• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NHÃI CON (1 Viewer)

  • Chương 91

Sau một phút rưỡi, điện thoại Lục Tinh Hàn tự động khóa màn hình.



Lương Thầm nắm chặt hai tay, cố gắng thử nhiều lần nhưng lời nói ngập ngừng trước miệng lại không nói ra thành câu.



Lục Tinh Hàn liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, mất hết kiên nhẫn: “Còn mười lăm phút nữa là buổi diễn bắt đầu rồi.”



Lương Thầm lau mồ hôi: “Tôi…”



“Đội trưởng, cậu đã nói chữ “tôi” bảy tám lần rồi.” Lục Tinh Hàn cắt ngang: “Nếu thật sự khó mở miệng như vậy thì cậu có thể không nói.”



Lương Thầm khi đối mặt với Lục Tinh Hàn vốn dĩ đã không có tự tin, bây giờ khi nghe được ý của cậu như muốn "tiễn khách" làm cậu ta càng hoảng hơn,đột nhiên quên mất những gì đã chuẩn bị, thốt ra một cách vội vàng: “Cậu gia hạn hợp đồng với công ty đi.”



Trong phòng nghỉ chợt yên tĩnh.



Lương Thầm cảm thấy nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống đáng kể, cậu nuốt nước miếng, làm liều lặp lại: “Tinh Hàn, cậu nghe tôi khuyên, tiếp tục gia hạn hợp đồng đi.”



Lục Tinh Hàn như vừa mới nghe thấy một chuyện mơ tưởng hão huyền, cậu cười lạnh một tiếng.



Lương Thầm xoa cánh tay bị nổi da gà của mình, tiếp tục kiên trì: “Tôi thừa nhận trước kia từng có một đoạn thời gian tôi ghen ghét với cậu, không phục, nhưng sau này tôi đã nghĩ thông rồi, là thật sự muốn làm đồng đội với cậu, làm bạn bè với cậu. Bây giờ tôi tìm cậu nói những lời này cũng là muốn tốt cho cậu, cậu đối nghịch với công ty chỉ có thể chịu thiệt thôi, giải trí Tinh Hoả không đơn giản như bề ngoài cậu thấy đâu.”



"Đồng đội? Bạn bè?"Ánh mắt cậu lạnh lùng không chút sóng gió, nhìn về phía cậu ta: “Tôi làm ở giải trí Tinh Hỏa ba năm, làm đá kê chân, bia đỡ đạn, cuối cùng có thể đổi lại hai từ này từ cậu cũng coi như đáng giá. Còn những thứ khác thì dẹp đi, cái việc mà cậu gọi là muốn tốt cho tôi thì tôi nhận không nổi.”



Vẻ mặt Lương Thầm trắng bệch, né tránh vấn đề mẫn cảm, cố chấp hỏi tới cùng: “... Công ty không phải giữ lại cậu rồi à, còn đồng ý sau này sẽ đưa cậu những tài nguyên tốt, khẳng định sẽ không chèn ép cậu rồi, mọi người đều đã lùi một bước, cậu biết thức thời, gia hạn hợp đồng thì không tốt à?”



Trong mắt Lục Tinh Hàn đầy sương lạnh, lười tranh luận nên gọn gàng dứt khoát: “Vậy tôi hỏi cậu, gia hạn thêm bao lâu nữa?”



Lương Thầm bị nghẹn, ngập ngừng nói: "Tám... tám năm."



Lục Tinh Hàn tiến lên một bước: “Tám năm? Vậy tám năm này định để tôi sống như thế nào đây?”



Lương Thầm cũng bất giác lùi về sau: "Cũng giống như... giống như bây giờ, đóng phim, ca hát, tham gia gameshow..."



"Thật không?"



"Thật... thật."



"Tiếp tục nằm dưới chân cậu?" Lục Tinh Hàn bỗng dưng thì thầm: "Đóng phim tôi làm nền cho cậu, ca hát cũng phải chia ra nửa bài cho cậu, khi tham gia gameshow phải thay cậu làm những việc nặng nhọc, ngoài ra còn phải củng cố hình ảnh cho cậu, đúng không?"



Mồ hôi Lương Thầm chảy dọc theo má xuống dưới, miệng há to, hàm răng run rẩy.



Lục Tinh Hàn nhìn chằm chằm cậu ta: "Nhóm trưởng, muốn cậu thừa nhận con đường thật sự chúng ta đã đi khó như vậy sao? Với loại tình huống này, cậu chạy tới khuyên tôi tiếp tục gia hạn hợp đồng thêm tám năm, còn luôn mồm nói xem tôi là bạn bè, sao cậu nói ra miệng hay thế?"



Lương Thầm thở hổn hển, trong cổ họng như có máy quạt gió: "Đúng, tôi thừa nhận là tôi đã giẫm đạp lên cậu, hút máu cậu, nếu không phải cậu cố gắng tranh giành thì đã bị công ty ép đến ngay cả xương cũng không còn từ lâu rồi!"



Ánh mắt cậu ta đỏ bừng, nắm đấm run rẩy: "Nhưng giờ thì khác rồi! Cậu nổi như vậy, tên tuổi đang thịnh. Công ty cần cậu, và cậu cũng không thể để mất! Nếu cậu hợp tác, công ty sẽ thay đổi thái độ và dành nhiều ưu đãi cho cậu, còn nếu cậu không hợp tác, công ty cũng có thể giở thủ đoạn sau lưng hủy hoại cậu!"



"Thủ đoạn gì? Nói đi!"



"Việc của cậu và chị Tri Vi, cậu nghĩ rằng công ty không biết gì à?" Lương Thầm trợn tròn con mắt: "Nói trước, từ đó giờ tôi đều không tiết lộ ra, là họ tự tìm ra dấu vết, dù không có chứng cứ thực tế thì mối quan hệ mập mờ của hai người mà được tung ra, cậu cũng phải ăn đủ! Với vị trí bây giờ, cậu không sợ việc này bị lộ ra ánh sáng sao?"



Lục Tinh Hàn nhìn dáng vẻ cậu ta kích động tự nhận mình có lý, lửa giận dần biến thành sự thương cảm.



"Bị lộ ra ánh sáng hả? Cậu dùng sai từ ngữ rồi." Khóe môi cậu cong lên lạnh lùng: "Phải gọi là công khai mới đúng."



Lương Thầm sửng sốt.



Lục Tinh Hàn không muốn nói chuyện với cậu ta nữa, cậu vòng qua người Lương Thầm đi đến cửa.



Lương Thầm rốt cuộc cũng kịp phản ứng Tinh Hàn vừa nói gì, thần kinh cậu ta co lại: "... Cậu muốn công khai?"



"Cậu điên rồi sao?" Cậu ta kích động hét lên: "Cậu bây giờ không giống trước, giờ cậu nổi lắm cậu không biết sao? Công khai chuyện tình cảm là một điều cấm kỵ! Hơn nữa chị ấy còn lớn hơn cậu mấy tuổi, fan cậu sẽ nghĩ thế nào chứ!"



Lục Tinh Hàn đứng lại.



"Lương Thầm, đối với cậu, vì nổi tiếng cậu có thể làm tất cả, đóng giả CP, yên tâm thoải mái dựa vào đồng đội chỉ để tiền đồ rộng mở, nhưng đối với tôi thì không." Đôi mắt cậu sắc bén: "Có rất nhiều việc so với nổi tiếng càng quan trọng hơn, vốn dĩ không thể so sánh được."



Lương Thầm kinh ngạc thở hổn hển, hình ảnh Lục Tinh Hàn trước kia không hề do dự ôm Lâm Tri Vi nhảy xuống từ tầng sáu xuống lại xuất hiện trước mắt cậu ta.



Cậu ta cứ cho rằng con người sẽ luôn thay đổi, dù sao thì khoảng hai năm gần đây Lâm Tri Vi đều ở nơi khác, còn Lục Tinh Hàn bây giờ thì đang tỏa sáng trong ánh đèn sân khấu, sao có thể để tình yêu ở vị trí hàng đầu được.



Vậy mà khi nhìn dáng vẻ này Lục Tinh Hàn, độ cố chấp vốn dĩ chỉ tăng chứ chưa từng giảm.



"... Được, vậy việc này cậu không quan tâm, thế cái khác thì sao?" Lương Thầm ngược lại tiếp tục truy vấn: "Cậu chắc chắn không có lịch sử xấu xa gì để bị người ta lợi dụng chứ?"



"Không có."



"Không đâu."



"Sao cậu biết?"



"Tôi nghe thấy được!" Giọng nói Lương Thầm khàn khàn, kích động nói: “Chính tai nghe thấy ông ấy nói, cậu kiên quyết muốn đi, trong tay ông ấy không chỉ có được một chuyện của cậu đâu, chắc chắn sẽ khiến cậu không lăn lộn nổi trong cái giới này!"



Lục Tinh Hàn ép sát hỏi: "Ông ấy là ai?”



"Ông ấy..." Lương Thầm tức khắc nghẹn lại, mặt trắng bệch như tờ giấy.



"Đến bây giờ cậu vẫn không chịu nói rõ ư? Giải trí Tinh Hoả chỉ là một lớp vỏ ngụy trang, sau lưng còn có thế lực nào đó thao túng. Tôi và Dung Thụy từ đầu chỉ là công cụ, làm tất cả chỉ để nâng cậu lên, tôi đã thay cậu nói đến thế rồi, ngay cả lá gan để nói tiếp cậu cũng không có à?"



"Ba tôi!" Lương Thầm bị Lục Tinh Hàn kích đến trán nổi gân xanh, không thể chịu được mà gầm lên: "Là ba tôi! Công ty truyền thông hạng nhất nhì cả nước là ba tôi mở, cả giải trí Tinh Hỏa đều là khu vườn hoa mà ông ấy làm cho mình tôi, hai người các cậu chỉ vô tình được chọn trúng để làm chân chạy vặt hay thư đồng thôi, cái này thì cậu hiểu rồi đó!"



Sau khi Lương Thầm rống xong, Lục Tinh Hàn không nói một chữ nào, còn cậu ta thì gục xuống, che mắt mình rồi bắt đầu khóc.



"Tôi cũng không muốn như thế này. Tôi không muốn ngày nào cũng phải giãy giụa trong lĩnh vực mà tôi không giỏi, để cho fan cậu chế giễu, để người khác đánh giá là không thể qua được vòng gửi xe, chướng mắt!" Lương Thầm lấy che mặt: "Tôi bắt đầu làm ngôi sao nhí từ năm mười tuổi. Ba tôi sắp xếp rất nhiều quảng cáo, rất nhiều phim truyền hình, nhưng tôi vẫn không được yêu thích, tôi cũng chẳng còn cách nào khác!”



Mặt Lục Tinh Hàn không có cảm xúc, chờ cậu ta bộc lộ hết.



Lương Thầm càng khóc càng tủi thân hơn: "Tôi sớm tối đều phải học thanh nhạc, học vũ đạo và diễn xuất, phải cười như thế nào, lộ mấy cái răng ra đều có tiêu chuẩn nhất định, tôi cố gắng học rồi nhưng không thể học tốt được thì phải làm sao? Ngũ âm của tôi không được đầy đủ, thân hình không cân đối, dễ luống cuống, nhưng tôi đã rất cố gắng! Có được trình độ bình thường như ngày hôm nay đã là thành tích tốt nhất rồi, kết quả ngay cả bước chân của cậu tôi còn không giẫm theo được!"



Cậu ta nhướng đôi mắt đỏ hoe: "Tôi chính là con rối để cho ba tôi thực hiện giấc mơ của ông ấy, tôi không có tư cách để nói chữ!"



Lương Thầm mới hai mươi mốt tuổi, cuộc sống mỗi ngày của cậu ta đều cố định với việc học hành, luyện tập, ít được nghỉ ngơi, bị phê bình.



Cậu ta là đứa con thứ ba trong gia đình, cũng là út. Đáng lẽ cậu ta phải ngậm được thìa vàng từ lúc mới sinh, nhận được thật nhiều yêu thương, nhưng cậu ta lại bất đắc dĩ trở thành công cụ để giúp ba mình thực hiện những giấc mơ lố bịch của ông ta.



Ba cậu ta mang trong mình giấc mơ thành ngôi sao, tiếc là ngoại hình của ông ta không đẹp, đã từng chịu không ít sự chế giễu. Nhục nhã, phẫn nộ khiến ông ta có ý chí chiến đấu hơn, cộng thêm có đầu óc nhạy bén với kinh doanh, ông ta đã đặt chân vào giới giải trí ở thời kỳ đẹp nhất. Ông ta trở thành người nắm quyền của một công ty truyền thông nắm giữ mạch máu của nhiều nghệ sĩ nổi tiếng.



Có địa vị cao, lòng tham càng tăng lên, chấp niệm biến thành nỗi ám ảnh khiến ông ta ngày đêm nhớ tới.



Nếu như ông ta không thể làm minh tinh được người đời theo đuổi, vậy thì cứ để đứa con hoàn thành thay.



Để sinh ra được một đứa con xinh đẹp, ông ta ly hôn ba lần, cuối cùng ông ta và người vợ thứ tư vô cùng xinh đẹp mới có được Lương Thầm, so với anh trai chị gái của mình, Lương Thầm có một nhan sắc trời phú.



Lương Thầm đã trở thành mục tiêu để ba cậu ta đắp nặn, như trái cây bị cho vào khuôn, chỉ có thể phát triển theo hình dạng cố định.



Nhưng mà thật ra bên trong Lương Thầm rất lãnh đạm với việc này, cậu ta không giỏi cũng không thích những việc của giới giải trí, tài nguyên chồng chất cứ đến với cậu ta từ nhỏ nhưng vẫn không có chút hiệu quả nào, thấy cậu ta đã sắp trưởng thành mà còn chưa nổi tiếng, sắp đi qua giai đoạn "nét đẹp thiếu niên", sau này muốn nổi tiếng càng khó hơn. Ba cậu ta bắt đầu sắp xếp cấp dưới là một phó tổng giám đốc trung thành ra ngoài mở công ty, sau đó là mở ra giải trí Tinh Hoả.



Để tránh Lương Thầm xuất hiện trong tư cách một đại thiếu gia, không được người khác yêu thích, người đại diện là Viên Mạnh cũng thuê một người ngoài. Trong khi Lương Thầm vẫn chưa biết gì đã sắp xếp cậu ta bám vào những thiếu niên xuất sắc, dễ khống chế và có tiềm lực, thành lập mộtnhóm nhạc nam nổi tiếng, để cung cấp lợi ích cho Lương Thầm.



Lục Tinh Hàn vốn chỉ là một bàn đạp tạm thời, dù cho cậu phải bỏ ra bao nhiêu, thành tích có lớn thế nào thì ở trong mắt công ty vĩnh viễn cũng không phải nhân vật chính. Cậu chỉ đơn giản là một công cụ kiếm tiền, là người hầu giúp đỡ thiếu gia.



Nhưng ba Lương Thầm không thể nào lường trước được, một cái bàn đạp mà ông ta vô tình chọn lại phá tan tất cả mọi thứ, trở thành một người đứng ở top đầu những người trong giới này.



Đến tận khi hợp đồng sắp hết hạn, địa vị thay đổi. Nghệ sĩ của ông ta liên tục xảy ra chuyện, nguy cơ tới gần trong khi Lục Tinh Hàn lại đảo ngược tình thế.



Con người xuất sắc và kiêu ngạo này không chỉ là người mà ông ta rất cần, mà còn là người khiến ông ta phải nghiến răng nghiến lợi.



"Cho nên ba tôi, ba tôi chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu." Lương Thầm khóc thút thít: "Tôi cũng không có cách nào..."



Lục Tinh Hàn nhìn cậu ta hồi lâu, sau đó cậu rời ánh mắt đi, ý lạnh cũng dần biến mất: "Nhóm trưởng, cậu rất thích nói điều lời này nhỉ."



Lương Thầm mê mang.



"Không muốn, không có cách nào đều là những câu mà ngày nào cậu đều treo ở trên miệng." Lục Tinh Hàn lẳng lặng nói: "Cậu định sống thế suốt đời sao?"



"Tôi... tôi cũng không..." Lương Thầm suýt chút theo thói quen thốt ra từ "không muốn", cậu ta vội vàng ngậm miệng lại, vẻ mặt rối rắm.



Lục Tinh Hàn nhìn thẳng vào cậu ta: "Trước khi trở thành một đứa con của người khác thì trước hết cậu là một con người. Cậu muốn cái gì, thích cái gì, tất cả chắc cậu đều biết. Phản kháng lại đáng sợ đến thế sao? Khi còn bé là ba cậu áp cái khuôn vào người cậu, còn bây giờ người làm việc đó là cậu. Cậu không muốn nổi tiếng, điều cậu muốn là được khẳng định.”



Phần mắt được trang điểm của Lương Thầm chỉ còn sót lại một ít.



"Đưa những sự cố gắng trước giờ của cậu vào một nơi thích hợp thì từ lâu cậu đã không còn là một người yếu đuối, đáng thương như bây giờ." Khóe môi Lục Tinh Hàn giật nhẹ: "Dừng ở đây đi, tôi không muốn nói đạo lý quá nhiều cho cậu, tôi hiểu rõ là cậu muốn đến nhắc nhở tôi, dù có ích hay không thì tôi vẫn cảm ơn cậu."



"Tinh Hàn..."



Lục Tinh Hàn xoay người đặt tay lên tay nắm cửa, liếc mắt nhìn lại cậu ta: "Mau trang điểm lại đi, đừng làm chậm trễ buổi biểu diễn, với người ba mà cậu coi như nước lũ, thú dữ kia chẳng còn sự uy hiếp nào với tôi nữa.”



Cậu đi ra khỏi phòng nghỉ, thuận tay đóng cửa lại.



Viên Mạnh đang ở ngoài đi qua đi lại, thấy cậu ra thì chạy tới hỏi thăm: "Không có gì chứ?"



Lục Tinh Hàn lắc đầu: "Đi thôi, màn trình diễn cuối cùng."



Viên Mạnh theo sau cậu không nhịn được xoa tay: "Kết thúc đêm nay, mối quan hệ với giải trí Tinh Hỏa cũng chấm dứt hoàn toàn, Tinh Hàn cậu đừng lo lắng, dù cho công ty đó có làm ra thủ đoạn gì thì tôi cũng sẽ toàn lực che chở cho cậu, cậu muốn tôi chuẩn bị cái gì thì mau nói đi."



Trong mắt Lục Tinh Hàn hiện lên một chút ấm áp, thấp giọng nói: "Đúng là có một số thứ, từ từ sẽ nói anh nghe sau, giờ anh giúp tôi đặt chuyến bay đến Canada vào ba ngày sau trước đi, tôi muốn trực tiếp đón Vi Vi về."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom