Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Trịnh Gia Gia không nói về đề tài ‘muốn ngủ hay không ngủ với nam thần’ lâu lắm. Đối với cô ấy, có thể ngủ với Từ Diệc Dương là chuyện mơ mộng không thực tế.
“Kiều Kiều, mình nói cho cậu biết. Không phải đàn ông nào cũng thích thể loại trà xanh. Loại người như Lục Đình cùng lắm cũng chỉ lừa được vài tên trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm.”
Kiều Hội hơi nâng chiếc cằm thanh tú, mái tóc sau gáy theo đó mà xõa tung như mảnh tơ lụa hảo hạng, “Cậu nghĩ có người đàn ông cưỡng lại được sức hút của trà xanh à?” Cô không dám để Lục Đình biết mình đã kết hôn, càng không dám để Lục Đình biết đối tượng kết hôn của mình là ai.
Cô sợ Lục Đình quyến rũ được Từ Diệc Dương.
Từ lúc bắt đầu có cảm xúc với người khác giới, yêu cầu đối với đối tượng hẹn hò của cô không cao.
Trước hai mốt tuổi, Kiều Hội từng tưởng tượng về tương lai hôn nhân của mình. Cô suy nghĩ, chồng tương lai của mình sẽ như thế nào. Người đó không cần quá đẹp trai hay cao ráo nhưng người đó phải đem lại cho cô cảm giác an toàn.
Nếu có bản tính lăng nhăng, cô tuyệt đối không tha thứ cho nên hai mối tình trước đều kết thúc chóng vánh.
Mà trong suy nghĩ từ trước tới giờ, cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ kết hôn với Từ Diệc Dương bởi anh chính là thần tượng cô hâm mộ nhiều năm. Ước mơ kết hôn với thần tượng không thực tế và quá xa vời. Ngay cả bây giờ, khi đã trở thành Từ phu nhân trong lòng cô vẫn cảm thấy không chân thực.
Truyền thông nói Từ Diệc Dương là người có nhan sắc số một trong giới quả không sai. Vẻ ngoài của anh khi được đối mặt trực tiếp còn đẹp gấp mấy lần trên màn hình tivi. Chưa kể đến khi anh nhìn cô rồi cười rộ lên, mọi thứ ngập tràn dịu dàng.
Gặp được người như Từ Diệc Dương, cô gái nào cũng sẽ rung động.
Cho nên dù không may mắn trong chuyện tình cảm, Kiều Hội vẫn nguyện ý kết hôn với anh.
Trịnh Gia Gia ăn xong miếng khoai tây mới nói, “Đó là điều đương nhiên, trên đời này dù có rất nhiều tên cặn bã nhưng vẫn có đàn ông tốt. Cậu phải tin rằng trên đời này tồn tại tình yêu đích thực.” Nói xong, cô ấy đặt bịch khoai tây sang bên cạnh: “Nào, đi dạo phố với mình. Nhân dịp sinh nhật, mình sẽ mời cơm cậu.”
Kiều Hội vui vẻ đồng ý, cô cùng Trịnh Gia Gia khoác tay nhau rời khỏi ký túc xá. Hôm nay là thứ bảy, bọn cô không có lịch học, dư dả thời gian dạo phố ở bên ngoài. Nghĩ tới thôi đã làm tâm trạng phấn khích hơn bao giờ hết.
Cho tới khi, một giọng nam trẻ tuổi gọi tên cô, “Kiều Kiều!”
Là Hạ Nhiên.
Chắc chắn anh ta cố tình chờ ở đây. Còn Lục Đình, có vẻ chị ta đã trở về ký túc xá.
Trịnh Gia Gia liếc nhìn Kiều Hội, rồi lại nhìn Hạ Nhiên, nhỏ giọng nói: “Tên tra nam này muốn gì vậy?”
Kiều Hội lắc đầu tỏ ý cô cũng không biết.
“Kiều Kiều, tôi có thể nói riêng với em vài câu không?”
Nếu là ngày trước, cô sẽ cho Hạ Nhiên cơ hội này nhưng hiện tại cô đã kết hôn. Kiều Hội không muốn cùng bạn trai cũ dây dưa.
Chia tay rồi còn vấn vương không phải phong cách của cô. Bây giờ cô cùng anh ta danh giới không rõ thì khác gì trà xanh Lục Đình?
Vậy nên Kiều Hội lạnh nhạt trả lời: “Gia Gia không phải người ngoài, có gì anh cứ nói thẳng. Hơn nữa, chúng ta đã chia tay rồi mong anh gọi tôi là Kiều Hội.”
Hạ Nhiên nở nụ cười gượng gạo.
Gương mặt anh ta thuộc dạng tiểu sinh, dáng người cao gầy, ngũ quan cân xứng trên người tràn ngập hơi thở thanh xuân. Đôi mắt đào hoa dưới mũ lưỡi trai chuyên chú nhìn cô, bên trong chất chứa nhiều loại tình cảm khiến người khác không nắm bắt được.
“Kiều Kiều, chuyện đó cho anh xin lỗi. Anh thật sự yêu em.”
Không phải đã từng yêu mà chỉ một chữ yêu duy nhất.
Nhưng lọt vào tai Kiều Hội lại giống như tên tra nam tìm lý do cho bản thân, ấn tượng về anh ta trong mắt cô ngày càng kém.
Kiều Hội không thèm tặng cho anh ta một cái nhìn, trực tiếp kéo Trịnh Gia Gia rời đi. Trên đường, Trịnh Gia Gia nhiều lần muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nuốt xuống bụng.
Tình cảm là thứ khó hiểu nhất trên đời, chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Người ngoài cuộc như cô ấy tốt nhất nên ngoan ngoãn im lặng.
Bọn họ giữ im lặng cho tới khi đi đến quảng trường, nhìn thấy gương mặt quen thuộc trên màn hình led lớn Kiều Hội mới bình tĩnh trở lại.
Trên màn hình đang phát đoạn quảng cáo quần áo của một hãng local brand có tiếng do Từ Diệc Dương làm đại diện phát ngôn.
Anh mặc một bộ tây trang phẳng phiu, cúc áo sơmi cài đến nút trên cùng kết hợp với áo vest chỉnh tề ngồi trên ghế, hai chân tùy ý duỗi ra, tay phải thản nhiên chống cằm. Gương mặt đẹp đẽ đeo thêm chiếc kính gọng đen nhìn qua khiến người ta liên tưởng đến loại người thanh tâm quả dục.
Làm ai cũng muốn cởi bỏ từng thứ trên người anh xuống, khám phá xem phía sau lớp áo sơmi ấy là thân hình quyến rũ đến nhường nào.
“Aida nếu Từ Diệc Dương không làm đại diện phát ngôn cho ZK thì đã có cơ hội nhận hợp đồng bên nhãn hàng AK rồi.”
ZK là local brand quần áo nam số một Đại Lục còn AK lại là thương hiệu đồ lót nổi tiếng quốc tế. Đại diện phát ngôn của AK hiện tại đang là Lương Duyên, quy mô quảng cáo lần này hãng rất lớn. Hình ảnh chính thức được đăng trên weibo của AK là tấm hình Lương Duyên bán khỏa thân phía trên, phía dưới chỉ mặc chiếc quần lót khoe trọn dáng người hoàn hảo.
Fan anh ấy táo bạo bình luận đoán kích cỡ thứ kia. Phía dưới tấm hình ngập tràn loại bình luận sắc tình.
Hãng hàng rất biết cách thu hút sự chú ý người hâm mộ, tung thêm video mấy chục giây khiến chị em điên cuồng cào màn hình. Lượng tiêu thụ cũng thế mà tăng cao, chỉ trong vòng một tuần sản phẩm đã bán hết sạch, số lượng bán ra đạt con số đọc tới líu lưỡi.
Từ Diệc Dương chưa bao giờ nhận hợp đồng phát ngôn với AK, nếu anh đồng ý ký kết.
Đầu óc Kiều Hội đột nhiên suy nghĩ mấy thứ đen tối. Rất may Trịnh Gia Gia đã kéo cô ra khỏi suy nghĩ bậy bạ đó.
Trong lúc Trịnh Gia Gia thử đồ trong một cửa hàng ở trung tâm thương mại, Kiều Hội nhận được tin nhắn của anh.
Từ Diệc Dương: Đã dậy chưa?
Kiều Hội vội vàng gõ chữ trả lời, “Em dậy từ lâu rồi, đã sớm ăn sáng xong. Tài nghệ nấu ăn của anh thật giỏi.” Khó có thể tưởng tượng được một người đàn ông như Từ Diệc Dương lại biết nấu ăn. Thậm chí còn chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Trước giờ cô cho rằng anh không nhiễm khói dầu bếp núc.
Nhận được tin nhắn của cô, Từ Diệc Dương ở phía bên kia khẽ cười.
Từ Diệc Dương: Sáng nay thời gian gấp quá, chỉ kịp làm mấy món đơn giản cho em. Lần sau sẽ nấu cho em một bữa sáng phong phú.
Kiều Hội: Em rất mong chờ!!
Từ Diệc Dương: Anh còn khoảng hai tiếng nữa mới chụp xong quảng cáo. Em vẫn đang ở nhà sao?
Kiều Hội mới kết hôn không lâu, hai mối tình trước cũng rất ngắn cho nên chưa bao giờ có khái niệm chia sẻ lịch trình với đối phương. Vì vậy Từ Diệc Dương không biết hôm nay là sinh nhật bạn cô, càng không biết cô đi ăn sinh nhật bạn mình.
Cô gửi vị trí của mình cho anh, “Em đang ở quảng trường thành phố đi dạo cùng Gia Gia”. Gửi tin nhắn xong cô mới nhận ra Từ Diệc Dương không biết Gia Gia là ai, Kiều Hội nhắn thêm một tin: “Tên đầy đủ của cô ấy là Trịnh Gia Gia, một người bạn tốt của em ở trường đại học.”
Từ Diệc Dương: Vậy mấy giờ về nhà? Anh sẽ tới đón em.
Kiều Hội bặm môi, cẩn thận trả lời: “Có làm phiền anh quá không?”
Mẹ cô qua đời lúc cô mười tuổi, để lại cho cô một người em trai kém năm tuổi. Bố Kiều Hạ là ông trùm trong giới kinh doanh còn mẹ là người trong giới giải trí. Sau khi kết hôn, mẹ cô không tiếp tục ở trong giới nữa.
Doanh nhân thành đạt và nghệ sĩ nổi tiếng là kiểu cặp đôi thường thấy trong giới. Một người có tiền, một người có sắc.
Đáng tiếc không có kết thúc viên mãn.
Bố Kiều Hội phong lưu thành tính, còn có quan niệm trọng nam khinh nữ, rất ít quan tâm cô.
Lục Đình là đứa con bố cô không đoán trước được, cũng là đứa con riêng duy nhất của ông.
Đã quen với việc tự lập nên cô không muốn làm phiền người khác, kể cả đó là chồng mình. Kiều Hội định từ chối anh, không ngờ Từ Diệc Dương lại nhanh tay hơn gửi tin nhắn trước, “Sao có thể phiền phức? Được đón Từ phu nhân là vinh hạnh của anh.”
Từ phu nhân.
Kiểu Hội nhìn cách xưng hô này đến ngẩn người. Nó như có ma lực, rõ ràng chỉ ba từ ngắn ngủi lại khiến cho trái tim cô loạn xạ.
Một phút sau cô mới nhắn tin trả lời anh: “Vậy thì mong Từ tiên sinh sau khi quay xong quảng cáo sẽ đến quảng trường đón em.”
Anh gọi cô là Từ phu nhân. Kiều Hội gọi anh là Từ tiên sinh.
Từ Diệc Dương: Tuân lệnh.
Trịnh Gia Gia từ trong phòng thay đồ đi ra, nhìn thấy Kiều Hội cắm mặt vào điện thoại tò mò hỏi, “Cậu nhắn tin với ai thế?”
“Không có ai đâu.” Cô nhanh tay cất điện thoại đi, không phải là cô không muốn nói cho cô ấy biết chuyện của mình với Từ Diệc Dương mà là thời điểm bây giờ chưa thích hợp để nói. Cũng may Trịnh Gia Gia không hỏi thêm gì.
Hai người mua sắm thêm một lúc, ghé vào một quán cơm ăn trưa, gọi thêm cái bánh bông lan nhỏ chia nhau ăn.
Ăn xong, Trịnh Gia Gia xoa xoa bụng cảm thán: “Điều mình không thích khi làm nghệ sĩ chính là không được ăn thỏa thích. Chỉ vì giữ dáng mà phải thắt lưng buộc bụng.” Hai người bọn cô chỉ dám ăn nửa cái bánh bông lan nhỏ xíu, trẻ con bình thường có thể ăn một lúc ba bốn cái bánh kiểu này.
Sức ăn của Kiều Hội không nhiều, vậy nên đã sớm hình thành thói quen ăn ít.
“Kiều Kiều, cậu đừng buồn nhé. Nếu kinh tế mình không eo hẹp thì hôm nay đã đưa cậu đi KTV, quán bar, sân trượt tuyết cả ngày rồi. Đáng tiếc ví tiền mình rỗng tuếch.”
Kiều Hội bị mấy lời này chọc cười, hai mắt cong lên, “Không sao, ăn xong cậu về ký túc xá còn mình sẽ về nhà.”
Cô ấy gật gật, lần nào đến sinh nhật của một trong hai người. Bọn họ cũng đều hẹn nhau đi dạo phố, ăn trưa, làm mấy loại hoạt động không tốn nhiều tiền.
Thật ra Kiều Hội không thiếu tiền nhưng cô biết gia đình Trịnh Gia Gia điều kiện bình thường. Vì thế cô chưa bao giờ ở trước mặt cô ấy nói qua gia cảnh nhà mình. Giống như bây giờ cũng rất tốt, hai người cùng nhau ăn đồ căng-tin, mặc đồ bình dân.
Như thế đã rất hạnh phúc vui vẻ rồi.
Thời điểm Kiều Hội lên xe trở về, trong mắt vẫn còn ý cười nhàn nhạt.
Hôm nay Từ Diệc Dương tự mình lái xe cho nên trên xe chỉ có hai người bọn cô.
Anh vẫn đeo kính gọng bạc như mọi khi, chống tay lên thành cửa sổ, quay đầu nhìn cô vợ nhỏ của mình, nụ cười trên khóe môi tuy không rõ nhưng vẫn luôn xuất hiện, “Hôm nay đi chơi có vui không?”
Kiều Hội gật đầu, “Rất vui đó anh.” Nói xong, cô vô tình nhìn thấy người bên cạnh mình mặc vest.
Từ Diệc Dương vừa kết thúc một ngày làm việc, trên tóc vẫn còn giữ nếp keo xịt. Hôm nay anh mặc bộ vest sọc đen hình như là bộ sưu tập mới nhất của AK?
Nghĩ đến AK, cô không thể không nghĩ đến sản phẩm nội y chủ chốt của hãng. Trong lúc não còn mải mê suy nghĩ, miệng cô đã thốt lên: “Về sau anh sẽ là gương mặt đại diện cho AK sao?”
“Kiều Kiều, mình nói cho cậu biết. Không phải đàn ông nào cũng thích thể loại trà xanh. Loại người như Lục Đình cùng lắm cũng chỉ lừa được vài tên trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm.”
Kiều Hội hơi nâng chiếc cằm thanh tú, mái tóc sau gáy theo đó mà xõa tung như mảnh tơ lụa hảo hạng, “Cậu nghĩ có người đàn ông cưỡng lại được sức hút của trà xanh à?” Cô không dám để Lục Đình biết mình đã kết hôn, càng không dám để Lục Đình biết đối tượng kết hôn của mình là ai.
Cô sợ Lục Đình quyến rũ được Từ Diệc Dương.
Từ lúc bắt đầu có cảm xúc với người khác giới, yêu cầu đối với đối tượng hẹn hò của cô không cao.
Trước hai mốt tuổi, Kiều Hội từng tưởng tượng về tương lai hôn nhân của mình. Cô suy nghĩ, chồng tương lai của mình sẽ như thế nào. Người đó không cần quá đẹp trai hay cao ráo nhưng người đó phải đem lại cho cô cảm giác an toàn.
Nếu có bản tính lăng nhăng, cô tuyệt đối không tha thứ cho nên hai mối tình trước đều kết thúc chóng vánh.
Mà trong suy nghĩ từ trước tới giờ, cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ kết hôn với Từ Diệc Dương bởi anh chính là thần tượng cô hâm mộ nhiều năm. Ước mơ kết hôn với thần tượng không thực tế và quá xa vời. Ngay cả bây giờ, khi đã trở thành Từ phu nhân trong lòng cô vẫn cảm thấy không chân thực.
Truyền thông nói Từ Diệc Dương là người có nhan sắc số một trong giới quả không sai. Vẻ ngoài của anh khi được đối mặt trực tiếp còn đẹp gấp mấy lần trên màn hình tivi. Chưa kể đến khi anh nhìn cô rồi cười rộ lên, mọi thứ ngập tràn dịu dàng.
Gặp được người như Từ Diệc Dương, cô gái nào cũng sẽ rung động.
Cho nên dù không may mắn trong chuyện tình cảm, Kiều Hội vẫn nguyện ý kết hôn với anh.
Trịnh Gia Gia ăn xong miếng khoai tây mới nói, “Đó là điều đương nhiên, trên đời này dù có rất nhiều tên cặn bã nhưng vẫn có đàn ông tốt. Cậu phải tin rằng trên đời này tồn tại tình yêu đích thực.” Nói xong, cô ấy đặt bịch khoai tây sang bên cạnh: “Nào, đi dạo phố với mình. Nhân dịp sinh nhật, mình sẽ mời cơm cậu.”
Kiều Hội vui vẻ đồng ý, cô cùng Trịnh Gia Gia khoác tay nhau rời khỏi ký túc xá. Hôm nay là thứ bảy, bọn cô không có lịch học, dư dả thời gian dạo phố ở bên ngoài. Nghĩ tới thôi đã làm tâm trạng phấn khích hơn bao giờ hết.
Cho tới khi, một giọng nam trẻ tuổi gọi tên cô, “Kiều Kiều!”
Là Hạ Nhiên.
Chắc chắn anh ta cố tình chờ ở đây. Còn Lục Đình, có vẻ chị ta đã trở về ký túc xá.
Trịnh Gia Gia liếc nhìn Kiều Hội, rồi lại nhìn Hạ Nhiên, nhỏ giọng nói: “Tên tra nam này muốn gì vậy?”
Kiều Hội lắc đầu tỏ ý cô cũng không biết.
“Kiều Kiều, tôi có thể nói riêng với em vài câu không?”
Nếu là ngày trước, cô sẽ cho Hạ Nhiên cơ hội này nhưng hiện tại cô đã kết hôn. Kiều Hội không muốn cùng bạn trai cũ dây dưa.
Chia tay rồi còn vấn vương không phải phong cách của cô. Bây giờ cô cùng anh ta danh giới không rõ thì khác gì trà xanh Lục Đình?
Vậy nên Kiều Hội lạnh nhạt trả lời: “Gia Gia không phải người ngoài, có gì anh cứ nói thẳng. Hơn nữa, chúng ta đã chia tay rồi mong anh gọi tôi là Kiều Hội.”
Hạ Nhiên nở nụ cười gượng gạo.
Gương mặt anh ta thuộc dạng tiểu sinh, dáng người cao gầy, ngũ quan cân xứng trên người tràn ngập hơi thở thanh xuân. Đôi mắt đào hoa dưới mũ lưỡi trai chuyên chú nhìn cô, bên trong chất chứa nhiều loại tình cảm khiến người khác không nắm bắt được.
“Kiều Kiều, chuyện đó cho anh xin lỗi. Anh thật sự yêu em.”
Không phải đã từng yêu mà chỉ một chữ yêu duy nhất.
Nhưng lọt vào tai Kiều Hội lại giống như tên tra nam tìm lý do cho bản thân, ấn tượng về anh ta trong mắt cô ngày càng kém.
Kiều Hội không thèm tặng cho anh ta một cái nhìn, trực tiếp kéo Trịnh Gia Gia rời đi. Trên đường, Trịnh Gia Gia nhiều lần muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn nuốt xuống bụng.
Tình cảm là thứ khó hiểu nhất trên đời, chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Người ngoài cuộc như cô ấy tốt nhất nên ngoan ngoãn im lặng.
Bọn họ giữ im lặng cho tới khi đi đến quảng trường, nhìn thấy gương mặt quen thuộc trên màn hình led lớn Kiều Hội mới bình tĩnh trở lại.
Trên màn hình đang phát đoạn quảng cáo quần áo của một hãng local brand có tiếng do Từ Diệc Dương làm đại diện phát ngôn.
Anh mặc một bộ tây trang phẳng phiu, cúc áo sơmi cài đến nút trên cùng kết hợp với áo vest chỉnh tề ngồi trên ghế, hai chân tùy ý duỗi ra, tay phải thản nhiên chống cằm. Gương mặt đẹp đẽ đeo thêm chiếc kính gọng đen nhìn qua khiến người ta liên tưởng đến loại người thanh tâm quả dục.
Làm ai cũng muốn cởi bỏ từng thứ trên người anh xuống, khám phá xem phía sau lớp áo sơmi ấy là thân hình quyến rũ đến nhường nào.
“Aida nếu Từ Diệc Dương không làm đại diện phát ngôn cho ZK thì đã có cơ hội nhận hợp đồng bên nhãn hàng AK rồi.”
ZK là local brand quần áo nam số một Đại Lục còn AK lại là thương hiệu đồ lót nổi tiếng quốc tế. Đại diện phát ngôn của AK hiện tại đang là Lương Duyên, quy mô quảng cáo lần này hãng rất lớn. Hình ảnh chính thức được đăng trên weibo của AK là tấm hình Lương Duyên bán khỏa thân phía trên, phía dưới chỉ mặc chiếc quần lót khoe trọn dáng người hoàn hảo.
Fan anh ấy táo bạo bình luận đoán kích cỡ thứ kia. Phía dưới tấm hình ngập tràn loại bình luận sắc tình.
Hãng hàng rất biết cách thu hút sự chú ý người hâm mộ, tung thêm video mấy chục giây khiến chị em điên cuồng cào màn hình. Lượng tiêu thụ cũng thế mà tăng cao, chỉ trong vòng một tuần sản phẩm đã bán hết sạch, số lượng bán ra đạt con số đọc tới líu lưỡi.
Từ Diệc Dương chưa bao giờ nhận hợp đồng phát ngôn với AK, nếu anh đồng ý ký kết.
Đầu óc Kiều Hội đột nhiên suy nghĩ mấy thứ đen tối. Rất may Trịnh Gia Gia đã kéo cô ra khỏi suy nghĩ bậy bạ đó.
Trong lúc Trịnh Gia Gia thử đồ trong một cửa hàng ở trung tâm thương mại, Kiều Hội nhận được tin nhắn của anh.
Từ Diệc Dương: Đã dậy chưa?
Kiều Hội vội vàng gõ chữ trả lời, “Em dậy từ lâu rồi, đã sớm ăn sáng xong. Tài nghệ nấu ăn của anh thật giỏi.” Khó có thể tưởng tượng được một người đàn ông như Từ Diệc Dương lại biết nấu ăn. Thậm chí còn chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Trước giờ cô cho rằng anh không nhiễm khói dầu bếp núc.
Nhận được tin nhắn của cô, Từ Diệc Dương ở phía bên kia khẽ cười.
Từ Diệc Dương: Sáng nay thời gian gấp quá, chỉ kịp làm mấy món đơn giản cho em. Lần sau sẽ nấu cho em một bữa sáng phong phú.
Kiều Hội: Em rất mong chờ!!
Từ Diệc Dương: Anh còn khoảng hai tiếng nữa mới chụp xong quảng cáo. Em vẫn đang ở nhà sao?
Kiều Hội mới kết hôn không lâu, hai mối tình trước cũng rất ngắn cho nên chưa bao giờ có khái niệm chia sẻ lịch trình với đối phương. Vì vậy Từ Diệc Dương không biết hôm nay là sinh nhật bạn cô, càng không biết cô đi ăn sinh nhật bạn mình.
Cô gửi vị trí của mình cho anh, “Em đang ở quảng trường thành phố đi dạo cùng Gia Gia”. Gửi tin nhắn xong cô mới nhận ra Từ Diệc Dương không biết Gia Gia là ai, Kiều Hội nhắn thêm một tin: “Tên đầy đủ của cô ấy là Trịnh Gia Gia, một người bạn tốt của em ở trường đại học.”
Từ Diệc Dương: Vậy mấy giờ về nhà? Anh sẽ tới đón em.
Kiều Hội bặm môi, cẩn thận trả lời: “Có làm phiền anh quá không?”
Mẹ cô qua đời lúc cô mười tuổi, để lại cho cô một người em trai kém năm tuổi. Bố Kiều Hạ là ông trùm trong giới kinh doanh còn mẹ là người trong giới giải trí. Sau khi kết hôn, mẹ cô không tiếp tục ở trong giới nữa.
Doanh nhân thành đạt và nghệ sĩ nổi tiếng là kiểu cặp đôi thường thấy trong giới. Một người có tiền, một người có sắc.
Đáng tiếc không có kết thúc viên mãn.
Bố Kiều Hội phong lưu thành tính, còn có quan niệm trọng nam khinh nữ, rất ít quan tâm cô.
Lục Đình là đứa con bố cô không đoán trước được, cũng là đứa con riêng duy nhất của ông.
Đã quen với việc tự lập nên cô không muốn làm phiền người khác, kể cả đó là chồng mình. Kiều Hội định từ chối anh, không ngờ Từ Diệc Dương lại nhanh tay hơn gửi tin nhắn trước, “Sao có thể phiền phức? Được đón Từ phu nhân là vinh hạnh của anh.”
Từ phu nhân.
Kiểu Hội nhìn cách xưng hô này đến ngẩn người. Nó như có ma lực, rõ ràng chỉ ba từ ngắn ngủi lại khiến cho trái tim cô loạn xạ.
Một phút sau cô mới nhắn tin trả lời anh: “Vậy thì mong Từ tiên sinh sau khi quay xong quảng cáo sẽ đến quảng trường đón em.”
Anh gọi cô là Từ phu nhân. Kiều Hội gọi anh là Từ tiên sinh.
Từ Diệc Dương: Tuân lệnh.
Trịnh Gia Gia từ trong phòng thay đồ đi ra, nhìn thấy Kiều Hội cắm mặt vào điện thoại tò mò hỏi, “Cậu nhắn tin với ai thế?”
“Không có ai đâu.” Cô nhanh tay cất điện thoại đi, không phải là cô không muốn nói cho cô ấy biết chuyện của mình với Từ Diệc Dương mà là thời điểm bây giờ chưa thích hợp để nói. Cũng may Trịnh Gia Gia không hỏi thêm gì.
Hai người mua sắm thêm một lúc, ghé vào một quán cơm ăn trưa, gọi thêm cái bánh bông lan nhỏ chia nhau ăn.
Ăn xong, Trịnh Gia Gia xoa xoa bụng cảm thán: “Điều mình không thích khi làm nghệ sĩ chính là không được ăn thỏa thích. Chỉ vì giữ dáng mà phải thắt lưng buộc bụng.” Hai người bọn cô chỉ dám ăn nửa cái bánh bông lan nhỏ xíu, trẻ con bình thường có thể ăn một lúc ba bốn cái bánh kiểu này.
Sức ăn của Kiều Hội không nhiều, vậy nên đã sớm hình thành thói quen ăn ít.
“Kiều Kiều, cậu đừng buồn nhé. Nếu kinh tế mình không eo hẹp thì hôm nay đã đưa cậu đi KTV, quán bar, sân trượt tuyết cả ngày rồi. Đáng tiếc ví tiền mình rỗng tuếch.”
Kiều Hội bị mấy lời này chọc cười, hai mắt cong lên, “Không sao, ăn xong cậu về ký túc xá còn mình sẽ về nhà.”
Cô ấy gật gật, lần nào đến sinh nhật của một trong hai người. Bọn họ cũng đều hẹn nhau đi dạo phố, ăn trưa, làm mấy loại hoạt động không tốn nhiều tiền.
Thật ra Kiều Hội không thiếu tiền nhưng cô biết gia đình Trịnh Gia Gia điều kiện bình thường. Vì thế cô chưa bao giờ ở trước mặt cô ấy nói qua gia cảnh nhà mình. Giống như bây giờ cũng rất tốt, hai người cùng nhau ăn đồ căng-tin, mặc đồ bình dân.
Như thế đã rất hạnh phúc vui vẻ rồi.
Thời điểm Kiều Hội lên xe trở về, trong mắt vẫn còn ý cười nhàn nhạt.
Hôm nay Từ Diệc Dương tự mình lái xe cho nên trên xe chỉ có hai người bọn cô.
Anh vẫn đeo kính gọng bạc như mọi khi, chống tay lên thành cửa sổ, quay đầu nhìn cô vợ nhỏ của mình, nụ cười trên khóe môi tuy không rõ nhưng vẫn luôn xuất hiện, “Hôm nay đi chơi có vui không?”
Kiều Hội gật đầu, “Rất vui đó anh.” Nói xong, cô vô tình nhìn thấy người bên cạnh mình mặc vest.
Từ Diệc Dương vừa kết thúc một ngày làm việc, trên tóc vẫn còn giữ nếp keo xịt. Hôm nay anh mặc bộ vest sọc đen hình như là bộ sưu tập mới nhất của AK?
Nghĩ đến AK, cô không thể không nghĩ đến sản phẩm nội y chủ chốt của hãng. Trong lúc não còn mải mê suy nghĩ, miệng cô đã thốt lên: “Về sau anh sẽ là gương mặt đại diện cho AK sao?”
Bình luận facebook