Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1177 - Ngoại truyện 18
Trên bức tường thành cổ kính của thành Bắc Bình, dù phải chịu biết bao khói lửa chiến tranh tàn phá thì vẫn khiến người ta cảm nhận được vẻ uy nghiêm và cổ xưa của nó. Trong ánh tà dương cuối chiều, tuyết trắng phản chiếu khiến hương vị của những ngày tháng Chạp cuối năm càng thêm nồng đậm.
Con đường lót đá xanh ở đường Trường An ẩm ướt, trơn trượt mà lạnh lẽo.
Cáp Tát Nhĩ cưỡi trên con tuấn mã màu đen, dẫn tên thị vệ Hồ Hòa Lỗ đi một cách huênh hoang.
Sau đó bọn họ rẽ vào Cẩm Tú Lâu trong con phố phồn hoa rực rỡ.
Phủ Thuận Thiên không có vẻ phong nguyệt của sông Tần Hoài như phủ Ứng Thiên, so với Cẩm Tú Lâu của thành Kim Lăng, Cẩm Tú Lâu của phủ Thuận Thiên thiếu đi sự mềm mại của chốn Giang Nam, nhưng tấm biển màu vàng kim, đèn lồng đỏ thẫm, mái hiên mang khí thế cũng khiến hơi thở của nơi này không hề kém phần kiều diễm, tạo nên thứ phong tình riêng mà Kim Lăng không hề có.
Hồ Hòa Lỗ theo sát bên cạnh Cáp Tát Nhĩ, nhìn thấy tấm biển hiệu trước tòa nhà thì sốt ruột tới mức nhíu mày thật chặt.
“Thái tử điện hạ, thái tử phi... thật sự ở nơi này sao?”
Cáp Tát Nhĩ chỉ “ừ” một tiếng, không nhiều lời với y.
Hồ Hòa Lỗ cụp mắt, vô cùng đau khổ mà lẩm bẩm nói, “Nhưng nơi này không phải là thanh lâu sao? Nơi trăng hoa, dơ bẩn, hạ lưu đến mức không thể chịu nổi này, sao thái tử phi nương nương... có thể ở lại nơi này suốt bao lâu nay để người khác đàm tiếu được?”
Ba ngày trước, bọn họ đã tới kinh đô mới của Nam Yến. Lần này họ tới là để chúc mừng sinh thần của hoàng hậu nương nương Nam Yến.
Nhưng mà cái vị đã trở thành thái tử phi của Bắc Địch mấy năm nay – Lý Mạc lại không hề ở trong dịch quán của phủ Thuận Thiên, cũng không ở lại tòa nhà mà triều đình Nam Yến sắp xếp cho sứ thần nước ngoài mà lại cứ phải tới ở tại Cẩm Tú Lâu trên danh nghĩa của Cẩm Cung này. Ngay cả một người mà một chữ Trung Nguyên bẻ đôi cũng không biết như Hồ Hòa Lỗ cũng biết rằng đây là nơi trăng gió, huống chi là người bên ngoài? Hồ Hòa Lỗ sợ vì Lý Mạc đang ở thanh lâu mà Cáp Tát Nhĩ sẽ bị người ta gài bẫy nên vội ghìm dây cương lại khiến con ngựa khựng lại không bước tiếp.
“Thái tử điện hạ...”
Cáp Tát Nhĩ quay đầu lại, “Sao?”
Hồ Hòa Lỗ do dự nói, “Nếu chúng ta cứ thế mà đi vào thì có lẽ sẽ phải chịu những lời đồn đại không tốt lắm. Chi bằng chúng ta sai người âm thầm đón thái tử phi về?”
Cáp Tát Nhĩ nhìn thường phục thông thường trên người y rồi bình tĩnh nói, “Trong lòng có ma, nhìn đâu cũng thấy ma. Trong lòng là Phật, nhìn đâu cũng ra Phật.”
Hồ Hòa Lỗ ngây ra một lúc rồi gãi đầu, “... Thuộc hạ không hiểu.”
Cáp Tát Nhĩ nhìn y, trong mắt chợt lóe lên sự đồng tình.
“Ngươi nghĩ đây là thanh lâu thì nó thật sự sẽ là thanh lâu.”
Thanh lâu là thanh lâu, chẳng lẽ còn có thể là quán trà hay quán rượu chắc? Hồ Hòa Lỗ vẫn không hiểu gì cả, nhưng Cáp Tát Nhĩ đã cưỡi ngựa bước nhanh về phía trước.
Hồ Hòa Lỗ thở dài rồi đuổi theo.
Cư dân trong thành Bắc Bình vốn không ít, lại thêm mấy năm khi Triệu Tôn là phiên vương ở đây, thêm chuyện kinh sư mới cũng được dời tới đây nên mật độ dân cư càng lúc càng đông đúc. Bởi vậy, việc làm ăn của Cẩm Tú Lâu được mệnh danh là chốn thanh lâu ca vũ số một ở thành Bắc Bình cũng vô cùng hưng thịnh. Dòng người tấp nập, tiếng đàn tiếng sáo du dương, những giọng nói mềm mại, nũng nịu khiến cho người vốn quen sống với phong cách “phóng khoáng” ở Mạc Bắc như Hồ Hòa Lỗ nhìn mà không chuyển mắt đi được.
“Người Nam Yến quả thật rất hạnh phúc.”
Y cảm thán, đây cũng là lời thể hiện cho tiếng lòng của người Mạc Bắc.
Mà điều này dường như cũng là nguyên nhân của hơn mười năm chiến tranh liên miên vừa qua.
Nói gì thì nói, ngọn nguồn của chiến tranh quả thật là vì muốn cướp đoạt và nắm giữ tài nguyên cho cuộc sống.
Nếu là trước kia thì Cáp Tát Nhĩ sẽ nói: Muốn ư? Vậy thì cứ đến cướp thôi.
Nhưng khi nghĩ đến người đàn ông trong hoàng thành và người phụ nữ đang ở trong Cẩm Tú Lâu kia thì y lại chỉ có thể lạnh lùng nói, “Muốn ư? Vậy ta sẽ nói cho con ta, để con của ta nói cho cháu của ta, rồi lại để cháu của ta nói với con của nó rằng… Nếu sau này chúng có cơ hội thì nhất định phải tới để đoạt lấy.”
Hồ Hòa Lỗ: “...”
Cẩm Tú Lâu không chỉ có tiểu nhị nhiệt tình tiến lên đón khách, buộc ngựa mà còn có cả những cô nương xinh đẹp đang tươi cười chào đón, họ đón hai người vào trong, cho bọn y hưởng thụ sự tiếp đón vô cùng chu đáo, nhiệt tình. Cẩm Cung đã phát triển hơn mười năm, từ lâu đã như cá chép hóa rồng, không còn là nơi mà mấy đám ô hợp lúc trước có thể bì kịp, bọn họ không chỉ có quan hệ với triều đình mà địa vị trên giang hồ cũng là thứ mà những phường hội thông thường không thể lay động được. Dù cho bọn họ có lộ mặt hay giấu mặt thì một khi đã là sản nghiệp mà Cẩm Cung gây dựng, chỉ cần là mở cửa hành nghề buôn bán, không quan tâm là sòng bạc, quán trà hay thanh lâu tửu quán thì thái độ phục vụ luôn luôn là hạng nhất, vì thế cho nên Hồ Hòa Lỗ mới giống như một đại lão gia, được mấy cô nương ôm cánh tay vô cùng săn sóc đi vào phòng khiến đầu óc y trở nên hồ đồ, xương cốt trong người cũng mềm nhũn, ngoài quay đầu, bày ra vẻ mặt cầu xin nhìn Cáp Tát Nhĩ ra thì không làm được gì nữa cả.
“Thái tử điện hạ, xin người cứu ta với...”
Cáp Tát Nhĩ nhìn y đầy vẻ vô tội, lại nhìn thoáng qua Lý Mạc đang đứng trên hành lang nửa cười nửa không mà bất đắc dĩ nói, “Thái tử phi thấy ngươi vất vả nên đặc biệt chuẩn bị vài hồng nhan tri kỷ chăm sóc cho ngươi, ngươi cứ hưởng thụ cho tốt đi, không cần lo lắng cho bổn cung.” Dứt lời, y không thèm để ý đến gương mặt đỏ bừng như tôm luộc của Hồ Hòa Lỗ nữa mà mỉm cười bước về phía Lý Mạc.
“Mạc Nhi...”
Sau lưng y là Hồ Hòa Lỗ chỉ biết khóc thét, còn các cô nương xung quanh thì cười duyên. Trước mặt y là nụ cười và dáng người duyên dáng của Lý Mạc, y sẽ lựa chọn thế nào thì đương nhiên là không cần nói cũng biết.
Lý Mạc thản nhiên nhìn y, không nói gì mà chỉ đón y vào phòng riêng của nàng trong Cẩm Tú Lâu, lại để thị nữ dâng trà cho Cáp Tát Nhĩ, đến khi chỉ còn lại hai người bọn họ thì nàng mới nói, “Sao đột nhiên lại tới đây? Không phải chàng khinh thường việc bước chân vào mấy chỗ thế này sao?”
Cáp Tát Nhĩ ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế mềm lót thảm gấm, ho nhẹ một tiếng rồi cười nói, “Ái phi đang ở đây, sao bổn cung có thể không đến chứ?”
Lý Mạc nghiêng người nhìn y, chỉ mỉm cười không đáp.
Cáp Tát Nhĩ bỗng chốc lại nhíu mày, “Chỉ là thương cho Hồ Hòa Lỗ, hắn còn chưa cưới vợ mà đã bị các cô nương chà đạp rồi...”
Khóe môi Lý Mạc khẽ nhếch lên, nàng nhìn y chăm chú không hề chớp mắt, “Sự hy sinh của hắn là đáng giá mà.”
Lúc Hồ Hòa Lỗ nói Cẩm Tú Lâu dơ bẩn nhưng khi ấy Cáp Tát Nhĩ lại không hề ngăn cản nên y cũng chột dạ. Y khẽ nhếch môi, gật đầu đồng tình không có một chút tiết tháo nào, còn nghiêm túc nói, “Mạc Nhi nói không sai. Nàng yên tâm, bản thân ta vô cùng trong sạch, nếu không hy sinh hắn thì chẳng lẽ ta lại hy sinh chính mình sao? Hơn nữa... ta thấy dáng vẻ của hắn cũng đang hưởng thụ lắm, nói không chừng sau này hắn còn phải cảm kích nàng và ta đó.”
Lý Mạc cười khẽ, “Vậy thái tử điện hạ, chàng có muốn hưởng thụ không?”
Cáp Tát Nhĩ cười gượng một tiếng, không ngừng xua tay, “Không được không được, ân của mỹ nhân không thể nhận được.” Nói đến đây, y trộm liếc mắt nhìn sắc mặt bình thản không rõ ý tứ của Lý Mạc, gượng gạo ho khan một tiếng rồi vội thay đổi đề tài, “Nhưng mà mạng lưới tình báo của Mạc Nhi đã khiến vi phu đây phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Hồ Hòa Lỗ chỉ tùy tiện nói vài câu trên đường… mà đã rơi vào tai nàng rồi. Vậy thì từ giờ, trong thiên hạ này, liệu có bí mật nào qua được mắt nàng hay không?”
Lý Mạc khẽ cười một tiếng, “Chàng đánh giá cao thiếp rồi, Cẩm Cung làm gì có nhiều nhân lực và vật lực đi giám thị khắp thiên hạ như vậy chứ? Thêm nữa, chuyện của người ngoài thì sao thiếp phải khổ công chú ý làm gì? Chẳng qua là đối với thái tử điện hạ, thiếp phá lệ chiếu cố hơn một chút mà thôi. Phải biết rằng, tân kinh phồn hoa rực rỡ, vô số cô gái từ Bắc tới Nam đều muốn tới làm khách trên giường của chàng, nếu thiếp không cẩn thận, một ngày nào đó chàng bị người ta ăn mất, khi ấy thiếp có hối hận thì đã muộn, khóc cũng không có nơi nào mà khóc.”
“...”
Sau khi thành hôn, Lý Mạc đã nói chuyện nhiều hơn, tính tình cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Nhưng thỉnh thoảng nàng lại nói ra một câu khiến Cáp Tát Nhĩ không thể chống đỡ nổi.
Hai người bọn họ cứ thế nhìn nhau trong giây lát, cuối cùng y than một tiếng rồi phá tan sự yên tĩnh.
“Nàng đúng thật là, rõ ràng nàng thông minh như vậy, tội gì phải giả ngu chứ?”
Lý Mạc cười khẽ, “Ý chàng là gì?”
Cáp Tát Nhĩ cười nói, “Tâm tư của ta đối với nàng thế nào, sao nàng lại không biết chứ?”
Trên môi Lý Mạc vẫn nở nụ cười, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, “Tâm tư của thiếp thế nào, chẳng lẽ chàng lại không biết hay sao?”
Cáp Tát Nhĩ mỉm cười, cầm lấy tay Lý mạc, “Ta biết.”
Bởi vì triều đình Nam Yến tổ chức sinh nhật cho hoàng hậu nương nương một cách vô cùng long trọng nên chư quốc bốn phương, tám hướng đều tới mừng, tân kinh hiện giờ có thể nói là long xà hỗn tạp, sóng ngầm mãnh liệt từ trong ra tới ngoài. Cáp Tát Nhĩ là thái tử của Bắc Địch, có không ít thị vệ đi theo, cũng có cả Cẩm Y vệ do Nam Yến đặc biệt phái ra âm thầm bảo hộ nhưng Lý Mạc vẫn lo lắng. Nàng lăn lộn trên giang hồ đã lâu, đương nhiên hiểu người trên giang hồ hành động không theo lẽ thường, vì muốn bảo vệ cho Cáp Tát Nhĩ mà từ khi bọn họ vào tân kinh, người của Cẩm Cung đã đưa Cáp Tát Nhĩ vào phạm vi bảo hộ của mình.
Chuyện này, Cáp Tát Nhĩ biết và vô cùng cảm động.
Y nắm tay Lý Mạc thật chặt rồi nói, “Mạc Nhi, vất vả cho nàng rồi.”
Lý Mạc nhìn y, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, “Cũng vất vả cho chàng khi có thể khoan dung cho thiếp như vậy.”
Suốt mấy năm qua, việc Lý Mạc hành xử theo cách đặc biệt cùng với cá tính lạnh lùng của nàng thường bị triều thần Bắc Địch lên án, nếu không có Cáp Tát Nhĩ trong tối ngoài sáng che chở thì làm sao nàng có thể ung dung tự tại như vậy được? Lý Mạc cũng biết, lão hoàng đế Bắc Địch lâu nay vẫn không vừa mắt với nàng, nhưng ngại mặt mũi con trai nên mới không động tới mình, thậm chí còn khoan dung cho việc một mình nàng độc chiếm hậu cung của thái tử.
“Vì thế...” Lý Mạc kéo dài giọng, lòng bàn tay nàng dịu dàng đặt lên bụng mình, trong mắt ẩn chứa tia sáng dịu dàng khẽ chuyển động, “Sa mạc ca ca, thiếp cũng có một tin tức vô cùng tốt muốn nói cho chàng biết.”
Cáp Tát Nhĩ kéo tay nàng, thuận thế ôm nàng vào lòng.
“Chuyện gì?”
Lý Mạc ngẩng đầu, “Chàng đoán thử xem?”
Lý Mạc cố nhịn không nói ra, Cáp Tát Nhĩ nhìn thấy nhưng y chỉ mỉm cười ở trong lòng.
Nhưng làm sao mà y đoán ra được chứ? Y làm bộ đứng đắn nói, “Nàng tìm được ở chỗ A Thất một phương thuốc tráng dương cho ta à?”
Lý Mạc “xì” một tiếng, đập vào tay y, “Đúng là không biết xấu hổ!”
Cáp Tát Nhĩ bật cười ha ha, ôm lấy eo nàng rồi cúi đầu định che miệng nàng lại, nhưng bờ môi mềm mại ấm áp kia còn chưa tới miệng y thì bàn tay Lý Mạc đã chặn cằm y lại. Sau đó, y nhìn thấy đôi môi nhỏ nhắn của nàng mấp máy vài chữ, “Thiếp có thai rồi.”
Hạnh phúc tới quá bất ngờ khiến yết hầu của Cáp Tát Nhĩ trượt lên trượt xuống mãi nhưng chưa nói nên lời.
Lý Mạc mỉm cười, lại nói tiếp, “Là A Thất tự chẩn mạch cho thiếp, không thể sai được. Trong cung còn có một lão thái y chuyên về phụ khoa nói là… thai này của thiếp, chắc hẳn là con trai.”
Trước đó, Lý Mạc đã sinh hai cô con gái. Hơn nữa, sau khi sinh đứa thứ hai xong thì ba năm nay không mang thai nữa.
Đối với hoàng thất mà nói, phụ nữ không thể sinh ra con trai chính là “nghiệp chướng nặng nề”, Cáp Tát Nhĩ tuy chưa từng đề cập tới chuyện này, càng chưa từng trách nàng dù chỉ một lời, nhưng đương nhiên trong thâm tâm, y vẫn muốn có con trai. Thứ nhất là muốn chặn họng hoàng đế và đám quần thần, thứ hai cũng là để giải quyết nỗi băn khoăn trong lòng y. Vì thế, những lời này của nàng giống như âm thanh của trời cao khiến y phấn khởi trong nháy mắt.
“Thật sao?”
“Thật.” Lý Mạc gật đầu.
“Thật chứ?”
“Thật.”
Cáp Tát Nhĩ kích động tới nỗi không nói nổi thành lời, y nhìn gương mặt đang mỉm cười nhẹ nhàng của Lý Mạc rồi mạnh mẽ xoay người bế nàng lên, xoay tròn trong phòng hết vòng này tới vòng khác. Ban đầu Lý Mạc mặc cho y lăn qua lăn lại, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Một lúc sau, thấy y không có ý định ngơi nghỉ, bụng nàng thấy khó chịu, sắc mặt cũng thay đổi, nàng nhéo mạnh vai y.
“Mau buông thiếp xuống, thiếp muốn ói.”
Cáp Tát Nhĩ vội dừng lại, đặt Lý Mạc lên trên ghế.
“Được được được... Là lỗi của ta, ta quá kích động. Mạc Nhi, nàng không sao chứ?”
Lý Mạc thở ra một hơi nhẹ nhõm, lắc đầu nói, “Xem chàng sung sướng chưa kìa.”
Cáp Tát Nhĩ khẽ cười một tiếng rồi ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nâng bàn tay nàng lên nhẹ nhàng hôn.
“Mạc Nhi, vất vả cho nàng rồi.”
Y không biết những khổ cực khi mang thai nhưng vẫn đau lòng khi thấy Lý Mạc mệt mỏi.
Đây là lần thứ ba nàng mang thai. Lý Mạc là người lạnh lùng, có công việc, có Cẩm Cung, còn có rất nhiều chuyện muốn theo đuổi, lại là người không thích trẻ con nên sau khi thành thân, nàng không hề nghĩ đến chuyện sẽ chìm vào vận mệnh sinh con nối dõi tông đường, nhưng vì Cáp Tát Nhĩ, nàng vẫn cứ mang thai hết lần này tới lần khác...
Gió nhẹ từ từ thổi.
Hai người nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sụ dịu dàng.
Lúc này, Dương Tuyết Vũ ở bên ngoài gọi, “Đại đương gia, Trịnh Nhị Bảo công công tới.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Lý Mạc liếc mắt nhìn Cáp Tát Nhĩ rồi trả lời, “Ngươi cho người chiêu đãi cẩn thận, ta lập tức đến ngay.”
Dương Tuyết Vũ trả lời “vâng” một tiếng rồi tiếng bước chân dần xa.
Lý Mạc thấy Cáp Tát Nhĩ nhíu mày liền siết tay y một chút rồi mỉm cười nói, “Thiếp có chút chuyện, đi một lát sẽ trở lại...”
Nàng đang muốn rời đi nhưng Cáp Tát Nhĩ lại nhanh tay túm nàng lại, “Mạc Nhi...”
Từ lúc vào tân kinh, nàng đã liên tục ba ngày bận rộn công chuyện của Cẩm Cung, không có thời gian theo y. Trước đây Cáp Tát Nhĩ còn có thể chịu được, nhưng giờ nàng đã mang thai rồi mà còn vội đi như vậy, ngoài đau lòng, y còn cảm thấy hơi ghen tị.
“Không đi không được sao?” Y hỏi.
“Không được.” Lý Mạc nói, “Chuyện rất quan trọng.”
Cáp Tát Nhĩ nhăn mày, “Có chuyện gì nàng nói cho ta biết, ta đi thay nàng, nàng đang mang thai, không nên làm lụng vất vả.”
Ánh mắt Lý Mạc hơi trốn tránh, nàng đẩy tay y ra, “Chuyện này hơi bất tiện với chàng.”
Cáp Tát Nhĩ nhìn chăm chăm vào gương mặt nàng, hiểu được một chút, “Có liên quan tới triều đình Nam Yến à?”
Lý Mạc không lảng tránh, gật đầu, “Coi là vậy.”
Cáp Tát Nhĩ thở dài một hơi rồi chậm rãi buông tay, trong giọng nói đầy mùi ghen tức.
“... Ta sống với nàng lâu như thế mà vẫn cứ là người ngoài.”
Lý Mạc sửng sốt rồi cười khẽ một tiếng, không giải thích mà chỉ dặn dò người sắp xếp cho y nghỉ ngơi uống trà, sau khi cài then cửa liền bước đi.
Trong lòng Lý Mạc, phu quân là phu quân, quốc gia là quốc gia. Sinh là người Nam Yến thì vĩnh viễn là người Nam Yến. Nàng là con gái của Lâm An công chúa, là tiểu thư của phủ Hàn quốc công, mặc dù không thể kế thừa tước vị nhưng huyết thống hoàng tộc trên người vẫn còn đó, đại nghĩa dân tộc vẫn còn đó. Hơn nữa, quan hệ giữa nàng và Hạ Sơ Thất khiến nàng vẫn coi chuyện của Nam Yến là chuyện của chính bản thân mình. Tuy nàng đúng là thê tử của Cáp Tát Nhĩ, nhưng chuyện này chỉ giới hạn trong nhà, còn một khi đề cập tới quốc sự, nàng sẽ vĩnh viễn đứng ở phe Nam Yến.
Bao nhiêu năm nay, Bắc Địch và Nam Yến có thể chung sống hòa thuận với nhau, thật ra nàng cũng có công lao.
Cáp Tát Nhĩ từng cười cảm thán rằng, nếu Bắc Địch xâm phạm phương Nam thì chắc chắn Lý Mạc sẽ là người đầu tiên mặc giáp xông ra chiến trường.
Khi đó, y không chỉ phải ứng phó với kẻ thù bên ngoài mà còn phải chú ý tới những ưu sầu trong gia đình.
Đối với mấy chuyện này, lúc nào Lý Mạc cũng chỉ cười mà không nói.
Điều duy nhất nàng có thể làm chính là cố gắng hết sức để điều hòa quan hệ. Vì thế, mấy năm nay, thế lực của Cẩm Cung ngoài phân bố khắp Đại Yến ra thì cũng chầm chậm phát triển tới Mạc Bắc. Đương nhiên, nàng cũng chỉ giới hạn việc phát triển ở mức buôn bán, đưa văn hóa, văn minh của Trung Nguyên vào Mạc Bắc, lại đưa những tài nguyên chất lượng tốt của Mạc Bắc đến Nam Yến, thậm chí còn bắt đầu phái người đi xuống Nam Dương để làm ăn buôn bán. Hạ Sơ Thất từng nói, Lý Mạc hiện giờ đã là nữ nhân giàu có nhất thiên hạ. Cho nên, số ngân lượng mà hằng năm nàng nộp vào quốc khố không ít, song chủ yếu là do hai vợ chồng Sơ Thất và Triệu Tôn lừa bạc của nàng, còn nói một cách hoa mỹ là bọn họ đang đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, giúp nàng tiêu bạc để miễn cho nàng phải âu sầu vì tiêu tiền.
Lý Mạc bị lừa gạt cũng cam tâm tình nguyện.
Ví dụ như chuyện hôm nay cũng vậy.
Khi nàng đi ra, Dương Tuyết Vũ đã dẫn Trịnh Nhị Bảo chờ trong phòng bao.
Bên trong oanh ca yến hót, Trịnh Nhị Bảo bị hai cô nương xinh đẹp châm trà mời uống, gương mặt trắng nõn mập mạp của cậu ta đã cười đến mức nghiêng ngả xiêu vẹo rồi. Không thể không nói, đối với chuyện dạo chơi ngao du chốn thanh lâu kỹ viện kiểu này, có lẽ đàn ông bẩm sinh đều có lòng hiếu kỳ cả. Cho dù Trịnh Nhị Bảo là một thái giám không làm được việc kia, hay dù cho trong nhà cậu ta còn có một kiều thê vô cùng xinh đẹp thì cũng không thể ngăn cản được việc cậu ta lưu luyến, dán chặt hai mắt trên người nhóm tiểu mỹ nhân kia.
Phong thái của những nữ tử thanh lâu là thứ mà một phụ nữ như Nguyệt Dục khó có thể sánh bằng được.
Lý Mạc lắc đầu, cười gọi, “Trịnh Nhị Bảo công công, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Lúc này, Trịnh Nhị Bảo mới thu hồi tầm mắt đặt trên người mấy tiểu mỹ nhân kia mà nhìn sang Lý Mạc, cậu ta vội đứng dậy thi lễ.
“Thái tử phi nương nương hữu lễ, ta vẫn khỏe lắm, không biết… người kia đang ở đâu?”
Lúc trước Lý Mạc truyền lời vào cung, nói rằng Cẩm Tú Lâu phát hiện tung tích của Hồng A Ký, nhưng Lý Mạc không quen thuộc với A Ký, ngoài mấy lần nhìn thấy từ đằng xa thì chưa từng nói chuyện, chỉ với bức họa mà phủ Thuận Thiên truyền ra thì nàng không dám xác định nên mới bảo Hạ Sơ Thất phái người lại đây xem sao. Hạ Sơ Thất phái Trịnh Nhị Bảo tới, thứ nhất là bởi Trịnh Nhị Bảo quen thuộc với A Ký, thứ hai đương nhiên là vì… nàng ấy muốn Nguyệt Dục buồn nôn nên đã đặc biệt dặn dò, bảo Lý Mạc phải “chiêu đãi” Trịnh Nhị Bảo công công thật tốt, phải khiến cậu ta thơm ngào ngạt mà về nhà.
Chuyện thơm ngào ngạt đã làm được rồi, Trịnh Nhị Bảo là một hoạn quan, cũng không làm được nhiều chuyện hơn nữa, Lý Mạc còn có chính sự muốn làm nên không nói lời vô nghĩa nữa, nàng xua tay để mấy cô nương kia đi xuống hết, lúc này mới quay sang Dương Tuyết Vũ đang bĩu môi, “Đi thôi, cùng đi xem người kia thôi.”
Dương Tuyết Vũ đáp lời rồi mở cửa sau của gian phòng này ra, dẫn Trịnh Nhị Bảo và Lý Mạc vào trong viện.
Vừa đi, nàng vừa nói, “Vị khách này ra tay rộng rãi hào phóng, dáng vẻ thanh tú, mặc dù mặc trang phục nam giới nhưng lại giống một cô gái. Ta nhìn gương mặt đó quả thật có nét giống với người trên bức họa của phủ Thuận Thiên nên mới cho vài người âm thầm canh giữ bên ngoài, không để nàng ta rời đi...”
Trịnh Nhị Bảo nghe vậy thì nhíu mày thật chặt.
“Tiểu Vũ cô nương, cô nương có trông thấy người đàn ông trẻ tuổi nào trông giống Kiến Chương Đế hay không?”
Mấy năm gần đây, bọn họ một mực tìm kiếm Kiến Chương Đế nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Điều duy nhất có thể khẳng định đó là Hồng A Ký sẽ ở bên cạnh Kiến Chương Đế.
Cho nên, khi hay tin có người thấy Hồng A Ký ở Cẩm Tú Lâu, bọn họ đều giật mình, lần lần có khi sẽ tìm được Triệu Miên Trạch. Nếu Trịnh Nhị Bảo có thể xác định được đúng người thì cũng đồng nghĩa với việc đã lập được đại công, vì thế, cậu ta vừa khẩn trương lại vừa chờ mong, xoa tay đi theo Dương Tuyết Vũ tới chỗ vị khách kia, lúc tới liền thấy mấy huynh đệ Cẩm Cung trông coi bên ngoài viện bất tỉnh nhân sự, toàn thân mềm nhũn dựa vào tường.
Trịnh Nhị Bảo ngây ra, “Đây là...”
Lý Mạc nhíu mày, trầm giọng quát, “Sao lại thế này?”
Dương Tuyết Vũ sửng sốt, vội vàng sải bước tới phía trước vỗ mấy người đang bất tỉnh kia, lại sai người hầu mang một thùng nước lạnh tới, tạt thẳng lên đầu mấy người đang hôn mê. Mấy tên thủ vệ này run rẩy tỉnh lại, khi thấy Lý Mạc đang đứng trước mặt bọn họ thì cả đám trừng mắt thật lớn, chán nản không thôi.
“Đại đương gia...”
Vẻ mặt họ mơ mơ màng màng.
Rõ ràng là chính bọn họ cũng không hề hay biết sao đột nhiên tất cả lại ngủ gật hết thế này.
Lý Mạc liếc nhìn bọn họ rồi nói, “Còn không mau đi tìm? Dẫn theo nhiều người một chút.”
Mấy người kia vâng dạ đáp lời, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, gương mặt Lý Mạc trở nên trầm trọng, nhìn về phía Trịnh Nhị Bảo, bất đắc dĩ nói, “Nhị Bảo công công, vốn định để ngươi lập công lao, nhưng xem ra không thể hưởng thụ được rồi. Phiền ngươi mau chóng quay về kinh, truyền đạt cho bệ hạ biết. Có lẽ người nọ cũng chưa đi xa được, cho quan phủ ra mặt tìm kiếm thì chắc sẽ đơn giản hơn một chút.”
“Ôi, đành vậy. Nô tài đi đây.”
Trịnh Nhị Bảo nhìn về hướng xuân các ấm áp thơm ngát rồi vội vàng rời đi.
Dương Tuyết Vũ cúi đầu, “Đại đương gia, đều do ta làm không tốt...”
Lý Mạc xua tay, “Không liên quan tới ngươi, là do ta đã sơ suất. Xem ra, nàng ta quả thật là Hồng A Ký. Nếu đã là nàng ta thì chỉ vài người thế này sao có thể ngăn lại được?”
Dương Tuyết Vũ nói, “Đại đương gia chắc chắn nàng ta chính là Hồng A Ký sao?”
Lý Mạc gật đầu, “Ngoài nàng ta ra, ta không nghĩ ra ai khác có bản lĩnh như vậy.”
Hồng A Ký từng là thị vệ của Kiến Chương Đế, được Kiến Chương Đế giao cho trọng trách vừa giám thị vừa bảo hộ cho Hạ Sơ Thất, cho nên bất luận là thân thủ hay khả năng đối nhân xử thế của nàng ta đều cực kì nhạy bén, là loại người trong nghìn người mới có được một. Mấy năm qua, Triệu Miên Trạch có thể ở ngay dưới mí mắt quan phủ mà sống an an ổn ổn, tiêu diêu tự tại như thế, không thể thiếu công lao của Hồng A Ký, nàng ta là kiểu người luôn đề cao tính cảnh giác, sao có thể dễ dàng sa lưới được…”
Dương Tuyết Vũ gật đầu đồng tình rồi thở dài, “Nhưng Đại đương gia à, người không thấy kỳ lạ sao? Bọn họ đã vất vả chạy trốn như vậy, sao lại chui đầu vào lưới, chạy đến phủ Bắc Bình chứ?”
Lý Mạc cười nói, “Chuyện này thì phải hỏi Triệu Miên Trạch rồi.”
Dương Tuyết Vũ “ơ” một tiếng, nửa hiểu nửa không, “Chuyện này thì liên quan gì?”
Lý Mạc thở dài, “Ai bảo hắn ta nhớ nhung A Thất chứ? Hai ngày nữa là sinh nhật của A Thất, sự kiện náo nhiệt như vậy sớm đã truyền khắp thiên hạ rồi, chắc chắn hắn ta cũng đã nghe được tin tức, giờ hắn ta chạy đến phủ Thuận Thiên cũng không có gì kỳ lạ cả. Có điều... hắn ta muốn gặp A Thất xem ra là chuyện không thể rồi.”
Dương Tuyết Vũ nhìn đèn lồng trên hành lang, không khỏi thổn thức.
“Tên hoàng đế này thật là một kẻ đa tình. Giang sơn đã mất mà tình cũng không đổi!”
Lý Mạc trầm mặc một lát, đột nhiên mỉm cười.
“Kẻ đa tình, cũng là kẻ vô tình nhất.”
Ngoài ngoại ô Bắc Bình, một người đàn ông vóc dáng nhỏ gầy đang vội vàng đi vào một khu nông trại. Còn chưa bước vào, gã đã nghe thấy tiếng ho khan vọng ra từ trong phòng thì không khỏi chau mày, nhìn sang Lư Huy đang đứng bên cạnh cửa.
“Thiếu gia ho như vậy, ngươi vẫn còn ở chỗ này làm gì hả?”
Lư Huy oan ức nhìn nàng ta, “Thiếu gia đuổi chúng ta ra ngoài, ta cũng không có cách nào cả.”
Hồng A Ký liếc mắt nhìn về phía tấm mành, kéo Lư Huy tới bên cạnh, thấp giọng nói, “Lư đại ca, có lẽ ta đã khiến Cẩm Cung nghi ngờ rồi, chúng ta không thể tiếp tục ở lại phủ Thuận Thiên được nữa. Sắp tới sinh thần của hoàng hậu, hộ vệ của tân kinh càng lúc càng nghiêm cẩn, chúng ta không có cơ hội trà trộn vào hoàng thành... Cho nên bây giờ phải đi, phải đi ngay trong đêm.”
Lông mày Lư Huy nhíu lại, “Tính tình của thiếu gia thế nào không phải ngươi không biết, ta có nói gì cũng không thuyết phục được người.”
A Ký thở dài trong lòng.
Đối với người bình thường mà nói, phủ Thuận Thiên là thiên đường chốn nhân gian. Nhưng đối với đám người đang chạy trốn như bọn họ lúc này thì nơi đây không khác gì đầm rồng hang hổ, không thể chạm vào được. Một năm nay, sức khỏe Triệu Miên Trạch không tốt cho lắm nhưng tính tình hắn ta lại càng lúc càng cố chấp, dù thế nào cũng phải từ phương Nam trèo non lội suối nghìn dặm xa xôi tới đây, chỉ muốn tìm cơ hội được gặp Triệu Như Na... và người phụ nữ khiến hắn ta ngày nhớ đêm mong kia.
Triệu Như Na ở phủ Định An hầu nhà cao cửa rộng, bình thường nàng ta không hề bước chân ra cửa. Mỗi lần nàng ta rời phủ đều có xe ngựa đi theo, không hề tùy tiện xuất đầu lộ diện. Bọn họ canh giữ ở hầu phủ đã nhiều ngày, từng nhìn thấy Trần Đại Ngưu cưỡi ngựa đi qua vài lần, cũng từng gặp Trần Tông Sưởng nghịch ngợm gây chuyện một lần nhưng chưa từng nhìn thấy Triệu Như Na.
Về phần Hạ Sơ Thất thì muốn gặp còn khó hơn cả lên trời!
Tình thế thì gian nan như vậy nhưng Triệu Miên Trạch lại khăng khăng cố chấp. Hắn ta biết các nước lân bang đều vào thành nhân sinh thần của hoàng hậu nên định nhân cơ hội này trà trộn vào đám người kia, nhưng vì Hồng A Ký lo lắng nên khi nãy mới vào thành thăm dò tin tức trước. Cẩm Tú Lâu là đệ nhất lâu ở phủ Thuận Thiên, cũng là nơi khởi nguồn của nhiều tin tức nhất, nhưng nàng ta thật sự không ngờ rằng chỉ mới một ngày ngắn ngủi, nàng ta đã bị người của Cẩm Cung theo dõi, suýt nữa còn không trốn thoát được.
“Không được, lần này mặc kệ thiếu gia có đồng ý hay không, dù có phải trói người lại thì chúng ta cũng phải đưa người đi.”
Nàng ta vừa nhỏ giọng nói một cách bất chấp, chém đinh chặt sắt xong thì bên trong đã truyền tới tiếng ho khan của Triệu Miên Trạch.
“Ngươi to gan thật, dám nói chuyện như vậy à?”
Hắn ta trách cứ nàng ta, nhưng trong lời nói cũng không có mấy ý quở trách, thậm chí còn có một tia ấm áp, vui vẻ lẫn bất đắc dĩ. Là bất đắc dĩ đối với nàng ta.
A Ký cười nhẹ một tiếng, lại cao giọng nói, “Thuộc hạ nghĩ như vậy đó, mong thiếu gia chớ trách.”
Một hồi lâu sau Triệu Miên Trạch vẫn không lên tiếng, giống như đang tự hỏi gì đó.
Ngay khi A Ký nghĩ rằng hắn ta sẽ không nói tiếp nữa thì lại nghe thấy tiếng thở dài nhã nhặn của hắn ta.
“Ngươi vào đây nói chuyện đi.”
Con đường lót đá xanh ở đường Trường An ẩm ướt, trơn trượt mà lạnh lẽo.
Cáp Tát Nhĩ cưỡi trên con tuấn mã màu đen, dẫn tên thị vệ Hồ Hòa Lỗ đi một cách huênh hoang.
Sau đó bọn họ rẽ vào Cẩm Tú Lâu trong con phố phồn hoa rực rỡ.
Phủ Thuận Thiên không có vẻ phong nguyệt của sông Tần Hoài như phủ Ứng Thiên, so với Cẩm Tú Lâu của thành Kim Lăng, Cẩm Tú Lâu của phủ Thuận Thiên thiếu đi sự mềm mại của chốn Giang Nam, nhưng tấm biển màu vàng kim, đèn lồng đỏ thẫm, mái hiên mang khí thế cũng khiến hơi thở của nơi này không hề kém phần kiều diễm, tạo nên thứ phong tình riêng mà Kim Lăng không hề có.
Hồ Hòa Lỗ theo sát bên cạnh Cáp Tát Nhĩ, nhìn thấy tấm biển hiệu trước tòa nhà thì sốt ruột tới mức nhíu mày thật chặt.
“Thái tử điện hạ, thái tử phi... thật sự ở nơi này sao?”
Cáp Tát Nhĩ chỉ “ừ” một tiếng, không nhiều lời với y.
Hồ Hòa Lỗ cụp mắt, vô cùng đau khổ mà lẩm bẩm nói, “Nhưng nơi này không phải là thanh lâu sao? Nơi trăng hoa, dơ bẩn, hạ lưu đến mức không thể chịu nổi này, sao thái tử phi nương nương... có thể ở lại nơi này suốt bao lâu nay để người khác đàm tiếu được?”
Ba ngày trước, bọn họ đã tới kinh đô mới của Nam Yến. Lần này họ tới là để chúc mừng sinh thần của hoàng hậu nương nương Nam Yến.
Nhưng mà cái vị đã trở thành thái tử phi của Bắc Địch mấy năm nay – Lý Mạc lại không hề ở trong dịch quán của phủ Thuận Thiên, cũng không ở lại tòa nhà mà triều đình Nam Yến sắp xếp cho sứ thần nước ngoài mà lại cứ phải tới ở tại Cẩm Tú Lâu trên danh nghĩa của Cẩm Cung này. Ngay cả một người mà một chữ Trung Nguyên bẻ đôi cũng không biết như Hồ Hòa Lỗ cũng biết rằng đây là nơi trăng gió, huống chi là người bên ngoài? Hồ Hòa Lỗ sợ vì Lý Mạc đang ở thanh lâu mà Cáp Tát Nhĩ sẽ bị người ta gài bẫy nên vội ghìm dây cương lại khiến con ngựa khựng lại không bước tiếp.
“Thái tử điện hạ...”
Cáp Tát Nhĩ quay đầu lại, “Sao?”
Hồ Hòa Lỗ do dự nói, “Nếu chúng ta cứ thế mà đi vào thì có lẽ sẽ phải chịu những lời đồn đại không tốt lắm. Chi bằng chúng ta sai người âm thầm đón thái tử phi về?”
Cáp Tát Nhĩ nhìn thường phục thông thường trên người y rồi bình tĩnh nói, “Trong lòng có ma, nhìn đâu cũng thấy ma. Trong lòng là Phật, nhìn đâu cũng ra Phật.”
Hồ Hòa Lỗ ngây ra một lúc rồi gãi đầu, “... Thuộc hạ không hiểu.”
Cáp Tát Nhĩ nhìn y, trong mắt chợt lóe lên sự đồng tình.
“Ngươi nghĩ đây là thanh lâu thì nó thật sự sẽ là thanh lâu.”
Thanh lâu là thanh lâu, chẳng lẽ còn có thể là quán trà hay quán rượu chắc? Hồ Hòa Lỗ vẫn không hiểu gì cả, nhưng Cáp Tát Nhĩ đã cưỡi ngựa bước nhanh về phía trước.
Hồ Hòa Lỗ thở dài rồi đuổi theo.
Cư dân trong thành Bắc Bình vốn không ít, lại thêm mấy năm khi Triệu Tôn là phiên vương ở đây, thêm chuyện kinh sư mới cũng được dời tới đây nên mật độ dân cư càng lúc càng đông đúc. Bởi vậy, việc làm ăn của Cẩm Tú Lâu được mệnh danh là chốn thanh lâu ca vũ số một ở thành Bắc Bình cũng vô cùng hưng thịnh. Dòng người tấp nập, tiếng đàn tiếng sáo du dương, những giọng nói mềm mại, nũng nịu khiến cho người vốn quen sống với phong cách “phóng khoáng” ở Mạc Bắc như Hồ Hòa Lỗ nhìn mà không chuyển mắt đi được.
“Người Nam Yến quả thật rất hạnh phúc.”
Y cảm thán, đây cũng là lời thể hiện cho tiếng lòng của người Mạc Bắc.
Mà điều này dường như cũng là nguyên nhân của hơn mười năm chiến tranh liên miên vừa qua.
Nói gì thì nói, ngọn nguồn của chiến tranh quả thật là vì muốn cướp đoạt và nắm giữ tài nguyên cho cuộc sống.
Nếu là trước kia thì Cáp Tát Nhĩ sẽ nói: Muốn ư? Vậy thì cứ đến cướp thôi.
Nhưng khi nghĩ đến người đàn ông trong hoàng thành và người phụ nữ đang ở trong Cẩm Tú Lâu kia thì y lại chỉ có thể lạnh lùng nói, “Muốn ư? Vậy ta sẽ nói cho con ta, để con của ta nói cho cháu của ta, rồi lại để cháu của ta nói với con của nó rằng… Nếu sau này chúng có cơ hội thì nhất định phải tới để đoạt lấy.”
Hồ Hòa Lỗ: “...”
Cẩm Tú Lâu không chỉ có tiểu nhị nhiệt tình tiến lên đón khách, buộc ngựa mà còn có cả những cô nương xinh đẹp đang tươi cười chào đón, họ đón hai người vào trong, cho bọn y hưởng thụ sự tiếp đón vô cùng chu đáo, nhiệt tình. Cẩm Cung đã phát triển hơn mười năm, từ lâu đã như cá chép hóa rồng, không còn là nơi mà mấy đám ô hợp lúc trước có thể bì kịp, bọn họ không chỉ có quan hệ với triều đình mà địa vị trên giang hồ cũng là thứ mà những phường hội thông thường không thể lay động được. Dù cho bọn họ có lộ mặt hay giấu mặt thì một khi đã là sản nghiệp mà Cẩm Cung gây dựng, chỉ cần là mở cửa hành nghề buôn bán, không quan tâm là sòng bạc, quán trà hay thanh lâu tửu quán thì thái độ phục vụ luôn luôn là hạng nhất, vì thế cho nên Hồ Hòa Lỗ mới giống như một đại lão gia, được mấy cô nương ôm cánh tay vô cùng săn sóc đi vào phòng khiến đầu óc y trở nên hồ đồ, xương cốt trong người cũng mềm nhũn, ngoài quay đầu, bày ra vẻ mặt cầu xin nhìn Cáp Tát Nhĩ ra thì không làm được gì nữa cả.
“Thái tử điện hạ, xin người cứu ta với...”
Cáp Tát Nhĩ nhìn y đầy vẻ vô tội, lại nhìn thoáng qua Lý Mạc đang đứng trên hành lang nửa cười nửa không mà bất đắc dĩ nói, “Thái tử phi thấy ngươi vất vả nên đặc biệt chuẩn bị vài hồng nhan tri kỷ chăm sóc cho ngươi, ngươi cứ hưởng thụ cho tốt đi, không cần lo lắng cho bổn cung.” Dứt lời, y không thèm để ý đến gương mặt đỏ bừng như tôm luộc của Hồ Hòa Lỗ nữa mà mỉm cười bước về phía Lý Mạc.
“Mạc Nhi...”
Sau lưng y là Hồ Hòa Lỗ chỉ biết khóc thét, còn các cô nương xung quanh thì cười duyên. Trước mặt y là nụ cười và dáng người duyên dáng của Lý Mạc, y sẽ lựa chọn thế nào thì đương nhiên là không cần nói cũng biết.
Lý Mạc thản nhiên nhìn y, không nói gì mà chỉ đón y vào phòng riêng của nàng trong Cẩm Tú Lâu, lại để thị nữ dâng trà cho Cáp Tát Nhĩ, đến khi chỉ còn lại hai người bọn họ thì nàng mới nói, “Sao đột nhiên lại tới đây? Không phải chàng khinh thường việc bước chân vào mấy chỗ thế này sao?”
Cáp Tát Nhĩ ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế mềm lót thảm gấm, ho nhẹ một tiếng rồi cười nói, “Ái phi đang ở đây, sao bổn cung có thể không đến chứ?”
Lý Mạc nghiêng người nhìn y, chỉ mỉm cười không đáp.
Cáp Tát Nhĩ bỗng chốc lại nhíu mày, “Chỉ là thương cho Hồ Hòa Lỗ, hắn còn chưa cưới vợ mà đã bị các cô nương chà đạp rồi...”
Khóe môi Lý Mạc khẽ nhếch lên, nàng nhìn y chăm chú không hề chớp mắt, “Sự hy sinh của hắn là đáng giá mà.”
Lúc Hồ Hòa Lỗ nói Cẩm Tú Lâu dơ bẩn nhưng khi ấy Cáp Tát Nhĩ lại không hề ngăn cản nên y cũng chột dạ. Y khẽ nhếch môi, gật đầu đồng tình không có một chút tiết tháo nào, còn nghiêm túc nói, “Mạc Nhi nói không sai. Nàng yên tâm, bản thân ta vô cùng trong sạch, nếu không hy sinh hắn thì chẳng lẽ ta lại hy sinh chính mình sao? Hơn nữa... ta thấy dáng vẻ của hắn cũng đang hưởng thụ lắm, nói không chừng sau này hắn còn phải cảm kích nàng và ta đó.”
Lý Mạc cười khẽ, “Vậy thái tử điện hạ, chàng có muốn hưởng thụ không?”
Cáp Tát Nhĩ cười gượng một tiếng, không ngừng xua tay, “Không được không được, ân của mỹ nhân không thể nhận được.” Nói đến đây, y trộm liếc mắt nhìn sắc mặt bình thản không rõ ý tứ của Lý Mạc, gượng gạo ho khan một tiếng rồi vội thay đổi đề tài, “Nhưng mà mạng lưới tình báo của Mạc Nhi đã khiến vi phu đây phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Hồ Hòa Lỗ chỉ tùy tiện nói vài câu trên đường… mà đã rơi vào tai nàng rồi. Vậy thì từ giờ, trong thiên hạ này, liệu có bí mật nào qua được mắt nàng hay không?”
Lý Mạc khẽ cười một tiếng, “Chàng đánh giá cao thiếp rồi, Cẩm Cung làm gì có nhiều nhân lực và vật lực đi giám thị khắp thiên hạ như vậy chứ? Thêm nữa, chuyện của người ngoài thì sao thiếp phải khổ công chú ý làm gì? Chẳng qua là đối với thái tử điện hạ, thiếp phá lệ chiếu cố hơn một chút mà thôi. Phải biết rằng, tân kinh phồn hoa rực rỡ, vô số cô gái từ Bắc tới Nam đều muốn tới làm khách trên giường của chàng, nếu thiếp không cẩn thận, một ngày nào đó chàng bị người ta ăn mất, khi ấy thiếp có hối hận thì đã muộn, khóc cũng không có nơi nào mà khóc.”
“...”
Sau khi thành hôn, Lý Mạc đã nói chuyện nhiều hơn, tính tình cũng dịu dàng hơn rất nhiều. Nhưng thỉnh thoảng nàng lại nói ra một câu khiến Cáp Tát Nhĩ không thể chống đỡ nổi.
Hai người bọn họ cứ thế nhìn nhau trong giây lát, cuối cùng y than một tiếng rồi phá tan sự yên tĩnh.
“Nàng đúng thật là, rõ ràng nàng thông minh như vậy, tội gì phải giả ngu chứ?”
Lý Mạc cười khẽ, “Ý chàng là gì?”
Cáp Tát Nhĩ cười nói, “Tâm tư của ta đối với nàng thế nào, sao nàng lại không biết chứ?”
Trên môi Lý Mạc vẫn nở nụ cười, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, “Tâm tư của thiếp thế nào, chẳng lẽ chàng lại không biết hay sao?”
Cáp Tát Nhĩ mỉm cười, cầm lấy tay Lý mạc, “Ta biết.”
Bởi vì triều đình Nam Yến tổ chức sinh nhật cho hoàng hậu nương nương một cách vô cùng long trọng nên chư quốc bốn phương, tám hướng đều tới mừng, tân kinh hiện giờ có thể nói là long xà hỗn tạp, sóng ngầm mãnh liệt từ trong ra tới ngoài. Cáp Tát Nhĩ là thái tử của Bắc Địch, có không ít thị vệ đi theo, cũng có cả Cẩm Y vệ do Nam Yến đặc biệt phái ra âm thầm bảo hộ nhưng Lý Mạc vẫn lo lắng. Nàng lăn lộn trên giang hồ đã lâu, đương nhiên hiểu người trên giang hồ hành động không theo lẽ thường, vì muốn bảo vệ cho Cáp Tát Nhĩ mà từ khi bọn họ vào tân kinh, người của Cẩm Cung đã đưa Cáp Tát Nhĩ vào phạm vi bảo hộ của mình.
Chuyện này, Cáp Tát Nhĩ biết và vô cùng cảm động.
Y nắm tay Lý Mạc thật chặt rồi nói, “Mạc Nhi, vất vả cho nàng rồi.”
Lý Mạc nhìn y, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, “Cũng vất vả cho chàng khi có thể khoan dung cho thiếp như vậy.”
Suốt mấy năm qua, việc Lý Mạc hành xử theo cách đặc biệt cùng với cá tính lạnh lùng của nàng thường bị triều thần Bắc Địch lên án, nếu không có Cáp Tát Nhĩ trong tối ngoài sáng che chở thì làm sao nàng có thể ung dung tự tại như vậy được? Lý Mạc cũng biết, lão hoàng đế Bắc Địch lâu nay vẫn không vừa mắt với nàng, nhưng ngại mặt mũi con trai nên mới không động tới mình, thậm chí còn khoan dung cho việc một mình nàng độc chiếm hậu cung của thái tử.
“Vì thế...” Lý Mạc kéo dài giọng, lòng bàn tay nàng dịu dàng đặt lên bụng mình, trong mắt ẩn chứa tia sáng dịu dàng khẽ chuyển động, “Sa mạc ca ca, thiếp cũng có một tin tức vô cùng tốt muốn nói cho chàng biết.”
Cáp Tát Nhĩ kéo tay nàng, thuận thế ôm nàng vào lòng.
“Chuyện gì?”
Lý Mạc ngẩng đầu, “Chàng đoán thử xem?”
Lý Mạc cố nhịn không nói ra, Cáp Tát Nhĩ nhìn thấy nhưng y chỉ mỉm cười ở trong lòng.
Nhưng làm sao mà y đoán ra được chứ? Y làm bộ đứng đắn nói, “Nàng tìm được ở chỗ A Thất một phương thuốc tráng dương cho ta à?”
Lý Mạc “xì” một tiếng, đập vào tay y, “Đúng là không biết xấu hổ!”
Cáp Tát Nhĩ bật cười ha ha, ôm lấy eo nàng rồi cúi đầu định che miệng nàng lại, nhưng bờ môi mềm mại ấm áp kia còn chưa tới miệng y thì bàn tay Lý Mạc đã chặn cằm y lại. Sau đó, y nhìn thấy đôi môi nhỏ nhắn của nàng mấp máy vài chữ, “Thiếp có thai rồi.”
Hạnh phúc tới quá bất ngờ khiến yết hầu của Cáp Tát Nhĩ trượt lên trượt xuống mãi nhưng chưa nói nên lời.
Lý Mạc mỉm cười, lại nói tiếp, “Là A Thất tự chẩn mạch cho thiếp, không thể sai được. Trong cung còn có một lão thái y chuyên về phụ khoa nói là… thai này của thiếp, chắc hẳn là con trai.”
Trước đó, Lý Mạc đã sinh hai cô con gái. Hơn nữa, sau khi sinh đứa thứ hai xong thì ba năm nay không mang thai nữa.
Đối với hoàng thất mà nói, phụ nữ không thể sinh ra con trai chính là “nghiệp chướng nặng nề”, Cáp Tát Nhĩ tuy chưa từng đề cập tới chuyện này, càng chưa từng trách nàng dù chỉ một lời, nhưng đương nhiên trong thâm tâm, y vẫn muốn có con trai. Thứ nhất là muốn chặn họng hoàng đế và đám quần thần, thứ hai cũng là để giải quyết nỗi băn khoăn trong lòng y. Vì thế, những lời này của nàng giống như âm thanh của trời cao khiến y phấn khởi trong nháy mắt.
“Thật sao?”
“Thật.” Lý Mạc gật đầu.
“Thật chứ?”
“Thật.”
Cáp Tát Nhĩ kích động tới nỗi không nói nổi thành lời, y nhìn gương mặt đang mỉm cười nhẹ nhàng của Lý Mạc rồi mạnh mẽ xoay người bế nàng lên, xoay tròn trong phòng hết vòng này tới vòng khác. Ban đầu Lý Mạc mặc cho y lăn qua lăn lại, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng. Một lúc sau, thấy y không có ý định ngơi nghỉ, bụng nàng thấy khó chịu, sắc mặt cũng thay đổi, nàng nhéo mạnh vai y.
“Mau buông thiếp xuống, thiếp muốn ói.”
Cáp Tát Nhĩ vội dừng lại, đặt Lý Mạc lên trên ghế.
“Được được được... Là lỗi của ta, ta quá kích động. Mạc Nhi, nàng không sao chứ?”
Lý Mạc thở ra một hơi nhẹ nhõm, lắc đầu nói, “Xem chàng sung sướng chưa kìa.”
Cáp Tát Nhĩ khẽ cười một tiếng rồi ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nâng bàn tay nàng lên nhẹ nhàng hôn.
“Mạc Nhi, vất vả cho nàng rồi.”
Y không biết những khổ cực khi mang thai nhưng vẫn đau lòng khi thấy Lý Mạc mệt mỏi.
Đây là lần thứ ba nàng mang thai. Lý Mạc là người lạnh lùng, có công việc, có Cẩm Cung, còn có rất nhiều chuyện muốn theo đuổi, lại là người không thích trẻ con nên sau khi thành thân, nàng không hề nghĩ đến chuyện sẽ chìm vào vận mệnh sinh con nối dõi tông đường, nhưng vì Cáp Tát Nhĩ, nàng vẫn cứ mang thai hết lần này tới lần khác...
Gió nhẹ từ từ thổi.
Hai người nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sụ dịu dàng.
Lúc này, Dương Tuyết Vũ ở bên ngoài gọi, “Đại đương gia, Trịnh Nhị Bảo công công tới.”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Lý Mạc liếc mắt nhìn Cáp Tát Nhĩ rồi trả lời, “Ngươi cho người chiêu đãi cẩn thận, ta lập tức đến ngay.”
Dương Tuyết Vũ trả lời “vâng” một tiếng rồi tiếng bước chân dần xa.
Lý Mạc thấy Cáp Tát Nhĩ nhíu mày liền siết tay y một chút rồi mỉm cười nói, “Thiếp có chút chuyện, đi một lát sẽ trở lại...”
Nàng đang muốn rời đi nhưng Cáp Tát Nhĩ lại nhanh tay túm nàng lại, “Mạc Nhi...”
Từ lúc vào tân kinh, nàng đã liên tục ba ngày bận rộn công chuyện của Cẩm Cung, không có thời gian theo y. Trước đây Cáp Tát Nhĩ còn có thể chịu được, nhưng giờ nàng đã mang thai rồi mà còn vội đi như vậy, ngoài đau lòng, y còn cảm thấy hơi ghen tị.
“Không đi không được sao?” Y hỏi.
“Không được.” Lý Mạc nói, “Chuyện rất quan trọng.”
Cáp Tát Nhĩ nhăn mày, “Có chuyện gì nàng nói cho ta biết, ta đi thay nàng, nàng đang mang thai, không nên làm lụng vất vả.”
Ánh mắt Lý Mạc hơi trốn tránh, nàng đẩy tay y ra, “Chuyện này hơi bất tiện với chàng.”
Cáp Tát Nhĩ nhìn chăm chăm vào gương mặt nàng, hiểu được một chút, “Có liên quan tới triều đình Nam Yến à?”
Lý Mạc không lảng tránh, gật đầu, “Coi là vậy.”
Cáp Tát Nhĩ thở dài một hơi rồi chậm rãi buông tay, trong giọng nói đầy mùi ghen tức.
“... Ta sống với nàng lâu như thế mà vẫn cứ là người ngoài.”
Lý Mạc sửng sốt rồi cười khẽ một tiếng, không giải thích mà chỉ dặn dò người sắp xếp cho y nghỉ ngơi uống trà, sau khi cài then cửa liền bước đi.
Trong lòng Lý Mạc, phu quân là phu quân, quốc gia là quốc gia. Sinh là người Nam Yến thì vĩnh viễn là người Nam Yến. Nàng là con gái của Lâm An công chúa, là tiểu thư của phủ Hàn quốc công, mặc dù không thể kế thừa tước vị nhưng huyết thống hoàng tộc trên người vẫn còn đó, đại nghĩa dân tộc vẫn còn đó. Hơn nữa, quan hệ giữa nàng và Hạ Sơ Thất khiến nàng vẫn coi chuyện của Nam Yến là chuyện của chính bản thân mình. Tuy nàng đúng là thê tử của Cáp Tát Nhĩ, nhưng chuyện này chỉ giới hạn trong nhà, còn một khi đề cập tới quốc sự, nàng sẽ vĩnh viễn đứng ở phe Nam Yến.
Bao nhiêu năm nay, Bắc Địch và Nam Yến có thể chung sống hòa thuận với nhau, thật ra nàng cũng có công lao.
Cáp Tát Nhĩ từng cười cảm thán rằng, nếu Bắc Địch xâm phạm phương Nam thì chắc chắn Lý Mạc sẽ là người đầu tiên mặc giáp xông ra chiến trường.
Khi đó, y không chỉ phải ứng phó với kẻ thù bên ngoài mà còn phải chú ý tới những ưu sầu trong gia đình.
Đối với mấy chuyện này, lúc nào Lý Mạc cũng chỉ cười mà không nói.
Điều duy nhất nàng có thể làm chính là cố gắng hết sức để điều hòa quan hệ. Vì thế, mấy năm nay, thế lực của Cẩm Cung ngoài phân bố khắp Đại Yến ra thì cũng chầm chậm phát triển tới Mạc Bắc. Đương nhiên, nàng cũng chỉ giới hạn việc phát triển ở mức buôn bán, đưa văn hóa, văn minh của Trung Nguyên vào Mạc Bắc, lại đưa những tài nguyên chất lượng tốt của Mạc Bắc đến Nam Yến, thậm chí còn bắt đầu phái người đi xuống Nam Dương để làm ăn buôn bán. Hạ Sơ Thất từng nói, Lý Mạc hiện giờ đã là nữ nhân giàu có nhất thiên hạ. Cho nên, số ngân lượng mà hằng năm nàng nộp vào quốc khố không ít, song chủ yếu là do hai vợ chồng Sơ Thất và Triệu Tôn lừa bạc của nàng, còn nói một cách hoa mỹ là bọn họ đang đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, giúp nàng tiêu bạc để miễn cho nàng phải âu sầu vì tiêu tiền.
Lý Mạc bị lừa gạt cũng cam tâm tình nguyện.
Ví dụ như chuyện hôm nay cũng vậy.
Khi nàng đi ra, Dương Tuyết Vũ đã dẫn Trịnh Nhị Bảo chờ trong phòng bao.
Bên trong oanh ca yến hót, Trịnh Nhị Bảo bị hai cô nương xinh đẹp châm trà mời uống, gương mặt trắng nõn mập mạp của cậu ta đã cười đến mức nghiêng ngả xiêu vẹo rồi. Không thể không nói, đối với chuyện dạo chơi ngao du chốn thanh lâu kỹ viện kiểu này, có lẽ đàn ông bẩm sinh đều có lòng hiếu kỳ cả. Cho dù Trịnh Nhị Bảo là một thái giám không làm được việc kia, hay dù cho trong nhà cậu ta còn có một kiều thê vô cùng xinh đẹp thì cũng không thể ngăn cản được việc cậu ta lưu luyến, dán chặt hai mắt trên người nhóm tiểu mỹ nhân kia.
Phong thái của những nữ tử thanh lâu là thứ mà một phụ nữ như Nguyệt Dục khó có thể sánh bằng được.
Lý Mạc lắc đầu, cười gọi, “Trịnh Nhị Bảo công công, đã lâu không gặp, vẫn khỏe chứ?”
Lúc này, Trịnh Nhị Bảo mới thu hồi tầm mắt đặt trên người mấy tiểu mỹ nhân kia mà nhìn sang Lý Mạc, cậu ta vội đứng dậy thi lễ.
“Thái tử phi nương nương hữu lễ, ta vẫn khỏe lắm, không biết… người kia đang ở đâu?”
Lúc trước Lý Mạc truyền lời vào cung, nói rằng Cẩm Tú Lâu phát hiện tung tích của Hồng A Ký, nhưng Lý Mạc không quen thuộc với A Ký, ngoài mấy lần nhìn thấy từ đằng xa thì chưa từng nói chuyện, chỉ với bức họa mà phủ Thuận Thiên truyền ra thì nàng không dám xác định nên mới bảo Hạ Sơ Thất phái người lại đây xem sao. Hạ Sơ Thất phái Trịnh Nhị Bảo tới, thứ nhất là bởi Trịnh Nhị Bảo quen thuộc với A Ký, thứ hai đương nhiên là vì… nàng ấy muốn Nguyệt Dục buồn nôn nên đã đặc biệt dặn dò, bảo Lý Mạc phải “chiêu đãi” Trịnh Nhị Bảo công công thật tốt, phải khiến cậu ta thơm ngào ngạt mà về nhà.
Chuyện thơm ngào ngạt đã làm được rồi, Trịnh Nhị Bảo là một hoạn quan, cũng không làm được nhiều chuyện hơn nữa, Lý Mạc còn có chính sự muốn làm nên không nói lời vô nghĩa nữa, nàng xua tay để mấy cô nương kia đi xuống hết, lúc này mới quay sang Dương Tuyết Vũ đang bĩu môi, “Đi thôi, cùng đi xem người kia thôi.”
Dương Tuyết Vũ đáp lời rồi mở cửa sau của gian phòng này ra, dẫn Trịnh Nhị Bảo và Lý Mạc vào trong viện.
Vừa đi, nàng vừa nói, “Vị khách này ra tay rộng rãi hào phóng, dáng vẻ thanh tú, mặc dù mặc trang phục nam giới nhưng lại giống một cô gái. Ta nhìn gương mặt đó quả thật có nét giống với người trên bức họa của phủ Thuận Thiên nên mới cho vài người âm thầm canh giữ bên ngoài, không để nàng ta rời đi...”
Trịnh Nhị Bảo nghe vậy thì nhíu mày thật chặt.
“Tiểu Vũ cô nương, cô nương có trông thấy người đàn ông trẻ tuổi nào trông giống Kiến Chương Đế hay không?”
Mấy năm gần đây, bọn họ một mực tìm kiếm Kiến Chương Đế nhưng vẫn bặt vô âm tín.
Điều duy nhất có thể khẳng định đó là Hồng A Ký sẽ ở bên cạnh Kiến Chương Đế.
Cho nên, khi hay tin có người thấy Hồng A Ký ở Cẩm Tú Lâu, bọn họ đều giật mình, lần lần có khi sẽ tìm được Triệu Miên Trạch. Nếu Trịnh Nhị Bảo có thể xác định được đúng người thì cũng đồng nghĩa với việc đã lập được đại công, vì thế, cậu ta vừa khẩn trương lại vừa chờ mong, xoa tay đi theo Dương Tuyết Vũ tới chỗ vị khách kia, lúc tới liền thấy mấy huynh đệ Cẩm Cung trông coi bên ngoài viện bất tỉnh nhân sự, toàn thân mềm nhũn dựa vào tường.
Trịnh Nhị Bảo ngây ra, “Đây là...”
Lý Mạc nhíu mày, trầm giọng quát, “Sao lại thế này?”
Dương Tuyết Vũ sửng sốt, vội vàng sải bước tới phía trước vỗ mấy người đang bất tỉnh kia, lại sai người hầu mang một thùng nước lạnh tới, tạt thẳng lên đầu mấy người đang hôn mê. Mấy tên thủ vệ này run rẩy tỉnh lại, khi thấy Lý Mạc đang đứng trước mặt bọn họ thì cả đám trừng mắt thật lớn, chán nản không thôi.
“Đại đương gia...”
Vẻ mặt họ mơ mơ màng màng.
Rõ ràng là chính bọn họ cũng không hề hay biết sao đột nhiên tất cả lại ngủ gật hết thế này.
Lý Mạc liếc nhìn bọn họ rồi nói, “Còn không mau đi tìm? Dẫn theo nhiều người một chút.”
Mấy người kia vâng dạ đáp lời, nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, gương mặt Lý Mạc trở nên trầm trọng, nhìn về phía Trịnh Nhị Bảo, bất đắc dĩ nói, “Nhị Bảo công công, vốn định để ngươi lập công lao, nhưng xem ra không thể hưởng thụ được rồi. Phiền ngươi mau chóng quay về kinh, truyền đạt cho bệ hạ biết. Có lẽ người nọ cũng chưa đi xa được, cho quan phủ ra mặt tìm kiếm thì chắc sẽ đơn giản hơn một chút.”
“Ôi, đành vậy. Nô tài đi đây.”
Trịnh Nhị Bảo nhìn về hướng xuân các ấm áp thơm ngát rồi vội vàng rời đi.
Dương Tuyết Vũ cúi đầu, “Đại đương gia, đều do ta làm không tốt...”
Lý Mạc xua tay, “Không liên quan tới ngươi, là do ta đã sơ suất. Xem ra, nàng ta quả thật là Hồng A Ký. Nếu đã là nàng ta thì chỉ vài người thế này sao có thể ngăn lại được?”
Dương Tuyết Vũ nói, “Đại đương gia chắc chắn nàng ta chính là Hồng A Ký sao?”
Lý Mạc gật đầu, “Ngoài nàng ta ra, ta không nghĩ ra ai khác có bản lĩnh như vậy.”
Hồng A Ký từng là thị vệ của Kiến Chương Đế, được Kiến Chương Đế giao cho trọng trách vừa giám thị vừa bảo hộ cho Hạ Sơ Thất, cho nên bất luận là thân thủ hay khả năng đối nhân xử thế của nàng ta đều cực kì nhạy bén, là loại người trong nghìn người mới có được một. Mấy năm qua, Triệu Miên Trạch có thể ở ngay dưới mí mắt quan phủ mà sống an an ổn ổn, tiêu diêu tự tại như thế, không thể thiếu công lao của Hồng A Ký, nàng ta là kiểu người luôn đề cao tính cảnh giác, sao có thể dễ dàng sa lưới được…”
Dương Tuyết Vũ gật đầu đồng tình rồi thở dài, “Nhưng Đại đương gia à, người không thấy kỳ lạ sao? Bọn họ đã vất vả chạy trốn như vậy, sao lại chui đầu vào lưới, chạy đến phủ Bắc Bình chứ?”
Lý Mạc cười nói, “Chuyện này thì phải hỏi Triệu Miên Trạch rồi.”
Dương Tuyết Vũ “ơ” một tiếng, nửa hiểu nửa không, “Chuyện này thì liên quan gì?”
Lý Mạc thở dài, “Ai bảo hắn ta nhớ nhung A Thất chứ? Hai ngày nữa là sinh nhật của A Thất, sự kiện náo nhiệt như vậy sớm đã truyền khắp thiên hạ rồi, chắc chắn hắn ta cũng đã nghe được tin tức, giờ hắn ta chạy đến phủ Thuận Thiên cũng không có gì kỳ lạ cả. Có điều... hắn ta muốn gặp A Thất xem ra là chuyện không thể rồi.”
Dương Tuyết Vũ nhìn đèn lồng trên hành lang, không khỏi thổn thức.
“Tên hoàng đế này thật là một kẻ đa tình. Giang sơn đã mất mà tình cũng không đổi!”
Lý Mạc trầm mặc một lát, đột nhiên mỉm cười.
“Kẻ đa tình, cũng là kẻ vô tình nhất.”
Ngoài ngoại ô Bắc Bình, một người đàn ông vóc dáng nhỏ gầy đang vội vàng đi vào một khu nông trại. Còn chưa bước vào, gã đã nghe thấy tiếng ho khan vọng ra từ trong phòng thì không khỏi chau mày, nhìn sang Lư Huy đang đứng bên cạnh cửa.
“Thiếu gia ho như vậy, ngươi vẫn còn ở chỗ này làm gì hả?”
Lư Huy oan ức nhìn nàng ta, “Thiếu gia đuổi chúng ta ra ngoài, ta cũng không có cách nào cả.”
Hồng A Ký liếc mắt nhìn về phía tấm mành, kéo Lư Huy tới bên cạnh, thấp giọng nói, “Lư đại ca, có lẽ ta đã khiến Cẩm Cung nghi ngờ rồi, chúng ta không thể tiếp tục ở lại phủ Thuận Thiên được nữa. Sắp tới sinh thần của hoàng hậu, hộ vệ của tân kinh càng lúc càng nghiêm cẩn, chúng ta không có cơ hội trà trộn vào hoàng thành... Cho nên bây giờ phải đi, phải đi ngay trong đêm.”
Lông mày Lư Huy nhíu lại, “Tính tình của thiếu gia thế nào không phải ngươi không biết, ta có nói gì cũng không thuyết phục được người.”
A Ký thở dài trong lòng.
Đối với người bình thường mà nói, phủ Thuận Thiên là thiên đường chốn nhân gian. Nhưng đối với đám người đang chạy trốn như bọn họ lúc này thì nơi đây không khác gì đầm rồng hang hổ, không thể chạm vào được. Một năm nay, sức khỏe Triệu Miên Trạch không tốt cho lắm nhưng tính tình hắn ta lại càng lúc càng cố chấp, dù thế nào cũng phải từ phương Nam trèo non lội suối nghìn dặm xa xôi tới đây, chỉ muốn tìm cơ hội được gặp Triệu Như Na... và người phụ nữ khiến hắn ta ngày nhớ đêm mong kia.
Triệu Như Na ở phủ Định An hầu nhà cao cửa rộng, bình thường nàng ta không hề bước chân ra cửa. Mỗi lần nàng ta rời phủ đều có xe ngựa đi theo, không hề tùy tiện xuất đầu lộ diện. Bọn họ canh giữ ở hầu phủ đã nhiều ngày, từng nhìn thấy Trần Đại Ngưu cưỡi ngựa đi qua vài lần, cũng từng gặp Trần Tông Sưởng nghịch ngợm gây chuyện một lần nhưng chưa từng nhìn thấy Triệu Như Na.
Về phần Hạ Sơ Thất thì muốn gặp còn khó hơn cả lên trời!
Tình thế thì gian nan như vậy nhưng Triệu Miên Trạch lại khăng khăng cố chấp. Hắn ta biết các nước lân bang đều vào thành nhân sinh thần của hoàng hậu nên định nhân cơ hội này trà trộn vào đám người kia, nhưng vì Hồng A Ký lo lắng nên khi nãy mới vào thành thăm dò tin tức trước. Cẩm Tú Lâu là đệ nhất lâu ở phủ Thuận Thiên, cũng là nơi khởi nguồn của nhiều tin tức nhất, nhưng nàng ta thật sự không ngờ rằng chỉ mới một ngày ngắn ngủi, nàng ta đã bị người của Cẩm Cung theo dõi, suýt nữa còn không trốn thoát được.
“Không được, lần này mặc kệ thiếu gia có đồng ý hay không, dù có phải trói người lại thì chúng ta cũng phải đưa người đi.”
Nàng ta vừa nhỏ giọng nói một cách bất chấp, chém đinh chặt sắt xong thì bên trong đã truyền tới tiếng ho khan của Triệu Miên Trạch.
“Ngươi to gan thật, dám nói chuyện như vậy à?”
Hắn ta trách cứ nàng ta, nhưng trong lời nói cũng không có mấy ý quở trách, thậm chí còn có một tia ấm áp, vui vẻ lẫn bất đắc dĩ. Là bất đắc dĩ đối với nàng ta.
A Ký cười nhẹ một tiếng, lại cao giọng nói, “Thuộc hạ nghĩ như vậy đó, mong thiếu gia chớ trách.”
Một hồi lâu sau Triệu Miên Trạch vẫn không lên tiếng, giống như đang tự hỏi gì đó.
Ngay khi A Ký nghĩ rằng hắn ta sẽ không nói tiếp nữa thì lại nghe thấy tiếng thở dài nhã nhặn của hắn ta.
“Ngươi vào đây nói chuyện đi.”
Bình luận facebook