Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140: Không giúp
Lúc trước Kiều Lam quả thật có hỏi qua ý kiến của anh, rằng rốt cuộc anh có muốn đi hay không. Đàm Mặc càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng cảm thấy lúc trước mình có tật xấu.
Buổi chiều còn có lớp, Đàm Mặc chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Lam đi tham gia hoạt động câu lạc bộ của cô.
Ba giờ chiều lớp của Đàm Mặc mới bắt đầu. Kiều Lam đã đi. Đàm Mặc dứt khoát đi thẳng đến phòng học, hiếm khi không làm gì cả mà nằm sấp trên bàn ngẩn người.
Nhìn thì giống ngẩn người, thật ra đang nghĩ đông nghĩ tây.
Về kiến thức và độ nhạy cảm, người khác kém xa anh. Nhưng về tình cảm và cảm xúc, Đàm Mặc chậm chạp kém xa người khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi nói chuyện với Kiều Lam, anh mới hiểu ra ý rõ ràng nhất. Chẳng hạn như Kiều Lam đã từng giận anh, nhưng bây giờ cô không còn tức giận nữa, mà nguyên nhân theo Kiều Lam nói là cô không nỡ giận anh.
Nghĩ đến đây, nhoằng một cái, tâm trạng của Đàm Mặc lại tốt đến mức có thể bay lên.
Sự tha thứ của Kiều Lam. Sự dung túng của Kiều Lam. Lời thổ lộ của Kiều Lam. Kiều Lam nói cô hoàn toàn không thể rời khỏi anh. Từng chút một tìm ra dấu vết tình yêu của Kiều Lam dành cho mình. Đàm Mặc không nghĩ ra trên đời này còn có chuyện gì khiến người ta hạnh phúc hơn như vậy nữa.
Mấy người Tạ Hoằng Nghị từ ký túc xá đi tới, vừa bước vào liền thấy Đàm Mặc đã đến rồi. Tạ Hoằng Nghị tùy tiện lên tiếng chào hỏi xong thì định ngồi vào bên cạnh Đàm Mặc. Đại khái là anh chưa kịp phản ứng ngay, sau khi phản ứng lại rồi, Đàm Mặc nhấc cánh tay Tạ Hoằng Nghị lên chuyển cậu ta sang vị trí bên trái.
Khổng Sa và một người bạn cùng phòng khác: …
Mạch não của Tạ Hoằng Nghị khá là lạ. Phản ứng đầu tiên của cậu ta không phải là cảm thấy hành động này của Đàm Mặc thế nào mà là trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm tay Đàm Mặc.
Bản thân cậu ta tốt xấu gì cũng là một tên to khỏe trên một trăm cân [1], vậy mà bị Đàm Mặc nhẹ nhàng bắt ném qua một bên như thế?
[1] 100 cân TQ = 50kg.
Đợi sự kinh ngạc trôi qua, lúc này Tạ Hoằng Nghị mới trợn tròn mắt: “Mình làm gì cậu mà cậu ghét bỏ mình như thế?”
“Lát nữa Lam Lam sẽ đến.” Đàm Mặc chỉ chỉ vị trí này. “Cậu qua bên kia một chút.”
Lam Lam?
Tạ Hoằng Nghị bỗng chốc phản ứng lại, lúc này mới nhận ra là Đàm Mặc đang nói đến Kiều Lam.
Cậu ta không tức giận, thậm chí còn cực kỳ vui vẻ.
Đương nhiên là cậu ta không có ý nghĩ xấu xa gì, nhưng người đẹp mà, cậu ta vẫn thích ngắm, hơn nữa cậu ta và Kiều Lam còn có bí mật nhỏ giấu Đàm Mặc còn gì.
Tạ Hoằng Nghị vui vẻ dời sang bên trái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàm Mặc nhìn chằm chằm bộ dạng vui vẻ của Tạ Hoằng Nghị, trong đầu thoáng chốc hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Bạn gái của tôi đến lớp cậu vui vẻ cái gì?
Nghĩ đến đây, Đàm Mặc lại nhớ ngay đến việc Tạ Hoằng Nghị thường xuyên nhìn về phía Kiều Lam khi đi học chung lúc trước, lại còn lén lút gửi Wechat cho cô, ở ký túc xá không chỉ một lần khen Kiều Lam xinh đẹp…
Đàm Mặc lập tức gióng lên hồi chuông báo động trong lòng.
Thế là Tạ Hoằng Nghị - người bị Đàm Mặc chuyển chỗ - lại bị anh ép chuyển sang một vị trí khác bên trái nữa một cách ngơ ngác.
Tạ Hoằng Nghị: …
Một lát sau, Kiều Lam đến thật. Tạ Hoằng Nghị nhìn mình và Kiều Lam cách xa hai nơi.
Cuối cùng đưa ra một kết luận, mấy đứa yêu nhau đều có bệnh!
Kiều Lam tâm trạng cực tốt ngồi vào chỗ bên cạnh Đàm Mặc, đón nhận một đống ánh mắt từ các bạn cùng lớp của anh.
Đàm Mặc tiện tay mở chai Lộ Lộ [2] mà anh đã mua lúc sắp đến lớp ra đưa cho Kiều Lam. Cô thích uống cái này.
[2] Một loại thức uống.
“Sao nhanh thế?” Đàm Mặc còn tưởng rằng phải học một tiết rồi Kiều Lam mới có thể đến, không ngờ cô lại có thể chạy đến trước khi vào học.
“Những người khác vẫn còn ở bên kia.” Kiều Lam chống cằm lên mu bàn tay, nghiêng đầu nói chuyện với Đàm Mặc. “Em nghe sắp xếp công việc xong rồi đến luôn.”
“Như thế có ổn không?”
Kiều Lam duỗi ngón tay ra chọc chọc mặt Đàm Mặc một chút: “Trong lòng vui đến nở hoa rồi mà còn giả vờ nghiêm túc đàng hoàng.”
Đàm Mặc hơi nghiêng mặt hôn lên đầu ngón tay Kiều Lam một cái: “Diễn xuất hơi lố, bị em nhìn ra rồi.”
“Đừng làm rộn.” Suy cho cùng thì Kiều Lam da mặt mỏng, xung quanh trong phòng học toàn là người, lúc Kiều Lam vừa bước vào ngồi xuống bên cạnh Đàm Mặc, tiếng nói chuyện của một loạt học sinh phía sau lập tức nhỏ đi rất nhiều, bây giờ đến một chút âm thanh cũng không có, có khi bọn họ nhìn thấy hết rồi.
Kiều Lam lật sách của Đàm Mặc ra, lại nhét cho anh một cây bút: “Phòng học là nơi thiêng liêng dùng để học hành. Giáo viên đến, nghe giảng bài của anh đi.”
Đàm Mặc cười, chậm rãi mở nắp bút ra: “Rõ ràng là em chủ động.”
Kiều Lam còn định nói tiếp gì đó nhưng ngẩng đầu lên nhìn đã thấy giáo viên đứng trên bục giảng.
Quên đi, thôi không nói.
Một đám sinh viên ngồi phía sau, còn có cả Tạ Hoằng Nghị oán giận nhìn về phía bên này, bọn họ nhìn thấy Đàm Mặc bình thường lạnh lùng băng giá không có lấy một chút biểu cảm, không có lấy một chút yêu thương bạn cùng phòng đang cười không ngớt trước mặt bạn gái, thậm chí còn có thể làm nũng!
Quả thật có cảm giác như thể từ trước đến giờ chưa từng quen biết người này.
Thế là Đàm Mặc ngoan ngoãn đi học, Kiều Lam lấy ghi chú vừa rồi họp câu lạc bộ ra, vừa tra tư liệu vừa sửa lại ghi chép.
Dù sao đây cũng là công việc đầu tiên của bọn cô cho câu lạc bộ. Chủ đề lần này không khó, nhiệm vụ phân cho những thành viên mới bọn cô cũng rất nhẹ nhàng. Công việc của Kiều Lam chính là tìm kiếm thông tin, sau đó sắp xếp lại rồi nộp cho phó hoặc trưởng câu lạc bộ.
Thời gian hai tiết, Kiều Lam sắp xếp sơ qua một lần, đợi trở về ký túc xá lại dùng máy tính từ từ sửa lại.
Đàm Mặc thật sự không muốn để Kiều Lam về ký túc xá một chút nào.
Mặc dù lúc trước anh đã không muốn để cho cô về rồi, nhưng từ khi nảy sinh quan hệ có tính đột phá với Kiều Lam, lại nghe lời tâm tình mùi mẫn như vậy của cô, Đàm Mặc lại càng không muốn để Kiều Lam trở về. Chẳng những thế, anh còn muốn làm chút chuyện khác.
Có câu nói không sai, con trai vừa ăn mặn xong quả thật khó lòng kìm nổi.
Cứ như vậy từ sau lưng, Đàm Mặc chầm chậm ôm Kiều Lam vào trong ngực, cằm đặt trên vai cô, như có như không thoáng hôn lên cổ cô một cái: “Buổi tối làm gì?”
Hôm nay vừa khéo anh khá rảnh.
Sao Kiều Lam lại không đoán ra suy nghĩ của Đàm Mặc cơ chứ.
Ăn quen bén mùi [3].
[3] Ý nói sau khi nếm được đồ ngon thì muốn trải nghiệm lại lần nữa.
Nhưng đúng lúc hôm nay Kiều Lam không được rảnh cho lắm, lại nghĩ đến hôm qua nằm trên giường cả ngày, cô lập tức cảm thấy chân vẫn còn đau. “Buổi tối à?” Kiều Lam cố ý kéo dài giọng. “Buổi tối hả? Đương nhiên là phải làm bài tập rồi.”
Đàm Mặc: “…”
“Trong đầu anh toàn nghĩ cái gì thế?” Kiều Lam vỗ một cái lên tay Đàm Mặc. “Hôm nay về em còn phải tra tư liệu, bây giờ em muốn gọi video cho vợ chồng bác Trần, anh cũng đến nói mấy câu đi.”
Đàm Mặc thở dài, ỉu xìu chào hỏi hai vợ chồng già hết sức phấn khởi bên kia. Dì Trần nhìn dáng vẻ mặt ủ mày chau của anh, cực kỳ lo lắng: “Sao thế? Bị bệnh à?”
“Tâm bệnh đó.” Kiều Lam cười, nói. “Không sao đâu ạ, khỏe mạnh.”
“Khỏe mạnh là tốt rồi.” Đôi vợ chồng già vui vẻ nói chuyện với Kiều Lam. Đàm Mặc an vị ở bên cạnh nhìn chăm chú.
Trong lòng anh bình tĩnh và thỏa mãn.
Chớp mắt mấy ngày đã trôi qua. Kiều Lam và đám La Man cũng đã nộp xong công việc, tạm thời bọn cô không có việc gì, phải chờ các anh chị sắp xếp tư liệu của bọn cô xong mới tiếp tục triển khai chủ đề được.
Chuyên ngành của Kiều Lam không giống như chuyên ngành của Đàm Mặc – anh vẫn phải làm bài tập, cô thì cần đọc rất nhiều, vậy nên lúc nào có thời gian thì cô lại ngâm mình trong thư viện. Kiều Lam đến thư viện, tất nhiên Đàm Mặc cũng đi.
Từ khi Đàm Mặc nói chuyện với Kiều Lam lần trước, anh bắt đầu dần dần buông thả bản thân. Kiều Lam dung túng, đương nhiên Đàm Mặc sẽ không oan ức mình, nhưng rốt cuộc anh vẫn thông minh, đổi dục vọng chiếm hữu và sự cố chấp tận xương tủy của mình thành một cách khác để thể hiện ra.
Làm nũng.
Hết lần này đến lần khác, Kiều Lam hoàn toàn không có sức chống cự với hành động làm nũng của Đàm Mặc.
Hơn nữa cô còn cảm thấy Đàm Mặc thế này đáng yêu không chịu nổi.
Kiều Lam chỉ có thể không ngừng cảm thán trong lòng. Kiều Lam, mày tiêu rồi, mày tiêu thật rồi.
Cảm giác sách trong tay đều không dễ nhìn bằng Đàm Mặc.
Người nào đó lành sẹo rồi thì quên đau. Đã ba bốn ngày trôi qua kể từ sinh nhật của Đàm Mặc, thân thể khôi phục tốt lại có thể nhảy nhót vui vẻ, Kiều Lam lập tức ném chuyện hôm ấy yếu ớt nằm sấp trên giường ra sau ót.
Thậm chí cô còn hơi nhớ cảm giác ôm Đàm Mặc ngủ.
Kiều Lam chớp chớp mắt. Mấy ngày trước còn thề tuyệt đối sẽ không dọn ra ngoài, chưa được mấy ngày đã bắt đầu đổi ý.
Kiều Lam nghĩ lát nữa ra khỏi thư viện, cô có thể nói chuyện này với Đàm Mặc một chút. Mặc dù nói bây giờ cũng được, nhưng thư viện là một nơi thần thánh như thế, không nên chà đạp nó.
Kết quả còn chưa kịp mở miệng, điện thoại của Kiều Lam lại vang lên trước. Cô thấp giọng trả lời điện thoại, sau khi nhận điện thoại thì gọi một tiếng “tiền bối”.
Đàm Mặc đang đọc sách hết sức chuyện chú lập tức chuyển sự chú ý sang bên này.
Kiều Lam chỉ trả lời đơn giản. Đàm Mặc không thể nào biết được bọn họ đang nói chuyện gì. Sau khi Kiều Lam cúp điện thoại, lúc này cô mới nói cho Đàm Mặc là điện thoại của Quý Túc, anh ta bảo tư liệu mà Kiều Lam nộp lên lúc trước có chút vấn đề, còn nói vì lần trước cô phải đi trước, có nhiều vấn đề chưa nghe, tóm lại là bảo cô bây giờ có thời gian thì qua câu lạc bộ bên kia một chuyến, đúng lúc anh ta đang rảnh rỗi bên kia.
Buổi chiều còn có lớp, Đàm Mặc chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Lam đi tham gia hoạt động câu lạc bộ của cô.
Ba giờ chiều lớp của Đàm Mặc mới bắt đầu. Kiều Lam đã đi. Đàm Mặc dứt khoát đi thẳng đến phòng học, hiếm khi không làm gì cả mà nằm sấp trên bàn ngẩn người.
Nhìn thì giống ngẩn người, thật ra đang nghĩ đông nghĩ tây.
Về kiến thức và độ nhạy cảm, người khác kém xa anh. Nhưng về tình cảm và cảm xúc, Đàm Mặc chậm chạp kém xa người khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi nói chuyện với Kiều Lam, anh mới hiểu ra ý rõ ràng nhất. Chẳng hạn như Kiều Lam đã từng giận anh, nhưng bây giờ cô không còn tức giận nữa, mà nguyên nhân theo Kiều Lam nói là cô không nỡ giận anh.
Nghĩ đến đây, nhoằng một cái, tâm trạng của Đàm Mặc lại tốt đến mức có thể bay lên.
Sự tha thứ của Kiều Lam. Sự dung túng của Kiều Lam. Lời thổ lộ của Kiều Lam. Kiều Lam nói cô hoàn toàn không thể rời khỏi anh. Từng chút một tìm ra dấu vết tình yêu của Kiều Lam dành cho mình. Đàm Mặc không nghĩ ra trên đời này còn có chuyện gì khiến người ta hạnh phúc hơn như vậy nữa.
Mấy người Tạ Hoằng Nghị từ ký túc xá đi tới, vừa bước vào liền thấy Đàm Mặc đã đến rồi. Tạ Hoằng Nghị tùy tiện lên tiếng chào hỏi xong thì định ngồi vào bên cạnh Đàm Mặc. Đại khái là anh chưa kịp phản ứng ngay, sau khi phản ứng lại rồi, Đàm Mặc nhấc cánh tay Tạ Hoằng Nghị lên chuyển cậu ta sang vị trí bên trái.
Khổng Sa và một người bạn cùng phòng khác: …
Mạch não của Tạ Hoằng Nghị khá là lạ. Phản ứng đầu tiên của cậu ta không phải là cảm thấy hành động này của Đàm Mặc thế nào mà là trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm tay Đàm Mặc.
Bản thân cậu ta tốt xấu gì cũng là một tên to khỏe trên một trăm cân [1], vậy mà bị Đàm Mặc nhẹ nhàng bắt ném qua một bên như thế?
[1] 100 cân TQ = 50kg.
Đợi sự kinh ngạc trôi qua, lúc này Tạ Hoằng Nghị mới trợn tròn mắt: “Mình làm gì cậu mà cậu ghét bỏ mình như thế?”
“Lát nữa Lam Lam sẽ đến.” Đàm Mặc chỉ chỉ vị trí này. “Cậu qua bên kia một chút.”
Lam Lam?
Tạ Hoằng Nghị bỗng chốc phản ứng lại, lúc này mới nhận ra là Đàm Mặc đang nói đến Kiều Lam.
Cậu ta không tức giận, thậm chí còn cực kỳ vui vẻ.
Đương nhiên là cậu ta không có ý nghĩ xấu xa gì, nhưng người đẹp mà, cậu ta vẫn thích ngắm, hơn nữa cậu ta và Kiều Lam còn có bí mật nhỏ giấu Đàm Mặc còn gì.
Tạ Hoằng Nghị vui vẻ dời sang bên trái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàm Mặc nhìn chằm chằm bộ dạng vui vẻ của Tạ Hoằng Nghị, trong đầu thoáng chốc hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Bạn gái của tôi đến lớp cậu vui vẻ cái gì?
Nghĩ đến đây, Đàm Mặc lại nhớ ngay đến việc Tạ Hoằng Nghị thường xuyên nhìn về phía Kiều Lam khi đi học chung lúc trước, lại còn lén lút gửi Wechat cho cô, ở ký túc xá không chỉ một lần khen Kiều Lam xinh đẹp…
Đàm Mặc lập tức gióng lên hồi chuông báo động trong lòng.
Thế là Tạ Hoằng Nghị - người bị Đàm Mặc chuyển chỗ - lại bị anh ép chuyển sang một vị trí khác bên trái nữa một cách ngơ ngác.
Tạ Hoằng Nghị: …
Một lát sau, Kiều Lam đến thật. Tạ Hoằng Nghị nhìn mình và Kiều Lam cách xa hai nơi.
Cuối cùng đưa ra một kết luận, mấy đứa yêu nhau đều có bệnh!
Kiều Lam tâm trạng cực tốt ngồi vào chỗ bên cạnh Đàm Mặc, đón nhận một đống ánh mắt từ các bạn cùng lớp của anh.
Đàm Mặc tiện tay mở chai Lộ Lộ [2] mà anh đã mua lúc sắp đến lớp ra đưa cho Kiều Lam. Cô thích uống cái này.
[2] Một loại thức uống.
“Sao nhanh thế?” Đàm Mặc còn tưởng rằng phải học một tiết rồi Kiều Lam mới có thể đến, không ngờ cô lại có thể chạy đến trước khi vào học.
“Những người khác vẫn còn ở bên kia.” Kiều Lam chống cằm lên mu bàn tay, nghiêng đầu nói chuyện với Đàm Mặc. “Em nghe sắp xếp công việc xong rồi đến luôn.”
“Như thế có ổn không?”
Kiều Lam duỗi ngón tay ra chọc chọc mặt Đàm Mặc một chút: “Trong lòng vui đến nở hoa rồi mà còn giả vờ nghiêm túc đàng hoàng.”
Đàm Mặc hơi nghiêng mặt hôn lên đầu ngón tay Kiều Lam một cái: “Diễn xuất hơi lố, bị em nhìn ra rồi.”
“Đừng làm rộn.” Suy cho cùng thì Kiều Lam da mặt mỏng, xung quanh trong phòng học toàn là người, lúc Kiều Lam vừa bước vào ngồi xuống bên cạnh Đàm Mặc, tiếng nói chuyện của một loạt học sinh phía sau lập tức nhỏ đi rất nhiều, bây giờ đến một chút âm thanh cũng không có, có khi bọn họ nhìn thấy hết rồi.
Kiều Lam lật sách của Đàm Mặc ra, lại nhét cho anh một cây bút: “Phòng học là nơi thiêng liêng dùng để học hành. Giáo viên đến, nghe giảng bài của anh đi.”
Đàm Mặc cười, chậm rãi mở nắp bút ra: “Rõ ràng là em chủ động.”
Kiều Lam còn định nói tiếp gì đó nhưng ngẩng đầu lên nhìn đã thấy giáo viên đứng trên bục giảng.
Quên đi, thôi không nói.
Một đám sinh viên ngồi phía sau, còn có cả Tạ Hoằng Nghị oán giận nhìn về phía bên này, bọn họ nhìn thấy Đàm Mặc bình thường lạnh lùng băng giá không có lấy một chút biểu cảm, không có lấy một chút yêu thương bạn cùng phòng đang cười không ngớt trước mặt bạn gái, thậm chí còn có thể làm nũng!
Quả thật có cảm giác như thể từ trước đến giờ chưa từng quen biết người này.
Thế là Đàm Mặc ngoan ngoãn đi học, Kiều Lam lấy ghi chú vừa rồi họp câu lạc bộ ra, vừa tra tư liệu vừa sửa lại ghi chép.
Dù sao đây cũng là công việc đầu tiên của bọn cô cho câu lạc bộ. Chủ đề lần này không khó, nhiệm vụ phân cho những thành viên mới bọn cô cũng rất nhẹ nhàng. Công việc của Kiều Lam chính là tìm kiếm thông tin, sau đó sắp xếp lại rồi nộp cho phó hoặc trưởng câu lạc bộ.
Thời gian hai tiết, Kiều Lam sắp xếp sơ qua một lần, đợi trở về ký túc xá lại dùng máy tính từ từ sửa lại.
Đàm Mặc thật sự không muốn để Kiều Lam về ký túc xá một chút nào.
Mặc dù lúc trước anh đã không muốn để cho cô về rồi, nhưng từ khi nảy sinh quan hệ có tính đột phá với Kiều Lam, lại nghe lời tâm tình mùi mẫn như vậy của cô, Đàm Mặc lại càng không muốn để Kiều Lam trở về. Chẳng những thế, anh còn muốn làm chút chuyện khác.
Có câu nói không sai, con trai vừa ăn mặn xong quả thật khó lòng kìm nổi.
Cứ như vậy từ sau lưng, Đàm Mặc chầm chậm ôm Kiều Lam vào trong ngực, cằm đặt trên vai cô, như có như không thoáng hôn lên cổ cô một cái: “Buổi tối làm gì?”
Hôm nay vừa khéo anh khá rảnh.
Sao Kiều Lam lại không đoán ra suy nghĩ của Đàm Mặc cơ chứ.
Ăn quen bén mùi [3].
[3] Ý nói sau khi nếm được đồ ngon thì muốn trải nghiệm lại lần nữa.
Nhưng đúng lúc hôm nay Kiều Lam không được rảnh cho lắm, lại nghĩ đến hôm qua nằm trên giường cả ngày, cô lập tức cảm thấy chân vẫn còn đau. “Buổi tối à?” Kiều Lam cố ý kéo dài giọng. “Buổi tối hả? Đương nhiên là phải làm bài tập rồi.”
Đàm Mặc: “…”
“Trong đầu anh toàn nghĩ cái gì thế?” Kiều Lam vỗ một cái lên tay Đàm Mặc. “Hôm nay về em còn phải tra tư liệu, bây giờ em muốn gọi video cho vợ chồng bác Trần, anh cũng đến nói mấy câu đi.”
Đàm Mặc thở dài, ỉu xìu chào hỏi hai vợ chồng già hết sức phấn khởi bên kia. Dì Trần nhìn dáng vẻ mặt ủ mày chau của anh, cực kỳ lo lắng: “Sao thế? Bị bệnh à?”
“Tâm bệnh đó.” Kiều Lam cười, nói. “Không sao đâu ạ, khỏe mạnh.”
“Khỏe mạnh là tốt rồi.” Đôi vợ chồng già vui vẻ nói chuyện với Kiều Lam. Đàm Mặc an vị ở bên cạnh nhìn chăm chú.
Trong lòng anh bình tĩnh và thỏa mãn.
Chớp mắt mấy ngày đã trôi qua. Kiều Lam và đám La Man cũng đã nộp xong công việc, tạm thời bọn cô không có việc gì, phải chờ các anh chị sắp xếp tư liệu của bọn cô xong mới tiếp tục triển khai chủ đề được.
Chuyên ngành của Kiều Lam không giống như chuyên ngành của Đàm Mặc – anh vẫn phải làm bài tập, cô thì cần đọc rất nhiều, vậy nên lúc nào có thời gian thì cô lại ngâm mình trong thư viện. Kiều Lam đến thư viện, tất nhiên Đàm Mặc cũng đi.
Từ khi Đàm Mặc nói chuyện với Kiều Lam lần trước, anh bắt đầu dần dần buông thả bản thân. Kiều Lam dung túng, đương nhiên Đàm Mặc sẽ không oan ức mình, nhưng rốt cuộc anh vẫn thông minh, đổi dục vọng chiếm hữu và sự cố chấp tận xương tủy của mình thành một cách khác để thể hiện ra.
Làm nũng.
Hết lần này đến lần khác, Kiều Lam hoàn toàn không có sức chống cự với hành động làm nũng của Đàm Mặc.
Hơn nữa cô còn cảm thấy Đàm Mặc thế này đáng yêu không chịu nổi.
Kiều Lam chỉ có thể không ngừng cảm thán trong lòng. Kiều Lam, mày tiêu rồi, mày tiêu thật rồi.
Cảm giác sách trong tay đều không dễ nhìn bằng Đàm Mặc.
Người nào đó lành sẹo rồi thì quên đau. Đã ba bốn ngày trôi qua kể từ sinh nhật của Đàm Mặc, thân thể khôi phục tốt lại có thể nhảy nhót vui vẻ, Kiều Lam lập tức ném chuyện hôm ấy yếu ớt nằm sấp trên giường ra sau ót.
Thậm chí cô còn hơi nhớ cảm giác ôm Đàm Mặc ngủ.
Kiều Lam chớp chớp mắt. Mấy ngày trước còn thề tuyệt đối sẽ không dọn ra ngoài, chưa được mấy ngày đã bắt đầu đổi ý.
Kiều Lam nghĩ lát nữa ra khỏi thư viện, cô có thể nói chuyện này với Đàm Mặc một chút. Mặc dù nói bây giờ cũng được, nhưng thư viện là một nơi thần thánh như thế, không nên chà đạp nó.
Kết quả còn chưa kịp mở miệng, điện thoại của Kiều Lam lại vang lên trước. Cô thấp giọng trả lời điện thoại, sau khi nhận điện thoại thì gọi một tiếng “tiền bối”.
Đàm Mặc đang đọc sách hết sức chuyện chú lập tức chuyển sự chú ý sang bên này.
Kiều Lam chỉ trả lời đơn giản. Đàm Mặc không thể nào biết được bọn họ đang nói chuyện gì. Sau khi Kiều Lam cúp điện thoại, lúc này cô mới nói cho Đàm Mặc là điện thoại của Quý Túc, anh ta bảo tư liệu mà Kiều Lam nộp lên lúc trước có chút vấn đề, còn nói vì lần trước cô phải đi trước, có nhiều vấn đề chưa nghe, tóm lại là bảo cô bây giờ có thời gian thì qua câu lạc bộ bên kia một chuyến, đúng lúc anh ta đang rảnh rỗi bên kia.
Bình luận facebook