Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1176 - Ngoại truyện 17ĐỊNH AN HẦU SỢ VỢ
Mùa đông gió lạnh thấu xương.
Nhưng cho dù thế gian có lạnh hơn thì nó cũng có một góc nào đó ấm áp.
Trong phủ Định An hầu, Trần Đại Ngưu chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, nhìn con trai đang nghịch tuyết.
Năm xưa y tòng quân với mục tiêu chỉ vì muốn có được bữa cơm no, giờ đây khi đã đứng ở vị trí cao thì mục tiêu ấy dường như đã trôi đi rất xa. Nhưng con người hạnh phúc ở chỗ vẫn giữ được ước nguyện thuở ban đầu, đây cũng là nguyên nhân giúp y cảm thấy cuộc sống tốt đẹp. Vài ngày trước, Triệu Tôn triệu kiến riêng y ở điện Hoa Cái, hỏi rằng có muốn tăng tước vị không. Hiện tại y đã là võ quan nhất phẩm, quan thì không thể tăng lên được nữa, nhưng từ “hầu tước” lên “công tước”, với công lao và uy vọng của y thì cũng chỉ cách một bước chân mà thôi.
Ân trạch ban xuống, nhưng y lại từ chối.
Thường nói nam nhi phải nên nhìn xa trông rộng, nhưng y lại không cho rằng như vậy. Người ở nơi cao thường thấy cô đơn lạnh lẽo, cái lạnh cắt da cắt thịt ấy mấy ai có thể chịu được. Y hài lòng với hiện tại, bảo vệ ngôi nhà nhỏ của mình, sống cuộc sống của chính mình, vợ hiền con ngoan cha mẹ khỏe mạnh, có ngàn mẫu ruột tốt, những thứ mà người đời muốn còn chẳng được. Y đã có quá nhiều, nếu còn tham lam chỉ e sẽ bị trời phạt.
Điều hiếm có là Triệu Như Na có cùng suy nghĩ như y.
Phu thê đồng tâm, ân ái, hòa thuận quan trọng hơn tất cả.
Giờ đây bốn biển thanh bình, cửu châu đồng phúc, lại sắp đến đại lễ mừng sinh thần của hoàng hậu, khắp nơi tràn ngập trong khung cảnh thịnh thế phồn hoa, họ tận hưởng vinh quang trước mắt, đó mới là điều quan trọng.
Triệu Như Na đẩy cửa, thấy y không có phản ứng gì, nàng cười khẽ, “Hầu gia đang nghĩ gì vậy?”
Trần Đại Ngưu hoàn hồn lại, nhìn nàng, ánh mắt dịu đi.
“Nàng vào từ khi nào vậy? Sao ta không nhìn thấy?”
Triệu Như Na cong môi, đôi môi mềm mại ấy há ra khép lại, là nguồn suối ngọt dụ dỗ Trần Đại Ngưu.
“Thiếp gọi hai tiếng nhưng hầu gia không nghe thấy, cũng không biết tâm tư đang để ở đâu.”
Trần Đại Ngưu mỉm cười, nắm tay nàng dẫn ra trước cửa sổ, nhìn con trai đang chạy ngoài sân đầy tuyết.
“Nhìn con trai chúng ta mà… Nương tử, mấy ngày qua hình như Tông Sưởng lại cao hơn rồi.”
“Đương nhiên.” Triệu Như Na dựa vào vai y, đôi mắt mang ý cười như biết nói, “Hôm nay thiếp kêu Lục Nhi đi qua kho chọn vải may đồ mùa đông, khi đo người phát hiện con trai lại cao thêm hai tấc*.”
(*) Một tấc bằng 3,33333 centimet.
“Đúng là nhóc con lớn nhanh như gió…” Trần Đại Ngưu cảm thán.
“Coi chàng nói kìa. Con trai là nhóc con, còn chàng là gì?” Triệu Như Na cong môi.
Hai phu thê vừa nhìn con trai vừa bàn luận không khác gì ngắm nhìn mầm non họ cùng vun trồng lớn lên khỏe mạnh dưới sự bảo vệ chăm sóc của họ, trong giọng nói chỉ toàn là niềm vui.
Tông Sưởng là một đứa trẻ đơn thuần chất phác, tuy không thông minh như Triệu Khuyết nhưng cậu bé cũng là một đứa trẻ thành thật, tuy hơi nghịch một chút nhưng lại rất hiếu thảo, khoan dung với người khác, tính cách dễ gần như Trần Đại Ngưu, trong phủ Định An hầu, từ trên xuống dưới đều cưng chiều cậu bé như báu vật.
Bộp! Trong sân, Trần Tông Sưởng ném một quả cầu tuyết lên ngọn cây.
Do tác động bởi lực, tuyết đọng trên cành cây rơi xuống khắp người cậu bé.
Cậu bé vỗ tay, cười không ngớt, “Hay quá hay quá!”
Thấy con trai cười vui, Triệu Như Na cũng cười thành tiếng. Sau đó nàng nheo mắt lại, dường như nhớ đến chuyện gì đó rồi kéo cánh tay Trần Đại Ngưu.
“Hầu gia, sinh thần của hoàng hậu, chúng ta chuẩn bị quà mừng gì đây?”
Trần Đại Ngưu chau mày, “Chuyện này… Nàng tự quyết định đi.”
Trần Đại Ngưu là một người thô kệch, rất không thích các loại nghi lễ phiền phức. Chuyện giao thiệp lớn nhỏ thường ngày trong phủ Định An hầu đều do một mình Triệu Như Na xử lý. Y không hỏi, cũng không quan tâm, Triệu Như Na cũng hiểu tính y, cũng rất ít khi hỏi ý kiến của y, nhưng hỏi như hôm nay lại là lần đầu.
“Hoàng hậu không phải là người ngoài, sinh thần của người không thể qua loa được…” Triệu Như Na do dự, “Những năm qua, ân đức mà bệ hạ dành cho nhà chúng ta đã nhiều đến mức không thể báo đáp lại được, đây cũng là lần đầu mừng sinh thần cho hoàng hậu, đến lúc đó các nhà các hộ đều sẽ tặng quà, quà của phủ chúng ta không thể ít cũng không thể kém, chỉ sợ lại thất lễ. Thiếp nghĩ tới nghĩ lui, không quyết định được nên mới thương lượng với chàng.”
Trần Đại Ngưu thấy nàng chau mày thế là bóp vai nàng trấn an, “Không phải chuyện gì lớn, chúng ta hiểu nương nương, người sẽ không vì tặng quà gì mà có ý kiến với chúng ta. Theo ta thì chúng ta cứ suy nghĩ tâm tư của nương nương thế này mới là thất lễ…” Y nói xong thấy Triệu Như Na vẫn đang nghĩ ngợi, cảm thấy từ trước tới nay mình không ngó ngàng đến những chuyện vặt này mà lại đẩy hết lên vai nương tử, thật sự cũng đã làm nàng ấy thấy vất vả, thế là không khỏi thấy hơi áy náy.
Y hơi nghiêng người, nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn, “Nương tử à, vất vả cho nàng rồi.”
Triệu Như Na sửng sốt, hơi nhướng mày, bật cười, “Sao lại nói lời buồn nôn như vậy, chàng lên cơn gì thế?”
“Hì hì.” Trần Đại Ngưu ôm nàng, vuốt tóc nàng, giọng nói dịu dàng nhưng nghiêm túc, “Nàng cũng hiểu, bệ hạ mừng sinh thần cho nương nương là giả, bù lại đại hôn mới là thật. Ta nghĩ, bệ hạ bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn làm được như vậy cho thê tử, vì sao ta lại kéo dài mãi làm nàng tủi thân?”
Triệu Như Na đỏ mặt, “Lão phu lão thê rồi, để ý đến những lễ nghi bề ngoài này làm gì?”
Trần Đại Ngưu thở dài, ôm nàng chặt hơn, “Lúc tân hôn, ta bạc đãi nàng, thấy hổ thẹn trong lòng… Những năm qua, nàng vì ta mà phải chịu sự hà khắc của nương và tẩu tử, vì ta hạ sinh Tông Sưởng, vì ta xử lý chuyện vặt trong phủ, vì ta hỏi han ân cần, nương tử à...” Cổ họng như nghẹn lại, Trần Đại Ngưu khàn giọng, “Từ lúc biết bệ hạ tổ chức sinh thần cho nương nương, ta thường mơ thấy ác mộng.”
“Ác mộng?” Triệu Như Na lo lắng ngẩng đầu lên nhìn y.
“Ừ.” Trần Đại Ngưu nói, “Những năm qua, ác mộng của ta luôn dừng lại ở ngày đó. Ngày hôm đó, nàng vào hầu phủ ta, ngồi trong một chiếc kiệu nhỏ trắng, mặc một bộ đồ tang trắng, là công chúa tôn quý mà phải hành lễ ba quỳ chín lạy trước mặt bàn dân thiên hạ… Mỗi khi ta nghĩ đến cảnh này, trán sẽ toát mồ hôi, tim sẽ hoảng loạn, cảm thấy rất bức bối, nếu không làm gì cho nàng, trong lòng ta thấy áy náy lắm.”
Triệu Như Na im lặng lắng nghe.
Đợi y nói xong, nàng mới cười hỏi, “Nói xong rồi?”
Trần Đại Ngưu hơi sửng sốt, “Xong rồi.”
Triệu Như Na phủi nhẹ áo của y, nở nụ cười như hoa, “Vậy thì thiếp càng không thể để chàng bù lại đại hôn được.”
Trần Đại Ngưu thắc mắc, “Vì sao?”
Triệu Như Na từ từ đẩy tay y ra, đi đến bên cửa sổ, chỉ xoay tấm lưng gầy về phía y, nói khẽ, “Những ngày qua thiếp cũng thường vào cung thăm nương nương, thỉnh thoảng nói về đạo phu thê với người. Thiếp cảm thấy lời nương nương nói rất có lý…”
Trần Đại Ngưu đi tới, ôm vai nàng, “Nương nương lại nói gì rồi?” Không thể không nói, nhắc tới Sở Thất là Trần Đại Ngưu lại thấy hoảng. Bởi vì Sở Thất không phải là một người phụ nữ bình thường, mỗi khi nương tử y rời cung về nhà, y luôn sợ nàng lại học theo cái tính cổ quái gian xảo của Sở Thất, mất đi sự dịu dàng hiền lành mà y thích, khiến cho “chứng sợ vợ” của mình càng khó trị khỏi. Nhưng đời không như mơ, nương tử y vào cung một lần thì dường như sẽ thay đổi thêm một lần.
Ví dụ như trước đây, cho dù có thấy xót xa nhưng Triệu Như Na vẫn sẽ khuyên y đi bắc viện, thậm chí cũng từng ngầm chấp nhận Lục Nhi… Cũng tức là, sau khi tiếp xúc lâu với Sở Thất, tư tưởng tam tòng tứ đức vốn đã ăn sâu bén rễ trong nàng đã dần bị ảnh hưởng trong vô thức, khiến nàng nảy sinh ra một vài quan niệm kỳ lạ, độc lập hơn, tự chủ hơn. Không phải Trần Đại Ngưu không thích nàng như vậy, chỉ là y thấy hơi sợ. Phụ nữ xem chồng là trời, đó là điều hiển nhiên. Triệu Như Na dựa dẫm y khiến một người đàn ông như y thấy rất thỏa mãn. Y sợ nàng bị Sở Thất ảnh hưởng, sau này không cần y nữa, không chịu dựa vào y nữa, đến lúc đó y biết đi đâu kêu oan đây?
Trong lúc đang suy nghĩ, y nghe Triệu Như Na chậm rãi lên tiếng, “Nương nương nói, đạo làm phu thê nằm ở một chữ ‘hợp’. Hợp tức là vòng tròn, phu một nửa, thê một nữa, mỗi người một bên, là ân ái, cũng là đánh cờ. Thê nên tôn trọng phu, phu cũng nên tôn trọng thê, hai người kính nhau yêu nhau mới có thể hợp thành một vòng tròn. Là phụ nữ, phải giữ nửa vòng tròn của mình, không cho đàn ông vượt qua lãnh địa của mình, chiếm lĩnh trong lãnh địa ấy. Bởi vì trong lãnh địa ấy có tư tưởng độc lập, không gian độc lập, mơ ước độc lập của mình...”
“Dừng dừng dừng!” Trần Đại Ngưu đau đầu, “Ta không hiểu mấy thứ lộn xộn này, gì mà tròn với không tròn?” Chắc là cảm thấy mình nói nặng lời nên y lại cười hì hì, ôm lấy cơ thể mềm mại của Triệu Như Na, lấy lòng, “Nương tử à, sau này không có chuyện gì thì ít vào cung lại, Tông Sưởng cũng lớn rồi, nàng là nương của nó, phải để ý đến nó nhiều hơn. Còn ta nữa, dạo này trời lạnh, bệnh viêm khớp chân của ta lại tái phát rồi...”
Trần Đại Ngưu chinh chiến sa trường gần hai mươi năm, trên người có không ít bệnh vặt, điểm này dĩ nhiên là Triệu Như Na biết. Nhưng nàng cũng biết y đang cố tình lôi chuyện đó ra để nàng thấy đau lòng, tiện thể đổi chủ đề khác.
Nàng mím môi, chau mày lại, “Vậy ư? Đau lắm hả?”
Trần Đại Ngưu gật đầu nghiêm túc, “Đau.”
Triệu Như Na cúi đầu, bỗng dưng xoa trán, nheo mắt lại, “Làm sao đây? Thấy hầu gia nói đau, thiếp cũng bắt đầu thấy đau đầu. Nương nương nói đây là chứng lo lắng… Ôi, khó chịu quá!” Nàng nói xong xoay người lại, cơ thể lảo đảo, dường như muốn tìm ghế ngồi xuống, mặt mày nhăn nhó lại trông rất đáng thương, không giống như giả vờ, làm Trần Đại Ngưu hết hồn.
Y vội dìu nàng ngồi xuống bên bàn sưởi, sốt ruột lên tiếng, “Nương tử mau ngồi xuống, ngồi xuống, ta xoa cho nàng.”
Triệu Như Na không từ chối, chỉ nhìn y, “Chẳng phải hầu gia đang đau chân ư?”
Gương mặt đen thui của Trần Đại Ngưu hơi đơ lại, rồi cười hì hì, “Không đau nữa, thấy nàng đau, ta không đau nữa.”
Y chưa nói xong đã rót nước cho nàng rồi lại xoa trán cho nàng, dáng vẻ đó Triệu Như Na nhìn mà thấy buồn cười. Quả nhiên Sở Thất nói đúng, loại sinh vật như đàn ông không thể cưng chiều, đạo làm phu thê đúng là một vòng tròn. Nếu phụ nữ cưng chiều hắn quá nhiều, đàn ông sẽ không xem ra gì, tính xấu của con người nằm ở chỗ không biết trân trọng những gì dễ dàng có được, giữ khoảng cách với phu quân, bảo vệ nửa vòng tròn của mình, không cho y tùy tiện chen chân vào, không thể để y nhìn thấu mình để rồi từ đó mất cảm giác mới mẻ, đó mới là cách duy trì cảm giác mới lạ tốt nhất.
“Nương tử đã đỡ hơn chưa?”
Tiếng nói rầu rĩ của Trần Đại Ngưu vọng xuống từ trên đỉnh đầu.
Triệu Như Na thoải mái rên lên, khép hờ hai mắt, “Tạm ổn.”
Trần Đại Ngưu cúi đầu, nhìn sắc mặt của nàng, “Có cần gọi đại phu đến xem không?”
Triệu Như Na lắc đầu, “Không cần đâu, thiếp nghỉ ngơi một lát là được.”
Trần Đại Ngưu đáp ừ, thở dài, “Sau này nàng không cần phải vất vả như vậy nữa. Trong phủ có nhiều người, việc cũng hỗn tạp, những chuyện này còn phiền phức hơn quân vụ của ta. Ta xin lỗi nàng, nương tử à, giao một ngôi nhà lớn như vậy cho nàng… Lát nữa gia đi nói với nương, bỏ đi chuyện thỉnh an hầu hạ sáng chiều...”
“Đâu có được?” Triệu Như Na cản y, quay lại nhìn, “Gia muốn thiếp gánh cái danh bất hiếu ư?”
Mắt Trần Đại Ngưu trầm xuống, cử động cánh môi, cười nói, “Không phải là ta đau lòng vì nàng sao?”
Triệu Như Na nhìn y chằm chằm.
Nàng từ từ nhắm mắt lại, trong lòng bỗng thấy ấm áp.
“Hầu gia, đầu thiếp hết đau rồi.”
Trần Đại Ngưu khom lưng, chau mày nhìn nàng, “Hết đau rồi à?”
Triệu Như Na nói khẽ, “Hết rồi.”
Trần Đại Ngưu trầm mặc, gãi đầu, bỗng dưng bật cười, “Ôi! Nhìn tâm tư nho nhỏ của nàng kìa…”
Mặt Triệu Như Na hơi nóng lên, nhìn y, “Chàng đang nói bậy gì đó? Thiếp có tâm tư gì đâu?”
Trần Đại Ngưu không trả lời thẳng, chỉ cười khẽ rồi bế nàng lên, sau đó sải bước đi về phía phòng ngủ, “Ta không nói gì hết…”
Triệu Như Na biết lòng y tỏ như gương nhưng không vạch trần nàng, thế là cười khẽ, không cãi lại. Để cho y bế đi ngang qua sân đầy tuyết, nhìn cây cối bị bao trùm bởi một lớp tuyết trắng muốt, chỉ cảm thấy lồng ngực y càng thêm dày ấm như bến cảng trong gió lạnh, cho dù trời đất thay đổi cũng chẳng có gì đáng sợ. Nhưng... y bế nàng về phòng để làm gì đây?
Cảm nhận được hơi thở y dần hổn hển, mặt nàng nóng như lửa đốt.
“Hầu gia, chàng bế thiếp về phòng làm gì?”
Trần Đại Ngưu cúi đầu, nhìn nàng tựa trong lòng mình thế là siết tay chặt hơn, “Nương tử cảm thấy ta muốn làm gì?” Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Ban ngày ban mặt đó.” Triệu Như Na xấu hổ tựa đầu vào lòng y, hai tay túm lấy vạt áo trước ngực, giọng nói dịu dàng như dòng nước mùa xuân, có vẻ như khó thốt nên lời, “Tông Sưởng vẫn còn trong sân, người hầu đều đang nhìn, chàng không cần mặt mũi nhưng mà thiếp cần. Thả thiếp xuống trước nhanh lên, coi chừng bị người ta cười bây giờ.”
“Cười cái gì?” Trần Đại Ngưu giả ngu.
“Chàng nói xem là cười gì?” Tim nàng đập loạn xạ, giọng của Triệu Như Na càng thêm thẹn thùng.
Trần Đại Ngưu nhìn mặt nàng đã đỏ bừng, y nhướng mày, nói một cách nghiêm túc, “Nương tử đau đầu, ta bế nàng về phòng, đâu cần quan tâm là ban ngày hay ban đêm? Ối, nương tử à, chẳng lẽ…” Y cố tình chọc nàng, cất tiếng cười trầm thấp, “Chẳng lẽ nàng tưởng ta muốn làm gì đó ư?”
Triệu Như Na nghẹn họng, “Chẳng phải chàng muốn…?”
Tuy nàng chưa nói hết nhưng Trần Đại Ngưu lại hiểu, y trêu, “Không phải. Chẳng lẽ nàng muốn…?”
Triệu Như Na nhìn tia sáng thoáng hiện lên trong mắt y, nàng bỗng hiểu ra đã bị y trêu thế là chọc ngực y.
“Chàng ức hiếp người ta, mau thả thiếp xuống!”
Trần Đại Ngưu cười lớn, không những không thả mà còn ôm chặt hơn, lời nói bên tai cũng cực kì nhẹ nhàng.
“Nương tử ngốc, ta đùa nàng thôi, nói thật, ta cũng muốn…”
Bốp! Một quả cầu tuyết to đùng bay trúng vào đầu Trần Đại Ngưu, ngắt ngang lời y.
Đầu Trần Đại Ngưu đau điếng, Triệu Như Na bị giật mình, hai người họ cùng quay đầu lại, thấy một tiểu công tử tuấn tú bất phàm đứng dưới một cây tùng thấp đọng tuyết.
Cậu bé nhìn họ, cảm thấy khó hiểu, tay vẫn đang nắn một quả cầu tuyết.
“Cha nương, hai người đang nói gì vậy? Muốn làm gì vậy?”
“…” Triệu Như Na câm nín.
“…” Trần Đại Ngưu ngập ngừng hai giây, sau đó bế Triệu Như Na đi tới, giả vờ muốn đá thằng bé, “Con thỏ ranh, chơi ném cầu tuyết mà ném lên đầu cha con luôn, xem ông đây xử lý con thế nào.”
“Ha ha!” Không biết Trần Tông Sưởng có phải là thỏ hay không, nhưng tốc độ chạy của cậu bé không hề chậm hơn thỏ. Chỉ mới chớp mắt, Trần Đại Ngưu còn chưa kịp đánh thì cậu bé đã biến mất khỏi tầm mắt của hai người, trong gió tuyết chỉ còn lại tiếng cười non nớt của cậu.
“Cha đừng đánh con, đợi con lớn thêm vài năm nữa, chắc chắn sẽ quyết đấu một trận cao thấp với cha.”
Triệu Như Na nhìn khuôn mặt tức tối của Trần Đại Ngưu, bật cười khẽ.
“Nhìn chàng kìa, cứ thích so đo với con trai.”
Trần Đại Ngưu hừ mũi, cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, “Tiểu tử thối!”
Âm thanh trong gió, là thở dài, cũng là tiếng cười vui.
Nhưng cho dù thế gian có lạnh hơn thì nó cũng có một góc nào đó ấm áp.
Trong phủ Định An hầu, Trần Đại Ngưu chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, nhìn con trai đang nghịch tuyết.
Năm xưa y tòng quân với mục tiêu chỉ vì muốn có được bữa cơm no, giờ đây khi đã đứng ở vị trí cao thì mục tiêu ấy dường như đã trôi đi rất xa. Nhưng con người hạnh phúc ở chỗ vẫn giữ được ước nguyện thuở ban đầu, đây cũng là nguyên nhân giúp y cảm thấy cuộc sống tốt đẹp. Vài ngày trước, Triệu Tôn triệu kiến riêng y ở điện Hoa Cái, hỏi rằng có muốn tăng tước vị không. Hiện tại y đã là võ quan nhất phẩm, quan thì không thể tăng lên được nữa, nhưng từ “hầu tước” lên “công tước”, với công lao và uy vọng của y thì cũng chỉ cách một bước chân mà thôi.
Ân trạch ban xuống, nhưng y lại từ chối.
Thường nói nam nhi phải nên nhìn xa trông rộng, nhưng y lại không cho rằng như vậy. Người ở nơi cao thường thấy cô đơn lạnh lẽo, cái lạnh cắt da cắt thịt ấy mấy ai có thể chịu được. Y hài lòng với hiện tại, bảo vệ ngôi nhà nhỏ của mình, sống cuộc sống của chính mình, vợ hiền con ngoan cha mẹ khỏe mạnh, có ngàn mẫu ruột tốt, những thứ mà người đời muốn còn chẳng được. Y đã có quá nhiều, nếu còn tham lam chỉ e sẽ bị trời phạt.
Điều hiếm có là Triệu Như Na có cùng suy nghĩ như y.
Phu thê đồng tâm, ân ái, hòa thuận quan trọng hơn tất cả.
Giờ đây bốn biển thanh bình, cửu châu đồng phúc, lại sắp đến đại lễ mừng sinh thần của hoàng hậu, khắp nơi tràn ngập trong khung cảnh thịnh thế phồn hoa, họ tận hưởng vinh quang trước mắt, đó mới là điều quan trọng.
Triệu Như Na đẩy cửa, thấy y không có phản ứng gì, nàng cười khẽ, “Hầu gia đang nghĩ gì vậy?”
Trần Đại Ngưu hoàn hồn lại, nhìn nàng, ánh mắt dịu đi.
“Nàng vào từ khi nào vậy? Sao ta không nhìn thấy?”
Triệu Như Na cong môi, đôi môi mềm mại ấy há ra khép lại, là nguồn suối ngọt dụ dỗ Trần Đại Ngưu.
“Thiếp gọi hai tiếng nhưng hầu gia không nghe thấy, cũng không biết tâm tư đang để ở đâu.”
Trần Đại Ngưu mỉm cười, nắm tay nàng dẫn ra trước cửa sổ, nhìn con trai đang chạy ngoài sân đầy tuyết.
“Nhìn con trai chúng ta mà… Nương tử, mấy ngày qua hình như Tông Sưởng lại cao hơn rồi.”
“Đương nhiên.” Triệu Như Na dựa vào vai y, đôi mắt mang ý cười như biết nói, “Hôm nay thiếp kêu Lục Nhi đi qua kho chọn vải may đồ mùa đông, khi đo người phát hiện con trai lại cao thêm hai tấc*.”
(*) Một tấc bằng 3,33333 centimet.
“Đúng là nhóc con lớn nhanh như gió…” Trần Đại Ngưu cảm thán.
“Coi chàng nói kìa. Con trai là nhóc con, còn chàng là gì?” Triệu Như Na cong môi.
Hai phu thê vừa nhìn con trai vừa bàn luận không khác gì ngắm nhìn mầm non họ cùng vun trồng lớn lên khỏe mạnh dưới sự bảo vệ chăm sóc của họ, trong giọng nói chỉ toàn là niềm vui.
Tông Sưởng là một đứa trẻ đơn thuần chất phác, tuy không thông minh như Triệu Khuyết nhưng cậu bé cũng là một đứa trẻ thành thật, tuy hơi nghịch một chút nhưng lại rất hiếu thảo, khoan dung với người khác, tính cách dễ gần như Trần Đại Ngưu, trong phủ Định An hầu, từ trên xuống dưới đều cưng chiều cậu bé như báu vật.
Bộp! Trong sân, Trần Tông Sưởng ném một quả cầu tuyết lên ngọn cây.
Do tác động bởi lực, tuyết đọng trên cành cây rơi xuống khắp người cậu bé.
Cậu bé vỗ tay, cười không ngớt, “Hay quá hay quá!”
Thấy con trai cười vui, Triệu Như Na cũng cười thành tiếng. Sau đó nàng nheo mắt lại, dường như nhớ đến chuyện gì đó rồi kéo cánh tay Trần Đại Ngưu.
“Hầu gia, sinh thần của hoàng hậu, chúng ta chuẩn bị quà mừng gì đây?”
Trần Đại Ngưu chau mày, “Chuyện này… Nàng tự quyết định đi.”
Trần Đại Ngưu là một người thô kệch, rất không thích các loại nghi lễ phiền phức. Chuyện giao thiệp lớn nhỏ thường ngày trong phủ Định An hầu đều do một mình Triệu Như Na xử lý. Y không hỏi, cũng không quan tâm, Triệu Như Na cũng hiểu tính y, cũng rất ít khi hỏi ý kiến của y, nhưng hỏi như hôm nay lại là lần đầu.
“Hoàng hậu không phải là người ngoài, sinh thần của người không thể qua loa được…” Triệu Như Na do dự, “Những năm qua, ân đức mà bệ hạ dành cho nhà chúng ta đã nhiều đến mức không thể báo đáp lại được, đây cũng là lần đầu mừng sinh thần cho hoàng hậu, đến lúc đó các nhà các hộ đều sẽ tặng quà, quà của phủ chúng ta không thể ít cũng không thể kém, chỉ sợ lại thất lễ. Thiếp nghĩ tới nghĩ lui, không quyết định được nên mới thương lượng với chàng.”
Trần Đại Ngưu thấy nàng chau mày thế là bóp vai nàng trấn an, “Không phải chuyện gì lớn, chúng ta hiểu nương nương, người sẽ không vì tặng quà gì mà có ý kiến với chúng ta. Theo ta thì chúng ta cứ suy nghĩ tâm tư của nương nương thế này mới là thất lễ…” Y nói xong thấy Triệu Như Na vẫn đang nghĩ ngợi, cảm thấy từ trước tới nay mình không ngó ngàng đến những chuyện vặt này mà lại đẩy hết lên vai nương tử, thật sự cũng đã làm nàng ấy thấy vất vả, thế là không khỏi thấy hơi áy náy.
Y hơi nghiêng người, nâng cằm nàng lên, cúi đầu hôn, “Nương tử à, vất vả cho nàng rồi.”
Triệu Như Na sửng sốt, hơi nhướng mày, bật cười, “Sao lại nói lời buồn nôn như vậy, chàng lên cơn gì thế?”
“Hì hì.” Trần Đại Ngưu ôm nàng, vuốt tóc nàng, giọng nói dịu dàng nhưng nghiêm túc, “Nàng cũng hiểu, bệ hạ mừng sinh thần cho nương nương là giả, bù lại đại hôn mới là thật. Ta nghĩ, bệ hạ bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn làm được như vậy cho thê tử, vì sao ta lại kéo dài mãi làm nàng tủi thân?”
Triệu Như Na đỏ mặt, “Lão phu lão thê rồi, để ý đến những lễ nghi bề ngoài này làm gì?”
Trần Đại Ngưu thở dài, ôm nàng chặt hơn, “Lúc tân hôn, ta bạc đãi nàng, thấy hổ thẹn trong lòng… Những năm qua, nàng vì ta mà phải chịu sự hà khắc của nương và tẩu tử, vì ta hạ sinh Tông Sưởng, vì ta xử lý chuyện vặt trong phủ, vì ta hỏi han ân cần, nương tử à...” Cổ họng như nghẹn lại, Trần Đại Ngưu khàn giọng, “Từ lúc biết bệ hạ tổ chức sinh thần cho nương nương, ta thường mơ thấy ác mộng.”
“Ác mộng?” Triệu Như Na lo lắng ngẩng đầu lên nhìn y.
“Ừ.” Trần Đại Ngưu nói, “Những năm qua, ác mộng của ta luôn dừng lại ở ngày đó. Ngày hôm đó, nàng vào hầu phủ ta, ngồi trong một chiếc kiệu nhỏ trắng, mặc một bộ đồ tang trắng, là công chúa tôn quý mà phải hành lễ ba quỳ chín lạy trước mặt bàn dân thiên hạ… Mỗi khi ta nghĩ đến cảnh này, trán sẽ toát mồ hôi, tim sẽ hoảng loạn, cảm thấy rất bức bối, nếu không làm gì cho nàng, trong lòng ta thấy áy náy lắm.”
Triệu Như Na im lặng lắng nghe.
Đợi y nói xong, nàng mới cười hỏi, “Nói xong rồi?”
Trần Đại Ngưu hơi sửng sốt, “Xong rồi.”
Triệu Như Na phủi nhẹ áo của y, nở nụ cười như hoa, “Vậy thì thiếp càng không thể để chàng bù lại đại hôn được.”
Trần Đại Ngưu thắc mắc, “Vì sao?”
Triệu Như Na từ từ đẩy tay y ra, đi đến bên cửa sổ, chỉ xoay tấm lưng gầy về phía y, nói khẽ, “Những ngày qua thiếp cũng thường vào cung thăm nương nương, thỉnh thoảng nói về đạo phu thê với người. Thiếp cảm thấy lời nương nương nói rất có lý…”
Trần Đại Ngưu đi tới, ôm vai nàng, “Nương nương lại nói gì rồi?” Không thể không nói, nhắc tới Sở Thất là Trần Đại Ngưu lại thấy hoảng. Bởi vì Sở Thất không phải là một người phụ nữ bình thường, mỗi khi nương tử y rời cung về nhà, y luôn sợ nàng lại học theo cái tính cổ quái gian xảo của Sở Thất, mất đi sự dịu dàng hiền lành mà y thích, khiến cho “chứng sợ vợ” của mình càng khó trị khỏi. Nhưng đời không như mơ, nương tử y vào cung một lần thì dường như sẽ thay đổi thêm một lần.
Ví dụ như trước đây, cho dù có thấy xót xa nhưng Triệu Như Na vẫn sẽ khuyên y đi bắc viện, thậm chí cũng từng ngầm chấp nhận Lục Nhi… Cũng tức là, sau khi tiếp xúc lâu với Sở Thất, tư tưởng tam tòng tứ đức vốn đã ăn sâu bén rễ trong nàng đã dần bị ảnh hưởng trong vô thức, khiến nàng nảy sinh ra một vài quan niệm kỳ lạ, độc lập hơn, tự chủ hơn. Không phải Trần Đại Ngưu không thích nàng như vậy, chỉ là y thấy hơi sợ. Phụ nữ xem chồng là trời, đó là điều hiển nhiên. Triệu Như Na dựa dẫm y khiến một người đàn ông như y thấy rất thỏa mãn. Y sợ nàng bị Sở Thất ảnh hưởng, sau này không cần y nữa, không chịu dựa vào y nữa, đến lúc đó y biết đi đâu kêu oan đây?
Trong lúc đang suy nghĩ, y nghe Triệu Như Na chậm rãi lên tiếng, “Nương nương nói, đạo làm phu thê nằm ở một chữ ‘hợp’. Hợp tức là vòng tròn, phu một nửa, thê một nữa, mỗi người một bên, là ân ái, cũng là đánh cờ. Thê nên tôn trọng phu, phu cũng nên tôn trọng thê, hai người kính nhau yêu nhau mới có thể hợp thành một vòng tròn. Là phụ nữ, phải giữ nửa vòng tròn của mình, không cho đàn ông vượt qua lãnh địa của mình, chiếm lĩnh trong lãnh địa ấy. Bởi vì trong lãnh địa ấy có tư tưởng độc lập, không gian độc lập, mơ ước độc lập của mình...”
“Dừng dừng dừng!” Trần Đại Ngưu đau đầu, “Ta không hiểu mấy thứ lộn xộn này, gì mà tròn với không tròn?” Chắc là cảm thấy mình nói nặng lời nên y lại cười hì hì, ôm lấy cơ thể mềm mại của Triệu Như Na, lấy lòng, “Nương tử à, sau này không có chuyện gì thì ít vào cung lại, Tông Sưởng cũng lớn rồi, nàng là nương của nó, phải để ý đến nó nhiều hơn. Còn ta nữa, dạo này trời lạnh, bệnh viêm khớp chân của ta lại tái phát rồi...”
Trần Đại Ngưu chinh chiến sa trường gần hai mươi năm, trên người có không ít bệnh vặt, điểm này dĩ nhiên là Triệu Như Na biết. Nhưng nàng cũng biết y đang cố tình lôi chuyện đó ra để nàng thấy đau lòng, tiện thể đổi chủ đề khác.
Nàng mím môi, chau mày lại, “Vậy ư? Đau lắm hả?”
Trần Đại Ngưu gật đầu nghiêm túc, “Đau.”
Triệu Như Na cúi đầu, bỗng dưng xoa trán, nheo mắt lại, “Làm sao đây? Thấy hầu gia nói đau, thiếp cũng bắt đầu thấy đau đầu. Nương nương nói đây là chứng lo lắng… Ôi, khó chịu quá!” Nàng nói xong xoay người lại, cơ thể lảo đảo, dường như muốn tìm ghế ngồi xuống, mặt mày nhăn nhó lại trông rất đáng thương, không giống như giả vờ, làm Trần Đại Ngưu hết hồn.
Y vội dìu nàng ngồi xuống bên bàn sưởi, sốt ruột lên tiếng, “Nương tử mau ngồi xuống, ngồi xuống, ta xoa cho nàng.”
Triệu Như Na không từ chối, chỉ nhìn y, “Chẳng phải hầu gia đang đau chân ư?”
Gương mặt đen thui của Trần Đại Ngưu hơi đơ lại, rồi cười hì hì, “Không đau nữa, thấy nàng đau, ta không đau nữa.”
Y chưa nói xong đã rót nước cho nàng rồi lại xoa trán cho nàng, dáng vẻ đó Triệu Như Na nhìn mà thấy buồn cười. Quả nhiên Sở Thất nói đúng, loại sinh vật như đàn ông không thể cưng chiều, đạo làm phu thê đúng là một vòng tròn. Nếu phụ nữ cưng chiều hắn quá nhiều, đàn ông sẽ không xem ra gì, tính xấu của con người nằm ở chỗ không biết trân trọng những gì dễ dàng có được, giữ khoảng cách với phu quân, bảo vệ nửa vòng tròn của mình, không cho y tùy tiện chen chân vào, không thể để y nhìn thấu mình để rồi từ đó mất cảm giác mới mẻ, đó mới là cách duy trì cảm giác mới lạ tốt nhất.
“Nương tử đã đỡ hơn chưa?”
Tiếng nói rầu rĩ của Trần Đại Ngưu vọng xuống từ trên đỉnh đầu.
Triệu Như Na thoải mái rên lên, khép hờ hai mắt, “Tạm ổn.”
Trần Đại Ngưu cúi đầu, nhìn sắc mặt của nàng, “Có cần gọi đại phu đến xem không?”
Triệu Như Na lắc đầu, “Không cần đâu, thiếp nghỉ ngơi một lát là được.”
Trần Đại Ngưu đáp ừ, thở dài, “Sau này nàng không cần phải vất vả như vậy nữa. Trong phủ có nhiều người, việc cũng hỗn tạp, những chuyện này còn phiền phức hơn quân vụ của ta. Ta xin lỗi nàng, nương tử à, giao một ngôi nhà lớn như vậy cho nàng… Lát nữa gia đi nói với nương, bỏ đi chuyện thỉnh an hầu hạ sáng chiều...”
“Đâu có được?” Triệu Như Na cản y, quay lại nhìn, “Gia muốn thiếp gánh cái danh bất hiếu ư?”
Mắt Trần Đại Ngưu trầm xuống, cử động cánh môi, cười nói, “Không phải là ta đau lòng vì nàng sao?”
Triệu Như Na nhìn y chằm chằm.
Nàng từ từ nhắm mắt lại, trong lòng bỗng thấy ấm áp.
“Hầu gia, đầu thiếp hết đau rồi.”
Trần Đại Ngưu khom lưng, chau mày nhìn nàng, “Hết đau rồi à?”
Triệu Như Na nói khẽ, “Hết rồi.”
Trần Đại Ngưu trầm mặc, gãi đầu, bỗng dưng bật cười, “Ôi! Nhìn tâm tư nho nhỏ của nàng kìa…”
Mặt Triệu Như Na hơi nóng lên, nhìn y, “Chàng đang nói bậy gì đó? Thiếp có tâm tư gì đâu?”
Trần Đại Ngưu không trả lời thẳng, chỉ cười khẽ rồi bế nàng lên, sau đó sải bước đi về phía phòng ngủ, “Ta không nói gì hết…”
Triệu Như Na biết lòng y tỏ như gương nhưng không vạch trần nàng, thế là cười khẽ, không cãi lại. Để cho y bế đi ngang qua sân đầy tuyết, nhìn cây cối bị bao trùm bởi một lớp tuyết trắng muốt, chỉ cảm thấy lồng ngực y càng thêm dày ấm như bến cảng trong gió lạnh, cho dù trời đất thay đổi cũng chẳng có gì đáng sợ. Nhưng... y bế nàng về phòng để làm gì đây?
Cảm nhận được hơi thở y dần hổn hển, mặt nàng nóng như lửa đốt.
“Hầu gia, chàng bế thiếp về phòng làm gì?”
Trần Đại Ngưu cúi đầu, nhìn nàng tựa trong lòng mình thế là siết tay chặt hơn, “Nương tử cảm thấy ta muốn làm gì?” Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Ban ngày ban mặt đó.” Triệu Như Na xấu hổ tựa đầu vào lòng y, hai tay túm lấy vạt áo trước ngực, giọng nói dịu dàng như dòng nước mùa xuân, có vẻ như khó thốt nên lời, “Tông Sưởng vẫn còn trong sân, người hầu đều đang nhìn, chàng không cần mặt mũi nhưng mà thiếp cần. Thả thiếp xuống trước nhanh lên, coi chừng bị người ta cười bây giờ.”
“Cười cái gì?” Trần Đại Ngưu giả ngu.
“Chàng nói xem là cười gì?” Tim nàng đập loạn xạ, giọng của Triệu Như Na càng thêm thẹn thùng.
Trần Đại Ngưu nhìn mặt nàng đã đỏ bừng, y nhướng mày, nói một cách nghiêm túc, “Nương tử đau đầu, ta bế nàng về phòng, đâu cần quan tâm là ban ngày hay ban đêm? Ối, nương tử à, chẳng lẽ…” Y cố tình chọc nàng, cất tiếng cười trầm thấp, “Chẳng lẽ nàng tưởng ta muốn làm gì đó ư?”
Triệu Như Na nghẹn họng, “Chẳng phải chàng muốn…?”
Tuy nàng chưa nói hết nhưng Trần Đại Ngưu lại hiểu, y trêu, “Không phải. Chẳng lẽ nàng muốn…?”
Triệu Như Na nhìn tia sáng thoáng hiện lên trong mắt y, nàng bỗng hiểu ra đã bị y trêu thế là chọc ngực y.
“Chàng ức hiếp người ta, mau thả thiếp xuống!”
Trần Đại Ngưu cười lớn, không những không thả mà còn ôm chặt hơn, lời nói bên tai cũng cực kì nhẹ nhàng.
“Nương tử ngốc, ta đùa nàng thôi, nói thật, ta cũng muốn…”
Bốp! Một quả cầu tuyết to đùng bay trúng vào đầu Trần Đại Ngưu, ngắt ngang lời y.
Đầu Trần Đại Ngưu đau điếng, Triệu Như Na bị giật mình, hai người họ cùng quay đầu lại, thấy một tiểu công tử tuấn tú bất phàm đứng dưới một cây tùng thấp đọng tuyết.
Cậu bé nhìn họ, cảm thấy khó hiểu, tay vẫn đang nắn một quả cầu tuyết.
“Cha nương, hai người đang nói gì vậy? Muốn làm gì vậy?”
“…” Triệu Như Na câm nín.
“…” Trần Đại Ngưu ngập ngừng hai giây, sau đó bế Triệu Như Na đi tới, giả vờ muốn đá thằng bé, “Con thỏ ranh, chơi ném cầu tuyết mà ném lên đầu cha con luôn, xem ông đây xử lý con thế nào.”
“Ha ha!” Không biết Trần Tông Sưởng có phải là thỏ hay không, nhưng tốc độ chạy của cậu bé không hề chậm hơn thỏ. Chỉ mới chớp mắt, Trần Đại Ngưu còn chưa kịp đánh thì cậu bé đã biến mất khỏi tầm mắt của hai người, trong gió tuyết chỉ còn lại tiếng cười non nớt của cậu.
“Cha đừng đánh con, đợi con lớn thêm vài năm nữa, chắc chắn sẽ quyết đấu một trận cao thấp với cha.”
Triệu Như Na nhìn khuôn mặt tức tối của Trần Đại Ngưu, bật cười khẽ.
“Nhìn chàng kìa, cứ thích so đo với con trai.”
Trần Đại Ngưu hừ mũi, cũng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, “Tiểu tử thối!”
Âm thanh trong gió, là thở dài, cũng là tiếng cười vui.
Bình luận facebook