Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Chúng ta ở gần nhau nhưng trái tim lại cách xa nhau...
---------- Nhật ký Tô Tố, hùng dũng trục xuất hoàng tử Hoa Hoa
Sau khi cúp điện thoại bạn học Tô hoàn toàn tỉnh lại, ngẩn người nhớ lại bản thân mình vừa nói gì trong điện thoại, hai giờ mười lăm phải qua cửa đông trường học để gặp thanh mai trúc mã, người đã bị chôn vùi trong ký ức rất nhiều năm rồi. Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như cầm một cây gậy đứng trước chiếc hộp đóng kín, trong lòng rõ ràng rất tò mò về thứ nằm bên trong nó, rõ ràng rất quen thuộc nhưng lại có cảm giác lo lắng không yên giống như đi gặp một người bạn trên bạn lạ lẫm vậy.
Hoa Vô Khuyết trong ký ức của cô là một người ngoan ngoãn, tính tình rất tốt, cho dù bản thân mình cùng với Thúy Ti bắt nạt cậu ấy hết mức thì cậu ấy vẫn không hề để bụng. Nếu như phải nhớ lại cặn cẽ hình dáng của Hoa Hoa thì cô không nhớ nổi, giống như một bức ảnh của một minh tinh bị bao phủ bởi lớp bụi, dù biết ngôi sao thần tượng ấy rất nổi bật xuất chúng nhưng không sao nhớ được chính xác từng chi tiết.
Có lẽ cậu ấy rất đẹp trai nhỉ...
Bạn học Tô chống cằm, cố gắng hồi tưởng lại những chuyện trước kia. Trong trí nhớ sứt sẹo của cô chỉ còn hình ảnh chiếc áo trắng của Hoa Vô Khuyết và tính cách tốt của cậu ấy.
Bạn học Chân Khiết ở giường đối diện cố gắng nhịn, rốt cuộc không nhẫn nại nổi nữa liền rụt rè thò đầu tò mò hỏi: "Tô Tố, bạn học của cậu à? Hay là bạn trai vậy?"
Tô Tố bỗng đỏ mặt, dùng hết sức lực vốn có trợn mắt trắng: "Cậu ấy đâu phải bạn trai tớ, chỉ là một người bạn học tiểu học ra nước ngoài thôi..."
Nhiều năm như vậy rồi, nỗi nhớ lúc ban đầu giờ phai nhạt dần rồi biến mất không còn dấu vết gì...
"Vậy cậu ấy có đẹp trai không?"
Được rồi, những lúc ngồi cùng bạn học Chân Khiết nói chuyện về đàn ông thì không ngoài ba vấn đề: một, đẹp trai hay không; hai, có nhiều tiền không; ba, có bạn gái chưa.
Tô Tố ôm đầu rên rỉ: "Bạn học Chân Khiết của tôi ơi, tớ còn không nhớ nổi hình dáng cậu ấy ra sao, chỉ có thể trả lời cậu rằng cậu ấy rất đẹp trai, lại có nhiều tiền..."
Gương mặt Chân Khiết lập tức hiện lên tia sáng rực rỡ, trong phút chốc cả vũ trụ nhỏ bùng cháy, tròng mắt đảo qua đảo lại muốn moi móc thông tin từ Tô Tố: "Tô Tố, tớ là bạn cùng ký túc xá với cậu nên có nghĩa vụ phải nhắc nhở cậu." Cô ngừng lại, nhìn họ Tô còn đang ngoáy lỗ mũi liền tiếp tục nói: "Nếu như một người đàn ông xuất sắc lại có chút tiền, cộng thêm ngoại hình không xấu, cậu nói coi dựa vào cái gì mà anh ta lại nhớ mãi không quên cậu!"
Bạn học Tô bỗng ngẩn người, ngón cái còn đang nhét trong lỗ mũi, tỏ vẻ mình là người bề ngoài trông có chút ngốc nghếch nhưng thật ra thì rất tài giỏi, cười nói: "Bởi vì tớ xinh đẹp..."
Chân Khiết dứt khoát bỏ màn xuống không thèm nhìn Tô Tố nữa. Ba phần thô lỗ, bảy phần tự kỷ, bạn học Tô à, bệnh của cậu cũng thật nghiêm trọng đó.
"Được rồi, tớ thừa nhận, có lẽ là vì cậu ấy từng ngồi cùng bàn với tớ." Tô Tố thở dài, "Tớ biết, trên đời này người không thể nhờ cậy nhất chính là trai đẹp, thế cho nên bạn học Chân à, những gì cậu nói tớ đều biết cả."
Trải qua chuyện với Cố tiểu bạch mã cô đã đi đến một kết luận hết sức thâm thúy, đó chính là... trai đẹp rất bạc bẽo, chỉ cần chớp mắt họ liền trở nên vô tình. Trải qua mấy tháng trồng cây si cô quyết định tạo một mục tiêu sống mới cho bản thân, tang tang tang, đó chính là tìm một người đẹp trai bình thường, cố gắng giữ chặt lấy anh ta."
Trong màn truyền ra âm thanh tí tách, mãi lâu sau bạn học Chân Khiết mới thò đầu ra, vô cùng tốt bụng chân thành hỏi: "Tô, tớ mới làm một cái khẩu trang, để đến chiều đưa cậu đeo nhé?"
Bàn tay thò ra từ trong màn đong đưa chiếc khẩu trang màu hồng rất quen mắt. Bạn học Tô chấn động, quả nhiên là cao thủ DIY, nếu như phối thêm cái này thì mình từ trong ra ngoài đều là màu hồng. Tô Tố bỗng thấy phấn khích, nhảy khỏi giường lật tủ tìm quần lót màu hồng may mắn.
Bạn học Tô, cậu không cần tìm nữa đâu, chiếc khẩu trang may mắn này hiển nhiên cao quý hơn quần lót của cậu nhiều. Chân Khiết nằm ở giường đối diện hai mắt phát sáng, mình quả nhiên là cao thủ DIY có con mắt tinh tường, hiểu được việc đem vẻ đẹp bên trong lôi ra ngoài ánh sáng, thật vĩ đại, cao thượng biết bao.
Hai giờ mười lăm phút chiều, Tô Tố cầm theo khẩu trang của Chân Khiết lo lắng đứng ngoài cửa đông trường học.
Bạn học Hoa, đợi đến lát nữa cậu nhất định nhất định phải tha thứ cho tớ đó...
Từ phía rừng cây của trường học, một chiếc ôtô màu trắng chầm chậm chạy lại gần, cây bào đồng của nước Pháp chiếu rọi lên cửa sổ xe, um xùm tươi tốt, vô cùng khí thế.
Đến khi cách cổng trường còn có năm bước chiếc xe bỗng dừng lại, cách cửa sổ đang dần dần hạ xuống Tô Tố vừa nhìn liền thấy Hoa Vô Khuyết đang ngồi trên ghế lái, đôi mắt long lanh, miệng nở nụ cười, vài sợi tóc rũ trước trán. Sở thích của cậu ấy nhiều năm qua vẫn không hề thay đổi, vẫn là áo trắng kiểu dáng phổ thông nhưng khoác trên người cậu lại toát lên vẻ đẹp trai đặc biệt.
Giống như... nước khoáng mát lạnh vào mùa hè vậy, cô thầm bổ sung trong lòng.
"Tố..."
A? Đúng là Hoa Hoa rồi, Tô Tố bỗng trở nên kích động, vốn cho rằng sẽ rất lạ lẫm ngờ đâu trong phút chốc liền quen thuộc đến vậy.
"Hoa Hoa..., thật đúng là cậu?" Cô vui vẻ nhảy, nhưng không chịu đi qua đó, chỉ vừa nhảy vừa bịt khẩu trang càng chặt.
Két, cửa xe mở ra một khe hở nhỏ, Hoa Vô Khuyết chầm chậm đẩy cửa ra, mỉm cười tiến về phía bạn học Tô.
Bỗng nhiên Tô Tố nhảy dựng lên, nhìn chiếc xe cứu hộ cách đó không xe hét lớn, bịt khẩu trang gào lên: "Bác tài ơi, ở đây, ở đây này..."
Tò tí te, xe cứu hộ màu trắng chạy lại gần, một đám bác sĩ y tá trang bị đầy đủ vũ trang nhảy từ trên xe xuống.
"Chính là cậu ấy, cậu ấy đến từ Bắc Kinh đó!" Tô Tố vô cùng kiên định chỉ chỉ bạn học Hoa, vẻ mặt đại nghĩa diệt thân.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Hoa Vô Khuyết ngẩn người, đôi chân thon dài giữ nguyên trạng thái đang bước đi, không thể tin nổi Tô Tố thân yêu, người mà mình ngày đêm mong nhớ lại bán đứng mình.
Nhân viên vội vã giữ chặt cậu, khen ngợi bạn học Tô: "Bạn học à, em làm tốt lắm, rất có tinh thần giác ngộ!"
Tô Tố y tá xua tay, oai phong lẫm liệt nói "Vì tổ quốc, vì nhân dân, chúng ta cần phải duy trì cảnh giác!"
Sắc đẹp là đáng quý, tình cảm nồng nàn càng đáng quý hơn, nhưng nếu như vì sinh mạng thì hai cái đó đều có thể vứt hết. Hoa Hoa, xin lỗi cậu!
Cách một lớp khẩu trang, bạn học Tô nước mắt giàn giụa, vẫy vẫy găng tay nhỏ trong tay, vẻ mặt thâm tình: "Hoa Hoa, cậu cứ nghỉ ngơi một thời gian đi, ngày tháng còn dài lắm."
Hoa Vô Khuyết bị cưỡng chế ngồi trong xe cứu hộ khóc không ra nước mắt, buồn bã thở dài. Bạn học Tô Tố, tại sao, tại sao chứ, tại sao chỉ cần gặp cậu tớ liền thê thảm thế này.
Có lẽ ánh mắt Hoa Hoa quá đau thương đã kích thích nỗi day dứt nhỏ bé nhất nhất nhất của bạn học Tô, cô càng ra sức vẫy chiếc găng tay trong tay mình.
"Tố, cậu không có lời nào nói với tớ sao?" Cách một lớp kính, Hoa Vô Khuyết cười khổ.
Nói ư, được thôi, thực ra bạn học Hoa cũng đang lo lắng lắm nhỉ, ừm, nhất định là như vậy, Tô Tố gật đầu. Cô vẫy vẫy găng tay, bịt chặt khẩu trang, lấy hết sức lực của mình hét lên với bạn học Hoa đang ngồi trong xe: "Hoa Hoa, cậu yên tâm, tất cả đều là miễn phí, cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi đi..."
Đi đi đi... Tiếng vang không ngừng vọng lại, mang theo trái tim tan vỡ, bạn học Hoa Hoa ra trận còn chưa kịp đánh thắng đã bị tóm vào một căn phòng cách ly, tiến hành quan sát.
---------- Nhật ký Tô Tố, hùng dũng trục xuất hoàng tử Hoa Hoa
Sau khi cúp điện thoại bạn học Tô hoàn toàn tỉnh lại, ngẩn người nhớ lại bản thân mình vừa nói gì trong điện thoại, hai giờ mười lăm phải qua cửa đông trường học để gặp thanh mai trúc mã, người đã bị chôn vùi trong ký ức rất nhiều năm rồi. Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như cầm một cây gậy đứng trước chiếc hộp đóng kín, trong lòng rõ ràng rất tò mò về thứ nằm bên trong nó, rõ ràng rất quen thuộc nhưng lại có cảm giác lo lắng không yên giống như đi gặp một người bạn trên bạn lạ lẫm vậy.
Hoa Vô Khuyết trong ký ức của cô là một người ngoan ngoãn, tính tình rất tốt, cho dù bản thân mình cùng với Thúy Ti bắt nạt cậu ấy hết mức thì cậu ấy vẫn không hề để bụng. Nếu như phải nhớ lại cặn cẽ hình dáng của Hoa Hoa thì cô không nhớ nổi, giống như một bức ảnh của một minh tinh bị bao phủ bởi lớp bụi, dù biết ngôi sao thần tượng ấy rất nổi bật xuất chúng nhưng không sao nhớ được chính xác từng chi tiết.
Có lẽ cậu ấy rất đẹp trai nhỉ...
Bạn học Tô chống cằm, cố gắng hồi tưởng lại những chuyện trước kia. Trong trí nhớ sứt sẹo của cô chỉ còn hình ảnh chiếc áo trắng của Hoa Vô Khuyết và tính cách tốt của cậu ấy.
Bạn học Chân Khiết ở giường đối diện cố gắng nhịn, rốt cuộc không nhẫn nại nổi nữa liền rụt rè thò đầu tò mò hỏi: "Tô Tố, bạn học của cậu à? Hay là bạn trai vậy?"
Tô Tố bỗng đỏ mặt, dùng hết sức lực vốn có trợn mắt trắng: "Cậu ấy đâu phải bạn trai tớ, chỉ là một người bạn học tiểu học ra nước ngoài thôi..."
Nhiều năm như vậy rồi, nỗi nhớ lúc ban đầu giờ phai nhạt dần rồi biến mất không còn dấu vết gì...
"Vậy cậu ấy có đẹp trai không?"
Được rồi, những lúc ngồi cùng bạn học Chân Khiết nói chuyện về đàn ông thì không ngoài ba vấn đề: một, đẹp trai hay không; hai, có nhiều tiền không; ba, có bạn gái chưa.
Tô Tố ôm đầu rên rỉ: "Bạn học Chân Khiết của tôi ơi, tớ còn không nhớ nổi hình dáng cậu ấy ra sao, chỉ có thể trả lời cậu rằng cậu ấy rất đẹp trai, lại có nhiều tiền..."
Gương mặt Chân Khiết lập tức hiện lên tia sáng rực rỡ, trong phút chốc cả vũ trụ nhỏ bùng cháy, tròng mắt đảo qua đảo lại muốn moi móc thông tin từ Tô Tố: "Tô Tố, tớ là bạn cùng ký túc xá với cậu nên có nghĩa vụ phải nhắc nhở cậu." Cô ngừng lại, nhìn họ Tô còn đang ngoáy lỗ mũi liền tiếp tục nói: "Nếu như một người đàn ông xuất sắc lại có chút tiền, cộng thêm ngoại hình không xấu, cậu nói coi dựa vào cái gì mà anh ta lại nhớ mãi không quên cậu!"
Bạn học Tô bỗng ngẩn người, ngón cái còn đang nhét trong lỗ mũi, tỏ vẻ mình là người bề ngoài trông có chút ngốc nghếch nhưng thật ra thì rất tài giỏi, cười nói: "Bởi vì tớ xinh đẹp..."
Chân Khiết dứt khoát bỏ màn xuống không thèm nhìn Tô Tố nữa. Ba phần thô lỗ, bảy phần tự kỷ, bạn học Tô à, bệnh của cậu cũng thật nghiêm trọng đó.
"Được rồi, tớ thừa nhận, có lẽ là vì cậu ấy từng ngồi cùng bàn với tớ." Tô Tố thở dài, "Tớ biết, trên đời này người không thể nhờ cậy nhất chính là trai đẹp, thế cho nên bạn học Chân à, những gì cậu nói tớ đều biết cả."
Trải qua chuyện với Cố tiểu bạch mã cô đã đi đến một kết luận hết sức thâm thúy, đó chính là... trai đẹp rất bạc bẽo, chỉ cần chớp mắt họ liền trở nên vô tình. Trải qua mấy tháng trồng cây si cô quyết định tạo một mục tiêu sống mới cho bản thân, tang tang tang, đó chính là tìm một người đẹp trai bình thường, cố gắng giữ chặt lấy anh ta."
Trong màn truyền ra âm thanh tí tách, mãi lâu sau bạn học Chân Khiết mới thò đầu ra, vô cùng tốt bụng chân thành hỏi: "Tô, tớ mới làm một cái khẩu trang, để đến chiều đưa cậu đeo nhé?"
Bàn tay thò ra từ trong màn đong đưa chiếc khẩu trang màu hồng rất quen mắt. Bạn học Tô chấn động, quả nhiên là cao thủ DIY, nếu như phối thêm cái này thì mình từ trong ra ngoài đều là màu hồng. Tô Tố bỗng thấy phấn khích, nhảy khỏi giường lật tủ tìm quần lót màu hồng may mắn.
Bạn học Tô, cậu không cần tìm nữa đâu, chiếc khẩu trang may mắn này hiển nhiên cao quý hơn quần lót của cậu nhiều. Chân Khiết nằm ở giường đối diện hai mắt phát sáng, mình quả nhiên là cao thủ DIY có con mắt tinh tường, hiểu được việc đem vẻ đẹp bên trong lôi ra ngoài ánh sáng, thật vĩ đại, cao thượng biết bao.
Hai giờ mười lăm phút chiều, Tô Tố cầm theo khẩu trang của Chân Khiết lo lắng đứng ngoài cửa đông trường học.
Bạn học Hoa, đợi đến lát nữa cậu nhất định nhất định phải tha thứ cho tớ đó...
Từ phía rừng cây của trường học, một chiếc ôtô màu trắng chầm chậm chạy lại gần, cây bào đồng của nước Pháp chiếu rọi lên cửa sổ xe, um xùm tươi tốt, vô cùng khí thế.
Đến khi cách cổng trường còn có năm bước chiếc xe bỗng dừng lại, cách cửa sổ đang dần dần hạ xuống Tô Tố vừa nhìn liền thấy Hoa Vô Khuyết đang ngồi trên ghế lái, đôi mắt long lanh, miệng nở nụ cười, vài sợi tóc rũ trước trán. Sở thích của cậu ấy nhiều năm qua vẫn không hề thay đổi, vẫn là áo trắng kiểu dáng phổ thông nhưng khoác trên người cậu lại toát lên vẻ đẹp trai đặc biệt.
Giống như... nước khoáng mát lạnh vào mùa hè vậy, cô thầm bổ sung trong lòng.
"Tố..."
A? Đúng là Hoa Hoa rồi, Tô Tố bỗng trở nên kích động, vốn cho rằng sẽ rất lạ lẫm ngờ đâu trong phút chốc liền quen thuộc đến vậy.
"Hoa Hoa..., thật đúng là cậu?" Cô vui vẻ nhảy, nhưng không chịu đi qua đó, chỉ vừa nhảy vừa bịt khẩu trang càng chặt.
Két, cửa xe mở ra một khe hở nhỏ, Hoa Vô Khuyết chầm chậm đẩy cửa ra, mỉm cười tiến về phía bạn học Tô.
Bỗng nhiên Tô Tố nhảy dựng lên, nhìn chiếc xe cứu hộ cách đó không xe hét lớn, bịt khẩu trang gào lên: "Bác tài ơi, ở đây, ở đây này..."
Tò tí te, xe cứu hộ màu trắng chạy lại gần, một đám bác sĩ y tá trang bị đầy đủ vũ trang nhảy từ trên xe xuống.
"Chính là cậu ấy, cậu ấy đến từ Bắc Kinh đó!" Tô Tố vô cùng kiên định chỉ chỉ bạn học Hoa, vẻ mặt đại nghĩa diệt thân.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Hoa Vô Khuyết ngẩn người, đôi chân thon dài giữ nguyên trạng thái đang bước đi, không thể tin nổi Tô Tố thân yêu, người mà mình ngày đêm mong nhớ lại bán đứng mình.
Nhân viên vội vã giữ chặt cậu, khen ngợi bạn học Tô: "Bạn học à, em làm tốt lắm, rất có tinh thần giác ngộ!"
Tô Tố y tá xua tay, oai phong lẫm liệt nói "Vì tổ quốc, vì nhân dân, chúng ta cần phải duy trì cảnh giác!"
Sắc đẹp là đáng quý, tình cảm nồng nàn càng đáng quý hơn, nhưng nếu như vì sinh mạng thì hai cái đó đều có thể vứt hết. Hoa Hoa, xin lỗi cậu!
Cách một lớp khẩu trang, bạn học Tô nước mắt giàn giụa, vẫy vẫy găng tay nhỏ trong tay, vẻ mặt thâm tình: "Hoa Hoa, cậu cứ nghỉ ngơi một thời gian đi, ngày tháng còn dài lắm."
Hoa Vô Khuyết bị cưỡng chế ngồi trong xe cứu hộ khóc không ra nước mắt, buồn bã thở dài. Bạn học Tô Tố, tại sao, tại sao chứ, tại sao chỉ cần gặp cậu tớ liền thê thảm thế này.
Có lẽ ánh mắt Hoa Hoa quá đau thương đã kích thích nỗi day dứt nhỏ bé nhất nhất nhất của bạn học Tô, cô càng ra sức vẫy chiếc găng tay trong tay mình.
"Tố, cậu không có lời nào nói với tớ sao?" Cách một lớp kính, Hoa Vô Khuyết cười khổ.
Nói ư, được thôi, thực ra bạn học Hoa cũng đang lo lắng lắm nhỉ, ừm, nhất định là như vậy, Tô Tố gật đầu. Cô vẫy vẫy găng tay, bịt chặt khẩu trang, lấy hết sức lực của mình hét lên với bạn học Hoa đang ngồi trong xe: "Hoa Hoa, cậu yên tâm, tất cả đều là miễn phí, cậu cứ yên tâm nghỉ ngơi đi..."
Đi đi đi... Tiếng vang không ngừng vọng lại, mang theo trái tim tan vỡ, bạn học Hoa Hoa ra trận còn chưa kịp đánh thắng đã bị tóm vào một căn phòng cách ly, tiến hành quan sát.