Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80
Cửa phòng nghỉ khẽ di chuyển, trợ lý vừa đi vào đã thấy Lục Tinh Hàn đang cuộn mình lại ngồi trong góc tường thì giật mình kêu lên, sợ mất mật hỏi Viên Mạnh: "Anh Hàn không sao chứ?"
Viên Mạnh lau nước mắt: "Không thể tốt hơn."
Trợ lý kinh ngạc: "Vừa rồi rõ ràng còn bệnh rất nặng!"
Viên Mạnh nhìn cậu ta: "Thuốc đến bệnh đi có biết không?"
Mặc kệ bệnh Lục Tinh Hàn nặng như thế nào, trên thế giới này vẫn còn Lâm Tri Vi có tác dụng hơn cả thuốc.
Viên Mạnh bảo trợ lý đừng lên tiếng, đưa tất cả những nhân viên công tác có thể sẽ quấy rầy đến Lục Tinh Hàn đi, để cậu có thời gian tiêu hóa.
Đợi hơn nửa tiếng, video lặp đi lặp lại gần mười lần, tin tức quay đi quay lại vô số lần, cuối cùng cậu cũng ngồi dậy. Lúc ngẩng đầu lên trong mắt cậu ngoại trừ có tơ máu ra thì những cảm xúc đều được giấu kỹ.
Viên Mạnh yên lặng thở dài, sau khi cô Tiểu Lâm đi, Tinh Hàn đúng là trưởng thành lên nhiều.
Phòng nghỉ chỉ có hai người bọn họ, Viên Mạnh không còn kiêng kỵ gì, anh ta đắn đo suy nghĩ hồi lâu mới khẽ cắn môi nhỏ giọng nói: "Chớp mắt một cái đã là bốn tháng rồi, không thì đợi buổi tối hát xong, thừa dịp nghỉ tết không ai chú ý, tôi cho cậu nghỉ ba ngày, cậu đi một chuyến đi."
Nhìn Lục Tinh Hàn ngày qua ngày bị dày vò như vậy anh ta cũng không thấy dễ chịu gì.
Lục Tinh Hàn ngồi trên ghế trang điểm, hai tay dùng sức nắm chặt lại, khớp ngón tay trắng bệch, trên tay còn vết truyền dịch tạo thành một điểm đỏ sậm.
Im lặng một lúc, cậu thấp giọng hỏi: "Định ngày thử vai rồi sao?"
Viên Mạnh gật đầu: "Mùng bảy tết."
Lục Tinh Hàn càng nắm chặt tay hơn, hai bên vai buông xuống, đầu hơi cúi, nặng nề thở mạnh hai cái, giữ vững sự bình tĩnh nói: "Tôi còn mấy động tác chưa tập, thời gian không còn nhiều lắm."
Viên Mạnh nhịn trong lòng rất lâu, lúc này mới nhân cơ hội này nói ra: "Tinh Hàn, chúng ta có thể dùng thử những cách khác không? Cậu thật sự muốn tự mình làm sao?"
Mặt Lục Tinh Hàn không cảm xúc: "Không có cách khác, tôi không yên tâm về người khác."
"Đạo diễn Triệu bên kia." Viên Mạnh rầu rĩ: "Mặc dù nhiều người không ra gì nhưng căn cơ những năm nay khá ổn, cậu nhìn Trần Lệnh Nghi hiện tại thảm như thế nào đi, có ảnh hưởng đến người khác chút nào sao? Còn không phải phim cũ đánh phim mới sao? Trong giới điện ảnh này dám khoe khoang khoác lác không cần minh tinh đạo diễn nổi tiếng, không phải chỉ có mình bà ta thôi sao?"
Viên Mạnh tiếp tục bày tỏ nỗi lòng: "Hướng đi của cô Tiểu Lâm trước mắt đang rất tốt, chờ sau khi về nước những tin tức trước đó cũng lắng xuống rồi, thêm Hứa Đại nữa, sẽ không ai dám nói loạn, cậu nhất định phải đem chuyện của đạo diễn Triệu công bố ra sao?"
Lục Tinh Hàn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Đúng, nhất định, mặc kệ sau này cô ấy về nước chiều dư luận đi theo hướng nào, tôi cũng phải tẩy sạch những oan ức của cô ấy."
Nếu không chuyện này vĩnh viễn sẽ gắn liền với tên cô.
Bất luận sau này cô có cố gắng nỗ lực như thế nào, chắc chắn vẫn có người nhảy ra khơi gợi lại chuyện này.
Hơn nữa, chính vấn đề trình độ học vấn là điều khiến cô phải rời đi.
Viên Mạnh bóp trán: "... Tôi không có cách nào ép cậu, nhưng lần này thử vai phim mới họ Triệu kia có thể nói không cần minh tinh nhiều fan, nhân vật cậu thích lại có độ khó cao như vậy, không có vấn đề gì chứ?"
Sắc mặt Lục Tinh Hàn lạnh lùng: "Không có vấn đề."
Hai tháng trước, phim mới của đạo diễn Triệu bắt đầu lên kế hoạch quay, ngoại trừ nhân vật chính đã sớm được định sẵn là mấy vị ảnh hậu ảnh đế ra, những vai phụ quan trọng đều được các công ty đề cử.
Lục Tinh Hàn chọn vai một vị tướng quân trẻ không có quá nhiều đất diễn, tàn nhẫn khát máu, u ám lạnh lùng, hơn phần nửa cảnh quay đều là cảnh đánh nhau, lại yêu cầu diễn viên có tướng mạo đẹp. Cậu biết rõ loại nhân vật này rất khó chọn người, chỉ cần cậu có thể hoàn thành tốt những cảnh đánh nhau, cộng thêm địa vị của bản thân trong giới, chắc chắn họ Triệu kia sẽ dao động.
Hai tháng này trừ những lúc học sáng tác nhạc ra thì cậu dành tất cả thời gian để luyện tập kĩ năng diễn xuất. Viên Mạnh bí mật mời hai thầy dạy võ về để bổ túc cho cậu, trên người cậu tuy có thêm không ít vết thương, nhưng thành quả lại ngoài mong đợi.
"Sau đó thì sao?" Trong lòng Viên Mạnh buồn phiền: "Nhận được vai rồi thì dự định của cậu làm gì bây giờ?"
Lục Tinh Hàn lạnh nhạt nói: "Quay cho tốt, để lúc nào cũng có thể tiếp cận ông ta, một bộ không đủ thì quay thêm bộ nữa."
Không tự mình đến bên người họ Triệu đó thì sẽ không có cơ hội tìm ra chân tướng.
Viên Mạnh không muốn làm loạn theo cậu, nhưng sau khi cẩn thận xác định và đánh giá, nếu như cậu nhất quyết muốn tham gia vào lĩnh vực điện ảnh truyền hình, thì vai phụ trong phim đạo diễn Triệu là một khởi điểm khá tốt, coi như không đào được điều gì thì Lục Tinh Hàn cũng có một vai diễn nổi bật, nếu như tìm được thì đúng là tiện cả đôi đường.
"Được rồi được rồi, đều nghe cậu, cậu an toàn là được, cô Tiểu Lâm bên kia... Tôi cho cậu cơ hội sao cậu lại nhẫn nhịn không đi?"
Lục Tinh Hàn nắm lấy tay vịn ghế: "Lúc quay xong cũng đến tháng tư rồi, đúng lúc sinh nhật cô ấy, đến lúc đó tôi muốn một tuần."
Viên Mạnh tính toán thời gian, ngầm đồng ý: "Vậy tối nay thì sao? Kết thúc chương trình cuối năm cậu ăn Tết ở đâu?"
Lục Tinh Hàn khẽ nói: "Về nhà."
Chương trình buổi tối bắt đầu lúc mười giờ rưỡi, sau khi thuận lợi kết thúc, Lục Tinh Hàn còn phải ngồi lại dưới hàng khách quý, đến lúc toàn bộ nhiệm vụ hoàn thành đã sớm qua mười hai giờ.
Năm mới.
Tuyết lớn bay lộn xộn, trên mặt đất hằn vết bánh xe thật dài, xe dừng dưới lầu. Lúc Viên Mạnh sắp xếp công việc để trở về muốn khuyên Lục Tinh Hàn đi cùng anh ta nhưng Lục Tinh Hàn khoát khoát tay, dứt khoát xuống xe.
Từ sau khi Tri Vi rời đi, cậu vẫn không dám về.
Khắp căn phòng đều tràn ngập hình bóng và hương vị của cô, ngay cả dũng khí đối mặt cậu cũng không có.
Nhưng hôm nay là ngày Tết, cậu không muốn đi chỗ khác, chỉ muốn về nhà.
Trong phòng tối đen, Lục Tinh Hàn đứng tựa lưng vào cửa mấy phút, bên ngoài có người đốt pháo hoa, chiếu sáng khung cửa đang đóng chặt.
Nơi này của cậu đang là đêm khuya, bên đó của Tri Vi lại là ban ngày.
Điện thoại cũng không thể gọi, chắc chắn cô đang rất bận.
Lục Tinh Hàn bật đèn, quét dọn nhà cửa sạch sẽ. Video mà Tri Vi gửi cho cậu được kết nối điện thoại với TV bật lên xem. Cậu ngồi trên sofa ôm gối nhỏ Tri Vi thích nhất đến ba giờ sáng. Cuối cùng cũng vì buồn ngủ nên đành đứng lên đi vào phòng tắm tắm rửa.
Trong phòng tắm có quá nhiều kí ức cậu không dám nhớ đến.
Cậu ôm chiếc khăn lau đầu Tri Vi đã từng dùng vào lòng sau đó lên giường nằm.
Trong bóng tối, dù chỉ cảm nhận được mùi hương thoang thoảng của cô cũng cảm thấy an ủi. Trước khi ngủ cậu gối lên khăn tắm, giọng nói khàn khàn nói câu đã nghĩ hàng ngàn lần trong đầu: "Vi Vi, em nhớ chị."
Cuộc sống của Lâm Tri Vi và Lam Linh đến giữa tháng tư cuối cùng cũng có thay đổi.
Voldemort đạo sư cho họ điểm cao trong các giai đoạn để hai người có đủ điều kiện bỏ qua giai đoạn tiếp theo và ở lại viện thiết kế học số kiến thức khổng lồ trong vòng ba tháng.
Ngày đầu tiên lên lớp, Lam Linh bị dọa đến ngây người, giọng tiếng Trung cũng trở nên kỳ dị hơn: "Ba tháng học nhiều như vậy? Máy tính cũng không ghi hết được số kiến thức đó!"
Lâm Tri Vi xoa xoa gáy, không quan tâm nghĩ đến chuyện xin phép nghỉ thất bại.
Thật muốn trở về nước.
Đạo sư có tình có lý nói: "Nếu như em ở lại thì nghỉ một tuần cũng không thành vấn đề, nhưng về nước thì không được, một khi trở về, ý chí có cứng rắn đến đâu cũng chịu thua."
Lâm Tri Vi muốn nói hiện tại cô đã không chịu nổi nữa rồi.
Nỗi nhớ có thể khiến người khác phát điên.
Lam Linh trìu mến vỗ vỗ cô: "Đau lòng thay bạn trai em, ôi, chị vẫn nên an ủi em thì hơn." Cô ấy theo thói quen tìm video của Lục Tinh Hàn cho Lâm Tri Vi xem, nhưng lại ngoài ý muốn lại thấy tin tức và hình ảnh mới nhất trên Weibo, kinh ngạc kêu lên: "Hàn Hàn nhận phim sao?"
Tinh thần Lâm Tri Vi run lên, vội vàng quay sang nhìn.
Hình ảnh rõ ràng là chụp lén, người đàn ông cao ráo nửa người nhuốm máy mặc áo giáp đang nghiêng đầu, từ màn hình cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo chết chóc.
Lam Tinh nắm lấy tay cô: "Là Hàn Hàn đúng không!"
Lâm Tri Vi sững sờ: "... Không sai."
Cậu nhận phim rồi? Tại sao không nói gì với cô?
Trên mạng cũng đang bùng nổ rồi, chuyện Lục Tinh Hàn nhận phim, trước đó đều không có tin tức gì.
Lâm Tri Vi bước nhanh đến chỗ vắng người rồi gọi điện thoại cho Viên Mạnh. Chưa đợi cô hỏi, Viên Mạnh đã chủ động nhận sai xin tha thứ, một bên nước mắt một bên nước mũi sợ cô hiểu nhầm Lục Tinh Hàn: "Đây là nhân vật phản diện tướng quân sáng nhất phim, Tinh Hàn đã cố gắng rất nhiều, quay xong nhất định được cộng điểm, toàn bộ quá trình không có nữ diễn viên, tất cả đều là nam!"
Ai muốn hỏi cái này chứ!
Lâm Tri Vi nghe xong càng thấy có vấn đề: "Tại sao lại giấu tôi? Nếu không có người chụp lén đăng lên Weibo thì còn muốn giấu tôi đến khi nào?"
Viên Mạnh ấp úng.
Lâm Tri Vi hít sâu một hơi: "Anh Viên."
Viên Mạnh từ bỏ chống cự: "... Là phim của đạo diễn Triệu, còn hai ngày nữa sẽ
hơ khô thẻ tre*."
*hơ khô thẻ tre chỉ việc đã hoàn thành một tác phẩm.
Trong đầu Lâm Tri Vi trống rỗng, tim như bị người khác hung hăng nắm lấy, kích động đến nỗi chảy cả mồ hôi lạnh.
Là đạo diễn Triệu có liên quan đến Trần Lệnh Nghi sao? Rốt cuộc Lục Tinh Hàn muốn làm gì!
Tâm trạng cô thấp thỏm không yên đến giữa trưa. Trong lúc đó trên mạng có blog chính thức đăng tạo hình của Lục Tinh Hàn lên. Đây là lần đầu tiên cậu đóng phim cổ trang, hơn nữa lại còn là tạo hình tướng quân, có thể tưởng tượng được đẹp trai sắc sảo đến mức nào. Lam Linh trong đám người hâm mộ chỉ cần nghĩ thôi cũng đã muốn nổ tung.
Khóe miệng Lâm Tri Vi càng kéo căng hơn.
Hốc mắt chua xót, cô cưỡng ép bản thân mình chờ đợi.
Lại nửa tiếng nữa qua, cuối cùng Lục Tinh Hàn cũng gọi điện tới, vì vừa vận động quá mạnh nên vẫn còn thở dốc: "Vi Vi."
Lâm Tri Vi nghe giọng cậu thì trong lòng càng khó chịu hơn, cắn môi nói không ra lời.
Vô số câu hỏi đều dừng lại ở cổ họng.
Lục Tinh Hàn thấp giọng: "... Vi Vi, đừng lo cho em."
Lâm Tri Vi lập tức không nhịn được: "Vậy em có thể cũng đừng lo cho chị nữa được không? Đừng vì chị mà làm những chuyện đó có được không? Đừng nói cho chị em chỉ đơn giản là quay phim, em muốn tiếp cận đạo diễn Triệu, muốn vén tấm màn đen sau lưng ông ta, muốn tìm bằng chứng giả trình độ đúng không?"
Đầu bên kia trầm lặng.
Hốc mắt Lâm Tri Vi đỏ lên: "Tinh Hàn, bây giờ em đang phát triển rất tốt, đừng mạo hiểm như vậy, một khi mục đích của em bị phát hiện thì em sao có thể an toàn được! Chị không cần tẩy trắng, sau khi chị về nước có thể dùng năng lực của mình để chứng minh!"
"Không được." Lục Tinh Hàn trầm giọng nói: "Với em mà nói thì không thể được, mặc kệ tốn bao lâu em cũng sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện liên quan đến chị."
Lâm Tri Vi che mắt.
Sau khi cách xa nhau bảy tháng lẻ chín ngày.
Lần đầu tiên họ cãi nhau.
Lâm Tri Vi cúp điện thoại, đau khổ đứng tựa vào tường.
Cô không phải tức giận với Lục Tinh Hàn, mà ngược lại, cô sợ cậu mạo hiểm làm tổn thương chính mình.
Nhưng quyết định của Lục Tinh Hàn căn bản không thay đổi được, vì giấu cô nên cậu đã ép tin tức mình tham gia đoàn làm phim đến bây giờ. Biểu hiện của cậu trước giờ đều chưa bao giờ khiến người khác thất vọng, thêm vào đó là sự nỗ lực vất vả của cậu, chắc chắn sẽ được đạo diễn Triệu tán thưởng, có thể đến gần ông ta.
Lam Linh thò đầu ra nhìn cô: "Cãi nhau với bạn trai sao? Vành mắt đỏ hết rồi."
Lâm Tri Vi lắc đầu.
Lam Linh vỗ vai cô, giơ ngón tay ra tính toán gì đó, sau đó hào hứng ngẩng đầu nói sang chuyện có: "Còn năm ngày nữa là đến sinh nhật em, chúng ta nên tổ chức tiệc chúng mừng."
Chúc mừng?
Không có cậu, cái gì cũng không đáng để chúc mừng.
Lục Tinh Hàn gấp rút quay những cảnh cuối cùng, cậu không quản ngày đêm ở phim trường quay, dù bận rộn nhưng Lâm Tri Vi không gửi cho cậu một tin nhắn nào, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy không ổn.
Sau khi quay xong cảnh cuối cùng Lục Tinh Hàn lập tức cởi đồ hóa trang rồi tìm trợ lý lấy điện thoại.
Không có tin gì từ cô.
Cậu nắm chặt tay, trong lòng cảm thấy nặng nề.
Viên Mạnh đang thu dọn đồ đạc, quay lại thấy sắc mặt Lục Tinh Hàn trắng bệch thì bị dọa sợ, vội vàng chạy đến hỏi: "Thế nào? Bị thương chỗ nào sao?"
Lục Tinh Hàn không nói lời nào, im lặng thay quần áo.
Viên Mạnh thấy điện thoại di động không rời tay cậu liền hiểu ra chuyện gì, hai ngày nay Lâm Tri Vi không để ý đến cậu, đoán chừng Lục Tinh Hàn đã không chịu nổi rồi.
Nếu không thì sao lại có câu nói, tình yêu là gánh nặng.
Viên Mạnh hắng giọng, ngược lại không lo lắng gì, đắc ý lại gần Lục Tinh Hàn, hạ giọng nói: "Được rồi tiểu tổ tông của tôi ơi, tôi đã đặt vé máy bay cho cậu rồi, toàn bộ chuyến đi được giữ kín, theo như cậu nói, cho cậu một tuần, có lời gì thì đến trước mặt cô ấy mà nói."
Lục Tinh Hàn bỗng nhiên ngẩng đầu.
Buổi sáng khi Lâm Tri Vi ngủ dậy, nghĩ đến tối qua trong mơ nằm trong vòng tay Lục Tinh Hàn, cô ôm chăn lặng lẽ cảm thấy khó chịu, lấy điện thoại từ dưới gối ra.
Hai ngày nay vì chuyện đóng phim khiến cảm xúc bất ổn nên cô không liên lạc với cậu.
Lâm Tri Vi bấm số cậu, không ngờ lại tắt máy.
Tâm trạng cô càng xuống dốc.
Trên đường đến viện thiết kế, Lam Linh kéo cô hỏi: "Ngày mai sinh nhật em, theo thói quen của các em thì có phải sẽ nấu mì trường thọ đúng không? Chị có thể ăn không?"
Lâm Tri Vi cười cười: "Có thể, sáng mai chúng ta cùng nhau ăn."
Trước khi lên lớp cô lại gọi cho Lục Tinh Hàn một lần nhưng cậu vẫn tắt máy. Cô kiên nhẫn chờ đến lúc tan học, điện thoại vẫn không có tin tức gì từ cậu.
Lâm Tri Vi không nhịn được gọi cho Viên Mạnh, Viên Mạnh lời ít ý nhiều, không chịu nói thẳng: "Tinh Hàn có chuyện quan trọng nên không nghe được."
Phải không? Quan trọng thế nào mà còn không bật máy chứ?
Trời bên ngoài đã tối, thành tích của Lam Linh không tốt nên phải ở lại học bù. Lâm Tri Vi tạm biệt cô ấy rồi một mình trở về nhà trọ.
Gió đêm tháng tư rất nhẹ nhàng, cây anh đào trước cổng viện thiết kế nở hoa trắng muốt, khẽ lay động trong gió.
Lâm Tri Vi mặc áo khoác mỏng dài đến đầu gối, thắt lưng buộc chặt lộ ra vòng eo nhỏ không đến một vòng tay. Cô cúi thấp đầu không để ý xung quanh, trên đường có không ít người nhìn cô, cô cũng không quan tâm.
Cô vừa bước ra đến cổng chuẩn bị hướng về phía nhà trọ thì đột nhiên phía sau vang lên một giọng nam: "Tri Vi."
Lâm Tri Vi kinh ngạc quay đầu, thấy người đàn ông mặc áo khoác bước về phía mình, là Tần Nhiên.
Cô không thể không dừng lại: "Tần Nhiên, sao anh lại ở đây?"
Tần Nhiên cong mắt: "Lúc ở sân bay anh đã nói lần sau gặp mặt nói chuyện rõ hơn. Anh sang bên này họp, cách chỗ này không xa lắm nên tiện đến thăm em luôn."
Lâm Tri Vi không có chút hứng thú trò chuyện.
Nhưng gặp bạn bè ở nơi đất khách quê người cũng không thể làm như không biết.
Tần Nhiên duy trì khoảng cách thích hợp với cô, nhìn về phía trước: "Đi thôi, anh đưa em về, vừa đi vừa nói chuyện."
Lâm Tri Vi cụp mắt: "Tần Nhiên, giữa chúng ta không có gì để nói cả."
"Anh có." Tần Nhiên đi về phía trước một bước, nghiêng người đợi cô, dưới ánh trăng nhìn anh ta như một vị công tử phong lưu phóng khoáng: "Sau lần này anh sẽ không quấy rầy em nữa."
Đi bộ từ viện thiết kế đến nơi trọ chỉ mất mười lăm phút.
Xe cộ trên đường không nhiều, sạch sẽ yên tĩnh, thỉnh thoảng có mấy sinh viên đi qua.
Lâm Tri Vi nói chuyện rất ít, từ đầu đến cuối đều cầm chặt điện thoại trong tay. Tần Nhiên thỉnh thoảng cúi đầu nhìn cô, trong lòng buồn rầu căng thẳng, càng nhiều hơn là bất đắc dĩ, cảm thán cười: "Thực ra anh đã sớm thua."
Ánh mắt anh ta rơi xuống vành tai cô: "Buổi tối lừa em đi buổi ra mắt kia, tóc của em mắc vào khuyên tai, lúc ấy anh đã nghĩ, em giống như viên đá trên khuyên tai vậy, không phải đồ quý giá nhưng lúc nào cũng hấp dẫn anh."
Lâm Tri Vi không khỏi đưa mắt lên nhìn anh ta.
Tần Nhiên cười khổ: "Bây giờ suy nghĩ lại mới thấy từ lúc bắt đầu anh đã thua, lúc đó anh đối xử với em vẫn mang thứ gì đó kiêu ngạo. Nếu như là Lục Tinh Hàn thì chắc chắn cậu ta sẽ coi em là thứ quý giá nhất trên đời, không điều gì có thể sánh được."
Câu nói vừa dứt cũng là lúc đi gần đến cuối con đường, nơi hai người đang đứng chỉ còn cách nhà trọ khoảng một, hai trăm mét.
Lâm Tri Vi không muốn để anh ta biết nơi ở chính xác của mình nên dừng bước không đi tiếp.
Cô nói: "Anh và cậu ấy vốn dĩ không giống nhau."
Tần Nhiên không thể không thừa nhận, anh ta thở dài một hơi, đứng đối diện cô, mở rộng hai tay: "Tri Vi, một lần cuối cùng, sau này anh sẽ không đến nữa, có thể cho anh một cái ôm như một người bạn bình thường không?"
Lâm Tri Vi khẽ cười nhạt, lùi về sau một bước nhỏ: "Anh sai rồi, tôi không bao giờ ôm bạn khác giới."
Nét mặt Tần Nhiên càng đau khổ hơn, cánh tay vẫn duy trì tư thế cũ không chịu buông xuống, bình tĩnh nhìn Lâm Tri Vi.
Anh ta đang định nói tiếp thì khóe mắt đột nhiên thấy một dáng người cao lớn đang lao nhanh đến đây.
Khiến cho người khác cảm thấy rùng mình vì nguy hiểm, cảm giác đó như xông thẳng lên đại não.
Tần Nhiên theo bản năng run lên một cái rồi lùi về sau, một bước đó còn chưa kịp đứng vững đã cảm thấy lỗ tai ong lên, mặt bị một nắm đấm cứng như sắt mạnh mẽ đánh xuống.
Mùi máu tươi lập tức tràn khoang miệng, xông thẳng vào mũi.
Thân thể anh ta lảo đảo.
Một giây sau, cổ áo anh ta bị dùng hết sức nắm lấy, bàn tay đó giống như lúc nào cũng có thể bóp nát yết hầu anh ta. Ngay sau đó trên bụng cảm thấy đau đớn, lục phủ ngũ tạng như muốn rối vào nhau, kính của anh ta rơi trên mặt đất "bốp" một cái, bị người đạp một cái đã nát vụn
Tần Nhiên còn chưa kịp phát ra âm thanh, chỉ thấy một đôi mắt đen đáng sợ.
Quyền kế tiếp hướng về huyệt thái dương của anh ta, anh ta dùng hết sức lực đưa tay ra cản.
Nhưng không có sự đau đớn như tưởng tượng.
Người đang đánh anh ta đã bị Lâm Tri Vi ôm chặt lấy, giọng nói cô nghẹn ngào hô to hai chữ...
"Tinh Hàn!"
Viên Mạnh lau nước mắt: "Không thể tốt hơn."
Trợ lý kinh ngạc: "Vừa rồi rõ ràng còn bệnh rất nặng!"
Viên Mạnh nhìn cậu ta: "Thuốc đến bệnh đi có biết không?"
Mặc kệ bệnh Lục Tinh Hàn nặng như thế nào, trên thế giới này vẫn còn Lâm Tri Vi có tác dụng hơn cả thuốc.
Viên Mạnh bảo trợ lý đừng lên tiếng, đưa tất cả những nhân viên công tác có thể sẽ quấy rầy đến Lục Tinh Hàn đi, để cậu có thời gian tiêu hóa.
Đợi hơn nửa tiếng, video lặp đi lặp lại gần mười lần, tin tức quay đi quay lại vô số lần, cuối cùng cậu cũng ngồi dậy. Lúc ngẩng đầu lên trong mắt cậu ngoại trừ có tơ máu ra thì những cảm xúc đều được giấu kỹ.
Viên Mạnh yên lặng thở dài, sau khi cô Tiểu Lâm đi, Tinh Hàn đúng là trưởng thành lên nhiều.
Phòng nghỉ chỉ có hai người bọn họ, Viên Mạnh không còn kiêng kỵ gì, anh ta đắn đo suy nghĩ hồi lâu mới khẽ cắn môi nhỏ giọng nói: "Chớp mắt một cái đã là bốn tháng rồi, không thì đợi buổi tối hát xong, thừa dịp nghỉ tết không ai chú ý, tôi cho cậu nghỉ ba ngày, cậu đi một chuyến đi."
Nhìn Lục Tinh Hàn ngày qua ngày bị dày vò như vậy anh ta cũng không thấy dễ chịu gì.
Lục Tinh Hàn ngồi trên ghế trang điểm, hai tay dùng sức nắm chặt lại, khớp ngón tay trắng bệch, trên tay còn vết truyền dịch tạo thành một điểm đỏ sậm.
Im lặng một lúc, cậu thấp giọng hỏi: "Định ngày thử vai rồi sao?"
Viên Mạnh gật đầu: "Mùng bảy tết."
Lục Tinh Hàn càng nắm chặt tay hơn, hai bên vai buông xuống, đầu hơi cúi, nặng nề thở mạnh hai cái, giữ vững sự bình tĩnh nói: "Tôi còn mấy động tác chưa tập, thời gian không còn nhiều lắm."
Viên Mạnh nhịn trong lòng rất lâu, lúc này mới nhân cơ hội này nói ra: "Tinh Hàn, chúng ta có thể dùng thử những cách khác không? Cậu thật sự muốn tự mình làm sao?"
Mặt Lục Tinh Hàn không cảm xúc: "Không có cách khác, tôi không yên tâm về người khác."
"Đạo diễn Triệu bên kia." Viên Mạnh rầu rĩ: "Mặc dù nhiều người không ra gì nhưng căn cơ những năm nay khá ổn, cậu nhìn Trần Lệnh Nghi hiện tại thảm như thế nào đi, có ảnh hưởng đến người khác chút nào sao? Còn không phải phim cũ đánh phim mới sao? Trong giới điện ảnh này dám khoe khoang khoác lác không cần minh tinh đạo diễn nổi tiếng, không phải chỉ có mình bà ta thôi sao?"
Viên Mạnh tiếp tục bày tỏ nỗi lòng: "Hướng đi của cô Tiểu Lâm trước mắt đang rất tốt, chờ sau khi về nước những tin tức trước đó cũng lắng xuống rồi, thêm Hứa Đại nữa, sẽ không ai dám nói loạn, cậu nhất định phải đem chuyện của đạo diễn Triệu công bố ra sao?"
Lục Tinh Hàn ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Đúng, nhất định, mặc kệ sau này cô ấy về nước chiều dư luận đi theo hướng nào, tôi cũng phải tẩy sạch những oan ức của cô ấy."
Nếu không chuyện này vĩnh viễn sẽ gắn liền với tên cô.
Bất luận sau này cô có cố gắng nỗ lực như thế nào, chắc chắn vẫn có người nhảy ra khơi gợi lại chuyện này.
Hơn nữa, chính vấn đề trình độ học vấn là điều khiến cô phải rời đi.
Viên Mạnh bóp trán: "... Tôi không có cách nào ép cậu, nhưng lần này thử vai phim mới họ Triệu kia có thể nói không cần minh tinh nhiều fan, nhân vật cậu thích lại có độ khó cao như vậy, không có vấn đề gì chứ?"
Sắc mặt Lục Tinh Hàn lạnh lùng: "Không có vấn đề."
Hai tháng trước, phim mới của đạo diễn Triệu bắt đầu lên kế hoạch quay, ngoại trừ nhân vật chính đã sớm được định sẵn là mấy vị ảnh hậu ảnh đế ra, những vai phụ quan trọng đều được các công ty đề cử.
Lục Tinh Hàn chọn vai một vị tướng quân trẻ không có quá nhiều đất diễn, tàn nhẫn khát máu, u ám lạnh lùng, hơn phần nửa cảnh quay đều là cảnh đánh nhau, lại yêu cầu diễn viên có tướng mạo đẹp. Cậu biết rõ loại nhân vật này rất khó chọn người, chỉ cần cậu có thể hoàn thành tốt những cảnh đánh nhau, cộng thêm địa vị của bản thân trong giới, chắc chắn họ Triệu kia sẽ dao động.
Hai tháng này trừ những lúc học sáng tác nhạc ra thì cậu dành tất cả thời gian để luyện tập kĩ năng diễn xuất. Viên Mạnh bí mật mời hai thầy dạy võ về để bổ túc cho cậu, trên người cậu tuy có thêm không ít vết thương, nhưng thành quả lại ngoài mong đợi.
"Sau đó thì sao?" Trong lòng Viên Mạnh buồn phiền: "Nhận được vai rồi thì dự định của cậu làm gì bây giờ?"
Lục Tinh Hàn lạnh nhạt nói: "Quay cho tốt, để lúc nào cũng có thể tiếp cận ông ta, một bộ không đủ thì quay thêm bộ nữa."
Không tự mình đến bên người họ Triệu đó thì sẽ không có cơ hội tìm ra chân tướng.
Viên Mạnh không muốn làm loạn theo cậu, nhưng sau khi cẩn thận xác định và đánh giá, nếu như cậu nhất quyết muốn tham gia vào lĩnh vực điện ảnh truyền hình, thì vai phụ trong phim đạo diễn Triệu là một khởi điểm khá tốt, coi như không đào được điều gì thì Lục Tinh Hàn cũng có một vai diễn nổi bật, nếu như tìm được thì đúng là tiện cả đôi đường.
"Được rồi được rồi, đều nghe cậu, cậu an toàn là được, cô Tiểu Lâm bên kia... Tôi cho cậu cơ hội sao cậu lại nhẫn nhịn không đi?"
Lục Tinh Hàn nắm lấy tay vịn ghế: "Lúc quay xong cũng đến tháng tư rồi, đúng lúc sinh nhật cô ấy, đến lúc đó tôi muốn một tuần."
Viên Mạnh tính toán thời gian, ngầm đồng ý: "Vậy tối nay thì sao? Kết thúc chương trình cuối năm cậu ăn Tết ở đâu?"
Lục Tinh Hàn khẽ nói: "Về nhà."
Chương trình buổi tối bắt đầu lúc mười giờ rưỡi, sau khi thuận lợi kết thúc, Lục Tinh Hàn còn phải ngồi lại dưới hàng khách quý, đến lúc toàn bộ nhiệm vụ hoàn thành đã sớm qua mười hai giờ.
Năm mới.
Tuyết lớn bay lộn xộn, trên mặt đất hằn vết bánh xe thật dài, xe dừng dưới lầu. Lúc Viên Mạnh sắp xếp công việc để trở về muốn khuyên Lục Tinh Hàn đi cùng anh ta nhưng Lục Tinh Hàn khoát khoát tay, dứt khoát xuống xe.
Từ sau khi Tri Vi rời đi, cậu vẫn không dám về.
Khắp căn phòng đều tràn ngập hình bóng và hương vị của cô, ngay cả dũng khí đối mặt cậu cũng không có.
Nhưng hôm nay là ngày Tết, cậu không muốn đi chỗ khác, chỉ muốn về nhà.
Trong phòng tối đen, Lục Tinh Hàn đứng tựa lưng vào cửa mấy phút, bên ngoài có người đốt pháo hoa, chiếu sáng khung cửa đang đóng chặt.
Nơi này của cậu đang là đêm khuya, bên đó của Tri Vi lại là ban ngày.
Điện thoại cũng không thể gọi, chắc chắn cô đang rất bận.
Lục Tinh Hàn bật đèn, quét dọn nhà cửa sạch sẽ. Video mà Tri Vi gửi cho cậu được kết nối điện thoại với TV bật lên xem. Cậu ngồi trên sofa ôm gối nhỏ Tri Vi thích nhất đến ba giờ sáng. Cuối cùng cũng vì buồn ngủ nên đành đứng lên đi vào phòng tắm tắm rửa.
Trong phòng tắm có quá nhiều kí ức cậu không dám nhớ đến.
Cậu ôm chiếc khăn lau đầu Tri Vi đã từng dùng vào lòng sau đó lên giường nằm.
Trong bóng tối, dù chỉ cảm nhận được mùi hương thoang thoảng của cô cũng cảm thấy an ủi. Trước khi ngủ cậu gối lên khăn tắm, giọng nói khàn khàn nói câu đã nghĩ hàng ngàn lần trong đầu: "Vi Vi, em nhớ chị."
Cuộc sống của Lâm Tri Vi và Lam Linh đến giữa tháng tư cuối cùng cũng có thay đổi.
Voldemort đạo sư cho họ điểm cao trong các giai đoạn để hai người có đủ điều kiện bỏ qua giai đoạn tiếp theo và ở lại viện thiết kế học số kiến thức khổng lồ trong vòng ba tháng.
Ngày đầu tiên lên lớp, Lam Linh bị dọa đến ngây người, giọng tiếng Trung cũng trở nên kỳ dị hơn: "Ba tháng học nhiều như vậy? Máy tính cũng không ghi hết được số kiến thức đó!"
Lâm Tri Vi xoa xoa gáy, không quan tâm nghĩ đến chuyện xin phép nghỉ thất bại.
Thật muốn trở về nước.
Đạo sư có tình có lý nói: "Nếu như em ở lại thì nghỉ một tuần cũng không thành vấn đề, nhưng về nước thì không được, một khi trở về, ý chí có cứng rắn đến đâu cũng chịu thua."
Lâm Tri Vi muốn nói hiện tại cô đã không chịu nổi nữa rồi.
Nỗi nhớ có thể khiến người khác phát điên.
Lam Linh trìu mến vỗ vỗ cô: "Đau lòng thay bạn trai em, ôi, chị vẫn nên an ủi em thì hơn." Cô ấy theo thói quen tìm video của Lục Tinh Hàn cho Lâm Tri Vi xem, nhưng lại ngoài ý muốn lại thấy tin tức và hình ảnh mới nhất trên Weibo, kinh ngạc kêu lên: "Hàn Hàn nhận phim sao?"
Tinh thần Lâm Tri Vi run lên, vội vàng quay sang nhìn.
Hình ảnh rõ ràng là chụp lén, người đàn ông cao ráo nửa người nhuốm máy mặc áo giáp đang nghiêng đầu, từ màn hình cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo chết chóc.
Lam Tinh nắm lấy tay cô: "Là Hàn Hàn đúng không!"
Lâm Tri Vi sững sờ: "... Không sai."
Cậu nhận phim rồi? Tại sao không nói gì với cô?
Trên mạng cũng đang bùng nổ rồi, chuyện Lục Tinh Hàn nhận phim, trước đó đều không có tin tức gì.
Lâm Tri Vi bước nhanh đến chỗ vắng người rồi gọi điện thoại cho Viên Mạnh. Chưa đợi cô hỏi, Viên Mạnh đã chủ động nhận sai xin tha thứ, một bên nước mắt một bên nước mũi sợ cô hiểu nhầm Lục Tinh Hàn: "Đây là nhân vật phản diện tướng quân sáng nhất phim, Tinh Hàn đã cố gắng rất nhiều, quay xong nhất định được cộng điểm, toàn bộ quá trình không có nữ diễn viên, tất cả đều là nam!"
Ai muốn hỏi cái này chứ!
Lâm Tri Vi nghe xong càng thấy có vấn đề: "Tại sao lại giấu tôi? Nếu không có người chụp lén đăng lên Weibo thì còn muốn giấu tôi đến khi nào?"
Viên Mạnh ấp úng.
Lâm Tri Vi hít sâu một hơi: "Anh Viên."
Viên Mạnh từ bỏ chống cự: "... Là phim của đạo diễn Triệu, còn hai ngày nữa sẽ
hơ khô thẻ tre*."
*hơ khô thẻ tre chỉ việc đã hoàn thành một tác phẩm.
Trong đầu Lâm Tri Vi trống rỗng, tim như bị người khác hung hăng nắm lấy, kích động đến nỗi chảy cả mồ hôi lạnh.
Là đạo diễn Triệu có liên quan đến Trần Lệnh Nghi sao? Rốt cuộc Lục Tinh Hàn muốn làm gì!
Tâm trạng cô thấp thỏm không yên đến giữa trưa. Trong lúc đó trên mạng có blog chính thức đăng tạo hình của Lục Tinh Hàn lên. Đây là lần đầu tiên cậu đóng phim cổ trang, hơn nữa lại còn là tạo hình tướng quân, có thể tưởng tượng được đẹp trai sắc sảo đến mức nào. Lam Linh trong đám người hâm mộ chỉ cần nghĩ thôi cũng đã muốn nổ tung.
Khóe miệng Lâm Tri Vi càng kéo căng hơn.
Hốc mắt chua xót, cô cưỡng ép bản thân mình chờ đợi.
Lại nửa tiếng nữa qua, cuối cùng Lục Tinh Hàn cũng gọi điện tới, vì vừa vận động quá mạnh nên vẫn còn thở dốc: "Vi Vi."
Lâm Tri Vi nghe giọng cậu thì trong lòng càng khó chịu hơn, cắn môi nói không ra lời.
Vô số câu hỏi đều dừng lại ở cổ họng.
Lục Tinh Hàn thấp giọng: "... Vi Vi, đừng lo cho em."
Lâm Tri Vi lập tức không nhịn được: "Vậy em có thể cũng đừng lo cho chị nữa được không? Đừng vì chị mà làm những chuyện đó có được không? Đừng nói cho chị em chỉ đơn giản là quay phim, em muốn tiếp cận đạo diễn Triệu, muốn vén tấm màn đen sau lưng ông ta, muốn tìm bằng chứng giả trình độ đúng không?"
Đầu bên kia trầm lặng.
Hốc mắt Lâm Tri Vi đỏ lên: "Tinh Hàn, bây giờ em đang phát triển rất tốt, đừng mạo hiểm như vậy, một khi mục đích của em bị phát hiện thì em sao có thể an toàn được! Chị không cần tẩy trắng, sau khi chị về nước có thể dùng năng lực của mình để chứng minh!"
"Không được." Lục Tinh Hàn trầm giọng nói: "Với em mà nói thì không thể được, mặc kệ tốn bao lâu em cũng sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện liên quan đến chị."
Lâm Tri Vi che mắt.
Sau khi cách xa nhau bảy tháng lẻ chín ngày.
Lần đầu tiên họ cãi nhau.
Lâm Tri Vi cúp điện thoại, đau khổ đứng tựa vào tường.
Cô không phải tức giận với Lục Tinh Hàn, mà ngược lại, cô sợ cậu mạo hiểm làm tổn thương chính mình.
Nhưng quyết định của Lục Tinh Hàn căn bản không thay đổi được, vì giấu cô nên cậu đã ép tin tức mình tham gia đoàn làm phim đến bây giờ. Biểu hiện của cậu trước giờ đều chưa bao giờ khiến người khác thất vọng, thêm vào đó là sự nỗ lực vất vả của cậu, chắc chắn sẽ được đạo diễn Triệu tán thưởng, có thể đến gần ông ta.
Lam Linh thò đầu ra nhìn cô: "Cãi nhau với bạn trai sao? Vành mắt đỏ hết rồi."
Lâm Tri Vi lắc đầu.
Lam Linh vỗ vai cô, giơ ngón tay ra tính toán gì đó, sau đó hào hứng ngẩng đầu nói sang chuyện có: "Còn năm ngày nữa là đến sinh nhật em, chúng ta nên tổ chức tiệc chúng mừng."
Chúc mừng?
Không có cậu, cái gì cũng không đáng để chúc mừng.
Lục Tinh Hàn gấp rút quay những cảnh cuối cùng, cậu không quản ngày đêm ở phim trường quay, dù bận rộn nhưng Lâm Tri Vi không gửi cho cậu một tin nhắn nào, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy không ổn.
Sau khi quay xong cảnh cuối cùng Lục Tinh Hàn lập tức cởi đồ hóa trang rồi tìm trợ lý lấy điện thoại.
Không có tin gì từ cô.
Cậu nắm chặt tay, trong lòng cảm thấy nặng nề.
Viên Mạnh đang thu dọn đồ đạc, quay lại thấy sắc mặt Lục Tinh Hàn trắng bệch thì bị dọa sợ, vội vàng chạy đến hỏi: "Thế nào? Bị thương chỗ nào sao?"
Lục Tinh Hàn không nói lời nào, im lặng thay quần áo.
Viên Mạnh thấy điện thoại di động không rời tay cậu liền hiểu ra chuyện gì, hai ngày nay Lâm Tri Vi không để ý đến cậu, đoán chừng Lục Tinh Hàn đã không chịu nổi rồi.
Nếu không thì sao lại có câu nói, tình yêu là gánh nặng.
Viên Mạnh hắng giọng, ngược lại không lo lắng gì, đắc ý lại gần Lục Tinh Hàn, hạ giọng nói: "Được rồi tiểu tổ tông của tôi ơi, tôi đã đặt vé máy bay cho cậu rồi, toàn bộ chuyến đi được giữ kín, theo như cậu nói, cho cậu một tuần, có lời gì thì đến trước mặt cô ấy mà nói."
Lục Tinh Hàn bỗng nhiên ngẩng đầu.
Buổi sáng khi Lâm Tri Vi ngủ dậy, nghĩ đến tối qua trong mơ nằm trong vòng tay Lục Tinh Hàn, cô ôm chăn lặng lẽ cảm thấy khó chịu, lấy điện thoại từ dưới gối ra.
Hai ngày nay vì chuyện đóng phim khiến cảm xúc bất ổn nên cô không liên lạc với cậu.
Lâm Tri Vi bấm số cậu, không ngờ lại tắt máy.
Tâm trạng cô càng xuống dốc.
Trên đường đến viện thiết kế, Lam Linh kéo cô hỏi: "Ngày mai sinh nhật em, theo thói quen của các em thì có phải sẽ nấu mì trường thọ đúng không? Chị có thể ăn không?"
Lâm Tri Vi cười cười: "Có thể, sáng mai chúng ta cùng nhau ăn."
Trước khi lên lớp cô lại gọi cho Lục Tinh Hàn một lần nhưng cậu vẫn tắt máy. Cô kiên nhẫn chờ đến lúc tan học, điện thoại vẫn không có tin tức gì từ cậu.
Lâm Tri Vi không nhịn được gọi cho Viên Mạnh, Viên Mạnh lời ít ý nhiều, không chịu nói thẳng: "Tinh Hàn có chuyện quan trọng nên không nghe được."
Phải không? Quan trọng thế nào mà còn không bật máy chứ?
Trời bên ngoài đã tối, thành tích của Lam Linh không tốt nên phải ở lại học bù. Lâm Tri Vi tạm biệt cô ấy rồi một mình trở về nhà trọ.
Gió đêm tháng tư rất nhẹ nhàng, cây anh đào trước cổng viện thiết kế nở hoa trắng muốt, khẽ lay động trong gió.
Lâm Tri Vi mặc áo khoác mỏng dài đến đầu gối, thắt lưng buộc chặt lộ ra vòng eo nhỏ không đến một vòng tay. Cô cúi thấp đầu không để ý xung quanh, trên đường có không ít người nhìn cô, cô cũng không quan tâm.
Cô vừa bước ra đến cổng chuẩn bị hướng về phía nhà trọ thì đột nhiên phía sau vang lên một giọng nam: "Tri Vi."
Lâm Tri Vi kinh ngạc quay đầu, thấy người đàn ông mặc áo khoác bước về phía mình, là Tần Nhiên.
Cô không thể không dừng lại: "Tần Nhiên, sao anh lại ở đây?"
Tần Nhiên cong mắt: "Lúc ở sân bay anh đã nói lần sau gặp mặt nói chuyện rõ hơn. Anh sang bên này họp, cách chỗ này không xa lắm nên tiện đến thăm em luôn."
Lâm Tri Vi không có chút hứng thú trò chuyện.
Nhưng gặp bạn bè ở nơi đất khách quê người cũng không thể làm như không biết.
Tần Nhiên duy trì khoảng cách thích hợp với cô, nhìn về phía trước: "Đi thôi, anh đưa em về, vừa đi vừa nói chuyện."
Lâm Tri Vi cụp mắt: "Tần Nhiên, giữa chúng ta không có gì để nói cả."
"Anh có." Tần Nhiên đi về phía trước một bước, nghiêng người đợi cô, dưới ánh trăng nhìn anh ta như một vị công tử phong lưu phóng khoáng: "Sau lần này anh sẽ không quấy rầy em nữa."
Đi bộ từ viện thiết kế đến nơi trọ chỉ mất mười lăm phút.
Xe cộ trên đường không nhiều, sạch sẽ yên tĩnh, thỉnh thoảng có mấy sinh viên đi qua.
Lâm Tri Vi nói chuyện rất ít, từ đầu đến cuối đều cầm chặt điện thoại trong tay. Tần Nhiên thỉnh thoảng cúi đầu nhìn cô, trong lòng buồn rầu căng thẳng, càng nhiều hơn là bất đắc dĩ, cảm thán cười: "Thực ra anh đã sớm thua."
Ánh mắt anh ta rơi xuống vành tai cô: "Buổi tối lừa em đi buổi ra mắt kia, tóc của em mắc vào khuyên tai, lúc ấy anh đã nghĩ, em giống như viên đá trên khuyên tai vậy, không phải đồ quý giá nhưng lúc nào cũng hấp dẫn anh."
Lâm Tri Vi không khỏi đưa mắt lên nhìn anh ta.
Tần Nhiên cười khổ: "Bây giờ suy nghĩ lại mới thấy từ lúc bắt đầu anh đã thua, lúc đó anh đối xử với em vẫn mang thứ gì đó kiêu ngạo. Nếu như là Lục Tinh Hàn thì chắc chắn cậu ta sẽ coi em là thứ quý giá nhất trên đời, không điều gì có thể sánh được."
Câu nói vừa dứt cũng là lúc đi gần đến cuối con đường, nơi hai người đang đứng chỉ còn cách nhà trọ khoảng một, hai trăm mét.
Lâm Tri Vi không muốn để anh ta biết nơi ở chính xác của mình nên dừng bước không đi tiếp.
Cô nói: "Anh và cậu ấy vốn dĩ không giống nhau."
Tần Nhiên không thể không thừa nhận, anh ta thở dài một hơi, đứng đối diện cô, mở rộng hai tay: "Tri Vi, một lần cuối cùng, sau này anh sẽ không đến nữa, có thể cho anh một cái ôm như một người bạn bình thường không?"
Lâm Tri Vi khẽ cười nhạt, lùi về sau một bước nhỏ: "Anh sai rồi, tôi không bao giờ ôm bạn khác giới."
Nét mặt Tần Nhiên càng đau khổ hơn, cánh tay vẫn duy trì tư thế cũ không chịu buông xuống, bình tĩnh nhìn Lâm Tri Vi.
Anh ta đang định nói tiếp thì khóe mắt đột nhiên thấy một dáng người cao lớn đang lao nhanh đến đây.
Khiến cho người khác cảm thấy rùng mình vì nguy hiểm, cảm giác đó như xông thẳng lên đại não.
Tần Nhiên theo bản năng run lên một cái rồi lùi về sau, một bước đó còn chưa kịp đứng vững đã cảm thấy lỗ tai ong lên, mặt bị một nắm đấm cứng như sắt mạnh mẽ đánh xuống.
Mùi máu tươi lập tức tràn khoang miệng, xông thẳng vào mũi.
Thân thể anh ta lảo đảo.
Một giây sau, cổ áo anh ta bị dùng hết sức nắm lấy, bàn tay đó giống như lúc nào cũng có thể bóp nát yết hầu anh ta. Ngay sau đó trên bụng cảm thấy đau đớn, lục phủ ngũ tạng như muốn rối vào nhau, kính của anh ta rơi trên mặt đất "bốp" một cái, bị người đạp một cái đã nát vụn
Tần Nhiên còn chưa kịp phát ra âm thanh, chỉ thấy một đôi mắt đen đáng sợ.
Quyền kế tiếp hướng về huyệt thái dương của anh ta, anh ta dùng hết sức lực đưa tay ra cản.
Nhưng không có sự đau đớn như tưởng tượng.
Người đang đánh anh ta đã bị Lâm Tri Vi ôm chặt lấy, giọng nói cô nghẹn ngào hô to hai chữ...
"Tinh Hàn!"
Bình luận facebook