Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
Rất lâu sau này Kiều Hội mới biết ngày đó Từ Diệc Dương đi đến Học Viện Điện Ảnh Bắc Thành để tìm bạn cũ.
Khóa anh theo học sau khi tốt nghiệp đều bước chân vào giới giải trí. Không ít người thành công, bứt phá trở thành sao hạng A.
Từ Diệc Dương cũng vậy.
Trong giới giải trí hiện tại nếu không tính Từ Diệc Dương thì đạo diễn Thang Mặc hay tiểu hoa đán Dương Nghiên đều là bạn học cùng khóa với anh. Còn một số ít người đã lựa chọn ngành nghề khác, có người còn ở lại trường làm giáo sư giảng dạy.
Người anh muốn tìm ngày hôm đó là giáo sư bên khoa diễn xuất trường cô, ngày trước là bạn cùng phòng với anh.
Tính ra duyên phận cũng thật kỳ lạ, lại để Kiều Hội nghe thấy cuộc nói chuyện hối thúc kết hôn giữa anh và mẹ.
Nghĩ lại Kiều Hội vẫn thấy mình khi đó đã quá vô lễ khi nghe lén cuộc trò chuyện của người khác dù chỉ là vô tình.
Suy cho cùng, kết hôn là chuyện riêng của mỗi người, nếu tâm sự với bạn bè thì không sao. Nhưng cô và anh là hai người xa lạ, không thân thiết quen biết ấy vậy mà lại bắt đầu nói chuyện bằng chủ đề này.
Cũng may, Từ Diệc Dương nghe cô nói xong không hề phật lòng. Thậm chí anh còn nở nụ cười, đôi mắt ẩn dưới cặp kính gọng bạc dường như uốn thành một đường vòng cung vô cung xinh đẹp. Hài hước đáp: “Đây đúng là chuyện khiến ai ở độ tuổi này đều đau đầu.”
Kiều Hội nghe xong, bỗng chốc cảm thấy thật ra ảnh đế cũng không phải là thần tiên. Gạt bỏ mọi ánh hào quang sang một bên thì anh cũng chỉ là người bình thường, sẽ bị mẹ hối thúc lấy vợ, sẽ cảm thấy đau đầu ở độ tuổi ba mươi mà chưa lập gia đình. Trong tương lai, anh cũng sẽ kết hôn, sinh con, sống cuộc sống bình thường như bao người.
Nghĩ tới đây, Kiều Hội cảm thấy khoảng cách giữa anh với mình bỗng chốc tan biến. Anh với cô thật ra không có khác biệt.
Trong lúc Kiều Hội đang suy nghĩ về những gì đã xảy ra một tháng trước, xe ôtô đã đánh lái đỗ ngay ngắn trong gara để xe.
Từ Dịch Dương nghiêng người giúp cô cởi dây an toàn, khoảng cách rất gần, gần đến mức hai người có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, Kiều Hội nín thở theo bản năng.
Cô có chút không quen với kiểu gần gũi này. Ở khoảng cách hiện tại, cô gần đến mức có thể nhìn thấy chân lông trên chóp mũi tinh xảo và đôi môi mềm mại của Từ Diệc Dương. Trên người anh có mùi nước hoa nhàn nhạt, dễ chịu.
Tuy rằng anh với cô từng có lúc thân mật khăng khít nhưng cũng chỉ vào đêm sau khi đã đăng ký kết hôn. Đến ngày thứ ba thì kỳ sinh lý của cô ghé thăm vì vậy hai người không thân mật cho tới tận bây giờ.
Đêm đó, Kiều Hội uống chút rượu cho nên không nhớ quá trình cụ thể. Cô chỉ mơ hồ nhớ rằng Từ Diệc Dương lúc đó rất dịu dàng, anh chậm rãi hôn lên từng tấc da thịt mềm mại, kiên nhẫn trêu chọc cô. Anh dịu dàng đến mức Kiều Hội muốn nói rằng: “Từ tiên sinh, anh không cần phải kiên nhẫn như vậy. Em không phải búp bê giấy.”
Cũng may cô chỉ để trong lòng, chưa thốt ra mấy lời này. Bằng không anh sẽ nghĩ cô quá nóng lòng ở phương diện đó.
Nếu để Trịnh Gia Gia biết, cô ấy chắc chắn sẽ cười nhạo cô. Kiều Hội có thể đoán được lời cô ấy nói, “Sao cậu không trực tiếp nói với ảnh đế rằng, không cần phải dịu dàng như vậy với em.”
Nghĩ đi nghĩ lại, càng ngày cô càng suy nghĩ không đứng đắn.
Hai người bước vào căn hộ chưa đến một phút điện thoại di động của anh rung lên.
Từ Diệc Dương mở điện thoại ra xem sau đó thuần thục tắt máy, quay sang nói với cô: “Anh đi xuống dưới tầng có chút việc, lát nữa sẽ quay về.”
Kiều Hội gật đầu, mở cửa giúp anh: “Không sao, anh mau đi đi.”
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái rồi mới rời đi. Đợi tới khi anh đóng cửa Kiều Hội mới ôm gối ngồi xuống sofa, tìm tư thế thoải mái, thả lỏng cơ thể xem phim.
Từ Diệc Dương rất nhanh đã xuống dưới tầng, đảo mắt một cái anh lập tức thấy Lương Duyên đang dựa người vào chiếc Ferrari hút thuốc.
Mái tóc Lương Duyên đã nhuộm đen trở lại nhìn qua trông rất nho nhã chỉ là tư thế hút thuốc của cậu ta đã bộc lộ rõ bản chất ngông cuồng.
Từ Diệc Dương nhíu mày, “Hút thuốc công khai, không sợ đám chó săn chụp được à?”
“Sợ quái gì? Chẳng phải tiểu khu này là nơi có an ninh bảo an tốt nhất sao? Nếu thật sự bị chụp ảnh lại cậu phải xử lý giúp tôi, dù sao tôi cũng đến đây gặp cậu mà.”
Từ Diệc Dương hừ một tiếng, “Đồ đâu?”
Lương Duyên cúi người lấy ra chiếc túi để ở ghế phó lái đưa cho anh: “Cầm lấy đi, tôi cố ý bảo để vào trong túi vải cho cậu đấy. Chỉ là đồ lót nam, cậu có cần thiết phải bắt tôi đóng gói kín đáo thế này không?”
Từ Diệc Dương nhận lấy, nhàn nhạt đáp, “Không phải tôi ngại mà tôi sợ em ấy nhìn thấy sẽ ngượng ngùng.”
Em ấy?
Lương Duyên cẩn thận suy nghĩ, em ấy trong miệng Từ Diệc Dương chắc là cô vợ nhỏ tên Kiều Hội kia. Cậu ta tạch lưỡi, “Vợ nhỏ của cậu biết cậu là tên lưu manh giả danh tri thức chưa? Gì mà thanh tâm quả dục? Cậu chính là tên văn nhã bại hoại [1] rõ ràng là sói đội lốt cừu.”
[1] Văn nhã bại hoại: là bộ dáng nhìn giống như vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa.
Khóe miệng anh nhếch lên, “Ở trước mặt em ấy tôi tuyệt đối không giả bộ.” Chỉ là nhẫn nhịn thôi.
Lương Duyên là bạn bè với Từ Diệc Dương nhiều năm, đương nhiên biết anh không phải loại người vô hại như vẻ bề ngoài. Nếu Từ Diệc Dương thật sự trầm ổn nho nhã, bọn họ sẽ không thể trở thành bạn thân.
Chưa kể, Từ Diệc Dương đối với Kiều Hội rất tốt cho nên cậu ta còn lâu mới tin Từ Diệc Dương nhắm mắt làm bừa kết hôn với một người xa lạ.
Ai cũng có khả năng tùy tiện cưới vợ nhưng Từ Diệc Dương không có khả năng. Với tính cách đó nhất định không làm ra loại chuyện vô lý này. Cậu ta khẳng định tên cáo già này đã quen biết hoặc từng gặp qua Kiều Hội. Có thể là vừa gặp qua đã nhớ nhung con nhà người ta.
Chốt lại thì Từ Diệc Dương là tên cầm thú phá hoại mầm non tổ quốc.
Chỉ mình cô vợ nhỏ không biết bản thân từ lâu đã được chồng mình thầm thương.
So với việc Kiều Hội là người như thế nào, Lương Duyên tò mò hơn về chuyện Từ Diệc Dương đột nhiên yêu cầu cậu ta mang đồ lót AK đến. Là đại diện phát ngôn của AK, trong nhà Lương Duyên đương nhiên không thiếu bộ sưu tập mới toanh do nhãn hàng gửi tặng.
Cho nên cậu ta không tiếc, Lương Duyên chỉ bất ngờ khi Từ Diệc Dương muốn đống đồ đó thôi.
“Thế nào? Cậu định mặc cho Kiều Hội xem?”
“Chẳng nhẽ đem đống đồ lót này cất đi làm kỷ niệm sao?” Từ Diệc Dương hỏi lại cậu ta.
Giữa bọn họ không có khái niệm diễn kịch.
“Tôi đã chọn cho cậu bộ sưu tập mới nhất hiện nay, người anh em tôi chỉ giúp cậu được tới đây thôi.” Lương Duyên nở nụ cười không chút đứng đắn. Cậu ta khoanh tay trước ngực, dựa người vào xe giọng điệu lười biếng: “Lúc AK đến tìm cậu ký hợp đồng, cậu lại năm lần bảy lượt từ chối. Giờ thì hay rồi, sai tôi mang đồ đến cho cậu. Năm sau tôi sẽ kết thúc hợp đồng với họ, cậu có định ký không?”
Lương Duyên còn định nói tiếp nhưng Từ Diệc Dương đã mở miệng từ chối, “Không ký. Từ phu nhân nhà tôi để ý chuyện này.”
“Tôi biết cậu là người có gia đình rồi, không cần thiết phải nói ba chữ ‘Từ phu nhân’ đâu. Cậu nói tên em ấy tôi cũng biết đó là vợ cậu.” Lương Duyên đứng thẳng người dậy, “Nếu cậu đã không muốn vậy tôi tiếp tục ký với họ vậy. Dù sao tiền hợp đồng họ đưa ra rất hấp dẫn.”
Cậu ta hiện tại đang độc thân cho nên không để ý mấy kiểu quảng cáo đồ nội y này. Hơn nữa, chẳng phải cậu ta vẫn mặc đồ lót đó thôi vẫn có chừng mực chưa đến mức trần chuồng phản cảm.
Từ Diệc Dương đối với đề tài kinh tế không mấy hứng thú, anh nhìn thời gian đã trôi qua mười phút. Ban nãy nói với cô sẽ trở về ngay không ngờ lãng phí thời gian đến vậy.
“Cậu còn việc gì không? Nếu không có thì tôi trở về căn hộ đây.”
Lương Duyên rất hiểu chuyện mặc dù thấy bất mãn, “Được rồi, mau lên chuẩn bị cho buổi tối hạnh phúc của cậu đi, tôi về đây.” Ngồi vào trong xe, Lương Duyên mới nhớ ra điều gì đó, cậu ta gọi anh lại: “Quên mất, định hỏi cậu có định tham gia chương trình tạp kỹ nào với em dâu không? Gần đây tôi thấy có rất nhiều chương trình khá ổn.”
Địa vị trong giới của cô quá thấp, không có tác phẩm tiêu biểu, không có lực lượng fan trung thành, không có nhân khí tính ra là ở tuyến mười tám. Kiều Hội mới có hai quảng cáo, một bộ phim chiếu mạng hơn nữa còn diễn vai người qua đường.
Từ Diệc Dương đang là đương kim ảnh đế, lịch trình dày đặc nếu anh nhận kịch bản mới sẽ ở lại phim trường vài tháng. Kiều Hội vẫn còn là sinh viên, một năm rưỡi nữa mới tốt nghiệp không thể lúc nào cũng đến phim trường thăm anh được.
Hai người họ mới kết hôn, không ở gần nhau mà xa cách chẳng khác nào đang độc thân.
Nhưng nếu tham gia một chương trình tạp kỹ cùng nhau thì sẽ không có vấn đề như vậy, hai người có thể gặp mặt mỗi ngày, gia tăng tình cảm.
Vì vậy Lương Duyên mới đưa ra gợi ý cho anh.
Từ Diệc Dương biết Lương Duyên nói vậy là xuất phát từ ý tốt, anh bật cười: “Tôi sẽ suy nghĩ.”
“Được rồi, chúc cậu buổi tối mặn nồng. Tôi đi tận hưởng cuộc sống về đêm của mình đây.”
Dứt lời, Lương Duyên nhấn ga nghênh ngang rời đi.
Lúc Từ Diệc Dương trở về, Kiều Hội đang chăm chú xem phim《 Bear Infested 》.
Hồi nhỏ cô không xem hoạt hình nhiều, bây giờ đã trưởng thành nhưng cô lại thích xem những thứ đơn giản thế này. Có lẽ là để bù đắp những tiếc nuối tuổi thơ?
Nhưng đứng từ góc độ người trưởng thành xem phim hoạt hình, cô lại có cảm nhận không giống hồi nhỏ.
Thấy anh về, cô nhìn qua thoáng thấy trong tay Từ Diệc Dương cầm chiếc túi vải rất đẹp.
Anh đi xuống tầng lấy thứ này sao?
Từ Diệc Dương tự nhiên bỏ túi vải vào trong túi áo. Kiều Hội cũng không thắc mắc gì lắm. Dù hai người đã là vợ chồng không nên giữ bất cứ bí mật nào nhưng Kiều Hội biết họ vẫn nên cho nhau một không gian riêng.
Tối đến, sau khi tắm xong Kiều Hội liền lên giường nằm nghỉ ngơi trước.
Đệm giường êm ái, thoải mái để cô lăn lộn mấy vòng. Sau đó mới tắt đèn, để lại đúng chiếc đèn ngủ mờ ảo.
Ánh sáng như này rất thoải mái, không hề chói mắt mà lại dễ chịu. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống sườn mặt trắng hồng khiến vẻ bề ngoài của cô càng nữ tính hơn. Mái tóc dài mềm mại xõa ngang lưng, thi thoảng có vài sợi tóc nhỏ tinh nghịch rơi xuống, cô sẽ kẹp gọn nó ra sau tai.
Kiều Hội lấy ra cuốn sách《 Nâng Cao Khả Năng Diễn Xuất 》dù sao Từ Diệc Dương cũng đang tắm, cô đọc cuốn sách này để giết thời gian vậy.
Trong lúc chuyên tâm đọc sách, điện thoại cô rung lên vài lần.
Là Trịnh Gia Gia gửi tin nhắn wechat cho cô.
Trịnh Gia Gia: Mỹ nhân Kiều Kiều, cậu không ở cạnh mình cảm thấy rất cô đơn. Mình nhớ rõ hồi học cấp ba chúng ta đã bắt đầu thuê phòng ở chung, lúc ấy vui biết bao. Giờ mình ở ký túc xá một mình mới cảm thấy đêm tối trôi qua rất chậm.
Kiều Hội nghiêm túc nhắn lại, “Cậu có thể chơi game, đọc sách hoặc xem phim.”
Trịnh Gia Gia: Mình biết điều đó nhưng mình vẫn cảm thấy buồn chán. Cậu ở một mình không thấy vậy à?
Đọc dòng tin nhắn tin, Kiều Hội lại cảm thấy chột dạ.
Buồn chán hả?
Cô không cảm thấy vậy, có lẽ đây là sự khác nhau giữa người độc thân với người đã có gia đình.
Hiện tại chưa thể nói cho Trịnh Gia Gia biết mình đã kết hôn nên cô cảm thấy hơi áy náy, “Vậy thì mình sẽ qua ở với cậu vài ngày?”
Trịnh Gia Gia: Mỹ nhân Kiều Kiều, mình biết cậu là tốt nhất. Mình cực kỳ yêu cậu.
Kiều Hội híp mắt cười, đang định nhắn lại cho cô ấy thì cửa phòng tắm mở ra.
Hơi nước cùng mùi sữa tắm bạc hà tỏa ra khắp phòng. Kiều Hội theo bản năng ngẩng đầu nhìn Từ Diệc Dương đang cầm khăn tắm lau khô tóc.
Chờ chút!
Hình như chiếc quần anh đang mặc là của thương hiệu AK?
Khóa anh theo học sau khi tốt nghiệp đều bước chân vào giới giải trí. Không ít người thành công, bứt phá trở thành sao hạng A.
Từ Diệc Dương cũng vậy.
Trong giới giải trí hiện tại nếu không tính Từ Diệc Dương thì đạo diễn Thang Mặc hay tiểu hoa đán Dương Nghiên đều là bạn học cùng khóa với anh. Còn một số ít người đã lựa chọn ngành nghề khác, có người còn ở lại trường làm giáo sư giảng dạy.
Người anh muốn tìm ngày hôm đó là giáo sư bên khoa diễn xuất trường cô, ngày trước là bạn cùng phòng với anh.
Tính ra duyên phận cũng thật kỳ lạ, lại để Kiều Hội nghe thấy cuộc nói chuyện hối thúc kết hôn giữa anh và mẹ.
Nghĩ lại Kiều Hội vẫn thấy mình khi đó đã quá vô lễ khi nghe lén cuộc trò chuyện của người khác dù chỉ là vô tình.
Suy cho cùng, kết hôn là chuyện riêng của mỗi người, nếu tâm sự với bạn bè thì không sao. Nhưng cô và anh là hai người xa lạ, không thân thiết quen biết ấy vậy mà lại bắt đầu nói chuyện bằng chủ đề này.
Cũng may, Từ Diệc Dương nghe cô nói xong không hề phật lòng. Thậm chí anh còn nở nụ cười, đôi mắt ẩn dưới cặp kính gọng bạc dường như uốn thành một đường vòng cung vô cung xinh đẹp. Hài hước đáp: “Đây đúng là chuyện khiến ai ở độ tuổi này đều đau đầu.”
Kiều Hội nghe xong, bỗng chốc cảm thấy thật ra ảnh đế cũng không phải là thần tiên. Gạt bỏ mọi ánh hào quang sang một bên thì anh cũng chỉ là người bình thường, sẽ bị mẹ hối thúc lấy vợ, sẽ cảm thấy đau đầu ở độ tuổi ba mươi mà chưa lập gia đình. Trong tương lai, anh cũng sẽ kết hôn, sinh con, sống cuộc sống bình thường như bao người.
Nghĩ tới đây, Kiều Hội cảm thấy khoảng cách giữa anh với mình bỗng chốc tan biến. Anh với cô thật ra không có khác biệt.
Trong lúc Kiều Hội đang suy nghĩ về những gì đã xảy ra một tháng trước, xe ôtô đã đánh lái đỗ ngay ngắn trong gara để xe.
Từ Dịch Dương nghiêng người giúp cô cởi dây an toàn, khoảng cách rất gần, gần đến mức hai người có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, Kiều Hội nín thở theo bản năng.
Cô có chút không quen với kiểu gần gũi này. Ở khoảng cách hiện tại, cô gần đến mức có thể nhìn thấy chân lông trên chóp mũi tinh xảo và đôi môi mềm mại của Từ Diệc Dương. Trên người anh có mùi nước hoa nhàn nhạt, dễ chịu.
Tuy rằng anh với cô từng có lúc thân mật khăng khít nhưng cũng chỉ vào đêm sau khi đã đăng ký kết hôn. Đến ngày thứ ba thì kỳ sinh lý của cô ghé thăm vì vậy hai người không thân mật cho tới tận bây giờ.
Đêm đó, Kiều Hội uống chút rượu cho nên không nhớ quá trình cụ thể. Cô chỉ mơ hồ nhớ rằng Từ Diệc Dương lúc đó rất dịu dàng, anh chậm rãi hôn lên từng tấc da thịt mềm mại, kiên nhẫn trêu chọc cô. Anh dịu dàng đến mức Kiều Hội muốn nói rằng: “Từ tiên sinh, anh không cần phải kiên nhẫn như vậy. Em không phải búp bê giấy.”
Cũng may cô chỉ để trong lòng, chưa thốt ra mấy lời này. Bằng không anh sẽ nghĩ cô quá nóng lòng ở phương diện đó.
Nếu để Trịnh Gia Gia biết, cô ấy chắc chắn sẽ cười nhạo cô. Kiều Hội có thể đoán được lời cô ấy nói, “Sao cậu không trực tiếp nói với ảnh đế rằng, không cần phải dịu dàng như vậy với em.”
Nghĩ đi nghĩ lại, càng ngày cô càng suy nghĩ không đứng đắn.
Hai người bước vào căn hộ chưa đến một phút điện thoại di động của anh rung lên.
Từ Diệc Dương mở điện thoại ra xem sau đó thuần thục tắt máy, quay sang nói với cô: “Anh đi xuống dưới tầng có chút việc, lát nữa sẽ quay về.”
Kiều Hội gật đầu, mở cửa giúp anh: “Không sao, anh mau đi đi.”
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái rồi mới rời đi. Đợi tới khi anh đóng cửa Kiều Hội mới ôm gối ngồi xuống sofa, tìm tư thế thoải mái, thả lỏng cơ thể xem phim.
Từ Diệc Dương rất nhanh đã xuống dưới tầng, đảo mắt một cái anh lập tức thấy Lương Duyên đang dựa người vào chiếc Ferrari hút thuốc.
Mái tóc Lương Duyên đã nhuộm đen trở lại nhìn qua trông rất nho nhã chỉ là tư thế hút thuốc của cậu ta đã bộc lộ rõ bản chất ngông cuồng.
Từ Diệc Dương nhíu mày, “Hút thuốc công khai, không sợ đám chó săn chụp được à?”
“Sợ quái gì? Chẳng phải tiểu khu này là nơi có an ninh bảo an tốt nhất sao? Nếu thật sự bị chụp ảnh lại cậu phải xử lý giúp tôi, dù sao tôi cũng đến đây gặp cậu mà.”
Từ Diệc Dương hừ một tiếng, “Đồ đâu?”
Lương Duyên cúi người lấy ra chiếc túi để ở ghế phó lái đưa cho anh: “Cầm lấy đi, tôi cố ý bảo để vào trong túi vải cho cậu đấy. Chỉ là đồ lót nam, cậu có cần thiết phải bắt tôi đóng gói kín đáo thế này không?”
Từ Diệc Dương nhận lấy, nhàn nhạt đáp, “Không phải tôi ngại mà tôi sợ em ấy nhìn thấy sẽ ngượng ngùng.”
Em ấy?
Lương Duyên cẩn thận suy nghĩ, em ấy trong miệng Từ Diệc Dương chắc là cô vợ nhỏ tên Kiều Hội kia. Cậu ta tạch lưỡi, “Vợ nhỏ của cậu biết cậu là tên lưu manh giả danh tri thức chưa? Gì mà thanh tâm quả dục? Cậu chính là tên văn nhã bại hoại [1] rõ ràng là sói đội lốt cừu.”
[1] Văn nhã bại hoại: là bộ dáng nhìn giống như vô cùng đứng đắn nhưng thực chất lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa.
Khóe miệng anh nhếch lên, “Ở trước mặt em ấy tôi tuyệt đối không giả bộ.” Chỉ là nhẫn nhịn thôi.
Lương Duyên là bạn bè với Từ Diệc Dương nhiều năm, đương nhiên biết anh không phải loại người vô hại như vẻ bề ngoài. Nếu Từ Diệc Dương thật sự trầm ổn nho nhã, bọn họ sẽ không thể trở thành bạn thân.
Chưa kể, Từ Diệc Dương đối với Kiều Hội rất tốt cho nên cậu ta còn lâu mới tin Từ Diệc Dương nhắm mắt làm bừa kết hôn với một người xa lạ.
Ai cũng có khả năng tùy tiện cưới vợ nhưng Từ Diệc Dương không có khả năng. Với tính cách đó nhất định không làm ra loại chuyện vô lý này. Cậu ta khẳng định tên cáo già này đã quen biết hoặc từng gặp qua Kiều Hội. Có thể là vừa gặp qua đã nhớ nhung con nhà người ta.
Chốt lại thì Từ Diệc Dương là tên cầm thú phá hoại mầm non tổ quốc.
Chỉ mình cô vợ nhỏ không biết bản thân từ lâu đã được chồng mình thầm thương.
So với việc Kiều Hội là người như thế nào, Lương Duyên tò mò hơn về chuyện Từ Diệc Dương đột nhiên yêu cầu cậu ta mang đồ lót AK đến. Là đại diện phát ngôn của AK, trong nhà Lương Duyên đương nhiên không thiếu bộ sưu tập mới toanh do nhãn hàng gửi tặng.
Cho nên cậu ta không tiếc, Lương Duyên chỉ bất ngờ khi Từ Diệc Dương muốn đống đồ đó thôi.
“Thế nào? Cậu định mặc cho Kiều Hội xem?”
“Chẳng nhẽ đem đống đồ lót này cất đi làm kỷ niệm sao?” Từ Diệc Dương hỏi lại cậu ta.
Giữa bọn họ không có khái niệm diễn kịch.
“Tôi đã chọn cho cậu bộ sưu tập mới nhất hiện nay, người anh em tôi chỉ giúp cậu được tới đây thôi.” Lương Duyên nở nụ cười không chút đứng đắn. Cậu ta khoanh tay trước ngực, dựa người vào xe giọng điệu lười biếng: “Lúc AK đến tìm cậu ký hợp đồng, cậu lại năm lần bảy lượt từ chối. Giờ thì hay rồi, sai tôi mang đồ đến cho cậu. Năm sau tôi sẽ kết thúc hợp đồng với họ, cậu có định ký không?”
Lương Duyên còn định nói tiếp nhưng Từ Diệc Dương đã mở miệng từ chối, “Không ký. Từ phu nhân nhà tôi để ý chuyện này.”
“Tôi biết cậu là người có gia đình rồi, không cần thiết phải nói ba chữ ‘Từ phu nhân’ đâu. Cậu nói tên em ấy tôi cũng biết đó là vợ cậu.” Lương Duyên đứng thẳng người dậy, “Nếu cậu đã không muốn vậy tôi tiếp tục ký với họ vậy. Dù sao tiền hợp đồng họ đưa ra rất hấp dẫn.”
Cậu ta hiện tại đang độc thân cho nên không để ý mấy kiểu quảng cáo đồ nội y này. Hơn nữa, chẳng phải cậu ta vẫn mặc đồ lót đó thôi vẫn có chừng mực chưa đến mức trần chuồng phản cảm.
Từ Diệc Dương đối với đề tài kinh tế không mấy hứng thú, anh nhìn thời gian đã trôi qua mười phút. Ban nãy nói với cô sẽ trở về ngay không ngờ lãng phí thời gian đến vậy.
“Cậu còn việc gì không? Nếu không có thì tôi trở về căn hộ đây.”
Lương Duyên rất hiểu chuyện mặc dù thấy bất mãn, “Được rồi, mau lên chuẩn bị cho buổi tối hạnh phúc của cậu đi, tôi về đây.” Ngồi vào trong xe, Lương Duyên mới nhớ ra điều gì đó, cậu ta gọi anh lại: “Quên mất, định hỏi cậu có định tham gia chương trình tạp kỹ nào với em dâu không? Gần đây tôi thấy có rất nhiều chương trình khá ổn.”
Địa vị trong giới của cô quá thấp, không có tác phẩm tiêu biểu, không có lực lượng fan trung thành, không có nhân khí tính ra là ở tuyến mười tám. Kiều Hội mới có hai quảng cáo, một bộ phim chiếu mạng hơn nữa còn diễn vai người qua đường.
Từ Diệc Dương đang là đương kim ảnh đế, lịch trình dày đặc nếu anh nhận kịch bản mới sẽ ở lại phim trường vài tháng. Kiều Hội vẫn còn là sinh viên, một năm rưỡi nữa mới tốt nghiệp không thể lúc nào cũng đến phim trường thăm anh được.
Hai người họ mới kết hôn, không ở gần nhau mà xa cách chẳng khác nào đang độc thân.
Nhưng nếu tham gia một chương trình tạp kỹ cùng nhau thì sẽ không có vấn đề như vậy, hai người có thể gặp mặt mỗi ngày, gia tăng tình cảm.
Vì vậy Lương Duyên mới đưa ra gợi ý cho anh.
Từ Diệc Dương biết Lương Duyên nói vậy là xuất phát từ ý tốt, anh bật cười: “Tôi sẽ suy nghĩ.”
“Được rồi, chúc cậu buổi tối mặn nồng. Tôi đi tận hưởng cuộc sống về đêm của mình đây.”
Dứt lời, Lương Duyên nhấn ga nghênh ngang rời đi.
Lúc Từ Diệc Dương trở về, Kiều Hội đang chăm chú xem phim《 Bear Infested 》.
Hồi nhỏ cô không xem hoạt hình nhiều, bây giờ đã trưởng thành nhưng cô lại thích xem những thứ đơn giản thế này. Có lẽ là để bù đắp những tiếc nuối tuổi thơ?
Nhưng đứng từ góc độ người trưởng thành xem phim hoạt hình, cô lại có cảm nhận không giống hồi nhỏ.
Thấy anh về, cô nhìn qua thoáng thấy trong tay Từ Diệc Dương cầm chiếc túi vải rất đẹp.
Anh đi xuống tầng lấy thứ này sao?
Từ Diệc Dương tự nhiên bỏ túi vải vào trong túi áo. Kiều Hội cũng không thắc mắc gì lắm. Dù hai người đã là vợ chồng không nên giữ bất cứ bí mật nào nhưng Kiều Hội biết họ vẫn nên cho nhau một không gian riêng.
Tối đến, sau khi tắm xong Kiều Hội liền lên giường nằm nghỉ ngơi trước.
Đệm giường êm ái, thoải mái để cô lăn lộn mấy vòng. Sau đó mới tắt đèn, để lại đúng chiếc đèn ngủ mờ ảo.
Ánh sáng như này rất thoải mái, không hề chói mắt mà lại dễ chịu. Ánh đèn vàng ấm áp chiếu xuống sườn mặt trắng hồng khiến vẻ bề ngoài của cô càng nữ tính hơn. Mái tóc dài mềm mại xõa ngang lưng, thi thoảng có vài sợi tóc nhỏ tinh nghịch rơi xuống, cô sẽ kẹp gọn nó ra sau tai.
Kiều Hội lấy ra cuốn sách《 Nâng Cao Khả Năng Diễn Xuất 》dù sao Từ Diệc Dương cũng đang tắm, cô đọc cuốn sách này để giết thời gian vậy.
Trong lúc chuyên tâm đọc sách, điện thoại cô rung lên vài lần.
Là Trịnh Gia Gia gửi tin nhắn wechat cho cô.
Trịnh Gia Gia: Mỹ nhân Kiều Kiều, cậu không ở cạnh mình cảm thấy rất cô đơn. Mình nhớ rõ hồi học cấp ba chúng ta đã bắt đầu thuê phòng ở chung, lúc ấy vui biết bao. Giờ mình ở ký túc xá một mình mới cảm thấy đêm tối trôi qua rất chậm.
Kiều Hội nghiêm túc nhắn lại, “Cậu có thể chơi game, đọc sách hoặc xem phim.”
Trịnh Gia Gia: Mình biết điều đó nhưng mình vẫn cảm thấy buồn chán. Cậu ở một mình không thấy vậy à?
Đọc dòng tin nhắn tin, Kiều Hội lại cảm thấy chột dạ.
Buồn chán hả?
Cô không cảm thấy vậy, có lẽ đây là sự khác nhau giữa người độc thân với người đã có gia đình.
Hiện tại chưa thể nói cho Trịnh Gia Gia biết mình đã kết hôn nên cô cảm thấy hơi áy náy, “Vậy thì mình sẽ qua ở với cậu vài ngày?”
Trịnh Gia Gia: Mỹ nhân Kiều Kiều, mình biết cậu là tốt nhất. Mình cực kỳ yêu cậu.
Kiều Hội híp mắt cười, đang định nhắn lại cho cô ấy thì cửa phòng tắm mở ra.
Hơi nước cùng mùi sữa tắm bạc hà tỏa ra khắp phòng. Kiều Hội theo bản năng ngẩng đầu nhìn Từ Diệc Dương đang cầm khăn tắm lau khô tóc.
Chờ chút!
Hình như chiếc quần anh đang mặc là của thương hiệu AK?
Bình luận facebook