-
Chương 133: Nhật ký làm bé đường của hải yêu 37
"Trong phòng này..." Thánh Âm ngước mặt theo dõi xung quanh. Bắt thấy được vài tia đỏ loé loé nơi mặt tường, cô ngân dài giọng, vẫy tay cười mỉa với điểm đỏ lấp loé đấy: "Nhiều camera ghê!"
Quay người chạy lại vào nhà tắm, căng mắt nhìn khắp nơi bốn mặt tường. Khi trông thấy được camera mini ẩn náu dưới bình nóng lạnh, con cá mém xíu nữa không nhịn được mà giơ tay đập nát bồn rửa mặt....
Nhanh nhẹn dùng thứ gì đấy để có thể che đi mắt camera ẩn, Thánh Âm cười gằn một tiếng...
Kình Viễn! Chó điên này tính nhốt cô thì thôi, anh ta lại còn không thèm chừa lại chút không gian riêng tư cuối cùng cho cô nữa hả?
Aishhhh....Chết tiệt! Muốn đánh người quá!
Không được, trong trường hợp này thì phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Trở về phòng ngủ, nhàm chán thả mình trên tấm nệm êm, nhìn chằm chằm lên trần nhà với hoa văn điêu khắc tinh tế, song trong đầu tiểu yêu tinh lại đang âm thầm gọi hồn hệ thống chủ: "Hệ thống chủ, chúng ta trò chuyện chút đi."
Vào giờ phút này, Thánh Âm đã quyết định một điều...Một điều liên quan đến sự sống còn của cô.
Mặc kệ Kình Viễn sung sướng, đau khổ, điên rồ ra sao đi... Lúc giờ mạng sống của mình mới là quan trọng nhất.
[ Giờ cô còn có tâm trạng đi hàn huyên với tôi? ] Hệ thống chủ ngoi lên và câu đầu tiên nó quăng ra cho túc chủ nhà mình nghe thật ngứa đòn làm sao!
Thánh Âm đương nhiên không thèm quan tâm tới cái giọng điệu nhiễm mùi trơ tráo của nó. Cô chỉ sợ, tí nữa e là con mẻ hệ thống sẽ không thể nhịn được mà khóc mất thôi. Điều chỉnh lại xích sắt trói buộc cơ thể sao không cho nó quá vướng víu, tiểu yêu tinh chống tay, nhàn nhạt nói: "Nhớ ngươi lắm ta mới gọi ngươi đấy nha. Dẫu gì chúng ta cũng là cộng sự mà, phải không?"
[... ] Có mùi âm mưu thoang thoảng đâu đây: [ Túc chủ muốn tôi làm gì sao? ]
"Không phải ta muốn ngươi làm. Nói đúng hơn thì, ngươi bắt buộc phải làm theo ý ta." Thánh Âm tự tin vỗ ngực, học theo giọng điệu nhiễm mùi trơ tráo của hệ thống chủ để đáp lại nó.
[ Cô đang uy hiếp tôi? ]
"Ngươi thấy thế nào thì nó chính là thế ấy." Trả lời bâng quơ quá, cứ lập lờ nước đôi thế này thiệt chẳng có tâm gì cả. Nhưng con cá thích thế đấy!
[ Túc chủ... ] Âm điệu nói của hệ thống chủ bỗng dưng trở nên giảm nhiệt độ mãnh liệt, trở thành máy móc vô tình: [ Gan cô càng ngày càng to đấy! ]
Biết rõ con mẻ hệ thống chủ sắp sửa nổi trận lôi đình, tâm can bé nhỏ của Thánh Âm cảm thấy có chút sợ hãi mà nhảy dựng lên. Nhưng ngoài mặt cô ấy phải cố tỏ vẻ ra thật tự nhiên, tỏ ra thật cool ngầu các kiểu mà hất tóc: "Hệ thống chủ, lỗi sai của ngươi càng ngày càng nhiều. Ngươi nói xem...nếu như ta viết đơn kiện cáo lên phía Thủy thần, liệu ngươi có được làm chức vụ này nữa không đây ta?"
[ Hả....cô...] Hệ thống chủ khó tin: [ Nhận sự giúp đỡ của tôi mà còn ra vẻ lật lọng vậy sao? ]
"Không phải là do ta lật lọng..." Thánh Âm nhún nhún vai, ra vẻ quân tử đúng đắn đáp lại: "Ta nhận sự giúp đỡ của ngươi tại vì do ngươi lỡ tay để cho quỷ sát nhân lưu lại kí ức tiền kiếp. Song, mọi việc có thể nghiêm trọng hơn ta nghĩ." Ngồi thẳng lưng dậy, cô ấy nhanh nhảu phân tích: "Việc quỷ sát nhân lưu lại kí ức giúp hắn có thể phá vỡ quy tắc thời không hay không ta không rõ. Nhưng ta nghĩ 80% lỗi là do ngươi, mọi chuyện mới rơi vào tình thế này. Nếu như ngươi xoá sạch hoàn toàn kí ức tiền kiếp của hắn, ngươi nghĩ coi. Liệu hắn có đủ năng lực bẻ gãy quy tắc thời không không? Ngươi là hệ thống chủ, ta tin tưởng ngươi có thể đi tính toán số liệu rõ ràng."
[ Tôi...Cô có chứng cứ không? Chứng cứ việc này là do tôi? Túc chủ à, làm người đôi khi phải biết cúi đầu nhận sai trước. Có thế cô mới trở thành một con cá tốt được. ] Lấy lại tư thái đạm nhiên, hệ thống chủ buông lời cãi lại.
"Chứng cứ thì ta không có, nhưng nhân chứng sống thì ta có đấy." Nở nụ cười vô cùng lẳng lơ, Thánh Âm nghếch mặt về hướng nhà tắm, hệ thống chủ cũng hướng đầu nhìn theo. Sau đấy nó bèn câm nín...Mèo đen...Sao con mèo này lại ở đây?
Hệ thống chủ thực sự không thể cãi lại được nữa.
"Ngươi nghĩ xem, trong vụ kiện này ai sẽ thắng đây?
[ Cô thắng...Nói đi, cô muốn tôi làm gì? ] Con cá ngu xuẩn kia! Cứ ngồi đấy mà huênh hoang đắc thắng đi! Đợi sang thế giới sau, nó dằn mặt chết mẹ cô!
"Ngươi dịch chuyển ta sang mốc thời gian một năm bốn tháng sau đi. Thời điểm lý tưởng nhất chính là khi ấy. Nội trong vài tháng cuối, ta sẽ lật đổ được hắn."
[ Ai cho túc chủ tự tin đó?] Nghe thấy lời đề nghị quá đáng này của cô, hệ thống chủ không có vội đáp lời mà chỉ cười khẩy cà khịa lại tiểu yêu tinh.
"Ngươi có làm được không?"
[ Được. ] Làm thì tất nhiên là nó làm được rồi. Nhưng sự rủi ro ẩn sâu trong đó là gì, nó không thèm cảnh cáo cô đâu.
Cho cô đi ngủm nè.
Bản hệ thống vác chảo chiên không dầu ra nấu cá rán.
[ Xác định dịch chuyển thời không. ]
________________________________
Dạo này mải cầy penthouse nên lười viết truyện quớ:>>>>
Quay người chạy lại vào nhà tắm, căng mắt nhìn khắp nơi bốn mặt tường. Khi trông thấy được camera mini ẩn náu dưới bình nóng lạnh, con cá mém xíu nữa không nhịn được mà giơ tay đập nát bồn rửa mặt....
Nhanh nhẹn dùng thứ gì đấy để có thể che đi mắt camera ẩn, Thánh Âm cười gằn một tiếng...
Kình Viễn! Chó điên này tính nhốt cô thì thôi, anh ta lại còn không thèm chừa lại chút không gian riêng tư cuối cùng cho cô nữa hả?
Aishhhh....Chết tiệt! Muốn đánh người quá!
Không được, trong trường hợp này thì phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!
Trở về phòng ngủ, nhàm chán thả mình trên tấm nệm êm, nhìn chằm chằm lên trần nhà với hoa văn điêu khắc tinh tế, song trong đầu tiểu yêu tinh lại đang âm thầm gọi hồn hệ thống chủ: "Hệ thống chủ, chúng ta trò chuyện chút đi."
Vào giờ phút này, Thánh Âm đã quyết định một điều...Một điều liên quan đến sự sống còn của cô.
Mặc kệ Kình Viễn sung sướng, đau khổ, điên rồ ra sao đi... Lúc giờ mạng sống của mình mới là quan trọng nhất.
[ Giờ cô còn có tâm trạng đi hàn huyên với tôi? ] Hệ thống chủ ngoi lên và câu đầu tiên nó quăng ra cho túc chủ nhà mình nghe thật ngứa đòn làm sao!
Thánh Âm đương nhiên không thèm quan tâm tới cái giọng điệu nhiễm mùi trơ tráo của nó. Cô chỉ sợ, tí nữa e là con mẻ hệ thống sẽ không thể nhịn được mà khóc mất thôi. Điều chỉnh lại xích sắt trói buộc cơ thể sao không cho nó quá vướng víu, tiểu yêu tinh chống tay, nhàn nhạt nói: "Nhớ ngươi lắm ta mới gọi ngươi đấy nha. Dẫu gì chúng ta cũng là cộng sự mà, phải không?"
[... ] Có mùi âm mưu thoang thoảng đâu đây: [ Túc chủ muốn tôi làm gì sao? ]
"Không phải ta muốn ngươi làm. Nói đúng hơn thì, ngươi bắt buộc phải làm theo ý ta." Thánh Âm tự tin vỗ ngực, học theo giọng điệu nhiễm mùi trơ tráo của hệ thống chủ để đáp lại nó.
[ Cô đang uy hiếp tôi? ]
"Ngươi thấy thế nào thì nó chính là thế ấy." Trả lời bâng quơ quá, cứ lập lờ nước đôi thế này thiệt chẳng có tâm gì cả. Nhưng con cá thích thế đấy!
[ Túc chủ... ] Âm điệu nói của hệ thống chủ bỗng dưng trở nên giảm nhiệt độ mãnh liệt, trở thành máy móc vô tình: [ Gan cô càng ngày càng to đấy! ]
Biết rõ con mẻ hệ thống chủ sắp sửa nổi trận lôi đình, tâm can bé nhỏ của Thánh Âm cảm thấy có chút sợ hãi mà nhảy dựng lên. Nhưng ngoài mặt cô ấy phải cố tỏ vẻ ra thật tự nhiên, tỏ ra thật cool ngầu các kiểu mà hất tóc: "Hệ thống chủ, lỗi sai của ngươi càng ngày càng nhiều. Ngươi nói xem...nếu như ta viết đơn kiện cáo lên phía Thủy thần, liệu ngươi có được làm chức vụ này nữa không đây ta?"
[ Hả....cô...] Hệ thống chủ khó tin: [ Nhận sự giúp đỡ của tôi mà còn ra vẻ lật lọng vậy sao? ]
"Không phải là do ta lật lọng..." Thánh Âm nhún nhún vai, ra vẻ quân tử đúng đắn đáp lại: "Ta nhận sự giúp đỡ của ngươi tại vì do ngươi lỡ tay để cho quỷ sát nhân lưu lại kí ức tiền kiếp. Song, mọi việc có thể nghiêm trọng hơn ta nghĩ." Ngồi thẳng lưng dậy, cô ấy nhanh nhảu phân tích: "Việc quỷ sát nhân lưu lại kí ức giúp hắn có thể phá vỡ quy tắc thời không hay không ta không rõ. Nhưng ta nghĩ 80% lỗi là do ngươi, mọi chuyện mới rơi vào tình thế này. Nếu như ngươi xoá sạch hoàn toàn kí ức tiền kiếp của hắn, ngươi nghĩ coi. Liệu hắn có đủ năng lực bẻ gãy quy tắc thời không không? Ngươi là hệ thống chủ, ta tin tưởng ngươi có thể đi tính toán số liệu rõ ràng."
[ Tôi...Cô có chứng cứ không? Chứng cứ việc này là do tôi? Túc chủ à, làm người đôi khi phải biết cúi đầu nhận sai trước. Có thế cô mới trở thành một con cá tốt được. ] Lấy lại tư thái đạm nhiên, hệ thống chủ buông lời cãi lại.
"Chứng cứ thì ta không có, nhưng nhân chứng sống thì ta có đấy." Nở nụ cười vô cùng lẳng lơ, Thánh Âm nghếch mặt về hướng nhà tắm, hệ thống chủ cũng hướng đầu nhìn theo. Sau đấy nó bèn câm nín...Mèo đen...Sao con mèo này lại ở đây?
Hệ thống chủ thực sự không thể cãi lại được nữa.
"Ngươi nghĩ xem, trong vụ kiện này ai sẽ thắng đây?
[ Cô thắng...Nói đi, cô muốn tôi làm gì? ] Con cá ngu xuẩn kia! Cứ ngồi đấy mà huênh hoang đắc thắng đi! Đợi sang thế giới sau, nó dằn mặt chết mẹ cô!
"Ngươi dịch chuyển ta sang mốc thời gian một năm bốn tháng sau đi. Thời điểm lý tưởng nhất chính là khi ấy. Nội trong vài tháng cuối, ta sẽ lật đổ được hắn."
[ Ai cho túc chủ tự tin đó?] Nghe thấy lời đề nghị quá đáng này của cô, hệ thống chủ không có vội đáp lời mà chỉ cười khẩy cà khịa lại tiểu yêu tinh.
"Ngươi có làm được không?"
[ Được. ] Làm thì tất nhiên là nó làm được rồi. Nhưng sự rủi ro ẩn sâu trong đó là gì, nó không thèm cảnh cáo cô đâu.
Cho cô đi ngủm nè.
Bản hệ thống vác chảo chiên không dầu ra nấu cá rán.
[ Xác định dịch chuyển thời không. ]
________________________________
Dạo này mải cầy penthouse nên lười viết truyện quớ:>>>>
Bình luận facebook