Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1115 - Chương 1115NGUYỆT THỰC MÁU (5)
“Ta biết là nàng ta!” Triệu Tôn lạnh lùng túm hắn ta lại, quay đầu quát khẽ về phía Bính Nhất, “Giết!”
Bính Nhất tuân lệnh nâng tay lên ra hiệu, “Giết, yểm trợ cho điện hạ!”
Tiếng “giết” kia không phải vì công thành, mà là vì muốn yểm trợ cho Triệu Tôn và Nguyên Hữu lui xuống phía sau. Chỉ trong chớp mắt, quân Tấn đông nghìn nghịt như thủy triều mãnh liệt xông tới. Trên tường thành, mưa tên không ngừng bắn xuống, tiếng chém giết không ngừng vang lên.
Ô Nhân Tiêu Tiêu trên giàn củi nhắm nghiền hai mắt, máu tươi trên ngực không ngừng chảy, tai nàng không nghe rõ những âm thanh ấy nữa. Trong đầu nàng chỉ vang vọng tiếng gió tựa như tiếng vó ngựa, tiếng hắn ta vọng lại từ xa đến gần, đang chạy về phía nàng. Giọng nói của hắn ta vẫn quen thuộc như vậy, quen thuộc đến nỗi khiến nàng tan nát cõi lòng.
Đợi chờ suốt mấy năm, rốt cuộc hắn ta đã trở lại rồi! Nhưng hắn ta lại không nhận ra nàng.
Nàng thậm chí còn biết Triệu Tôn đã nhận ra mình, nhưng còn hắn ta ngay cả kiên nhẫn để liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không làm, hắn ta không chút do dự nâng cung tên trong tay lên mà bắn về phía nàng. Nàng cũng nghe được tiếng hét đến xé gan xé ruột của hắn ta, tiếng hô ấy giống như đau lòng, cũng giống như mãnh thú thét gào khi mất đi người thân nhất, nhưng nghe thấy âm thanh ấy, nàng lại muốn cười...
Đúng vậy, nàng rất muốn cười.
Không phải là hắn ta không quan tâm đến những thứ này sao? Nếu như một người phụ nữ chết đi mà có thể đổi lại được thắng lợi của cuộc chiến thì không phải hắn ta sẽ để nàng chết mà không có một chút do dự nào hay sao? Nhưng sao hắn ta lại khổ sở như vậy? Bởi vì hắn ta đã tự tay bắn chết nàng ư?
Chỉ một chớp mắt mà đã cách quá xa rồi.
Nàng không nhìn rõ dáng vẻ của hắn ta lắm, hình như hơi tiều tụy, nhưng vẫn phong độ. Đó là dáng vẻ chuyên đi quyến rũ mấy cô nương, nàng biết thừa. Nàng cũng đã tận mắt thấy hắn ta giương cung lên, một giây đó, nàng không hề chớp mắt, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được vẻ mặt kiên nghị của hắn ta – quả thật rất anh tuấn!
Nếu như nàng không phải là mục tiêu mà hắn ta bắn chết, nếu nàng không bị bịt miệng thì chắc chắn nàng sẽ hoan hô khen ngợi hắn ta.
Nhưng mà... ngực nàng rất đau, không chỉ đau đớn ở miệng vết thương mà cả trái tim nàng, trong lòng nàng cũng rất đau.
Đau đớn khiến sắc mặt nàng trắng bệch, ngay cả hai bàn tay đang bị buộc chặt cũng trở nên co quắp.
“Muốn nói gì sao?” Đến lúc này, không còn cần phải... bịt miệng nàng lại nữa. Triệu Miên Trạch mạnh mẽ kéo khăn che mặt của nàng ra, cũng kéo miếng vải đang bịt miệng nàng xuống, giơ cây đuốc, nhếch môi cười nói, “Quả là thú vị. Không ngờ ái phi của trẫm có thể khiến cả hoàng thúc lẫn hoàng đệ của trẫm không màng sinh tử, cố gắng tới để cứu ngươi.”
Hắn ta cười nhẹ nhưng lại chuyển sang chủ đề khác, đột nhiên hỏi nàng, “Ái phi, ngươi nói cho trẫm biết, người đàn ông đầu tiên của ngươi... rốt cuộc là Triệu Tôn, hay… là Nguyên Hữu?”
Giọng nói của hắn ta không hề nhỏ, dường như cũng không hề muốn giấu giếm chuyện bị cắm sừng này.
Nhưng những lời này lại khiến lòng những người nghe thấy thắt lại.
Khi Ninh quý phi đi theo hoàng đế đã không còn trong trắng nữa ư? Đây là một tin tức đáng bùng nổ cỡ nào chứ! Nếu đổi lại là ngày thường thì không biết đã có bao nhiêu lời đồn đại được truyền ra rồi. Nhưng lúc này, không chỉ Triệu Miên Trạch không để ý mà những người còn lại ở đây không ai có thể nghĩ nhiều được nữa. Sinh tử đang ở ngay trước mắt, mọi cảm xúc đều phải nhượng bộ.
Đất trời trở nên yên tĩnh, hết thảy mọi người đều nín thở tập trung.
Nhưng gương mặt tái nhợt của Ô Nhân Tiêu Tiêu lại nở nụ cười.
“Ngươi, ngươi... giết ta đi... Không cần... hạ nhục ta...”
“Muốn chết ư? Không dễ dàng như vậy đâu.” Triệu Miên Trạch đứng từ trên cao nhìn xuống nàng, giống như hoàn toàn không nhìn thấy vết thương trên người nàng vậy, hắn ta cười khẽ rồi nói, “Hơn nữa, sao trẫm có thể để ngươi chết như vậy được? Nếu ngươi chết trên tay trẫm, Cáp Tát Nhĩ sao có thể bỏ qua?” Hắn ta nhìn chằm chằm vào gương mặt của Ô Nhân, vừa cười vừa nói, “Hôm nay ngươi không nên chết dễ dàng như vậy. Bằng không, việc ngươi chết trên tay Nguyên Hữu, ca ca của ngươi sẽ tính sổ trên người hắn ta.”
“Triệu... Miên Trạch...” Ô Nhân Tiêu Tiêu yếu ớt nói, ánh mắt tràn đầy lửa hận.
Triệu Miên Trạch không thèm để ý tới nàng, quay đầu thấp giọng nói, “Truyền thái y!”
Trên tường thành, thái y nhanh chóng xuất hiện.
Ô Nhân Tiêu Tiêu vẫn còn giá trị lợi dụng nên Triệu Miên Trạch sẽ không để nàng chết dễ dàng như vậy.
Mà bên dưới tường thành cũng đã trở nên hỗn loạn. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Ô Nhân... Nàng hãy cố gắng kiên trì... Kiên trì!”
Nguyên Hữu điên cuồng phát ra những thanh âm mang theo tiếng nức nở, trong gió đêm, tiếng nói của hắn ta càng thêm rõ ràng.
“Ngày đó, khi ở núi Tử Kim, nàng từng hỏi ta, khi đó, ta đã muốn nói với nàng. Ta yêu nàng, là tình yêu khắc cốt ghi tâm… Cho nên, hôm nay ta đã trở về, ta đã trở về từ Bắc Bình... Suốt mấy năm nay, ta luôn ngóng trông được quay về để đón nàng... Ô Nhân... Là ta đáng chết... Ta đáng chết!” Hắn ta hò hét, giãy giụa, gần như chìm vào trạng thái điên cuồng, “Bính Nhất, ngươi buông ta ra! Con mẹ nó chứ, ngươi buông ta ra...”
Hai gã thái y ngồi xổm bên cạnh Ô Nhân, vừa nơm nớp lo sợ vừa bận rộn, cầm máu, cứu nàng.
Cánh tay của Ô Nhân Tiêu Tiêu không còn chút sức lực nào, nàng nhắm chặt hai mắt, nghe thấy lời nói của Nguyên Hữu.
Nàng bật cười, khó khăn quay đầu lại, nhìn vẻ mặt khó lường của Triệu Miên Trạch và nở nụ cười cổ quái, “Ngươi từng nói, chúng ta đều đáng thương như nhau. Nhưng ta... ta không giống với ngươi... Ta có người yêu thương ta... Hắn cũng yêu ta... Triệu Miên Trạch... Ngươi là kẻ đáng thương nhất... Ngươi là kẻ đáng thương nhất...”
“Ngươi thật sự không sợ trẫm giết ngươi?” Triệu Miên Trạch lạnh giọng nói.
“Giết ta đi!” Ô Nhân Tiêu Tiêu thì thào, “Giết ta.”
Nếu nàng bị giết thì sẽ không có kẻ nào phải chịu gánh nặng cả.
Bằng không, đến cả quyền được chết một cách tự do, nàng cũng không có.
Giọng nói điên cuồng của Nguyên Hữu truyền tới cùng làn gió, khẽ vuốt lên gò má gầy yếu của nàng, hai hàng nước mắt của nàng trào ra, hòa cùng máu loãng nhuộm đỏ bộ trung y trắng như tuyết thành màu đỏ rực, trông vô cùng đáng sợ.
“Ngươi đành lòng sao? Trông mong bao nhiêu năm như vậy, không luyến tiếc sao?” Triệu Miên Trạch nói một câu không mang chút cảm xúc nào, giống như đang hỏi nàng, nhưng giống như đang hỏi chính mình hơn.
Ô Nhân Tiêu Tiêu nghe vậy chỉ rũ mắt xuống, không đáp.
Từ khi Triệu Tôn và Nguyên Hữu tới Bắc Bình đến nay đã bốn năm, dường như nàng đã ngóng trông hắn ta thật lâu.
Mấy năm gần đây, nàng đếm từng ngày một, khát khao một ngày nào đó có thể thoát khỏi cái nhà giam ấy. Nhưng mỗi lần tỉnh giấc từ ác mộng, nàng lại không hy vọng hắn ta nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình… Một sủng phi của Kiến Chương hoàng đế, một thân thể rách nát không còn sạch sẽ nữa.
Bính Nhất tuân lệnh nâng tay lên ra hiệu, “Giết, yểm trợ cho điện hạ!”
Tiếng “giết” kia không phải vì công thành, mà là vì muốn yểm trợ cho Triệu Tôn và Nguyên Hữu lui xuống phía sau. Chỉ trong chớp mắt, quân Tấn đông nghìn nghịt như thủy triều mãnh liệt xông tới. Trên tường thành, mưa tên không ngừng bắn xuống, tiếng chém giết không ngừng vang lên.
Ô Nhân Tiêu Tiêu trên giàn củi nhắm nghiền hai mắt, máu tươi trên ngực không ngừng chảy, tai nàng không nghe rõ những âm thanh ấy nữa. Trong đầu nàng chỉ vang vọng tiếng gió tựa như tiếng vó ngựa, tiếng hắn ta vọng lại từ xa đến gần, đang chạy về phía nàng. Giọng nói của hắn ta vẫn quen thuộc như vậy, quen thuộc đến nỗi khiến nàng tan nát cõi lòng.
Đợi chờ suốt mấy năm, rốt cuộc hắn ta đã trở lại rồi! Nhưng hắn ta lại không nhận ra nàng.
Nàng thậm chí còn biết Triệu Tôn đã nhận ra mình, nhưng còn hắn ta ngay cả kiên nhẫn để liếc mắt nhìn nàng một cái cũng không làm, hắn ta không chút do dự nâng cung tên trong tay lên mà bắn về phía nàng. Nàng cũng nghe được tiếng hét đến xé gan xé ruột của hắn ta, tiếng hô ấy giống như đau lòng, cũng giống như mãnh thú thét gào khi mất đi người thân nhất, nhưng nghe thấy âm thanh ấy, nàng lại muốn cười...
Đúng vậy, nàng rất muốn cười.
Không phải là hắn ta không quan tâm đến những thứ này sao? Nếu như một người phụ nữ chết đi mà có thể đổi lại được thắng lợi của cuộc chiến thì không phải hắn ta sẽ để nàng chết mà không có một chút do dự nào hay sao? Nhưng sao hắn ta lại khổ sở như vậy? Bởi vì hắn ta đã tự tay bắn chết nàng ư?
Chỉ một chớp mắt mà đã cách quá xa rồi.
Nàng không nhìn rõ dáng vẻ của hắn ta lắm, hình như hơi tiều tụy, nhưng vẫn phong độ. Đó là dáng vẻ chuyên đi quyến rũ mấy cô nương, nàng biết thừa. Nàng cũng đã tận mắt thấy hắn ta giương cung lên, một giây đó, nàng không hề chớp mắt, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được vẻ mặt kiên nghị của hắn ta – quả thật rất anh tuấn!
Nếu như nàng không phải là mục tiêu mà hắn ta bắn chết, nếu nàng không bị bịt miệng thì chắc chắn nàng sẽ hoan hô khen ngợi hắn ta.
Nhưng mà... ngực nàng rất đau, không chỉ đau đớn ở miệng vết thương mà cả trái tim nàng, trong lòng nàng cũng rất đau.
Đau đớn khiến sắc mặt nàng trắng bệch, ngay cả hai bàn tay đang bị buộc chặt cũng trở nên co quắp.
“Muốn nói gì sao?” Đến lúc này, không còn cần phải... bịt miệng nàng lại nữa. Triệu Miên Trạch mạnh mẽ kéo khăn che mặt của nàng ra, cũng kéo miếng vải đang bịt miệng nàng xuống, giơ cây đuốc, nhếch môi cười nói, “Quả là thú vị. Không ngờ ái phi của trẫm có thể khiến cả hoàng thúc lẫn hoàng đệ của trẫm không màng sinh tử, cố gắng tới để cứu ngươi.”
Hắn ta cười nhẹ nhưng lại chuyển sang chủ đề khác, đột nhiên hỏi nàng, “Ái phi, ngươi nói cho trẫm biết, người đàn ông đầu tiên của ngươi... rốt cuộc là Triệu Tôn, hay… là Nguyên Hữu?”
Giọng nói của hắn ta không hề nhỏ, dường như cũng không hề muốn giấu giếm chuyện bị cắm sừng này.
Nhưng những lời này lại khiến lòng những người nghe thấy thắt lại.
Khi Ninh quý phi đi theo hoàng đế đã không còn trong trắng nữa ư? Đây là một tin tức đáng bùng nổ cỡ nào chứ! Nếu đổi lại là ngày thường thì không biết đã có bao nhiêu lời đồn đại được truyền ra rồi. Nhưng lúc này, không chỉ Triệu Miên Trạch không để ý mà những người còn lại ở đây không ai có thể nghĩ nhiều được nữa. Sinh tử đang ở ngay trước mắt, mọi cảm xúc đều phải nhượng bộ.
Đất trời trở nên yên tĩnh, hết thảy mọi người đều nín thở tập trung.
Nhưng gương mặt tái nhợt của Ô Nhân Tiêu Tiêu lại nở nụ cười.
“Ngươi, ngươi... giết ta đi... Không cần... hạ nhục ta...”
“Muốn chết ư? Không dễ dàng như vậy đâu.” Triệu Miên Trạch đứng từ trên cao nhìn xuống nàng, giống như hoàn toàn không nhìn thấy vết thương trên người nàng vậy, hắn ta cười khẽ rồi nói, “Hơn nữa, sao trẫm có thể để ngươi chết như vậy được? Nếu ngươi chết trên tay trẫm, Cáp Tát Nhĩ sao có thể bỏ qua?” Hắn ta nhìn chằm chằm vào gương mặt của Ô Nhân, vừa cười vừa nói, “Hôm nay ngươi không nên chết dễ dàng như vậy. Bằng không, việc ngươi chết trên tay Nguyên Hữu, ca ca của ngươi sẽ tính sổ trên người hắn ta.”
“Triệu... Miên Trạch...” Ô Nhân Tiêu Tiêu yếu ớt nói, ánh mắt tràn đầy lửa hận.
Triệu Miên Trạch không thèm để ý tới nàng, quay đầu thấp giọng nói, “Truyền thái y!”
Trên tường thành, thái y nhanh chóng xuất hiện.
Ô Nhân Tiêu Tiêu vẫn còn giá trị lợi dụng nên Triệu Miên Trạch sẽ không để nàng chết dễ dàng như vậy.
Mà bên dưới tường thành cũng đã trở nên hỗn loạn. w●ebtruy●enonlin●e●com
“Ô Nhân... Nàng hãy cố gắng kiên trì... Kiên trì!”
Nguyên Hữu điên cuồng phát ra những thanh âm mang theo tiếng nức nở, trong gió đêm, tiếng nói của hắn ta càng thêm rõ ràng.
“Ngày đó, khi ở núi Tử Kim, nàng từng hỏi ta, khi đó, ta đã muốn nói với nàng. Ta yêu nàng, là tình yêu khắc cốt ghi tâm… Cho nên, hôm nay ta đã trở về, ta đã trở về từ Bắc Bình... Suốt mấy năm nay, ta luôn ngóng trông được quay về để đón nàng... Ô Nhân... Là ta đáng chết... Ta đáng chết!” Hắn ta hò hét, giãy giụa, gần như chìm vào trạng thái điên cuồng, “Bính Nhất, ngươi buông ta ra! Con mẹ nó chứ, ngươi buông ta ra...”
Hai gã thái y ngồi xổm bên cạnh Ô Nhân, vừa nơm nớp lo sợ vừa bận rộn, cầm máu, cứu nàng.
Cánh tay của Ô Nhân Tiêu Tiêu không còn chút sức lực nào, nàng nhắm chặt hai mắt, nghe thấy lời nói của Nguyên Hữu.
Nàng bật cười, khó khăn quay đầu lại, nhìn vẻ mặt khó lường của Triệu Miên Trạch và nở nụ cười cổ quái, “Ngươi từng nói, chúng ta đều đáng thương như nhau. Nhưng ta... ta không giống với ngươi... Ta có người yêu thương ta... Hắn cũng yêu ta... Triệu Miên Trạch... Ngươi là kẻ đáng thương nhất... Ngươi là kẻ đáng thương nhất...”
“Ngươi thật sự không sợ trẫm giết ngươi?” Triệu Miên Trạch lạnh giọng nói.
“Giết ta đi!” Ô Nhân Tiêu Tiêu thì thào, “Giết ta.”
Nếu nàng bị giết thì sẽ không có kẻ nào phải chịu gánh nặng cả.
Bằng không, đến cả quyền được chết một cách tự do, nàng cũng không có.
Giọng nói điên cuồng của Nguyên Hữu truyền tới cùng làn gió, khẽ vuốt lên gò má gầy yếu của nàng, hai hàng nước mắt của nàng trào ra, hòa cùng máu loãng nhuộm đỏ bộ trung y trắng như tuyết thành màu đỏ rực, trông vô cùng đáng sợ.
“Ngươi đành lòng sao? Trông mong bao nhiêu năm như vậy, không luyến tiếc sao?” Triệu Miên Trạch nói một câu không mang chút cảm xúc nào, giống như đang hỏi nàng, nhưng giống như đang hỏi chính mình hơn.
Ô Nhân Tiêu Tiêu nghe vậy chỉ rũ mắt xuống, không đáp.
Từ khi Triệu Tôn và Nguyên Hữu tới Bắc Bình đến nay đã bốn năm, dường như nàng đã ngóng trông hắn ta thật lâu.
Mấy năm gần đây, nàng đếm từng ngày một, khát khao một ngày nào đó có thể thoát khỏi cái nhà giam ấy. Nhưng mỗi lần tỉnh giấc từ ác mộng, nàng lại không hy vọng hắn ta nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình… Một sủng phi của Kiến Chương hoàng đế, một thân thể rách nát không còn sạch sẽ nữa.