Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1161 - Ngoại truyện 2
Nguyên nhân là vì phụ thân của hắn quá yêu thích muội ấy.
“Dịch Nhi, muội muội nhỏ hơn con, con phải nhường muội muội.”
Đây là câu mẫu thân thường dạy hắn khi người vẫn còn trên đời.
“Nhưng mà nương ơi, vì sao phụ thân lại thích muội muội, không thích con vậy?”
Đây là câu Hạ Dịch thường hỏi mẫu thân khi bé.
“Ngốc à, con là con trai của phụ thân, sao phụ thân không thích con chứ? Đây là sự khác biệt giữa con trai và con gái. Sau này con gái phải gả đi, không thể ở bên phụ mẫu cả đời, nên phụ thân phải thương muội muội con nhiều hơn một chút rồi. Con trai thì phải duy trì hương hỏa, phải gánh vác hưng suy vinh nhục của gia tộc, ta và phụ thân còn phải trông vào con, sao có thể nuông chiều con được chứ? Phụ thân yêu con nên tất nhiên là sẽ nghiêm khắc với con rồi.”
Khi đó mẫu thân thường cười giải thích với hắn như vậy.
Hắn không hiểu lắm, bèn tin lời của mẫu thân, nhưng vẫn cứ thấy có chỗ nào không đúng.
Nghiêm túc mà nói, phụ thân đối xử khá tốt với hắn. Ông ấy thường nghiêm mặt đốc thúc hắn học tập, sẽ nghiêm khắc phê bình chỗ sai của hắn, cũng sẽ vỗ đầu khen thưởng hắn, nhưng chưa bao giờ động đến nửa đầu ngón tay của hắn dù cho có tức giận. Trẻ con chắc chắn sẽ có lúc nghịch ngợm, nhưng cho dù hắn có phạm phải sai lầm lớn thế nào, cho dù hắn có chọc giận phụ thân mình cỡ nào, thậm chí có vài lần hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị đánh một trận, nhưng nắm đấm của phụ thân lại mãi mãi không bao giờ trút xuống.
Hắn cảm nhận được, phụ thân đang nhẫn nhịn, phụ thân không muốn đánh hắn.
“Không muốn” này, không phải vì yêu, mà là vì không yêu.
Không yêu, không có nghĩa là phụ thân đối xử không tốt với hắn. Chỉ có điều, cách “đối xử tốt” của ông ấy lại khác với cách ông dành cho muội muội. Cho dù hắn có cố gắng thế nào thì giữa hắn và phụ thân lúc nào cũng có một khoảng cách xa lạ mơ hồ. Cho dù đáp án của vấn đề này mãi đến ba mươi năm sau mới được công bố, cho dù lúc này hắn đã có thể hiểu vì sao Hạ Đình Cán lại không tiện dạy bảo hắn, cũng không thể yêu thương hắn bằng cả con tim, nhưng hắn vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Đối với hắn mà nói, Triệu Chá chỉ là một thái tử gia cao cao tại thượng, cách rất xa thế giới của hắn. Hạ Đình Cán mới là người hắn xem như phụ thân, sùng bái và kính yêu, để lại dấu ấn sâu trong trí óc của hắn. Trong lòng hắn, tuy phụ thân xuất thân là võ phu, nhưng lại có học thức, trung thành, chính trực, dũng mãnh, là danh tướng của Đại Yến, là công thần khai quốc được hoàng đế ân sủng và bách tính yêu quý. Từ lúc Giáp Nhất hiểu chuyện đến nay, phụ thân tồn tại như một vị thần, là kiểu người mà hắn muốn trở thành sau này.
Và sự sùng bái này cũng trở thành cơn ác mộng mà hắn không bao giờ nguôi ngoai được sau khi phụ thân ruồng bỏ tính mạng của hắn.
Khi bé Hạ Dịch không thích muội muội, nhưng lại thích những nơi có muội ấy.
Cứ vào khi ấy, phụ thân sẽ trở nên hiền từ dễ gần, gia đình của họ cũng sẽ ấm áp hòa thuận hơn. Phụ thân sẽ bế muội muội ngồi lên đùi, kể chuyện Nam chinh Bắc chiến của mình cho muội ấy nghe, trong tiếng nói ấm áp kia, lông mày và râu của ông ấy sẽ rung nhẹ trong ánh nắng. Khi đó Hạ Dịch thường hay cúi đầu, lẳng lặng ngồi cách đó không xa ngắm nhìn, nhìn muội muội thích thú kéo tóc phụ thân, nghe tiếng cười của phụ thân, nhìn khuôn mặt của phụ thân không còn nghiêm khắc nữa mà được thay thế bởi tia sáng tình cha...
Hắn luôn nhìn đến thất thần, thậm chí cảm thấy thèm khát.
Tuy giờ đây nó chỉ tồn tại trong ký ức tuổi thơ, nhưng khát vọng chân thành nhất của hắn vẫn là… hy vọng phụ thân có thể cười như thế với hắn.
Cứ mỗi khi ấy, trên khuôn mặt của mẫu thân sẽ luôn xuất hiện một sự bất lực rất khó phát hiện ra.
Khi còn bé Giáp Nhất không hiểu được vì sao mẫu thân lại có nét mặt như vậy.
Trước khi “vụ án Ngụy quốc công” xảy ra, thật ra sức khỏe của mẫu thân đã không tốt rồi. Khi ấy, phụ thân rất lo lắng, cũng giống như hắn, ông ấy bưng thuốc rót nước, chăm sóc cẩn thận chu đáo, luôn ở bên giường mẫu thân cả ngày lẫn đêm. Còn muội muội thì vẫn khờ khạo, suốt ngày chỉ đau buồn vì Triệu Miên Trạch, không quan tâm đến mẫu thân nhiều nữa. Có vẻ như muội ấy không phát hiện ra rằng mẫu thân, người được mệnh danh là mỹ nhân đẹp nhất kinh sư của họ, giờ đây sắc mặt đã đổi sang màu vàng sáp tiêu tụy, mái tóc cũng trở nên khô xơ rối bời, trán và đuôi mắt cũng đã xuất hiện những vết nhăn nhỏ.
Giáp Nhất nhìn ra được phụ thân yêu mẫu thân. Ông ấy rất yêu, rất yêu bà ấy.
Mẫu thân… dường như cũng yêu phụ thân. Hễ là chuyện của phụ thân, không cần biết lớn hay nhỏ, bà ấy luôn coi nó như chuyện lớn quan trọng, cả đời bà ấy gần như đều vây quanh phụ thân. Không những thế, sự bao dung và thông cảm của mẫu thân dành cho ông ấy, không một người phụ nữ nào có thể so sánh được. Giáp Nhất nhớ rất rõ, lúc hắn bảy tuổi, có một lần phụ thân ra ngoài gần nửa tháng mới trở về, ông ấy nói với mẫu thân rằng mình có nuôi một người phụ nữ ở bên ngoài.
Hắn là con trai, sau khi biết được truyện này, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng căng thẳng. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Chuyện sủng thê diệt thiếp là điều hắn thường hay nghe.
Hắn sợ phụ thân sủng ái ngoại thất, đối xử tệ bạc với mẫu thân.
Vậy thì… đứa con vốn dĩ đã không được yêu thương như hắn có thể nhận được sẽ càng ít yêu thương hơn.
Nhưng hắn không ngờ rằng mẫu thân lại không hề tức giận. Bà không những đề nghị phụ thân đón người phụ nữ kia vào phủ, mà còn vui vẻ dành ra một nơi rộng rãi sáng sủa nhất trong phủ, sai kẻ dưới quét dọn, chuẩn bị vật dụng mới tinh, nhiệt tình cứ như muốn chào đón thê tử mới cho phụ thân.
Thế nhưng, sự độ lượng của mẫu thân… lại khiến phụ thân tức giận bỏ đi.
Ông ấy lại phất áo rời đi suốt hai tháng trời.
Khi về lại phủ, ông ấy không dắt theo người phụ nữ nào cả, ông ấy vẫn yêu mẫu thân như ngày nào, mẫu thân cũng không truy vấn điều gì, bà mỉm cười đón nhận ông ấy, hai người hòa hảo như xưa, cứ ngỡ như chưa bao giờ có xích mích gì. Và sau đó, mẫu thân cũng mang thai muội muội của hắn - Hạ Sở.
Ngày mẫu thân qua đời cũng là ngày phủ Ngụy quốc công bị tịch biên.
Lúc ấy đang là mùa mưa dông. Buổi sáng khi hắn mở mắt ra, mẫu thân đang hấp hối.
Bà ấy lúc tỉnh lúc mê, ý thức dường như hỗn loạn.
Bà ấy không nhận ra hắn, cũng không nhận ra phụ thân và muội muội, cứ lẩm bẩm mãi ba từ, đó là “phố Ô Y”.
Giáp Nhất biết, mẫu thân và phụ thân quen biết nhau tại nơi ấy.
Khi đó hắn cảm thấy mẫu thân đang nhớ về lúc mới quen phụ thân, đó là bằng chứng cho tình yêu của hai người họ.
Nhưng phụ thân lại vỗ tay bà ấy, sắc mặt âm trầm, thở dài, “Bà bệnh nên hồ đồ rồi ư? Chuyện từ thuở nào rồi, còn nhắc tới làm gì?”
Hắn vẫn luôn không hiểu câu nói này, mãi đến nhiều năm sau, khi hắn làm Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, kiểm tra một vài hồ sơ tài liệu thì hắn mới biết phố Ô Y không những là nơi mẫu thân quen biết phụ thân, mà nó cũng là nơi bà ấy quen biết thái tử Triệu Chá. Giờ đây khi nhớ lại, hắn không khỏi thắc mắc, mẫu thân nhắc tới “phố Ô Y” trong lúc hấp hối, người bà ấy nhớ là Triệu Chá, hay là phụ thân?
“Dịch Nhi, muội muội nhỏ hơn con, con phải nhường muội muội.”
Đây là câu mẫu thân thường dạy hắn khi người vẫn còn trên đời.
“Nhưng mà nương ơi, vì sao phụ thân lại thích muội muội, không thích con vậy?”
Đây là câu Hạ Dịch thường hỏi mẫu thân khi bé.
“Ngốc à, con là con trai của phụ thân, sao phụ thân không thích con chứ? Đây là sự khác biệt giữa con trai và con gái. Sau này con gái phải gả đi, không thể ở bên phụ mẫu cả đời, nên phụ thân phải thương muội muội con nhiều hơn một chút rồi. Con trai thì phải duy trì hương hỏa, phải gánh vác hưng suy vinh nhục của gia tộc, ta và phụ thân còn phải trông vào con, sao có thể nuông chiều con được chứ? Phụ thân yêu con nên tất nhiên là sẽ nghiêm khắc với con rồi.”
Khi đó mẫu thân thường cười giải thích với hắn như vậy.
Hắn không hiểu lắm, bèn tin lời của mẫu thân, nhưng vẫn cứ thấy có chỗ nào không đúng.
Nghiêm túc mà nói, phụ thân đối xử khá tốt với hắn. Ông ấy thường nghiêm mặt đốc thúc hắn học tập, sẽ nghiêm khắc phê bình chỗ sai của hắn, cũng sẽ vỗ đầu khen thưởng hắn, nhưng chưa bao giờ động đến nửa đầu ngón tay của hắn dù cho có tức giận. Trẻ con chắc chắn sẽ có lúc nghịch ngợm, nhưng cho dù hắn có phạm phải sai lầm lớn thế nào, cho dù hắn có chọc giận phụ thân mình cỡ nào, thậm chí có vài lần hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ bị đánh một trận, nhưng nắm đấm của phụ thân lại mãi mãi không bao giờ trút xuống.
Hắn cảm nhận được, phụ thân đang nhẫn nhịn, phụ thân không muốn đánh hắn.
“Không muốn” này, không phải vì yêu, mà là vì không yêu.
Không yêu, không có nghĩa là phụ thân đối xử không tốt với hắn. Chỉ có điều, cách “đối xử tốt” của ông ấy lại khác với cách ông dành cho muội muội. Cho dù hắn có cố gắng thế nào thì giữa hắn và phụ thân lúc nào cũng có một khoảng cách xa lạ mơ hồ. Cho dù đáp án của vấn đề này mãi đến ba mươi năm sau mới được công bố, cho dù lúc này hắn đã có thể hiểu vì sao Hạ Đình Cán lại không tiện dạy bảo hắn, cũng không thể yêu thương hắn bằng cả con tim, nhưng hắn vẫn cảm thấy tiếc nuối.
Đối với hắn mà nói, Triệu Chá chỉ là một thái tử gia cao cao tại thượng, cách rất xa thế giới của hắn. Hạ Đình Cán mới là người hắn xem như phụ thân, sùng bái và kính yêu, để lại dấu ấn sâu trong trí óc của hắn. Trong lòng hắn, tuy phụ thân xuất thân là võ phu, nhưng lại có học thức, trung thành, chính trực, dũng mãnh, là danh tướng của Đại Yến, là công thần khai quốc được hoàng đế ân sủng và bách tính yêu quý. Từ lúc Giáp Nhất hiểu chuyện đến nay, phụ thân tồn tại như một vị thần, là kiểu người mà hắn muốn trở thành sau này.
Và sự sùng bái này cũng trở thành cơn ác mộng mà hắn không bao giờ nguôi ngoai được sau khi phụ thân ruồng bỏ tính mạng của hắn.
Khi bé Hạ Dịch không thích muội muội, nhưng lại thích những nơi có muội ấy.
Cứ vào khi ấy, phụ thân sẽ trở nên hiền từ dễ gần, gia đình của họ cũng sẽ ấm áp hòa thuận hơn. Phụ thân sẽ bế muội muội ngồi lên đùi, kể chuyện Nam chinh Bắc chiến của mình cho muội ấy nghe, trong tiếng nói ấm áp kia, lông mày và râu của ông ấy sẽ rung nhẹ trong ánh nắng. Khi đó Hạ Dịch thường hay cúi đầu, lẳng lặng ngồi cách đó không xa ngắm nhìn, nhìn muội muội thích thú kéo tóc phụ thân, nghe tiếng cười của phụ thân, nhìn khuôn mặt của phụ thân không còn nghiêm khắc nữa mà được thay thế bởi tia sáng tình cha...
Hắn luôn nhìn đến thất thần, thậm chí cảm thấy thèm khát.
Tuy giờ đây nó chỉ tồn tại trong ký ức tuổi thơ, nhưng khát vọng chân thành nhất của hắn vẫn là… hy vọng phụ thân có thể cười như thế với hắn.
Cứ mỗi khi ấy, trên khuôn mặt của mẫu thân sẽ luôn xuất hiện một sự bất lực rất khó phát hiện ra.
Khi còn bé Giáp Nhất không hiểu được vì sao mẫu thân lại có nét mặt như vậy.
Trước khi “vụ án Ngụy quốc công” xảy ra, thật ra sức khỏe của mẫu thân đã không tốt rồi. Khi ấy, phụ thân rất lo lắng, cũng giống như hắn, ông ấy bưng thuốc rót nước, chăm sóc cẩn thận chu đáo, luôn ở bên giường mẫu thân cả ngày lẫn đêm. Còn muội muội thì vẫn khờ khạo, suốt ngày chỉ đau buồn vì Triệu Miên Trạch, không quan tâm đến mẫu thân nhiều nữa. Có vẻ như muội ấy không phát hiện ra rằng mẫu thân, người được mệnh danh là mỹ nhân đẹp nhất kinh sư của họ, giờ đây sắc mặt đã đổi sang màu vàng sáp tiêu tụy, mái tóc cũng trở nên khô xơ rối bời, trán và đuôi mắt cũng đã xuất hiện những vết nhăn nhỏ.
Giáp Nhất nhìn ra được phụ thân yêu mẫu thân. Ông ấy rất yêu, rất yêu bà ấy.
Mẫu thân… dường như cũng yêu phụ thân. Hễ là chuyện của phụ thân, không cần biết lớn hay nhỏ, bà ấy luôn coi nó như chuyện lớn quan trọng, cả đời bà ấy gần như đều vây quanh phụ thân. Không những thế, sự bao dung và thông cảm của mẫu thân dành cho ông ấy, không một người phụ nữ nào có thể so sánh được. Giáp Nhất nhớ rất rõ, lúc hắn bảy tuổi, có một lần phụ thân ra ngoài gần nửa tháng mới trở về, ông ấy nói với mẫu thân rằng mình có nuôi một người phụ nữ ở bên ngoài.
Hắn là con trai, sau khi biết được truyện này, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng căng thẳng. Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
Chuyện sủng thê diệt thiếp là điều hắn thường hay nghe.
Hắn sợ phụ thân sủng ái ngoại thất, đối xử tệ bạc với mẫu thân.
Vậy thì… đứa con vốn dĩ đã không được yêu thương như hắn có thể nhận được sẽ càng ít yêu thương hơn.
Nhưng hắn không ngờ rằng mẫu thân lại không hề tức giận. Bà không những đề nghị phụ thân đón người phụ nữ kia vào phủ, mà còn vui vẻ dành ra một nơi rộng rãi sáng sủa nhất trong phủ, sai kẻ dưới quét dọn, chuẩn bị vật dụng mới tinh, nhiệt tình cứ như muốn chào đón thê tử mới cho phụ thân.
Thế nhưng, sự độ lượng của mẫu thân… lại khiến phụ thân tức giận bỏ đi.
Ông ấy lại phất áo rời đi suốt hai tháng trời.
Khi về lại phủ, ông ấy không dắt theo người phụ nữ nào cả, ông ấy vẫn yêu mẫu thân như ngày nào, mẫu thân cũng không truy vấn điều gì, bà mỉm cười đón nhận ông ấy, hai người hòa hảo như xưa, cứ ngỡ như chưa bao giờ có xích mích gì. Và sau đó, mẫu thân cũng mang thai muội muội của hắn - Hạ Sở.
Ngày mẫu thân qua đời cũng là ngày phủ Ngụy quốc công bị tịch biên.
Lúc ấy đang là mùa mưa dông. Buổi sáng khi hắn mở mắt ra, mẫu thân đang hấp hối.
Bà ấy lúc tỉnh lúc mê, ý thức dường như hỗn loạn.
Bà ấy không nhận ra hắn, cũng không nhận ra phụ thân và muội muội, cứ lẩm bẩm mãi ba từ, đó là “phố Ô Y”.
Giáp Nhất biết, mẫu thân và phụ thân quen biết nhau tại nơi ấy.
Khi đó hắn cảm thấy mẫu thân đang nhớ về lúc mới quen phụ thân, đó là bằng chứng cho tình yêu của hai người họ.
Nhưng phụ thân lại vỗ tay bà ấy, sắc mặt âm trầm, thở dài, “Bà bệnh nên hồ đồ rồi ư? Chuyện từ thuở nào rồi, còn nhắc tới làm gì?”
Hắn vẫn luôn không hiểu câu nói này, mãi đến nhiều năm sau, khi hắn làm Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, kiểm tra một vài hồ sơ tài liệu thì hắn mới biết phố Ô Y không những là nơi mẫu thân quen biết phụ thân, mà nó cũng là nơi bà ấy quen biết thái tử Triệu Chá. Giờ đây khi nhớ lại, hắn không khỏi thắc mắc, mẫu thân nhắc tới “phố Ô Y” trong lúc hấp hối, người bà ấy nhớ là Triệu Chá, hay là phụ thân?