-
Chương 70: Hoàng hậu hồng hạnh xuất tường 16
Buổi tối tại phủ Yến quận vương...
Lão tổng quản đứng một bên hành lang, ra hiệu cho đám người hầu cẩn thận bưng từng rương gỗ đựng bảo vật vào. Ông ta giơ tay vuốt ngực mấy cái, thở phì phò vì mệt mỏi. Đã qua hai canh giờ rồi, đây có lẽ là rương báu cuối cùng từ hoàng cung gửi đến đi.
Rương báu cuối cùng được cất đi thành công, đám người hầu cùng lão tổng quản bước chân ra khỏi phòng ngân khố. Quỳ xuống phúc thân, và đại tổng quản mở miệng trước: "Quận vương, ngân khố chúng nô tài đều sắp xếp xong rồi."
Yến Đà Lôi khẽ gật đầu, sau đó phất tay vài cái. Làm quản gia cho phủ ngài ấy đã lâu, lão tổng quản đương nhiên hiểu rằng đây là quận vương nhà ông đang đuổi người, liền rất thức thời đưa đám người hầu cắp đít dời đi.
Khoá xong cửa phòng ngân khố, Yến Đà Lôi mới trở về nội thất nằm ngủ. Chàng đã thay ra bộ Nguyệt bào mặc trong cung yến, treo nó ở giá đỡ. Trên người khoác độc nhất bộ trung y màu trắng. Gối đầu trên nhung chẩm, Yến Đà Lôi dí chiếc túi thơm nhỏ màu đỏ vào mặt mình, tham lam hít hà...
Đây là một chiếc túi thơm thêu sắc đỏ chim phượng hoàng. Là vật dụng duy nhất mà chàng ta may mắn cướp được từ Thánh Âm. Tuy mùi hương từ cái túi này không thể so sánh được với người thật, nhưng có còn hơn không. Dẫu gì nó cũng là đồ đã nhuốm mùi thơm cơ thể nàng...
Tự dưng cảm thấy ghen tị với cái túi thơm này...
Yến Đà Lôi vẫn chưa có tắt nến đi ngủ, mà cứ nắm chặt chiếc túi thơm nhỏ trong tay. Tầm mắt si ngốc của chàng ta lại hướng đến bức hoạ nữ nhân treo trên mặt tường bên cạnh giường. Nữ nhân trong tranh phi thường xinh đẹp, một vẻ đẹp thanh vận tuyệt trần. Tư thế múa của nàng ấy qua bức họa được khắc hoạ vô cùng dẻo dai, mềm mại.Sóng mắt đa tình hút hồn người khác. Từng sợi tóc lớt phớt qua gò má hoàn mỹ, đôi lông mi cong cong như cánh bướm run rẩy. Cần cổ cao ngẩng lên để lộ ra xương quai xanh đẹp kiêu sa, ngạo nghễ. Dây áo quây ngực chèn ép đôi gò bồng đảo hút hồn kia. Chỉ mặc có mỗi bộ hồng y đơn giản, thế mà trông nàng y hệt tiểu yêu tinh bước ra từ các câu chuyện dân gian. Thành công câu mất tâm hồn của chàng...
Khi đó, chàng hai mươi ba tuổi, đến nơi đất Giang Nam sông nước chiêm ngưỡng cảnh đẹp. Lại vô tình chứng kiến được điệu múa Nghê Thường Vũ Y nọ của người ấy, từ đó mặc định nàng sẽ vĩnh viễn thuộc về mình...
So với Giang Nam, nàng mới là cảnh tượng đẹp nhất trong lòng chàng.
Mạc Đà Lôi trẻ tuổi chưa phải là Yến quận vương. Chưa có cẩm tú tiền đồ, chưa có phủ lớn dựng tại kinh đô, cũng chưa có nhiều người coi trọng chàng đến vậy. Ngoại trừ cái danh Tân Trạng Nguyên kia ra, chàng chẳng có gì cả. ( Bố đấm chết mẹ m giờ, thế còn kêu không có gì?).
Nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm. Năm xưa nếu mà nghe thấy câu này thì Yến Đà Lôi quả thật sẽ khịt mũi khinh thường. Cho đến khi mà mình trở thành nạn nhân của tiếng sét ái tình, chàng mới hiểu...
Tìm hiểu một chút quanh đất Giang Nam, hoá ra cô nương này chính là đệ nhất hoa khôi của lầu xanh. Và đây cũng là màn biểu diễn đầu tiên của nàng ấy ra mắt công chúng. Mạc Đà Lôi nghe vậy vừa chua xót vừa hưng phấn. Chua xót vì nàng tuổi còn nhỏ vậy, thân là nữ nhân mà phải cố làm trò vui cho người khác. Hưng phấn là vì, chàng đã có cơ hội biến nàng ấy thành của mình...
Nhưng không...
Sau bao nỗ lực, nàng ấy vẫn không phải là của chàng...
Chỉ trách bản thân mình không đủ quyền lực.
Yêu bằng mắt đúng là cách yêu ngu xuẩn, tầm thường. Mạc Đà Lôi đã cố gắng an ủi bản thân rằng mình sẽ sớm quên đi nàng ấy. Là chàng quá tự tin, sau đó bị ông trời vả cho lật mặt. Trải qua bao nhiêu năm, gặp qua bao mỹ nhân, lập ra bao công danh, cũng không bằng giây phút ấy chứng kiến điệu múa của người ở trên Liên Đài Giang Nam...
Chàng nhớ nàng...Nhớ đến mức giờ đã sắp ba mươi tuổi mà vẫn không dung nổi bất cứ nữ nhân nào bên người mà không phải là nàng...
Tình cảm khó nói ra...Sẽ càng khó khăn hơn khi nàng là Hoàng hậu...
Đêm đen mộng mị, người đàn ông ngồi dựa đầu vào thành giường gỗ. Tầm mắt đói khát dán chặt lên bức hoạ điệu múa của mỹ nhân Tay đặt chiếc túi thơm lên lồng ngực, ngay cạnh nơi mà trái tim đang đập bùm bà là bùm. Chàng nhắm tịt mắt, cố gắng tưởng tượng đến viễn cảnh thật dâm mỹ, đặt nàng ấy dưới thân tha hồ chà đạp. Nghe được tiếng rên cầu hoan khóc lóc thảm thiết xin tha...Hơi thở của Yến Đà Lôi dần trở nên thô suyễn, đôi con ngươi đen ngòm như phủ lên một lớp sương. Bàn tay phải của chàng nắm người em trai dưới thân mà chuyển động cực nhanh. Tự phóng thích ham muốn cực đoan trong tay mình đầy vui sướng...
Hoá ra chỉ mỗi túi thơm của nàng thôi, cũng khiến chàng điên cuồng mức vậy.
Đến tận sáng canh ba, nến ở phòng ngủ của Yến quận vương mới tắt...
________________________________________
< **Góc tuổi tác**>
Thánh Âm sắp mười chín tuổi còn Đà Lôi hai bảy ròi nhá ????????????**
Lão tổng quản đứng một bên hành lang, ra hiệu cho đám người hầu cẩn thận bưng từng rương gỗ đựng bảo vật vào. Ông ta giơ tay vuốt ngực mấy cái, thở phì phò vì mệt mỏi. Đã qua hai canh giờ rồi, đây có lẽ là rương báu cuối cùng từ hoàng cung gửi đến đi.
Rương báu cuối cùng được cất đi thành công, đám người hầu cùng lão tổng quản bước chân ra khỏi phòng ngân khố. Quỳ xuống phúc thân, và đại tổng quản mở miệng trước: "Quận vương, ngân khố chúng nô tài đều sắp xếp xong rồi."
Yến Đà Lôi khẽ gật đầu, sau đó phất tay vài cái. Làm quản gia cho phủ ngài ấy đã lâu, lão tổng quản đương nhiên hiểu rằng đây là quận vương nhà ông đang đuổi người, liền rất thức thời đưa đám người hầu cắp đít dời đi.
Khoá xong cửa phòng ngân khố, Yến Đà Lôi mới trở về nội thất nằm ngủ. Chàng đã thay ra bộ Nguyệt bào mặc trong cung yến, treo nó ở giá đỡ. Trên người khoác độc nhất bộ trung y màu trắng. Gối đầu trên nhung chẩm, Yến Đà Lôi dí chiếc túi thơm nhỏ màu đỏ vào mặt mình, tham lam hít hà...
Đây là một chiếc túi thơm thêu sắc đỏ chim phượng hoàng. Là vật dụng duy nhất mà chàng ta may mắn cướp được từ Thánh Âm. Tuy mùi hương từ cái túi này không thể so sánh được với người thật, nhưng có còn hơn không. Dẫu gì nó cũng là đồ đã nhuốm mùi thơm cơ thể nàng...
Tự dưng cảm thấy ghen tị với cái túi thơm này...
Yến Đà Lôi vẫn chưa có tắt nến đi ngủ, mà cứ nắm chặt chiếc túi thơm nhỏ trong tay. Tầm mắt si ngốc của chàng ta lại hướng đến bức hoạ nữ nhân treo trên mặt tường bên cạnh giường. Nữ nhân trong tranh phi thường xinh đẹp, một vẻ đẹp thanh vận tuyệt trần. Tư thế múa của nàng ấy qua bức họa được khắc hoạ vô cùng dẻo dai, mềm mại.Sóng mắt đa tình hút hồn người khác. Từng sợi tóc lớt phớt qua gò má hoàn mỹ, đôi lông mi cong cong như cánh bướm run rẩy. Cần cổ cao ngẩng lên để lộ ra xương quai xanh đẹp kiêu sa, ngạo nghễ. Dây áo quây ngực chèn ép đôi gò bồng đảo hút hồn kia. Chỉ mặc có mỗi bộ hồng y đơn giản, thế mà trông nàng y hệt tiểu yêu tinh bước ra từ các câu chuyện dân gian. Thành công câu mất tâm hồn của chàng...
Khi đó, chàng hai mươi ba tuổi, đến nơi đất Giang Nam sông nước chiêm ngưỡng cảnh đẹp. Lại vô tình chứng kiến được điệu múa Nghê Thường Vũ Y nọ của người ấy, từ đó mặc định nàng sẽ vĩnh viễn thuộc về mình...
So với Giang Nam, nàng mới là cảnh tượng đẹp nhất trong lòng chàng.
Mạc Đà Lôi trẻ tuổi chưa phải là Yến quận vương. Chưa có cẩm tú tiền đồ, chưa có phủ lớn dựng tại kinh đô, cũng chưa có nhiều người coi trọng chàng đến vậy. Ngoại trừ cái danh Tân Trạng Nguyên kia ra, chàng chẳng có gì cả. ( Bố đấm chết mẹ m giờ, thế còn kêu không có gì?).
Nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm. Năm xưa nếu mà nghe thấy câu này thì Yến Đà Lôi quả thật sẽ khịt mũi khinh thường. Cho đến khi mà mình trở thành nạn nhân của tiếng sét ái tình, chàng mới hiểu...
Tìm hiểu một chút quanh đất Giang Nam, hoá ra cô nương này chính là đệ nhất hoa khôi của lầu xanh. Và đây cũng là màn biểu diễn đầu tiên của nàng ấy ra mắt công chúng. Mạc Đà Lôi nghe vậy vừa chua xót vừa hưng phấn. Chua xót vì nàng tuổi còn nhỏ vậy, thân là nữ nhân mà phải cố làm trò vui cho người khác. Hưng phấn là vì, chàng đã có cơ hội biến nàng ấy thành của mình...
Nhưng không...
Sau bao nỗ lực, nàng ấy vẫn không phải là của chàng...
Chỉ trách bản thân mình không đủ quyền lực.
Yêu bằng mắt đúng là cách yêu ngu xuẩn, tầm thường. Mạc Đà Lôi đã cố gắng an ủi bản thân rằng mình sẽ sớm quên đi nàng ấy. Là chàng quá tự tin, sau đó bị ông trời vả cho lật mặt. Trải qua bao nhiêu năm, gặp qua bao mỹ nhân, lập ra bao công danh, cũng không bằng giây phút ấy chứng kiến điệu múa của người ở trên Liên Đài Giang Nam...
Chàng nhớ nàng...Nhớ đến mức giờ đã sắp ba mươi tuổi mà vẫn không dung nổi bất cứ nữ nhân nào bên người mà không phải là nàng...
Tình cảm khó nói ra...Sẽ càng khó khăn hơn khi nàng là Hoàng hậu...
Đêm đen mộng mị, người đàn ông ngồi dựa đầu vào thành giường gỗ. Tầm mắt đói khát dán chặt lên bức hoạ điệu múa của mỹ nhân Tay đặt chiếc túi thơm lên lồng ngực, ngay cạnh nơi mà trái tim đang đập bùm bà là bùm. Chàng nhắm tịt mắt, cố gắng tưởng tượng đến viễn cảnh thật dâm mỹ, đặt nàng ấy dưới thân tha hồ chà đạp. Nghe được tiếng rên cầu hoan khóc lóc thảm thiết xin tha...Hơi thở của Yến Đà Lôi dần trở nên thô suyễn, đôi con ngươi đen ngòm như phủ lên một lớp sương. Bàn tay phải của chàng nắm người em trai dưới thân mà chuyển động cực nhanh. Tự phóng thích ham muốn cực đoan trong tay mình đầy vui sướng...
Hoá ra chỉ mỗi túi thơm của nàng thôi, cũng khiến chàng điên cuồng mức vậy.
Đến tận sáng canh ba, nến ở phòng ngủ của Yến quận vương mới tắt...
________________________________________
< **Góc tuổi tác**>
Thánh Âm sắp mười chín tuổi còn Đà Lôi hai bảy ròi nhá ????????????**
Bình luận facebook