Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-51
Chương 51: Cua đổ thế tử mù (3)
Hạ Phủ là gia đình giàu có nhất Lạc Thành. Thời trẻ, Hạ lão gia tòng quân được làm một chức quan cũng khá. Năm đó, đang lúc được hoàng thượng tin tưởng, ông lại dứt khoát từ quan về quê, cùng thể tử chia
nhau làm ăn ở hai nơi. Nhờ làm ăn phát đạt, Hạ gia phát triển nhanh chóng. Có thể nói, cho dù là trong triều hay là bên ngoài, Hạ gia đều có những mối quan hệ không thể xem thường. Đương nhiên, Hạ lão gia cũng là một người có đủ sự quyết đoán.
Phong Quang vừa về đến phủ đã bị phụ thân nàng gọi đến thư phòng. Nàng vừa vào trong, Hạ lão gia đã lên tiếng: “Hôm nay ta đã đi gặp Tề Đoan.”
Hạ Phong Quang hơi ngây người, sau đó thản nhiên nói: “E là bây giờ Công tử đã sống khổ sở hơn xưa, sao phụ thân lại đi gặp huynh ấy?”
“Phụ thân đi gặp Công tử bàn chuyện ngày cưới sao?”
Hạ Triều tỏ vẻ tức giận: “Bây giờ, Tề Đoan chỉ là một kẻ bị giam cầm, gả con cho hắn để con chịu khổ cùng với hắn à
“Vậy phụ thân...”
“Ta tìm hắn bàn chuyện hủy hôn ước.” Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Hạ Triều xám xịt: “Ta không giúp Tề Mộ đối phó với hắn, hắn nên đội ơn ta mới phải, vậy mà nói còn dám nói điều kiện với ta.”
Nếu là Hạ gia chủ động hủy hôn ước, vậy sẽ bị mọi người nói là giậu đổ bìm leo, trốn tránh để trục lợi. Hạ Triều không mang đến chuyện này, nhưng Phong Quang vẫn còn chưa xuất giá, không thể làm hỏng danh tiếng của nàng được. Vì thế, cách tốt nhất là để Tế Đoàn chủ động đứng ra nói mình không muốn liên lụy người khác mà hủy hôn.
Phong Quang nói: “Công tử có điều kiện gì?”
“Hắn nói muốn nói chuyện riêng với con.”
“Không sao. Con đi là được.”
Nhưng Hạ Triều không đồng ý: “Đừng thấy Tề Đoan là người dễ tiếp xúc, bụng dạ hắn nham hiểm hơn Tề Mộ rất nhiều. Nếu như con đi, ta sợ hắn có mục đích gì đó.”
“Nếu như phụ thân đã lo lắng, vậy thì mời Thế tử đi cùng con. Mặc dù, Công tử nói muốn nói chuyện riêng với con, nhưng một nữ tử không mang theo một hộ vệ cũng không ổn. Căn nhà hoang đó vốn là chỗ của Thế tử, nếu Thế tử ở đó, ngài ấy chắc chắn sẽ không để cho Công tử làm gì con đâu.”
“Ừ. Cũng đúng.”
Tề Mộ khó khăn lắm mới giành được ngôi Thế tử, nhưng chỉ cần Tế Đoan không chết, còn có được sự che chở của Hạ gia, vậy thì cái ngôi vị Thế tử của Tề Mộc cũng khó mà bền được. Nếu như nhân phẩm của Tề Đoan thực sự không tốt, muốn làm gì Phong Quang thì chắc chắn Tề Mộ sẽ là người đầu tiên lao ra giúp nàng.
Hạ Triều liên viết một lá thư gửi cho Tề Mộ. Thế là vào một ngày nắng ấm đẹp trời, Phong Quang lại gặp Thế tử Tiểu Vương phủ trước cổng Hạ phủ. Hắn vẫn phong độ, cao quý tao nhã như trước.
“Bái kiến Thế tử.”
“Hạ tiểu thư không cần đa lễ.”
Phong Quang mỉm cười đáp lễ: “Hôm nay, làm phiền Thế tử rồi.”
“Chỉ là một chuyện nhỏ, bớt đi chút thời gian ngắm hoa uống rượu thôi, không đến nỗi là làm phiền, Hạ tiểu thư, mời lên xe ngựa.”
Phong Quang liếc nhìn vị trí đánh xe trống không bên ngoài, không kìm được hỏi: “Không có phu xe sao?”
“Để tại hạ thay phu xe.”
Phong Quang không hỏi gì nữa, trước khi lên xe nói thêm một cầu đa tạ. Đợi khi nàng vào trong, Tề Mộ đánh xe ngựa, chạy chầm chậm về phía ngọn núi hoang ở ngoại thành.
Trong xe có đầy đủ đệm, điểm tâm và cả sách đọc giết thời gian, Phong Quang ngồi cạnh cửa sổ, không thể không tán thưởng suy nghĩ tỉ mỉ của Tề Mộ. Tuy bên ngoài xe ngựa trông như đơn sơ giản dị, nhưng bên trong trang trí rất tinh tế xa hoa. Cũng đúng, bình thường nhìn cử chỉ của Tề Mộ nho nhã cao quý như vậy, chỉ có tốt nhất mới xứng với hắn.
Hạ Phủ là gia đình giàu có nhất Lạc Thành. Thời trẻ, Hạ lão gia tòng quân được làm một chức quan cũng khá. Năm đó, đang lúc được hoàng thượng tin tưởng, ông lại dứt khoát từ quan về quê, cùng thể tử chia
nhau làm ăn ở hai nơi. Nhờ làm ăn phát đạt, Hạ gia phát triển nhanh chóng. Có thể nói, cho dù là trong triều hay là bên ngoài, Hạ gia đều có những mối quan hệ không thể xem thường. Đương nhiên, Hạ lão gia cũng là một người có đủ sự quyết đoán.
Phong Quang vừa về đến phủ đã bị phụ thân nàng gọi đến thư phòng. Nàng vừa vào trong, Hạ lão gia đã lên tiếng: “Hôm nay ta đã đi gặp Tề Đoan.”
Hạ Phong Quang hơi ngây người, sau đó thản nhiên nói: “E là bây giờ Công tử đã sống khổ sở hơn xưa, sao phụ thân lại đi gặp huynh ấy?”
“Phụ thân đi gặp Công tử bàn chuyện ngày cưới sao?”
Hạ Triều tỏ vẻ tức giận: “Bây giờ, Tề Đoan chỉ là một kẻ bị giam cầm, gả con cho hắn để con chịu khổ cùng với hắn à
“Vậy phụ thân...”
“Ta tìm hắn bàn chuyện hủy hôn ước.” Nhắc đến chuyện này, sắc mặt Hạ Triều xám xịt: “Ta không giúp Tề Mộ đối phó với hắn, hắn nên đội ơn ta mới phải, vậy mà nói còn dám nói điều kiện với ta.”
Nếu là Hạ gia chủ động hủy hôn ước, vậy sẽ bị mọi người nói là giậu đổ bìm leo, trốn tránh để trục lợi. Hạ Triều không mang đến chuyện này, nhưng Phong Quang vẫn còn chưa xuất giá, không thể làm hỏng danh tiếng của nàng được. Vì thế, cách tốt nhất là để Tế Đoàn chủ động đứng ra nói mình không muốn liên lụy người khác mà hủy hôn.
Phong Quang nói: “Công tử có điều kiện gì?”
“Hắn nói muốn nói chuyện riêng với con.”
“Không sao. Con đi là được.”
Nhưng Hạ Triều không đồng ý: “Đừng thấy Tề Đoan là người dễ tiếp xúc, bụng dạ hắn nham hiểm hơn Tề Mộ rất nhiều. Nếu như con đi, ta sợ hắn có mục đích gì đó.”
“Nếu như phụ thân đã lo lắng, vậy thì mời Thế tử đi cùng con. Mặc dù, Công tử nói muốn nói chuyện riêng với con, nhưng một nữ tử không mang theo một hộ vệ cũng không ổn. Căn nhà hoang đó vốn là chỗ của Thế tử, nếu Thế tử ở đó, ngài ấy chắc chắn sẽ không để cho Công tử làm gì con đâu.”
“Ừ. Cũng đúng.”
Tề Mộ khó khăn lắm mới giành được ngôi Thế tử, nhưng chỉ cần Tế Đoan không chết, còn có được sự che chở của Hạ gia, vậy thì cái ngôi vị Thế tử của Tề Mộc cũng khó mà bền được. Nếu như nhân phẩm của Tề Đoan thực sự không tốt, muốn làm gì Phong Quang thì chắc chắn Tề Mộ sẽ là người đầu tiên lao ra giúp nàng.
Hạ Triều liên viết một lá thư gửi cho Tề Mộ. Thế là vào một ngày nắng ấm đẹp trời, Phong Quang lại gặp Thế tử Tiểu Vương phủ trước cổng Hạ phủ. Hắn vẫn phong độ, cao quý tao nhã như trước.
“Bái kiến Thế tử.”
“Hạ tiểu thư không cần đa lễ.”
Phong Quang mỉm cười đáp lễ: “Hôm nay, làm phiền Thế tử rồi.”
“Chỉ là một chuyện nhỏ, bớt đi chút thời gian ngắm hoa uống rượu thôi, không đến nỗi là làm phiền, Hạ tiểu thư, mời lên xe ngựa.”
Phong Quang liếc nhìn vị trí đánh xe trống không bên ngoài, không kìm được hỏi: “Không có phu xe sao?”
“Để tại hạ thay phu xe.”
Phong Quang không hỏi gì nữa, trước khi lên xe nói thêm một cầu đa tạ. Đợi khi nàng vào trong, Tề Mộ đánh xe ngựa, chạy chầm chậm về phía ngọn núi hoang ở ngoại thành.
Trong xe có đầy đủ đệm, điểm tâm và cả sách đọc giết thời gian, Phong Quang ngồi cạnh cửa sổ, không thể không tán thưởng suy nghĩ tỉ mỉ của Tề Mộ. Tuy bên ngoài xe ngựa trông như đơn sơ giản dị, nhưng bên trong trang trí rất tinh tế xa hoa. Cũng đúng, bình thường nhìn cử chỉ của Tề Mộ nho nhã cao quý như vậy, chỉ có tốt nhất mới xứng với hắn.
Bình luận facebook