Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 52
Edit by Link
-
Hiển nhiên hai bên đều không ngờ sẽ chạm mặt nhau ở đây, trong nháy mắt, hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ.
Chắc là quản gia của trang viên không muốn rước phiền phức vào người, ông ta trốn ở một góc xa xa, không dính vào nhưng vẫn chú ý cặn kẽ tình hình bên này.
"Ngài La." Phó Thư Dạng lại không cho ông ta cơ hội trốn tránh. Anh chưa hề liếc mắt đến đám người Dư Huy, đi thẳng qua phía quản gia: "Dựa vào hợp đồng và giao hẹn của chúng ta, phiền ông đuổi những người này ra ngoài. Nếu không tôi sẽ dựa theo hợp đồng, truy cứu trách nhiệm của quý phương."
Quản gia La còn chưa lên tiếng, Hàn Huyên Huyên đã không nhịn được, cô ta xông tới nói: "Phó Thư Dạng, anh là cái thá gì mà dám diễu võ dương oai* trước mặt nhà họ Hàn?"
*phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe doạ.
Phó Thư Dạng chán ghét nhíu mày lại, nhìn qua phía quản gia: "Ngài La, nếu như ông không xử lý thì tôi chỉ đành phải báo cảnh sát."
Hàn Huyên Huyên không chịu được cảm giác bị xem thường, mạnh mẽ chen vào giữa Phó Thư Dạng và quản gia La: "Ngài La, hôm nay nhà họ Hàn bao hết trang viên này. Ông đuổi những người này ra đi, tổn thất bao nhiêu, nhà họ Hàn chúng tôi đền!"
"Câu nào câu nấy đều không rời nhà họ Hàn. Nếu cô không mang họ Hàn thì không thể sống nổi đúng không?" Phùng Hiểu Chi thật sự không chịu nổi nữa.
"Cô có ghen tị cũng vô dụng thôi." Không biết có phải Hàn Huyên Huyên thật sự không nghe ra được là Phùng Hiểu Chi đang châm biếm cô ta hay không, dù sao nước da kia của cô ta cũng không thể nhìn ra được cô ta có đang đỏ mặt hay không: "Loại người như cô sao có thể mơ tưởng đến năng lực của nhà họ Hàn được chứ?"
"Tôi ghen tị với cô?" Phùng Hiểu Chi cười nhạo một tiếng: "Cô có biết quảng cáo dầu gội đầu này là thứ mà Hứa Mân không thèm không?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hứa Lang đang yên lặng đứng một bên cũng hơi biến đổi.
Hàn Huyên Huyên run lên, quay đầu nhìn về phía Dư Huy: "Cô ta nói thật sao?"
Sắc mặt của Dư Huy cũng rất khó coi.
Gã đào góc tường không thành, bị Phó Thư Dạng uy hiếp, đương nhiên là không dễ chịu.
Đây không chỉ là chuyện mất mặt, quan trọng nhất là trong tay của Phó Thư Dạng có tư liệu đen của gã.
Đương nhiên Dư Huy sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhược điểm rơi vào tay người khác cũng giống như bị người ta bóp cổ, sống hay không cũng phải xem tâm trạng của người khác, mà gã sẽ không cho phép chuyện này tồn tại lâu dài.
Nhưng Dư Huy sợ ném chuột vỡ bình, gã không dám đấu chính diện với Phó Thư Dạng.
Gã hỏi thăm được Hứa Lang là chị của Hứa Mân, quan hệ của hai chị em lại khá gay go, mà Hứa Lang còn có quan hệ mập mờ với Hàn Thù, cho nên gã mới giới thiệu quảng cáo này cho Hứa Lang.
Gã nghĩ, chờ Hứa Lang hot lên, chắc chắn Hứa Mân sẽ ganh tị, hối hận.
Đến lúc đó, gã sẽ có cơ hội.
Mà Hứa Lang còn dẫn theo tài nguyên của nhà họ Hàn, đúng là một công đa việc.
Chỉ là dù thế nào thì Dư Huy cũng không ngờ, quảng cáo còn chưa quay xong mà đã đụng phải Hứa Mân và Phó Thư Dạng trước rồi.
Hiện tại, Dư Huy vẫn chưa muốn đấu chính diện với Phó Thư Dạng, định khuyên Hàn Huyên Huyên một chút: "Nếu không thì thôi đi vậy, đúng là bọn họ đã tới trước."
"Nhằm nhò gì?" Hàn Huyên Huyên giận dữ: "Bản tiểu thư đang hỏi anh, có phải quảng cáo này là thứ mà người khác không thèm không?"
Dù thế nào thì Dư Huy cũng là ngôi sao lớn, bị một cô gái lớn tiếng chất vấn trước mặt nhiều ngươi như thế, dù cho cô ta họ Hàn thì gã cũng rất khó duy trì sắc mặt tốt.
Mà sắc mặt của Hứa Lang đứng bên cạnh cũng càng khó coi.
Tên đồng đội heo Hàn Huyên Huyên này, nhất định phải chứng thực việc này trước mặt mọi người sao? Chứng thực rồi thì thế nào?
Kết quả chẳng phải là đánh vào mặt ả sao?
"Đủ rồi Huyên Huyên." Hứa Lang không thể trách Hàn Huyên Huyên, đành phải giữ chặt cô ta lại, ôn nhu nói: "Những thứ kia đều không quan trọng, công việc là công việc, cũng chỉ là công việc mà thôi. Không có phân chia trước sau, chỉ có phù hợp hay không mà thôi."
Hứa Mân nghe nói vậy, rốt cuộc không nhịn được nhìn Hứa Lang một chút.
Lời này nghe rất giỏi giang nhưng mà không quá giống phong cách trước kia của Hứa Lang. Quả nhiên chia tay ba ngày, phải lau mắt mà xem.
"Không cần tranh giành với bọn họ, chúng ta trở về bên kia quay tiếp đi." Hứa Lang tiếp tục khuyên nhủ: "Đừng vì mình mà làm liên lụy đến nhà họ Hàn, lỡ gây tiếng xấu cho nhà họ Hàn thì sao."
Ả ta ẩn nhẫn hiểu chuyện như vậy thì Hàn Huyên Huyên càng không thể nhịn: "Sớm muộn gì cậu cũng là người nhà họ Hàn, liên lụy cái gì chứ? Tuyệt đối không thể để cậu chịu uất ức được."
Cô ta nhìn quanh đám người đang xem trò vui một lượt rồi nhìn chằm chằm vào quản gia La: "Ông thật sự mặc kệ đúng không?"
Quản gia La khó xử nhìn cô ta, không nói câu nào.
"Tốt thôi." Hàn Huyên Huyên hất mặt, đi qua một bên gọi điện thoại: "Anh, có người bắt nạt vợ của anh, anh có quản hay không?"
Hứa Mân dứt khoát im lặng, ngoảnh đầu nhìn Phó Thư Dạng.
"Không sao cả." Phó Thư Dạng cúi đầu, thì thầm vài câu bên tai cô.
Hiện trường lại yên tĩnh đến quỷ dị. Người của bên thứ ba ngồi xuống một bên, chờ ai đó tới phá vỡ cục diện bế tắc này.
Chưa được mấy phút, bên ngoài đã truyền tới tiếng còi cảnh sát chói tai. Rất nhanh, một xe cảnh sát gào thét lái tới, dừng lại trước mặt mọi người.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Quản gia La vốn đang ngồi, lúc này chợt đứng lên.
Ông ta chờ có người đến phá vỡ cục diện bế tắc nhưng không muốn cho cảnh sát đến phá mà. Suy cho cùng, trong chuyện này, bên sai lớn nhất vẫn là bên của ông ta.
"Tôi báo cảnh sát." Phó Thư Dạng dửng dưng nói: "Quyền lợi hợp pháp của tôi bị xâm phạm, mọi người không làm thì đương nhiên tôi đành phải tìm cảnh sát giúp đỡ."
Quản gia La không ngờ anh thật sự báo cảnh sát, vừa tức vừa vội: "Dạng tổng, cậu cần gì phải như thế chứ? Có gì mà chúng ta không thể từ từ nói, như thế thì sao sau này mọi người làm bạn bè..."
Phó Thư Dạng mặc kệ ông ta, trực tiếp đi qua xe cảnh sát.
Bốn năm người mặc đồng phục cảnh sát bước xuống xe, người cuối cùng lại vừa hay là người quen... Hứa Trạc.
Phó Thư Dạng không ngờ Hứa Trạc lại đến, hơi sửng sốt một chút.
"Ai báo cảnh sát?" Hứa Trạc nhìn lướt qua một vòng, lúc thấy Phó Thư Dạng và Hứa Mân, hắn cũng hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng khôi phục thái độ giải quyết việc chung.
Hứa Mân thấy hắn như vậy, vội nuốt một tiếng "cậu" về trong bụng, trong mắt không tự chủ hiện lên vẻ vui mừng.
Từ sau khi hai người nhận nhau lần nữa, thỉnh thoảng Hứa Mân sẽ liên lạc với Hứa Trạc. Cô kể cho Hứa Trạc nghe về tất cả những chuyện cô gặp phải trong cuộc sống, từ trường học đến bên ngoài, bao gồm cả việc bái đại sư Trang làm thầy, nhận quay quảng cáo,...
Hứa Trạc vô cùng thích thái độ này của cô, ngay cả ấn tượng của hắn đối với Phó Thư Dạng cũng tốt hơn nhiều. Chỉ có điều hai người bận nhiều việc, cho nên vẫn chưa từng gặp lại nhau. Hôm nay nhân cơ hội này gặp một lần cũng là niềm vui ngoài ý muốn.
"Tôi báo cảnh sát." Lúc Phó Thư Dạng đối mặt với Hứa Trạc, thái độ của anh rõ ràng nhẹ nhàng hơn một chút: "Chúng tôi thuê sân bãi chụp ảnh, có người ác ý xông tới, quấy rầy công việc của chúng tôi, bên phía sân bãi không muốn thực hiện hợp đồng, tôi chỉ có thể báo cảnh sát."
Hứa Trạc liếc Phó Thư Dạng một cái.
Ban nãy nhận được điện thoại trong cục, anh cũng không hề nói đơn giản như thế.
Nếu không thì hắn đã không đi theo.
Hắn là người của đội hình sự trinh sát, chẳng qua là đúng lúc đang làm việc ở đồn cảnh sát, nghe có người báo án nghiêm trọng, sợ xảy ra chuyện nên mới tiện đường tới xem một chút.
"Tôi còn tưởng chuyện lớn lắm chứ." Đồng nghiệp trong đồn cảnh sát cũng mất hứng, nói chuyện với Phó Thư Dạng trước: "Chàng trai, sau này báo cảnh sát thì không được nói quá lên, biết không?"
"Nhưng..."
Phó Thư Dạng còn chưa nói hết lời, lại có mấy chiếc xe gầm thét chạy tới.
Lần này đều là xe sang trọng, mười mấy người trẻ tuổi trông giống lưu manh nhảy xuống xe, người dẫn đầu trong đó chính là Hàn Thù.
Hiển nhiên là anh ta nhận được điện thoại của Hàn Huyên Huyên, tới chống lưng cho Hứa Lang.
Chỉ có điều, bọn họ tuyệt đối không ngờ lúc tới hiện trường đã thấy cảnh sát trước, cả đám sửng sốt một chút.
"Tình huống thế nào?" Hàn Thù hơi lờ mờ.
"Tôi vẫn phải hỏi tình huống của các người như thế nào đây." Một cảnh sát tiến lên: "Mỗi bên cử một đại diện ra nói rõ chuyện này đi."
"Không cần phiền phức như vậy, thợ quay phim của chúng tôi đã quay những chuyện xảy ra lúc nãy rồi." Phó Thư Dạng vẫy tay với thợ quay phim.
Chuyện này vừa xem là hiểu ngay.
"Thật xin lỗi, hại mọi người đi tay không một chuyến." Hàn Thù cũng không ngu, có cảnh sát ở đây, anh ta không muốn gây chuyện, lập tức nói xin lỗi: "Đây là vấn đề của chúng tôi. Thật ra việc này cũng không phải việc ghê gớm gì, chỉ là chưa thương lượng ổn thỏa thôi. Không có xung đột, không có đánh nhau, giáo dục tư tưởng cứ để tôi làm, cũng không cần phiền đến các vị. Tự chúng tôi giải quyết là được rồi, cảm ơn mọi người."
"Nhà họ Hàn rất đáng gờm à?" Hứa Trạc nhìn video, cười với Hàn Thù, nụ cười không hề có tí nhiệt độ nào.
"Không không không, pháp luật đáng gờm nhất." Hàn Thù nói: "Nhà họ Hàn chẳng là gì cả."
Anh ta đã nói vậy, Hứa Trạc cũng không nói gì nữa.
"Vậy tự các người thương lượng?" Hứa Trạc nhìn Phó Thư Dạng.
Phó Thư Dạng nói: "Không có gì để thương lượng cả, bảo bọn họ lập tức rời khỏi trang viên này, không cản trở tầm mắt của chúng tôi là được rồi."
Thái độ kiêu ngạo và giọng điệu khinh thường của anh khiến Hàn Thù nhíu mày, anh ta nhịn.
Tiếc là anh ta có thể nhịn nhưng lại có người không nhịn được.
"Anh là ai? Trang viên này là của nhà anh sao? Anh bảo chúng tôi đi là đi? Chúng tôi cứ không đi đấy!" Người nói chính là Hàn Huyên Huyên đã nhịn nãy giờ.
Hàn Huyên Huyên vốn đã không có đầu óc mà tính tình còn nóng nảy.
Trong một vài trường hợp, cô ta nói chuyện công việc sẽ khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng bây giờ thì hoàn toàn không.
Càng chết hơn nữa là, những người tới cùng Hàn Thù cũng có vài người có tính tình khá giống Hàn Huyên Huyên.
Có người dẫn đầu, những người khác cũng la ầm lên.
"Đúng vậy, cho cậu chút mặt mũi mà cậu thật sự cho mình là một nhân vật rồi à?"
"Móa, ngay cả nhà họ Hàn mà cũng dám chọc, còn muốn mở công ty ấy hả? Mở cái xxx!"
*xxx ở đây là JB, mà JB là JJ, mà JJ là đệ đệ, "cậu em nhỏ" á =))
"Lúc không sống nổi nữa thì cũng đừng đến van xin nhà họ Hàn!"
...
Hàn Thù suýt chút nhồi máu cơ tim cũng không thể ngăn cản đám đồng đội heo này.
Cuối cùng, tất cả mọi người được dẫn về cục cảnh sát. Đương nhiên là chỉ giáo dục rồi thả ra.
Nhưng lúc trời tối, tiêu đề #Dư Huy vào cục cảnh sát# cũng lên hot search.
Gã là ngôi sao lớn, fan nhiều, anti cũng nhiều.
Hình ảnh lưu truyền trên mạng, chỉ có tấm hình gã vào cục cảnh sát nhưng hiển nhiên anti fan vẫn bắt lấy, điên cuồng bôi đen.
"Rốt cuộc Dư Huy cũng vào rồi sao?"
"Tạo nghiệp quá nhiều, cuối cùng cũng bị nghiệp quật rồi."
"Vui mừng khắp nơi ha ha ha ha ha!"
"Cuối cùng cặn bã Dư cũng vào rồi!"
"Cho nên, có ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
"Ai nói vào cục cảnh sát đều không phải là người tốt? Có lẽ ca ca chỉ đi phối hợp điều tra thì sao?"
"Đúng vậy, ca ca là anh trai ấm nhất toàn thế giới, chắc chắn sẽ không làm chuyện xấu. Cho dù thật sự có gì đó thì cũng là bị người ta hãm hại."
...
Dư Huy cũng làm sáng tỏ rất nhanh. Gã bảo đây chỉ là chút hiểu lầm nhỏ, còn đăng ảnh khoe nửa thân trần làm bằng chứng trong sạch, đồng thời ám chỉ là tâm trạng của mình rất tốt.
Fan hâm mộ lập tức điên cuồng liếm màn hình.
Hiểu lầm này vốn nên dừng tại đây nhưng độ hot của Dư Huy vẫn chưa giảm xuống, bởi vì ngay sau lúc gã đăng ảnh lên, cũng có người liên tục đăng nhiều tấm hình khiêu dâm của Dư Huy và người khác lên.
Mặt của cô gái trong mỗi tấm ảnh đều được bôi mã đen nhưng căn cứ vào đặc trưng khác nhau, có thể nhìn ra người trong tất cả các ảnh đều không phải cùng một người. Có vài tấm ảnh mặt của Dư Huy không rõ nhưng cơ thể lại chụp rất rõ ràng. Phần bụng của người trong ảnh có một cái sẹo hình tròn, giống như đúc tấm ảnh tập thể hình mà Dư Huy đăng lên.
"Móa, kích thích!"
"Phịch thủ tuyệt thế nào đây?"
"Không phải anh ta vẫn còn mối tình đầu à?"
"Chỉ hẹn 419, không yêu đương, như thế thì vẫn còn mối tình đầu đó thôi."
"Diễm phúc của Dư Huy không cạn nha."
"Đậu! Không dám tin luôn!"
"Chỉ có tôi cảm thấy mấy tấm hình này giống âm mưu thôi sao?"
"Tôi không tin, chắc chắn là mắt tôi có vấn đề rồi."
...
Hôm nay lực chú ý của mọi người đối với Dư Huy vốn cao, những tấm hình này vừa bị tuôn ra, trong nháy mắt đã bùng nổ.
Dư Huy muốn thu lại cũng không kịp, lập tức bị rối tung lên.
"Nhất định là Phó Thư Dạng tung ra!" Dư Huy hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi không cần biết là ai tung ra." Ông chủ của gã càng tức giận: "Mẹ nó chứ, tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi? Chơi thì chơi đi, còn chụp hình cái quái gì! Cậu không chụp thì người ta có thể tự biến ra sao? Làm sao đây hả? Không thừa nhận? Cậu tưởng dân mạng là đồ ngu sao?"
"Nếu không thì tìm cô Hứa Lang giúp đỡ một chút?" Người đại diện yếu ớt đề nghị: "Anh Huy và cô Hứa chung sống với nhau không tệ lắm."
"Tôi không biết quảng cáo kia có được dùng hay không đâu!" Ông chủ tức giận một hồi, vẫn đồng ý: "Các người đi liên lạc với cô Hứa Lang chút đi."
Lúc Hứa Lang nhận được điện thoại là ả ta đang an ủi Hàn Huyên Huyên.
Hôm nay tới cục cảnh sát một chuyến, sau đó Hàn Huyên Huyên bị Hàn Thù điên cuồng mắng một trận, cô ta tủi thân chết mất thôi.
Dư Huy nói rõ mục đích, Hàn Huyên Huyên càng tức giận hơn, tất cả cơn giận trong lòng đều trút vào người Dư Huy. Cô ta mắng gã một trận, mắng đến lúc Dư Huy không chịu được nữa, đành phải cúp điện thoại.
"Phải nói chuyện này với Hàn Thù thế nào đây?" Hứa Lang không dám tự mình quyết định.
"Nói gì mà nói?" Hàn Huyên Huyên không đồng ý: "Dư Huy vốn cũng không phải thứ tốt gì. Nếu không phải vì anh ta thì hôm nay chúng ta cũng sẽ không bị sỉ nhục. Hơn nữa anh ta còn dám đưa quảng cáo mà Hứa Mân không thèm cho cậu, thật là tức chết mình rồi!"
Chuyện này Hứa Lang cũng cảm thấy khó chịu, nhưng ả ta lại hơi lo lắng: "Không giúp anh ta thì có ảnh hưởng gì đến nhà họ Hàn không?"
"Sao mà ảnh hưởng đến nhà họ Hàn được? Anh ta có quan hệ gì với nhà họ Hàn sao? Không hề! Hơn nữa cậu cũng quá coi thường nhà họ Hàn rồi, chỉ dựa vào một ngôi sao nhỏ, làm thế nào cũng không liên lụy tới nhà họ Hàn được." Hàn Huyên Huyên tràn đầy tự tin: "Lúc anh họ rời đi đã tức giận thế nào, cậu cũng thấy rồi đó. Mình hiểu rõ anh ấy, từ nhỏ đến lớn, cách tức giận của anh ấy đều là trốn không gặp ai cả, tiêu hóa xong thì thôi. Bây giờ đi làm phiền anh ấy là tìm chết, mình khuyên cậu đừng có đi."
"Vậy tìm người khác thì sao?" Hứa Lang lại hỏi.
"Người khác?" Hàn Huyên Huyên lắc đầu dữ dội: "Vậy lại càng không được. Nếu để bác trai biết chuyện hôm nay chúng ta vào cục cảnh sát thì thậm chí anh họ cũng sẽ bị mất một lớp da."
Hứa Lang vẫn tin tưởng cô ta, cuối cùng thỏa hiệp: "Vậy cũng được."
Vào lúc 0 giờ ban đêm, người ngủ sớm đã vào giấc ngủ sâu, mà thời điểm cú đêm vừa mới bắt đầu hoạt động, một bài Weibo đột nhiên bị dân mạng lan truyền nhanh chóng.
"Vì sao Dư Huy dám kiêu ngạo như thế? Bởi vì anh ta có núi dựa siêu cấp lớn là nhà họ Hàn đó!"
-
Hiển nhiên hai bên đều không ngờ sẽ chạm mặt nhau ở đây, trong nháy mắt, hiện trường yên tĩnh đến đáng sợ.
Chắc là quản gia của trang viên không muốn rước phiền phức vào người, ông ta trốn ở một góc xa xa, không dính vào nhưng vẫn chú ý cặn kẽ tình hình bên này.
"Ngài La." Phó Thư Dạng lại không cho ông ta cơ hội trốn tránh. Anh chưa hề liếc mắt đến đám người Dư Huy, đi thẳng qua phía quản gia: "Dựa vào hợp đồng và giao hẹn của chúng ta, phiền ông đuổi những người này ra ngoài. Nếu không tôi sẽ dựa theo hợp đồng, truy cứu trách nhiệm của quý phương."
Quản gia La còn chưa lên tiếng, Hàn Huyên Huyên đã không nhịn được, cô ta xông tới nói: "Phó Thư Dạng, anh là cái thá gì mà dám diễu võ dương oai* trước mặt nhà họ Hàn?"
*phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe doạ.
Phó Thư Dạng chán ghét nhíu mày lại, nhìn qua phía quản gia: "Ngài La, nếu như ông không xử lý thì tôi chỉ đành phải báo cảnh sát."
Hàn Huyên Huyên không chịu được cảm giác bị xem thường, mạnh mẽ chen vào giữa Phó Thư Dạng và quản gia La: "Ngài La, hôm nay nhà họ Hàn bao hết trang viên này. Ông đuổi những người này ra đi, tổn thất bao nhiêu, nhà họ Hàn chúng tôi đền!"
"Câu nào câu nấy đều không rời nhà họ Hàn. Nếu cô không mang họ Hàn thì không thể sống nổi đúng không?" Phùng Hiểu Chi thật sự không chịu nổi nữa.
"Cô có ghen tị cũng vô dụng thôi." Không biết có phải Hàn Huyên Huyên thật sự không nghe ra được là Phùng Hiểu Chi đang châm biếm cô ta hay không, dù sao nước da kia của cô ta cũng không thể nhìn ra được cô ta có đang đỏ mặt hay không: "Loại người như cô sao có thể mơ tưởng đến năng lực của nhà họ Hàn được chứ?"
"Tôi ghen tị với cô?" Phùng Hiểu Chi cười nhạo một tiếng: "Cô có biết quảng cáo dầu gội đầu này là thứ mà Hứa Mân không thèm không?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hứa Lang đang yên lặng đứng một bên cũng hơi biến đổi.
Hàn Huyên Huyên run lên, quay đầu nhìn về phía Dư Huy: "Cô ta nói thật sao?"
Sắc mặt của Dư Huy cũng rất khó coi.
Gã đào góc tường không thành, bị Phó Thư Dạng uy hiếp, đương nhiên là không dễ chịu.
Đây không chỉ là chuyện mất mặt, quan trọng nhất là trong tay của Phó Thư Dạng có tư liệu đen của gã.
Đương nhiên Dư Huy sẽ không từ bỏ ý đồ. Nhược điểm rơi vào tay người khác cũng giống như bị người ta bóp cổ, sống hay không cũng phải xem tâm trạng của người khác, mà gã sẽ không cho phép chuyện này tồn tại lâu dài.
Nhưng Dư Huy sợ ném chuột vỡ bình, gã không dám đấu chính diện với Phó Thư Dạng.
Gã hỏi thăm được Hứa Lang là chị của Hứa Mân, quan hệ của hai chị em lại khá gay go, mà Hứa Lang còn có quan hệ mập mờ với Hàn Thù, cho nên gã mới giới thiệu quảng cáo này cho Hứa Lang.
Gã nghĩ, chờ Hứa Lang hot lên, chắc chắn Hứa Mân sẽ ganh tị, hối hận.
Đến lúc đó, gã sẽ có cơ hội.
Mà Hứa Lang còn dẫn theo tài nguyên của nhà họ Hàn, đúng là một công đa việc.
Chỉ là dù thế nào thì Dư Huy cũng không ngờ, quảng cáo còn chưa quay xong mà đã đụng phải Hứa Mân và Phó Thư Dạng trước rồi.
Hiện tại, Dư Huy vẫn chưa muốn đấu chính diện với Phó Thư Dạng, định khuyên Hàn Huyên Huyên một chút: "Nếu không thì thôi đi vậy, đúng là bọn họ đã tới trước."
"Nhằm nhò gì?" Hàn Huyên Huyên giận dữ: "Bản tiểu thư đang hỏi anh, có phải quảng cáo này là thứ mà người khác không thèm không?"
Dù thế nào thì Dư Huy cũng là ngôi sao lớn, bị một cô gái lớn tiếng chất vấn trước mặt nhiều ngươi như thế, dù cho cô ta họ Hàn thì gã cũng rất khó duy trì sắc mặt tốt.
Mà sắc mặt của Hứa Lang đứng bên cạnh cũng càng khó coi.
Tên đồng đội heo Hàn Huyên Huyên này, nhất định phải chứng thực việc này trước mặt mọi người sao? Chứng thực rồi thì thế nào?
Kết quả chẳng phải là đánh vào mặt ả sao?
"Đủ rồi Huyên Huyên." Hứa Lang không thể trách Hàn Huyên Huyên, đành phải giữ chặt cô ta lại, ôn nhu nói: "Những thứ kia đều không quan trọng, công việc là công việc, cũng chỉ là công việc mà thôi. Không có phân chia trước sau, chỉ có phù hợp hay không mà thôi."
Hứa Mân nghe nói vậy, rốt cuộc không nhịn được nhìn Hứa Lang một chút.
Lời này nghe rất giỏi giang nhưng mà không quá giống phong cách trước kia của Hứa Lang. Quả nhiên chia tay ba ngày, phải lau mắt mà xem.
"Không cần tranh giành với bọn họ, chúng ta trở về bên kia quay tiếp đi." Hứa Lang tiếp tục khuyên nhủ: "Đừng vì mình mà làm liên lụy đến nhà họ Hàn, lỡ gây tiếng xấu cho nhà họ Hàn thì sao."
Ả ta ẩn nhẫn hiểu chuyện như vậy thì Hàn Huyên Huyên càng không thể nhịn: "Sớm muộn gì cậu cũng là người nhà họ Hàn, liên lụy cái gì chứ? Tuyệt đối không thể để cậu chịu uất ức được."
Cô ta nhìn quanh đám người đang xem trò vui một lượt rồi nhìn chằm chằm vào quản gia La: "Ông thật sự mặc kệ đúng không?"
Quản gia La khó xử nhìn cô ta, không nói câu nào.
"Tốt thôi." Hàn Huyên Huyên hất mặt, đi qua một bên gọi điện thoại: "Anh, có người bắt nạt vợ của anh, anh có quản hay không?"
Hứa Mân dứt khoát im lặng, ngoảnh đầu nhìn Phó Thư Dạng.
"Không sao cả." Phó Thư Dạng cúi đầu, thì thầm vài câu bên tai cô.
Hiện trường lại yên tĩnh đến quỷ dị. Người của bên thứ ba ngồi xuống một bên, chờ ai đó tới phá vỡ cục diện bế tắc này.
Chưa được mấy phút, bên ngoài đã truyền tới tiếng còi cảnh sát chói tai. Rất nhanh, một xe cảnh sát gào thét lái tới, dừng lại trước mặt mọi người.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Quản gia La vốn đang ngồi, lúc này chợt đứng lên.
Ông ta chờ có người đến phá vỡ cục diện bế tắc nhưng không muốn cho cảnh sát đến phá mà. Suy cho cùng, trong chuyện này, bên sai lớn nhất vẫn là bên của ông ta.
"Tôi báo cảnh sát." Phó Thư Dạng dửng dưng nói: "Quyền lợi hợp pháp của tôi bị xâm phạm, mọi người không làm thì đương nhiên tôi đành phải tìm cảnh sát giúp đỡ."
Quản gia La không ngờ anh thật sự báo cảnh sát, vừa tức vừa vội: "Dạng tổng, cậu cần gì phải như thế chứ? Có gì mà chúng ta không thể từ từ nói, như thế thì sao sau này mọi người làm bạn bè..."
Phó Thư Dạng mặc kệ ông ta, trực tiếp đi qua xe cảnh sát.
Bốn năm người mặc đồng phục cảnh sát bước xuống xe, người cuối cùng lại vừa hay là người quen... Hứa Trạc.
Phó Thư Dạng không ngờ Hứa Trạc lại đến, hơi sửng sốt một chút.
"Ai báo cảnh sát?" Hứa Trạc nhìn lướt qua một vòng, lúc thấy Phó Thư Dạng và Hứa Mân, hắn cũng hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng khôi phục thái độ giải quyết việc chung.
Hứa Mân thấy hắn như vậy, vội nuốt một tiếng "cậu" về trong bụng, trong mắt không tự chủ hiện lên vẻ vui mừng.
Từ sau khi hai người nhận nhau lần nữa, thỉnh thoảng Hứa Mân sẽ liên lạc với Hứa Trạc. Cô kể cho Hứa Trạc nghe về tất cả những chuyện cô gặp phải trong cuộc sống, từ trường học đến bên ngoài, bao gồm cả việc bái đại sư Trang làm thầy, nhận quay quảng cáo,...
Hứa Trạc vô cùng thích thái độ này của cô, ngay cả ấn tượng của hắn đối với Phó Thư Dạng cũng tốt hơn nhiều. Chỉ có điều hai người bận nhiều việc, cho nên vẫn chưa từng gặp lại nhau. Hôm nay nhân cơ hội này gặp một lần cũng là niềm vui ngoài ý muốn.
"Tôi báo cảnh sát." Lúc Phó Thư Dạng đối mặt với Hứa Trạc, thái độ của anh rõ ràng nhẹ nhàng hơn một chút: "Chúng tôi thuê sân bãi chụp ảnh, có người ác ý xông tới, quấy rầy công việc của chúng tôi, bên phía sân bãi không muốn thực hiện hợp đồng, tôi chỉ có thể báo cảnh sát."
Hứa Trạc liếc Phó Thư Dạng một cái.
Ban nãy nhận được điện thoại trong cục, anh cũng không hề nói đơn giản như thế.
Nếu không thì hắn đã không đi theo.
Hắn là người của đội hình sự trinh sát, chẳng qua là đúng lúc đang làm việc ở đồn cảnh sát, nghe có người báo án nghiêm trọng, sợ xảy ra chuyện nên mới tiện đường tới xem một chút.
"Tôi còn tưởng chuyện lớn lắm chứ." Đồng nghiệp trong đồn cảnh sát cũng mất hứng, nói chuyện với Phó Thư Dạng trước: "Chàng trai, sau này báo cảnh sát thì không được nói quá lên, biết không?"
"Nhưng..."
Phó Thư Dạng còn chưa nói hết lời, lại có mấy chiếc xe gầm thét chạy tới.
Lần này đều là xe sang trọng, mười mấy người trẻ tuổi trông giống lưu manh nhảy xuống xe, người dẫn đầu trong đó chính là Hàn Thù.
Hiển nhiên là anh ta nhận được điện thoại của Hàn Huyên Huyên, tới chống lưng cho Hứa Lang.
Chỉ có điều, bọn họ tuyệt đối không ngờ lúc tới hiện trường đã thấy cảnh sát trước, cả đám sửng sốt một chút.
"Tình huống thế nào?" Hàn Thù hơi lờ mờ.
"Tôi vẫn phải hỏi tình huống của các người như thế nào đây." Một cảnh sát tiến lên: "Mỗi bên cử một đại diện ra nói rõ chuyện này đi."
"Không cần phiền phức như vậy, thợ quay phim của chúng tôi đã quay những chuyện xảy ra lúc nãy rồi." Phó Thư Dạng vẫy tay với thợ quay phim.
Chuyện này vừa xem là hiểu ngay.
"Thật xin lỗi, hại mọi người đi tay không một chuyến." Hàn Thù cũng không ngu, có cảnh sát ở đây, anh ta không muốn gây chuyện, lập tức nói xin lỗi: "Đây là vấn đề của chúng tôi. Thật ra việc này cũng không phải việc ghê gớm gì, chỉ là chưa thương lượng ổn thỏa thôi. Không có xung đột, không có đánh nhau, giáo dục tư tưởng cứ để tôi làm, cũng không cần phiền đến các vị. Tự chúng tôi giải quyết là được rồi, cảm ơn mọi người."
"Nhà họ Hàn rất đáng gờm à?" Hứa Trạc nhìn video, cười với Hàn Thù, nụ cười không hề có tí nhiệt độ nào.
"Không không không, pháp luật đáng gờm nhất." Hàn Thù nói: "Nhà họ Hàn chẳng là gì cả."
Anh ta đã nói vậy, Hứa Trạc cũng không nói gì nữa.
"Vậy tự các người thương lượng?" Hứa Trạc nhìn Phó Thư Dạng.
Phó Thư Dạng nói: "Không có gì để thương lượng cả, bảo bọn họ lập tức rời khỏi trang viên này, không cản trở tầm mắt của chúng tôi là được rồi."
Thái độ kiêu ngạo và giọng điệu khinh thường của anh khiến Hàn Thù nhíu mày, anh ta nhịn.
Tiếc là anh ta có thể nhịn nhưng lại có người không nhịn được.
"Anh là ai? Trang viên này là của nhà anh sao? Anh bảo chúng tôi đi là đi? Chúng tôi cứ không đi đấy!" Người nói chính là Hàn Huyên Huyên đã nhịn nãy giờ.
Hàn Huyên Huyên vốn đã không có đầu óc mà tính tình còn nóng nảy.
Trong một vài trường hợp, cô ta nói chuyện công việc sẽ khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Nhưng bây giờ thì hoàn toàn không.
Càng chết hơn nữa là, những người tới cùng Hàn Thù cũng có vài người có tính tình khá giống Hàn Huyên Huyên.
Có người dẫn đầu, những người khác cũng la ầm lên.
"Đúng vậy, cho cậu chút mặt mũi mà cậu thật sự cho mình là một nhân vật rồi à?"
"Móa, ngay cả nhà họ Hàn mà cũng dám chọc, còn muốn mở công ty ấy hả? Mở cái xxx!"
*xxx ở đây là JB, mà JB là JJ, mà JJ là đệ đệ, "cậu em nhỏ" á =))
"Lúc không sống nổi nữa thì cũng đừng đến van xin nhà họ Hàn!"
...
Hàn Thù suýt chút nhồi máu cơ tim cũng không thể ngăn cản đám đồng đội heo này.
Cuối cùng, tất cả mọi người được dẫn về cục cảnh sát. Đương nhiên là chỉ giáo dục rồi thả ra.
Nhưng lúc trời tối, tiêu đề #Dư Huy vào cục cảnh sát# cũng lên hot search.
Gã là ngôi sao lớn, fan nhiều, anti cũng nhiều.
Hình ảnh lưu truyền trên mạng, chỉ có tấm hình gã vào cục cảnh sát nhưng hiển nhiên anti fan vẫn bắt lấy, điên cuồng bôi đen.
"Rốt cuộc Dư Huy cũng vào rồi sao?"
"Tạo nghiệp quá nhiều, cuối cùng cũng bị nghiệp quật rồi."
"Vui mừng khắp nơi ha ha ha ha ha!"
"Cuối cùng cặn bã Dư cũng vào rồi!"
"Cho nên, có ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
"Ai nói vào cục cảnh sát đều không phải là người tốt? Có lẽ ca ca chỉ đi phối hợp điều tra thì sao?"
"Đúng vậy, ca ca là anh trai ấm nhất toàn thế giới, chắc chắn sẽ không làm chuyện xấu. Cho dù thật sự có gì đó thì cũng là bị người ta hãm hại."
...
Dư Huy cũng làm sáng tỏ rất nhanh. Gã bảo đây chỉ là chút hiểu lầm nhỏ, còn đăng ảnh khoe nửa thân trần làm bằng chứng trong sạch, đồng thời ám chỉ là tâm trạng của mình rất tốt.
Fan hâm mộ lập tức điên cuồng liếm màn hình.
Hiểu lầm này vốn nên dừng tại đây nhưng độ hot của Dư Huy vẫn chưa giảm xuống, bởi vì ngay sau lúc gã đăng ảnh lên, cũng có người liên tục đăng nhiều tấm hình khiêu dâm của Dư Huy và người khác lên.
Mặt của cô gái trong mỗi tấm ảnh đều được bôi mã đen nhưng căn cứ vào đặc trưng khác nhau, có thể nhìn ra người trong tất cả các ảnh đều không phải cùng một người. Có vài tấm ảnh mặt của Dư Huy không rõ nhưng cơ thể lại chụp rất rõ ràng. Phần bụng của người trong ảnh có một cái sẹo hình tròn, giống như đúc tấm ảnh tập thể hình mà Dư Huy đăng lên.
"Móa, kích thích!"
"Phịch thủ tuyệt thế nào đây?"
"Không phải anh ta vẫn còn mối tình đầu à?"
"Chỉ hẹn 419, không yêu đương, như thế thì vẫn còn mối tình đầu đó thôi."
"Diễm phúc của Dư Huy không cạn nha."
"Đậu! Không dám tin luôn!"
"Chỉ có tôi cảm thấy mấy tấm hình này giống âm mưu thôi sao?"
"Tôi không tin, chắc chắn là mắt tôi có vấn đề rồi."
...
Hôm nay lực chú ý của mọi người đối với Dư Huy vốn cao, những tấm hình này vừa bị tuôn ra, trong nháy mắt đã bùng nổ.
Dư Huy muốn thu lại cũng không kịp, lập tức bị rối tung lên.
"Nhất định là Phó Thư Dạng tung ra!" Dư Huy hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
"Tôi không cần biết là ai tung ra." Ông chủ của gã càng tức giận: "Mẹ nó chứ, tôi đã bảo bao nhiêu lần rồi? Chơi thì chơi đi, còn chụp hình cái quái gì! Cậu không chụp thì người ta có thể tự biến ra sao? Làm sao đây hả? Không thừa nhận? Cậu tưởng dân mạng là đồ ngu sao?"
"Nếu không thì tìm cô Hứa Lang giúp đỡ một chút?" Người đại diện yếu ớt đề nghị: "Anh Huy và cô Hứa chung sống với nhau không tệ lắm."
"Tôi không biết quảng cáo kia có được dùng hay không đâu!" Ông chủ tức giận một hồi, vẫn đồng ý: "Các người đi liên lạc với cô Hứa Lang chút đi."
Lúc Hứa Lang nhận được điện thoại là ả ta đang an ủi Hàn Huyên Huyên.
Hôm nay tới cục cảnh sát một chuyến, sau đó Hàn Huyên Huyên bị Hàn Thù điên cuồng mắng một trận, cô ta tủi thân chết mất thôi.
Dư Huy nói rõ mục đích, Hàn Huyên Huyên càng tức giận hơn, tất cả cơn giận trong lòng đều trút vào người Dư Huy. Cô ta mắng gã một trận, mắng đến lúc Dư Huy không chịu được nữa, đành phải cúp điện thoại.
"Phải nói chuyện này với Hàn Thù thế nào đây?" Hứa Lang không dám tự mình quyết định.
"Nói gì mà nói?" Hàn Huyên Huyên không đồng ý: "Dư Huy vốn cũng không phải thứ tốt gì. Nếu không phải vì anh ta thì hôm nay chúng ta cũng sẽ không bị sỉ nhục. Hơn nữa anh ta còn dám đưa quảng cáo mà Hứa Mân không thèm cho cậu, thật là tức chết mình rồi!"
Chuyện này Hứa Lang cũng cảm thấy khó chịu, nhưng ả ta lại hơi lo lắng: "Không giúp anh ta thì có ảnh hưởng gì đến nhà họ Hàn không?"
"Sao mà ảnh hưởng đến nhà họ Hàn được? Anh ta có quan hệ gì với nhà họ Hàn sao? Không hề! Hơn nữa cậu cũng quá coi thường nhà họ Hàn rồi, chỉ dựa vào một ngôi sao nhỏ, làm thế nào cũng không liên lụy tới nhà họ Hàn được." Hàn Huyên Huyên tràn đầy tự tin: "Lúc anh họ rời đi đã tức giận thế nào, cậu cũng thấy rồi đó. Mình hiểu rõ anh ấy, từ nhỏ đến lớn, cách tức giận của anh ấy đều là trốn không gặp ai cả, tiêu hóa xong thì thôi. Bây giờ đi làm phiền anh ấy là tìm chết, mình khuyên cậu đừng có đi."
"Vậy tìm người khác thì sao?" Hứa Lang lại hỏi.
"Người khác?" Hàn Huyên Huyên lắc đầu dữ dội: "Vậy lại càng không được. Nếu để bác trai biết chuyện hôm nay chúng ta vào cục cảnh sát thì thậm chí anh họ cũng sẽ bị mất một lớp da."
Hứa Lang vẫn tin tưởng cô ta, cuối cùng thỏa hiệp: "Vậy cũng được."
Vào lúc 0 giờ ban đêm, người ngủ sớm đã vào giấc ngủ sâu, mà thời điểm cú đêm vừa mới bắt đầu hoạt động, một bài Weibo đột nhiên bị dân mạng lan truyền nhanh chóng.
"Vì sao Dư Huy dám kiêu ngạo như thế? Bởi vì anh ta có núi dựa siêu cấp lớn là nhà họ Hàn đó!"
Bình luận facebook