-
Chương 134: Nhật ký làm bé đường của hải yêu 38
Hai năm sau, tại vùng biển xanh của Florida, Hoa Kỳ.
Màn đêm u tối, sóng biển đánh rì rào rì rào. Ánh trăng sáng vời vợi chiếu rọi mặt nước biển, tạo nên một dải lấp lánh mơ hồ ở giữa lòng nước đen sâu thẳm. Hai giờ chiều nay là khung giờ thích hợp để cắt ruy băng khai trương con tàu Árym - được mệnh danh là toà cung điện di động nơi biển cả.
Ra khơi liên tiếp một tuần với số lượng khách tham dự đông đảo lên đến hơn nghìn người, những người nằm trong top giới thượng lưu đều vồ vập tranh nhau mua bằng được tấm vé lên tàu hòng thể hiện đẳng cấp của mình. Árym đi trên biển giờ đã quá sáu tiếng đồng hồ, âm thanh bản hoà tấu du dương với giọng ca của ca sĩ opera từ tầng thanh nhạc vang vọng khắp nơi cung điện Árym. Giữa cảnh biển đêm thơ mộng não lòng người vậy, nghe được tiếng ca opera cao vút thánh thót này...cảm giác quả thật thư thái khôn cùng.
Lắc lắc ly sâm panh đỏ trong tay, chống nửa người lên lan can con tàu, Thánh Âm buồn bã ngước mắt hướng ra xa. Đôi đồng tử xinh đẹp cuốn hút như chìm vào khoảng không vô định, lông mi dài trắng muốt khẽ khàng rung động...
Cô ấy buông tay, ly rượu sâm panh liền rơi thẳng xuống mặt biển, vang lên tiếng tõm nhè nhẹ rồi lặn mất.
Gió thổi, làn tóc trắng dài tung bay phất phơ trong gió, hoà cùng màu lam nhạt của bộ váy. Trông cô ấy xinh đẹp huyền bí tựa như nữ thần Đại Dương giáng lâm, mang theo vạn ánh trăng cùng vì sao nơi biển cả.
Tiếng ca của buổi hoà tấu đã kết thúc.
Quay lưng lại bên lan can, tầm mắt Thánh Âm đảo loạn, nhìn khắp nơi vị trí xung quanh mình. Một hồi sau cô ấy mới chịu thu hồi tia nhìn về, nhanh tay xách váy đạp giày cao gót, quay trở vào đại sảnh.
Kì quái, ban nãy cô có cảm tưởng như thể ai đấy đang nhìn mình vậy...
Ánh mắt khá quen thuộc... song cũng khá khó để nhớ ra là ai...?
...
"*Maris! Ôi trời ạ! Tôi tìm cô từ nãy giờ, bộ cô vừa trốn đi đâu thế*?" Chân mới chỉ đứng trên đại sảnh vắng người chưa được năm phút, sau lưng Thánh Âm liền có tiếng người quở trách, người đàn ông mặc áo vest đuôi tôm đỏ đi tới. Thân hình gã tuy dong dỏng cao song nhìn vào thoạt có cảm giác hơi mềm mại, nữ tính. Mái tóc xoăn vàng dài đượch buộc thấp lộ rõ gò má cao sắc sảo. Gã ta nghiêng người, vỗ vỗ vai con cá.
Nghiêng mình né tránh cú vỗ vai của gã trai này, Thánh Âm đưa tay vuốt nhẹ tóc mai, mỉm cười: "*Trong kia náo nhiệt đông người quá, tôi thích không gian yên tĩnh hơn*."
"*Ok ok, nhưng giờ gần chín giờ tối rồi. Buổi đấu giá sắp bắt đầu. Không phải cô bảo tôi phải báo với cô khi buổi đấu giá mở ra à*?" Javis quay người, đi về phía thang máy. Vạt áo đuôi tôm dài lắc lắc theo từng bước đi thong dong của gã. Thánh Âm nhún vai, cũng nhấc chân chạy theo gã vào thang máy.
Buổi đấu giá diễn ra ở tầng bốn...Và mục đích của tiểu yêu tinh khi tới tham dự buổi đấu giá này là vì Hope...
"*Đấu giá ở tầng bốn mà nhỉ*?" Đi vào khoang thang máy, thấy ngón tay Javis ấn lên tầng năm, Thánh Âm khó hiểu hỏi gã.
Đổi lại, Javis quăng cho cô một cái nhìn thiệt bễ nghễ, kiêu ngạo: "*Maris*, *cấp bậc thân phận của chúng ta ở mức nào chứ? Sao có thể ngồi chung với đám người tầm thường ở tầng bốn được. Chỉ có tầng năm mới hợp với chúng ta thôi*."
Thánh Âm: "..." Thật là mẹ nó to mồm.
...
Tầng năm với tầng bốn khác nhau ở chỗ nào, cô ấy đương nhiên cũng chẳng buồn quan tâm. Ngồi vào ghế V.I.P, chỉnh sửa lại vạt váy, Thánh Âm nhàm chán dựa đầu vào ghế ngồi. Yên lặng làm bù nhìn chờ đến lúc vật phẩm đấu giá mình cần được gọi tên...
Ngồi im trên ghế một hồi, nội tâm bèn cảm thấy có chút khó chịu. Con cá vươn tay, hỏi nhỏ gã đàn ông Javis đang ngồi cạnh mình: "*Anh có cảm giác gì lạ không*?"
"*Cảm giác lạ là cảm giác gì lạ*?"
"*Tôi*..." Nhìn quanh khán đài đông người, giọng điệu Thánh Âm nhuốm chút quái gở: "Có cảm giác như thể đang bị ai nhìn lén vậy..."
"*Tôi nghĩ Maris đang mắc chứng hoang tưởng bị hại*."
"..."
...
Khiến cho con cá thất vọng rồi.
Cả bữa đấu giá, cô chẳng thấy bóng dáng viên kim cương Hope đâu cả.
Có cổ vật, có tranh vẽ, có cái bình, đáng sợ hơn cả là còn đấu giá cả nô lệ... Toàn những thứ đâu đâu không hà, thật sự là quá mức tốn thời gian.
Khi buổi đấu giá kết thúc, dời khỏi khán phòng, mặt Thánh Âm dài y cái bơm. Trên trán cô viết rõ mấy chữ to đùng "Bà đây phi thường bất mãn."
Javis mua được vài vật phẩm đấu giá đắt tiền. Hứng chí nhanh chóng đi thanh toán rồi ôm chúng ném cho thuộc hạ. Bắt gặp cái mặt ngựa đầy hờn dỗi của Maris, gã khó hiểu: "*Gì đấy Maris, cô bày bản mặt này ra cho ai xem hở*?"
"*Không phải anh bảo Hope sẽ được đấu giá sao? Tôi chờ mãi mà chẳng thấy nó đâu cả*."
"*Hả, cô muốn mua Hope? Thế thì không phải ở đây rồi. Hope là siêu phẩm kim cương hồng mà. Trị giá có thể lên đến (*)nghìn tỷ USD đấy. Nó sắp được đấu giá ở tầng mười cơ. Chủ sở hữu Hope bấy giờ chính là một nhà văn thất thế. Ông ta đem Hope cho Viện nghiên cứu định giá và đem đi bán cho đám thượng lưu trên tầng*."
(*) Đứa nào cãi trẫm đây là giá này không đúng mời lên gg sreach coi kim cương hồng có trị giá là bao nhiêu nha. Đừng có nhảy xuống bình luận lải nhải chê này chê nọ, thù dai khó quên lắm. =)))))
Con cá không thèm quan tâm Javis đang lải nhải cái quần què gì, bực bội túm lấy cổ áo của gã, cô trợn mắt: "*Giờ anh có lên tầng mười không*?"
"*Tí tôi mới lên. Cô gấp gáp chi vậy*?" Javis có chút bối rối: "*Cô đã quên mất chúng ta tới đây để gặp ai rồi à*?"
"*Anh biết thừa trí nhớ tôi không tốt mà*." Não cá sao có thể nhớ dai được.
Màn đêm u tối, sóng biển đánh rì rào rì rào. Ánh trăng sáng vời vợi chiếu rọi mặt nước biển, tạo nên một dải lấp lánh mơ hồ ở giữa lòng nước đen sâu thẳm. Hai giờ chiều nay là khung giờ thích hợp để cắt ruy băng khai trương con tàu Árym - được mệnh danh là toà cung điện di động nơi biển cả.
Ra khơi liên tiếp một tuần với số lượng khách tham dự đông đảo lên đến hơn nghìn người, những người nằm trong top giới thượng lưu đều vồ vập tranh nhau mua bằng được tấm vé lên tàu hòng thể hiện đẳng cấp của mình. Árym đi trên biển giờ đã quá sáu tiếng đồng hồ, âm thanh bản hoà tấu du dương với giọng ca của ca sĩ opera từ tầng thanh nhạc vang vọng khắp nơi cung điện Árym. Giữa cảnh biển đêm thơ mộng não lòng người vậy, nghe được tiếng ca opera cao vút thánh thót này...cảm giác quả thật thư thái khôn cùng.
Lắc lắc ly sâm panh đỏ trong tay, chống nửa người lên lan can con tàu, Thánh Âm buồn bã ngước mắt hướng ra xa. Đôi đồng tử xinh đẹp cuốn hút như chìm vào khoảng không vô định, lông mi dài trắng muốt khẽ khàng rung động...
Cô ấy buông tay, ly rượu sâm panh liền rơi thẳng xuống mặt biển, vang lên tiếng tõm nhè nhẹ rồi lặn mất.
Gió thổi, làn tóc trắng dài tung bay phất phơ trong gió, hoà cùng màu lam nhạt của bộ váy. Trông cô ấy xinh đẹp huyền bí tựa như nữ thần Đại Dương giáng lâm, mang theo vạn ánh trăng cùng vì sao nơi biển cả.
Tiếng ca của buổi hoà tấu đã kết thúc.
Quay lưng lại bên lan can, tầm mắt Thánh Âm đảo loạn, nhìn khắp nơi vị trí xung quanh mình. Một hồi sau cô ấy mới chịu thu hồi tia nhìn về, nhanh tay xách váy đạp giày cao gót, quay trở vào đại sảnh.
Kì quái, ban nãy cô có cảm tưởng như thể ai đấy đang nhìn mình vậy...
Ánh mắt khá quen thuộc... song cũng khá khó để nhớ ra là ai...?
...
"*Maris! Ôi trời ạ! Tôi tìm cô từ nãy giờ, bộ cô vừa trốn đi đâu thế*?" Chân mới chỉ đứng trên đại sảnh vắng người chưa được năm phút, sau lưng Thánh Âm liền có tiếng người quở trách, người đàn ông mặc áo vest đuôi tôm đỏ đi tới. Thân hình gã tuy dong dỏng cao song nhìn vào thoạt có cảm giác hơi mềm mại, nữ tính. Mái tóc xoăn vàng dài đượch buộc thấp lộ rõ gò má cao sắc sảo. Gã ta nghiêng người, vỗ vỗ vai con cá.
Nghiêng mình né tránh cú vỗ vai của gã trai này, Thánh Âm đưa tay vuốt nhẹ tóc mai, mỉm cười: "*Trong kia náo nhiệt đông người quá, tôi thích không gian yên tĩnh hơn*."
"*Ok ok, nhưng giờ gần chín giờ tối rồi. Buổi đấu giá sắp bắt đầu. Không phải cô bảo tôi phải báo với cô khi buổi đấu giá mở ra à*?" Javis quay người, đi về phía thang máy. Vạt áo đuôi tôm dài lắc lắc theo từng bước đi thong dong của gã. Thánh Âm nhún vai, cũng nhấc chân chạy theo gã vào thang máy.
Buổi đấu giá diễn ra ở tầng bốn...Và mục đích của tiểu yêu tinh khi tới tham dự buổi đấu giá này là vì Hope...
"*Đấu giá ở tầng bốn mà nhỉ*?" Đi vào khoang thang máy, thấy ngón tay Javis ấn lên tầng năm, Thánh Âm khó hiểu hỏi gã.
Đổi lại, Javis quăng cho cô một cái nhìn thiệt bễ nghễ, kiêu ngạo: "*Maris*, *cấp bậc thân phận của chúng ta ở mức nào chứ? Sao có thể ngồi chung với đám người tầm thường ở tầng bốn được. Chỉ có tầng năm mới hợp với chúng ta thôi*."
Thánh Âm: "..." Thật là mẹ nó to mồm.
...
Tầng năm với tầng bốn khác nhau ở chỗ nào, cô ấy đương nhiên cũng chẳng buồn quan tâm. Ngồi vào ghế V.I.P, chỉnh sửa lại vạt váy, Thánh Âm nhàm chán dựa đầu vào ghế ngồi. Yên lặng làm bù nhìn chờ đến lúc vật phẩm đấu giá mình cần được gọi tên...
Ngồi im trên ghế một hồi, nội tâm bèn cảm thấy có chút khó chịu. Con cá vươn tay, hỏi nhỏ gã đàn ông Javis đang ngồi cạnh mình: "*Anh có cảm giác gì lạ không*?"
"*Cảm giác lạ là cảm giác gì lạ*?"
"*Tôi*..." Nhìn quanh khán đài đông người, giọng điệu Thánh Âm nhuốm chút quái gở: "Có cảm giác như thể đang bị ai nhìn lén vậy..."
"*Tôi nghĩ Maris đang mắc chứng hoang tưởng bị hại*."
"..."
...
Khiến cho con cá thất vọng rồi.
Cả bữa đấu giá, cô chẳng thấy bóng dáng viên kim cương Hope đâu cả.
Có cổ vật, có tranh vẽ, có cái bình, đáng sợ hơn cả là còn đấu giá cả nô lệ... Toàn những thứ đâu đâu không hà, thật sự là quá mức tốn thời gian.
Khi buổi đấu giá kết thúc, dời khỏi khán phòng, mặt Thánh Âm dài y cái bơm. Trên trán cô viết rõ mấy chữ to đùng "Bà đây phi thường bất mãn."
Javis mua được vài vật phẩm đấu giá đắt tiền. Hứng chí nhanh chóng đi thanh toán rồi ôm chúng ném cho thuộc hạ. Bắt gặp cái mặt ngựa đầy hờn dỗi của Maris, gã khó hiểu: "*Gì đấy Maris, cô bày bản mặt này ra cho ai xem hở*?"
"*Không phải anh bảo Hope sẽ được đấu giá sao? Tôi chờ mãi mà chẳng thấy nó đâu cả*."
"*Hả, cô muốn mua Hope? Thế thì không phải ở đây rồi. Hope là siêu phẩm kim cương hồng mà. Trị giá có thể lên đến (*)nghìn tỷ USD đấy. Nó sắp được đấu giá ở tầng mười cơ. Chủ sở hữu Hope bấy giờ chính là một nhà văn thất thế. Ông ta đem Hope cho Viện nghiên cứu định giá và đem đi bán cho đám thượng lưu trên tầng*."
(*) Đứa nào cãi trẫm đây là giá này không đúng mời lên gg sreach coi kim cương hồng có trị giá là bao nhiêu nha. Đừng có nhảy xuống bình luận lải nhải chê này chê nọ, thù dai khó quên lắm. =)))))
Con cá không thèm quan tâm Javis đang lải nhải cái quần què gì, bực bội túm lấy cổ áo của gã, cô trợn mắt: "*Giờ anh có lên tầng mười không*?"
"*Tí tôi mới lên. Cô gấp gáp chi vậy*?" Javis có chút bối rối: "*Cô đã quên mất chúng ta tới đây để gặp ai rồi à*?"
"*Anh biết thừa trí nhớ tôi không tốt mà*." Não cá sao có thể nhớ dai được.
Bình luận facebook