Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74
Môi cậu lạnh như băng, vừa mới chạm vào đã làm cô thấy run rẩy.
Sau đó tiến tới giống như trừng phạt, cô chủ động tìm đầu lưỡi của cậu rồi cuốn lấy.
Lục Tinh Hàn chỉ bất động trong chốc lát, sau đó lập tức ôm chặt người vào trong lòng, chỉ hận không thể ép chảy ra từng giọt máu, để cho cô cùng mình hoàn toàn hòa nhập làm một.
Cậu không chịu bị động, lập tức ôm lấy mặt cô hôn thật sâu, chiếm đoạt môi lưỡi của cô, hết lần này đến lần khác để xác định rằng người cậu đang ôm chặt thuộc về cậu.
Lâm Tri Vi bước chân loạng choạng vô tình vấp phải găng tay đấm bốc mà Lục Tinh Hàn vừa ném xuống đất, đầu gối cô khuỵu xuống, cậu khẩn trương ôm eo cô, cả hai ngã nhào xuống đất.
Môi cô bị ép phải tách ra, Lâm Tri Vi dứt khoát ngồi quỳ trên sàn nhà, bóp lấy cằm cậu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe: "Lục Tinh Hàn, nếu em còn dám nói những lời như vậy nữa, chị sẽ không hôn em!"
Lục Tinh Hàn si ngốc nhìn cô, khàn giọng nói: "Không được."
"Tại sao không được?"
"Không hôn em… không được."
Lâm Tri Vi càng dùng sức nhéo mạnh hơn: "Về sau còn nói nữa không? Em không có tư cách?" Cô nghiến răng cố ý chọc giận cậu: "Vậy thì những người khác có tư cách à?"
“Người khác là ai!” Cậu đột nhiên bị kích thích, giống như điên lên đè ép đến cô mà hôn thật mạnh: “Không được có người khác!”
Lâm Tri Vị thuận thế nằm trên sàn nhà, vòng tay ôm lấy lưng đầy mồ hôi của cậu: "Em biết vậy thì tốt rồi, chị cũng nói cho em biết, đây là lần cuối cùng, không cho phép em lại nghĩ như vậy, không cho phép em nói như vậy, nhớ chưa?"
Lục Tinh Hàn chôn mặt vào cổ cô, vừa liếm vừa cắn, cất giọng mũi rầu rĩ nói: "Nhớ kỹ... Vi Vi, hãy cho em thêm một chút thời gian, em sẽ đòi lại tất cả những uất ức mà hiện nay chị phải chịu về."
Lồng ngực Lâm Tri Vi phập phồng, hôn lên trán cậu: "Đừng làm chuyện ngu ngốc, tình huống hiện tại chính là những gì tốt nhất chúng ta có thể làm được."
Nền nhà quá cứng, Lục Tinh Hàn nằm thẳng người ôm cô vào lòng, không cãi lại mọi chuyện có phải tốt nhất hay chưa.
Cậu có thể tiếp tục làm nhiều hơn nữa.
Lâm Tri Vi bật cười, vỗ vỗ cơ bắp trước ngực của cậu: "Em so với nền nhà còn cứng hơn đấy."
Để tìm vị trí nằm sấp được thoải mái hơn, cô vô thức cọ chân cậu mấy lần, uốn qua uốn lại tìm tư thế thoải mái, vất vả lắm mới nằm được ổn định, không ngờ lại thấy trạng thái cậu không ổn, giống như đang mím môi đè nén điều gì đó.
Cô lại nhẹ nhàng di chuyển lần nữa, vô tình đụng phải một thứ gì đó cứng rắn hơn nhiều so với cơ bắp... Ở tại nơi nào đó.
Lâm Tri Vi sững người, vô thức siết chặt quần áo của cậu.
Lục Tinh Hàn đè đầu cô xuống hôn, hơi thở đục ngầu: "Chị ngoan nào, đừng lộn xộn."
Không... Không dám lộn xộn!
Sắc mặt Lâm Tri Vi đỏ bừng, cơ thể không dám nhúc nhích, ánh mắt lo lắng nhìn xung quanh, liếc thấy vết máu trên mu bàn tay cậu, cô lập tức tỉnh táo lại, vội vàng bò xuống, chỉ vào chỗ đang gồ lên thành một đống lớn của cậu: "Mau lên... Làm cho nó nghe lời! Cùng chị... Đi theo chị còn xử lý vết thương!"
Lục Tinh Hàn ngước mắt nhìn theo, bất lực xoa xoa trên chân cô, cười khổ nói: "Vi Vi, nó không nghe lời của em.”
Nó chỉ nghe lời chị.
Việc này phải đợi đến khi nào...
Lâm Tri Vi bỏ mặc cậu ở một bên, đứng dậy chạy ra cửa, khe khẽ mở cửa một đường nhỏ, Viên Mạnh đang ngồi xổm cách đó không xa, vẻ mặt buồn rầu nhìn mặt đất hút thuốc.
"Cô Tiểu Lâm? Tinh Hàn sao rồi?"
Lâm Tri Vi lắc đầu: "Không sao, anh Viên, anh tìm giúp tôi hộp thuốc được không? Tay cậu ấy..."
"Được, chờ một chút."
Lâm Tri Vi cầm hộp thuốc trở lại, Lục Tinh Hàn vẫn nằm tại chỗ, ánh mắt sáng ngời nhìn theo cô.
Cô trộm liếc nhìn một nơi nào đó, giống như nó đã biến mất một chút.
Cô hắng giọng, toàn thân âm thầm nóng lên, nhớ tới tối hôm đó ở khách sạn cô đã đồng ý với cậu một chuyện.
Lâm Tri Vi cắn môi, ngồi xổm người xuống, cẩn thận từng li từng tí xử lý vết thương trên tay cho cậu, vết máu được lau sạch, vết trầy xước rỉ máu đỏ tươi lộ ra, cô đau lòng nhìn mặt đất tức giận, lại cẩn thận bôi thuốc. Vừa đóng hộp thuốc lại, thì có điện thoại gọi tới.
Cô không xác định được là chuyện gì, nhưng trực giác cảm thấy không tốt lắm, nên đi xa một chút mới trả lời: "Chị Vãn."
Hà Vãn có chút hoảng hốt: "Tri Vi, đã có năm đơn hàng bị hủy.”
"Vâng." Lâm Tri Vi rũ mắt xuống: "Em biết rồi."
Kết quả này đều nằm trong dự liệu của cô.
Vốn đã sắp xếp các buổi hẹn tới tận cuối năm, hiện tại lại đang giảm mạnh. Nhưng thái độ của một số người đại diện cũng được coi là lịch sự, họ còn khó xử đưa cho cô một lời giải thích rằng: “Không phải họ phủ nhận năng lực của cô, nhưng tất cả mọi người đều ở vòng, cô cũng có thể hiểu được chúng tôi, nghệ sĩ nào cũng không muốn liên hệ với một stylist có quá nhiều tai tiếng, chưa kể những chuyện gây tranh cãi của cô thực sự hơi nhạy cảm."
Đúng vậy, nhạy cảm.
Bằng cấp giả không có cách nào hoàn toàn làm sáng tỏ, việc không tốt nghiệp chính quy lại bị công chúng phóng đại lên. Nếu như là một người xuất thân bình thường bị lộ ra, thì có thể trở thành một câu chuyện tự học thành tài được mọi người ca tụng, nhưng lại bị dính cùng với vụ bê bối.
Hoàn toàn thay đổi ý nghĩa, thành tích và mọi sự cố gắng đều bị phai mờ. Nhãn mác của cô bây giờ đã trở thành “tính cách khó đoán”, "xuất thân gian khổ", "chưa trải sự đời", "ếch ngồi đáy giếng"...
Hà Vãn cuối cùng thở dài: "Thời điểm phỏng vấn truyền thông hơi quá đáng, Trần Lệnh Nghi cũng thật là buồn nôn, sắp chết đến nơi rồi còn muốn ăn nói bậy bạ để lại gây phiền toái cho em! Tri Vi, phóng viên hỏi những cái đó, nếu như em không thừa nhận sẽ tốt hơn một chút?"
Lâm Tri Vi nói: "Những điều em đã thừa nhận cũng không phải là bí mật. Nếu em phủ nhận nó thì sẽ càng tồi tệ hơn. Chị Vãn, không sao đâu, rồi sẽ có lối thoát."
Giọng của Lục Tinh Hàn từ sau lưng vang lên: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Tri Vi cúp máy, điều chỉnh hô hấp, quay lại với một nụ cười nhạt: "Mấy đơn hàng hẹn lúc trước bị hủy, cũng bình thường thôi mà."
Lục Tinh Hàn hồi lâu vẫn không nói chuyện, chậm rãi tiến lên nắm lấy tay của cô: "Còn có em, chuyên môn của chị chỉ được dùng trên người em. Những ai đã rút đơn về sau có quỳ xuống đất cầu cũng không tiếp nữa.”
Lâm Tri Vi cười lắc cánh tay cậu: "Được rồi, sẽ không tiếp, chuyên môn phụ trách giúp em mặc đẹp nhất, mỗi ngày đều làm chói mù mắt người khác."
Cô cúi đầu để che giấu sự lo lắng của mình ở đáy mắt.
Trần Lệnh Nghi nói đúng, với sự phát triển của Lục Tinh Hàn hiện nay, về sau đại ngôn những nhãn hàng cao cấp chỉ có nhiều chứ không ít, mà hạn hợp đồng của cô với Giải trí Tinh Hỏa chỉ có ba tháng.
Hơn nữa, hiện tại bản thân cô đang có rất nhiều tranh cãi, cô cũng không dám nghĩ đến chuyện liệu có thể ở bên cạnh Lục Tinh Hàn hay không.
Bên trong giới giải trí thường có ảnh hưởng lẫn nhau.
Khi cô trở nên nổi tiếng, tất cả tranh nhau đến xếp hàng. Còn lúc cô đang đứng trên lưỡi dao thì lập tức rời đi, chỉ sợ rằng mình chậm hơn so với bất kì người nào khác, bị đối thủ lợi dụng điều đó để nói luyên thuyên nghị luận.
Một tuần sau, Lâm Tri Vi nhận được cuộc gọi cuối cùng rút lại đơn đặt hàng.
Cô lẳng lặng ngồi trong studio tạm thời, căn nhà mà lúc trước được Viên Mạnh thuê dùng để ứng phó nhu cầu bức thiết sử dụng cũng sắp hết hạn thuê.
Mọi người trong đội đều tập trung ở dưới lầu, không ai dám lên quấy rầy cô, sợ cô sẽ bị tổn thương thêm.
Trong lòng Lâm Tri Vi tràn đầy áy náy.
Họ đã tìm đến cô để nương tựa, nhưng giờ cô khiến họ không có nhà để về.
Giọng nói Viên Mạnh mơ hồ vang lên bên ngoài, Lâm Tri Vi lấy lại tinh thần, đứng lên ra chào hỏi: "Viên ca, sao anh nay lại rảnh rỗi qua đây?"
Nhóm nhạc hôm nay đã thu âm một ca khúc mới ngày hôm nay, buổi sáng cô vừa mới đi qua trang điểm, lúc này Viên Mạnh đáng lẽ phải rất bận rộn.
Viên Mạnh sắc mặt ngưng trọng: "Cô Tiểu Lâm..."
Tim Lâm Tri Vi giật mình, cô hiểu rõ: "Ban giám đốc công ty muốn thay đổi người, đúng không?"
Viên Mạnh nắm chặt tay.
Trong nháy mắt Lâm Tri Vi xúc động, cô rất muốn đi tìm gặp sếp của Giải trí Tinh Hỏa để nói chuyện. Người khác có thể không tín nhiệm cô, nhưng chỉ duy nhất Giải trí Tinh Hỏa là không thể!
Gương mặt toàn thịt của anh ta vì căng thẳng mà run lên: "Tôi đã tranh cãi, nhưng bọn họ… Rất khó chơi. Nói cái gì mà sự việc lần này quá gây tranh cãi, lại quan hệ phức tạp, người hâm mộ sẽ có ý kiến, không tốt cho sự phát triển sau này của nhóm nhạc."
"Tất cả đều là nói nhảm! Tất cả đều là bạo biện!" Viên Mạnh tâm tình kích động: "Tôi nghĩ rằng họ đang cố tình đổ thêm dầu vào lửa!"
Lâm Tri Vi kiên nhẫn nhắm mắt lại: "Tinh Hàn còn chưa biết đúng không?"
Việc ký kết hợp đồng chỉ có ba tháng Lục Tinh Hàn cũng không biết, nếu không cậu đã sớm bùng nổ.
Viên Mạnh im lặng: "Tạm thời tôi không dám để cho cậu ấy biết, nhưng thời gian sắp tới, sẽ không nói dối cậu ấy được nữa đâu."
Lâm Tri Vi đưa mắt nhìn ra ánh nắng đang rực rỡ bên ngoài cửa sổ.
Khi cô ở nước ngoài, cô nghĩ đến việc trở lại tự khởi nghiệp, treo lên biển hiệu của studio rồi dẫn dắt mọi người trong phân đội nhỏ chăm chỉ làm việc. Ở bên Lục Tinh Hàn, cùng cậu bước đi ngày càng xa hơn.
Đột nhiên, bây giờ mọi kế hoạch dường như trở nên xa xỉ, xa vời đến khó mà với tới.
Bởi vì câu trả lời lúc phỏng vấn của cô không uyển chuyển, hầu hết các nghi ngờ trên mạng đều nhằm chống lại cô đã lặng lẽ bị thay thế bằng các chủ đề mới, nhưng bản chất thực sự bị ảnh hưởng chính là thái độ của những người trong cuộc, bây giờ mới thực sự trở thành áp lực gây ra cho cô.
“Anh Viên, anh về trước đi.” Vẻ mặt Lâm Tri Vi bình tĩnh kiên định: “Có thể giấu diếm vài ngày thì tốt vài ngày, tôi sẽ mau chóng liên hệ công việc mới. Tôi nhất định phải thoát ra ngoài."
Cô đứng thẳng người: "Tôi nhất định cũng sẽ có thể ra ngoài."
Cho đến chạng vạng tối, tất cả các đoàn đội mà Lâm Tri Vi có thể tìm cô đều đã liên lạc qua một lần, chấp nhận cả vị trí pha cà phê, cô cũng chỉ nhận được lời từ chối nhã nhặn, thậm chí còn bị không ít lời chế giễu. Nếu muốn làm vị trí pha cà phê, còn cần cô phối hợp lăng xê tạo ra một làn sóng gây chú ý kiếm sự chú ý.
Khi màn đêm buông xuống, di động lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
Lâm Tri Vi ngẩng đầu đang chôn dưới cánh tay lên, lấy lại sức lực, cầm lên vừa nhìn lại là Tạ Hàm.
Tạ Hàm vẫn như cũ nói thẳng: "Tôi mọi việc xong rồi, mấy ngày nay cô có rảnh không?"
Cô ấy cười lớn: "Nếu cô rảnh rỗi, chuẩn bị đến đây để trả hẹn!"
Lâm Tri Vi hơi ngẩn ra: "Tôi có cuộc hẹn nào?"
“Không phải chứ, cục cưng, cô quên rồi sao?” Tạ Hàm kêu to: “Trước khi rời khỏi đảo, đã nói lúc nào hết bận, tôi sẽ thu xếp cho cô đi gặp cô giáo Hứa Đại!”
Lâm Tri Vi kinh ngạc: "Dựa vào tình huống hiện tại của tôi, cô giáo Hứa Đại còn muốn gặp mặt tôi sao?"
Tạ Hàm nói nghiêm túc: "Xem ra thì đúng là như vậy, nhưng so với lúc trước tình huống có thể phức tạp hơn một chút. Nếu cần phải thông qua quá trình khảo hạch, Tri Vi, cô có tự tin vượt qua không?"
Lâm Tri Vi không chút do dự: "Có."
Tạ Hàm mỉm cười: "Tốt quá, như vậy mới đúng. Cô chuẩn bị một chút đi, bà ấy nói rằng sẽ gặp mặt rồi đánh giá luôn. Tuần sau, bà ấy sẽ đưa đoàn đội đến tuần lễ thời trang rồi coi như cô một là một người trong số họ đó."
"Tri Vi, cô nhất định phải dốc toàn lực ứng phó." Cô ấy trịnh trọng dặn dò: "Nếu như cô có thể dựa vào thực lực chính mình trở thành học trò của cô giáo Hứa Đại, toàn bộ stylist trong giới giải trí này sẽ không còn ai dám coi thường cô."
Trong suốt tuần lễ thời trang, cô bị lôi ra để chế nhạo không biết bao nhiêu lần vì chuyện cô chưa từng đến tuần lễ thời trang bao giờ.
Chuyện vừa mới được quyết định, trợ lý của Hứa Đại làm việc vô cùng hiệu quả, anh ta lập tức liên lạc với cô, nhân vật mục tiêu và thông tin cơ bản đều được gửi đến hộp thư.
Một công ty lớn trong nước mới ra mắt nhóm nhạc nữ có năm thành viên, đang được công ty này hết sức ủng hộ, ngay sau khi ra mắt đã được đưa đến tuần lễ thời trang, còn bỏ ra số tiền lớn để mời cô giáo Hứa.
Hứa Đại đúng lúc muốn nhận học trò, bà ấy nhân cơ hội đưa năm stylist trẻ đến. Ở nhóm nhạc nữ chia ra mỗi người một thành viên, được đặt trong cùng một hoàn cảnh, họ hoàn toàn phải dùng thực lực để thể hiện, bà ấy chỉ đến để kiểm tra.
Người được phân cho Lâm Tri Vi là người trong nhóm nhạc nữ không phù hợp với thẩm mỹ truyền thống của một cô gái.
Làn da ngăm đen, không thon gọn, vóc dáng cao, gương mặt góc cạnh. Đặt trong nhóm nhạc nữ toàn những cô gái trẻ ngọt ngào thì đúng là cực kỳ đặc biệt.
Lâm Tri Vi nhanh chóng vào trạng thái làm việc, nửa đêm Lục Tinh Hàn kết thúc công việc lúc trở về gọi điện cho cô, giọng nói mệt mỏi: "Vi Vi, tối nay chị có về nhà được không? Em nhớ chị.”
Ngực cô thắt lại, hai tay đột nhiên không còn sức lực, một mình ở dưới ngọn đèn bàn nhỏ dụi dụi đôi mắt đau nhức.
"Em có nhớ cô giáo Hứa Đại mà Tạ Hàm đã giúp chị liên lạc không? Chị sẽ cùng bà ấy đi tham dự tuần lễ thời trang. Chắc phải tầm bốn hoặc năm ngày nữa mới trở về, hai ngày này... Chị sợ đều phải làm thêm giờ, không thể về được."
Chỉ còn tiếng hít thở trong tai nghe.
Lâm Tri Vi tựa lưng vào ghế, trong đêm khuya khoắt, nhớ cậu thật khó chịu.
Ban đầu cô vốn không cảm thấy có gì uất ức, nhưng khi vừa nghe giọng nói của cậu, mọi cảm xúc chợt trào dâng, cô gần như muốn ôm điện thoại khóc lóc.
Lục Tinh Hàn thì thào: “Được rồi, đừng nhúc nhích, em sẽ tới tìm chị.”
“Đừng, em tuyệt đối đừng qua đây.” Lâm Tri Vi khịt mũi, nhìn xung quanh đống lộn xộn rồi nhanh chóng ngăn cản: “Chờ khi chị xong việc trở về, sẽ lập tức đi gặp em được không? Sẽ nhanh thôi, cộng lại cũng chỉ có hơn một tuần, rất nhanh.”
Thời hạn thuê của studio tạm thời sắp đến, mọi thứ đang được thu dọn và đóng gói, khắp sàn bừa bãi lộn xộn chất thành đống.
Cô không muốn Lục Tinh Hàn trông thấy, cậu thông minh như vậy chắc chắn sẽ biết được tình huống hiện tại của cô.
Nếu cô có thể che giấu một ngày thì tốt một ngày, biết đâu ở tuần lễ thời trang lại có cơ hội chuyển mình?
“Hơn nữa, một đám con gái trong đội đều ở đây. Em đến đây muộn như vậy thật không tiện.” Cô viện cớ: “Nhóc con, em ngoan nhé, khi nào trở về chị sẽ tìm em.”
Cô nói thêm: “Những ngày này, chị đã liên hệ với bạn bè trước đây hỗ trợ bên nhóm nhạc nam. Đây là người đáng tin cậy, có phong cách giống chị, một stylist nam chính hiệu hiếm thấy ở trong giới giải trí đấy.”
Muốn chọc cậu cười, nhưng cậu thực sự cười không nổi.
Một lúc lâu sau, Lục Tinh Hàn mới trả lời: "Em sẽ đợi chị trở lại."
Lâm Tri Vi thở phào nhẹ nhõm, sau khi cúp điện thoại, cô ngồi phịch xuống ghế, mở album ảnh ra, lật xem vài tấm ảnh của Lục Tinh Hàn, nâng niu sờ mặt cậu rồi quay trở lại làm việc.
Cô cách rất xa cửa sổ nên không nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen đang đậu dưới lầu.
Cửa sổ xe nửa mở, đôi mắt Lục Tinh Hàn cụp xuống, vuốt ve khuôn mặt tươi cười của Lâm Tri Vi trên màn hình điện thoại.
Trợ lý thăm dò hỏi: "Anh Hàn, có đi không?"
Giọng Lục Tinh Hàn rất nhẹ: "Chờ một chút, tôi muốn ở đây cùng cô ấy."
Sau đó tiến tới giống như trừng phạt, cô chủ động tìm đầu lưỡi của cậu rồi cuốn lấy.
Lục Tinh Hàn chỉ bất động trong chốc lát, sau đó lập tức ôm chặt người vào trong lòng, chỉ hận không thể ép chảy ra từng giọt máu, để cho cô cùng mình hoàn toàn hòa nhập làm một.
Cậu không chịu bị động, lập tức ôm lấy mặt cô hôn thật sâu, chiếm đoạt môi lưỡi của cô, hết lần này đến lần khác để xác định rằng người cậu đang ôm chặt thuộc về cậu.
Lâm Tri Vi bước chân loạng choạng vô tình vấp phải găng tay đấm bốc mà Lục Tinh Hàn vừa ném xuống đất, đầu gối cô khuỵu xuống, cậu khẩn trương ôm eo cô, cả hai ngã nhào xuống đất.
Môi cô bị ép phải tách ra, Lâm Tri Vi dứt khoát ngồi quỳ trên sàn nhà, bóp lấy cằm cậu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe: "Lục Tinh Hàn, nếu em còn dám nói những lời như vậy nữa, chị sẽ không hôn em!"
Lục Tinh Hàn si ngốc nhìn cô, khàn giọng nói: "Không được."
"Tại sao không được?"
"Không hôn em… không được."
Lâm Tri Vi càng dùng sức nhéo mạnh hơn: "Về sau còn nói nữa không? Em không có tư cách?" Cô nghiến răng cố ý chọc giận cậu: "Vậy thì những người khác có tư cách à?"
“Người khác là ai!” Cậu đột nhiên bị kích thích, giống như điên lên đè ép đến cô mà hôn thật mạnh: “Không được có người khác!”
Lâm Tri Vị thuận thế nằm trên sàn nhà, vòng tay ôm lấy lưng đầy mồ hôi của cậu: "Em biết vậy thì tốt rồi, chị cũng nói cho em biết, đây là lần cuối cùng, không cho phép em lại nghĩ như vậy, không cho phép em nói như vậy, nhớ chưa?"
Lục Tinh Hàn chôn mặt vào cổ cô, vừa liếm vừa cắn, cất giọng mũi rầu rĩ nói: "Nhớ kỹ... Vi Vi, hãy cho em thêm một chút thời gian, em sẽ đòi lại tất cả những uất ức mà hiện nay chị phải chịu về."
Lồng ngực Lâm Tri Vi phập phồng, hôn lên trán cậu: "Đừng làm chuyện ngu ngốc, tình huống hiện tại chính là những gì tốt nhất chúng ta có thể làm được."
Nền nhà quá cứng, Lục Tinh Hàn nằm thẳng người ôm cô vào lòng, không cãi lại mọi chuyện có phải tốt nhất hay chưa.
Cậu có thể tiếp tục làm nhiều hơn nữa.
Lâm Tri Vi bật cười, vỗ vỗ cơ bắp trước ngực của cậu: "Em so với nền nhà còn cứng hơn đấy."
Để tìm vị trí nằm sấp được thoải mái hơn, cô vô thức cọ chân cậu mấy lần, uốn qua uốn lại tìm tư thế thoải mái, vất vả lắm mới nằm được ổn định, không ngờ lại thấy trạng thái cậu không ổn, giống như đang mím môi đè nén điều gì đó.
Cô lại nhẹ nhàng di chuyển lần nữa, vô tình đụng phải một thứ gì đó cứng rắn hơn nhiều so với cơ bắp... Ở tại nơi nào đó.
Lâm Tri Vi sững người, vô thức siết chặt quần áo của cậu.
Lục Tinh Hàn đè đầu cô xuống hôn, hơi thở đục ngầu: "Chị ngoan nào, đừng lộn xộn."
Không... Không dám lộn xộn!
Sắc mặt Lâm Tri Vi đỏ bừng, cơ thể không dám nhúc nhích, ánh mắt lo lắng nhìn xung quanh, liếc thấy vết máu trên mu bàn tay cậu, cô lập tức tỉnh táo lại, vội vàng bò xuống, chỉ vào chỗ đang gồ lên thành một đống lớn của cậu: "Mau lên... Làm cho nó nghe lời! Cùng chị... Đi theo chị còn xử lý vết thương!"
Lục Tinh Hàn ngước mắt nhìn theo, bất lực xoa xoa trên chân cô, cười khổ nói: "Vi Vi, nó không nghe lời của em.”
Nó chỉ nghe lời chị.
Việc này phải đợi đến khi nào...
Lâm Tri Vi bỏ mặc cậu ở một bên, đứng dậy chạy ra cửa, khe khẽ mở cửa một đường nhỏ, Viên Mạnh đang ngồi xổm cách đó không xa, vẻ mặt buồn rầu nhìn mặt đất hút thuốc.
"Cô Tiểu Lâm? Tinh Hàn sao rồi?"
Lâm Tri Vi lắc đầu: "Không sao, anh Viên, anh tìm giúp tôi hộp thuốc được không? Tay cậu ấy..."
"Được, chờ một chút."
Lâm Tri Vi cầm hộp thuốc trở lại, Lục Tinh Hàn vẫn nằm tại chỗ, ánh mắt sáng ngời nhìn theo cô.
Cô trộm liếc nhìn một nơi nào đó, giống như nó đã biến mất một chút.
Cô hắng giọng, toàn thân âm thầm nóng lên, nhớ tới tối hôm đó ở khách sạn cô đã đồng ý với cậu một chuyện.
Lâm Tri Vi cắn môi, ngồi xổm người xuống, cẩn thận từng li từng tí xử lý vết thương trên tay cho cậu, vết máu được lau sạch, vết trầy xước rỉ máu đỏ tươi lộ ra, cô đau lòng nhìn mặt đất tức giận, lại cẩn thận bôi thuốc. Vừa đóng hộp thuốc lại, thì có điện thoại gọi tới.
Cô không xác định được là chuyện gì, nhưng trực giác cảm thấy không tốt lắm, nên đi xa một chút mới trả lời: "Chị Vãn."
Hà Vãn có chút hoảng hốt: "Tri Vi, đã có năm đơn hàng bị hủy.”
"Vâng." Lâm Tri Vi rũ mắt xuống: "Em biết rồi."
Kết quả này đều nằm trong dự liệu của cô.
Vốn đã sắp xếp các buổi hẹn tới tận cuối năm, hiện tại lại đang giảm mạnh. Nhưng thái độ của một số người đại diện cũng được coi là lịch sự, họ còn khó xử đưa cho cô một lời giải thích rằng: “Không phải họ phủ nhận năng lực của cô, nhưng tất cả mọi người đều ở vòng, cô cũng có thể hiểu được chúng tôi, nghệ sĩ nào cũng không muốn liên hệ với một stylist có quá nhiều tai tiếng, chưa kể những chuyện gây tranh cãi của cô thực sự hơi nhạy cảm."
Đúng vậy, nhạy cảm.
Bằng cấp giả không có cách nào hoàn toàn làm sáng tỏ, việc không tốt nghiệp chính quy lại bị công chúng phóng đại lên. Nếu như là một người xuất thân bình thường bị lộ ra, thì có thể trở thành một câu chuyện tự học thành tài được mọi người ca tụng, nhưng lại bị dính cùng với vụ bê bối.
Hoàn toàn thay đổi ý nghĩa, thành tích và mọi sự cố gắng đều bị phai mờ. Nhãn mác của cô bây giờ đã trở thành “tính cách khó đoán”, "xuất thân gian khổ", "chưa trải sự đời", "ếch ngồi đáy giếng"...
Hà Vãn cuối cùng thở dài: "Thời điểm phỏng vấn truyền thông hơi quá đáng, Trần Lệnh Nghi cũng thật là buồn nôn, sắp chết đến nơi rồi còn muốn ăn nói bậy bạ để lại gây phiền toái cho em! Tri Vi, phóng viên hỏi những cái đó, nếu như em không thừa nhận sẽ tốt hơn một chút?"
Lâm Tri Vi nói: "Những điều em đã thừa nhận cũng không phải là bí mật. Nếu em phủ nhận nó thì sẽ càng tồi tệ hơn. Chị Vãn, không sao đâu, rồi sẽ có lối thoát."
Giọng của Lục Tinh Hàn từ sau lưng vang lên: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Tri Vi cúp máy, điều chỉnh hô hấp, quay lại với một nụ cười nhạt: "Mấy đơn hàng hẹn lúc trước bị hủy, cũng bình thường thôi mà."
Lục Tinh Hàn hồi lâu vẫn không nói chuyện, chậm rãi tiến lên nắm lấy tay của cô: "Còn có em, chuyên môn của chị chỉ được dùng trên người em. Những ai đã rút đơn về sau có quỳ xuống đất cầu cũng không tiếp nữa.”
Lâm Tri Vi cười lắc cánh tay cậu: "Được rồi, sẽ không tiếp, chuyên môn phụ trách giúp em mặc đẹp nhất, mỗi ngày đều làm chói mù mắt người khác."
Cô cúi đầu để che giấu sự lo lắng của mình ở đáy mắt.
Trần Lệnh Nghi nói đúng, với sự phát triển của Lục Tinh Hàn hiện nay, về sau đại ngôn những nhãn hàng cao cấp chỉ có nhiều chứ không ít, mà hạn hợp đồng của cô với Giải trí Tinh Hỏa chỉ có ba tháng.
Hơn nữa, hiện tại bản thân cô đang có rất nhiều tranh cãi, cô cũng không dám nghĩ đến chuyện liệu có thể ở bên cạnh Lục Tinh Hàn hay không.
Bên trong giới giải trí thường có ảnh hưởng lẫn nhau.
Khi cô trở nên nổi tiếng, tất cả tranh nhau đến xếp hàng. Còn lúc cô đang đứng trên lưỡi dao thì lập tức rời đi, chỉ sợ rằng mình chậm hơn so với bất kì người nào khác, bị đối thủ lợi dụng điều đó để nói luyên thuyên nghị luận.
Một tuần sau, Lâm Tri Vi nhận được cuộc gọi cuối cùng rút lại đơn đặt hàng.
Cô lẳng lặng ngồi trong studio tạm thời, căn nhà mà lúc trước được Viên Mạnh thuê dùng để ứng phó nhu cầu bức thiết sử dụng cũng sắp hết hạn thuê.
Mọi người trong đội đều tập trung ở dưới lầu, không ai dám lên quấy rầy cô, sợ cô sẽ bị tổn thương thêm.
Trong lòng Lâm Tri Vi tràn đầy áy náy.
Họ đã tìm đến cô để nương tựa, nhưng giờ cô khiến họ không có nhà để về.
Giọng nói Viên Mạnh mơ hồ vang lên bên ngoài, Lâm Tri Vi lấy lại tinh thần, đứng lên ra chào hỏi: "Viên ca, sao anh nay lại rảnh rỗi qua đây?"
Nhóm nhạc hôm nay đã thu âm một ca khúc mới ngày hôm nay, buổi sáng cô vừa mới đi qua trang điểm, lúc này Viên Mạnh đáng lẽ phải rất bận rộn.
Viên Mạnh sắc mặt ngưng trọng: "Cô Tiểu Lâm..."
Tim Lâm Tri Vi giật mình, cô hiểu rõ: "Ban giám đốc công ty muốn thay đổi người, đúng không?"
Viên Mạnh nắm chặt tay.
Trong nháy mắt Lâm Tri Vi xúc động, cô rất muốn đi tìm gặp sếp của Giải trí Tinh Hỏa để nói chuyện. Người khác có thể không tín nhiệm cô, nhưng chỉ duy nhất Giải trí Tinh Hỏa là không thể!
Gương mặt toàn thịt của anh ta vì căng thẳng mà run lên: "Tôi đã tranh cãi, nhưng bọn họ… Rất khó chơi. Nói cái gì mà sự việc lần này quá gây tranh cãi, lại quan hệ phức tạp, người hâm mộ sẽ có ý kiến, không tốt cho sự phát triển sau này của nhóm nhạc."
"Tất cả đều là nói nhảm! Tất cả đều là bạo biện!" Viên Mạnh tâm tình kích động: "Tôi nghĩ rằng họ đang cố tình đổ thêm dầu vào lửa!"
Lâm Tri Vi kiên nhẫn nhắm mắt lại: "Tinh Hàn còn chưa biết đúng không?"
Việc ký kết hợp đồng chỉ có ba tháng Lục Tinh Hàn cũng không biết, nếu không cậu đã sớm bùng nổ.
Viên Mạnh im lặng: "Tạm thời tôi không dám để cho cậu ấy biết, nhưng thời gian sắp tới, sẽ không nói dối cậu ấy được nữa đâu."
Lâm Tri Vi đưa mắt nhìn ra ánh nắng đang rực rỡ bên ngoài cửa sổ.
Khi cô ở nước ngoài, cô nghĩ đến việc trở lại tự khởi nghiệp, treo lên biển hiệu của studio rồi dẫn dắt mọi người trong phân đội nhỏ chăm chỉ làm việc. Ở bên Lục Tinh Hàn, cùng cậu bước đi ngày càng xa hơn.
Đột nhiên, bây giờ mọi kế hoạch dường như trở nên xa xỉ, xa vời đến khó mà với tới.
Bởi vì câu trả lời lúc phỏng vấn của cô không uyển chuyển, hầu hết các nghi ngờ trên mạng đều nhằm chống lại cô đã lặng lẽ bị thay thế bằng các chủ đề mới, nhưng bản chất thực sự bị ảnh hưởng chính là thái độ của những người trong cuộc, bây giờ mới thực sự trở thành áp lực gây ra cho cô.
“Anh Viên, anh về trước đi.” Vẻ mặt Lâm Tri Vi bình tĩnh kiên định: “Có thể giấu diếm vài ngày thì tốt vài ngày, tôi sẽ mau chóng liên hệ công việc mới. Tôi nhất định phải thoát ra ngoài."
Cô đứng thẳng người: "Tôi nhất định cũng sẽ có thể ra ngoài."
Cho đến chạng vạng tối, tất cả các đoàn đội mà Lâm Tri Vi có thể tìm cô đều đã liên lạc qua một lần, chấp nhận cả vị trí pha cà phê, cô cũng chỉ nhận được lời từ chối nhã nhặn, thậm chí còn bị không ít lời chế giễu. Nếu muốn làm vị trí pha cà phê, còn cần cô phối hợp lăng xê tạo ra một làn sóng gây chú ý kiếm sự chú ý.
Khi màn đêm buông xuống, di động lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
Lâm Tri Vi ngẩng đầu đang chôn dưới cánh tay lên, lấy lại sức lực, cầm lên vừa nhìn lại là Tạ Hàm.
Tạ Hàm vẫn như cũ nói thẳng: "Tôi mọi việc xong rồi, mấy ngày nay cô có rảnh không?"
Cô ấy cười lớn: "Nếu cô rảnh rỗi, chuẩn bị đến đây để trả hẹn!"
Lâm Tri Vi hơi ngẩn ra: "Tôi có cuộc hẹn nào?"
“Không phải chứ, cục cưng, cô quên rồi sao?” Tạ Hàm kêu to: “Trước khi rời khỏi đảo, đã nói lúc nào hết bận, tôi sẽ thu xếp cho cô đi gặp cô giáo Hứa Đại!”
Lâm Tri Vi kinh ngạc: "Dựa vào tình huống hiện tại của tôi, cô giáo Hứa Đại còn muốn gặp mặt tôi sao?"
Tạ Hàm nói nghiêm túc: "Xem ra thì đúng là như vậy, nhưng so với lúc trước tình huống có thể phức tạp hơn một chút. Nếu cần phải thông qua quá trình khảo hạch, Tri Vi, cô có tự tin vượt qua không?"
Lâm Tri Vi không chút do dự: "Có."
Tạ Hàm mỉm cười: "Tốt quá, như vậy mới đúng. Cô chuẩn bị một chút đi, bà ấy nói rằng sẽ gặp mặt rồi đánh giá luôn. Tuần sau, bà ấy sẽ đưa đoàn đội đến tuần lễ thời trang rồi coi như cô một là một người trong số họ đó."
"Tri Vi, cô nhất định phải dốc toàn lực ứng phó." Cô ấy trịnh trọng dặn dò: "Nếu như cô có thể dựa vào thực lực chính mình trở thành học trò của cô giáo Hứa Đại, toàn bộ stylist trong giới giải trí này sẽ không còn ai dám coi thường cô."
Trong suốt tuần lễ thời trang, cô bị lôi ra để chế nhạo không biết bao nhiêu lần vì chuyện cô chưa từng đến tuần lễ thời trang bao giờ.
Chuyện vừa mới được quyết định, trợ lý của Hứa Đại làm việc vô cùng hiệu quả, anh ta lập tức liên lạc với cô, nhân vật mục tiêu và thông tin cơ bản đều được gửi đến hộp thư.
Một công ty lớn trong nước mới ra mắt nhóm nhạc nữ có năm thành viên, đang được công ty này hết sức ủng hộ, ngay sau khi ra mắt đã được đưa đến tuần lễ thời trang, còn bỏ ra số tiền lớn để mời cô giáo Hứa.
Hứa Đại đúng lúc muốn nhận học trò, bà ấy nhân cơ hội đưa năm stylist trẻ đến. Ở nhóm nhạc nữ chia ra mỗi người một thành viên, được đặt trong cùng một hoàn cảnh, họ hoàn toàn phải dùng thực lực để thể hiện, bà ấy chỉ đến để kiểm tra.
Người được phân cho Lâm Tri Vi là người trong nhóm nhạc nữ không phù hợp với thẩm mỹ truyền thống của một cô gái.
Làn da ngăm đen, không thon gọn, vóc dáng cao, gương mặt góc cạnh. Đặt trong nhóm nhạc nữ toàn những cô gái trẻ ngọt ngào thì đúng là cực kỳ đặc biệt.
Lâm Tri Vi nhanh chóng vào trạng thái làm việc, nửa đêm Lục Tinh Hàn kết thúc công việc lúc trở về gọi điện cho cô, giọng nói mệt mỏi: "Vi Vi, tối nay chị có về nhà được không? Em nhớ chị.”
Ngực cô thắt lại, hai tay đột nhiên không còn sức lực, một mình ở dưới ngọn đèn bàn nhỏ dụi dụi đôi mắt đau nhức.
"Em có nhớ cô giáo Hứa Đại mà Tạ Hàm đã giúp chị liên lạc không? Chị sẽ cùng bà ấy đi tham dự tuần lễ thời trang. Chắc phải tầm bốn hoặc năm ngày nữa mới trở về, hai ngày này... Chị sợ đều phải làm thêm giờ, không thể về được."
Chỉ còn tiếng hít thở trong tai nghe.
Lâm Tri Vi tựa lưng vào ghế, trong đêm khuya khoắt, nhớ cậu thật khó chịu.
Ban đầu cô vốn không cảm thấy có gì uất ức, nhưng khi vừa nghe giọng nói của cậu, mọi cảm xúc chợt trào dâng, cô gần như muốn ôm điện thoại khóc lóc.
Lục Tinh Hàn thì thào: “Được rồi, đừng nhúc nhích, em sẽ tới tìm chị.”
“Đừng, em tuyệt đối đừng qua đây.” Lâm Tri Vi khịt mũi, nhìn xung quanh đống lộn xộn rồi nhanh chóng ngăn cản: “Chờ khi chị xong việc trở về, sẽ lập tức đi gặp em được không? Sẽ nhanh thôi, cộng lại cũng chỉ có hơn một tuần, rất nhanh.”
Thời hạn thuê của studio tạm thời sắp đến, mọi thứ đang được thu dọn và đóng gói, khắp sàn bừa bãi lộn xộn chất thành đống.
Cô không muốn Lục Tinh Hàn trông thấy, cậu thông minh như vậy chắc chắn sẽ biết được tình huống hiện tại của cô.
Nếu cô có thể che giấu một ngày thì tốt một ngày, biết đâu ở tuần lễ thời trang lại có cơ hội chuyển mình?
“Hơn nữa, một đám con gái trong đội đều ở đây. Em đến đây muộn như vậy thật không tiện.” Cô viện cớ: “Nhóc con, em ngoan nhé, khi nào trở về chị sẽ tìm em.”
Cô nói thêm: “Những ngày này, chị đã liên hệ với bạn bè trước đây hỗ trợ bên nhóm nhạc nam. Đây là người đáng tin cậy, có phong cách giống chị, một stylist nam chính hiệu hiếm thấy ở trong giới giải trí đấy.”
Muốn chọc cậu cười, nhưng cậu thực sự cười không nổi.
Một lúc lâu sau, Lục Tinh Hàn mới trả lời: "Em sẽ đợi chị trở lại."
Lâm Tri Vi thở phào nhẹ nhõm, sau khi cúp điện thoại, cô ngồi phịch xuống ghế, mở album ảnh ra, lật xem vài tấm ảnh của Lục Tinh Hàn, nâng niu sờ mặt cậu rồi quay trở lại làm việc.
Cô cách rất xa cửa sổ nên không nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen đang đậu dưới lầu.
Cửa sổ xe nửa mở, đôi mắt Lục Tinh Hàn cụp xuống, vuốt ve khuôn mặt tươi cười của Lâm Tri Vi trên màn hình điện thoại.
Trợ lý thăm dò hỏi: "Anh Hàn, có đi không?"
Giọng Lục Tinh Hàn rất nhẹ: "Chờ một chút, tôi muốn ở đây cùng cô ấy."
Bình luận facebook