Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1104 - Chương 1104CON NGƯỜI CÓ VUI CÓ BUỒN (1)
“Vô dụng!”
Triệu Miên Trạch lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, không đợi nàng ta nói xong, hắn ta đã cất bước đi ra ngoài.
“Bãi giá điện Nhu Nghi!”
Vài năm trước, từ lúc Hồng Thái Gia tới điện Nhu Nghi ở thì không hề rời khỏi đó. Không phải ông ta không chịu rời đi, mà là ông ta bị bệnh, không thể dậy khỏi giường được. Vài năm nay, biết bao nhiêu thái y trong Thái Y Viện đã tới xem bệnh, thuốc thang cũng uống nhiều như nước nhưng bệnh tình vẫn không có gì tiến triển. Thôi Anh Đạt thi thoảng cảm khái nhớ tới Sở Thất, cũng nói rằng nếu có nàng ở đây thì không chừng lão chủ nhân của ông ta còn có thể khỏe lại.
Bên ngoài chiến tranh đánh đến ngất trời nhưng trong điện Nhu Nghi lại vô cùng im lặng.
Thôi Anh Đạt biết hai thúc cháu Triệu Tôn và Triệu Miên Trạch xích mích bất hòa, Nam Bắc đại chiến nhưng vẫn luôn giấu kín trong lòng, không dám nói cho Hồng Thái Gia biết.
Hơn nữa, mấy ngày trước, mặc dù Triệu Tôn đã tiến sát tới kinh sư nhưng bệnh tình của lão chủ nhân nhà ông ta dường như lại nặng hơn không ít, nên ông ta lại càng không dám hé răng nửa lời.
Ngày qua ngày, năm tiếp năm, thân thể Hồng Thái Gia từ lâu đã khô gầy như củi khiến Thôi Anh Đạt đau lòng không thôi.
“Chủ tử, để nô tài hầu hạ người uống thuốc...” Thôi Anh Đạt cúi người, đặt chén thuốc lên đầu giường, bó màn trướng lại, đang muốn bón thuốc cho ông ta thì Cống phi kéo vạt váy dài đi tới. Bà ta nhìn lướt qua tẩm điện mờ tối, trên gương mặt mang ý cười nhè nhẹ.
“Thôi công công, mấy ngày nay ngươi đã vất vả nhiều rồi, để bổn cung bón thuốc cho, ngươi đi xuống đi.”
Cống phi luôn không hề để ý tới Hồng Thái Gia. Dù ông ta mắc bệnh nặng nằm một chỗ từ ngày này sang tháng khác, bà ta cũng không chịu liếc mắt nhìn ông ta lấy một cái.
Nếu lo lắng thì bà ta sẽ ngẫu nhiên lại đây, nhưng không nói được mấy câu đã đùng đùng nổi giận rồi rời đi.
Nhưng gần đây, có lẽ do bệnh tình của Hồng Thái Gia trầm trọng hơn nên mấy ngày nay bà ta đều tới đây để hầu hạ.
Thôi Anh Đạt lau mắt, “vâng” một tiếng rồi buông bát và lui ra ngoài.
Cống phi đứng yên bên cạnh cửa, nụ cười trên gương mặt cũng dần biến mất. Bà ta chậm rãi đi tới, ngồi trên chiếc ghế con ở cạnh giường, không hề nhúc nhích mà nhìn người đang nằm trên giường. Một lúc lâu sau, bà ta mới chậm rãi bưng chén thuốc lên, cầm thìa khuấy rồi nhẹ nhàng đưa tới bên môi thổi cho nguội, uống thử một ngụm rồi mới đưa tới bên miệng ông ta.
“Quang Tễ, uống thuốc đi.”
Ông ta dường như vẫn đang ngủ say, không hề uống vào, nước thuốc màu đen chảy theo khóe miệng của ông ta vào trong cổ áo. Cống phi nhẹ nhàng thở dài, đứng dậy lấy chiếc khăn đã được Thôi Anh Đạt chuẩn bị sẵn đang nhúng trong chậu nước ấm, vắt ráo nước rồi mới ngồi lại chỗ cũ, cẩn thận lau khóe môi và cổ cho ông ta, biểu cảm vừa dịu dàng vừa chăm chú giống như một phụ nữ đang cẩn thận hầu hạ phu quân của mình vậy.
“Ta biết ông đã tỉnh rồi, vì sao ông không mở to mắt ra mà nhìn ta?”
Bà ta nhẹ nhàng cười hỏi, gương mặt Hồng Thái Gia run rẩy vài cái, cuối cùng hơi mở mắt ra.
“A... a...” Ông lão đầu đã đầy tóc bạc, miệng há ra như muốn nói chuyện nhưng chỉ lẩm bẩm được vài âm thanh, không nói được dù chỉ một câu. Cống phi hơi híp mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên một cách kỳ quái rồi buông chiếc khăn xuống, nhẹ nhàng vươn tay kéo chăn cho ông ta.
“Ta biết ông muốn nói gì. Ông hận ta, đúng không? Có phải ông hận sao ta không chết đi không?”
Hai mắt Hồng Thái Gia nhìn bà ta không hề chớp, môi ông ta run rẩy, trên khóe mắt có ánh nước mơ hồ.
“Quang Tễ, hôm nay trông ta đẹp lắm phải không?” Cống phi vừa vén lọn tóc ở thái dương vừa nở nụ cười ấm áp, mặc dù đã bao nhiêu năm trôi qua, mặc dù dung mạo bà ta có già đi nhưng phong thái vẫn không hề giảm sút chút nào, “Ông đoán được rồi phải không, hôm nay ta đã cố gắng trang điểm rồi mới tới gặp ông đó. Con trai của chúng ta, sáng sớm hôm nay đã vây thành rồi, đây không phải là chuyện đáng để xuống giường chúc mừng sao? Ta đoán bây giờ nhất định nó đang rất nhớ nhung mẹ của nó đó. À, Quang Tễ, tuy ông không thích nó nhưng ông cũng biết, từ lúc còn nhỏ, nó vẫn là đứa con hiếu thuận của ông, so với tất cả những đứa nhỏ khác của ông thì nó là đứa hiếu thuận nhất...”
Bà ta thủ thỉ nói xong liền nâng bàn tay của Hồng Thái Gia lên rồi nắm trong tay mình.
Bà ta chậm rãi vuốt ve những nếp nhăn trong lòng bàn tay của ông ta giống như đang mát xa vậy.
“Một đứa bé tốt thế, sao ông nỡ lòng nào đối xử với nó tệ bạc như vậy? Ông nhẫn tâm, nhưng ta thì không.”
Bà ta biết ông ta không thể nói, nên chỉ cười nhẹ rồi đặt lòng bàn tay thô ráp của ông ta lên mặt mình và vuốt ve.
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Vì nó, nên ta đành để ông chịu uất ức vậy. Quang Tễ, ta không phải là một người mẹ tốt, ta không thể giúp được gì cho con mình cả, nhưng ta nói rồi, ta vĩnh viễn sẽ không liên lụy tới con cháu của ta. Ông cũng không phải là một người cha tốt, cho nên ông hận ta, không phải sao? Nếu không phải do ông quá đỗi bất công thì làm sao ta phải tới nông nỗi này?”
Trong căn phòng vô cùng im ắng, một lúc lâu sau vẫn không có tiếng động nào.
Có cơn gió thổi qua, Cống phi chậm rãi buông bàn tay của ông ta ra. Nhưng chỉ trong chớp mắt, bà ta lại nắm thật chặt, vành mắt đỏ bừng, nở nụ cười.
“Quang Tễ, nhân lúc này thì ông hãy nhìn ta đi. Thấy rõ bộ dạng của ta rồi, trên đường tới hoàng tuyền, ông sẽ không nhận sai người...”
Hai mắt Hồng Thái Gia bỗng trừng lớn.
Ông ta nhìn chằm chằm Cống phi không chớp mắt, đôi mắt già nua đục ngầu tràn đầy bi thương đau xót, thân thể khẽ co quắp run rẩy, ông ta bất ngờ vươn bàn tay khô gầy như que củi của mình ra.
Bàn tay kia rất lớn, năm ngón tay đều mở ra như muốn bắt lấy thứ gì đó, hoặc như muốn nói gì đó với bà ta, nhưng ông ta lại chỉ phát ra mấy âm thanh ú ớ trầm đục, đến một chữ rõ ràng cũng không thể nói nổi. Cống phi cúi đầu nhìn bàn tay ông ta, lớp thịt trên bàn tay đã không còn, những ngón tay thon dài giờ chỉ còn lại da bọc xương… Ánh mắt bà ta bỗng trở nên mơ hồ.
Năm ấy, khi ông ta phóng ngựa vào thành, mỉm cười vươn tay về phía bà ta, bà ta cũng từng chăm chú nhìn bàn tay của ông ta. Lúc đó, trên bàn tay ấy có vết chai nhưng lại mạnh mẽ, lúc đó, ông ta là bậc đế vương đứng trên thiên hạ, anh tuấn phi phàm. Bà ta thích ánh mắt chăm chú mà sâu thẳm của ông ta, thích tướng mạo anh tuấn của ông ta nên trái tim giống như chú nai con chạy loạn, dường như đã bị tiếng sét ái tình nên đã đưa tay cho ông ta, muốn từ nay về sau sẽ đi theo ông ta cả đời.
Nhưng giờ đây, bãi bể hóa nương dâu, hết thảy mọi chuyện đều điên đảo hết rồi...
Bà ta đột nhiên cúi người sấp xuống, ôm đầu ông ta rồi dán mặt mình lên, bắt đầu khóc nỉ non rấm rứt.
“Quang Tễ, ta từng nghĩ rằng khi ta chìa tay ra đưa cho ông thì sẽ là cả đời… Có chết ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện mình chính là người sẽ ra tay hại ông.”
Cổ Hồng Thái Gia cứng ngắc, gân xanh trên cổ ông ta nổi lên. Hai mắt ông ta trừng lớn, cố gắng nhìn người phụ nữ đang ghé sát trước mặt mình, trong mắt ông ta, ngoài trống rỗng còn có sự thê lương như cách trở suốt ngàn vạn năm.
Triệu Miên Trạch lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, không đợi nàng ta nói xong, hắn ta đã cất bước đi ra ngoài.
“Bãi giá điện Nhu Nghi!”
Vài năm trước, từ lúc Hồng Thái Gia tới điện Nhu Nghi ở thì không hề rời khỏi đó. Không phải ông ta không chịu rời đi, mà là ông ta bị bệnh, không thể dậy khỏi giường được. Vài năm nay, biết bao nhiêu thái y trong Thái Y Viện đã tới xem bệnh, thuốc thang cũng uống nhiều như nước nhưng bệnh tình vẫn không có gì tiến triển. Thôi Anh Đạt thi thoảng cảm khái nhớ tới Sở Thất, cũng nói rằng nếu có nàng ở đây thì không chừng lão chủ nhân của ông ta còn có thể khỏe lại.
Bên ngoài chiến tranh đánh đến ngất trời nhưng trong điện Nhu Nghi lại vô cùng im lặng.
Thôi Anh Đạt biết hai thúc cháu Triệu Tôn và Triệu Miên Trạch xích mích bất hòa, Nam Bắc đại chiến nhưng vẫn luôn giấu kín trong lòng, không dám nói cho Hồng Thái Gia biết.
Hơn nữa, mấy ngày trước, mặc dù Triệu Tôn đã tiến sát tới kinh sư nhưng bệnh tình của lão chủ nhân nhà ông ta dường như lại nặng hơn không ít, nên ông ta lại càng không dám hé răng nửa lời.
Ngày qua ngày, năm tiếp năm, thân thể Hồng Thái Gia từ lâu đã khô gầy như củi khiến Thôi Anh Đạt đau lòng không thôi.
“Chủ tử, để nô tài hầu hạ người uống thuốc...” Thôi Anh Đạt cúi người, đặt chén thuốc lên đầu giường, bó màn trướng lại, đang muốn bón thuốc cho ông ta thì Cống phi kéo vạt váy dài đi tới. Bà ta nhìn lướt qua tẩm điện mờ tối, trên gương mặt mang ý cười nhè nhẹ.
“Thôi công công, mấy ngày nay ngươi đã vất vả nhiều rồi, để bổn cung bón thuốc cho, ngươi đi xuống đi.”
Cống phi luôn không hề để ý tới Hồng Thái Gia. Dù ông ta mắc bệnh nặng nằm một chỗ từ ngày này sang tháng khác, bà ta cũng không chịu liếc mắt nhìn ông ta lấy một cái.
Nếu lo lắng thì bà ta sẽ ngẫu nhiên lại đây, nhưng không nói được mấy câu đã đùng đùng nổi giận rồi rời đi.
Nhưng gần đây, có lẽ do bệnh tình của Hồng Thái Gia trầm trọng hơn nên mấy ngày nay bà ta đều tới đây để hầu hạ.
Thôi Anh Đạt lau mắt, “vâng” một tiếng rồi buông bát và lui ra ngoài.
Cống phi đứng yên bên cạnh cửa, nụ cười trên gương mặt cũng dần biến mất. Bà ta chậm rãi đi tới, ngồi trên chiếc ghế con ở cạnh giường, không hề nhúc nhích mà nhìn người đang nằm trên giường. Một lúc lâu sau, bà ta mới chậm rãi bưng chén thuốc lên, cầm thìa khuấy rồi nhẹ nhàng đưa tới bên môi thổi cho nguội, uống thử một ngụm rồi mới đưa tới bên miệng ông ta.
“Quang Tễ, uống thuốc đi.”
Ông ta dường như vẫn đang ngủ say, không hề uống vào, nước thuốc màu đen chảy theo khóe miệng của ông ta vào trong cổ áo. Cống phi nhẹ nhàng thở dài, đứng dậy lấy chiếc khăn đã được Thôi Anh Đạt chuẩn bị sẵn đang nhúng trong chậu nước ấm, vắt ráo nước rồi mới ngồi lại chỗ cũ, cẩn thận lau khóe môi và cổ cho ông ta, biểu cảm vừa dịu dàng vừa chăm chú giống như một phụ nữ đang cẩn thận hầu hạ phu quân của mình vậy.
“Ta biết ông đã tỉnh rồi, vì sao ông không mở to mắt ra mà nhìn ta?”
Bà ta nhẹ nhàng cười hỏi, gương mặt Hồng Thái Gia run rẩy vài cái, cuối cùng hơi mở mắt ra.
“A... a...” Ông lão đầu đã đầy tóc bạc, miệng há ra như muốn nói chuyện nhưng chỉ lẩm bẩm được vài âm thanh, không nói được dù chỉ một câu. Cống phi hơi híp mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên một cách kỳ quái rồi buông chiếc khăn xuống, nhẹ nhàng vươn tay kéo chăn cho ông ta.
“Ta biết ông muốn nói gì. Ông hận ta, đúng không? Có phải ông hận sao ta không chết đi không?”
Hai mắt Hồng Thái Gia nhìn bà ta không hề chớp, môi ông ta run rẩy, trên khóe mắt có ánh nước mơ hồ.
“Quang Tễ, hôm nay trông ta đẹp lắm phải không?” Cống phi vừa vén lọn tóc ở thái dương vừa nở nụ cười ấm áp, mặc dù đã bao nhiêu năm trôi qua, mặc dù dung mạo bà ta có già đi nhưng phong thái vẫn không hề giảm sút chút nào, “Ông đoán được rồi phải không, hôm nay ta đã cố gắng trang điểm rồi mới tới gặp ông đó. Con trai của chúng ta, sáng sớm hôm nay đã vây thành rồi, đây không phải là chuyện đáng để xuống giường chúc mừng sao? Ta đoán bây giờ nhất định nó đang rất nhớ nhung mẹ của nó đó. À, Quang Tễ, tuy ông không thích nó nhưng ông cũng biết, từ lúc còn nhỏ, nó vẫn là đứa con hiếu thuận của ông, so với tất cả những đứa nhỏ khác của ông thì nó là đứa hiếu thuận nhất...”
Bà ta thủ thỉ nói xong liền nâng bàn tay của Hồng Thái Gia lên rồi nắm trong tay mình.
Bà ta chậm rãi vuốt ve những nếp nhăn trong lòng bàn tay của ông ta giống như đang mát xa vậy.
“Một đứa bé tốt thế, sao ông nỡ lòng nào đối xử với nó tệ bạc như vậy? Ông nhẫn tâm, nhưng ta thì không.”
Bà ta biết ông ta không thể nói, nên chỉ cười nhẹ rồi đặt lòng bàn tay thô ráp của ông ta lên mặt mình và vuốt ve.
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Vì nó, nên ta đành để ông chịu uất ức vậy. Quang Tễ, ta không phải là một người mẹ tốt, ta không thể giúp được gì cho con mình cả, nhưng ta nói rồi, ta vĩnh viễn sẽ không liên lụy tới con cháu của ta. Ông cũng không phải là một người cha tốt, cho nên ông hận ta, không phải sao? Nếu không phải do ông quá đỗi bất công thì làm sao ta phải tới nông nỗi này?”
Trong căn phòng vô cùng im ắng, một lúc lâu sau vẫn không có tiếng động nào.
Có cơn gió thổi qua, Cống phi chậm rãi buông bàn tay của ông ta ra. Nhưng chỉ trong chớp mắt, bà ta lại nắm thật chặt, vành mắt đỏ bừng, nở nụ cười.
“Quang Tễ, nhân lúc này thì ông hãy nhìn ta đi. Thấy rõ bộ dạng của ta rồi, trên đường tới hoàng tuyền, ông sẽ không nhận sai người...”
Hai mắt Hồng Thái Gia bỗng trừng lớn.
Ông ta nhìn chằm chằm Cống phi không chớp mắt, đôi mắt già nua đục ngầu tràn đầy bi thương đau xót, thân thể khẽ co quắp run rẩy, ông ta bất ngờ vươn bàn tay khô gầy như que củi của mình ra.
Bàn tay kia rất lớn, năm ngón tay đều mở ra như muốn bắt lấy thứ gì đó, hoặc như muốn nói gì đó với bà ta, nhưng ông ta lại chỉ phát ra mấy âm thanh ú ớ trầm đục, đến một chữ rõ ràng cũng không thể nói nổi. Cống phi cúi đầu nhìn bàn tay ông ta, lớp thịt trên bàn tay đã không còn, những ngón tay thon dài giờ chỉ còn lại da bọc xương… Ánh mắt bà ta bỗng trở nên mơ hồ.
Năm ấy, khi ông ta phóng ngựa vào thành, mỉm cười vươn tay về phía bà ta, bà ta cũng từng chăm chú nhìn bàn tay của ông ta. Lúc đó, trên bàn tay ấy có vết chai nhưng lại mạnh mẽ, lúc đó, ông ta là bậc đế vương đứng trên thiên hạ, anh tuấn phi phàm. Bà ta thích ánh mắt chăm chú mà sâu thẳm của ông ta, thích tướng mạo anh tuấn của ông ta nên trái tim giống như chú nai con chạy loạn, dường như đã bị tiếng sét ái tình nên đã đưa tay cho ông ta, muốn từ nay về sau sẽ đi theo ông ta cả đời.
Nhưng giờ đây, bãi bể hóa nương dâu, hết thảy mọi chuyện đều điên đảo hết rồi...
Bà ta đột nhiên cúi người sấp xuống, ôm đầu ông ta rồi dán mặt mình lên, bắt đầu khóc nỉ non rấm rứt.
“Quang Tễ, ta từng nghĩ rằng khi ta chìa tay ra đưa cho ông thì sẽ là cả đời… Có chết ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện mình chính là người sẽ ra tay hại ông.”
Cổ Hồng Thái Gia cứng ngắc, gân xanh trên cổ ông ta nổi lên. Hai mắt ông ta trừng lớn, cố gắng nhìn người phụ nữ đang ghé sát trước mặt mình, trong mắt ông ta, ngoài trống rỗng còn có sự thê lương như cách trở suốt ngàn vạn năm.