Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Cậu chủ, mợ chủ lại chạy rồi
Mộ Minh Nguyệt sững sờ, có chút ngây người nhìn Mộ Nhạc Nhạc, cô xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: "Bé cưng, chúng ta không cần bố..."
"Nhưng mà mẹ à, mẹ cũng đã hai mươi lăm rồi! Mẹ hoàn toàn không có nhu cầu sinh lý cần phải giải quyết sao? Phụ nữ không có tình yêu bồi bổ già nhanh lắm đó." Mộ Nhạc Nhạc nhíu chặt chân mày nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Mộ Minh Nguyệt: "Mẹ, chúng ta không cần bố nữa, nếu không thì mẹ tìm cho con dượng đi! Tốt nhất là người vừa đẹp trai lại có tiền!"
Mộ Minh Nguyệt: "..." Đứa nhỏ này, đúng là cao thủ phá hỏng bầu không khí!
"Mẹ, con thấy cái chú ban nãy cũng không tệ đâu, quần áo mặc trông cũng rất đắt tiền, hơn nữa còn giúp chúng ta một chuyện lớn nha! Nể tình chú ấy đẹp trai như vậy, để cho chú ấy làm bố dượng của con đi?" Mộ Nhạc Nhạc tranh thủ thời cơ.
Mộ Minh Nguyệt nhéo lỗ tai của Mộ Nhạc Nhạc: "Nếu như con còn nói bậy bạ, mẹ sẽ đánh mông con, tối nay không cho con ăn cơm."
Mộ Nhạc Nhạc tủi thân càm ràm, ngó nhìn Mộ Minh Nguyệt: "Mẹ, hình như mỗi bữa cơm đều là bé cưng làm... Bé cưng không có công lao cũng có khổ lao rồi, mẹ thật sự không định thưởng cho bé cưng một miếng cơm ăn sao?"
"Bé cưng không nghe lời, phải trừng phạt." Mộ Minh Nguyệt cố ý hù dọa Mộ Nhạc Nhạc.
"Vậy cẩn thận bé cưng nhỏ của mẹ sẽ thay lòng đổi dạ nha?" Mộ Nhạc Nhạc cố ý bày dáng điệu hung ác thử dò xét.
"Vậy mẹ cũng sẽ không đi cướp con trở về nha." Mộ Minh Nguyệt nhướng mày.
"Mẹ! Con yêu mẹ!" Mộ Nhạc Nhạc vội vàng nhào vào trong ngực của Mộ Minh Nguyệt, nũng nịu làm vẻ dễ thương.
...
Mặt khác, Chiến Vân Khai nhìn Mộ Minh Nguyệt rời đi, sắc mặt âm trầm, trên mặt đẹp mang vẻ lãnh đạm.
"Cậu chủ, mợ chủ lại chạy mất rồi..." Quản gia Trình lau mồ hôi.
"Sao cô ấy lại vô duyên vô cớ có thêm một đứa con trai?" Ánh mắt Chiến Vân Khai cực lạnh, giọng nói trầm thấp, thanh thanh lãnh lãnh, nhưng có lực xuyên thấu cực mạnh.
"Cậu chủ, năm đó mợ chủ mang thai..." Quản gia Trình cũng không dám nhớ lại chuyện năm đó.
Mặc dù mợ chủ mười tám tuổi đã ở lại trong biệt thự của Chiến Vân Khai nhưng bọn họ vẫn luôn không hề phát sinh quan hệ.
Cho đến năm mợ chủ tròn hai mươi tuổi, sau khi hai người nhận giấy đăng ký kết hôn không bao lâu, mợ chủ liền mang thai, mà từ đầu đến cuối cậu chủ đều không hề chạm vào mợ chủ, ngược lại là ngủ với Thẩm Tư Viện một đêm.
Hơn nữa làm sao cậu chủ lại ngủ cùng Thẩm Tư Viện một đêm vẫn là một câu đố chưa giải được.
Ngay sau khi mợ chủ mang thai, quan hệ giữa cậu chủ và mợ chủ liền căng thẳng tột độ.
"Là người đàn ông đã làm bẩn cô ấy kia sao?" Chiến Vân Khai nheo đôi mắt đen sâu nguy hiểm.
Sâu trong con ngươi mênh mông vô tận, trầm tĩnh, sâu thẳm, lạnh lẽo!
Thân thể quản gia Trình run lên, người đàn ông đã làm nhục mợ chủ kia, đến giờ vẫn chưa tìm ra, giống như là chưa từng xuất hiện trên thế giới này vậy!
"Không tiếc bất kỳ giá nào, tìm ra người đàn ông này, giải quyết anh ta cho tôi!" Mặt Chiến Vân Khai thoáng quá sát ý nồng đậm.1
"Vâng, cậu chủ." Quản gia Trình không rét mà run.
...
Sau khi về đến nhà, Mộ Nhạc Nhạc trở về phòng liền gọi điện thoại cho Chiến Cảnh Hi.
Mộ Nhạc Nhạc ủ rũ cúi đầu, rất không có tâm trạng.
Cho đến lúc Chiến Cảnh Hi muốn cúp máy, Mộ Nhạc Nhạc mới lên tiếng: "Đồ em trai thúi Chiến Cảnh Hi này, anh trai cậu bị uất ức đang không vui, cậu cũng không biết chọc cười một chút sao?"
"Gọi ai là em trai thúi?"
Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói lạnh giá của Chiến Cảnh Hi.
Mộ Nhạc Nhạc nghe thấy giọng Chiến Cảnh Hi, cậu bé quyết định trêu chọc một chút, đặt quả đấm nhỏ bên mép ho nhẹ một tiếng: "Tớ là anh, ngoan, gọi một tiếng anh đi, sau này tớ sẽ bảo vệ cậu."
Giọng nói non nớt của Chiến Cảnh Hi mang một tia rét lạnh: "Không, tớ mới là anh."
Để được làm anh, Mộ Nhạc Nhạc sử dụng sức như sóng thần để dụ dỗ Chiến Cảnh Hi: "Cậu nhận tớ làm anh cả, tớ sẽ dạy cậu chải tóc ngôi giữa, sao nào? Chịu không?"
Chiến Cảnh Hi phản bác rất không khách khí: "Tóc rẽ ngôi giữa, tâm lý biến thái!"
Mộ Nhạc Nhạc thấy Chiến Cảnh Hi trực tiếp chơi xấu, cậu bé cũng dứt khoát chơi xấu theo: "Tớ mặc kệ, tớ chính là anh."
Chiến Cảnh Hi giữ vững ý kiến: "Không, tớ mới là anh."
Giọng Mộ Nhạc Nhạc chợt trầm xuống, tựa như một ông cụ non vậy: "Tớ không cần cậu hiểu, tớ chỉ cần tớ hiểu, tớ chính là anh! Nghe theo tớ, chính xác trăm phần trăm."1
Chiến Cảnh Hi nhíu mi, quyết định không tranh chấp cùng Mộ Nhạc Nhạc nữa, cậu bé hỏi: "Cậu tìm tớ có chuyện gì?"
Lúc này Mộ Nhạc Nhạc mới nhớ ra mình gọi điện thoại cho Chiến Cảnh Hi để làm gì, cậu bé nghĩ đến oan ức mình gặp phải, trong nháy mắt liền khóc lên: "Hu hu hu, tớ vừa mới đi học đã bị nhà trường đuổi, có người bắt nạt tớ, nói tớ là sâu bọ đáng thương có mẹ sinh không có bố dưỡng..."
Chiến Cảnh Hi vừa nghe thấy Mộ Nhạc Nhạc bị bắt nạt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trầm xuống.
Lại dám ức hiếp em trai của cậu!
Trong suy nghĩ của Chiến Cảnh Hi, Mộ Nhạc Nhạc chính là em trai của cậu, cậu phải bảo vệ cậu bé này.
"Ai nói." Chiến Cảnh Hi nghe thấy Mộ Nhạc Nhạc bị người khác bắt nạt, mặt nhỏ trầm xuống, nắm chặt nắm đấm.
"Nhưng mà không sao rồi, bố tớ đã tới xử lý chuyện này giúp tớ." Mộ Nhạc Nhạc đeo tai nghe bluetooth, vừa nghe vừa ăn quà vặt, còn cười ngốc nghếch, nói.
"Chẳng phải là mẹ không có chồng sao? Bố của cậu ở đâu ra?" Chân mày nhỏ của Chiến Cảnh Hi nhíu lại, giọng nói thâm trầm hỏi.
"Mẹ tớ không có chồng nha, nhưng có người muốn làm chồng mẹ nha, cậu biết là ai không?" Trong giọng nói ngây thơ non nớt của Mộ Nhạc Nhạc có chút kích động.
"Ai?" Chiến Cảnh Hi muốn đi giết người đàn ông này, lại có thể khiến cho Mộ Nhạc Nhạc vui vẻ như vậy.
"Chính là Chiến Vân Khai đó!" Mộ Nhạc Nhạc che miệng cười trộm, rồi sau đó lại nghiêm trang đứng đắn hỏi: "Cậu nói xem, có khi nào tụi mình thật sự là anh em cùng cha khác mẹ hay không?"
"Tại sao lại là cùng cha khác mẹ?" Không hiểu tại sao khi nghe thấy cụm từ này, mặt Chiến Cảnh Hi phủ đầy nỗi khó chịu.
"Bởi vì chúng ta đều có mẹ của mình mà." Mộ Nhạc Nhạc lăn lộn ở trên giường.
"Nhạc Nhạc, cậu nói xem tại sao tớ không phải con trai của mẹ?" Chiến Cảnh Hi có phần thất vọng, hỏi.
"Cậu rất muốn làm con trai của mẹ tớ à?" Mộ Nhạc Nhạc hỏi.
"Muốn." Chiến Cảnh Hi gật đầu.
"Muốn cũng làm được gì đâu? Cậu cũng đâu thể đầu thai." Mộ Nhạc Nhạc có chút kiêu ngạo, cậu bé cũng biết mẹ cậu hấp dẫn nhưng không ngờ rằng ngay cả một đứa trẻ cũng mong nhớ mẹ cậu, cậu bé rất sợ Chiến Cảnh Hi thật sự nhớ nhung mẹ cậu, cậu bé liền nói: "Thật ra thì cậu cũng rất biết đầu thai mà, cậu nhìn lại cậu xem, con của nhà giàu nhất thế giới nha, bao nhiêu người đều ao ước mà không được nữa ấy!"
"Nếu cậu thích thì chúng ta đổi thân phận cho nhau đi." Lông mày đẹp của Chiến Cảnh Hi nhướng lên.
"Không thèm nhé!" Mộ Nhạc Nhạc kích động đứng lên trên giường: "Sau này trưởng thành tớ sẽ kiếm tiền nuôi mẹ tớ, để mẹ tớ sống cuộc sống sung túc!"
Mộ Nhạc Nhạc vừa nói, vừa móc một tấm thẻ ngân hàng từ trong cặp sách ra, hôn một cái.
Trong này đều là tiền cậu bé kiếm được trong một năm nay, cậu bé muốn tích đến mười tỷ thì nộp lên cho mẹ.
Gần đây FBI, cục tình báo, cục quốc phòng, vân vân của các nước và quốc tế đều đang truy nã cậu bé, cậu tạm thời không thể bắt tay vào kiếm tiền, để ngừa rút dây động dừng.1
May mà cách đây không lâu cậu bé mới vụng trộm rút của Chiến Vân Khai mười triệu!
Tuy nhiên, lần này ra tay quá mềm lòng!
Mới mười triệu, cũng không biết còn phải tích tới khi nào mới có thể đủ mười tỷ đây!
"Nhưng mà mẹ à, mẹ cũng đã hai mươi lăm rồi! Mẹ hoàn toàn không có nhu cầu sinh lý cần phải giải quyết sao? Phụ nữ không có tình yêu bồi bổ già nhanh lắm đó." Mộ Nhạc Nhạc nhíu chặt chân mày nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Mộ Minh Nguyệt: "Mẹ, chúng ta không cần bố nữa, nếu không thì mẹ tìm cho con dượng đi! Tốt nhất là người vừa đẹp trai lại có tiền!"
Mộ Minh Nguyệt: "..." Đứa nhỏ này, đúng là cao thủ phá hỏng bầu không khí!
"Mẹ, con thấy cái chú ban nãy cũng không tệ đâu, quần áo mặc trông cũng rất đắt tiền, hơn nữa còn giúp chúng ta một chuyện lớn nha! Nể tình chú ấy đẹp trai như vậy, để cho chú ấy làm bố dượng của con đi?" Mộ Nhạc Nhạc tranh thủ thời cơ.
Mộ Minh Nguyệt nhéo lỗ tai của Mộ Nhạc Nhạc: "Nếu như con còn nói bậy bạ, mẹ sẽ đánh mông con, tối nay không cho con ăn cơm."
Mộ Nhạc Nhạc tủi thân càm ràm, ngó nhìn Mộ Minh Nguyệt: "Mẹ, hình như mỗi bữa cơm đều là bé cưng làm... Bé cưng không có công lao cũng có khổ lao rồi, mẹ thật sự không định thưởng cho bé cưng một miếng cơm ăn sao?"
"Bé cưng không nghe lời, phải trừng phạt." Mộ Minh Nguyệt cố ý hù dọa Mộ Nhạc Nhạc.
"Vậy cẩn thận bé cưng nhỏ của mẹ sẽ thay lòng đổi dạ nha?" Mộ Nhạc Nhạc cố ý bày dáng điệu hung ác thử dò xét.
"Vậy mẹ cũng sẽ không đi cướp con trở về nha." Mộ Minh Nguyệt nhướng mày.
"Mẹ! Con yêu mẹ!" Mộ Nhạc Nhạc vội vàng nhào vào trong ngực của Mộ Minh Nguyệt, nũng nịu làm vẻ dễ thương.
...
Mặt khác, Chiến Vân Khai nhìn Mộ Minh Nguyệt rời đi, sắc mặt âm trầm, trên mặt đẹp mang vẻ lãnh đạm.
"Cậu chủ, mợ chủ lại chạy mất rồi..." Quản gia Trình lau mồ hôi.
"Sao cô ấy lại vô duyên vô cớ có thêm một đứa con trai?" Ánh mắt Chiến Vân Khai cực lạnh, giọng nói trầm thấp, thanh thanh lãnh lãnh, nhưng có lực xuyên thấu cực mạnh.
"Cậu chủ, năm đó mợ chủ mang thai..." Quản gia Trình cũng không dám nhớ lại chuyện năm đó.
Mặc dù mợ chủ mười tám tuổi đã ở lại trong biệt thự của Chiến Vân Khai nhưng bọn họ vẫn luôn không hề phát sinh quan hệ.
Cho đến năm mợ chủ tròn hai mươi tuổi, sau khi hai người nhận giấy đăng ký kết hôn không bao lâu, mợ chủ liền mang thai, mà từ đầu đến cuối cậu chủ đều không hề chạm vào mợ chủ, ngược lại là ngủ với Thẩm Tư Viện một đêm.
Hơn nữa làm sao cậu chủ lại ngủ cùng Thẩm Tư Viện một đêm vẫn là một câu đố chưa giải được.
Ngay sau khi mợ chủ mang thai, quan hệ giữa cậu chủ và mợ chủ liền căng thẳng tột độ.
"Là người đàn ông đã làm bẩn cô ấy kia sao?" Chiến Vân Khai nheo đôi mắt đen sâu nguy hiểm.
Sâu trong con ngươi mênh mông vô tận, trầm tĩnh, sâu thẳm, lạnh lẽo!
Thân thể quản gia Trình run lên, người đàn ông đã làm nhục mợ chủ kia, đến giờ vẫn chưa tìm ra, giống như là chưa từng xuất hiện trên thế giới này vậy!
"Không tiếc bất kỳ giá nào, tìm ra người đàn ông này, giải quyết anh ta cho tôi!" Mặt Chiến Vân Khai thoáng quá sát ý nồng đậm.1
"Vâng, cậu chủ." Quản gia Trình không rét mà run.
...
Sau khi về đến nhà, Mộ Nhạc Nhạc trở về phòng liền gọi điện thoại cho Chiến Cảnh Hi.
Mộ Nhạc Nhạc ủ rũ cúi đầu, rất không có tâm trạng.
Cho đến lúc Chiến Cảnh Hi muốn cúp máy, Mộ Nhạc Nhạc mới lên tiếng: "Đồ em trai thúi Chiến Cảnh Hi này, anh trai cậu bị uất ức đang không vui, cậu cũng không biết chọc cười một chút sao?"
"Gọi ai là em trai thúi?"
Đầu điện thoại bên kia truyền tới giọng nói lạnh giá của Chiến Cảnh Hi.
Mộ Nhạc Nhạc nghe thấy giọng Chiến Cảnh Hi, cậu bé quyết định trêu chọc một chút, đặt quả đấm nhỏ bên mép ho nhẹ một tiếng: "Tớ là anh, ngoan, gọi một tiếng anh đi, sau này tớ sẽ bảo vệ cậu."
Giọng nói non nớt của Chiến Cảnh Hi mang một tia rét lạnh: "Không, tớ mới là anh."
Để được làm anh, Mộ Nhạc Nhạc sử dụng sức như sóng thần để dụ dỗ Chiến Cảnh Hi: "Cậu nhận tớ làm anh cả, tớ sẽ dạy cậu chải tóc ngôi giữa, sao nào? Chịu không?"
Chiến Cảnh Hi phản bác rất không khách khí: "Tóc rẽ ngôi giữa, tâm lý biến thái!"
Mộ Nhạc Nhạc thấy Chiến Cảnh Hi trực tiếp chơi xấu, cậu bé cũng dứt khoát chơi xấu theo: "Tớ mặc kệ, tớ chính là anh."
Chiến Cảnh Hi giữ vững ý kiến: "Không, tớ mới là anh."
Giọng Mộ Nhạc Nhạc chợt trầm xuống, tựa như một ông cụ non vậy: "Tớ không cần cậu hiểu, tớ chỉ cần tớ hiểu, tớ chính là anh! Nghe theo tớ, chính xác trăm phần trăm."1
Chiến Cảnh Hi nhíu mi, quyết định không tranh chấp cùng Mộ Nhạc Nhạc nữa, cậu bé hỏi: "Cậu tìm tớ có chuyện gì?"
Lúc này Mộ Nhạc Nhạc mới nhớ ra mình gọi điện thoại cho Chiến Cảnh Hi để làm gì, cậu bé nghĩ đến oan ức mình gặp phải, trong nháy mắt liền khóc lên: "Hu hu hu, tớ vừa mới đi học đã bị nhà trường đuổi, có người bắt nạt tớ, nói tớ là sâu bọ đáng thương có mẹ sinh không có bố dưỡng..."
Chiến Cảnh Hi vừa nghe thấy Mộ Nhạc Nhạc bị bắt nạt, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức trầm xuống.
Lại dám ức hiếp em trai của cậu!
Trong suy nghĩ của Chiến Cảnh Hi, Mộ Nhạc Nhạc chính là em trai của cậu, cậu phải bảo vệ cậu bé này.
"Ai nói." Chiến Cảnh Hi nghe thấy Mộ Nhạc Nhạc bị người khác bắt nạt, mặt nhỏ trầm xuống, nắm chặt nắm đấm.
"Nhưng mà không sao rồi, bố tớ đã tới xử lý chuyện này giúp tớ." Mộ Nhạc Nhạc đeo tai nghe bluetooth, vừa nghe vừa ăn quà vặt, còn cười ngốc nghếch, nói.
"Chẳng phải là mẹ không có chồng sao? Bố của cậu ở đâu ra?" Chân mày nhỏ của Chiến Cảnh Hi nhíu lại, giọng nói thâm trầm hỏi.
"Mẹ tớ không có chồng nha, nhưng có người muốn làm chồng mẹ nha, cậu biết là ai không?" Trong giọng nói ngây thơ non nớt của Mộ Nhạc Nhạc có chút kích động.
"Ai?" Chiến Cảnh Hi muốn đi giết người đàn ông này, lại có thể khiến cho Mộ Nhạc Nhạc vui vẻ như vậy.
"Chính là Chiến Vân Khai đó!" Mộ Nhạc Nhạc che miệng cười trộm, rồi sau đó lại nghiêm trang đứng đắn hỏi: "Cậu nói xem, có khi nào tụi mình thật sự là anh em cùng cha khác mẹ hay không?"
"Tại sao lại là cùng cha khác mẹ?" Không hiểu tại sao khi nghe thấy cụm từ này, mặt Chiến Cảnh Hi phủ đầy nỗi khó chịu.
"Bởi vì chúng ta đều có mẹ của mình mà." Mộ Nhạc Nhạc lăn lộn ở trên giường.
"Nhạc Nhạc, cậu nói xem tại sao tớ không phải con trai của mẹ?" Chiến Cảnh Hi có phần thất vọng, hỏi.
"Cậu rất muốn làm con trai của mẹ tớ à?" Mộ Nhạc Nhạc hỏi.
"Muốn." Chiến Cảnh Hi gật đầu.
"Muốn cũng làm được gì đâu? Cậu cũng đâu thể đầu thai." Mộ Nhạc Nhạc có chút kiêu ngạo, cậu bé cũng biết mẹ cậu hấp dẫn nhưng không ngờ rằng ngay cả một đứa trẻ cũng mong nhớ mẹ cậu, cậu bé rất sợ Chiến Cảnh Hi thật sự nhớ nhung mẹ cậu, cậu bé liền nói: "Thật ra thì cậu cũng rất biết đầu thai mà, cậu nhìn lại cậu xem, con của nhà giàu nhất thế giới nha, bao nhiêu người đều ao ước mà không được nữa ấy!"
"Nếu cậu thích thì chúng ta đổi thân phận cho nhau đi." Lông mày đẹp của Chiến Cảnh Hi nhướng lên.
"Không thèm nhé!" Mộ Nhạc Nhạc kích động đứng lên trên giường: "Sau này trưởng thành tớ sẽ kiếm tiền nuôi mẹ tớ, để mẹ tớ sống cuộc sống sung túc!"
Mộ Nhạc Nhạc vừa nói, vừa móc một tấm thẻ ngân hàng từ trong cặp sách ra, hôn một cái.
Trong này đều là tiền cậu bé kiếm được trong một năm nay, cậu bé muốn tích đến mười tỷ thì nộp lên cho mẹ.
Gần đây FBI, cục tình báo, cục quốc phòng, vân vân của các nước và quốc tế đều đang truy nã cậu bé, cậu tạm thời không thể bắt tay vào kiếm tiền, để ngừa rút dây động dừng.1
May mà cách đây không lâu cậu bé mới vụng trộm rút của Chiến Vân Khai mười triệu!
Tuy nhiên, lần này ra tay quá mềm lòng!
Mới mười triệu, cũng không biết còn phải tích tới khi nào mới có thể đủ mười tỷ đây!
Bình luận facebook