Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Cậu làm tôi tổn thương, rồi mỉm cười bước qua
------Tô Tố rơi lệ, kiểm điểm sâu sắc
Khi xe tới bến, nước miếng của bạn học Tô đã thấm ướt một mảng lớn trên vạt áo phía trước của Cố tiểu bạch mã , cũng may là chiếc áo lông thỏ màu xám tro nên dù có ướt cũng không thấy được.
"Thật ngại quá." Tô Tố không chút nao núng lùi mình khỏi cánh tay của Cố tiểu bạch mã và lịch sự nói cảm ơn, lòng thầm buồn cười và bất lực trước sự nhạy cảm của mình. Cố tiểu bạch mã có chút rung động, trêu chọc Tô Tố: " Bạn Tô à, bạn đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa nhé."
Không tệ, cậu ta quả là Cố Khuynh Thành hàng thật giá thật.
Rung động với ai cũng được, chỉ ngoại trừ mình...
Thấy Tô Tố khách khí, nét buồn bã chợt hiện lên trên gương mặt cậu như anh chàng đa tình gặp cô gái vô tình.
"Tô Tố à, chúng mình cùng gọi xe nhé, tiện đường mình đưa cậu về trước được không?" Cố tiểu bạch nhẹ nhàng dò hỏi, cậu lấy ngón tay trỏ vuốt lên bên môi óng ánh một mảng nước miếng của bạn học Tô, trên khuôn mặt là vẻ dịu dàng ấm áp như nhân vật nam phụ trong các bộ phim Hàn quốc khiến Tô Tố nổi da gà toàn thân.
Quá nguy hiểm, quá khủng bố rồi! Tiếng cảnh báo phòng bị cấp 1 vang lên trong đầu bạn học Tô. Lẽ nào Cố tiểu bạch mã đang thể hiện tình cảm với mình? Tô Tố nghiêng đầu nhìn, Cố tiểu bạch mã không hề cảm thấy có gì không ổn, khuôn mặt vẫn mang vẻ dịu dàng khiến người xem ngây ngất.
Tô Tố ấn chặt trái tim đập cuồng dại trong lồng ngực, ngượng ngùng trả lời: "Không..." Không đợi cô nói hết câu, Cố tiểu bạch mã đã ngắt lời: "Bạn học Tô, chỉ là tiện đường thôi mà". Ngữ khí của cậu rất kiên định để lộ một chút bất an, dường như bạn học Tô từ chối sẽ là chuyện đáng sợ nhất thế giới này.
Xe riêng lại tiện đường, không cần phải tốn tiền, không cần mang theo túi xách vải bạt chen chúc trên xe bus, đây quả là lời đề nghị tuyệt vời. Bạn học Tô cân nhắc nhiều lần, cuối cùng ngẩng đầu lên, ngọt ngào và vui vẻ gật đầu. Được thôi, cùng lên một chiếc xe thuận đường chắc không có vấn đề gì đâu.
Sự đồng ý của Tô Tố làm cho Cố tiểu bạch mã như thấy được ánh sao le lói trên bầu trời tăm tối, đôi mắt của cậu sáng lên, nụ cười trên môi thiếu niên càng xinh đẹp hơn. Cố tiểu bạch mã lúc này được bao phủ bởi một vầng sáng lấp lánh khiến người ta mê mẩn không thể dời tầm mắt.
Thế nhưng Tô Tố lại không có thời gian cảm khái khi mà kĩ thuật lái xe phi phàm của bác tài khiến cho chiếc taxi biến thành xe đua siêu cấp, con đường vốn bằng phẳng là thế nay trở nên xóc nảy kinh khủng, nếu không phải ăn ít, cô nhất định sẽ hóa thân thành thác Hoàng Quả Thụ(2) mà trào dịch dạ dày.
May mắn khúc quẹo kia là đích đến rồi!
Mặc dù kiềm chế rất tốt, bạn học Tô vẫn không thể khống chế được hai chân đang run rẩy, dường như không thể bước đi được.
"Tô Tố, cậu vẫn ổn chứ?" Cố tiểu bạch mã đứng phía ngoài xe, thấy Tô Tố thử vài lần mà không thể nhích chân thì không chút do dự vươn tay dìu Tô Tố.
"Các cậu đang làm gì?" Tiếng hét vang lên đột ngột làm cho hai bàn tay đang nắm lấy nhau tách ra, Tô Tố gắng gượng níu cửa xe bước ra, không cần ngẩng đầu lên cũng biết được người đang tức giận là bạn học Hoa Hoa.
Hai mắt trợn tròn, hai môi mím chặt, nơi lông mày còn thấy gân xanh đan vào nhau, khuôn mặt ai đó kích động cứ như người chồng đang bắt được vợ ngoại tình ngay tại trận.
Tô Tố nhất thời bị khí chất mạnh mẽ của Hoa Vô Khuyết làm cho chấn động, lắp bắp giải thích: "Đây cũng là quê của bạn cùng trường của tớ,vì, vì..." Thế rồi, cô không dám nói tiếp nữa bởi khuôn mặt của Cố tiểu bạch mã ngày càng trắng bệch.
"Vì sao?" Hoa Hoa không hề nhượng bộ, tay vươn ra đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã của Tô Tố, khẩu khí bắt đầu nhẹ đi.
Cậu vốn là người hiền hòa nhưng khi tức lên thì rất hung hăng, may sao, bộ dạng say xe của Tô Tố làm cho cô thêm vài phần yếu ớt, tức giận của Hoa Hoa cũng vơi đi rất nhiều.
"Bởi vì tiện đường mới bắt chung xe". Vốn là bản thân cũng không nhất thiết phải giải thích nhưng không biết vì sao, Hoa Hoa hiền lành trợn mắt lên lại nghiêm trọng đến thế, đúng, rất nghiêm trọng. Nghĩ đến đó, linh cảm Tô Tố đột nhiên xuất hiện, chợt nghĩ đến các nữ chủ giả ngây thơ trong các bộ phim hàn quốc, vô cùng nịnh nọt bạn Hoa Hoa mà thêm một câu: "Hoa Hoa, tớ nhớ cậu quá~~"
Thực ra bạn học Tô rất muốn nói, 'Hoa Hoa oppa, tớ thật áy náy, 5 ngày cách li quan sát vừa qua thật khổ cho cậu.'
"Tớ cũng nhớ cậu lắm."Bạn học Hoa cười rất ngọt ngào thốt lên, quên biến nỗi u oán tích lũy năm ngày, ôm thật chặt ban học Tô không nỡ buông tay. Mặc dù đang ngọt ngào nhưng bạn học Hoa vẫn không quên châm chọc Cố tiểu bạch mã đang cảm thấy mất mát trước mắt mình: "Tiền taxi tôi trả giúp Tô Tố, cảm ơn cậu đã thuận đường đưa cô ấy về", hai chữ "thuận đường" kia được nhấn nhá rất mạnh, còn là nghiến răng nghiến lợi nữa.
Cố tiểu bạch mã ngơ ngác nhìn bạn học Tô đang trầm mặc, uể oải lắc đầu rồi cười khổ nói: "Tiền xe để tôi tự mình trả, dù sao cũng là thuận đường."
Mặc dù Cố tiểu bạch mã đáp lại ngay lập tức nhưng dường như cậu không có ý muốn đi về.
Vì cảm giác đau nhói là lạ đang từ từ lan ra trong tim cậu.
"Ừ, cậu về đi, tôi sẽ đưa Tô Tố vào nhà." Bạn học Hoa không chút biểu tình cười ha ha, giọng điệu lạnh nhạt như vô lễ mang theo chút khiêu khích.
Một cơn gió thổi qua, cuốn bay cà vạt của Cố tiểu bạch mã, tiếp đó những cơn gió lạnh cũng chui qua những hoa văn trên tấm áo thấm vào người, trời đã vào xuân mà sao còn lạnh lẽo quá, cái giá rét từ trong tim toát ra khiến cho Cố tiểu bạch mã không thể giấu đi nỗi mất mát của mình.
Đời này câu chưa nếm qua cảm giác thế này, nó làm cho cậu mơ hồ, không muốn tìm hiểu sâu, cũng không muốn nghĩ xem rốt cuộc mình có tình cảm gì với Tô Tố. Trong vô thức câu muốn chạy trốn, thế là cậu nhanh chóng lên xe chạy trốn. Khói bụi mịt mù tản đi chỉ còn lại Tô Tố đang trợn mắt há mồm và Hoa Hoa với khuôn mặt thâm trầm nham hiểm.
"Tô à, đến đây, đến đây nhanh lên." Thanh âm thô lỗ, ngữ khí kinh hoàng đó chính là của ba Tô - người đang đứng bên kia đường vẫy tay điên cuồng với bộ quần áo ngủ hoa văn rườm rà và chiếc khẩu trang mèo máy trên mặt.
Thấy Tô Tố không có phản ứng gì, ba Tô không kìm được dòng lệ, cái con bé ngốc, phản ứng đã chậm chạp đến mức độ này, gen của ba Tô và mẹ Tô đều mạnh mẽ lắm mà sao lại phản tác dụng sinh ra một cô con gái ngốc ngếch. Sau khi cân nhắc nhiều lần, cuối cũng tình cha vĩ đại chiếm thế thượng phong, ba Tô lảo đảo chạy qua thật nhanh giằng Tô Tố khỏi tay Hoa Hoa, hoảng hốt và phòng bị kéo Tô Tố chạy đi, đủ 50m mới dừng lại.
Ò... e... í... e....âm thanh quen thuộc vang lên lần nữa làm Tô Tố đang ngơ ngác như khúc gỗ cũng phải kinh hoàng nhảy lên, lẽ nào...không thể...thế mà lại...
Cậu bán đứng tớ, bạn học Hoa liếc Tô Tố với ánh mắt ai oán đầy tuyệt vọng, chiếc xe đua màu trắng tuyết làm chứng cứ đang nằm ở đó, biển số Bắc Kinh XXXX phát sáng dưới ánh mặt trời.
Tô Tố lấy nắm tay ba Tô bịt chặt miệng mình, kinh hoàng nhìn Hoa Hoa một lần nữa bị nhóm y tế quần trắng áo trắng áp giải lên xe cứu thương.
Tô Tố muốn rơi lệ, lại lần nữa vẫy chiếc khăn trên tay hét lớn: "Hoa Hoa, cậu đưa chứng nhận cách li ở Nam Kinh cho họ xem đi..."
Aaaaaaaaaaaaaa, Hoa Hoa ngồi trong xe cách ly muốn khóc mà không được, chứng nhận cái gì chứ, khi mới được thả do quá kích động cậu đã xé vụn cái tờ chứng nhận ấy rồi, có ai ngờ được bạn Tô lại hãm hại mình hai lần trong cùng một chuyện chứ.
Được lắm, Tô Tố, cậu đợi đó, cậu sẽ phải dùng nửa đời còn lại để chuộc tội, đến lúc đó thì....ngón tay ai đó từ từ vươn ra, nắm chặt bàn tay, các khớp xương trắng bệch hẳn là do dùng sức quá mạnh.
Ò...e...í...e chiếc xe cứu thương một lần nữa đưa chàng hoàng tử báo thù đi thật xa.
Tô Tố vẫy khăn nước mắt đầy mặt, ba Tô lại tự hào cảm khái: "OO với XX, gọi điện tố giác thật là không dễ dàng gì."
Hả, lẽ nào là do ba Tô báo, bạn học Tô từ từ quay mặt lại, tiều tụy nhìn ba Tô:"Ba, ba gọi điện thật hả?"
Ba Tô đắc ý hất tóc: "Đương nhiên rồi, cái cô trực điện thoaị còn khen giọng ba đầy từ tính đấy, mặc dù trước đó cũng có hơn 5 chục cuộc điện thoại báo cáo nhưng cô ấy vẫn phí sức khen ngợi ba."
囧 năm mươi mấy cú điện thoại, Tô Tố không kìm được mà than thở, xã hội tiến bộ rồi, quả nhiên tố chất mọi người đều được nâng cao.
Xã hội hài hòa cũng thật là hài hòa...
(1)Thác Hoàng Quả Thụ thuộc tình Quý Châu, Trung Quốc,là một trong những thác nước lớn nhất thế giới.
------Tô Tố rơi lệ, kiểm điểm sâu sắc
Khi xe tới bến, nước miếng của bạn học Tô đã thấm ướt một mảng lớn trên vạt áo phía trước của Cố tiểu bạch mã , cũng may là chiếc áo lông thỏ màu xám tro nên dù có ướt cũng không thấy được.
"Thật ngại quá." Tô Tố không chút nao núng lùi mình khỏi cánh tay của Cố tiểu bạch mã và lịch sự nói cảm ơn, lòng thầm buồn cười và bất lực trước sự nhạy cảm của mình. Cố tiểu bạch mã có chút rung động, trêu chọc Tô Tố: " Bạn Tô à, bạn đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa nhé."
Không tệ, cậu ta quả là Cố Khuynh Thành hàng thật giá thật.
Rung động với ai cũng được, chỉ ngoại trừ mình...
Thấy Tô Tố khách khí, nét buồn bã chợt hiện lên trên gương mặt cậu như anh chàng đa tình gặp cô gái vô tình.
"Tô Tố à, chúng mình cùng gọi xe nhé, tiện đường mình đưa cậu về trước được không?" Cố tiểu bạch nhẹ nhàng dò hỏi, cậu lấy ngón tay trỏ vuốt lên bên môi óng ánh một mảng nước miếng của bạn học Tô, trên khuôn mặt là vẻ dịu dàng ấm áp như nhân vật nam phụ trong các bộ phim Hàn quốc khiến Tô Tố nổi da gà toàn thân.
Quá nguy hiểm, quá khủng bố rồi! Tiếng cảnh báo phòng bị cấp 1 vang lên trong đầu bạn học Tô. Lẽ nào Cố tiểu bạch mã đang thể hiện tình cảm với mình? Tô Tố nghiêng đầu nhìn, Cố tiểu bạch mã không hề cảm thấy có gì không ổn, khuôn mặt vẫn mang vẻ dịu dàng khiến người xem ngây ngất.
Tô Tố ấn chặt trái tim đập cuồng dại trong lồng ngực, ngượng ngùng trả lời: "Không..." Không đợi cô nói hết câu, Cố tiểu bạch mã đã ngắt lời: "Bạn học Tô, chỉ là tiện đường thôi mà". Ngữ khí của cậu rất kiên định để lộ một chút bất an, dường như bạn học Tô từ chối sẽ là chuyện đáng sợ nhất thế giới này.
Xe riêng lại tiện đường, không cần phải tốn tiền, không cần mang theo túi xách vải bạt chen chúc trên xe bus, đây quả là lời đề nghị tuyệt vời. Bạn học Tô cân nhắc nhiều lần, cuối cùng ngẩng đầu lên, ngọt ngào và vui vẻ gật đầu. Được thôi, cùng lên một chiếc xe thuận đường chắc không có vấn đề gì đâu.
Sự đồng ý của Tô Tố làm cho Cố tiểu bạch mã như thấy được ánh sao le lói trên bầu trời tăm tối, đôi mắt của cậu sáng lên, nụ cười trên môi thiếu niên càng xinh đẹp hơn. Cố tiểu bạch mã lúc này được bao phủ bởi một vầng sáng lấp lánh khiến người ta mê mẩn không thể dời tầm mắt.
Thế nhưng Tô Tố lại không có thời gian cảm khái khi mà kĩ thuật lái xe phi phàm của bác tài khiến cho chiếc taxi biến thành xe đua siêu cấp, con đường vốn bằng phẳng là thế nay trở nên xóc nảy kinh khủng, nếu không phải ăn ít, cô nhất định sẽ hóa thân thành thác Hoàng Quả Thụ(2) mà trào dịch dạ dày.
May mắn khúc quẹo kia là đích đến rồi!
Mặc dù kiềm chế rất tốt, bạn học Tô vẫn không thể khống chế được hai chân đang run rẩy, dường như không thể bước đi được.
"Tô Tố, cậu vẫn ổn chứ?" Cố tiểu bạch mã đứng phía ngoài xe, thấy Tô Tố thử vài lần mà không thể nhích chân thì không chút do dự vươn tay dìu Tô Tố.
"Các cậu đang làm gì?" Tiếng hét vang lên đột ngột làm cho hai bàn tay đang nắm lấy nhau tách ra, Tô Tố gắng gượng níu cửa xe bước ra, không cần ngẩng đầu lên cũng biết được người đang tức giận là bạn học Hoa Hoa.
Hai mắt trợn tròn, hai môi mím chặt, nơi lông mày còn thấy gân xanh đan vào nhau, khuôn mặt ai đó kích động cứ như người chồng đang bắt được vợ ngoại tình ngay tại trận.
Tô Tố nhất thời bị khí chất mạnh mẽ của Hoa Vô Khuyết làm cho chấn động, lắp bắp giải thích: "Đây cũng là quê của bạn cùng trường của tớ,vì, vì..." Thế rồi, cô không dám nói tiếp nữa bởi khuôn mặt của Cố tiểu bạch mã ngày càng trắng bệch.
"Vì sao?" Hoa Hoa không hề nhượng bộ, tay vươn ra đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã của Tô Tố, khẩu khí bắt đầu nhẹ đi.
Cậu vốn là người hiền hòa nhưng khi tức lên thì rất hung hăng, may sao, bộ dạng say xe của Tô Tố làm cho cô thêm vài phần yếu ớt, tức giận của Hoa Hoa cũng vơi đi rất nhiều.
"Bởi vì tiện đường mới bắt chung xe". Vốn là bản thân cũng không nhất thiết phải giải thích nhưng không biết vì sao, Hoa Hoa hiền lành trợn mắt lên lại nghiêm trọng đến thế, đúng, rất nghiêm trọng. Nghĩ đến đó, linh cảm Tô Tố đột nhiên xuất hiện, chợt nghĩ đến các nữ chủ giả ngây thơ trong các bộ phim hàn quốc, vô cùng nịnh nọt bạn Hoa Hoa mà thêm một câu: "Hoa Hoa, tớ nhớ cậu quá~~"
Thực ra bạn học Tô rất muốn nói, 'Hoa Hoa oppa, tớ thật áy náy, 5 ngày cách li quan sát vừa qua thật khổ cho cậu.'
"Tớ cũng nhớ cậu lắm."Bạn học Hoa cười rất ngọt ngào thốt lên, quên biến nỗi u oán tích lũy năm ngày, ôm thật chặt ban học Tô không nỡ buông tay. Mặc dù đang ngọt ngào nhưng bạn học Hoa vẫn không quên châm chọc Cố tiểu bạch mã đang cảm thấy mất mát trước mắt mình: "Tiền taxi tôi trả giúp Tô Tố, cảm ơn cậu đã thuận đường đưa cô ấy về", hai chữ "thuận đường" kia được nhấn nhá rất mạnh, còn là nghiến răng nghiến lợi nữa.
Cố tiểu bạch mã ngơ ngác nhìn bạn học Tô đang trầm mặc, uể oải lắc đầu rồi cười khổ nói: "Tiền xe để tôi tự mình trả, dù sao cũng là thuận đường."
Mặc dù Cố tiểu bạch mã đáp lại ngay lập tức nhưng dường như cậu không có ý muốn đi về.
Vì cảm giác đau nhói là lạ đang từ từ lan ra trong tim cậu.
"Ừ, cậu về đi, tôi sẽ đưa Tô Tố vào nhà." Bạn học Hoa không chút biểu tình cười ha ha, giọng điệu lạnh nhạt như vô lễ mang theo chút khiêu khích.
Một cơn gió thổi qua, cuốn bay cà vạt của Cố tiểu bạch mã, tiếp đó những cơn gió lạnh cũng chui qua những hoa văn trên tấm áo thấm vào người, trời đã vào xuân mà sao còn lạnh lẽo quá, cái giá rét từ trong tim toát ra khiến cho Cố tiểu bạch mã không thể giấu đi nỗi mất mát của mình.
Đời này câu chưa nếm qua cảm giác thế này, nó làm cho cậu mơ hồ, không muốn tìm hiểu sâu, cũng không muốn nghĩ xem rốt cuộc mình có tình cảm gì với Tô Tố. Trong vô thức câu muốn chạy trốn, thế là cậu nhanh chóng lên xe chạy trốn. Khói bụi mịt mù tản đi chỉ còn lại Tô Tố đang trợn mắt há mồm và Hoa Hoa với khuôn mặt thâm trầm nham hiểm.
"Tô à, đến đây, đến đây nhanh lên." Thanh âm thô lỗ, ngữ khí kinh hoàng đó chính là của ba Tô - người đang đứng bên kia đường vẫy tay điên cuồng với bộ quần áo ngủ hoa văn rườm rà và chiếc khẩu trang mèo máy trên mặt.
Thấy Tô Tố không có phản ứng gì, ba Tô không kìm được dòng lệ, cái con bé ngốc, phản ứng đã chậm chạp đến mức độ này, gen của ba Tô và mẹ Tô đều mạnh mẽ lắm mà sao lại phản tác dụng sinh ra một cô con gái ngốc ngếch. Sau khi cân nhắc nhiều lần, cuối cũng tình cha vĩ đại chiếm thế thượng phong, ba Tô lảo đảo chạy qua thật nhanh giằng Tô Tố khỏi tay Hoa Hoa, hoảng hốt và phòng bị kéo Tô Tố chạy đi, đủ 50m mới dừng lại.
Ò... e... í... e....âm thanh quen thuộc vang lên lần nữa làm Tô Tố đang ngơ ngác như khúc gỗ cũng phải kinh hoàng nhảy lên, lẽ nào...không thể...thế mà lại...
Cậu bán đứng tớ, bạn học Hoa liếc Tô Tố với ánh mắt ai oán đầy tuyệt vọng, chiếc xe đua màu trắng tuyết làm chứng cứ đang nằm ở đó, biển số Bắc Kinh XXXX phát sáng dưới ánh mặt trời.
Tô Tố lấy nắm tay ba Tô bịt chặt miệng mình, kinh hoàng nhìn Hoa Hoa một lần nữa bị nhóm y tế quần trắng áo trắng áp giải lên xe cứu thương.
Tô Tố muốn rơi lệ, lại lần nữa vẫy chiếc khăn trên tay hét lớn: "Hoa Hoa, cậu đưa chứng nhận cách li ở Nam Kinh cho họ xem đi..."
Aaaaaaaaaaaaaa, Hoa Hoa ngồi trong xe cách ly muốn khóc mà không được, chứng nhận cái gì chứ, khi mới được thả do quá kích động cậu đã xé vụn cái tờ chứng nhận ấy rồi, có ai ngờ được bạn Tô lại hãm hại mình hai lần trong cùng một chuyện chứ.
Được lắm, Tô Tố, cậu đợi đó, cậu sẽ phải dùng nửa đời còn lại để chuộc tội, đến lúc đó thì....ngón tay ai đó từ từ vươn ra, nắm chặt bàn tay, các khớp xương trắng bệch hẳn là do dùng sức quá mạnh.
Ò...e...í...e chiếc xe cứu thương một lần nữa đưa chàng hoàng tử báo thù đi thật xa.
Tô Tố vẫy khăn nước mắt đầy mặt, ba Tô lại tự hào cảm khái: "OO với XX, gọi điện tố giác thật là không dễ dàng gì."
Hả, lẽ nào là do ba Tô báo, bạn học Tô từ từ quay mặt lại, tiều tụy nhìn ba Tô:"Ba, ba gọi điện thật hả?"
Ba Tô đắc ý hất tóc: "Đương nhiên rồi, cái cô trực điện thoaị còn khen giọng ba đầy từ tính đấy, mặc dù trước đó cũng có hơn 5 chục cuộc điện thoại báo cáo nhưng cô ấy vẫn phí sức khen ngợi ba."
囧 năm mươi mấy cú điện thoại, Tô Tố không kìm được mà than thở, xã hội tiến bộ rồi, quả nhiên tố chất mọi người đều được nâng cao.
Xã hội hài hòa cũng thật là hài hòa...
(1)Thác Hoàng Quả Thụ thuộc tình Quý Châu, Trung Quốc,là một trong những thác nước lớn nhất thế giới.
Bình luận facebook