Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Trái tim cô hướng về biển lớn
Nghe mẹ càm ràm mãi không dứt, Ngụy Tuân tốt tính không phát biểu bất cứ ý kiến gì, chờ mẹ nói xong thì mới đáp: “Hiện tại con chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền để bố và mẹ có cuộc sống tốt hơn.”
“Đến con dâu còn không có, mẹ có thể sống tốt cái gì!” “Bíp”, điện thoại đã bị người đầu dây bên kia cúp máy. Ngụy Tuân cúi đầu bình tĩnh cất điện thoại, rồi đi dọc theo con đường chỗ ngã rẽ, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét.
“Này! Tránh ra mau!”
Cùng lúc có tiếng người vang lên, một chiếc xe hơi lao ra từ góc đường bên kia, Ngụy Tuấn còn chưa kịp tránh thì đã nhìn thấy một bóng người mặc đồng phục xanh trắng lao về phía mình.
Đôi giày thể thao màu trắng trên chân cô gái giống như những cánh bướm trắng đang bay, mang theo một cơn gió ép người đàn ông mặc vest đen vào góc tường, xe lao vụt qua, gió nhẹ như mang theo hơi thở mùa xuân.
Cô gái chống một tay vào bức tường cạnh mặt người đàn ông, tay kia chống vào ngực, đẩy anh ta lùi lại vài bước, anh ta dán vào bức tường tránh chiếc xe đột nhiên lao tới, nhưng mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người cô.
Hôm nay cô mặc đồng phục học sinh cấp ba, áo khoác xanh trắng, quần ống rộng cùng màu, đi một đôi giày thể thao màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa, đuôi tóc hơi xoăn, bởi vì động tác mạnh mẽ trước đó mà
đuôi tóc hơi đung đưa trong gió, cô chỉ trang điểm nhẹ nhưng vẫn tươi sáng động lòng người. Lúc này, cô khác hoàn toàn với vẻ xinh đẹp hay yếu đuối lúc trước anh ta thấy, cô như một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi, đủ khiến những thanh niên đầy nhiệt huyết coi cô là nữ thần thanh xuân trong mộng.
Khoảng cách giữa cơ thể họ gần như bằng không.
Cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt cong cong: “Luật sư Ngụy, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Hai tiếng “Cạch” vang lên, chiếc cặp tài liệu và túi thức ăn trên tay anh ta đều rơi xuống đất.
Cô cúi đầu nhìn cây súp lơ lăn ra khỏi tủi, trong túi còn có mấy quả trứng bị vỡ, khi ngước mắt lên, có nghiêng đầu cười: “Tôi cảm thấy trứng tráng súp lơ rất ngon, nhưng có vẻ hôm nay anh không ăn được nữa rồi, thật đáng tiếc.”
Đôi mắt cô đen láy, khi cô nghiêng đầu, bím tóc đuôi ngựa kia cũng rũ xuống một bên vai, đuôi tóc kia cứ đung đưa như đang cho vào tim người ta vậy.
“Ninh Ninh! Em không sao chứ?” Chị Đan nhanh chóng chạy tới, kéo Ninh Ninh sang một bên nhìn từ trên xuống dưới một lượt.
Ninh Ninh lắc đầu, đuôi tóc lại đung đưa. Lúc này, người đang bị người khác mặc kệ là Ngụy Tuân mới lấy lại được hô hấp, anh ta chậm rãi đưa tay lên che miệng, yết hầu nhấp nhô, cảm thấy miệng lưỡi đắng khô. Anh ta không cách nào nói thành lời rằng trong một khoảnh khắc, anh ta đã nghĩ rằng nếu đuôi tóc hấp dẫn kia của cô đung đưa trên người anh ta thì sẽ càng đẹp hơn.
Cứ như thể một ông chú xấu xa dụ dỗ thiếu nữ ngây thơ không rành sự đời, cảm giác tội ác dâng trào trong lòng khiến anh ta từ từ quay người đối mặt với vách tường. Anh ta kéo cổ áo, hít một hơi thật sâu.
Ngụy Tuân, mày thật sự không bằng một con chó.
Bình luận facebook