Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1103 - Chương 1103 : Nổi gió! Phong ba sắp tới! (2-3-4)
Chương 1101NỔI GIÓ! PHONG BA SẮP TỚI! (2)
Bên ngoài khua chiêng gõ trống vang lên những tiếng “thùng thùng” không ngừng, Hạ Sơ Thất ôm bụng ngồi trong một viện nhỏ yên tĩnh trong thành, trước mặt nàng là chiếc bàn nhỏ, trên bàn bày giấy bút và nghiên mực, ngón tay nàng khẽ đè lên một cuốn sổ nhỏ được đóng cẩn thận. Nàng cúi đầu, kéo tay áo, nghiêm túc viết gì đó, khi thì nhíu mày, khi thì mỉm cười, khi thì chống cằm tự hỏi. Vì tai nàng không nghe được nên nàng hoàn toàn đặt bản thân trong thế giới của mình, bởi vậy nàng thoải mái hơn bất kì ai trong kinh sư này.
Sau trận chiến ở Linh Bích, nàng gặp được Lý Mạc ở Dương Châu.
Khi hai người gặp lại, cả hai cùng thổn thức về thế sự vô thường, sau đó, nàng liền theo Lý Mạc vào kinh.
Ngôi nhà này là địa bàn của Cẩm Cung, cũng là tài sản riêng mà Lý Mạc đặt mua năm đó. Không thể không nói, quan hệ huyết thống là mối quan hệ có thể liên kết con người chặt chẽ nhất. Khi một người không có tình yêu, không có tiền tài, chỉ có hai bàn tay trắng thì chỉ có tình thân mới có thể mãi mãi ở bên họ. Lý Mạc là người thân của nàng, cam tâm tình nguyện giúp đỡ nàng, bảo vệ nàng. Nhìn nàng mang bụng bầu lớn mà vẫn còn chạy ngược chạy xuôi, Lý Mạc vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ.
Lý Mạc từng khuyên nhủ nàng nhưng Hạ Sơ Thất dù có phải mạo hiểm khói lửa chiến tranh thì cũng nhất định phải trở lại kinh sư, nàng ta có khuyên cũng không khuyên được. Lý Mạc và Hạ Sơ Thất đều là kẻ cố chấp. Bọn họ yên lặng quay về kinh sư, nàng không nói với bất cứ kẻ nào, kể cả Trần Đại Ngưu, Triệu Như Na, Yến Nhị Quỷ, Triệu Tử Nguyệt, Lan Đần, Mai Tử và đại ca của nàng – Hạ Thường. Nàng không hề làm phiền họ, bọn họ cũng không một ai biết đến sự tồn tại của nàng. Có một thời gian dài, nàng gần như chỉ ở trong nội viện để dưỡng thai, ngoại trừ nghe được tin tức về quân Tấn từ bên ngoài thì nàng không khác gì những ngày mang thai Bảo Âm phải tránh trong phủ Ngụy quốc công đợi ngày sinh nở cả.
Nhưng lần này, không ai đào đường hầm cho nàng thôi.
Người đàn ông từng hao hết tâm tư làm đường hầm kia giờ cũng không biết đến sự tồn tại của con bọn họ.
Nghĩ vậy, khóe môi nàng khẽ nhếch lên, nở nụ cười rồi lại cúi đầu viết tiếp.
Dương Tuyết Vũ khép cổng viện lại, vội vàng đến gần, nhíu mày liếc nhìn nàng rồi gõ mấy cái lên bàn.
“Sở Thất...”
Hạ Sơ Thất nhìn thấy tay nàng ta thì ngẩng đầu cười, khó khăn dịch chuyển thân hình ục ịch của bản thân.
“Sao vậy? Bị biểu tỷ của ta mắng à? Sao sắc mặt ngươi khó coi thế?”
Dương Tuyết Vũ thấy nàng vẫn còn tâm trạng để nói đùa thì không khỏi thầm than một tiếng, “Nghe nói quân Tấn sắp vào thành, người của phủ Ứng Thiên đã ban cáo thị an dân, ta qua xem thử thì thấy trên cáo thị chủ yếu là khóc lóc kể lể… Ta thấy cảm xúc của người trong thành đều hơi kích động. Bọn họ hận Tấn vương, rồi còn nghiến răng nghiến lợi nói rằng muốn cùng sống cùng chết với triều đình.”
Cáo thị an dân? Hạ Sơ Thất cười lạnh, chẳng qua là trò xiếc mà triều đình quen dùng thôi.
Nàng hỏi, “Quân Tấn sắp công thành rồi sao?”
Dương Tuyết Vũ lắc đầu, “Hình như không phải. Lúc trước ta nghe người ta nói, đại quân của Tấn vương trú ở ngoài thành mười dặm, còn bản thân hắn thì dẫn theo năm nghìn người ngựa tới trước Kim Xuyên Môn. Trời ơi! Thật sự là khí phách muốn chết luôn ấy! Nếu ta mà được gả cho người đàn ông oai hùng như vậy thì chắc chắn ta sẽ không trốn chạy đâu, dù có làm thiếp của hắn ta cũng cam lòng đó.”
Trong lòng Hạ Sơ Thất trầm xuống.
Sự khác biệt về quan niệm của bọn họ quả thực rất lớn, nàng cũng không có cách nào uốn nắn người khác được nên đành cười tự giễu.
“Nhìn ngươi đi! Nói việc chính nào.”
Dương Tuyết Vũ thấy sắc mặt nàng không vui thì thè lưỡi rồi nghiêm mặt nói, “Quân Tấn còn chưa công thành, bọn họ ở ngoài thành kêu gọi đầu hàng, nói rằng dân chúng trong thành chớ loạn, cứ yên ổn ở trong nhà không cần ra cửa, quân Tấn sẽ không làm hại dân chúng vô tội, vân vân... Nhưng mà theo như ta thấy thì có vẻ Tấn vương muốn đàm phán cùng hoàng đế.”
Đàm phán? Hai người bọn họ thì có thể nói chuyện gì đây?
Trong đầu Hạ Sơ Thất không khỏi nghĩ tới Cống phi và đám người Tử Nguyệt trong điện Nhu Nghi.
Trong lòng khẽ thảng thốt, nàng vòng vo sang chuyện khác, hỏi, “Biểu tỷ của ta đâu rồi?”
Dương Tuyết Vũ nhíu mày, “Trời còn chưa sáng đã đi rồi, đến giờ còn chưa trở về. Hiện giờ bên ngoài đang rất náo loạn, trên đường toàn là binh lính đi lại, ngoài cửa thành đầy hỏa pháo và súng bắn đá, tim ta vẫn còn đang đập thình thịch đây này, mãi không bình ổn được. Sở Thất, chúng ta có nên tránh đi một chút không?”
“Tránh gì chứ?” Hạ Sơ Thất hơi nghiêng đầu, chậm rãi hỏi nàng ta.
Dương Tuyết Vũ bĩu môi, không yên tâm nhìn cái bụng lớn đã nhô ra của nàng, “Ngày lành của ngươi sắp tới rồi, ta đang nghĩ liệu chúng ta có nên đổi sang một nơi khác, cách kinh sư xa một chút hay không? Bằng không khi kinh sư rơi vào tay giặc mà ngươi lại muốn sinh thì phải làm sao bây giờ?”
Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Thứ nhất, đây không gọi là rơi vào tay giặc, mà phải gọi là... giành lại? Thứ hai, Triệu Thập Cửu đã làm việc thì ngươi cứ yên tâm, hiện giờ kinh sư nhất định đã biến thành một hòn đảo đơn độc. Chúng ta có muốn đi cũng không đi được đâu. Thứ ba…” Nàng kéo dài giọng, sau đó cười tủm tỉm mà nhét một quả nho trong đĩa trái cây vào miệng, “Khi quân Tấn đến đây, chẳng lẽ họ dám động vào bà cô của hắn là ta chắc?”
Dương Tuyết Vũ sửng sốt, còn chưa nói xong thì Lý Mạc vừa vào cửa đã bật cười.
“Muội đúng là không biết xấu hổ, muội là bà cô của ai cơ?”
Trong đầu Hạ Sơ Thất bỗng hiện lên hình ảnh một người đàn ông mặc áo giáp cưỡi trên lưng ngựa, trên hông mang theo đeo, nở nụ cười nhẹ.
“Thì là bà cô của hắn đó.”
“Được được được, bà cô của nhà Tấn vương gia.” Lý Mạc tươi cười, nàng ta đến bên cạnh nàng, liếc mắt nhìn về phía cổng viện rồi nhẹ nhàng xoa bả vai nàng, giống như muốn nói chuyện nhưng lại sợ nàng không nhìn thấy, đành bất đắc dĩ cúi đầu nhìn nàng, “Hôm nay ta thấy Tam công tử tới, nghe nói muội ở gần đây nên hắn ta liền theo ta tới đây, muội ra ngoài gặp hắn ta một lần chứ?”
Khóe miệng Hạ Sơ Thất khẽ run rẩy, nàng liếc mắt nhìn nàng ta.
“Hắn ta đến thì có ích gì? Có thể thay muội sinh con chắc?”
Lý Mạc cười nhẹ, dùng sức nhéo bả vai nàng, “Con bé đanh đá này, xấu miệng quá.”
Từ lúc tình cảm với Cáp Tát Nhĩ được hâm nóng, tính cách của Lý Mạc đã thay đổi rất lớn, trước đây chưa bao giờ cười, lúc nào cũng mang vẻ mặt tĩnh lặng như nước giờ thì động một cái là giống như ánh mặt trời xán lạn, như tắm gió xuân tháng ba, Hạ Sơ Thất thấy thế liền lắc đầu, không khỏi cảm khái, “Quả nhiên là con gái lấy chồng như bát nước đã đổ đi, người xưa nói không sai mà. Ngày xưa muội có đùa thế nào, có tốt với tỷ thế nào thì tỷ cũng chưa từng cảm động, giờ người ta chỉ tới mang đồ ăn cho tỷ thôi, chỉ một ơn huệ nhỏ mà đã khiến tỷ mừng rỡ thế này...”
Lý Mạc đỏ mặt, cười ngọt ngào.
“Được rồi, đừng lảm nhảm nữa. Đi ra ngoài đi, đừng để Tam công tử đợi lâu, hắn ta cũng là vì quan tâm muội thôi.”
“Muội thấy là không cần đi ra ngoài đâu! Da mặt người nào đó dày lắm rồi.”
Hạ Sơ Thất nghiêng người khẽ nhìn cổng viện sau lưng Lý Mạc, nửa cười nửa không.
Đông Phương Thanh Huyền đứng ngoài cửa viện, mặc y phục và áo khoác màu trắng, đai ngọc khẽ đung đưa, chất liệu vải vô cùng quý giá, đường may cẩn thận, nhìn vừa tinh xảo đẹp đẽ lại không vương mùi son phấn. Từ khi Hạ Sơ Thất quen hắn ta, hắn ta luôn mặc y phục màu đỏ xinh đẹp tuyệt trần, giờ hắn ta thay sang áo bào màu trắng mà phong thái vẫn anh tuấn như vậy.
“Nghe nói có người muốn để bổn công tử sinh con giúp, nên mới không ai mời đã tự vào, mong Đại đương gia chớ trách.” Đông Phương Thanh Huyền thấy sau mấy tháng điều trị, sắc mặt Hạ Sơ Thất càng thêm hồng hào, khỏe mạnh hơn nhiều bèn mỉm cười một cách thản nhiên, vừa quyến rũ vừa phong tình, dù là ai cũng không thể nào trách nổi. Mấy tháng nay, Lý Mạc cũng đã quen thuộc với hắn ta nên chỉ mỉm cười tỏ vẻ không ngại rồi mời hắn ta ngồi xuống.
Nhưng hắn ta không ngồi mà lập tức đi tới trước mặt Hạ Sơ Thất, cúi đầu cười hỏi, “Đang viết gì vậy?”
Hạ Sơ Thất khép cuốn sách trong tay lại, không cho hắn ta thấy.
Nàng lập tức chuyển đề tài, “Ta vốn định tìm ngươi, không ngờ ngươi chưa được mời đã tới. Nào, ngồi đi, để ta bắt mạch cho ngươi, xem bệnh tình của ngươi có chuyển biến tốt không. Ngươi đã uống thuốc hai tháng, xem chừng phải điều chỉnh lại phương thuốc rồi. Bằng không chờ đến khi ta lâm bồn thì có lẽ sẽ mất mấy ngày không thể nào khám cho ngươi được.”
Nàng cười nói một cách tùy ý, Đông Phương Thanh Huyền lại cúi đầu xuống.
“Không nghĩa khí chút nào! Cái gì mà che giấu kĩ thế.” Hắn ta liếc mắt nhìn cuốn sổ trên tay nàng, hừ lạnh rồi ngồi xuống, vươn tay ra.
Hạ Sơ Thất chỉ cười mà không nói rồi bắt mạch cho hắn ta.
Từ Linh Bích đến kinh sư, thằng nhãi Đông Phương Thanh Huyền này giống như âm hồn không tan, hơn nữa còn đòi làm “bằng hữu” của nàng, Hạ Sơ Thất cũng không thể trơ trẽn đuổi hắn ta đi, dù sao hắn ta đã giúp đỡ nàng rất nhiều chuyện, nàng còn nhận lời sẽ chữa bệnh để giữ mạng cho hắn ta nữa. Đông Phương Thanh Huyền dường như cũng vui vẻ mà dính lấy nàng, ở cách chỗ nàng không xa, thỉnh thoảng lại tới gặp nàng. Nếu nàng muốn nói chuyện thì hắn ta sẽ tán gẫu cùng nàng; nếu nàng không muốn nói chuyện thì hắn ta sẽ yên lặng ngồi bên cạnh, lặng im uống trà. Đôi khi hai người cũng trao đổi vài tin tức, xem bệnh tình, trong thời gian mấy tháng này quả thực cứ như bạn thân thiết.
Hạ Sơ Thất thầm than một tiếng, xê dịch thân mình rồi gọi Dương Tuyết Vũ.
“Vâng, hiểu rồi.” Mỗi lần Tiểu Vũ thấy Tam công tử thì trái tim lại nhảy lên, sắc mặt ửng đỏ, bao lâu rồi mà vẫn không thay đổi được thói quen này. Nàng ta rũ mi, vội vàng vào phòng, lúc đi ra, trên tay nàng ta có cầm một chiếc hộp làm bằng gỗ tử đàn, đưa tới trước mặt nàng, “Sở Thất...”
“Đưa cho Tam công tử đi.” Hạ Sơ Thất không nhận, mỉm cười bảo nàng ta rồi lười biếng dựa trên ghế mềm.
Đuôi lông mày Đông Phương Thanh Huyền hơi nhếch lên, hắn ta nhìn chiếc hộp trước mặt, “Vừa tới đã có quà rồi, tốt với ta vậy sao?”
Hạ Sơ Thất mỉm cười, lòng bàn tay đặt lên chiếc bụng đã nhô cao của mình, nhìn thoáng qua Dương Tuyết Vũ.
“Tiểu Vũ, giúp Tam công tử thử một chút.”
“Vâng! Được.” Dương Tuyết Vũ đáp lời, mỉm cười mở chiếc hộp gỗ đàn hương ra, trong chốc lát mùi thơm dìu dịu truyền tới, nàng ta nở nụ cười vui vẻ, “Tam công tử, đây là thứ là Thất tiểu thư nhà chúng ta đặc biệt làm riêng cho ngài, mấy tháng nay nàng ấy đã tốn không ít tâm tư để làm đó, ngài nhìn xem có thích hay không đi.”
Đông Phương Thanh Huyền ngây ra, nhìn chằm chằm vào bàn tay giả đang lặng lẽ nằm trong hộp, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, “Chuyện này từ khi nào thế, sao ta không hề hay biết?”
Dương Tuyết Vũ bật cười, “Chúng ta đều giấu ngươi đó, đây là một niềm vui bất ngờ!”
Ánh mắt Đông Phương Thanh Huyền trầm xuống, khóe môi hơi nhếch lên, “Đúng là rất bất ngờ.”
“Đừng bất ngờ nữa!” Hạ Sơ Thất là người thích phá hỏng bầu không khí, nàng mỉm cười nhìn Đông Phương Thanh Huyền, “Coi như ngươi may mắn, mấy tháng nay ta rảnh rỗi đến mốc meo nên mới làm thứ này. Bằng không ta cũng chẳng có nhiều thời gian mà quan tâm đến ngươi.”
Nghiên cứu và thí nghiệm trong bao nhiêu năm lại bị nàng cô đọng lại thành một câu như vậy.
Đông Phương Thanh Huyền chậm rãi mỉm cười, biết nàng khẩu xà tâm Phật nên cũng không cãi cọ.
“Vậy bổn công tử cũng không từ chối.”
Đã là bạn bè chân chính thì không cần phải khách khí làm gì, càng khách khí sẽ chỉ càng xa cách với nhau. Hai người bọn họ nhìn nhau cười, không nói gì khác nữa, Hạ Sơ Thất cẩn thận dặn dò hắn ta cách tháo lắp và bảo quản bàn tay giả này cũng như những điều cần chú ý khi sử dụng. Được nàng hướng dẫn, Dương Tuyết Vũ giúp Đông Phương Thanh Huyền xắn tay áo lên, dưới sự hỗ trợ của Như Phong, cả hai cẩn thận lắp bàn tay giả lên cho hắn ta.
Căn cứ vào sự tinh tế của bàn tay giả thì có thể thấy nàng thực sự bỏ ra rất nhiều tâm sức để làm ra nó. Tuy rằng không thể đạt được tới dáng vẻ như thật và tính năng như tương lai nhưng cũng coi như là tạm thời vừa lòng.
“Cảm thấy thế nào?”
Đông Phương Thanh Huyền thử giật giật tay, trong mắt hắn ta như có hơi nước, lúc liếc về phía nàng trông vô cùng động lòng người.
“Không tồi, bổn công tử rất vừa lòng.”
Hạ Sơ Thất nhìn nét mặt tươi cười của hắn ta, thấy sau khi lắp bàn tay giả thì nhìn không còn đáng sợ nữa, trên gương mặt nàng hiện lên nụ cười chân thành, thậm chí còn thở dài thư thái, “Vậy là được rồi, ban đầu có thể sẽ không quen lắm, cũng có thể sẽ có một số phản ứng bài xích với nó, nhưng chờ thêm một khoảng thời gian nữa là tốt lên thôi. Sau này, nếu ta… còn có cơ hội, ta nhất định sẽ làm một cái tốt hơn cho ngươi.”
Câu nói “Nếu ta còn có cơ hội” nghe sao lại đau lòng đến vậy.
Ngoài nàng ra, không ai khác biết được nguy hiểm khi sinh nhưng lại có thể cảm nhận được sự ngập ngừng trong những từ này của nàng.
“A Sở!” Đông Phương Thanh Huyền im lặng một lát rồi đột nhiên gọi nàng, dịu dàng cười hỏi, “Ta nên báo đáp cho nàng thế nào thì tốt nhỉ?”
Hạ Sơ Thất Hạ nhìn hắn ta rồi mỉm cười, “Ngươi tự lo liệu đi, ngươi cũng biết ta thích gì nhất mà.”
“Bàn chuyện tiền bạc thì quá tầm thường.” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, đột nhiên nhướng mày, “Tiên sinh nhà ta nói rằng, giờ Sửu ba khắc đêm nay sẽ có nguyệt thực máu…” Nói tới đây, hắn ta nhìn viện mà nàng đang ở rồi cười khẽ và nói, “Trên lầu Tê Hà ta đang ở có sân thượng, đó là nơi ngắm trăng tốt nhất, mời nàng đi cùng coi như báo đáp, được không?”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nguyệt thực máu được gọi là nguyệt thực đỏ, ngày Hạ Sơ Thất còn ở thế giới tương lai cũng từng nghe nói tới. Khi nàng ở phủ Tấn vương tại Bắc Bình từng thường xuyên đọc sách trong tàng thư của Triệu Tôn những lúc nhàn rỗi, nàng biết người thời nay coi mặt trăng máu là điềm đại hung, trên sách cổ cũng viết mấy lời rằng: “Mặt trăng máu xuất hiện, số mệnh sẽ hết, vận nước ắt suy”. Tóm lại là điềm không lành. Đương nhiên, là một người hiện đại, nàng có hiểu biết cơ bản về nguyên lý của nguyệt thực nên không nghĩ phức tạp như vậy.
“Chuyện này à...”
Nàng ngẩng đầu liếc nhìn chiếc lá vàng đang bay múa trong gió trước khi rơi xuống rồi bĩu môi.
“Nhìn thời tiết hôm nay thì có trăng hay không còn không biết, nói gì tới nguyệt thực chứ?”
Đông Phương Thanh Huyền khẽ vuốt cổ tay trái chưa quen lắm, cười nhẹ.
“Đỉnh lầu chỗ ta không chỉ quan sát được nguyệt thực máu mà còn có thể quan sát toàn bộ kinh sư.”
So với việc xem nguyệt thực máu thì chuyện này hấp dẫn Hạ Sơ Thất hơn.
Đại quân của Triệu Tôn đã tới ngoài Kim Xuyên Môn rồi, đêm nay kinh sư nhất định sẽ không thể yên bình được.
Tìm một chỗ thật cao, phóng mắt nhìn toàn bộ đèn đuốc trong thành, lặng lẽ xem bão táp đang tiến tới, đương nhiên cũng có hương vị riêng.
Nàng thản nhiên cười, khẽ nhếch môi, “Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”
Gió thu lạnh lẽo thoáng qua địa giới kinh đô và thổi vào hoàng thành ngột ngạt.
Trước cơn bão táp, đương nhiên là hoàng thành không thể bình tĩnh nổi.
Từ sáng sớm hôm nay, văn võ bá quan cùng vương hầu công khanh đã tụ tập đầy đủ ở điện Phụng Thiên. Có người muốn liều mạng đến cùng, có người lại muốn kéo dài thời gian, có người lại xin được tới Kim Xuyên Môn để đàm phán với Tấn vương, cũng có người khẩn trương sợ hãi muốn cầu hòa... Nhưng người thời này phần lớn đều là người có khí tiết, vô số thần tử đều tỏ vẻ rằng nếu kinh sư bị công phá thì sẽ không tiếc mạng. Thành còn, người còn, thành mất, người mất.
Sau buổi trưa, quần thần đều rời đi.
Có người tới bảo vệ ở cổng thành lớn, có người thương thảo xem làm sao để có thể đối phó với địch.
Nhưng trong thời điểm đó, sau khi Kiến Chương Đế Triệu Miên Trạch rời khỏi điện Phụng Thiên lại đi về phía hậu cung mà hắn ta ít khi ghé tới.
Trong viện Lê Hương, gió nhẹ nhàng mơn man cây lá, bầu trời u ám lại xuất hiện một tia sáng của mặt trời.
Cố A Kiều ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vỗ hai gò má, cảm thấy ngực cũng lạnh buốt.
“Tiểu Nghiên, tình huống bên ngoài thế nào rồi?”
Tiểu Nghiên lo lắng buông thõng hai tay, còn chưa đáp lại thì bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân vội vàng, người bước vào đúng là Triệu Miên Trạch. Cố A Kiều đã rất lâu không gặp hắn ta, nàng ta không ngờ rằng lúc này hắn ta lại tới đây. Không kịp nghĩ nhiều, nàng ta liền nở nụ cười, bước tới nghênh tiếp Triệu Miên Trạch và phúc thân hành lễ.
“Thần thiếp tham kiến bệ hạ!”
“Miễn lễ.” Triệu Miên Trạch nâng tay, không theo nàng ta vào trong điện mà chỉ đứng thẳng tại chỗ, liếc nhìn nàng ta bằng vẻ mặt phức tạp, “Ái phi, ta tới là vì có một việc muốn nhờ nàng.”
Câu này rất nặng nề. Mặc dù lúc này Triệu Miên Trạch bị Triệu Tôn vây ở kinh sư nhưng hắn ta vẫn là hoàng đế của Nam Yến, nghe hoàng đế nói những lời này khiến sống lưng Cố A Kiều lạnh buốt. Nàng ta hơi sửng sốt, cúi người xuống, “Xin bệ hạ dặn dò, cho dù là núi đao hay biển lửa, thần thiếp dù chết cũng không chối từ.”
Triệu Miên Trạch nhẹ nhàng hừ một tiếng, sắc mặt hơi khó coi. Nhưng chỉ thoáng suy nghĩ trong chớp mắt, sắc mặt hắn ta lại trở nên nhu hòa, “Tâm tư của ái phi ra sao, trẫm biết. Sự tình lần trước, tuy không phải là chủ ý của nàng nhưng rốt cuộc cũng thất bại rồi.” Hơi ngừng một chút, hắn ta than nhẹ, “Ta vốn muốn dụ Triệu Tôn để đóng cửa đánh chó, bắt ba ba trong hũ, nhưng không ngờ, đường đường là Đại Yến với non sông ngàn dặm nhưng lại không có tướng tài, cũng không có ai có thể chống lại, quả thực là bi ai của quốc gia...”
Trong lòng hắn ta có sự uất ức và giận dữ nên không khỏi than vãn.
Cố A Kiều vẫn cúi đầu, không nhìn mặt hắn ta.
Triệu Miên Trạch nói xong, khóe môi khẽ cong, giọng nói cũng dịu đi, “Ái phi, gần đây nàng có lui tới với Ninh Quý phi không?”
Trong lòng Cố A Kiều giật nảy.
“Thần thiếp thường tới cung Dục Tú trò chuyện với Ô Nhân tỷ tỷ.”
Triệu Miên Trạch gật đầu, “Thân thể nàng ấy vẫn tốt chứ?”
Sắc mặt Cố A Kiều hơi trầm xuống, không biết hắn ta đang nghĩ gì nên chỉ có thể kiên trì nói, “Tỷ ấy vẫn vậy, suốt ngày uống thuốc, sợ không khỏe nhanh được. Sắp tới mùa đông rồi, thần thiếp lo tỷ ấy…” Nàng ta thử thăm dò mà nói, “Nếu Sở Thất còn ở đây thì chút bệnh này của tỷ ấy đâu là gì.”
Hai chữ “Sở Thất” lọt vào tai Triệu Miên Trạch khiến lòng hắn ta thắt lại.
Vài tháng qua, hắn ta đã tìm khắp từ Bắc tới Nam nhưng hoàn toàn không có chút tin tức nào của nàng cả.
Hắn ta nào biết người phụ nữ ấy đang ở ngay dưới mi mắt của mình chứ? Hắn ta mỉm cười chua xót, lẳng lặng nhìn những bông hoa và cây cảnh bị gió nhẹ thổi trong viện rồi thản nhiên nói, “Ở trước mặt trẫm, ngươi không cần ngụy trang tốt bụng như vậy. Ngươi là người như thế nào, sao trẫm lại không biết chứ? Ngươi không chỉ không thích Sở Thất mà còn không thích Ô Nhân. Ngươi thường xuyên đi tìm nàng ấy là vì suy nghĩ cho bản thân ngươi mà thôi.”
Trong lòng Cố A Kiều chợt lạnh, nàng ta vội quỳ xuống, “Thần thiếp không dám.”
Ánh mắt Triệu Miên Trạch âm trầm, hắn đánh giá nàng ta, biểu cảm trên mặt trở nên khó dò.
“Ái phi hẳn cũng biết là Triệu Tôn đã đánh tới cửa thành rồi chứ?”
Cố A Kiều rụt vai lại, đầu cúi càng lúc càng thấp, “Thần thiếp không biết.”
Triệu Miên Trạch nhíu mày, “Vậy chắc ngươi cũng biết rằng nếu hắn vào thành thì ngươi sẽ có kết cục gì rồi đúng không? Năm đó, chính ngươi là người mật báo tin tức cho trẫm nên mới hại hắn mất con gái… Với tính cách của hắn thì chắc chắn sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả, có hóa thành tro bụi cũng là hời cho ngươi rồi.”
Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng như Diêm Vương của Triệu Tôn, Cố A Kiều khẽ run lên.
Triệu Miên Trạch nhìn nàng ta, tia sáng lóe lên trong mắt, hắn ta khẽ cười nói, “Nhưng ngươi không cần sợ, trẫm cũng không phải là người dễ dàng bị hắn đánh bại như vậy. Giờ ngươi thay trẫm làm một chuyện. Chỉ cần ngươi làm tốt, khiến quân Tấn đại bại... sau này trẫm sẽ đối xử thật tốt với ngươi.”
Đối xử thật tốt với nàng ta ư? Nếu ăn ngon ngủ ngon được coi như tốt thì đó đúng là tốt thật.
Cố A Kiều cụp mi mắt, đôi môi khô khốc ngập ngừng nói, “Thần thiếp tuân mệnh, xin bệ hạ phân phó.”
Triệu Miên Trạch mỉm cười, còn chưa mở miệng thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ho khan của A Ký. Nàng ta vội vàng chạy lại, liếc mắt nhìn Cố A Kiều rồi nhíu mày, nhỏ giọng nói, “Bệ hạ, điện Nhu Nghi... hình như có gì đó không ổn.”
Triệu Miên Trạch biến sắc, vội quay đầu nhìn thẳng vào nàng ta.
“Ngươi nói cái gì?”
Ở trước mặt Triệu Miên Trạch, A Ký chỉ luôn yên lặng cúi đầu, không dám nhìn dung nhan của hắn ta.
Chần chừ một lát, nàng ta mới trấn định cảm xúc rồi bẩm báo, “Bệ hạ, Thái thượng hoàng dưỡng bệnh ở điện Nhu Nghi, thuộc hạ cũng không dám thân cận quá với người ở đó, tránh cho Thái thượng hoàng hay Thôi công công tức giận rồi trách phạt... Vài ngày trước, thuộc hạ ở ngoài vẫn nghe thấy tiếng ho khan của Thái thượng hoàng. Nhưng hai hôm nay lại không nghe thấy, thuộc hạ thấy việc này có vẻ không ổn lắm...”
Bên ngoài khua chiêng gõ trống vang lên những tiếng “thùng thùng” không ngừng, Hạ Sơ Thất ôm bụng ngồi trong một viện nhỏ yên tĩnh trong thành, trước mặt nàng là chiếc bàn nhỏ, trên bàn bày giấy bút và nghiên mực, ngón tay nàng khẽ đè lên một cuốn sổ nhỏ được đóng cẩn thận. Nàng cúi đầu, kéo tay áo, nghiêm túc viết gì đó, khi thì nhíu mày, khi thì mỉm cười, khi thì chống cằm tự hỏi. Vì tai nàng không nghe được nên nàng hoàn toàn đặt bản thân trong thế giới của mình, bởi vậy nàng thoải mái hơn bất kì ai trong kinh sư này.
Sau trận chiến ở Linh Bích, nàng gặp được Lý Mạc ở Dương Châu.
Khi hai người gặp lại, cả hai cùng thổn thức về thế sự vô thường, sau đó, nàng liền theo Lý Mạc vào kinh.
Ngôi nhà này là địa bàn của Cẩm Cung, cũng là tài sản riêng mà Lý Mạc đặt mua năm đó. Không thể không nói, quan hệ huyết thống là mối quan hệ có thể liên kết con người chặt chẽ nhất. Khi một người không có tình yêu, không có tiền tài, chỉ có hai bàn tay trắng thì chỉ có tình thân mới có thể mãi mãi ở bên họ. Lý Mạc là người thân của nàng, cam tâm tình nguyện giúp đỡ nàng, bảo vệ nàng. Nhìn nàng mang bụng bầu lớn mà vẫn còn chạy ngược chạy xuôi, Lý Mạc vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ.
Lý Mạc từng khuyên nhủ nàng nhưng Hạ Sơ Thất dù có phải mạo hiểm khói lửa chiến tranh thì cũng nhất định phải trở lại kinh sư, nàng ta có khuyên cũng không khuyên được. Lý Mạc và Hạ Sơ Thất đều là kẻ cố chấp. Bọn họ yên lặng quay về kinh sư, nàng không nói với bất cứ kẻ nào, kể cả Trần Đại Ngưu, Triệu Như Na, Yến Nhị Quỷ, Triệu Tử Nguyệt, Lan Đần, Mai Tử và đại ca của nàng – Hạ Thường. Nàng không hề làm phiền họ, bọn họ cũng không một ai biết đến sự tồn tại của nàng. Có một thời gian dài, nàng gần như chỉ ở trong nội viện để dưỡng thai, ngoại trừ nghe được tin tức về quân Tấn từ bên ngoài thì nàng không khác gì những ngày mang thai Bảo Âm phải tránh trong phủ Ngụy quốc công đợi ngày sinh nở cả.
Nhưng lần này, không ai đào đường hầm cho nàng thôi.
Người đàn ông từng hao hết tâm tư làm đường hầm kia giờ cũng không biết đến sự tồn tại của con bọn họ.
Nghĩ vậy, khóe môi nàng khẽ nhếch lên, nở nụ cười rồi lại cúi đầu viết tiếp.
Dương Tuyết Vũ khép cổng viện lại, vội vàng đến gần, nhíu mày liếc nhìn nàng rồi gõ mấy cái lên bàn.
“Sở Thất...”
Hạ Sơ Thất nhìn thấy tay nàng ta thì ngẩng đầu cười, khó khăn dịch chuyển thân hình ục ịch của bản thân.
“Sao vậy? Bị biểu tỷ của ta mắng à? Sao sắc mặt ngươi khó coi thế?”
Dương Tuyết Vũ thấy nàng vẫn còn tâm trạng để nói đùa thì không khỏi thầm than một tiếng, “Nghe nói quân Tấn sắp vào thành, người của phủ Ứng Thiên đã ban cáo thị an dân, ta qua xem thử thì thấy trên cáo thị chủ yếu là khóc lóc kể lể… Ta thấy cảm xúc của người trong thành đều hơi kích động. Bọn họ hận Tấn vương, rồi còn nghiến răng nghiến lợi nói rằng muốn cùng sống cùng chết với triều đình.”
Cáo thị an dân? Hạ Sơ Thất cười lạnh, chẳng qua là trò xiếc mà triều đình quen dùng thôi.
Nàng hỏi, “Quân Tấn sắp công thành rồi sao?”
Dương Tuyết Vũ lắc đầu, “Hình như không phải. Lúc trước ta nghe người ta nói, đại quân của Tấn vương trú ở ngoài thành mười dặm, còn bản thân hắn thì dẫn theo năm nghìn người ngựa tới trước Kim Xuyên Môn. Trời ơi! Thật sự là khí phách muốn chết luôn ấy! Nếu ta mà được gả cho người đàn ông oai hùng như vậy thì chắc chắn ta sẽ không trốn chạy đâu, dù có làm thiếp của hắn ta cũng cam lòng đó.”
Trong lòng Hạ Sơ Thất trầm xuống.
Sự khác biệt về quan niệm của bọn họ quả thực rất lớn, nàng cũng không có cách nào uốn nắn người khác được nên đành cười tự giễu.
“Nhìn ngươi đi! Nói việc chính nào.”
Dương Tuyết Vũ thấy sắc mặt nàng không vui thì thè lưỡi rồi nghiêm mặt nói, “Quân Tấn còn chưa công thành, bọn họ ở ngoài thành kêu gọi đầu hàng, nói rằng dân chúng trong thành chớ loạn, cứ yên ổn ở trong nhà không cần ra cửa, quân Tấn sẽ không làm hại dân chúng vô tội, vân vân... Nhưng mà theo như ta thấy thì có vẻ Tấn vương muốn đàm phán cùng hoàng đế.”
Đàm phán? Hai người bọn họ thì có thể nói chuyện gì đây?
Trong đầu Hạ Sơ Thất không khỏi nghĩ tới Cống phi và đám người Tử Nguyệt trong điện Nhu Nghi.
Trong lòng khẽ thảng thốt, nàng vòng vo sang chuyện khác, hỏi, “Biểu tỷ của ta đâu rồi?”
Dương Tuyết Vũ nhíu mày, “Trời còn chưa sáng đã đi rồi, đến giờ còn chưa trở về. Hiện giờ bên ngoài đang rất náo loạn, trên đường toàn là binh lính đi lại, ngoài cửa thành đầy hỏa pháo và súng bắn đá, tim ta vẫn còn đang đập thình thịch đây này, mãi không bình ổn được. Sở Thất, chúng ta có nên tránh đi một chút không?”
“Tránh gì chứ?” Hạ Sơ Thất hơi nghiêng đầu, chậm rãi hỏi nàng ta.
Dương Tuyết Vũ bĩu môi, không yên tâm nhìn cái bụng lớn đã nhô ra của nàng, “Ngày lành của ngươi sắp tới rồi, ta đang nghĩ liệu chúng ta có nên đổi sang một nơi khác, cách kinh sư xa một chút hay không? Bằng không khi kinh sư rơi vào tay giặc mà ngươi lại muốn sinh thì phải làm sao bây giờ?”
Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Thứ nhất, đây không gọi là rơi vào tay giặc, mà phải gọi là... giành lại? Thứ hai, Triệu Thập Cửu đã làm việc thì ngươi cứ yên tâm, hiện giờ kinh sư nhất định đã biến thành một hòn đảo đơn độc. Chúng ta có muốn đi cũng không đi được đâu. Thứ ba…” Nàng kéo dài giọng, sau đó cười tủm tỉm mà nhét một quả nho trong đĩa trái cây vào miệng, “Khi quân Tấn đến đây, chẳng lẽ họ dám động vào bà cô của hắn là ta chắc?”
Dương Tuyết Vũ sửng sốt, còn chưa nói xong thì Lý Mạc vừa vào cửa đã bật cười.
“Muội đúng là không biết xấu hổ, muội là bà cô của ai cơ?”
Trong đầu Hạ Sơ Thất bỗng hiện lên hình ảnh một người đàn ông mặc áo giáp cưỡi trên lưng ngựa, trên hông mang theo đeo, nở nụ cười nhẹ.
“Thì là bà cô của hắn đó.”
“Được được được, bà cô của nhà Tấn vương gia.” Lý Mạc tươi cười, nàng ta đến bên cạnh nàng, liếc mắt nhìn về phía cổng viện rồi nhẹ nhàng xoa bả vai nàng, giống như muốn nói chuyện nhưng lại sợ nàng không nhìn thấy, đành bất đắc dĩ cúi đầu nhìn nàng, “Hôm nay ta thấy Tam công tử tới, nghe nói muội ở gần đây nên hắn ta liền theo ta tới đây, muội ra ngoài gặp hắn ta một lần chứ?”
Khóe miệng Hạ Sơ Thất khẽ run rẩy, nàng liếc mắt nhìn nàng ta.
“Hắn ta đến thì có ích gì? Có thể thay muội sinh con chắc?”
Lý Mạc cười nhẹ, dùng sức nhéo bả vai nàng, “Con bé đanh đá này, xấu miệng quá.”
Từ lúc tình cảm với Cáp Tát Nhĩ được hâm nóng, tính cách của Lý Mạc đã thay đổi rất lớn, trước đây chưa bao giờ cười, lúc nào cũng mang vẻ mặt tĩnh lặng như nước giờ thì động một cái là giống như ánh mặt trời xán lạn, như tắm gió xuân tháng ba, Hạ Sơ Thất thấy thế liền lắc đầu, không khỏi cảm khái, “Quả nhiên là con gái lấy chồng như bát nước đã đổ đi, người xưa nói không sai mà. Ngày xưa muội có đùa thế nào, có tốt với tỷ thế nào thì tỷ cũng chưa từng cảm động, giờ người ta chỉ tới mang đồ ăn cho tỷ thôi, chỉ một ơn huệ nhỏ mà đã khiến tỷ mừng rỡ thế này...”
Lý Mạc đỏ mặt, cười ngọt ngào.
“Được rồi, đừng lảm nhảm nữa. Đi ra ngoài đi, đừng để Tam công tử đợi lâu, hắn ta cũng là vì quan tâm muội thôi.”
“Muội thấy là không cần đi ra ngoài đâu! Da mặt người nào đó dày lắm rồi.”
Hạ Sơ Thất nghiêng người khẽ nhìn cổng viện sau lưng Lý Mạc, nửa cười nửa không.
Đông Phương Thanh Huyền đứng ngoài cửa viện, mặc y phục và áo khoác màu trắng, đai ngọc khẽ đung đưa, chất liệu vải vô cùng quý giá, đường may cẩn thận, nhìn vừa tinh xảo đẹp đẽ lại không vương mùi son phấn. Từ khi Hạ Sơ Thất quen hắn ta, hắn ta luôn mặc y phục màu đỏ xinh đẹp tuyệt trần, giờ hắn ta thay sang áo bào màu trắng mà phong thái vẫn anh tuấn như vậy.
“Nghe nói có người muốn để bổn công tử sinh con giúp, nên mới không ai mời đã tự vào, mong Đại đương gia chớ trách.” Đông Phương Thanh Huyền thấy sau mấy tháng điều trị, sắc mặt Hạ Sơ Thất càng thêm hồng hào, khỏe mạnh hơn nhiều bèn mỉm cười một cách thản nhiên, vừa quyến rũ vừa phong tình, dù là ai cũng không thể nào trách nổi. Mấy tháng nay, Lý Mạc cũng đã quen thuộc với hắn ta nên chỉ mỉm cười tỏ vẻ không ngại rồi mời hắn ta ngồi xuống.
Nhưng hắn ta không ngồi mà lập tức đi tới trước mặt Hạ Sơ Thất, cúi đầu cười hỏi, “Đang viết gì vậy?”
Hạ Sơ Thất khép cuốn sách trong tay lại, không cho hắn ta thấy.
Nàng lập tức chuyển đề tài, “Ta vốn định tìm ngươi, không ngờ ngươi chưa được mời đã tới. Nào, ngồi đi, để ta bắt mạch cho ngươi, xem bệnh tình của ngươi có chuyển biến tốt không. Ngươi đã uống thuốc hai tháng, xem chừng phải điều chỉnh lại phương thuốc rồi. Bằng không chờ đến khi ta lâm bồn thì có lẽ sẽ mất mấy ngày không thể nào khám cho ngươi được.”
Nàng cười nói một cách tùy ý, Đông Phương Thanh Huyền lại cúi đầu xuống.
“Không nghĩa khí chút nào! Cái gì mà che giấu kĩ thế.” Hắn ta liếc mắt nhìn cuốn sổ trên tay nàng, hừ lạnh rồi ngồi xuống, vươn tay ra.
Hạ Sơ Thất chỉ cười mà không nói rồi bắt mạch cho hắn ta.
Từ Linh Bích đến kinh sư, thằng nhãi Đông Phương Thanh Huyền này giống như âm hồn không tan, hơn nữa còn đòi làm “bằng hữu” của nàng, Hạ Sơ Thất cũng không thể trơ trẽn đuổi hắn ta đi, dù sao hắn ta đã giúp đỡ nàng rất nhiều chuyện, nàng còn nhận lời sẽ chữa bệnh để giữ mạng cho hắn ta nữa. Đông Phương Thanh Huyền dường như cũng vui vẻ mà dính lấy nàng, ở cách chỗ nàng không xa, thỉnh thoảng lại tới gặp nàng. Nếu nàng muốn nói chuyện thì hắn ta sẽ tán gẫu cùng nàng; nếu nàng không muốn nói chuyện thì hắn ta sẽ yên lặng ngồi bên cạnh, lặng im uống trà. Đôi khi hai người cũng trao đổi vài tin tức, xem bệnh tình, trong thời gian mấy tháng này quả thực cứ như bạn thân thiết.
Hạ Sơ Thất thầm than một tiếng, xê dịch thân mình rồi gọi Dương Tuyết Vũ.
“Vâng, hiểu rồi.” Mỗi lần Tiểu Vũ thấy Tam công tử thì trái tim lại nhảy lên, sắc mặt ửng đỏ, bao lâu rồi mà vẫn không thay đổi được thói quen này. Nàng ta rũ mi, vội vàng vào phòng, lúc đi ra, trên tay nàng ta có cầm một chiếc hộp làm bằng gỗ tử đàn, đưa tới trước mặt nàng, “Sở Thất...”
“Đưa cho Tam công tử đi.” Hạ Sơ Thất không nhận, mỉm cười bảo nàng ta rồi lười biếng dựa trên ghế mềm.
Đuôi lông mày Đông Phương Thanh Huyền hơi nhếch lên, hắn ta nhìn chiếc hộp trước mặt, “Vừa tới đã có quà rồi, tốt với ta vậy sao?”
Hạ Sơ Thất mỉm cười, lòng bàn tay đặt lên chiếc bụng đã nhô cao của mình, nhìn thoáng qua Dương Tuyết Vũ.
“Tiểu Vũ, giúp Tam công tử thử một chút.”
“Vâng! Được.” Dương Tuyết Vũ đáp lời, mỉm cười mở chiếc hộp gỗ đàn hương ra, trong chốc lát mùi thơm dìu dịu truyền tới, nàng ta nở nụ cười vui vẻ, “Tam công tử, đây là thứ là Thất tiểu thư nhà chúng ta đặc biệt làm riêng cho ngài, mấy tháng nay nàng ấy đã tốn không ít tâm tư để làm đó, ngài nhìn xem có thích hay không đi.”
Đông Phương Thanh Huyền ngây ra, nhìn chằm chằm vào bàn tay giả đang lặng lẽ nằm trong hộp, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua, “Chuyện này từ khi nào thế, sao ta không hề hay biết?”
Dương Tuyết Vũ bật cười, “Chúng ta đều giấu ngươi đó, đây là một niềm vui bất ngờ!”
Ánh mắt Đông Phương Thanh Huyền trầm xuống, khóe môi hơi nhếch lên, “Đúng là rất bất ngờ.”
“Đừng bất ngờ nữa!” Hạ Sơ Thất là người thích phá hỏng bầu không khí, nàng mỉm cười nhìn Đông Phương Thanh Huyền, “Coi như ngươi may mắn, mấy tháng nay ta rảnh rỗi đến mốc meo nên mới làm thứ này. Bằng không ta cũng chẳng có nhiều thời gian mà quan tâm đến ngươi.”
Nghiên cứu và thí nghiệm trong bao nhiêu năm lại bị nàng cô đọng lại thành một câu như vậy.
Đông Phương Thanh Huyền chậm rãi mỉm cười, biết nàng khẩu xà tâm Phật nên cũng không cãi cọ.
“Vậy bổn công tử cũng không từ chối.”
Đã là bạn bè chân chính thì không cần phải khách khí làm gì, càng khách khí sẽ chỉ càng xa cách với nhau. Hai người bọn họ nhìn nhau cười, không nói gì khác nữa, Hạ Sơ Thất cẩn thận dặn dò hắn ta cách tháo lắp và bảo quản bàn tay giả này cũng như những điều cần chú ý khi sử dụng. Được nàng hướng dẫn, Dương Tuyết Vũ giúp Đông Phương Thanh Huyền xắn tay áo lên, dưới sự hỗ trợ của Như Phong, cả hai cẩn thận lắp bàn tay giả lên cho hắn ta.
Căn cứ vào sự tinh tế của bàn tay giả thì có thể thấy nàng thực sự bỏ ra rất nhiều tâm sức để làm ra nó. Tuy rằng không thể đạt được tới dáng vẻ như thật và tính năng như tương lai nhưng cũng coi như là tạm thời vừa lòng.
“Cảm thấy thế nào?”
Đông Phương Thanh Huyền thử giật giật tay, trong mắt hắn ta như có hơi nước, lúc liếc về phía nàng trông vô cùng động lòng người.
“Không tồi, bổn công tử rất vừa lòng.”
Hạ Sơ Thất nhìn nét mặt tươi cười của hắn ta, thấy sau khi lắp bàn tay giả thì nhìn không còn đáng sợ nữa, trên gương mặt nàng hiện lên nụ cười chân thành, thậm chí còn thở dài thư thái, “Vậy là được rồi, ban đầu có thể sẽ không quen lắm, cũng có thể sẽ có một số phản ứng bài xích với nó, nhưng chờ thêm một khoảng thời gian nữa là tốt lên thôi. Sau này, nếu ta… còn có cơ hội, ta nhất định sẽ làm một cái tốt hơn cho ngươi.”
Câu nói “Nếu ta còn có cơ hội” nghe sao lại đau lòng đến vậy.
Ngoài nàng ra, không ai khác biết được nguy hiểm khi sinh nhưng lại có thể cảm nhận được sự ngập ngừng trong những từ này của nàng.
“A Sở!” Đông Phương Thanh Huyền im lặng một lát rồi đột nhiên gọi nàng, dịu dàng cười hỏi, “Ta nên báo đáp cho nàng thế nào thì tốt nhỉ?”
Hạ Sơ Thất Hạ nhìn hắn ta rồi mỉm cười, “Ngươi tự lo liệu đi, ngươi cũng biết ta thích gì nhất mà.”
“Bàn chuyện tiền bạc thì quá tầm thường.” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, đột nhiên nhướng mày, “Tiên sinh nhà ta nói rằng, giờ Sửu ba khắc đêm nay sẽ có nguyệt thực máu…” Nói tới đây, hắn ta nhìn viện mà nàng đang ở rồi cười khẽ và nói, “Trên lầu Tê Hà ta đang ở có sân thượng, đó là nơi ngắm trăng tốt nhất, mời nàng đi cùng coi như báo đáp, được không?”
Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nguyệt thực máu được gọi là nguyệt thực đỏ, ngày Hạ Sơ Thất còn ở thế giới tương lai cũng từng nghe nói tới. Khi nàng ở phủ Tấn vương tại Bắc Bình từng thường xuyên đọc sách trong tàng thư của Triệu Tôn những lúc nhàn rỗi, nàng biết người thời nay coi mặt trăng máu là điềm đại hung, trên sách cổ cũng viết mấy lời rằng: “Mặt trăng máu xuất hiện, số mệnh sẽ hết, vận nước ắt suy”. Tóm lại là điềm không lành. Đương nhiên, là một người hiện đại, nàng có hiểu biết cơ bản về nguyên lý của nguyệt thực nên không nghĩ phức tạp như vậy.
“Chuyện này à...”
Nàng ngẩng đầu liếc nhìn chiếc lá vàng đang bay múa trong gió trước khi rơi xuống rồi bĩu môi.
“Nhìn thời tiết hôm nay thì có trăng hay không còn không biết, nói gì tới nguyệt thực chứ?”
Đông Phương Thanh Huyền khẽ vuốt cổ tay trái chưa quen lắm, cười nhẹ.
“Đỉnh lầu chỗ ta không chỉ quan sát được nguyệt thực máu mà còn có thể quan sát toàn bộ kinh sư.”
So với việc xem nguyệt thực máu thì chuyện này hấp dẫn Hạ Sơ Thất hơn.
Đại quân của Triệu Tôn đã tới ngoài Kim Xuyên Môn rồi, đêm nay kinh sư nhất định sẽ không thể yên bình được.
Tìm một chỗ thật cao, phóng mắt nhìn toàn bộ đèn đuốc trong thành, lặng lẽ xem bão táp đang tiến tới, đương nhiên cũng có hương vị riêng.
Nàng thản nhiên cười, khẽ nhếch môi, “Vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh rồi.”
Gió thu lạnh lẽo thoáng qua địa giới kinh đô và thổi vào hoàng thành ngột ngạt.
Trước cơn bão táp, đương nhiên là hoàng thành không thể bình tĩnh nổi.
Từ sáng sớm hôm nay, văn võ bá quan cùng vương hầu công khanh đã tụ tập đầy đủ ở điện Phụng Thiên. Có người muốn liều mạng đến cùng, có người lại muốn kéo dài thời gian, có người lại xin được tới Kim Xuyên Môn để đàm phán với Tấn vương, cũng có người khẩn trương sợ hãi muốn cầu hòa... Nhưng người thời này phần lớn đều là người có khí tiết, vô số thần tử đều tỏ vẻ rằng nếu kinh sư bị công phá thì sẽ không tiếc mạng. Thành còn, người còn, thành mất, người mất.
Sau buổi trưa, quần thần đều rời đi.
Có người tới bảo vệ ở cổng thành lớn, có người thương thảo xem làm sao để có thể đối phó với địch.
Nhưng trong thời điểm đó, sau khi Kiến Chương Đế Triệu Miên Trạch rời khỏi điện Phụng Thiên lại đi về phía hậu cung mà hắn ta ít khi ghé tới.
Trong viện Lê Hương, gió nhẹ nhàng mơn man cây lá, bầu trời u ám lại xuất hiện một tia sáng của mặt trời.
Cố A Kiều ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vỗ hai gò má, cảm thấy ngực cũng lạnh buốt.
“Tiểu Nghiên, tình huống bên ngoài thế nào rồi?”
Tiểu Nghiên lo lắng buông thõng hai tay, còn chưa đáp lại thì bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân vội vàng, người bước vào đúng là Triệu Miên Trạch. Cố A Kiều đã rất lâu không gặp hắn ta, nàng ta không ngờ rằng lúc này hắn ta lại tới đây. Không kịp nghĩ nhiều, nàng ta liền nở nụ cười, bước tới nghênh tiếp Triệu Miên Trạch và phúc thân hành lễ.
“Thần thiếp tham kiến bệ hạ!”
“Miễn lễ.” Triệu Miên Trạch nâng tay, không theo nàng ta vào trong điện mà chỉ đứng thẳng tại chỗ, liếc nhìn nàng ta bằng vẻ mặt phức tạp, “Ái phi, ta tới là vì có một việc muốn nhờ nàng.”
Câu này rất nặng nề. Mặc dù lúc này Triệu Miên Trạch bị Triệu Tôn vây ở kinh sư nhưng hắn ta vẫn là hoàng đế của Nam Yến, nghe hoàng đế nói những lời này khiến sống lưng Cố A Kiều lạnh buốt. Nàng ta hơi sửng sốt, cúi người xuống, “Xin bệ hạ dặn dò, cho dù là núi đao hay biển lửa, thần thiếp dù chết cũng không chối từ.”
Triệu Miên Trạch nhẹ nhàng hừ một tiếng, sắc mặt hơi khó coi. Nhưng chỉ thoáng suy nghĩ trong chớp mắt, sắc mặt hắn ta lại trở nên nhu hòa, “Tâm tư của ái phi ra sao, trẫm biết. Sự tình lần trước, tuy không phải là chủ ý của nàng nhưng rốt cuộc cũng thất bại rồi.” Hơi ngừng một chút, hắn ta than nhẹ, “Ta vốn muốn dụ Triệu Tôn để đóng cửa đánh chó, bắt ba ba trong hũ, nhưng không ngờ, đường đường là Đại Yến với non sông ngàn dặm nhưng lại không có tướng tài, cũng không có ai có thể chống lại, quả thực là bi ai của quốc gia...”
Trong lòng hắn ta có sự uất ức và giận dữ nên không khỏi than vãn.
Cố A Kiều vẫn cúi đầu, không nhìn mặt hắn ta.
Triệu Miên Trạch nói xong, khóe môi khẽ cong, giọng nói cũng dịu đi, “Ái phi, gần đây nàng có lui tới với Ninh Quý phi không?”
Trong lòng Cố A Kiều giật nảy.
“Thần thiếp thường tới cung Dục Tú trò chuyện với Ô Nhân tỷ tỷ.”
Triệu Miên Trạch gật đầu, “Thân thể nàng ấy vẫn tốt chứ?”
Sắc mặt Cố A Kiều hơi trầm xuống, không biết hắn ta đang nghĩ gì nên chỉ có thể kiên trì nói, “Tỷ ấy vẫn vậy, suốt ngày uống thuốc, sợ không khỏe nhanh được. Sắp tới mùa đông rồi, thần thiếp lo tỷ ấy…” Nàng ta thử thăm dò mà nói, “Nếu Sở Thất còn ở đây thì chút bệnh này của tỷ ấy đâu là gì.”
Hai chữ “Sở Thất” lọt vào tai Triệu Miên Trạch khiến lòng hắn ta thắt lại.
Vài tháng qua, hắn ta đã tìm khắp từ Bắc tới Nam nhưng hoàn toàn không có chút tin tức nào của nàng cả.
Hắn ta nào biết người phụ nữ ấy đang ở ngay dưới mi mắt của mình chứ? Hắn ta mỉm cười chua xót, lẳng lặng nhìn những bông hoa và cây cảnh bị gió nhẹ thổi trong viện rồi thản nhiên nói, “Ở trước mặt trẫm, ngươi không cần ngụy trang tốt bụng như vậy. Ngươi là người như thế nào, sao trẫm lại không biết chứ? Ngươi không chỉ không thích Sở Thất mà còn không thích Ô Nhân. Ngươi thường xuyên đi tìm nàng ấy là vì suy nghĩ cho bản thân ngươi mà thôi.”
Trong lòng Cố A Kiều chợt lạnh, nàng ta vội quỳ xuống, “Thần thiếp không dám.”
Ánh mắt Triệu Miên Trạch âm trầm, hắn đánh giá nàng ta, biểu cảm trên mặt trở nên khó dò.
“Ái phi hẳn cũng biết là Triệu Tôn đã đánh tới cửa thành rồi chứ?”
Cố A Kiều rụt vai lại, đầu cúi càng lúc càng thấp, “Thần thiếp không biết.”
Triệu Miên Trạch nhíu mày, “Vậy chắc ngươi cũng biết rằng nếu hắn vào thành thì ngươi sẽ có kết cục gì rồi đúng không? Năm đó, chính ngươi là người mật báo tin tức cho trẫm nên mới hại hắn mất con gái… Với tính cách của hắn thì chắc chắn sẽ đem ngươi thiên đao vạn quả, có hóa thành tro bụi cũng là hời cho ngươi rồi.”
Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng như Diêm Vương của Triệu Tôn, Cố A Kiều khẽ run lên.
Triệu Miên Trạch nhìn nàng ta, tia sáng lóe lên trong mắt, hắn ta khẽ cười nói, “Nhưng ngươi không cần sợ, trẫm cũng không phải là người dễ dàng bị hắn đánh bại như vậy. Giờ ngươi thay trẫm làm một chuyện. Chỉ cần ngươi làm tốt, khiến quân Tấn đại bại... sau này trẫm sẽ đối xử thật tốt với ngươi.”
Đối xử thật tốt với nàng ta ư? Nếu ăn ngon ngủ ngon được coi như tốt thì đó đúng là tốt thật.
Cố A Kiều cụp mi mắt, đôi môi khô khốc ngập ngừng nói, “Thần thiếp tuân mệnh, xin bệ hạ phân phó.”
Triệu Miên Trạch mỉm cười, còn chưa mở miệng thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ho khan của A Ký. Nàng ta vội vàng chạy lại, liếc mắt nhìn Cố A Kiều rồi nhíu mày, nhỏ giọng nói, “Bệ hạ, điện Nhu Nghi... hình như có gì đó không ổn.”
Triệu Miên Trạch biến sắc, vội quay đầu nhìn thẳng vào nàng ta.
“Ngươi nói cái gì?”
Ở trước mặt Triệu Miên Trạch, A Ký chỉ luôn yên lặng cúi đầu, không dám nhìn dung nhan của hắn ta.
Chần chừ một lát, nàng ta mới trấn định cảm xúc rồi bẩm báo, “Bệ hạ, Thái thượng hoàng dưỡng bệnh ở điện Nhu Nghi, thuộc hạ cũng không dám thân cận quá với người ở đó, tránh cho Thái thượng hoàng hay Thôi công công tức giận rồi trách phạt... Vài ngày trước, thuộc hạ ở ngoài vẫn nghe thấy tiếng ho khan của Thái thượng hoàng. Nhưng hai hôm nay lại không nghe thấy, thuộc hạ thấy việc này có vẻ không ổn lắm...”