Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Lấy bốn bát thịt bò viên, ăn không ngon không thu tiền
Lúc này Mộ Minh Nguyệt ôm Mộ Nhạc Nhạc vào trong ngực: "Bé cưng đừng khóc nữa, mẹ sẽ đi làm bữa sáng cho con ngay đây."
Mộ Nhạc Nhạc vừa nghe thấy Mộ Minh Nguyệt sắp làm bữa sáng, cậu bé lập tức ngừng khóc tỉ tê, nhảy từ trong ngực Mộ Minh Nguyệt xuống, lại càng tức giận hơn, nói: "Loại công việc nặng nhọc trong phòng bếp này là việc tiên nữ như mẹ nên làm sao? Ngồi chờ ở phòng ăn cho bé cưng, bây giờ bé cưng sẽ làm bữa sáng cho mẹ!"
Mộ Nhạc Nhạc là một đứa trẻ không nỡ để mẹ chịu khổ, mấy công việc nhà như thế này, từ khi cậu bé bắt đầu hiểu chuyện đều do cậu bé phụ trách cả.
Nhìn một bàn thức ăn ngon, Mộ Minh Nguyệt thỏa mãn nói: "Rốt cuộc mẹ sinh được một bé cưng siêu phàm thế nào vậy chứ hả? Biết làm việc nhà, còn biết nấu cơm, ngoại hình còn đẹp trai như vậy!"
"Được rồi được rồi, mẹ mau mau thu hồi lời nịnh nọt lại đi, khen nữa con trai mẹ sẽ bay lên trời đấy." Mộ Nhạc Nhạc liếc nhìn Mộ Minh Nguyệt một cái, còn múc một quả trứng chần vào bát của Mộ Minh Nguyệt, khuôn mặt nhỏ bày ra vẻ kiêu ngạo, không thể che giấu được nỗi đắc chí hài lòng mà nói.1
Cơ mà trong lòng cậu bé thật sự cực kỳ vui vẻ, vui đến mức nhảy múa: Ai ui, sức quyến rũ đáng ghét này của tôi, lúc nào cũng được mẹ khen, ôi, khi nào thì mới kết thúc đây!
Sau khi ăn sáng xong, Mộ Minh Nguyệt đưa Mộ Nhạc Nhạc đến trường Tiểu học Quốc tế Vân Thành.
Khuôn mặt nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc tối hôm qua dùng nước tẩy trang của mẹ, làn da non nớt của cậu bé bị kích ứng với nước tẩy trang, bây giờ nóng rát rát hồng hồng.
Ai ngờ, cậu bé vừa tới trường học đã gặp chuyện kinh ngạc.
Bởi vì, lúc cậu bé hết tiết liền bị gọi tên: "Mộ Nhạc Nhạc."
Mộ Nhạc Nhạc phản xạ có điều kiện, rất kiêu ngạo nhíu chân mày: "Ai gọi tôi?"
Mộ Nhạc Nhạc lười biếng nhìn ra ngoài, liền trông thấy một gương mặt có dáng vẻ giống mình y như đúc, lại nghe thấy đối phương lạnh lùng nói: "Là tớ gọi cậu."
Mộ Nhạc Nhạc vừa thấy Chiến Cảnh Hi, sửng sốt mấy giây, sau đó kích động nhảy cẫng lên, chạy thật nhanh về phía Chiến Cảnh Hi, cười thấy răng không thấy mắt: "Ôi chao, em trai thúi, tại sao cậu lại ở đây? Thật trùng hợp!"
"Không biết lớn nhỏ, gọi anh." Chiến Cảnh Hi vừa nghe thấy Mộ Nhạc Nhạc gọi mình là em trai thúi, khuôn mặt nhỏ rạn nứt.
"Gọi anh gì chứ, tớ mới là anh!" Cánh tay vỗ ngực nhỏ, đưa tay kéo tay của Chiến Cảnh Hi, nói: "Đi, anh trai mời cậu ăn nhé!"
Hai cậu bé đáng yêu hớn hở đi đến một phố ăn vặt trong trường học.
Bọn họ đến trước một cửa hàng thịt bò viên.
Mộ Nhạc Nhạc sờ sờ túi, phát hiện hôm nay ra ngoài không mang tiền, cậu bé nhìn ông chủ quầy thịt bò viên từ trên xuống dưới, trong lòng âm thầm bình luận: Ừm, ông chủ này nhìn chất phác, chắc hẳn rất dễ lừa gạt, không thể lần đầu tiên mời em trai ăn gì đó lại không có tiền trả!
Cậu cũng cần thể diện nữa mà?
Mộ Nhạc Nhạc tiến lên, giọng rất nghi ngờ hỏi: "Ông chủ, thịt bò viên của ông ăn có ngon không?"
Ông chủ thấy khách đến liền mặt mày vui vẻ nghênh đón, cam đoan nói: "Ăn ngon, thịt bò viên của bác là thịt bò viên làm thủ công theo công thức bí mật gia truyền, ăn rất ngon! Ăn không ngon không thu tiền của cháu!"
"Vậy lấy hai bát, ăn không ngon, khỏi cần thu tiền của bọn cháu." Mộ Nhạc Nhạc nói với ông chủ, dừng một lát, bổ sung thêm một câu: "Không, lấy bốn bát thịt bò viên, ăn không ngon không thu tiền."
Ông chủ thoáng bối rối, trẻ con ngày nay thông minh vậy sao?
Muốn ăn quỵt đồ ăn không trả tiền?
"Không được không được..." Ông chủ xụ mặt đuổi khách.
Nếu không phải nể tình đối phương đáng yêu thì đã sớm ra tay đánh rồi!
Mộ Nhạc Nhạc ôm cây cột bên cạnh không buông tay: "Cháu cứ muốn ăn bốn bát thịt bò viên không ngon không lấy tiền, ông chủ, bác xem làm sao đi."
Ông chủ: "Thịt bò viên của bác đây rất ngon!"
"Cháu không tin!" Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu, mặt đầy hoài nghi nói.
"Không tin thì cháu nếm thử xem!" Ông chủ bị nghi ngờ thịt bò viên công thức bí mật gia truyền nhà mình ăn không ngon, ông ấy lập tức lấy hai xiên, mỗi người một xiên.
Mộ Nhạc Nhạc cầm lấy hai xiên thịt bò viên, đưa cho Chiến Cảnh Hi một xiên nhưng Chiến Cảnh Hi không ăn, còn nhíu chặt lông mày.
Một mình Mộ Nhạc Nhạc vui vẻ ăn thịt bò viên, sau khi liên tục ăn xong hai xiên, cau mày nói: "Ừm, không hề ngon chút nào..."
Đầu ông chủ đầy mồ hôi, tiếp tục cầm thịt bò viên mới nấu xong, trực tiếp bưng một bát to đưa cho Mộ Nhạc Nhạc: "Không tin thì cháu lại nếm thử cái này xem, cái này khẳng định rất ngon! Vừa mới ra lò đấy!"
"Được thôi ông chủ!" Mộ Nhạc Nhạc đã ăn hai xiên thịt bò viên, vốn vẫn chưa ăn đủ!
Ông chủ thấp tha thấp thỏm hỏi: "Thế nào, có phải là rất ngon không?"
"Vẫn còn cả bát mà, cháu vẫn chưa nếm xong, làm sao biết ăn có ngon hay không? Bác chờ cháu ăn xong nói sau!" Mộ Nhạc Nhạc quay người lại, ăn từng ngụm từng ngụm, nội tâm rất thỏa mãn: Tối hôm qua đã nghĩ đến thịt bò viên này rồi!
Nếu không phải thấy trường học này có một quán thịt bò viên nổi tiếng trên mạng, cậu mới không thèm đi học!
Bây giờ, trong trường học còn có Chiến Cảnh Hi!
Cậu bé cảm thấy tới trường học này là đáng giá!
Thịt bò viên này, thật sự rất ngon nha!
Tuy nhiên, so sánh với tài nấu nướng của cậu bé, vẫn còn kém một chút.
"Người bạn nhỏ, như thế nào? Có phải ăn vô cùng ngon không?" Ông chủ không nhịn được lại hỏi.
Mộ Nhạc Nhạc uống xong ngụm canh cuối cùng, sau đó trả lại tô trống không cho ông chủ: "Cũng chỉ như vậy thôi, bình thường thôi, ăn không ngon."
"Thêm nữa! Bác không tin ăn không ngon!" Ông chủ nói, lại bưng tới hai bát.
"Ông chủ, cháu muốn ngồi nếm thử xem có ngon hay không." Mộ Nhạc Nhạc đứng ăn một bát, chân đã mỏi rồi.
Ông chủ cau mày: "Sao mà cháu đòi hỏi nhiều vậy, mau tới đây ngồi này."
Mộ Nhạc Nhạc dắt bàn tay nhỏ của Chiến Cảnh Hi, đi tới trước ghế ăn, ngồi xuống, ăn từng ngụm từng ngụm thịt bò viên.
Mộ Nhạc Nhạc bảo Chiến Cảnh Hi cùng ăn: "Hi Hi, cậu nếm thử xem có ngon hay không?"
Chiến Cảnh Hi chưa bao giờ ăn những thức ăn lề đường này.
Một là không có cơ hội ăn, hai là Chiến Vân Khai không cho phép.
Khi Mộ Nhạc Nhạc đẩy một bát thịt bò viên tới bên cạnh cậu bé, cậu nhăn chân mày.
Lúc này, Mộ Nhạc Nhạc thấy ông chủ ở bên kia hoài nghi đời người, cậu bé liền đến gần bên tai của Chiến Cảnh Hi, nhỏ giọng nói: "Hi Hi, mau ăn đi, thịt bò viên này thật sự rất ngon."
"Chẳng phải cậu nói ăn không ngon sao?" Mặt Chiến Cảnh Hi đầy vẻ mờ mịt.
"Suỵt!" Mộ Nhạc Nhạc làm động tác đừng lên tiếng, chột dạ nhìn ông chủ cách đó không xa một cái, nói: "Không nói như vậy thì sao ăn quỵt được nha! Mau ăn, sau khi ăn xong liền nói ăn không ngon!"
Chiến Cảnh Hi: "..."
Cậu bé có thể từ chối ăn loại thức ăn này không?
Tuy nhiên, rất nhanh, Chiến Cảnh Hi nhanh trí nói: "Muốn tớ ăn cũng có thể, trừ khi lúc tan học, chúng ta đổi thân phận cho nhau."
Mộ Nhạc Nhạc: "..." Động tác ăn thịt bò viên ngừng một lát.
Em trai thúi Chiến Cảnh Hi này, lại học xấu, còn biết uy hiếp cậu.
"Tớ không cần! Cậu không ăn, tớ ăn!" Quyết định không cho Chiến Cảnh Hi ăn.
Lúc đang muốn đưa tay kéo bát tới, giọng nói của Chiến Cảnh Hi vang lên bên tai: "Cậu không đồng ý, tớ sẽ nói cho ông chủ là cậu muốn ăn quỵt, tớ đã thu âm rồi."
Đôi mắt Mộ Nhạc Nhạc trợn to: "..."
Như này thì quá xấu xa rồi.
Gài bẫy cậu cùng được, còn muốn đóng giả cậu!
Thịt bò viên đã nhai nát nghẹn trong cổ họng không lên không xuống được, Mộ Nhạc Nhạc phải uống một chai nước mới gian nan nuốt thịt bò viên xuống: "Cậu làm như vậy, lương tâm có đau không?"
"Vậy là cậu đồng ý đổi thân phận cùng tớ sao?" Chiến Cảnh Hi hỏi.
"Nhược điểm nhỏ này của tớ bị cậu nắm chắc gắt gao như vậy, tớ có thể nói không à?" Mộ Nhạc Nhạc đào một cái bẫy tự bẫy mình vào.
Chiến Cảnh Hi biết tối nay mình có thể được gặp mẹ, cực kỳ vui vẻ, nhưng cậu bé cũng cần che giấu tốt để không bị phát hiện.
Trái lại Mộ Nhạc Nhạc càng ăn càng khó chịu, đút một viên thịt bò cuối cùng vào miệng, vừa nhai vừa nói với ông chủ: "Ông chủ, thịt bò viên ăn không ngon, cháu đi học đây."
"Này này này, đứa bé này, ăn đồ xong phải trả tiền chứ!" Ông chủ kéo hai cậu bé đáng yêu không cho đi.
"Chính bác nói nha, ăn không ngon không thu tiền, cháu và em trai thúi của cháu đều cảm thấy ăn không ngon." Mộ Nhạc Nhạc nói.
"Ăn không ngon, các cháu cũng đã ăn xong mấy bát, bác thấy các cháu là muốn ăn quỵt!" Ông chủ nói.
Mộ Nhạc Nhạc chống nạnh, hung hăng non nớt: "Bé cưng ăn đau bụng rồi, cháu còn chưa hỏi bác đòi tiền thuốc men đâu!"
Trong lòng ông chủ đau khổ: Đây là con cái nhà ai mà kiêu căng như vậy, ăn chùa nhiều thịt bò viên như thế thì thôi, còn muốn lừa ông ấy lấy tiền thuốc men!
Mộ Nhạc Nhạc vẫy tay nói: "Nể tình bác mời bọn cháu ăn nhiều thịt bò viên như vậy, lần sau bọn cháu sẽ đến giúp đỡ bác, bác yên tâm đi."
"Mấy đứa đừng quay lại!" Ông chủ cau mày, bọn trẻ đã ăn mấy trăm đồng của ông ấy rồi!
Còn tới nữa, chẳng phải là ăn cho ông ấy phá sản sao?
"Vậy bọn cháu đi học nha!" Mộ Nhạc Nhạc nói.
"Đi mau đi mau!" Ông chủ tức giận nói.
Mộ Nhạc Nhạc cứ đứng ỳ không đi, bị Chiến Cảnh Hi kéo đi: "Chuông vào lớp reo rồi."
Mộ Nhạc Nhạc lại thò đầu ra, la to với ông chủ: "Ông chủ, có phải bác vẫn còn độc thân không?"
Ông chủ suýt chút nữa hộc máu bỏ mạng, đứa bé này lừa ông ấy ăn một chầu thì thôi đi, lại còn chọc vào vết thương của ông ấy, ông hét: "Đúng thế thì sao!"
"Vậy ông chủ có muốn có vợ không? Nếu muốn có vợ, chỉ cần bác mở miệng quý, cháu liền mang tới cho bác một người vợ!" Mộ Nhạc Nhạc bị Chiến Cảnh Hi kéo đi.
"Không cần, không nhận nổi!" Ông chủ trả lời.
"Ài, đáng đời bác độc thân!" Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu nói, nhìn qua ông chủ từ trên xuống dưới, ghét bỏ trào phúng.
Trên đời này, vậy mà lại có người ngay cả vợ đưa tới cửa cũng không cần?
Mộ Nhạc Nhạc vừa nghe thấy Mộ Minh Nguyệt sắp làm bữa sáng, cậu bé lập tức ngừng khóc tỉ tê, nhảy từ trong ngực Mộ Minh Nguyệt xuống, lại càng tức giận hơn, nói: "Loại công việc nặng nhọc trong phòng bếp này là việc tiên nữ như mẹ nên làm sao? Ngồi chờ ở phòng ăn cho bé cưng, bây giờ bé cưng sẽ làm bữa sáng cho mẹ!"
Mộ Nhạc Nhạc là một đứa trẻ không nỡ để mẹ chịu khổ, mấy công việc nhà như thế này, từ khi cậu bé bắt đầu hiểu chuyện đều do cậu bé phụ trách cả.
Nhìn một bàn thức ăn ngon, Mộ Minh Nguyệt thỏa mãn nói: "Rốt cuộc mẹ sinh được một bé cưng siêu phàm thế nào vậy chứ hả? Biết làm việc nhà, còn biết nấu cơm, ngoại hình còn đẹp trai như vậy!"
"Được rồi được rồi, mẹ mau mau thu hồi lời nịnh nọt lại đi, khen nữa con trai mẹ sẽ bay lên trời đấy." Mộ Nhạc Nhạc liếc nhìn Mộ Minh Nguyệt một cái, còn múc một quả trứng chần vào bát của Mộ Minh Nguyệt, khuôn mặt nhỏ bày ra vẻ kiêu ngạo, không thể che giấu được nỗi đắc chí hài lòng mà nói.1
Cơ mà trong lòng cậu bé thật sự cực kỳ vui vẻ, vui đến mức nhảy múa: Ai ui, sức quyến rũ đáng ghét này của tôi, lúc nào cũng được mẹ khen, ôi, khi nào thì mới kết thúc đây!
Sau khi ăn sáng xong, Mộ Minh Nguyệt đưa Mộ Nhạc Nhạc đến trường Tiểu học Quốc tế Vân Thành.
Khuôn mặt nhỏ của Mộ Nhạc Nhạc tối hôm qua dùng nước tẩy trang của mẹ, làn da non nớt của cậu bé bị kích ứng với nước tẩy trang, bây giờ nóng rát rát hồng hồng.
Ai ngờ, cậu bé vừa tới trường học đã gặp chuyện kinh ngạc.
Bởi vì, lúc cậu bé hết tiết liền bị gọi tên: "Mộ Nhạc Nhạc."
Mộ Nhạc Nhạc phản xạ có điều kiện, rất kiêu ngạo nhíu chân mày: "Ai gọi tôi?"
Mộ Nhạc Nhạc lười biếng nhìn ra ngoài, liền trông thấy một gương mặt có dáng vẻ giống mình y như đúc, lại nghe thấy đối phương lạnh lùng nói: "Là tớ gọi cậu."
Mộ Nhạc Nhạc vừa thấy Chiến Cảnh Hi, sửng sốt mấy giây, sau đó kích động nhảy cẫng lên, chạy thật nhanh về phía Chiến Cảnh Hi, cười thấy răng không thấy mắt: "Ôi chao, em trai thúi, tại sao cậu lại ở đây? Thật trùng hợp!"
"Không biết lớn nhỏ, gọi anh." Chiến Cảnh Hi vừa nghe thấy Mộ Nhạc Nhạc gọi mình là em trai thúi, khuôn mặt nhỏ rạn nứt.
"Gọi anh gì chứ, tớ mới là anh!" Cánh tay vỗ ngực nhỏ, đưa tay kéo tay của Chiến Cảnh Hi, nói: "Đi, anh trai mời cậu ăn nhé!"
Hai cậu bé đáng yêu hớn hở đi đến một phố ăn vặt trong trường học.
Bọn họ đến trước một cửa hàng thịt bò viên.
Mộ Nhạc Nhạc sờ sờ túi, phát hiện hôm nay ra ngoài không mang tiền, cậu bé nhìn ông chủ quầy thịt bò viên từ trên xuống dưới, trong lòng âm thầm bình luận: Ừm, ông chủ này nhìn chất phác, chắc hẳn rất dễ lừa gạt, không thể lần đầu tiên mời em trai ăn gì đó lại không có tiền trả!
Cậu cũng cần thể diện nữa mà?
Mộ Nhạc Nhạc tiến lên, giọng rất nghi ngờ hỏi: "Ông chủ, thịt bò viên của ông ăn có ngon không?"
Ông chủ thấy khách đến liền mặt mày vui vẻ nghênh đón, cam đoan nói: "Ăn ngon, thịt bò viên của bác là thịt bò viên làm thủ công theo công thức bí mật gia truyền, ăn rất ngon! Ăn không ngon không thu tiền của cháu!"
"Vậy lấy hai bát, ăn không ngon, khỏi cần thu tiền của bọn cháu." Mộ Nhạc Nhạc nói với ông chủ, dừng một lát, bổ sung thêm một câu: "Không, lấy bốn bát thịt bò viên, ăn không ngon không thu tiền."
Ông chủ thoáng bối rối, trẻ con ngày nay thông minh vậy sao?
Muốn ăn quỵt đồ ăn không trả tiền?
"Không được không được..." Ông chủ xụ mặt đuổi khách.
Nếu không phải nể tình đối phương đáng yêu thì đã sớm ra tay đánh rồi!
Mộ Nhạc Nhạc ôm cây cột bên cạnh không buông tay: "Cháu cứ muốn ăn bốn bát thịt bò viên không ngon không lấy tiền, ông chủ, bác xem làm sao đi."
Ông chủ: "Thịt bò viên của bác đây rất ngon!"
"Cháu không tin!" Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu, mặt đầy hoài nghi nói.
"Không tin thì cháu nếm thử xem!" Ông chủ bị nghi ngờ thịt bò viên công thức bí mật gia truyền nhà mình ăn không ngon, ông ấy lập tức lấy hai xiên, mỗi người một xiên.
Mộ Nhạc Nhạc cầm lấy hai xiên thịt bò viên, đưa cho Chiến Cảnh Hi một xiên nhưng Chiến Cảnh Hi không ăn, còn nhíu chặt lông mày.
Một mình Mộ Nhạc Nhạc vui vẻ ăn thịt bò viên, sau khi liên tục ăn xong hai xiên, cau mày nói: "Ừm, không hề ngon chút nào..."
Đầu ông chủ đầy mồ hôi, tiếp tục cầm thịt bò viên mới nấu xong, trực tiếp bưng một bát to đưa cho Mộ Nhạc Nhạc: "Không tin thì cháu lại nếm thử cái này xem, cái này khẳng định rất ngon! Vừa mới ra lò đấy!"
"Được thôi ông chủ!" Mộ Nhạc Nhạc đã ăn hai xiên thịt bò viên, vốn vẫn chưa ăn đủ!
Ông chủ thấp tha thấp thỏm hỏi: "Thế nào, có phải là rất ngon không?"
"Vẫn còn cả bát mà, cháu vẫn chưa nếm xong, làm sao biết ăn có ngon hay không? Bác chờ cháu ăn xong nói sau!" Mộ Nhạc Nhạc quay người lại, ăn từng ngụm từng ngụm, nội tâm rất thỏa mãn: Tối hôm qua đã nghĩ đến thịt bò viên này rồi!
Nếu không phải thấy trường học này có một quán thịt bò viên nổi tiếng trên mạng, cậu mới không thèm đi học!
Bây giờ, trong trường học còn có Chiến Cảnh Hi!
Cậu bé cảm thấy tới trường học này là đáng giá!
Thịt bò viên này, thật sự rất ngon nha!
Tuy nhiên, so sánh với tài nấu nướng của cậu bé, vẫn còn kém một chút.
"Người bạn nhỏ, như thế nào? Có phải ăn vô cùng ngon không?" Ông chủ không nhịn được lại hỏi.
Mộ Nhạc Nhạc uống xong ngụm canh cuối cùng, sau đó trả lại tô trống không cho ông chủ: "Cũng chỉ như vậy thôi, bình thường thôi, ăn không ngon."
"Thêm nữa! Bác không tin ăn không ngon!" Ông chủ nói, lại bưng tới hai bát.
"Ông chủ, cháu muốn ngồi nếm thử xem có ngon hay không." Mộ Nhạc Nhạc đứng ăn một bát, chân đã mỏi rồi.
Ông chủ cau mày: "Sao mà cháu đòi hỏi nhiều vậy, mau tới đây ngồi này."
Mộ Nhạc Nhạc dắt bàn tay nhỏ của Chiến Cảnh Hi, đi tới trước ghế ăn, ngồi xuống, ăn từng ngụm từng ngụm thịt bò viên.
Mộ Nhạc Nhạc bảo Chiến Cảnh Hi cùng ăn: "Hi Hi, cậu nếm thử xem có ngon hay không?"
Chiến Cảnh Hi chưa bao giờ ăn những thức ăn lề đường này.
Một là không có cơ hội ăn, hai là Chiến Vân Khai không cho phép.
Khi Mộ Nhạc Nhạc đẩy một bát thịt bò viên tới bên cạnh cậu bé, cậu nhăn chân mày.
Lúc này, Mộ Nhạc Nhạc thấy ông chủ ở bên kia hoài nghi đời người, cậu bé liền đến gần bên tai của Chiến Cảnh Hi, nhỏ giọng nói: "Hi Hi, mau ăn đi, thịt bò viên này thật sự rất ngon."
"Chẳng phải cậu nói ăn không ngon sao?" Mặt Chiến Cảnh Hi đầy vẻ mờ mịt.
"Suỵt!" Mộ Nhạc Nhạc làm động tác đừng lên tiếng, chột dạ nhìn ông chủ cách đó không xa một cái, nói: "Không nói như vậy thì sao ăn quỵt được nha! Mau ăn, sau khi ăn xong liền nói ăn không ngon!"
Chiến Cảnh Hi: "..."
Cậu bé có thể từ chối ăn loại thức ăn này không?
Tuy nhiên, rất nhanh, Chiến Cảnh Hi nhanh trí nói: "Muốn tớ ăn cũng có thể, trừ khi lúc tan học, chúng ta đổi thân phận cho nhau."
Mộ Nhạc Nhạc: "..." Động tác ăn thịt bò viên ngừng một lát.
Em trai thúi Chiến Cảnh Hi này, lại học xấu, còn biết uy hiếp cậu.
"Tớ không cần! Cậu không ăn, tớ ăn!" Quyết định không cho Chiến Cảnh Hi ăn.
Lúc đang muốn đưa tay kéo bát tới, giọng nói của Chiến Cảnh Hi vang lên bên tai: "Cậu không đồng ý, tớ sẽ nói cho ông chủ là cậu muốn ăn quỵt, tớ đã thu âm rồi."
Đôi mắt Mộ Nhạc Nhạc trợn to: "..."
Như này thì quá xấu xa rồi.
Gài bẫy cậu cùng được, còn muốn đóng giả cậu!
Thịt bò viên đã nhai nát nghẹn trong cổ họng không lên không xuống được, Mộ Nhạc Nhạc phải uống một chai nước mới gian nan nuốt thịt bò viên xuống: "Cậu làm như vậy, lương tâm có đau không?"
"Vậy là cậu đồng ý đổi thân phận cùng tớ sao?" Chiến Cảnh Hi hỏi.
"Nhược điểm nhỏ này của tớ bị cậu nắm chắc gắt gao như vậy, tớ có thể nói không à?" Mộ Nhạc Nhạc đào một cái bẫy tự bẫy mình vào.
Chiến Cảnh Hi biết tối nay mình có thể được gặp mẹ, cực kỳ vui vẻ, nhưng cậu bé cũng cần che giấu tốt để không bị phát hiện.
Trái lại Mộ Nhạc Nhạc càng ăn càng khó chịu, đút một viên thịt bò cuối cùng vào miệng, vừa nhai vừa nói với ông chủ: "Ông chủ, thịt bò viên ăn không ngon, cháu đi học đây."
"Này này này, đứa bé này, ăn đồ xong phải trả tiền chứ!" Ông chủ kéo hai cậu bé đáng yêu không cho đi.
"Chính bác nói nha, ăn không ngon không thu tiền, cháu và em trai thúi của cháu đều cảm thấy ăn không ngon." Mộ Nhạc Nhạc nói.
"Ăn không ngon, các cháu cũng đã ăn xong mấy bát, bác thấy các cháu là muốn ăn quỵt!" Ông chủ nói.
Mộ Nhạc Nhạc chống nạnh, hung hăng non nớt: "Bé cưng ăn đau bụng rồi, cháu còn chưa hỏi bác đòi tiền thuốc men đâu!"
Trong lòng ông chủ đau khổ: Đây là con cái nhà ai mà kiêu căng như vậy, ăn chùa nhiều thịt bò viên như thế thì thôi, còn muốn lừa ông ấy lấy tiền thuốc men!
Mộ Nhạc Nhạc vẫy tay nói: "Nể tình bác mời bọn cháu ăn nhiều thịt bò viên như vậy, lần sau bọn cháu sẽ đến giúp đỡ bác, bác yên tâm đi."
"Mấy đứa đừng quay lại!" Ông chủ cau mày, bọn trẻ đã ăn mấy trăm đồng của ông ấy rồi!
Còn tới nữa, chẳng phải là ăn cho ông ấy phá sản sao?
"Vậy bọn cháu đi học nha!" Mộ Nhạc Nhạc nói.
"Đi mau đi mau!" Ông chủ tức giận nói.
Mộ Nhạc Nhạc cứ đứng ỳ không đi, bị Chiến Cảnh Hi kéo đi: "Chuông vào lớp reo rồi."
Mộ Nhạc Nhạc lại thò đầu ra, la to với ông chủ: "Ông chủ, có phải bác vẫn còn độc thân không?"
Ông chủ suýt chút nữa hộc máu bỏ mạng, đứa bé này lừa ông ấy ăn một chầu thì thôi đi, lại còn chọc vào vết thương của ông ấy, ông hét: "Đúng thế thì sao!"
"Vậy ông chủ có muốn có vợ không? Nếu muốn có vợ, chỉ cần bác mở miệng quý, cháu liền mang tới cho bác một người vợ!" Mộ Nhạc Nhạc bị Chiến Cảnh Hi kéo đi.
"Không cần, không nhận nổi!" Ông chủ trả lời.
"Ài, đáng đời bác độc thân!" Mộ Nhạc Nhạc lắc đầu nói, nhìn qua ông chủ từ trên xuống dưới, ghét bỏ trào phúng.
Trên đời này, vậy mà lại có người ngay cả vợ đưa tới cửa cũng không cần?
Bình luận facebook