Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1105 - Chương 1105CON NGƯỜI CÓ VUI CÓ BUỒN (2)
Không ai biết trong giờ phút này, rốt cuộc ông ta đang suy nghĩ điều gì.
Thật ra đa số thời gian, Cống phi cũng không thể đoán đúng được tâm tư của ông ta.
Bà ta cúi đầu nói dông dài một lúc, muốn nói hết những lời nên nói trong thời khắc cuối cùng này.
“Ông nói xem, ông là người anh minh, cơ trí như vậy, sao ông lại không nghĩ ra chứ? Ngày đó ta tới hầu hạ ông uống thuốc, ông phải từ chối ta mới đúng chứ?”
“Ông nhất định không biết rằng ta đã do dự bao lâu mới dám làm chuyện như vậy... Không phải ta sợ hãi, mà là ta không nỡ... Hại ông thành bộ dạng thế này, ta cũng không nỡ lắm chứ. Nhưng lão Thập Cửu sẽ vào kinh, một khi ông còn có thể nói chuyện thì ông nhất định sẽ không cho phép nó đăng cơ, ông nhất định sẽ đứng chung một chiến tuyến với Triệu Miên Trạch mà hãm hại con trai ta… Một khi ông còn sống thì ông sẽ mãi mãi là chướng ngại vật của nó. Mà ta… cũng vậy.”
Bà ta nhẹ nhàng nghiêng đầu liếc nhìn chén thuốc đang đặt trên bàn ở đầu giường rồi nở nụ cười quái dị.
“Thật ra ông cũng đã đoán được rồi phải không? Cho nên vừa rồi khi ta bón thuốc cho ông, ông mới cắn chặt răng không chịu uống. Ha, vậy thì có ích lợi gì chứ? Trong biết bao cung đình của các triều đại, thứ không thiếu nhất chính là độc dược, thứ không thiếu nhất cũng chính là biện pháp hại người… Chất độc trên người ông đã ngấm sâu rồi, giờ ông không uống thêm thì cũng không sống thêm được mấy ngày đâu.”
Bà ta nhìn chằm chằm vào Hồng Thái Gia rồi mỉm cười dịu dàng hơn, “Ông thấy ta có nhẫn tâm không? Chẳng qua là ta học theo ông mà thôi. Trong lòng ông, phụ nữ và con cái của ông còn không quan trọng bằng giang sơn xã tắc của ông. Mặc dù ông đã lâm vào tình trạng này rồi thì thứ duy nhất mà ông nghĩ tới trong lòng vẫn chỉ là ngai vàng của ông, nghĩ tới giang sơn sắp sửa chìm trong biển máu của ông, nghĩ tới chuyện lão Thập Cửu sẽ đoạt ngôi vị hoàng đế của cháu trai của ông như thế nào, chứ không thèm nghĩ xem lão Thập Cửu có thể gặp nguy hiểm khi công thành hay không, có đúng không?”
“Nhưng trong lòng của người làm mẹ như ta thì đứa con mới là quan trọng nhất. Kể cả ông cũng không quan trọng bằng con trai của ta...”
Bà ta vuốt tóc, vài sợi tóc mai bạc trắng khẽ lay động trong gió.
“Ông không cần phải lo lắng, để con trai chúng ta làm hoàng đế thì có gì không tốt đâu? Nó sẽ vẫn tôn trọng ông, vẫn kính trọng ông, vẫn đặt bài vị của ông đặt ở Thái miếu, để hậu thế tán dương công trạng bất hủ của ông.” Giống như đã cầm tay ông ta đến mỏi, bà ta buông tay ra rồi nâng vạt váy lên, ngồi sang bên cạnh ông ta, tựa vào đầu giường, ôm lấy nửa thân mình khô gầy của ông ta, “Ông cũng thật là, quyền thế, địa vị, miệng lưỡi đánh giá của người đời thì có ích lợi gì đâu? Ta chưa bao giờ quan tâm đến chúng.”
Dường như nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, bà ta trầm mặc một lát.
Cúi đầu xuống, bà ta nhìn thấy sự oán hận trong mắt người đàn ông đang nằm trong lòng mình thì liền nâng tay che lên gương mặt ông ta.
“Sao ông lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ ông vẫn còn nghi ngờ rằng lão Thập Cửu không phải con trai của ông? Ông đó, lòng nghi ngờ quá nặng. Trước khi tới Bắc Bình, lão Thập Cửu còn đưa cho ông bản bút ký do chính tay trương Thị viết.” Bà ta không hề nhúc nhích, liếc nhìn ông ta một hồi lâu rồi mới nở nụ cười, “Được rồi, ông không cần hận làm gì. Lão Thập Cửu chính là con trai của ông, giang sơn của ông không hề suy tàn, nó vẫn nằm trong tay con trai của ông thì có gì mà phải lo lắng chứ? Với bản lĩnh của lão Thập Cửu thì nó sẽ không chỉ không để giang sơn của ông bị mất mà nó sẽ còn trở thành một bậc minh chủ, gây dựng cơ nghiệp của ông ngày càng lớn mạnh... Quang Tễ, ta đã nuôi cho ông một đứa con giỏi như vậy, chẳng lẽ ông không vui mừng chút nào sao?”
Miệng Hồng Thái Gia run rẩy, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng vặn vẹo, bộ dạng cũng cực kì khó chịu.
Nhìn qua thì ông ta không hề có chút cảm giác vui mừng nào nhưng dường như Cống phi cũng không để ý tới.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Bà ta cười nhẹ, ung dung nhìn ông ta, “Không cần tức giận làm gì cả. Xem ông tức giận đến thế nào kìa, khó coi quá. Quang Tễ, vẫn còn sớm, ta chải đầu cho ông rồi thay cho ông bộ quần áo khác nhé, được không? Ông xem mấy ngày nay ông đã gầy như thế nào rồi. Thôi Anh Đạt cũng thật là, không cho ông ăn mặc đàng hoàng gì cả.”
Nói xong bà ta xuống giường lấy chiếc lược rồi ngồi lại bên cạnh ông ta, chăm chú chải những sợi tóc rối bay đầy đầu của ông ta rồi búi thành búi tóc, sau đó cố định lại bằng một cây trâm vàng vô cùng rực rỡ rồi mới gật đầu vừa lòng và mỉm cười, lại mang long bào mà ông ta đã lâu không mặc tới, dịu dàng thay cho ông ta, sau đó thở hổn hển đặt ông ta nằm lại lên gối đầu, bản thân bà ta cũng nằm trên đó, tựa vào bên cạnh ông ta và thở dài thư thái.
“Được rồi, Quang Tễ, ta đã chuẩn bị xong rồi.” Cống phi nghiêng người, lẳng lặng nhìn ông ta, trong mắt bà ta tràn ngập ý cười dịu dàng, “Đã bao lâu rồi chúng ta không cùng chung chăn gối rồi nhỉ?” Khẽ à một tiếng, đôi mắt xinh đẹp của bà ta chớp chớp, nhìn ông ta tràn đầy thâm tình, “Thật tốt quá, rốt cuộc ông cũng là của một mình ta rồi. Chỉ có ta và ông bên cạnh nhau, không có vị hoàng hậu hiền lành của ông, cũng không có vô số phi tần không đếm nổi số lượng của ông.”
“Quang Tễ...”
Tay bà ta bò lên eo của ông ta, chậm rãi tựa mặt vào lồng ngực của ông ta, yên lặng nhắm hai mắt lại.
“Vừa rồi ông không nhìn thấy đâu, ta cũng uống chén thuốc kia đó. Ông xem, cuối cùng thì ta cũng vẫn đi cùng ông.”
Nghiêm khắc mà nói thì hai người bọn họ không phải là cặp phu thê bình thường, nhưng bọn họ đã ở bên nhau tới vài chục năm, có tình cảm sâu đậm hơn so với đại đa số các cặp phu thê bình thường khác. Nhưng giờ con trai bà ta đang trong tình thế nguy cấp, hai người bọn họ lại nằm ôm nhau, ông ta chết trong vòng tay của bà ta, không thể không nói đây cũng là một loại bi thương. Lồng ngực Hồng Thái Gia phập phồng dữ dội, khóe môi ông ta cũng không ngừng run rẩy, dường như muốn kêu to lên, hoặc đang giãy giụa muốn ngồi dậy, trông vô cùng thống khổ.
Dường như Cống Phi không cảm giác được sự giãy giụa của ông ta, bà ta giống như một cô gái đang thẹn thùng, giọng nói cũng chỉ thì thào, giống như quay về ngày mới quen biết ông ta thuở nào.
“Ông không vui sao? Rốt cuộc chúng ta đã có thể ở bên cạnh nhau rồi, không có bất cứ kẻ nào có thể chia sẻ ông cùng với ta nữa. Nếu còn có kiếp sau... Kiếp sau, ông đừng làm hoàng đế... Ông chỉ cần làm phu quân của ta, ta làm thê tử của ông… Chúng ta sẽ làm một cặp phu thê bình thường… Ta sẽ sinh cho ông hai đứa con một trai một gái, con trai sẽ như lão Thập Cửu, vừa nghịch ngợm lại vừa quyết đoán, điểm nào cũng giống ông… Còn con gái sẽ giống như Tử Nguyệt của chúng ta vậy, vừa ngây thơ vừa lương thiện...”
Giọng nói của bà ta càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng trầm thấp, mấy câu cuối cùng đã nhỏ tới mức không thể nghe thấy được nữa.
“Không nói nữa, ta mệt rồi, Quang Tễ, ta ngủ trước đây... Ông đừng… đánh thức ta...”
Giống như thực sự chìm vào giấc ngủ, bà ta nhắm chặt miệng lại, vẻ mặt bình thản nhưng dần dần đã không còn hơi thở nữa.
“A... a... a... a...” Hồng Thái Gia bị bà ta giữ chặt, nhìn thấy bờ môi và hàng mi không còn nhúc nhích của bà ta thì đột nhiên mắt ông ta trừng to, thân thể run rẩy kịch liệt, giống như mất đi khống chế mà không ngừng giãy giụa nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể lẩm bẩm vài âm thanh không thành tiếng kia, rồi cũng như dùng hết chút sức lực cuối cùng, đôi mắt già nua của ông ta rưng rưng, nâng cao cánh tay không bị vướng bận lên.
Nhưng bàn tay ông ta còn chưa đặt xuống thì đã dừng lại trên không trung một lát, sau đó lập tức rơi xuống.
Một vị vua anh minh xuất chúng cứ như vậy mà vĩnh biệt cõi đời.
Không ai biết động tác cuối cùng của Hồng Thái Gia rốt cuộc là muốn vươn tay ôm lấy người phụ nữ mà ông ta yêu nhất hay là muốn đẩy gông cùm xiềng xích mà bà ta đang khóa chặt trên người mình ra. Hai mắt ông ta vẫn mở trừng trừng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn dung nhan xinh đẹp như ngày nào của người phụ nữ bên cạnh mình. Nhìn biểu cảm kinh hoàng, phức tạp không rõ trên gương mặt ông ta lúc đó, không ai đoán ra được rằng ông ta rốt cuộc là đau lòng, là oán hận, là không nỡ hay là không cam lòng. Nhưng sau khi ông ta tắt thở, từ hốc mắt ông ta trào ra một giọt lệ, cuối cùng, giọt lệ ấy trượt xuống, theo cằm ông ta mà dừng lại trên trán của Cống phi...
Thật ra đa số thời gian, Cống phi cũng không thể đoán đúng được tâm tư của ông ta.
Bà ta cúi đầu nói dông dài một lúc, muốn nói hết những lời nên nói trong thời khắc cuối cùng này.
“Ông nói xem, ông là người anh minh, cơ trí như vậy, sao ông lại không nghĩ ra chứ? Ngày đó ta tới hầu hạ ông uống thuốc, ông phải từ chối ta mới đúng chứ?”
“Ông nhất định không biết rằng ta đã do dự bao lâu mới dám làm chuyện như vậy... Không phải ta sợ hãi, mà là ta không nỡ... Hại ông thành bộ dạng thế này, ta cũng không nỡ lắm chứ. Nhưng lão Thập Cửu sẽ vào kinh, một khi ông còn có thể nói chuyện thì ông nhất định sẽ không cho phép nó đăng cơ, ông nhất định sẽ đứng chung một chiến tuyến với Triệu Miên Trạch mà hãm hại con trai ta… Một khi ông còn sống thì ông sẽ mãi mãi là chướng ngại vật của nó. Mà ta… cũng vậy.”
Bà ta nhẹ nhàng nghiêng đầu liếc nhìn chén thuốc đang đặt trên bàn ở đầu giường rồi nở nụ cười quái dị.
“Thật ra ông cũng đã đoán được rồi phải không? Cho nên vừa rồi khi ta bón thuốc cho ông, ông mới cắn chặt răng không chịu uống. Ha, vậy thì có ích lợi gì chứ? Trong biết bao cung đình của các triều đại, thứ không thiếu nhất chính là độc dược, thứ không thiếu nhất cũng chính là biện pháp hại người… Chất độc trên người ông đã ngấm sâu rồi, giờ ông không uống thêm thì cũng không sống thêm được mấy ngày đâu.”
Bà ta nhìn chằm chằm vào Hồng Thái Gia rồi mỉm cười dịu dàng hơn, “Ông thấy ta có nhẫn tâm không? Chẳng qua là ta học theo ông mà thôi. Trong lòng ông, phụ nữ và con cái của ông còn không quan trọng bằng giang sơn xã tắc của ông. Mặc dù ông đã lâm vào tình trạng này rồi thì thứ duy nhất mà ông nghĩ tới trong lòng vẫn chỉ là ngai vàng của ông, nghĩ tới giang sơn sắp sửa chìm trong biển máu của ông, nghĩ tới chuyện lão Thập Cửu sẽ đoạt ngôi vị hoàng đế của cháu trai của ông như thế nào, chứ không thèm nghĩ xem lão Thập Cửu có thể gặp nguy hiểm khi công thành hay không, có đúng không?”
“Nhưng trong lòng của người làm mẹ như ta thì đứa con mới là quan trọng nhất. Kể cả ông cũng không quan trọng bằng con trai của ta...”
Bà ta vuốt tóc, vài sợi tóc mai bạc trắng khẽ lay động trong gió.
“Ông không cần phải lo lắng, để con trai chúng ta làm hoàng đế thì có gì không tốt đâu? Nó sẽ vẫn tôn trọng ông, vẫn kính trọng ông, vẫn đặt bài vị của ông đặt ở Thái miếu, để hậu thế tán dương công trạng bất hủ của ông.” Giống như đã cầm tay ông ta đến mỏi, bà ta buông tay ra rồi nâng vạt váy lên, ngồi sang bên cạnh ông ta, tựa vào đầu giường, ôm lấy nửa thân mình khô gầy của ông ta, “Ông cũng thật là, quyền thế, địa vị, miệng lưỡi đánh giá của người đời thì có ích lợi gì đâu? Ta chưa bao giờ quan tâm đến chúng.”
Dường như nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, bà ta trầm mặc một lát.
Cúi đầu xuống, bà ta nhìn thấy sự oán hận trong mắt người đàn ông đang nằm trong lòng mình thì liền nâng tay che lên gương mặt ông ta.
“Sao ông lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ ông vẫn còn nghi ngờ rằng lão Thập Cửu không phải con trai của ông? Ông đó, lòng nghi ngờ quá nặng. Trước khi tới Bắc Bình, lão Thập Cửu còn đưa cho ông bản bút ký do chính tay trương Thị viết.” Bà ta không hề nhúc nhích, liếc nhìn ông ta một hồi lâu rồi mới nở nụ cười, “Được rồi, ông không cần hận làm gì. Lão Thập Cửu chính là con trai của ông, giang sơn của ông không hề suy tàn, nó vẫn nằm trong tay con trai của ông thì có gì mà phải lo lắng chứ? Với bản lĩnh của lão Thập Cửu thì nó sẽ không chỉ không để giang sơn của ông bị mất mà nó sẽ còn trở thành một bậc minh chủ, gây dựng cơ nghiệp của ông ngày càng lớn mạnh... Quang Tễ, ta đã nuôi cho ông một đứa con giỏi như vậy, chẳng lẽ ông không vui mừng chút nào sao?”
Miệng Hồng Thái Gia run rẩy, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng vặn vẹo, bộ dạng cũng cực kì khó chịu.
Nhìn qua thì ông ta không hề có chút cảm giác vui mừng nào nhưng dường như Cống phi cũng không để ý tới.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
Bà ta cười nhẹ, ung dung nhìn ông ta, “Không cần tức giận làm gì cả. Xem ông tức giận đến thế nào kìa, khó coi quá. Quang Tễ, vẫn còn sớm, ta chải đầu cho ông rồi thay cho ông bộ quần áo khác nhé, được không? Ông xem mấy ngày nay ông đã gầy như thế nào rồi. Thôi Anh Đạt cũng thật là, không cho ông ăn mặc đàng hoàng gì cả.”
Nói xong bà ta xuống giường lấy chiếc lược rồi ngồi lại bên cạnh ông ta, chăm chú chải những sợi tóc rối bay đầy đầu của ông ta rồi búi thành búi tóc, sau đó cố định lại bằng một cây trâm vàng vô cùng rực rỡ rồi mới gật đầu vừa lòng và mỉm cười, lại mang long bào mà ông ta đã lâu không mặc tới, dịu dàng thay cho ông ta, sau đó thở hổn hển đặt ông ta nằm lại lên gối đầu, bản thân bà ta cũng nằm trên đó, tựa vào bên cạnh ông ta và thở dài thư thái.
“Được rồi, Quang Tễ, ta đã chuẩn bị xong rồi.” Cống phi nghiêng người, lẳng lặng nhìn ông ta, trong mắt bà ta tràn ngập ý cười dịu dàng, “Đã bao lâu rồi chúng ta không cùng chung chăn gối rồi nhỉ?” Khẽ à một tiếng, đôi mắt xinh đẹp của bà ta chớp chớp, nhìn ông ta tràn đầy thâm tình, “Thật tốt quá, rốt cuộc ông cũng là của một mình ta rồi. Chỉ có ta và ông bên cạnh nhau, không có vị hoàng hậu hiền lành của ông, cũng không có vô số phi tần không đếm nổi số lượng của ông.”
“Quang Tễ...”
Tay bà ta bò lên eo của ông ta, chậm rãi tựa mặt vào lồng ngực của ông ta, yên lặng nhắm hai mắt lại.
“Vừa rồi ông không nhìn thấy đâu, ta cũng uống chén thuốc kia đó. Ông xem, cuối cùng thì ta cũng vẫn đi cùng ông.”
Nghiêm khắc mà nói thì hai người bọn họ không phải là cặp phu thê bình thường, nhưng bọn họ đã ở bên nhau tới vài chục năm, có tình cảm sâu đậm hơn so với đại đa số các cặp phu thê bình thường khác. Nhưng giờ con trai bà ta đang trong tình thế nguy cấp, hai người bọn họ lại nằm ôm nhau, ông ta chết trong vòng tay của bà ta, không thể không nói đây cũng là một loại bi thương. Lồng ngực Hồng Thái Gia phập phồng dữ dội, khóe môi ông ta cũng không ngừng run rẩy, dường như muốn kêu to lên, hoặc đang giãy giụa muốn ngồi dậy, trông vô cùng thống khổ.
Dường như Cống Phi không cảm giác được sự giãy giụa của ông ta, bà ta giống như một cô gái đang thẹn thùng, giọng nói cũng chỉ thì thào, giống như quay về ngày mới quen biết ông ta thuở nào.
“Ông không vui sao? Rốt cuộc chúng ta đã có thể ở bên cạnh nhau rồi, không có bất cứ kẻ nào có thể chia sẻ ông cùng với ta nữa. Nếu còn có kiếp sau... Kiếp sau, ông đừng làm hoàng đế... Ông chỉ cần làm phu quân của ta, ta làm thê tử của ông… Chúng ta sẽ làm một cặp phu thê bình thường… Ta sẽ sinh cho ông hai đứa con một trai một gái, con trai sẽ như lão Thập Cửu, vừa nghịch ngợm lại vừa quyết đoán, điểm nào cũng giống ông… Còn con gái sẽ giống như Tử Nguyệt của chúng ta vậy, vừa ngây thơ vừa lương thiện...”
Giọng nói của bà ta càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng trầm thấp, mấy câu cuối cùng đã nhỏ tới mức không thể nghe thấy được nữa.
“Không nói nữa, ta mệt rồi, Quang Tễ, ta ngủ trước đây... Ông đừng… đánh thức ta...”
Giống như thực sự chìm vào giấc ngủ, bà ta nhắm chặt miệng lại, vẻ mặt bình thản nhưng dần dần đã không còn hơi thở nữa.
“A... a... a... a...” Hồng Thái Gia bị bà ta giữ chặt, nhìn thấy bờ môi và hàng mi không còn nhúc nhích của bà ta thì đột nhiên mắt ông ta trừng to, thân thể run rẩy kịch liệt, giống như mất đi khống chế mà không ngừng giãy giụa nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể lẩm bẩm vài âm thanh không thành tiếng kia, rồi cũng như dùng hết chút sức lực cuối cùng, đôi mắt già nua của ông ta rưng rưng, nâng cao cánh tay không bị vướng bận lên.
Nhưng bàn tay ông ta còn chưa đặt xuống thì đã dừng lại trên không trung một lát, sau đó lập tức rơi xuống.
Một vị vua anh minh xuất chúng cứ như vậy mà vĩnh biệt cõi đời.
Không ai biết động tác cuối cùng của Hồng Thái Gia rốt cuộc là muốn vươn tay ôm lấy người phụ nữ mà ông ta yêu nhất hay là muốn đẩy gông cùm xiềng xích mà bà ta đang khóa chặt trên người mình ra. Hai mắt ông ta vẫn mở trừng trừng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn dung nhan xinh đẹp như ngày nào của người phụ nữ bên cạnh mình. Nhìn biểu cảm kinh hoàng, phức tạp không rõ trên gương mặt ông ta lúc đó, không ai đoán ra được rằng ông ta rốt cuộc là đau lòng, là oán hận, là không nỡ hay là không cam lòng. Nhưng sau khi ông ta tắt thở, từ hốc mắt ông ta trào ra một giọt lệ, cuối cùng, giọt lệ ấy trượt xuống, theo cằm ông ta mà dừng lại trên trán của Cống phi...