Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-22
Chương 22: Cua đổ anh chàng cấm dục đeo kính (hết)
Phong Quang cố ý ngoảnh đầu đi, giả bộ không để ý tới hắn.
Bạch Trí mỉm cười, đến gần đầu kia xích đu, nắm lấy tay cô: “Xin lỗi, hôm nay anh đến muộn.”
“Chắc chắn trên đường gặp được người đẹp nào nên quên luôn cả thời gian rồi.”
“Trên đường anh không gặp người đẹp nào cả, nhưng bây giờ trước mặt anh quả thật có một.”
Phong Quang vẫn không nhìn hắn, hừ một tiếng: “Dẻo mỏ.”
“Anh bị đuổi việc rồi.”
“Gì cơ?” Có kinh ngạc quay đầu lại, mới nhận ra hôm nay hắn không đeo kính.
Cuối cùng cô cũng chịu nhìn thẳng vào hắn, Bạch Trí đặt một nụ hôn lên trán cổ: “Công ty của Tống Mạch sắp không trụ được nữa rồi, vì vậy anh ta đuổi việc thư kí là anh đây.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
Hắn nghiêm túc suy nghĩ: “Có lẽ nguyên nhân chủ yếu là do anh gây nên khủng hoảng tài chính cho công ty.”
Phong Quang:“...”
“Sao lại nhìn anh vậy?”
“Anh nói rõ ràng đi, rốt cuộc là chuyện gì? Mấy ngày nay anh không cho em đến công ty, vì anh đã có tính toán từ trước rồi đúng không?”
“Đúng thế.” Bạch Trí thẳng thắn thừa nhận: “ Tất cả tài liệu liên quan đến khách hàng của công ty Trát Nam hắn đều đưa hết cho Dư Lê. Dư Lẽ là người rất có thủ đoạn, dựa vào những tài liệu đó hắn ta có thể cướp mất hai phần ba khách hàng cũ trong tay Tống Mạch. Hơn nữa, Tống Mạch còn mất một số tiền lớn để mua một mảnh đất chẳng có giá trị gì.”
Phong Quang hỏi lại bằng giọng điệu không thể tin nổi: “Tống Mạch ngu dữ vậy sao?”
“Cô ngốc, em nên nhớ khoảng thời gian này vì yêu đương mà hắn ném hết toàn bộ công việc lên đầu anh. Mỗi lần hẹn gặp mặt bàn chuyện làm ăn chỉ có mỗi anh đến, nên rất nhiều người đã không hài lòng rồi.”
Từ ngày đầu tiên được Tống Mạch tin tưởng, Bạch Trí đã từ từ giăng lưới, chỉ một cái lỗ nhỏ xíu trên con để rộng lớn sẽ rất khó nhận ra, nhưng càng ngày càng nhiều lỗ, cho đến ngày người ta phát hiện, con đế đã sụp đổ rồi. Công ty Trát Nam nợ nần chồng chất, hơn nữa còn mất đi nguồn tiền tài trợ từ nhà họ Hạ, chỉ còn nước duy nhất là đóng cửa. Nói ra, chuyện này cũng phải cảm ơn Thu Niệm Niệm, may nhờ có cô ta, Tống Mạch mới chìm đắm trong yêu đương mà quên luôn cả công việc. Phong Quang nghĩ thầm trong lòng, quả nhiên mấy tổng giám đốc trong tiểu thuyết hàng ngày có thời gian rảnh rỗi yêu đương vẫn không ảnh hưởng đến sự nghiệp đều là lừa bịp.
Nhưng, cô vẫn còn một chuyện chưa hiểu: “Sao Dư Lễ lại giúp anh? Lần trước em tìm anh ta nhờ giúp, anh ta còn từ chối mà.”
“Anh ta muốn 30% cổ phần Trát Nam, anh đã đồng ý.”
“Nhưng chẳng phải anh nói công ty Trát Nam nợ nần chồng chất, sắp phá sản rồi cơ mà?”
“Đáng tiếc, tổng giám đốc Dư đã nhầm một chuyện, mục đích của anh không phải là có được Trát Nam, mà là phá hủy nó. Nếu anh ta muốn 30% cổ phần, không ai muốn ngáng chân anh ta.” Trong khi các cổ đông đều luần lượt chạy hết, nếu Dư Lễ nhặt lấy 30% cổ phần đó, vậy anh ta cũng phải gánh vác rất nhiều món nợ.
Phong Quang cười tươi sà vào lòng hắn: “Anh đào hố chôn Dư Lễ rồi. Ha ha ha. Từ lâu em đã khó chịu với cái kiểu không biết trời cao đất dày của anh ta rồi, anh ta biết mình bị bẫy chắc chắn sẽ tức chết mất!”
Bạch Trí nhẹ nhàng vỗ lưng cô, để tránh cố bị sặc.
Cười chán rồi, cô mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh: “Vậy... anh đã báo xong thù rồi nhỉ?”
Hắn gật đầu, nét mặt nãy giờ vẫn dửng dưng, lúc trước không thể nhìn ra sự giận dữ thù hận của hắn, bây giờ cũng không thấy sự thoải mái khi trả thù xong, hắn chỉ thản nhiên nói: “Xong rồi.”
“Vậy chúng ta...” Phong Quang rời khỏi ngực hắn, ánh mắt hơi mơ màng.
Bạch Trí cảm thấy bất lực với nỗi lo lắng của cô, hắn nâng tay cô lên: “Em xem đây là gì?”
“Nhẫn!?” Chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của bàn tay trái cố tỏa sáng lấp lánh dưới ánh chiều tà ấm áp, Phong Quang xúc động đứng dậy: “Anh đeo cho em từ lúc nào vậy?”
“Lúc em không để ý đến anh.”
Thật ra thì, vừa rồi cố không để ý đến hắn, hắn đã nắm lấy tay cô làm gì đó rồi...
Bây giờ không phải là lúc nghĩ mấy thứ đó!
“Anh anh anh... anh đeo nhẫn cho em là có ý gì?”
Bạch Trí cũng đứng lên, trong đôi mắt đen như màn đêm tĩnh mịch của hắn phản chiếu sắc vàng của mặt trời lặn, nổi bật lên vẻ dịu dàng: “Ngoài cầu hôn ra, em thấy còn ý gì nữa?”
Phát triển quá nhanh, gương mặt Phong Quang đỏ bừng, một lúc lâu sau vẫn không nói lên lời.
“Một tiếng trước, hai mẹ con Tống Mạch đã đoạn tuyệt quan hệ vì Tống Mạch muốn kết hôn với Thu Niệm Niệm.”
Cô mù mờ: “Vậy nên?”
Bạch Trí kéo cô vào lòng mình: “Anh không thích thua Tống Mạch.”
“Chỉ vì lí do này...”
Cô còn chưa nói hết, đôi môi đỏ tươi đã được một nụ hôn nóng bỏng ngăn lại, không giống như trước đây, nụ hôn này kịch liệt hơn bao giờ hết, thậm chí cô còn cảm nhận rõ ràng cảm xúc trên cơ thể hắn, hắn có ham muốn với cô,
Đầu óc Phong Quang choáng váng, được rồi, dù chỉ vì lí do này, cô cũng đồng ý lấy hắn.
Phong Quang cố ý ngoảnh đầu đi, giả bộ không để ý tới hắn.
Bạch Trí mỉm cười, đến gần đầu kia xích đu, nắm lấy tay cô: “Xin lỗi, hôm nay anh đến muộn.”
“Chắc chắn trên đường gặp được người đẹp nào nên quên luôn cả thời gian rồi.”
“Trên đường anh không gặp người đẹp nào cả, nhưng bây giờ trước mặt anh quả thật có một.”
Phong Quang vẫn không nhìn hắn, hừ một tiếng: “Dẻo mỏ.”
“Anh bị đuổi việc rồi.”
“Gì cơ?” Có kinh ngạc quay đầu lại, mới nhận ra hôm nay hắn không đeo kính.
Cuối cùng cô cũng chịu nhìn thẳng vào hắn, Bạch Trí đặt một nụ hôn lên trán cổ: “Công ty của Tống Mạch sắp không trụ được nữa rồi, vì vậy anh ta đuổi việc thư kí là anh đây.”
“Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”
Hắn nghiêm túc suy nghĩ: “Có lẽ nguyên nhân chủ yếu là do anh gây nên khủng hoảng tài chính cho công ty.”
Phong Quang:“...”
“Sao lại nhìn anh vậy?”
“Anh nói rõ ràng đi, rốt cuộc là chuyện gì? Mấy ngày nay anh không cho em đến công ty, vì anh đã có tính toán từ trước rồi đúng không?”
“Đúng thế.” Bạch Trí thẳng thắn thừa nhận: “ Tất cả tài liệu liên quan đến khách hàng của công ty Trát Nam hắn đều đưa hết cho Dư Lê. Dư Lẽ là người rất có thủ đoạn, dựa vào những tài liệu đó hắn ta có thể cướp mất hai phần ba khách hàng cũ trong tay Tống Mạch. Hơn nữa, Tống Mạch còn mất một số tiền lớn để mua một mảnh đất chẳng có giá trị gì.”
Phong Quang hỏi lại bằng giọng điệu không thể tin nổi: “Tống Mạch ngu dữ vậy sao?”
“Cô ngốc, em nên nhớ khoảng thời gian này vì yêu đương mà hắn ném hết toàn bộ công việc lên đầu anh. Mỗi lần hẹn gặp mặt bàn chuyện làm ăn chỉ có mỗi anh đến, nên rất nhiều người đã không hài lòng rồi.”
Từ ngày đầu tiên được Tống Mạch tin tưởng, Bạch Trí đã từ từ giăng lưới, chỉ một cái lỗ nhỏ xíu trên con để rộng lớn sẽ rất khó nhận ra, nhưng càng ngày càng nhiều lỗ, cho đến ngày người ta phát hiện, con đế đã sụp đổ rồi. Công ty Trát Nam nợ nần chồng chất, hơn nữa còn mất đi nguồn tiền tài trợ từ nhà họ Hạ, chỉ còn nước duy nhất là đóng cửa. Nói ra, chuyện này cũng phải cảm ơn Thu Niệm Niệm, may nhờ có cô ta, Tống Mạch mới chìm đắm trong yêu đương mà quên luôn cả công việc. Phong Quang nghĩ thầm trong lòng, quả nhiên mấy tổng giám đốc trong tiểu thuyết hàng ngày có thời gian rảnh rỗi yêu đương vẫn không ảnh hưởng đến sự nghiệp đều là lừa bịp.
Nhưng, cô vẫn còn một chuyện chưa hiểu: “Sao Dư Lễ lại giúp anh? Lần trước em tìm anh ta nhờ giúp, anh ta còn từ chối mà.”
“Anh ta muốn 30% cổ phần Trát Nam, anh đã đồng ý.”
“Nhưng chẳng phải anh nói công ty Trát Nam nợ nần chồng chất, sắp phá sản rồi cơ mà?”
“Đáng tiếc, tổng giám đốc Dư đã nhầm một chuyện, mục đích của anh không phải là có được Trát Nam, mà là phá hủy nó. Nếu anh ta muốn 30% cổ phần, không ai muốn ngáng chân anh ta.” Trong khi các cổ đông đều luần lượt chạy hết, nếu Dư Lễ nhặt lấy 30% cổ phần đó, vậy anh ta cũng phải gánh vác rất nhiều món nợ.
Phong Quang cười tươi sà vào lòng hắn: “Anh đào hố chôn Dư Lễ rồi. Ha ha ha. Từ lâu em đã khó chịu với cái kiểu không biết trời cao đất dày của anh ta rồi, anh ta biết mình bị bẫy chắc chắn sẽ tức chết mất!”
Bạch Trí nhẹ nhàng vỗ lưng cô, để tránh cố bị sặc.
Cười chán rồi, cô mới ngẩng đầu lên, ánh mắt lấp lánh: “Vậy... anh đã báo xong thù rồi nhỉ?”
Hắn gật đầu, nét mặt nãy giờ vẫn dửng dưng, lúc trước không thể nhìn ra sự giận dữ thù hận của hắn, bây giờ cũng không thấy sự thoải mái khi trả thù xong, hắn chỉ thản nhiên nói: “Xong rồi.”
“Vậy chúng ta...” Phong Quang rời khỏi ngực hắn, ánh mắt hơi mơ màng.
Bạch Trí cảm thấy bất lực với nỗi lo lắng của cô, hắn nâng tay cô lên: “Em xem đây là gì?”
“Nhẫn!?” Chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út của bàn tay trái cố tỏa sáng lấp lánh dưới ánh chiều tà ấm áp, Phong Quang xúc động đứng dậy: “Anh đeo cho em từ lúc nào vậy?”
“Lúc em không để ý đến anh.”
Thật ra thì, vừa rồi cố không để ý đến hắn, hắn đã nắm lấy tay cô làm gì đó rồi...
Bây giờ không phải là lúc nghĩ mấy thứ đó!
“Anh anh anh... anh đeo nhẫn cho em là có ý gì?”
Bạch Trí cũng đứng lên, trong đôi mắt đen như màn đêm tĩnh mịch của hắn phản chiếu sắc vàng của mặt trời lặn, nổi bật lên vẻ dịu dàng: “Ngoài cầu hôn ra, em thấy còn ý gì nữa?”
Phát triển quá nhanh, gương mặt Phong Quang đỏ bừng, một lúc lâu sau vẫn không nói lên lời.
“Một tiếng trước, hai mẹ con Tống Mạch đã đoạn tuyệt quan hệ vì Tống Mạch muốn kết hôn với Thu Niệm Niệm.”
Cô mù mờ: “Vậy nên?”
Bạch Trí kéo cô vào lòng mình: “Anh không thích thua Tống Mạch.”
“Chỉ vì lí do này...”
Cô còn chưa nói hết, đôi môi đỏ tươi đã được một nụ hôn nóng bỏng ngăn lại, không giống như trước đây, nụ hôn này kịch liệt hơn bao giờ hết, thậm chí cô còn cảm nhận rõ ràng cảm xúc trên cơ thể hắn, hắn có ham muốn với cô,
Đầu óc Phong Quang choáng váng, được rồi, dù chỉ vì lí do này, cô cũng đồng ý lấy hắn.
Bình luận facebook