thì đã nói hết tất cả mọi chuyện với Trần Lệnh Nghi, bà ta biết chị đổi nghề giữa chừng rồi."
Lúc đó, sau khi cô vào năm nhất đại học, vừa đón Lục Tinh Hàn từ nhà người cậu về không lâu thì thông qua sự giúp đỡ của dì nhỏ, sắp xếp cho cậu đi học ở thành phố Giang, dùng một chút tiền cuối cùng trong tay cho cậu nhập học và tìm chỗ ở.
Tiền bồi thường khi cha mẹ hai bên qua đời ngoài ý muốn đã bị người cậu và bà nội của Lục Tinh Hàn lần lượt chiếm đoạt, hai đứa trẻ không có đồng nào trong người, Lâm Tri Vi lại cần dùng tiền gấp, thu nhập của công việc gia sư kia quá ít, ngay cả chi phí cho học tập cũng không đủ, huống chi trong nhà còn phải nuôi trẻ con.
Cô nhỏ kiếm tiền không dễ dàng gì, cô không muốn liên lụy nên bèn đi tìm mấy việc làm bán thời gian. Cho đến khi học viện điện ảnh kế bên đón mùa tốt nghiệp, bạn học ngành đạo diễn và biểu diễn vội vàng quay các loại phim ngắn, stylist không đủ nên cô đi theo thử một lần, không ngờ hiệu quả lại rất tốt, một lần kiếm được không ít tiền, dần dà còn được người ta chủ động tìm tới.
Lâm Tri Vi được di truyền sự nghệ thuật và thẩm mỹ bẩm sinh từ mẹ, hơn nữa còn ưu tú hơn rất nhiều, càng lớn lại càng thể hiện rõ.
Khi bạn gái cùng tuổi chỉ biết mặc áo thun và quần bò thì cô đã tự động học được cách phối hợp tốt nhất chỉ với những món quần áo đơn giản. Lúc ở đại học cô có lập một cái Weibo, sau đó nhanh chóng hot lên trên mạng, tay nghề được rèn luyện lại càng lộ ra phong cách độc đáo, vô cùng nhuần nhuyễn.
Nguyên nhân cô vào giới này rất đơn giản, đó là kiếm được nhiều tiền.
Sau đó cô từ ngành Ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc chuyển sang ngành Hóa trang và Thiết kế tạo hình hoàn toàn không liên quan gì với nhau, quan hệ với bạn học lúc đó cứ thế mà giảm dần. Đơn nhận được càng ngày càng nhiều, càng ngày càng lớn, tiếp xúc được với người trong giới, địa vị cũng tăng lên một cách rõ ràng.
Lúc này, bắt đầu có phòng làm việc liên lạc với cô, đưa ra những điều kiện đãi ngộ tốt, Trần Lệnh Nghi lại là người nữ duy nhất trong số đó, cũng là người duy nhất nói với cô rằng chỉ cần cô chịu được sự vất vả, tiền lương của cô có thể tăng lên hàng tháng.
Lâm Tri Vi biết cái vòng này rất loạn, muốn phát triển xa hơn cao hơn thì không thể thiếu sự giúp sức của đoàn đội, cho nên vì an toàn, vì tiền nhiều, cô đã lựa chọn bà ta không chút do dự.
Tuy rằng bây giờ sự thật chứng minh, nếu xét về những vất vả mà cô đã trải qua thì thù lao mà Trần Lệnh Nghi chi trả lại thấp nhất trong giới, nhưng lúc đó Lâm Tri Vi đã rất hài lòng.
Khi ký hợp đồng cô đã nói rất rõ ràng: "Tôi đổi nghề giữa đường, chưa từng học chuyên ngành."
Trần Lệnh Nghi cười vô cùng dịu dàng, an ủi cô: "Không sao, tuy nói là trong giới thì lý lịch rất quan trọng, nhưng nếu cô không nói ra bên ngoài và tôi cũng không nói ra, thì với tình hình bây giờ của cô sẽ không có ai để ý đâu, có đủ năng lực là được."
Nhớ lại hình ảnh đó, Lâm Tri Vi cảm thấy lo lắng trong lòng.
Xuất thân chính quy? Lý lịch?
Nhưng nhiều nhất chỉ có thể tâng bốc cô lên trước rồi lại công khai chuyện cô chưa từng học chuyên ngành thôi, mà bây giờ cô đã có thành tựu trong tay nên không thể xem đó là vấn đề lớn, trừ lần đó ra thì bà ta còn có thể giở thủ đoạn gì nữa?
Lâm Tri Vi nhìn ra ngoài cửa sổ, ấn đường nhíu chặt lại.
Lục Tinh Hàn kéo cô vào trong lòng, ôm chặt hơn nữa.
Không kịp nói mấy lời thì thuyền đã cập bến.
Bến tàu cách sân bay không tính là gần, đi đường phải tốn hơn nửa tiếng, mà cách thời gian lên máy bay chỉ còn lại gần một tiếng. Vì thế nên không có thời gian để suy nghĩ nhiều, cũng không thể chỉ vì một vài tin tức và suy đoán mà thay đổi hành trình được.
Dù sao đang ở nước ngoài cũng không tiện, muốn hành động đối phó thì vẫn nên nhanh chóng về nước, sẽ ổn thỏa hơn nhiều.
Lục Tinh Hàn đứng dậy, trầm giọng dặn dò Viên Mạnh: "Trước khi lên máy bay thì bất cứ lúc nào cũng phải chú ý hướng gió trên mạng, trong mười mấy giờ bay thì lập tức bổ sung đầy đủ cả hai sự việc thiếu chứng cứ chính xác kia luôn, chậm thì thêm tiền, thêm đến khi nào làm được thì thôi, có thể lúc đáp xuống đất sẽ phải dùng tới."
Viên Mạnh bị cậu làm cho hoảng sợ, liên tục gật đầu, xoay người đi gọi điện thoại.
Lâm Tri Vi quay đầu nhìn mặt nước ánh màu đỏ cam hoa lệ. Lúc ở bên kia rõ ràng là vô cùng hạnh phúc, được Lục Tinh Hàn quấn quít làm nũng, nhưng trong nháy mắt xuống thuyền thì bầu không khí đã hoàn toàn thay đổi.
Cô siết chặt tay.
Cho dù Trần Lệnh Nghi muốn làm gì đi chăng nữa, cô tuyệt đối không thể thua.
Bởi vì thời gian có hạn, trên đường lên máy bay còn phải bận rộn nhiều việc, cả đoàn đội đều cảm giác được sự trầm tư ít nói của Lục Tinh Hàn, không ai dám lớn tiếng trò chuyện, chỉ yên lặng đi sau cậu, làm tốt trách nhiệm của mình.
Viên Mạnh cầm một xấp vé máy bay đi phân phát, theo sắp xếp lúc đến, anh ta vẫn đang định ngồi bên cạnh Lục Tinh Hàn.
Lục Tinh Hàn lại đưa tay ngăn cản: "Tri Vi ngồi ở đây."
Lâm Tri Vi vốn đã đi đến chỗ được sắp xếp ở phía sau lại được Viên Mạnh mời quay lại, anh ta nhỏ giọng nói: "Tinh Hàn có hơi đáng sợ, tôi không dám chọc cậu ấy, tôi ngồi phía sau hai người thôi. Chuyến bay lần này không tồi, nhìn sơ qua thì không có fan đâu, hai người ngồi ở phía trước vẫn an toàn, đừng làm động tác quá lớn là được."
Lục Tinh Hàn nắm lấy góc áo của của Lâm Tri Vi, bảo cô ngồi gần cửa sổ, nghiêng người qua thắt dây an toàn cho cô.
"Vi Vi, còn nhớ lần đầu tiên chúng ta ngồi máy bay không?"
Lâm Tri Vi nhẹ giọng nói: "Nhớ chứ, là lúc đi quay đoạn phim mở đầu của "Đêm nay không ngủ", em đã đến chậm, lại còn đòi ngồi chung một chỗ với chị."
Nét mặt của Lục Tinh Hàn rốt cuộc cũng dịu xuống: "Khi đó em đã nói, về sau những việc nhỏ như thắt dây an toàn thế này, đều có em làm thay chị."
Hàng mi dài của cậu rũ xuống, mười ngón tay thon dài chậm rãi ấn vào móc khóa, giọng điệu nhẹ nhàng chậm rãi nhưng vẫn rất nghiêm túc: "Trần Lệnh Nghi chẳng qua chỉ là một việc nhỏ như thắt dây an toàn mà thôi, đừng lo lắng, em có thể giải quyết được."
Lâm Tri Vi dựa lưng vào ghế, nhìn đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt cậu, có lo lắng nhiều hơn nữa thì cũng không nói ra miệng, gật đầu cười: "Được, chị tin em mà."
Cô đương nhiên là tin tưởng.
Nhưng nguy cơ mà lần này gặp phải lại không hề rõ ràng, còn không kịp trở tay, hoàn toàn khác với cảm giác đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đến đây.
Mười sáu giờ tiếp theo trên máy bay, Lục Tinh Hàn chỉ cần nhắm mắt lại là ác mộng khiến cậu không thể chịu đựng được kia sẽ tái hiện.
Cậu gần như không ngủ được, ngọn đèn cabin tối xuống thì cậu dùng chăn che lại, nắm lấy ngón tay của Lâm Tri Vi vuốt ve nâng niu, thừa dịp những người xung quanh đều mang miếng che mắt để ngủ thì nghiêng người qua hôn lên mặt cô.
Hô hấp của cô vẫn đều đều, mắt nhắm chặt, cậu cứ nghĩ cô đang ngủ. Không ngờ cô lại nhẹ nhàng mở mắt ra, mỉm cười tóm được khoảnh khắc hôn trộm của cậu.
Giọng của cô rất nhẹ nhàng: "Nhóc con à, em làm chuyện xấu."
Lục Tinh Hàn cười nhẹ, tiện tay mở một quyển tạp chí ra, nâng lên che mặt, đầu lại càng sáp lại gần, liếm môi của cô, cắn lên cái miệng nhỏ nhắn, yên lặng quấn quít.
Hôn không đủ, có hôn bao nhiêu cũng không đủ.
Tiếp viên hàng không nhắc nhở máy bay đã tiếp đất an toàn, mời các vị hành khách chuẩn bị xuống máy bay. Lâm Tri Vi lập tức lấy điện thoại ra, nhấn giữ nút nguồn, vừa mới bắt được tín hiệu thì tiếng chuông đã vang lên, nhìn cái hiệu suất này thì chắc chắn đã gọi đến không chỉ một lần, hơn nữa, vậy mà lại hiển thị tên của Tần Tư Tư.
Lâm Tri Vi và Lục Tinh Hàn nhìn nhau, biết được là đã có chuyện xảy ra, nhanh chóng nhận điện thoại.
Tần Tư Tư không nói lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề: "Cuối cùng cũng khởi động máy rồi, tôi nhớ anh của tôi từng nói chị học Ngôn ngữ Trung, anh ấy thậm chí còn từng giảng bài trong tất cả những lớp học công khai trong học viện. Chị cũng không bỏ học, thuận lợi hoàn thành bốn năm rồi tốt nghiệp, đúng không?"
Dây thần kinh của Lâm Tri Vi căng chặt: "Đúng vậy."
"Vậy không đúng." Cô ta nói nhanh: "Nếu như vậy thì làm sao chị có thể là bạn học của tôi được chứ?"
Lâm Tri Vi ngạc nhiên: "Bạn học của cô?"
Tần Tư Tư không tự giác lộ ra một chút tự hào: "Đúng vậy, là một trong ba học viện thiết kế hàng đầu trên thế giới."
Lâm Tri Vi ngồi thẳng người lên: "Làm sao có thể chứ?"
"Sao lại không thể." Dường như Tần Tư Tư đang lướt cái gì đó: "Tôi vừa mới biết nè, bên phòng làm việc của Trần Lệnh Nghi vừa tung ra lý lịch của chị, không có Ngôn ngữ Trung gì cả. Chị tốt nghiệp trung học xong thì trực tiếp đi du học ở nước ngoài, là tinh anh tốt nghiệp ở viện thiết kế nổi tiếng, ngay cả bằng tốt nghiệp cũng được sao chép rõ ràng, giống hệt cái của tôi!"
Trái tim cứng đờ của Lâm Tri Vi nâng lên cao, rồi lại rơi mạnh xuống.
Tiếng người ta đi qua đi lại trong cabin bỗng nhòe đi, rơi vào trong tai cô chỉ còn lại tiếng ù ù. Khoảng mấy giây sau thì cô dần bình phục, Tần Tư Tư trong điện thoại vẫn đang lải nhải không ngừng, tiếng kêu kinh ngạc kìm nén của Viên Mạnh truyền đến từ phía sau: "Sao lại thế này? Mới mười sáu tiếng mà đã thay đổi rồi? Tại sao họ đều nói cô Tiểu Lâm làm bằng giả vậy?"
Cuối cùng thì trên điện thoại di động của anh ta bắt đầu có những tin tức muộn màng liên tục nhảy lên, liên hệ khắp các nơi đều nói về cùng một chuyện.
Trước khi cất cánh, hướng đi trên mạng vẫn còn tốt, nơi nơi khen ngợi.
Sau khi hạ cánh, toàn mạng đều là lời chất vấn và chửi mắng.
"Người đẹp stylist nổi tiếng trong liên hoan điện ảnh quốc tế đã bị làm sáng tỏ chuyện làm giả bằng cấp, là sinh viên chuyên ngành Ngôn ngữ Trung của một trường trong nước lại giả làm sinh viên đã tốt nghiệp học viện thiết kế nổi tiếng thế giới, cũng đã cung cấp giấy "chứng nhận" giả cho phòng làm việc, miệng đầy giả dối."
"Bà chủ của phòng làm việc tai tiếng đầy mình thì năng lực stylist này tốt đến đâu được chứ?"
"Chỉ trích nhau, nói đến cùng thì đều là cá mè một lứa cả!"
"Người mà ngay cả bằng cấp cũng làm giả thì thành tích sao có thể là thật được đây?"
"Lục Tinh Hàn và Tạ Hàm đều bị lừa hết rồi!"
Thời gian đoàn đội Lục Tinh Hàn trở về không phải là bí mật.
Trong đại sảnh của sân bay đã kín người hết chỗ, ngoại trừ fan thì truyền thông còn tới đông hơn cả khi xuất phát, tất cả đều đang chờ bắt được Lâm Tri Vi ngay tại hiện trường, ép cô tự trả lời nghi vấn trên mạng.
Hoặc nên nói là, tin tức về sự việc ngày càng nghiêm trọng mới là thứ mà truyền thông thật sự muốn thấy, so với một câu trả lời, mọi người càng hy vọng sẽ chụp được dáng vẻ luống cuống hoảng sợ của cô hơn.
Lối đi VIP trong sân bay vừa lúc lại đóng cửa, không được phép sử dụng do có tình huống đặc biệt. Phải đi lối bình thường ở bên ngoài.
Lục Tinh Hàn không nói lời nào, gương mặt âm trầm đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi, siết chặt tay của Lâm Tri Vi, nhanh chóng đi ra bên ngoài.
Viên Mạnh mặt cắt không còn chút máu, dùng hết sức lực toàn thân để giữ cậu lại: "Cậu muốn hại chết cô Tiểu Lâm có phải không?"
Lâm Tri Vi nghiến chặt răng, khống chế nhịp thở của mình, rồi nhẹ nhàng nở nụ cười, dịu dàng trở tay nắm lấy tay Lục Tinh Hàn, mềm giọng an ủi: "Đừng như vậy, không nghiêm trọng đến thế đâu. Chị không lộ mặt nhiều, bọn họ chưa chắc có thể nhận ra, lại nói bọn họ chủ yếu là đến chụp hình em, em càng khác thường thì bọn họ lại càng nghi ngờ lung tung."
Cô đung đưa cánh tay: "Tinh Hàn, nghe lời đi." Cô nói xong thì liếc mắt nhìn Viên Mạnh, ý bảo anh ta nhanh chóng kéo cậu đi ra ngoài, đừng chậm trễ nữa.
Viên Mạnh nhận được tín hiệu thì vội vàng gật đầu, bất ngờ dùng sức đẩy Lục Tinh Hàn ra bên ngoài, anh ta tin tưởng, chỉ cần rời khỏi ống kính thì Lục Tinh Hàn hoàn toàn không kiểm soát được bản thân!
Quả nhiên, Lục Tinh Hàn vừa xuất hiện, đám đông lập tức tuôn lại đây như sóng biển, trợ lý đi trước mở đường bị đẩy cho ngã trái ngã phải, gắng gượng khống chế tình hình.
Nhưng sau đó, lúc Lâm Tri Vi bình tĩnh đi ra thì tình cảnh lại gần như không thể kiểm soát nổi.
Mọi người vẫn có chút kiêng kỵ Lục Tinh Hàn nên không dám xằng bậy, nhưng với một stylist nho nhỏ như Lâm Tri Vi, lại còn là một cô gái nhỏ gầy yếu thì hoàn toàn không kiêng nể gì, ống kính và micro liên tục đưa đến trước mặt cô, thoáng cái đã vây cô lại.
Tiếng ồn ào hỗn loạn, từng vấn đề đưa ra đều rất gay gắt.
Mấy câu trả lời như "Không có làm giả", "Tất cả đều là hãm hại ác ý" đều không ai nghe cả.
Bóng dáng của cô hoàn toàn bị đám đông bao vây, Hà Vãn và mấy cô gái nỗ lực che chở cho cô, đều nghiêng ngả lảo đảo.
Lâm Tri Vi cứ cố gắng đứng vững, môi mím lại đến trắng bệch, nhưng từ đầu đến cuối vẻ mặt đều không có một chút hốt hoảng nào.
Cô mở to mắt nhìn, dùng sức lặp lại rằng bản thân trong sạch. Không có ai nghe thì cô cũng muốn nói!
Đám đông vốn đang càng lúc càng vây chặt thì bỗng dưng hỗn loạn.
Có một bóng dáng cao lớn như hạc trong bầy gà băng qua từng lớp chướng ngại, không chút do dự, nhanh chóng quay trở lại, túm lấy cổ áo của một phóng viên ở ngoài cùng và kéo ra ngoài, cánh tay mạnh mẽ liên tục xe mở vòng vây, sức lực lớn đủ làm gãy xương đứt gân đập lên người, tiếng kêu đau đớn vang lên liên tiếp.
Thành lũy chật như nêm cối lại bị cậu quét sạch trong hai ba lần.
Toàn thân Lâm Tri Vi cứng đờ, yên lặng nhìn cậu, đôi mắt hơi ửng đỏ, theo bản năng muốn lui về phía sau.
Lục Tinh Hàn lại cương quyết kéo cánh tay của cô lại, ôm bả vai cô vào lòng che chở. Cậu giật khẩu trang trên mặt xuống rồi nắm trong tay, vẻ mặt không chút e ngại dù bất cứ ai nhìn thấy, ánh mắt như chùy băng chậm rãi liếc nhìn xung quanh: "Cô ấy đã nói là không làm giả, tất cả đều là hãm hại ác ý, xin hỏi, còn có ai không nghe hiểu ư?"
Bình luận facebook