Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1163 - Ngoại truyện 4
“Ngồi xuống nói chuyện.”
Giáp Nhất không nói gì, ưỡn thẳng sống lưng ngồi xuống, nhìn trên bàn có đủ loại lọ thuốc được dán tem và một vài cuốn sách được đóng bằng chỉ, những quyển sách ấy đã bị mòn gáy, có thể nhìn ra được chủ nhân của chúng rất yêu quý chúng, ngày thường lật xem chúng rất nhiều.
Những ngày qua, nàng ấy luôn ở đây giết thời gian ư?
Hắn ta cau mày, thu tầm mắt về, nhìn nàng, “Nương nương…”
“Ca…” Hạ Sơ Thất ngắt lời hắn ta, đổ thuốc vào trong cối, nghiêm mặt phê bình, “Chúng ta đừng có xa lạ như vậy được không? Rõ ràng là huynh muội, khách sáo như vậy làm gì?”
Giáp Nhất hơi rũ mắt xuống, lông mi che đi tầm nhìn, dáng vẻ cực kì cung kính.
“Không dám, người là hoàng hậu nương nương. Vi thần không khách sáo thì sẽ bị mất đầu.”
Hạ Sơ Thất trừng hắn ta, bực bội, “Ông chủ Giáp, Chỉ huy sứ đại nhân, phải ép muội nổi đóa lên hay muốn thế nào?”
Cách xưng hô quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc khiến Giáp Nhất nheo mắt lại, sững sờ, nhìn vào đôi mắt dò xét của nàng.
“Nương nương, vi thần rất bận.”
Cách nói chuyện chần chừ của hắn ta khiến Hạ Sơ Thất bật cười.
Nàng bất giác cười khẽ thành tiếng, “Phải phải phải, biết huynh rất bận. Nếu huynh không bận thì làm gì có chuyện khó khăn lắm mới mời được huynh đến đây?”
Hôm nay là ngày mười lăm tháng mười một năm Vĩnh Lộc thứ năm, đã tròn hai tháng trôi qua kể từ khi Hạ Sơ Thất tỉnh lại, nhưng người ca ca này nàng mới chỉ gặp được hắn ta được đúng ba lần. Mà ba lần ngắn ngủi ấy chỉ là một cái liếc nhìn vội vàng. Nàng biết Giáp Nhất thật sự rất bận. Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ kiêm Đô đốc ngũ quân, được phong hai chức vụ khảm vàng kia, nhìn thì có vẻ vô cùng oai phong, nhưng nàng biết, một người có bao nhiêu quyền thế trong tay thì phải gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm, ngày thường đúng là hắn ta bận tối mày tối mặt, không có thời gian ăn cơm.
Nhưng cho dù hắn ta có bận thế nào, nàng là muội muội thì cũng phải lo đến chuyện chung thân đại sự cho hắn ta.
Vào thời đại này, với số tuổi của Giáp Nhất, nếu may mắn một chút thì đã có thể làm ông rồi.
Nhưng từ triều Hồng Thái đến triều Vĩnh Lộc, hắn ta vẫn lủi thủi một mình, suốt ngày ở chung với đám đực rựa khiến nàng không thể không trở về nghề “làm mối”. Trong hai tháng này, nàng không hề rảnh rỗi, nên đã nhờ các tỷ muội chọn giúp mười mấy cô nương tài sắc vẹn toàn cho Giáp Nhất, muốn tìm một phu nhân cho vị quốc cữu gia có thân phận đặc thù này. Nhưng Giáp Nhất không những không quan tâm mà còn tránh né nàng, khiến nàng phải ra lệnh “mời” hắn ta tới đây.
Cá đã vào hũ, nàng chẳng cần gì phải lo nữa, nhưng Giáp Nhất lại thấy rất đau đầu.
“Nương nương, rốt cuộc người có chuyện gì vậy?”
Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, thấy hắn ta đúng là trai thẳng, không có vẻ như là “cong” nên nàng hài lòng gật đầu
“Chuyện đơn giản lắm, tìm thê tử cho huynh.”
“…” Giáp Nhất bó tay, nhắc lại một lần nữa, “Vi thần rất bận.”
“Bận và tìm thê tử không mâu thuẫn gì với nhau.”
“Ta có thể tự lo cho cuộc sống của mình được, không cần người khác.”
“Tìm thê tử chứ có phải tìm người hầu cho huynh đâu.”
“Duy trì hương hỏa? Ta không cần.”
“Sao huynh lại không cần?” Sự cứng đầu của hắn làm Hạ Sơ Thất nổi cáu, nàng cao giọng lên.
Ánh mắt Giáp Nhất trở nên nghiêm túc, hắn ta phản bác lại, “Vậy ý của nương nương là, tìm thê tử là vì duy trì hương hỏa?”
Câu này đã phản bác đúng chỗ. Hắn ta biết, Hạ Sơ Thất ghét nhất là kiểu lý luận này, ghét nhất chuyện đàn ông coi phụ nữ là công cụ duy trì nòi giống.
Quả nhiên, Hạ Sơ Thất trợn trắng mắt, không muốn cãi nhau với hắn ta nữa, chỉ vẫy tay gọi người tới, “Kim Tụ!”
Kim Tụ vẫn luôn đứng bên cạnh cười tủm tỉm từ nãy đến giờ, nàng ta nghe thấy thế bèn che miệng cười thầm, vào phòng lấy những bức tranh mỹ nhân đã được chuẩn bị sẵn mang ra đặt trên chiếc bàn trước mặt Giáp Nhất, rồi cười nói cung kính, “Mời Chỉ huy sứ đại nhân xem.”
Giáp Nhất cau mày, lườm Hạ Sơ Thất, “Cái gì?”
Hạ Sơ Thất cũng lườm lại hắn ta, “Giả ngu?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Giáp Nhất rũ mắt, “Nếu ta không xem, muội sẽ làm gì?”
Hạ Sơ Thất chống cằm, cười rất đê tiện, “Thì ngày nào muội cũng sẽ gọi huynh đến xem.”
Giáp Nhất sầm mặt, “Bệ hạ sẽ không đồng ý đâu. Ta ăn bổng lộc của vua thì phải làm việc cho vua.”
Hạ Sơ Thất chớp mắt, cười toe toét, để lộ vài chiếc răng trắng đều tăm tắp.
“Chẳng lẽ huynh không biết rằng bệ hạ không quản thúc được muội?”
Nếu nói trên đời này, ai có thể bất chấp thánh chỉ, còn có thể leo lên đầu bệ hạ thì người đó chính là vị hoàng hậu nương nương đây. Nhưng nàng không phải là kiểu phụ nữ thích can thiệp vào chuyện triều chính, càng không muốn làm kiểu phụ nữ thích chỉ điểm giang sơn của Triệu Tôn như Võ Tắc Thiên. Hai tháng nay, phần lớn thời gian nàng đều ngâm mình trong phòng thuốc “Mặc Gia Cửu Hào”, làm “thế ngoại cao nhân”, lúc nhàn rỗi thì nàng sẽ làm mai, làm mai và làm mai cho hắn ta.
Có lẽ người hạnh phúc sẽ luôn hy vọng mọi người cạnh mình ai cũng được hạnh phúc.
Giáp Nhất, ca ca của nàng, tất nhiên là phải “đứng mũi chịu sào”, bị hành hạ nhiều nhất.
Giáp Nhất nghĩ đến đây thì cảm thấy vô cùng đau đầu. Hắn ta lật bừa vài bức tranh trên bàn, không thèm nhìn kĩ xem ai là ai mà đã hừ mũi.
“Không vừa mắt ai hết!”
Hạ Sơ Thất vỗ trán, cuối cùng cũng bị Giáp Nhất làm cho hết cáu nổi.
“Ông chủ Giáp, tóm lại là huynh muốn một cô nương như thế nào?”
Giáp Nhất cau mày, nhìn nàng, không nói gì.
Hạ Sơ Thất liếc xéo, tiếp tục khuyên răn, “Ca, người không phong lưu phí thời niên thiếu, qua thôn này thì chưa chắc đã có thôn khác nữa đâu nhé, đợi đến khi huynh già rồi, muốn tìm cô nương thì lại chẳng còn sức nữa. Còn nữa, huynh có biết bây giờ huynh đang sở hữu bao nhiêu nguồn tài nguyên không? Quốc cữu Đại Yến, Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, Đô đốc ngũ quân, còn về tướng mạo thì... cũng tạm được. Đây đều là tiêu chuẩn ‘cao phú soái’ mà các cô nương luôn nhắm tới. Có điều kiện tốt như vậy, huynh không đi khắp nơi thể hiện mà lại sống cuộc sống độc thân như sư khổ hạnh như thế này! Đúng là có bệnh!”
“…”
Hạ Sơ Thất thấy hắn ta không nói gì, tưởng rằng đã bị mình thuyết phục, nàng lại nói tiếp, “Người làm muội muội như muội cũng chẳng muốn can thiệp vào hôn sự của huynh đâu… Nhưng ít ra huynh cũng phải tiếp cận phụ nữ như một người đàn ông bình thường hay làm mới được chứ! Hay là... huynh thích đàn ông chứ không thích phụ nữ?” Nàng dừng lại, thấy môi hắn co giật thì nghiêm mặt, “Được, cho dù huynh thích đàn ông cũng không sao, muội thấu tình đạt lý lắm.”
“…”
Giáp Nhất không nói gì, ưỡn thẳng sống lưng ngồi xuống, nhìn trên bàn có đủ loại lọ thuốc được dán tem và một vài cuốn sách được đóng bằng chỉ, những quyển sách ấy đã bị mòn gáy, có thể nhìn ra được chủ nhân của chúng rất yêu quý chúng, ngày thường lật xem chúng rất nhiều.
Những ngày qua, nàng ấy luôn ở đây giết thời gian ư?
Hắn ta cau mày, thu tầm mắt về, nhìn nàng, “Nương nương…”
“Ca…” Hạ Sơ Thất ngắt lời hắn ta, đổ thuốc vào trong cối, nghiêm mặt phê bình, “Chúng ta đừng có xa lạ như vậy được không? Rõ ràng là huynh muội, khách sáo như vậy làm gì?”
Giáp Nhất hơi rũ mắt xuống, lông mi che đi tầm nhìn, dáng vẻ cực kì cung kính.
“Không dám, người là hoàng hậu nương nương. Vi thần không khách sáo thì sẽ bị mất đầu.”
Hạ Sơ Thất trừng hắn ta, bực bội, “Ông chủ Giáp, Chỉ huy sứ đại nhân, phải ép muội nổi đóa lên hay muốn thế nào?”
Cách xưng hô quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc khiến Giáp Nhất nheo mắt lại, sững sờ, nhìn vào đôi mắt dò xét của nàng.
“Nương nương, vi thần rất bận.”
Cách nói chuyện chần chừ của hắn ta khiến Hạ Sơ Thất bật cười.
Nàng bất giác cười khẽ thành tiếng, “Phải phải phải, biết huynh rất bận. Nếu huynh không bận thì làm gì có chuyện khó khăn lắm mới mời được huynh đến đây?”
Hôm nay là ngày mười lăm tháng mười một năm Vĩnh Lộc thứ năm, đã tròn hai tháng trôi qua kể từ khi Hạ Sơ Thất tỉnh lại, nhưng người ca ca này nàng mới chỉ gặp được hắn ta được đúng ba lần. Mà ba lần ngắn ngủi ấy chỉ là một cái liếc nhìn vội vàng. Nàng biết Giáp Nhất thật sự rất bận. Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ kiêm Đô đốc ngũ quân, được phong hai chức vụ khảm vàng kia, nhìn thì có vẻ vô cùng oai phong, nhưng nàng biết, một người có bao nhiêu quyền thế trong tay thì phải gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm, ngày thường đúng là hắn ta bận tối mày tối mặt, không có thời gian ăn cơm.
Nhưng cho dù hắn ta có bận thế nào, nàng là muội muội thì cũng phải lo đến chuyện chung thân đại sự cho hắn ta.
Vào thời đại này, với số tuổi của Giáp Nhất, nếu may mắn một chút thì đã có thể làm ông rồi.
Nhưng từ triều Hồng Thái đến triều Vĩnh Lộc, hắn ta vẫn lủi thủi một mình, suốt ngày ở chung với đám đực rựa khiến nàng không thể không trở về nghề “làm mối”. Trong hai tháng này, nàng không hề rảnh rỗi, nên đã nhờ các tỷ muội chọn giúp mười mấy cô nương tài sắc vẹn toàn cho Giáp Nhất, muốn tìm một phu nhân cho vị quốc cữu gia có thân phận đặc thù này. Nhưng Giáp Nhất không những không quan tâm mà còn tránh né nàng, khiến nàng phải ra lệnh “mời” hắn ta tới đây.
Cá đã vào hũ, nàng chẳng cần gì phải lo nữa, nhưng Giáp Nhất lại thấy rất đau đầu.
“Nương nương, rốt cuộc người có chuyện gì vậy?”
Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta từ trên xuống dưới, thấy hắn ta đúng là trai thẳng, không có vẻ như là “cong” nên nàng hài lòng gật đầu
“Chuyện đơn giản lắm, tìm thê tử cho huynh.”
“…” Giáp Nhất bó tay, nhắc lại một lần nữa, “Vi thần rất bận.”
“Bận và tìm thê tử không mâu thuẫn gì với nhau.”
“Ta có thể tự lo cho cuộc sống của mình được, không cần người khác.”
“Tìm thê tử chứ có phải tìm người hầu cho huynh đâu.”
“Duy trì hương hỏa? Ta không cần.”
“Sao huynh lại không cần?” Sự cứng đầu của hắn làm Hạ Sơ Thất nổi cáu, nàng cao giọng lên.
Ánh mắt Giáp Nhất trở nên nghiêm túc, hắn ta phản bác lại, “Vậy ý của nương nương là, tìm thê tử là vì duy trì hương hỏa?”
Câu này đã phản bác đúng chỗ. Hắn ta biết, Hạ Sơ Thất ghét nhất là kiểu lý luận này, ghét nhất chuyện đàn ông coi phụ nữ là công cụ duy trì nòi giống.
Quả nhiên, Hạ Sơ Thất trợn trắng mắt, không muốn cãi nhau với hắn ta nữa, chỉ vẫy tay gọi người tới, “Kim Tụ!”
Kim Tụ vẫn luôn đứng bên cạnh cười tủm tỉm từ nãy đến giờ, nàng ta nghe thấy thế bèn che miệng cười thầm, vào phòng lấy những bức tranh mỹ nhân đã được chuẩn bị sẵn mang ra đặt trên chiếc bàn trước mặt Giáp Nhất, rồi cười nói cung kính, “Mời Chỉ huy sứ đại nhân xem.”
Giáp Nhất cau mày, lườm Hạ Sơ Thất, “Cái gì?”
Hạ Sơ Thất cũng lườm lại hắn ta, “Giả ngu?” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.z.c.o.m
Giáp Nhất rũ mắt, “Nếu ta không xem, muội sẽ làm gì?”
Hạ Sơ Thất chống cằm, cười rất đê tiện, “Thì ngày nào muội cũng sẽ gọi huynh đến xem.”
Giáp Nhất sầm mặt, “Bệ hạ sẽ không đồng ý đâu. Ta ăn bổng lộc của vua thì phải làm việc cho vua.”
Hạ Sơ Thất chớp mắt, cười toe toét, để lộ vài chiếc răng trắng đều tăm tắp.
“Chẳng lẽ huynh không biết rằng bệ hạ không quản thúc được muội?”
Nếu nói trên đời này, ai có thể bất chấp thánh chỉ, còn có thể leo lên đầu bệ hạ thì người đó chính là vị hoàng hậu nương nương đây. Nhưng nàng không phải là kiểu phụ nữ thích can thiệp vào chuyện triều chính, càng không muốn làm kiểu phụ nữ thích chỉ điểm giang sơn của Triệu Tôn như Võ Tắc Thiên. Hai tháng nay, phần lớn thời gian nàng đều ngâm mình trong phòng thuốc “Mặc Gia Cửu Hào”, làm “thế ngoại cao nhân”, lúc nhàn rỗi thì nàng sẽ làm mai, làm mai và làm mai cho hắn ta.
Có lẽ người hạnh phúc sẽ luôn hy vọng mọi người cạnh mình ai cũng được hạnh phúc.
Giáp Nhất, ca ca của nàng, tất nhiên là phải “đứng mũi chịu sào”, bị hành hạ nhiều nhất.
Giáp Nhất nghĩ đến đây thì cảm thấy vô cùng đau đầu. Hắn ta lật bừa vài bức tranh trên bàn, không thèm nhìn kĩ xem ai là ai mà đã hừ mũi.
“Không vừa mắt ai hết!”
Hạ Sơ Thất vỗ trán, cuối cùng cũng bị Giáp Nhất làm cho hết cáu nổi.
“Ông chủ Giáp, tóm lại là huynh muốn một cô nương như thế nào?”
Giáp Nhất cau mày, nhìn nàng, không nói gì.
Hạ Sơ Thất liếc xéo, tiếp tục khuyên răn, “Ca, người không phong lưu phí thời niên thiếu, qua thôn này thì chưa chắc đã có thôn khác nữa đâu nhé, đợi đến khi huynh già rồi, muốn tìm cô nương thì lại chẳng còn sức nữa. Còn nữa, huynh có biết bây giờ huynh đang sở hữu bao nhiêu nguồn tài nguyên không? Quốc cữu Đại Yến, Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, Đô đốc ngũ quân, còn về tướng mạo thì... cũng tạm được. Đây đều là tiêu chuẩn ‘cao phú soái’ mà các cô nương luôn nhắm tới. Có điều kiện tốt như vậy, huynh không đi khắp nơi thể hiện mà lại sống cuộc sống độc thân như sư khổ hạnh như thế này! Đúng là có bệnh!”
“…”
Hạ Sơ Thất thấy hắn ta không nói gì, tưởng rằng đã bị mình thuyết phục, nàng lại nói tiếp, “Người làm muội muội như muội cũng chẳng muốn can thiệp vào hôn sự của huynh đâu… Nhưng ít ra huynh cũng phải tiếp cận phụ nữ như một người đàn ông bình thường hay làm mới được chứ! Hay là... huynh thích đàn ông chứ không thích phụ nữ?” Nàng dừng lại, thấy môi hắn co giật thì nghiêm mặt, “Được, cho dù huynh thích đàn ông cũng không sao, muội thấu tình đạt lý lắm.”
“…”