Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142: Hối hận
Kiều Lam đờ ra gần năm giây mới tìm được giọng nói của mình, cô thấp thỏm hỏi anh một cách dò xét: “… Mua à?”
Thật sự không thể trách Kiều Lam nghĩ như vậy. Đàm Mặc thật sự không hề có cân nhắc trong chuyện dùng tiền, lại hay tìm cách thuận tiện hơn vì sợ phiền phức. Dù đã ở bên nhau lâu như vậy, Kiều Lam vẫn không có cách nào thích ứng với điểm này.
Lần này Đàm Mặc trả lời cực nhanh: “Thuê!”
Ý tranh công và cầu xin khen ngợi cực kỳ rõ ràng.
Kiều Lam kinh ngạc, cười cười: “Cũng biết thuê cơ à?”
“Người ta đã nói là muốn tiết kiệm tiền mà.” Đàm Mặc ôm má Kiều Lam xoa xoa, xong rồi thì cắn lên dái tai cô một cái, lúc này mới nhỏ giọng nói tiếp: “Thật ra còn có một nguyên nhân quan trọng.”
Kiều Lam rụt lại vì bị cắn: “Là gì cơ?”
“Căn hộ anh xem, chủ nhà chỉ cho thuê chứ không bán.”
Kiều Lam: “… Đây mới là nguyên nhân chủ yếu phải không?”
“Không quan trọng.” Phòng ở thế nào không quan trọng, Đàm Mặc quyết định lướt qua đề tài này.
Hai người cơm nước xong xuôi. Buổi tối không có lớp, ngày mai lại là cuối tuần, Kiều Lam cũng không biết phải đi đâu, Đàm Mặc dứt khoát mang cô đi xem căn hộ mà mình đã thuê.
Căn hộ ở gần trường học.
Kiều Lam và những người khác đều ở khu trường học mới, khu trường học cũ bên kia ở trung tâm thành phố, rất khó mở rộng, vậy nên mới xây một chỗ mới.
Giá đất khu trường học mới không có đắt như vậy. Nơi này rất rộng, những khu trường học xung quanh cũng nối tiếp nhau xây dựng, có nhiều lựa chọn về phòng ở, hơn nữa đều rất mới, điều kiện tiểu khu cũng cực kỳ ổn.
Đàm Mặc không thạo đường lắm. Kiều Lam cũng không rõ rốt cuộc anh ký hợp đồng thuê nhà rồi cầm được chìa khóa kiểu gì. Nhìn địa chỉ, hai người tìm một lúc lâu mới thấy một tòa Garden House bên này, tổng cộng có bảy tầng, cũng xem như kết hợp hài hòa với mấy tòa nhà nhà mười mấy hai mươi tầng xung quanh đó.
Đàm Mặc xác nhận số nhà một chút rồi kéo Kiều Lam đi vào hành lang. Một tầng có hai căn hộ. Đàm Mặc dừng lại ở bên phải tầng một.
“Tầng một à?” Ngược lại Kiều Lam hơi kinh ngạc, cô không ngờ là Đàm Mặc sẽ chọn tầng một.
Đàm Mặc vừa mở cửa phòng vừa nói với Kiều Lam: “Không phải, căn này là cho vợ chồng bác Trần ở. Dì Trần thích trồng hoa.”
Garden House. Phòng ở tầng một có khả năng thể hiện hai chữ “hoa viên” nhất. Một vườn hoa nhỏ, còn có tầng hầm để xe, quả thật rất phù hợp cho người lớn tuổi ở.
Vợ chồng bác Trần ở đây rất tốt.
Kiều Lam rất vui vì vợ chồng bác Trần cũng có thể đến. Từ nhỏ cô đã không có người thân, thật ra cô vẫn thích đông người.
Chẳng qua lúc này cô cũng không kịp vui vẻ mà càng khó hiểu nhiều hơn.
Tầng một có hai căn hộ, thật sự rất rộng, nhìn bề ngoài chắc chắn là 130 - 140 mét vuông trở lên, tuy chỉ có hai phòng ngủ nhưng đều có phòng tắm riêng và diện tích rất lớn.
“Chúng ta không ở đây à?” Kiều Lam liếc nhìn căn phòng ngủ sáng sủa, hoàn toàn không thể phân biệt cái nào là phòng ngủ chính cái nào là phòng ngủ phụ nhưng tóm lại là quá dư dả để mọi người sống cùng nhau.
Đàm Mặc kéo Kiều Lam ra khỏi phòng: “Bọn mình không ở đây, bọn mình ở tầng trên cùng.”
Sau khi nói xong, anh dừng một chút, ghé vào bên tai Kiều Lam bổ sung một câu: “Ở cùng với người lớn, không tiện.”
Cái gì không tiện?
Kiều Lam vô thức muốn hỏi, lời đến khóe miệng lại miễn cưỡng ép trở về.
Kiều Lam: … Còn cái gì có thể không tiện đây?
Nhưng… nhưng…
Được rồi, không nhưng nhị gì cả. Kiều Lam cảm thấy mình không cứu nổi rồi. Mặc dù có hơi xấu hổ nhưng hình như cũng có chút chờ mong.
Sẹo lành rồi thì quên đau chính là nói cô, bây giờ nhảy nhót vui vẻ, đã ném chuyện lần trước nghỉ ngơi cả ngày trên giường ra sau đầu từ lâu rồi.
Đàm Mặc mở cửa sổ cho căn phòng thông gió, sau đó dẫn Kiều Lam ra ngoài, quay người bước về hướng thang máy bên kia. Đây chính là căn hộ mà anh mất nửa ngày mới chọn được, cũng chính bởi vì một nguyên nhân mà anh chọn nó ngay.
“Cấu trúc của tầng trên cùng khác với tầng trệt. Có một thiết kế anh cực kỳ thích.” Đàm Mặc mắt sáng ngời nói với Kiều Lam. Kiều Lam hỏi là gì, anh nháy mắt mấy cái: “Trước tiên không nói cho em biết, đi lên là biết ngay.”
Cấu trúc của tầng trên cùng và các tầng khác không giống nhau lắm.
Sau khi Kiều Lam bước vào, cô chỉ cảm thấy nó trống trải hơn, có lẽ là bởi vì không có đồ dùng trong nhà nên lộ ra vẻ như thế. Căn hộ được trang trí rất đẹp, giống như phòng mẫu bên bất động sản kia, trông rất sạch sẽ và tinh xảo.
Đàm Mặc bảo với Kiều Lam, chủ nhà nói căn hộ này vốn là chủ nhà tự mình sửa sang xong dự định để mình ở, thế rồi sau đó bé con trong nhà đi học nên dọn đến căn hộ trong khu trường học ở gần trường của bé, căn hộ này cũng để đó mãi không dùng, treo quảng cáo nhưng đến tận bây giờ chưa hề có ai thuê, càng không nói đến bán, vậy nên mới sạch sẽ tinh tươm như thế.
Kiều Lam thầm nghĩ cho thuê được mới có vấn đề đó.
Sinh viên chi tiêu không nhiều. Thông thường các cặp đôi đi thuê nhà thì đủ ở là được, dù sao vẫn phải tiết kiệm tiền, ai sẽ thuê một căn hộ to và đắt như thế chứ.
Mặc dù Kiều Lam không hỏi Đàm Mặc tiền thuê căn hộ này nhiều hay ít, nhưng sau khi nhìn phòng, trong lòng cô đã có đại khái, tóm lại là không rẻ. Tầng một trang trí bình thường, Đàm Mặc không có hứng thú lắm. Anh kéo Kiều Lam lên cầu thang để xem căn gác nhỏ phía trên.
Căn gác nhỏ phía trên chỉ có một gian phòng nhưng tầng cao nhất cũng có một vườn hoa nhỏ. Kiều Lam cảm thấy có thể mua một chiếc máy chạy bộ hoặc gì đó đặt ở đây để vận động một chút. Cô chưa kịp nói gì thì đã bị Đàm Mặc kéo vào gian phòng duy nhất bên trong căn gác nhỏ kia.
Vừa bước vào, Kiều Lam lập tức cảm thấy hơi ngạt thở.
Một căn phòng, bên trong trống không, ngoại trừ một chiếc bồn tắm hình tròn khổng lồ ra thì không có gì cả.
Đàm Mặc lộ rõ vẻ phấn khởi và vui mừng. Thật ra anh cũng chưa thấy vật thật mà là xem ảnh chụp xong thì đến trường học tìm chủ hộ ký hợp đồng. Bây giờ thấy rồi, Đàm Mặc nhận ra nó còn tốt hơn cả những gì anh mong đợi.
Đàm Mặc nhớ tới lần trước ở khách sạn, chiếc bồn tắm kia hơi nhỏ.
Anh thật sự rất hài lòng với chiếc bồn tắm này.
Đàm Mặc ôm Kiều Lam vào trong ngực, kề tai cô nói nhỏ: “Tuyệt lắm đúng không?”
Kiều Lam: “…”
Hết lần này đến lần khác, cô thật sự đã đánh giá thấp độ mặt dày của Đàm Mặc rồi. Đến khi vợ chồng bác Trần thấy được cái này thì phải nghĩ thế nào đây. Kiều Lam tưởng tượng thôi đã thấy tê cả da đầu.
“Có phải là…”
Kiều Lam đấu tranh một lúc: “… Có phải là quá khoa trương rồi không?”
“Không hề khoa trương.” Đàm Mặc lắc đầu mà chẳng có một chút nghĩ ngợi, tiện thể còn mặc sức mơ về tương lai: “Đợi sau này tốt nghiệp có thể mua loại bể bơi lộ thiên cỡ nhỏ kia…”
Bể bơi, anh còn lộ thiên nữa, Kiều Lam che miệng người này lại: “Trong đầu anh suốt ngày nghĩ cái gì thế?”
Đàm Mặc vừa khéo hôn một cái vào lòng bàn tay Kiều Lam: “Nghĩ về em đó.”
Anh muốn kiếm nhiều tiền hơn để cho em một cuộc sống tốt hơn nữa, muốn mua một căn nhà tốt hơn là để sống hạnh phúc cùng em. Tóm lại cái gì cũng liên quan đến Kiều Lam cả.
“Ngày mai chúng ta ra ngoài mua đồ gia dụng và thiết bị điện.” Đàm Mặc kéo Kiều Lam xuống gác, chia cho cô một chiếc chìa khóa, vừa đi ra ngoài vừa trù tính: “Mua giường và mấy đồ thiết yếu như tủ lạnh trước, sau đó có thể từ từ bổ sung. Đợi đến thứ hai anh dẫn em đi tìm chủ nhiệm để xin ở ngoài trường, vợ chồng bác Trần thì đại khái vài ngày sau sẽ đến…”
Kiều Lam tùy ý để Đàm Mặc sắp xếp. Nghe anh lải nhải không ngừng, khóe môi cô dần dần nhếch lên.
Ở bên Đàm Mặc đã được chín tháng, tất cả sự thay đổi và tiến bộ của anh, cô đều thấy ở trong lòng.
Kiều Lam nhìn thiếu niên cô độc đã từng chỉ biết đọc sách và học tập trở nên yêu cười, thích nói chuyện. Mặc dù chỉ có trước mặt cô là như thế nhưng đây chính là tình cảm chân thật nhất mà anh biểu lộ ra.
Chân thật nhất mới nói rõ là tiến bộ thật sự.
Anh dần dần trưởng thành, dần dần không cần cô chăm sóc nữa mà bắt đầu chiếu cố cô, từ từ trở nên có trách nhiệm và biết gánh vác hơn qua từng ngày. Bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, anh đều đang từng bước biến thành một người có thể tự làm chủ, có thể để cô dựa vào.
Nghĩ đến đây, Kiều Lam lại không khỏi phiền muộn, lúc trước rốt cuộc cô đã làm gì, những thứ này chẳng phải đều là bằng chứng tiến bộ của anh sao.
Chẳng qua, bản thân cô dường như đang thật sự trở nên càng ngày càng sa đọa.
Kiều Lam sống hai mươi năm, đến tận bây giờ đều cảm thấy ỷ lại vào người khác không bằng dựa vào chính bản thân mình, vậy nên cô nhất định phải tự làm những gì mình có thể, mặc dù hiệu quả không cao nhưng cô không cần dựa dẫm vào người khác.
Nhưng bây giờ thì sao? Thật sự là hoàn toàn sa đọa. Đàm Mặc càng ngày càng biết chăm sóc người khác, bản thân cô cũng càng ngày càng hưởng thụ việc được chăm sóc hơn.
Kiều Lam bụm mặt phỉ nhổ chính mình “không có tiền đồ”. Đàm Mặc kéo tay cô ra, hỏi có chuyện gì thế.
“Em cảm thấy mình càng ngày càng vô dụng.” Như thể không có tay ấy. Kiều Lam nháy nháy mắt. “Có anh ở đây, em chẳng cần làm gì cả.”
Đàm Mặc thoáng chốc trở nên vui vẻ hơn. Anh còn nghĩ rằng mình làm chưa đủ, chỉ ước gì Kiều Lam có thể “vô dụng” hơn một chút, để dấu vết của anh trong cuộc sống Kiều Lam càng sâu sắc hơn.
Buổi tối trở lại ký túc xá để ngủ. Hôm sau vừa rạng sáng, Kiều Lam đã bị Đàm Mặc gọi điện đánh thức, mơ mơ màng màng bị dẫn đi mua đồ gia dụng.
Cô gái xinh đẹp ở cửa hàng nội thất thuận miệng hỏi bọn họ muốn mua mấy chiếc giường. Ban đầu Kiều Lam định nói một chiếc nhưng rồi lại nghĩ một chiếc có đủ không, nếu thỉnh thoảng có người tới ở thì sao, dù gì cũng phải có phòng khách hay thế nào đó, hơn nữa lỡ đâu bọn họ cãi nhau không ngủ chung giường…
Mặc dù đến nay hai người còn chưa thật sự cãi nhau.
Kiều Lam vừa do dự một chút như vậy thì đã bị Đàm Mặc giành trước. Anh hoàn toàn không cần suy nghĩ đã nói một chiếc. Kiều Lam suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Hay là mua hai chiếc…”
“Tại sao?”
“Nếu chúng ta cãi nhau, đến lúc đó…”
“Không có khả năng. Sao chúng ta lại có thể cãi nhau.” Đàm Mặc lắc đầu một cách quả quyết.
Chị gái bán đồ bên cạnh là người đã có gia đình, nghe xong thì lập tức nở nụ cười. Quả nhiên là thanh niên trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt mới có thể nói ra những lời này. Hai người sống với nhau sao có thể không cãi vã.
Cô ấy cười híp mắt, cũng xen vào nói mấy câu: “Thật ra mua hai chiếc đúng là thuận tiện hơn, sau này người thân tới nhà cũng có chỗ ở.”
“Bọn họ ở tầng dưới.” Đàm Mặc nói một câu đã chặn chị gái này ngược trở về. Anh túm lấy Kiều Lam, giải thích với cô rằng tại sao lại không thể.
“Em nói cái gì anh cũng nghe hết, vậy nên chúng ta không có chuyện cãi nhau. Cho dù có cãi nhau thật, vậy thì cũng không cho phép phân giường ngủ. Cứ mua một chiếc thôi!”
Kiều Lam: “… Một chiếc một chiếc.”
Nghe anh hết.
Dù sao vẫn còn ghế sô pha!
Một việc nặng nhọc như dọn nhà bị Đàm Mặc cứng rắn dùng hai ngày cuối tuần đã giải quyết ổn thỏa. Thứ hai sau khi đi xin phép chủ nhiệm xong, xế chiều hôm đó Kiều Lam và Đàm Mặc, từng người mời bạn bè cùng phòng ký túc xá đi ăn cơm, xem như là tạm biệt.
Mấy tên con trai bên phòng Đàm Mặc trò chuyện khí thế ngất trời. Quan hệ của bọn họ thật sự rất tốt. Tuy rằng Tạ Hoằng nghị ghét bỏ Đàm Mặc ngày nào cũng khoe tình cảm nhưng bây giờ hai người muốn đi, cậu ta vẫn có chút buồn.
Buồn được một lát thì lại cảm thấy không sao cả, dù sao đi học cũng có thể gặp.
Khổng Sa gật đầu, nói: “Rất tốt, sau này có thể mình cũng chuyển ra ngoài.”
Tạ Hoằng Nghị: “A? Cậu dọn ra ngoài làm gì? Dọn ra ngoài với ai?”
Khổng Sa liếc nhìn Tạ Hoằng Nghị, như thể không nghe thấy cậu ta, tiếp tục nói chuyện với Đàm Mặc.
Ngược lại, Kiều Lam bên này rất bình thản. Liễu Xán Xán hơi buồn. Tuy nói tình cảm của mọi người cũng chưa quá sâu nhưng chỉ cần nghĩ sau này ký túc xá còn lại hai người, một người thâm tàng bất lộ [1], một người là La Man ngày nào cũng cãi nhau. Người duy nhất cô ấy có thể giao lưu bình thường là Kiều Lam cũng đi mất.
[1] Thâm tàng bất lộ: Câu gốc là “Rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi”, ý nói người tài giỏi không thấy bóng dáng, không ai biết đi đâu làm gì. Hai câu này mang nghĩa gần giống nhau.
La Man cứ tò mò hỏi căn hộ của Kiều Lam ở đâu mãi. Liễu Xán Xán không quá vui vẻ, hỏi cô nàng hỏi thăm để làm gì.
“Ầy, để sau này có cơ hội, có thể đến tìm Kiều Lam chơi.”
Kiều Lam vốn không định nói cho La Man biết, nghe xong càng cảm thấy vẫn nên ít giao lưu với cô nàng này là tốt nhất.
“Aizz, mình thật sự rất hâm mộ cậu.” La Man thở dài. “Lúc nào mình mới có thể theo đuổi được tiền bối đây.”
Kiều Lam nhớ đến việc Đàm Mặc ghen với Quý Túc lúc trước, cô thật lòng chúc phúc La Man: “Cố lên, cậu nhất định có thể theo đuổi được.”
“Cảm ơn nha ~”
La Man cười đến ngọt ngào.
Hai ngày sau, Quý Túc nhắn tin cho La Man bảo cô nàng đến câu lạc bộ một chuyến, sau đó “nhân tiện” hỏi La Man Kiều Lam có ở đó không, có thì tiện thể dẫn cô sang.
La Man trả lời Quý Túc, [ Tiền bối, Lam Lam và bạn trai của cậu ấy dọn ra ngoài rồi. Bây giờ em cũng không biết cậu ấy ở đâu, hay là em qua trước nhé? ]
Sau khi im lặng một lúc lâu, Quý Túc bên kia mới trả lời lại, rằng giáo sư tìm anh ta có chút việc, tạm thời không cần đi qua.
[ Vâng. ]
La Man rất thất vọng nhưng vẫn quan tâm bày tỏ rằng giáo viên bên kia quan trọng hơn.
Quý Túc nhìn La Man lải nhải không ngừng gửi đến một đống Wechat.
Lúc trước vì Kiều Lam nên anh ta mới cố ý điều cô gái này vào.
Bây giờ, thật con mẹ nó hối hận.
Thật sự không thể trách Kiều Lam nghĩ như vậy. Đàm Mặc thật sự không hề có cân nhắc trong chuyện dùng tiền, lại hay tìm cách thuận tiện hơn vì sợ phiền phức. Dù đã ở bên nhau lâu như vậy, Kiều Lam vẫn không có cách nào thích ứng với điểm này.
Lần này Đàm Mặc trả lời cực nhanh: “Thuê!”
Ý tranh công và cầu xin khen ngợi cực kỳ rõ ràng.
Kiều Lam kinh ngạc, cười cười: “Cũng biết thuê cơ à?”
“Người ta đã nói là muốn tiết kiệm tiền mà.” Đàm Mặc ôm má Kiều Lam xoa xoa, xong rồi thì cắn lên dái tai cô một cái, lúc này mới nhỏ giọng nói tiếp: “Thật ra còn có một nguyên nhân quan trọng.”
Kiều Lam rụt lại vì bị cắn: “Là gì cơ?”
“Căn hộ anh xem, chủ nhà chỉ cho thuê chứ không bán.”
Kiều Lam: “… Đây mới là nguyên nhân chủ yếu phải không?”
“Không quan trọng.” Phòng ở thế nào không quan trọng, Đàm Mặc quyết định lướt qua đề tài này.
Hai người cơm nước xong xuôi. Buổi tối không có lớp, ngày mai lại là cuối tuần, Kiều Lam cũng không biết phải đi đâu, Đàm Mặc dứt khoát mang cô đi xem căn hộ mà mình đã thuê.
Căn hộ ở gần trường học.
Kiều Lam và những người khác đều ở khu trường học mới, khu trường học cũ bên kia ở trung tâm thành phố, rất khó mở rộng, vậy nên mới xây một chỗ mới.
Giá đất khu trường học mới không có đắt như vậy. Nơi này rất rộng, những khu trường học xung quanh cũng nối tiếp nhau xây dựng, có nhiều lựa chọn về phòng ở, hơn nữa đều rất mới, điều kiện tiểu khu cũng cực kỳ ổn.
Đàm Mặc không thạo đường lắm. Kiều Lam cũng không rõ rốt cuộc anh ký hợp đồng thuê nhà rồi cầm được chìa khóa kiểu gì. Nhìn địa chỉ, hai người tìm một lúc lâu mới thấy một tòa Garden House bên này, tổng cộng có bảy tầng, cũng xem như kết hợp hài hòa với mấy tòa nhà nhà mười mấy hai mươi tầng xung quanh đó.
Đàm Mặc xác nhận số nhà một chút rồi kéo Kiều Lam đi vào hành lang. Một tầng có hai căn hộ. Đàm Mặc dừng lại ở bên phải tầng một.
“Tầng một à?” Ngược lại Kiều Lam hơi kinh ngạc, cô không ngờ là Đàm Mặc sẽ chọn tầng một.
Đàm Mặc vừa mở cửa phòng vừa nói với Kiều Lam: “Không phải, căn này là cho vợ chồng bác Trần ở. Dì Trần thích trồng hoa.”
Garden House. Phòng ở tầng một có khả năng thể hiện hai chữ “hoa viên” nhất. Một vườn hoa nhỏ, còn có tầng hầm để xe, quả thật rất phù hợp cho người lớn tuổi ở.
Vợ chồng bác Trần ở đây rất tốt.
Kiều Lam rất vui vì vợ chồng bác Trần cũng có thể đến. Từ nhỏ cô đã không có người thân, thật ra cô vẫn thích đông người.
Chẳng qua lúc này cô cũng không kịp vui vẻ mà càng khó hiểu nhiều hơn.
Tầng một có hai căn hộ, thật sự rất rộng, nhìn bề ngoài chắc chắn là 130 - 140 mét vuông trở lên, tuy chỉ có hai phòng ngủ nhưng đều có phòng tắm riêng và diện tích rất lớn.
“Chúng ta không ở đây à?” Kiều Lam liếc nhìn căn phòng ngủ sáng sủa, hoàn toàn không thể phân biệt cái nào là phòng ngủ chính cái nào là phòng ngủ phụ nhưng tóm lại là quá dư dả để mọi người sống cùng nhau.
Đàm Mặc kéo Kiều Lam ra khỏi phòng: “Bọn mình không ở đây, bọn mình ở tầng trên cùng.”
Sau khi nói xong, anh dừng một chút, ghé vào bên tai Kiều Lam bổ sung một câu: “Ở cùng với người lớn, không tiện.”
Cái gì không tiện?
Kiều Lam vô thức muốn hỏi, lời đến khóe miệng lại miễn cưỡng ép trở về.
Kiều Lam: … Còn cái gì có thể không tiện đây?
Nhưng… nhưng…
Được rồi, không nhưng nhị gì cả. Kiều Lam cảm thấy mình không cứu nổi rồi. Mặc dù có hơi xấu hổ nhưng hình như cũng có chút chờ mong.
Sẹo lành rồi thì quên đau chính là nói cô, bây giờ nhảy nhót vui vẻ, đã ném chuyện lần trước nghỉ ngơi cả ngày trên giường ra sau đầu từ lâu rồi.
Đàm Mặc mở cửa sổ cho căn phòng thông gió, sau đó dẫn Kiều Lam ra ngoài, quay người bước về hướng thang máy bên kia. Đây chính là căn hộ mà anh mất nửa ngày mới chọn được, cũng chính bởi vì một nguyên nhân mà anh chọn nó ngay.
“Cấu trúc của tầng trên cùng khác với tầng trệt. Có một thiết kế anh cực kỳ thích.” Đàm Mặc mắt sáng ngời nói với Kiều Lam. Kiều Lam hỏi là gì, anh nháy mắt mấy cái: “Trước tiên không nói cho em biết, đi lên là biết ngay.”
Cấu trúc của tầng trên cùng và các tầng khác không giống nhau lắm.
Sau khi Kiều Lam bước vào, cô chỉ cảm thấy nó trống trải hơn, có lẽ là bởi vì không có đồ dùng trong nhà nên lộ ra vẻ như thế. Căn hộ được trang trí rất đẹp, giống như phòng mẫu bên bất động sản kia, trông rất sạch sẽ và tinh xảo.
Đàm Mặc bảo với Kiều Lam, chủ nhà nói căn hộ này vốn là chủ nhà tự mình sửa sang xong dự định để mình ở, thế rồi sau đó bé con trong nhà đi học nên dọn đến căn hộ trong khu trường học ở gần trường của bé, căn hộ này cũng để đó mãi không dùng, treo quảng cáo nhưng đến tận bây giờ chưa hề có ai thuê, càng không nói đến bán, vậy nên mới sạch sẽ tinh tươm như thế.
Kiều Lam thầm nghĩ cho thuê được mới có vấn đề đó.
Sinh viên chi tiêu không nhiều. Thông thường các cặp đôi đi thuê nhà thì đủ ở là được, dù sao vẫn phải tiết kiệm tiền, ai sẽ thuê một căn hộ to và đắt như thế chứ.
Mặc dù Kiều Lam không hỏi Đàm Mặc tiền thuê căn hộ này nhiều hay ít, nhưng sau khi nhìn phòng, trong lòng cô đã có đại khái, tóm lại là không rẻ. Tầng một trang trí bình thường, Đàm Mặc không có hứng thú lắm. Anh kéo Kiều Lam lên cầu thang để xem căn gác nhỏ phía trên.
Căn gác nhỏ phía trên chỉ có một gian phòng nhưng tầng cao nhất cũng có một vườn hoa nhỏ. Kiều Lam cảm thấy có thể mua một chiếc máy chạy bộ hoặc gì đó đặt ở đây để vận động một chút. Cô chưa kịp nói gì thì đã bị Đàm Mặc kéo vào gian phòng duy nhất bên trong căn gác nhỏ kia.
Vừa bước vào, Kiều Lam lập tức cảm thấy hơi ngạt thở.
Một căn phòng, bên trong trống không, ngoại trừ một chiếc bồn tắm hình tròn khổng lồ ra thì không có gì cả.
Đàm Mặc lộ rõ vẻ phấn khởi và vui mừng. Thật ra anh cũng chưa thấy vật thật mà là xem ảnh chụp xong thì đến trường học tìm chủ hộ ký hợp đồng. Bây giờ thấy rồi, Đàm Mặc nhận ra nó còn tốt hơn cả những gì anh mong đợi.
Đàm Mặc nhớ tới lần trước ở khách sạn, chiếc bồn tắm kia hơi nhỏ.
Anh thật sự rất hài lòng với chiếc bồn tắm này.
Đàm Mặc ôm Kiều Lam vào trong ngực, kề tai cô nói nhỏ: “Tuyệt lắm đúng không?”
Kiều Lam: “…”
Hết lần này đến lần khác, cô thật sự đã đánh giá thấp độ mặt dày của Đàm Mặc rồi. Đến khi vợ chồng bác Trần thấy được cái này thì phải nghĩ thế nào đây. Kiều Lam tưởng tượng thôi đã thấy tê cả da đầu.
“Có phải là…”
Kiều Lam đấu tranh một lúc: “… Có phải là quá khoa trương rồi không?”
“Không hề khoa trương.” Đàm Mặc lắc đầu mà chẳng có một chút nghĩ ngợi, tiện thể còn mặc sức mơ về tương lai: “Đợi sau này tốt nghiệp có thể mua loại bể bơi lộ thiên cỡ nhỏ kia…”
Bể bơi, anh còn lộ thiên nữa, Kiều Lam che miệng người này lại: “Trong đầu anh suốt ngày nghĩ cái gì thế?”
Đàm Mặc vừa khéo hôn một cái vào lòng bàn tay Kiều Lam: “Nghĩ về em đó.”
Anh muốn kiếm nhiều tiền hơn để cho em một cuộc sống tốt hơn nữa, muốn mua một căn nhà tốt hơn là để sống hạnh phúc cùng em. Tóm lại cái gì cũng liên quan đến Kiều Lam cả.
“Ngày mai chúng ta ra ngoài mua đồ gia dụng và thiết bị điện.” Đàm Mặc kéo Kiều Lam xuống gác, chia cho cô một chiếc chìa khóa, vừa đi ra ngoài vừa trù tính: “Mua giường và mấy đồ thiết yếu như tủ lạnh trước, sau đó có thể từ từ bổ sung. Đợi đến thứ hai anh dẫn em đi tìm chủ nhiệm để xin ở ngoài trường, vợ chồng bác Trần thì đại khái vài ngày sau sẽ đến…”
Kiều Lam tùy ý để Đàm Mặc sắp xếp. Nghe anh lải nhải không ngừng, khóe môi cô dần dần nhếch lên.
Ở bên Đàm Mặc đã được chín tháng, tất cả sự thay đổi và tiến bộ của anh, cô đều thấy ở trong lòng.
Kiều Lam nhìn thiếu niên cô độc đã từng chỉ biết đọc sách và học tập trở nên yêu cười, thích nói chuyện. Mặc dù chỉ có trước mặt cô là như thế nhưng đây chính là tình cảm chân thật nhất mà anh biểu lộ ra.
Chân thật nhất mới nói rõ là tiến bộ thật sự.
Anh dần dần trưởng thành, dần dần không cần cô chăm sóc nữa mà bắt đầu chiếu cố cô, từ từ trở nên có trách nhiệm và biết gánh vác hơn qua từng ngày. Bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, anh đều đang từng bước biến thành một người có thể tự làm chủ, có thể để cô dựa vào.
Nghĩ đến đây, Kiều Lam lại không khỏi phiền muộn, lúc trước rốt cuộc cô đã làm gì, những thứ này chẳng phải đều là bằng chứng tiến bộ của anh sao.
Chẳng qua, bản thân cô dường như đang thật sự trở nên càng ngày càng sa đọa.
Kiều Lam sống hai mươi năm, đến tận bây giờ đều cảm thấy ỷ lại vào người khác không bằng dựa vào chính bản thân mình, vậy nên cô nhất định phải tự làm những gì mình có thể, mặc dù hiệu quả không cao nhưng cô không cần dựa dẫm vào người khác.
Nhưng bây giờ thì sao? Thật sự là hoàn toàn sa đọa. Đàm Mặc càng ngày càng biết chăm sóc người khác, bản thân cô cũng càng ngày càng hưởng thụ việc được chăm sóc hơn.
Kiều Lam bụm mặt phỉ nhổ chính mình “không có tiền đồ”. Đàm Mặc kéo tay cô ra, hỏi có chuyện gì thế.
“Em cảm thấy mình càng ngày càng vô dụng.” Như thể không có tay ấy. Kiều Lam nháy nháy mắt. “Có anh ở đây, em chẳng cần làm gì cả.”
Đàm Mặc thoáng chốc trở nên vui vẻ hơn. Anh còn nghĩ rằng mình làm chưa đủ, chỉ ước gì Kiều Lam có thể “vô dụng” hơn một chút, để dấu vết của anh trong cuộc sống Kiều Lam càng sâu sắc hơn.
Buổi tối trở lại ký túc xá để ngủ. Hôm sau vừa rạng sáng, Kiều Lam đã bị Đàm Mặc gọi điện đánh thức, mơ mơ màng màng bị dẫn đi mua đồ gia dụng.
Cô gái xinh đẹp ở cửa hàng nội thất thuận miệng hỏi bọn họ muốn mua mấy chiếc giường. Ban đầu Kiều Lam định nói một chiếc nhưng rồi lại nghĩ một chiếc có đủ không, nếu thỉnh thoảng có người tới ở thì sao, dù gì cũng phải có phòng khách hay thế nào đó, hơn nữa lỡ đâu bọn họ cãi nhau không ngủ chung giường…
Mặc dù đến nay hai người còn chưa thật sự cãi nhau.
Kiều Lam vừa do dự một chút như vậy thì đã bị Đàm Mặc giành trước. Anh hoàn toàn không cần suy nghĩ đã nói một chiếc. Kiều Lam suy nghĩ một chút, vẫn nói: “Hay là mua hai chiếc…”
“Tại sao?”
“Nếu chúng ta cãi nhau, đến lúc đó…”
“Không có khả năng. Sao chúng ta lại có thể cãi nhau.” Đàm Mặc lắc đầu một cách quả quyết.
Chị gái bán đồ bên cạnh là người đã có gia đình, nghe xong thì lập tức nở nụ cười. Quả nhiên là thanh niên trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt mới có thể nói ra những lời này. Hai người sống với nhau sao có thể không cãi vã.
Cô ấy cười híp mắt, cũng xen vào nói mấy câu: “Thật ra mua hai chiếc đúng là thuận tiện hơn, sau này người thân tới nhà cũng có chỗ ở.”
“Bọn họ ở tầng dưới.” Đàm Mặc nói một câu đã chặn chị gái này ngược trở về. Anh túm lấy Kiều Lam, giải thích với cô rằng tại sao lại không thể.
“Em nói cái gì anh cũng nghe hết, vậy nên chúng ta không có chuyện cãi nhau. Cho dù có cãi nhau thật, vậy thì cũng không cho phép phân giường ngủ. Cứ mua một chiếc thôi!”
Kiều Lam: “… Một chiếc một chiếc.”
Nghe anh hết.
Dù sao vẫn còn ghế sô pha!
Một việc nặng nhọc như dọn nhà bị Đàm Mặc cứng rắn dùng hai ngày cuối tuần đã giải quyết ổn thỏa. Thứ hai sau khi đi xin phép chủ nhiệm xong, xế chiều hôm đó Kiều Lam và Đàm Mặc, từng người mời bạn bè cùng phòng ký túc xá đi ăn cơm, xem như là tạm biệt.
Mấy tên con trai bên phòng Đàm Mặc trò chuyện khí thế ngất trời. Quan hệ của bọn họ thật sự rất tốt. Tuy rằng Tạ Hoằng nghị ghét bỏ Đàm Mặc ngày nào cũng khoe tình cảm nhưng bây giờ hai người muốn đi, cậu ta vẫn có chút buồn.
Buồn được một lát thì lại cảm thấy không sao cả, dù sao đi học cũng có thể gặp.
Khổng Sa gật đầu, nói: “Rất tốt, sau này có thể mình cũng chuyển ra ngoài.”
Tạ Hoằng Nghị: “A? Cậu dọn ra ngoài làm gì? Dọn ra ngoài với ai?”
Khổng Sa liếc nhìn Tạ Hoằng Nghị, như thể không nghe thấy cậu ta, tiếp tục nói chuyện với Đàm Mặc.
Ngược lại, Kiều Lam bên này rất bình thản. Liễu Xán Xán hơi buồn. Tuy nói tình cảm của mọi người cũng chưa quá sâu nhưng chỉ cần nghĩ sau này ký túc xá còn lại hai người, một người thâm tàng bất lộ [1], một người là La Man ngày nào cũng cãi nhau. Người duy nhất cô ấy có thể giao lưu bình thường là Kiều Lam cũng đi mất.
[1] Thâm tàng bất lộ: Câu gốc là “Rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi”, ý nói người tài giỏi không thấy bóng dáng, không ai biết đi đâu làm gì. Hai câu này mang nghĩa gần giống nhau.
La Man cứ tò mò hỏi căn hộ của Kiều Lam ở đâu mãi. Liễu Xán Xán không quá vui vẻ, hỏi cô nàng hỏi thăm để làm gì.
“Ầy, để sau này có cơ hội, có thể đến tìm Kiều Lam chơi.”
Kiều Lam vốn không định nói cho La Man biết, nghe xong càng cảm thấy vẫn nên ít giao lưu với cô nàng này là tốt nhất.
“Aizz, mình thật sự rất hâm mộ cậu.” La Man thở dài. “Lúc nào mình mới có thể theo đuổi được tiền bối đây.”
Kiều Lam nhớ đến việc Đàm Mặc ghen với Quý Túc lúc trước, cô thật lòng chúc phúc La Man: “Cố lên, cậu nhất định có thể theo đuổi được.”
“Cảm ơn nha ~”
La Man cười đến ngọt ngào.
Hai ngày sau, Quý Túc nhắn tin cho La Man bảo cô nàng đến câu lạc bộ một chuyến, sau đó “nhân tiện” hỏi La Man Kiều Lam có ở đó không, có thì tiện thể dẫn cô sang.
La Man trả lời Quý Túc, [ Tiền bối, Lam Lam và bạn trai của cậu ấy dọn ra ngoài rồi. Bây giờ em cũng không biết cậu ấy ở đâu, hay là em qua trước nhé? ]
Sau khi im lặng một lúc lâu, Quý Túc bên kia mới trả lời lại, rằng giáo sư tìm anh ta có chút việc, tạm thời không cần đi qua.
[ Vâng. ]
La Man rất thất vọng nhưng vẫn quan tâm bày tỏ rằng giáo viên bên kia quan trọng hơn.
Quý Túc nhìn La Man lải nhải không ngừng gửi đến một đống Wechat.
Lúc trước vì Kiều Lam nên anh ta mới cố ý điều cô gái này vào.
Bây giờ, thật con mẹ nó hối hận.
Bình luận facebook