-
Chương 131: Nhật ký làm bé đường của hải yêu 35
"Ui da! Đầu tôi..." Thánh Âm khó khăn mở mắt, đưa một tay lên vuốt vuốt tấm trán dính mồ hôi của mình. Tâm trạng cô có chút tồi tệ...
"Ác mộng à?" Giọng nam trầm ấm từ bên cạnh truyền vào lỗ tai. Bàn tay của người đàn ông ấy nhẹ nhàng hất bớt chỗ tóc mai ẩm ướt dính bệt trên gò má cô. Theo thói quen thường lệ, con cá không có suy nghĩ nhiều mà trực tiếp bày tỏ: "Không phải, chỉ là có chút khó chịu. Daddy, cảm xúc..."
Cô bèn nghiêng đầu nhìn anh, sau đấy giọng nói mềm mại tựa yến oanh liền trở nên tắt vụt. Môi hồng mím chặt, rũ mi mắt màu trắng xuống để trốn tránh tầm nhìn uy hiếp như mãnh thú cắn nuốt kia, cô ấy nhanh chóng kéo chăn lui về phía góc giường...
Vào khoảnh khắc khi mà bắt gặp được sự âm u ám trầm trong đôi mắt ma quỷ đó, hiện thực tàn nhẫn đã tát một cái thật mạnh vào mặt Thánh Âm. Nó đang nhắn nhủ với cô rằng, Kình Viễn năm đó không phải là Kình Viễn của bây giờ nữa rồi.
Thấy cô ấy không nói gì nữa, chỉ dùng ánh mắt căm căm hoảng sợ nhìn mình. Kình Viễn không kìm lòng được mà mở miệng châm biếm: "Sao thế? Không nói lên lời?"
"Anh..." Thánh Âm ngắc ngứ: "Là anh sai người bắt em đến đây?"
"Đúng vậy."
"Sao anh lại làm vậy?" Bộ anh ta không cảm thấy hành động của mình quá khích lắm à?
Đây là giam giữ người phi pháp đó.
Kình Viễn nghe cô hỏi một câu hỏi nực cười đến vậy, xíu nữa thì không chịu nổi mà ôm mặt cười to. Dùng bàn tay chai sần do luyện súng lâu năm của mình ôm trọn hai tay trắng trẻo non mịn như tơ ngọc của thiếu nữ, anh hờ hững nhìn cô, gằn giọng: "Vì sao bỏ trốn?"
Anh ta đã thành công dẫn dắt cuộc trò chuyện với tiểu yêu tinh sang một chủ đề khác.
"Em không có..."Thánh Âm không phản kháng hành động vuốt ve tay mình của Kình Viễn, cô chỉ há mồm muốn giải thích với anh thôi. Nhưng dù cho cô có nghĩ ra được lý do gì để tránh mặt Kình Viễn đi nữa, thì nghe nó đều không thích hợp gì cả: "Em không có nhưng nhưng..."
Cô rất mệt. Sao không ai chịu cho cô thời gian để thở chứ?
Cứ "nhưng nhưng..." mãi, song Thánh Âm vẫn chưa thể nói lên lời. Cuối cùng Kình Viễn đành là người hành động trước, dùng lưỡi mình để chặn môi cô ấy lại. Vừa gặm nhấm đôi môi hồng hào mọng nước ngon miệng, ngón tay anh vừa sờ đến viền mắt hơi ưng ửng hồng của cô. Anh thì thào: "Không cần nói nữa."
Tại vì cái thứ được gọi là lý do đấy, anh không cần nữa rồi.
"Anh không trách em sao?"
"Không trách..." Hứng thú nhìn đến quả đầu màu trắng của cô, tùy ý lấy một lọn tóc tuyết quấn quanh ngón tay mình đùa nghịch: "Đều không quan trọng."
Anh vừa nói xong câu này, Thánh Âm liền cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Nhưng là gì thì cô không nói rõ được, tại vì cảm xúc của cô ấy có hơi mơ hồ.
"Mệt mỏi cho em rồi." Kình Viễn tỏ ra xót thương cho bảo bối nhà mình, anh đứng dậy đi đến bộ bàn ghế gần đó, rót ra một cốc nước. Sau đó anh bưng nó lên tận môi cô, dáng vẻ nhu hoà khôn cùng. Dù cho vẻ mặt anh vẫn chẳng có cảm xúc gì cả: "Uống một cốc nước đi cho đỡ khô miệng."
"Dạ..." Thánh Âm rón rén cầm lấy cốc nước từ tay của Bố Đường, càng nghĩ, sự hoang mang trong lòng cô càng nảy sinh mãnh liệt. Nhưng uống xong cốc nước do Kình Viễn đưa, cô lại muốn ngủ rồi.
"Lại cảm thấy mệt à?"
Thánh Âm tủi thân gật đầu.
"Thế ngủ tiếp đi. Anh ở đây."
Âm Âm, anh vẫn luôn ở đây. Ở đây đợi em hồi tâm chuyển ý, ở đây đợi em vì yêu mà quay về...
Chỉ là...cô đã khiến anh thất vọng quá nhiều.
Vừa dứt lời, anh bèn tháo dép đi trong nhà ra, ngả người nằm lên giường, ôm cô vào lòng. Thánh Âm cũng chả bận tâm gì nhiều, nhanh chóng tìm một vị trí êm ái trong lồng ngực Kình Viễn và ngủ.
Ngay sau khi cô đã yên giấc rồi, người đàn ông nằm cạnh liền thản nhiên đứng dậy, chỉnh sửa lại vạt áo ngủ. Rồi anh bước chân ra ngoài cửa, một vài phút sau, anh đã quay lại, trên tay cầm một số dụng cụ đặc biệt.
Lại gần chân giường, cúi đầu nhìn xuống người phụ nữ vẫn còn đang mải mê say giấc nồng, đáy mắt phượng đen tối của Kình Viễn thoáng qua tia điên cuồng, rất nhanh liền biến mất, thay vào đấy là bóng đêm vô hạn.
Anh cúi mình, chỉnh sửa lại tư thế nằm của cô. Và sau đó anh ta bắt đầu thực hiện cái công việc ma quỷ của mình. Một thứ việc mà anh vốn khao khát được làm từ lâu rồi.
Đó là xích cô lại. Nuôi nhốt như một con thú cưng vậy.
Mà thú cưng ấy à, phải luôn luôn học cách dựa giẫm vào chủ nhân của nó. Nếu không, nó nhất định sẽ chết.
Có thế rồi, Âm Âm để anh xem. Anh thực sự muốn biết, khi em tỉnh lại, em sẽ giơ ra chiêu trò gì hòng múa rìu qua mắt thợ đây?
Sa vào nỗi lòng khốn khổ tột cùng của tình yêu...thì phía trước chỉ có quái vật của hố đen cùng địa ngục đang há to mồm nghênh giá anh thôi.
Nhưng anh không cam tâm, một chút cũng không cam tâm. Dù cho có bị đày đoạ xuống mười tám tầng địa ngục, anh cũng muốn dìm cô xuống, tắm trong máu tanh dầu sôi với mình.
Ở nhân gian không có được nhau, vậy thì chúng ta cùng chết dưới địa ngục đi.
________________________________
**Trẫm từng báo trước rồi. Vị diện này SE nhé** =)))).
"Ác mộng à?" Giọng nam trầm ấm từ bên cạnh truyền vào lỗ tai. Bàn tay của người đàn ông ấy nhẹ nhàng hất bớt chỗ tóc mai ẩm ướt dính bệt trên gò má cô. Theo thói quen thường lệ, con cá không có suy nghĩ nhiều mà trực tiếp bày tỏ: "Không phải, chỉ là có chút khó chịu. Daddy, cảm xúc..."
Cô bèn nghiêng đầu nhìn anh, sau đấy giọng nói mềm mại tựa yến oanh liền trở nên tắt vụt. Môi hồng mím chặt, rũ mi mắt màu trắng xuống để trốn tránh tầm nhìn uy hiếp như mãnh thú cắn nuốt kia, cô ấy nhanh chóng kéo chăn lui về phía góc giường...
Vào khoảnh khắc khi mà bắt gặp được sự âm u ám trầm trong đôi mắt ma quỷ đó, hiện thực tàn nhẫn đã tát một cái thật mạnh vào mặt Thánh Âm. Nó đang nhắn nhủ với cô rằng, Kình Viễn năm đó không phải là Kình Viễn của bây giờ nữa rồi.
Thấy cô ấy không nói gì nữa, chỉ dùng ánh mắt căm căm hoảng sợ nhìn mình. Kình Viễn không kìm lòng được mà mở miệng châm biếm: "Sao thế? Không nói lên lời?"
"Anh..." Thánh Âm ngắc ngứ: "Là anh sai người bắt em đến đây?"
"Đúng vậy."
"Sao anh lại làm vậy?" Bộ anh ta không cảm thấy hành động của mình quá khích lắm à?
Đây là giam giữ người phi pháp đó.
Kình Viễn nghe cô hỏi một câu hỏi nực cười đến vậy, xíu nữa thì không chịu nổi mà ôm mặt cười to. Dùng bàn tay chai sần do luyện súng lâu năm của mình ôm trọn hai tay trắng trẻo non mịn như tơ ngọc của thiếu nữ, anh hờ hững nhìn cô, gằn giọng: "Vì sao bỏ trốn?"
Anh ta đã thành công dẫn dắt cuộc trò chuyện với tiểu yêu tinh sang một chủ đề khác.
"Em không có..."Thánh Âm không phản kháng hành động vuốt ve tay mình của Kình Viễn, cô chỉ há mồm muốn giải thích với anh thôi. Nhưng dù cho cô có nghĩ ra được lý do gì để tránh mặt Kình Viễn đi nữa, thì nghe nó đều không thích hợp gì cả: "Em không có nhưng nhưng..."
Cô rất mệt. Sao không ai chịu cho cô thời gian để thở chứ?
Cứ "nhưng nhưng..." mãi, song Thánh Âm vẫn chưa thể nói lên lời. Cuối cùng Kình Viễn đành là người hành động trước, dùng lưỡi mình để chặn môi cô ấy lại. Vừa gặm nhấm đôi môi hồng hào mọng nước ngon miệng, ngón tay anh vừa sờ đến viền mắt hơi ưng ửng hồng của cô. Anh thì thào: "Không cần nói nữa."
Tại vì cái thứ được gọi là lý do đấy, anh không cần nữa rồi.
"Anh không trách em sao?"
"Không trách..." Hứng thú nhìn đến quả đầu màu trắng của cô, tùy ý lấy một lọn tóc tuyết quấn quanh ngón tay mình đùa nghịch: "Đều không quan trọng."
Anh vừa nói xong câu này, Thánh Âm liền cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Nhưng là gì thì cô không nói rõ được, tại vì cảm xúc của cô ấy có hơi mơ hồ.
"Mệt mỏi cho em rồi." Kình Viễn tỏ ra xót thương cho bảo bối nhà mình, anh đứng dậy đi đến bộ bàn ghế gần đó, rót ra một cốc nước. Sau đó anh bưng nó lên tận môi cô, dáng vẻ nhu hoà khôn cùng. Dù cho vẻ mặt anh vẫn chẳng có cảm xúc gì cả: "Uống một cốc nước đi cho đỡ khô miệng."
"Dạ..." Thánh Âm rón rén cầm lấy cốc nước từ tay của Bố Đường, càng nghĩ, sự hoang mang trong lòng cô càng nảy sinh mãnh liệt. Nhưng uống xong cốc nước do Kình Viễn đưa, cô lại muốn ngủ rồi.
"Lại cảm thấy mệt à?"
Thánh Âm tủi thân gật đầu.
"Thế ngủ tiếp đi. Anh ở đây."
Âm Âm, anh vẫn luôn ở đây. Ở đây đợi em hồi tâm chuyển ý, ở đây đợi em vì yêu mà quay về...
Chỉ là...cô đã khiến anh thất vọng quá nhiều.
Vừa dứt lời, anh bèn tháo dép đi trong nhà ra, ngả người nằm lên giường, ôm cô vào lòng. Thánh Âm cũng chả bận tâm gì nhiều, nhanh chóng tìm một vị trí êm ái trong lồng ngực Kình Viễn và ngủ.
Ngay sau khi cô đã yên giấc rồi, người đàn ông nằm cạnh liền thản nhiên đứng dậy, chỉnh sửa lại vạt áo ngủ. Rồi anh bước chân ra ngoài cửa, một vài phút sau, anh đã quay lại, trên tay cầm một số dụng cụ đặc biệt.
Lại gần chân giường, cúi đầu nhìn xuống người phụ nữ vẫn còn đang mải mê say giấc nồng, đáy mắt phượng đen tối của Kình Viễn thoáng qua tia điên cuồng, rất nhanh liền biến mất, thay vào đấy là bóng đêm vô hạn.
Anh cúi mình, chỉnh sửa lại tư thế nằm của cô. Và sau đó anh ta bắt đầu thực hiện cái công việc ma quỷ của mình. Một thứ việc mà anh vốn khao khát được làm từ lâu rồi.
Đó là xích cô lại. Nuôi nhốt như một con thú cưng vậy.
Mà thú cưng ấy à, phải luôn luôn học cách dựa giẫm vào chủ nhân của nó. Nếu không, nó nhất định sẽ chết.
Có thế rồi, Âm Âm để anh xem. Anh thực sự muốn biết, khi em tỉnh lại, em sẽ giơ ra chiêu trò gì hòng múa rìu qua mắt thợ đây?
Sa vào nỗi lòng khốn khổ tột cùng của tình yêu...thì phía trước chỉ có quái vật của hố đen cùng địa ngục đang há to mồm nghênh giá anh thôi.
Nhưng anh không cam tâm, một chút cũng không cam tâm. Dù cho có bị đày đoạ xuống mười tám tầng địa ngục, anh cũng muốn dìm cô xuống, tắm trong máu tanh dầu sôi với mình.
Ở nhân gian không có được nhau, vậy thì chúng ta cùng chết dưới địa ngục đi.
________________________________
**Trẫm từng báo trước rồi. Vị diện này SE nhé** =)))).
Bình luận facebook