Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-75
Chương 75: Cua đổ thế tử mù (27)
Bên cạnh Hoàng đế nhiều năm, Hứa Mẫn biết Hoàng đế tin tưởng trưởng công chúa Định An ra sao.
Mà Định An rất ít khi quay về triều, mỗi lần quay về đều chĩa mũi nhọn vào Hứa Mẫn vì bà ta không ưa Hứa Mẫn.
“Thì ra là Hạ tiểu thư, bổn cung mắt kém, không nhận ra tiểu thư.”
Đối mặt kẻ thù đáng gờm, Hứa Mẫn luôn tỏ vẻ kiêu ngạo.
“Ta không hay vào cung, Quý Phi nương nương không nhận ra cũng bình thường.”
Từ ánh mắt đầu tiên, Hứa Mẫn đã biết thiếu nữ này không dễ thao túng như vẻ bề ngoài, mặc dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng nụ cười trên mặt bà ta lại cao sang lạnh lùng, “Không biết Hạ tiểu thư sao lại cản bổn cung?”
“Quý Phi nương nương định tìm người dẫn Tiểu Vương đi, hay là về cung tìm Hoàng đế cữu cữu của ta?”
“Chuyện này thì có liên can gì đến Hạ tiểu thư?”
“Vừa rồi không phải ta đã nói rồi sao? Quý Phi nương nương, giờ ta là vị hôn thể của Thế Tử, cũng tức là ta đứng về phía Thế Tử.”
Phong Quang hơi híp mắt, nhếch khóe miệng, tao nhã quý phái, “Quá khứ ta không thể bảo vệ Thế Tử, giờ ta cản người lại, đương nhiên là để bảo vệ chàng ấy.“.
“Bảo vệ?”
Hứa Mẫn cười giễu, “Tiểu thư lấy gì bảo vệ?”
“Chắc Quý Phi nương nương là cho rằng ta theo bên cạnh phụ thân, thì cắt đứt liên lạc với mẫu thân ta? Quý Phi có lòng thì sẽ biết, mỗi năm vào các ngày lễ tết, Hoàng đế cữu cữu đều phải người tặng rất nhiều đồ cho ta.
Không chỉ có Hoàng đế cữu cữu, còn có cả Đại nguyên soái Lý Phương thức thúc, Trấn Quốc Công Tống gia gia, Khinh Cầu Hầu Phương Giác thúc thúc...”
Hứa Mẫn âm thầm nắm chặt khăn tay.
Những người Phong Quang nhắc đến đều là những người đang nắm giữ binh quyền trong triều và được Hoàng để xem trọng.
“Còn mẫu thân của ta, mỗi tháng bà đều viết cho ta một bức thư.
Quý Phi nương nương, ta còn chưa nói mẫu thân ta nghe về việc ta và Tề công tử hủy hôn, bà ấy là người làm việc theo cảm tính.”
Hứa Mẫn nghe ra lời Phong Quang chứa đầy uy hiếp, lạnh lùng nói: “Vậy rốt cuộc tiểu thư muốn sao?”
“Không phải ta muốn sao, mà là nương nương muốn sao?”
Phong Quang cầm đèn, đến gần bà ta hơn, cười nói nhỏ: “Nương nương, đừng nóng giận, chẳng lẽ bà thực sự nghĩ rằng xen vào cuộc sống của một đôi phu thê chỉ có người không được yêu mới là kẻ thứ ba sao? Hơn nữa, bà là nương nương, là nữ nhân của Hoàng đế, tư thông với người khác là tội lớn, nếu cữu cữu biết được bà còn có con riêng với Tiểu Vương, bà nghĩ, người sẽ ban chết cho ai? Hoặc cũng có thể người sẽ tốt bụng cho hai người chết chung: Phong Quang đồng cảm với cảnh ngộ éo le của Kiều Uyển, nhưng cũng không thích cách bà đối xử với Tề Mộ.
Tuy nhiên nếu giữa Kiều Uyển và Hứa Mẫn miễn cưỡng chọn một người không đáng ghét lắm, thì bà vẫn chọn Kiểu Uyển.
“...
Tiểu thư, không hiểu gì cả.”
Mặt nạ cao sang của Hứa Mẫn vỡ nát, bà ta nhìn Phong Quang, đã nhiều năm qua bà ta không có biểu hiện thần sắc yếu ớt như vậy.
“Ta không hiểu, nhưng ta sẽ không dây dưa với một nam nhân đã có thể tử.”
“Tiểu thư hiểu cái gì chứ! Khi ta và Tề Vân tình đầu ý hợp, nếu không phải là Hoàng đế ban hôn, nếu không phải Hoàng đế nạp ta làm phi, giờ ta mới là Tiểu Vương Phi!”
Trong mắt Phong Quang không hề có sự đồng tình, “Rất tiếc, không có nếu như, nên Tiêu Vương đã phải trả cái giá của ông ấy, mà bây giờ thì đến phiên nương nương rồi.”
“Trả giá? Ha...
Con độc phụ Kiểu Uyển, tưởng ta sợ mụ ta thật à? Ta sẽ không để mụ ta bên cạnh Tiểu Vương, Tề Đoan ta cũng dắt đi, con ta, ta sẽ bảo vệ.”
Phong Quang thở dài, nói rõ ràng rành mạch: “Nương nương, ta nói rồi, ta phải bảo vệ Thế Tử, nên chỉ cần thủ đoạn trả thù của bà có chút ảnh hưởng đến chàng, thì đừng trách ta không để bà toại nguyện.”
Bên cạnh Hoàng đế nhiều năm, Hứa Mẫn biết Hoàng đế tin tưởng trưởng công chúa Định An ra sao.
Mà Định An rất ít khi quay về triều, mỗi lần quay về đều chĩa mũi nhọn vào Hứa Mẫn vì bà ta không ưa Hứa Mẫn.
“Thì ra là Hạ tiểu thư, bổn cung mắt kém, không nhận ra tiểu thư.”
Đối mặt kẻ thù đáng gờm, Hứa Mẫn luôn tỏ vẻ kiêu ngạo.
“Ta không hay vào cung, Quý Phi nương nương không nhận ra cũng bình thường.”
Từ ánh mắt đầu tiên, Hứa Mẫn đã biết thiếu nữ này không dễ thao túng như vẻ bề ngoài, mặc dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng nụ cười trên mặt bà ta lại cao sang lạnh lùng, “Không biết Hạ tiểu thư sao lại cản bổn cung?”
“Quý Phi nương nương định tìm người dẫn Tiểu Vương đi, hay là về cung tìm Hoàng đế cữu cữu của ta?”
“Chuyện này thì có liên can gì đến Hạ tiểu thư?”
“Vừa rồi không phải ta đã nói rồi sao? Quý Phi nương nương, giờ ta là vị hôn thể của Thế Tử, cũng tức là ta đứng về phía Thế Tử.”
Phong Quang hơi híp mắt, nhếch khóe miệng, tao nhã quý phái, “Quá khứ ta không thể bảo vệ Thế Tử, giờ ta cản người lại, đương nhiên là để bảo vệ chàng ấy.“.
“Bảo vệ?”
Hứa Mẫn cười giễu, “Tiểu thư lấy gì bảo vệ?”
“Chắc Quý Phi nương nương là cho rằng ta theo bên cạnh phụ thân, thì cắt đứt liên lạc với mẫu thân ta? Quý Phi có lòng thì sẽ biết, mỗi năm vào các ngày lễ tết, Hoàng đế cữu cữu đều phải người tặng rất nhiều đồ cho ta.
Không chỉ có Hoàng đế cữu cữu, còn có cả Đại nguyên soái Lý Phương thức thúc, Trấn Quốc Công Tống gia gia, Khinh Cầu Hầu Phương Giác thúc thúc...”
Hứa Mẫn âm thầm nắm chặt khăn tay.
Những người Phong Quang nhắc đến đều là những người đang nắm giữ binh quyền trong triều và được Hoàng để xem trọng.
“Còn mẫu thân của ta, mỗi tháng bà đều viết cho ta một bức thư.
Quý Phi nương nương, ta còn chưa nói mẫu thân ta nghe về việc ta và Tề công tử hủy hôn, bà ấy là người làm việc theo cảm tính.”
Hứa Mẫn nghe ra lời Phong Quang chứa đầy uy hiếp, lạnh lùng nói: “Vậy rốt cuộc tiểu thư muốn sao?”
“Không phải ta muốn sao, mà là nương nương muốn sao?”
Phong Quang cầm đèn, đến gần bà ta hơn, cười nói nhỏ: “Nương nương, đừng nóng giận, chẳng lẽ bà thực sự nghĩ rằng xen vào cuộc sống của một đôi phu thê chỉ có người không được yêu mới là kẻ thứ ba sao? Hơn nữa, bà là nương nương, là nữ nhân của Hoàng đế, tư thông với người khác là tội lớn, nếu cữu cữu biết được bà còn có con riêng với Tiểu Vương, bà nghĩ, người sẽ ban chết cho ai? Hoặc cũng có thể người sẽ tốt bụng cho hai người chết chung: Phong Quang đồng cảm với cảnh ngộ éo le của Kiều Uyển, nhưng cũng không thích cách bà đối xử với Tề Mộ.
Tuy nhiên nếu giữa Kiều Uyển và Hứa Mẫn miễn cưỡng chọn một người không đáng ghét lắm, thì bà vẫn chọn Kiểu Uyển.
“...
Tiểu thư, không hiểu gì cả.”
Mặt nạ cao sang của Hứa Mẫn vỡ nát, bà ta nhìn Phong Quang, đã nhiều năm qua bà ta không có biểu hiện thần sắc yếu ớt như vậy.
“Ta không hiểu, nhưng ta sẽ không dây dưa với một nam nhân đã có thể tử.”
“Tiểu thư hiểu cái gì chứ! Khi ta và Tề Vân tình đầu ý hợp, nếu không phải là Hoàng đế ban hôn, nếu không phải Hoàng đế nạp ta làm phi, giờ ta mới là Tiểu Vương Phi!”
Trong mắt Phong Quang không hề có sự đồng tình, “Rất tiếc, không có nếu như, nên Tiêu Vương đã phải trả cái giá của ông ấy, mà bây giờ thì đến phiên nương nương rồi.”
“Trả giá? Ha...
Con độc phụ Kiểu Uyển, tưởng ta sợ mụ ta thật à? Ta sẽ không để mụ ta bên cạnh Tiểu Vương, Tề Đoan ta cũng dắt đi, con ta, ta sẽ bảo vệ.”
Phong Quang thở dài, nói rõ ràng rành mạch: “Nương nương, ta nói rồi, ta phải bảo vệ Thế Tử, nên chỉ cần thủ đoạn trả thù của bà có chút ảnh hưởng đến chàng, thì đừng trách ta không để bà toại nguyện.”
Bình luận facebook