Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1162 - Ngoại truyện 3
Nhưng hắn đã không có cách nào kiểm chứng được nữa.
Ngày hôm đó, khi hắn nghe thấy tiếng sét thứ mười bốn vang lên thì mẫu thân đã nhắm mắt, từ giã cõi đời.
Sau đó phủ Ngụy quốc công cũng gặp phải kiếp nạn lớn.
Muội muội chỉ biết khóc, muội ấy không hiểu gì hết, thậm chí còn chờ mong Triệu Miên Trạch sẽ đến giúp họ, muội muội chạy tới quỳ ngoài Đông Cung suốt một ngày một đêm, dập đầu đến mức chảy máu nhưng vẫn không biết hối cải. Người muội muội nhỏ hơn hắn gần tám tuổi này vẫn luôn ngu ngốc như vậy.
Nghĩ đến tuổi của muội muội, hắn lại nhớ tới một chuyện.
Khi đó, hắn từng hỏi mẫu thân: Vì sao sau khi có hắn, mãi đến nhiều năm sau bà ấy mới sinh muội muội? Khi bé hắn ỷ mình thông minh, thường nghĩ ra những chuyện người khác không thể nghĩ đến. Hắn còn nhớ, mẫu thân cười trả lời hắn rằng, “Đó là vì phụ thân rất yêu con, sợ có muội muội rồi sẽ chia bớt đi tình yêu dành cho con.”
Sự tồn tại của muội muội đúng là đã lấy bớt đi tình yêu của hắn… tình yêu vốn đã không nhiều.
Tiếc thay tuy muội muội có được nhiều tình yêu từ ông nhưng lại không được tích sự gì. Đứng ở góc độ của hắn, muội ấy vừa ngu ngốc, vừa khờ ngạo, vừa bất cẩn cẩu thả… không bao giờ biết quan sát sắc mặt của người khác. Nhưng muội muội lại hiền hành, muội ấy không nhìn ra được hắn không hề thích mình, có đồ ăn đồ chơi gì cũng sẽ nhớ đến người ca ca này. Tất nhiên, khi muội ấy có yêu cầu gì cũng sẽ làm nũng đòi hắn cho bằng được.
Muội ấy nói, “Ca ca mau nhìn kìa, trên cây có một tổ chim, muội muốn xem chim non trong đó, ca ca dẫn muội trèo lên đó được không?”
Muội ấy nói, “Ca ca đứng yên không nhúc nhích nhé, muội đắp huynh thành người tuyết có được không?”
Muội ấy nói, “Ca ca, đóa hoa bằng trân châu trên tóc Tam tỷ đẹp thật, mai mốt huynh lớn lên có tiền rồi, mua một đóa cho muội với nhé được không?”
Người muội muội này thường khiến hắn thấy luống cuống.
Tuy hắn xem thường muội ấy, nhưng vẫn sẽ luôn làm theo.
Hắn ghét người muội muội này, và cũng ghét bản thân mình.
Nhưng cho dù hắn có đối xử lạnh nhạt thế nào, muội ấy vẫn luôn như thế, thấy hắn là sẽ chạy tới ngay, có yêu cầu là tới đòi hỏi hắn một cách thẳng thừng. Và cũng chính người muội muội này đã trở thành người thân duy nhất trên đời này của hắn, trừ mẫu thân ra. Muội muội quả thật đối xử với hắn rất tốt. Dần dà, hắn cũng thật lòng đối xử tốt với muội ấy.
Muội muội rất ngốc, không biết thêu hoa, không biết những thứ mà tiểu thư nhà quan hay biết, nhưng chữ của muội muội rất đẹp. Nét chữ xinh đẹp kia là do một tay hắn dạy mà ra, nó đẹp đẽ, tinh tế, mềm mại, hệt như tính cách của muội ấy… Còn khi gặp lại Hạ Sở tại Tích Lâm Quách Lặc, hắn không thể nào hiểu được, người muội muội có tài viết chữ đẹp kia, vì sao nét bút không những trở nên cẩu thả mà còn thường viết sai chữ, ngỡ như đã biến thành một người khác.
Hắn biết muội muội từng bị thương khi ở phủ Cẩm Thành và đã quên đi một vài chuyện.
Quên mất một vài chuyện… nên ngay nét chữ cũng thay đổi luôn ư?
Không những đổi nét chữ, mà còn tự dưng có nhiều bản lĩnh như vậy nữa!
Không những có nhiều bản lĩnh, thậm chí đến ngay cả tính cách của màng ấy cũng đã thay đổi, không còn yêu Triệu Miên Trạch nữa mà lại phải lòng Triệu Tôn. Một đứa bé trước đây luôn nhút nhát nay lại hoạt bát, hào sảng, có lúc còn nam tính hơn cả đàn ông, sẽ cười vô tư sảng khoái, cũng sẽ khéo léo đưa đẩy, giỏi âm mưu quỷ kế. Bởi vì hắn là ca ca của nàng ấy nên Triệu Tôn phái hắn đi theo nàng. Sau khi đi theo một thời gian dài, hắn gần như đã biết rõ các chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt trong đời sống thường ngày của nàng, điều này khiến hắn có lý do để tin rằng: Thật ra, nàng ấy không còn là muội muội của hắn nữa.
Nhưng nếu nàng ấy không còn là Hạ Sở, thì nàng ấy là ai chứ?
Nàng ấy thường nói, “Có phải ta đã gặp ngươi ở đâu rồi không? Sao thấy quen mặt thế nhỉ?”
Nàng thường treo câu này nơi cửa miệng, nói rất hiển nhiên.
Điều này cũng chứng minh hắn từng tồn tại trong lòng nàng.
Cũng tức là, nàng ấy quả thật là muội muội của hắn. w●ebtruy●enonlin●e●com
Có phải là muội muội hay không, vấn đề này đã làm hắn thấy khó hiểu nhiều năm, cũng khiến hắn nghiên cứu nàng ấy ngần ấy năm.
Nhưng càng nghiên cứu, hắn càng thấy khiếp sợ, rõ ràng người con gái này không phải là Hạ Sở, mà là một người sở hữu một linh hồn khác.
Từ Tích Lâm Quách Lặc đến A Ba Ca, nàng ấy bắt cá dưới băng, trị liệu cho thương binh, xử lý Lý Kiều, lừa gạt moi tiền, tác hợp cho Lý Mạc và Cáp Tát Nhĩ, dùng kế phá doanh, bắt giữ Hà Thừa An, lẻn vào Âm Sơn lúc đêm xuống… Trên người của nàng ấy không hề có chút bóng dáng nào của Hạ Sở. Nhưng hắn chỉ có thể coi nàng ấy là Hạ Sở, đồng thời bỏ qua cái cảm giác kỳ lạ không biết đã xuất hiện từ khi nào kia đi.
Sau sự cố ở Âm Sơn, Triệu Tôn “qua đời”.
Đó là khoảng thời gian chỉ còn lại hắn và nàng.
Hắn theo nàng không rời một bước, tồn tại như một chiếc bóng.
Buồn, vui, giận, hờn của nàng, hắn đều nhìn thấy hết.
Sự kiên cường của nàng cũng là lý do để hắn cũng kiên cường theo.
Nàng từng dựa vào vai hắn, lấy ống tay áo của hắn lau nước mắt.
“Ta không khóc đâu, ta đang cười. Không có Triệu Thập Cửu, ta vẫn sẽ cười.”
Nàng ấy, người vẫn cười như ngày nào, đã để lại dấu ấn sâu đậm trong tim hắn… Cũng đã khiến Triệu Tôn nói với hắn rằng, “Cho dù là ngươi, cũng không thể.”
Hắn cảm thấy cực kì hổ thẹn, nhưng lại không thể nào xua đi được những suy nghĩ tội lỗi kia.
Sau này, nàng bị thương ở Kim Xuyên Môn, được đồn là đã qua đời rồi lại tỉnh dậy trong quan tài băng… Hắn bỗng dưng thấy hơi sợ khi phải đối mặt với người muội muội này.
Bởi vì hắn không biết, lúc này nàng là “Hạ Sở”, người từng gọi hắn là ca ca, hay là “Sở Thất” bên cạnh Triệu Tôn.
“Huynh đến rồi à?” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu, nhìn thấy Giáp Nhất đứng đơ người bên cửa.
Trang phục phi ngư, đao Tú Xuân… Khi những vật dụng Đông Phương Thanh Huyền luôn dùng lại xuất hiện trên người Giáp Nhất, tuy không hề có cảm giác không hợp nhưng lại làm nàng cảm thấy vừa xa lạ vừa gần gũi. Vóc người cao ráo, lầm lì cứng nhắc, không hề có bất kì cảm xúc nào, quả đúng với biệt hiệu “người máy” nàng đặt cho hắn.
“Huynh đứng ngơ ra đó làm gì? Qua đây ngồi đi chứ.”
Giáp Nhất kéo suy nghĩ đang trôi dạt đi xa của mình trở về, trong lòng đã bình tĩnh trở lại. Hắn ta bước vào, sau đó hành lễ, vô tình nhìn thấy những chiếc móng tay tròn trịa hồng hào được cắt giũa chỉnh tề trên đôi bàn bàn tay đang cầm chày giã thuốc của nàng, hắn ta giật mình, rũ mắt xuống, dời tầm mắt đi, nghiêm túc trả lời, “Không biết nương nương gọi vi thần đến có chuyện gì quan trọng không?”
Dáng vẻ của hắn ta quá xa lạ và khách sáo khiến Hạ Sơ Thất thấy không quen lắm.
Nàng ngẩng đầu lên, liếc nhìn hắn ta, “Không có chuyện gì không thể gọi huynh đến à?”
Giáp Nhất nghẹn họng, không trả lời. Hạ Sơ Thất cười ha ha, chỉ vào chiếc ghế mây ở đối diện.
Ngày hôm đó, khi hắn nghe thấy tiếng sét thứ mười bốn vang lên thì mẫu thân đã nhắm mắt, từ giã cõi đời.
Sau đó phủ Ngụy quốc công cũng gặp phải kiếp nạn lớn.
Muội muội chỉ biết khóc, muội ấy không hiểu gì hết, thậm chí còn chờ mong Triệu Miên Trạch sẽ đến giúp họ, muội muội chạy tới quỳ ngoài Đông Cung suốt một ngày một đêm, dập đầu đến mức chảy máu nhưng vẫn không biết hối cải. Người muội muội nhỏ hơn hắn gần tám tuổi này vẫn luôn ngu ngốc như vậy.
Nghĩ đến tuổi của muội muội, hắn lại nhớ tới một chuyện.
Khi đó, hắn từng hỏi mẫu thân: Vì sao sau khi có hắn, mãi đến nhiều năm sau bà ấy mới sinh muội muội? Khi bé hắn ỷ mình thông minh, thường nghĩ ra những chuyện người khác không thể nghĩ đến. Hắn còn nhớ, mẫu thân cười trả lời hắn rằng, “Đó là vì phụ thân rất yêu con, sợ có muội muội rồi sẽ chia bớt đi tình yêu dành cho con.”
Sự tồn tại của muội muội đúng là đã lấy bớt đi tình yêu của hắn… tình yêu vốn đã không nhiều.
Tiếc thay tuy muội muội có được nhiều tình yêu từ ông nhưng lại không được tích sự gì. Đứng ở góc độ của hắn, muội ấy vừa ngu ngốc, vừa khờ ngạo, vừa bất cẩn cẩu thả… không bao giờ biết quan sát sắc mặt của người khác. Nhưng muội muội lại hiền hành, muội ấy không nhìn ra được hắn không hề thích mình, có đồ ăn đồ chơi gì cũng sẽ nhớ đến người ca ca này. Tất nhiên, khi muội ấy có yêu cầu gì cũng sẽ làm nũng đòi hắn cho bằng được.
Muội ấy nói, “Ca ca mau nhìn kìa, trên cây có một tổ chim, muội muốn xem chim non trong đó, ca ca dẫn muội trèo lên đó được không?”
Muội ấy nói, “Ca ca đứng yên không nhúc nhích nhé, muội đắp huynh thành người tuyết có được không?”
Muội ấy nói, “Ca ca, đóa hoa bằng trân châu trên tóc Tam tỷ đẹp thật, mai mốt huynh lớn lên có tiền rồi, mua một đóa cho muội với nhé được không?”
Người muội muội này thường khiến hắn thấy luống cuống.
Tuy hắn xem thường muội ấy, nhưng vẫn sẽ luôn làm theo.
Hắn ghét người muội muội này, và cũng ghét bản thân mình.
Nhưng cho dù hắn có đối xử lạnh nhạt thế nào, muội ấy vẫn luôn như thế, thấy hắn là sẽ chạy tới ngay, có yêu cầu là tới đòi hỏi hắn một cách thẳng thừng. Và cũng chính người muội muội này đã trở thành người thân duy nhất trên đời này của hắn, trừ mẫu thân ra. Muội muội quả thật đối xử với hắn rất tốt. Dần dà, hắn cũng thật lòng đối xử tốt với muội ấy.
Muội muội rất ngốc, không biết thêu hoa, không biết những thứ mà tiểu thư nhà quan hay biết, nhưng chữ của muội muội rất đẹp. Nét chữ xinh đẹp kia là do một tay hắn dạy mà ra, nó đẹp đẽ, tinh tế, mềm mại, hệt như tính cách của muội ấy… Còn khi gặp lại Hạ Sở tại Tích Lâm Quách Lặc, hắn không thể nào hiểu được, người muội muội có tài viết chữ đẹp kia, vì sao nét bút không những trở nên cẩu thả mà còn thường viết sai chữ, ngỡ như đã biến thành một người khác.
Hắn biết muội muội từng bị thương khi ở phủ Cẩm Thành và đã quên đi một vài chuyện.
Quên mất một vài chuyện… nên ngay nét chữ cũng thay đổi luôn ư?
Không những đổi nét chữ, mà còn tự dưng có nhiều bản lĩnh như vậy nữa!
Không những có nhiều bản lĩnh, thậm chí đến ngay cả tính cách của màng ấy cũng đã thay đổi, không còn yêu Triệu Miên Trạch nữa mà lại phải lòng Triệu Tôn. Một đứa bé trước đây luôn nhút nhát nay lại hoạt bát, hào sảng, có lúc còn nam tính hơn cả đàn ông, sẽ cười vô tư sảng khoái, cũng sẽ khéo léo đưa đẩy, giỏi âm mưu quỷ kế. Bởi vì hắn là ca ca của nàng ấy nên Triệu Tôn phái hắn đi theo nàng. Sau khi đi theo một thời gian dài, hắn gần như đã biết rõ các chuyện vặt vãnh nhỏ nhặt trong đời sống thường ngày của nàng, điều này khiến hắn có lý do để tin rằng: Thật ra, nàng ấy không còn là muội muội của hắn nữa.
Nhưng nếu nàng ấy không còn là Hạ Sở, thì nàng ấy là ai chứ?
Nàng ấy thường nói, “Có phải ta đã gặp ngươi ở đâu rồi không? Sao thấy quen mặt thế nhỉ?”
Nàng thường treo câu này nơi cửa miệng, nói rất hiển nhiên.
Điều này cũng chứng minh hắn từng tồn tại trong lòng nàng.
Cũng tức là, nàng ấy quả thật là muội muội của hắn. w●ebtruy●enonlin●e●com
Có phải là muội muội hay không, vấn đề này đã làm hắn thấy khó hiểu nhiều năm, cũng khiến hắn nghiên cứu nàng ấy ngần ấy năm.
Nhưng càng nghiên cứu, hắn càng thấy khiếp sợ, rõ ràng người con gái này không phải là Hạ Sở, mà là một người sở hữu một linh hồn khác.
Từ Tích Lâm Quách Lặc đến A Ba Ca, nàng ấy bắt cá dưới băng, trị liệu cho thương binh, xử lý Lý Kiều, lừa gạt moi tiền, tác hợp cho Lý Mạc và Cáp Tát Nhĩ, dùng kế phá doanh, bắt giữ Hà Thừa An, lẻn vào Âm Sơn lúc đêm xuống… Trên người của nàng ấy không hề có chút bóng dáng nào của Hạ Sở. Nhưng hắn chỉ có thể coi nàng ấy là Hạ Sở, đồng thời bỏ qua cái cảm giác kỳ lạ không biết đã xuất hiện từ khi nào kia đi.
Sau sự cố ở Âm Sơn, Triệu Tôn “qua đời”.
Đó là khoảng thời gian chỉ còn lại hắn và nàng.
Hắn theo nàng không rời một bước, tồn tại như một chiếc bóng.
Buồn, vui, giận, hờn của nàng, hắn đều nhìn thấy hết.
Sự kiên cường của nàng cũng là lý do để hắn cũng kiên cường theo.
Nàng từng dựa vào vai hắn, lấy ống tay áo của hắn lau nước mắt.
“Ta không khóc đâu, ta đang cười. Không có Triệu Thập Cửu, ta vẫn sẽ cười.”
Nàng ấy, người vẫn cười như ngày nào, đã để lại dấu ấn sâu đậm trong tim hắn… Cũng đã khiến Triệu Tôn nói với hắn rằng, “Cho dù là ngươi, cũng không thể.”
Hắn cảm thấy cực kì hổ thẹn, nhưng lại không thể nào xua đi được những suy nghĩ tội lỗi kia.
Sau này, nàng bị thương ở Kim Xuyên Môn, được đồn là đã qua đời rồi lại tỉnh dậy trong quan tài băng… Hắn bỗng dưng thấy hơi sợ khi phải đối mặt với người muội muội này.
Bởi vì hắn không biết, lúc này nàng là “Hạ Sở”, người từng gọi hắn là ca ca, hay là “Sở Thất” bên cạnh Triệu Tôn.
“Huynh đến rồi à?” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu, nhìn thấy Giáp Nhất đứng đơ người bên cửa.
Trang phục phi ngư, đao Tú Xuân… Khi những vật dụng Đông Phương Thanh Huyền luôn dùng lại xuất hiện trên người Giáp Nhất, tuy không hề có cảm giác không hợp nhưng lại làm nàng cảm thấy vừa xa lạ vừa gần gũi. Vóc người cao ráo, lầm lì cứng nhắc, không hề có bất kì cảm xúc nào, quả đúng với biệt hiệu “người máy” nàng đặt cho hắn.
“Huynh đứng ngơ ra đó làm gì? Qua đây ngồi đi chứ.”
Giáp Nhất kéo suy nghĩ đang trôi dạt đi xa của mình trở về, trong lòng đã bình tĩnh trở lại. Hắn ta bước vào, sau đó hành lễ, vô tình nhìn thấy những chiếc móng tay tròn trịa hồng hào được cắt giũa chỉnh tề trên đôi bàn bàn tay đang cầm chày giã thuốc của nàng, hắn ta giật mình, rũ mắt xuống, dời tầm mắt đi, nghiêm túc trả lời, “Không biết nương nương gọi vi thần đến có chuyện gì quan trọng không?”
Dáng vẻ của hắn ta quá xa lạ và khách sáo khiến Hạ Sơ Thất thấy không quen lắm.
Nàng ngẩng đầu lên, liếc nhìn hắn ta, “Không có chuyện gì không thể gọi huynh đến à?”
Giáp Nhất nghẹn họng, không trả lời. Hạ Sơ Thất cười ha ha, chỉ vào chiếc ghế mây ở đối diện.