• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế (4 Viewers)

  • chap-102

Chương 98




Editor: coki



Xuyên qua biển lửa, tất cả mọi người đều nhìn thấy Lưu Thấm Nhã đang lộ ra sắc mặt dữ tợn, đáy lòng không khỏi xẹt qua một chút bất an. Lần này Lưu Thấm Nhã đi qua kiên quyết rõ ràng khiến cho mọi người cảm thấy quái dị. Dựa theo tính tình ác độc, cắn chết không nhả của Lưu Thấm Nhã thì cô ta tuyệt đối không thể cam nguyện dừng tay dễ dàng như vậy được.



"Không sao chứ?" Đường Yên dựa vào vách tường vận chuyển khô mộc quyết, chậm rãi khôi phục dị năng mới tiêu hao vừa rồi. Lúc này tầm mắt của cô đang nhìn Miêu Trạch được Giang Ly đỡ lên tàu, dị năng của Lưu Thấm Nhã tàn bạo hơn nữa Miêu Trạch lại chưa đến cấp sáu, thực lực chênh lệch quá xa.



"Có chút đau." Miêu Trạch lắc đầu, trong đau còn mang theo ngứa, cảm giác giống như dị năng có chút tràn ra, cảm giác này cực kì giống sắp lên cấp! Bị thương còn có thể thăng cấp sao? "Chị Yên, chị còn tinh hạch và huyết hạch không? Hình như em sắp lên cấp rồi."



"Đợi chút …." Đường Yên gật đầu, tinh hạch và huyết hạch chồng chất trong không gian đã bị dùng hết sau lần cô thăng cấp trước đó, cũng may hồ nước trong không gian có khả năng tinh lọc nên sau khi thu được tinh hạch và huyết hạch thì cô đều bỏ vào đó. Đường Yên cho tay vào ba lô, kì thực là đang dùng tinh thần lực tiến vào không gian sau đó lấy không ít tinh hạch và huyết hạch cấp cao ra đưa cho Miêu Trạch.



Sau khi nhắc nhở Mạnh Lộ canh chừng lúc Miêu Trạch thăng cấp thì cô đi đến chỗ Việt Kỳ. Diệp Quân đang ở khoang thuyền điều khiển hướng đi của tàu chiến: “Tình huống như thế nào rồi?" Lúc này Việt Kỳ đang nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt thoáng lộ ra vẻ tái nhợt.



"Không có việc gì." Việt Kỳ lắc đầu, mức độ công kích vừa rồi còn chưa đến mức khiến anh bị thương nhưng mà dị năng tiêu hao quá nhiều khiến cơ thể có chút mệt mỏi, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là có thể khôi phục lại được rồi.



Nghe vậy, Đường Yên gật đầu, bình tĩnh nhìn về phía nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh, sau đó mở máy truyền tin trên tai, định liên hệ với Hạ Chu Tuất ở căn cứ Thanh Long. Lần này thu hoạch ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu không ít, mất hai người, so với đám Hình Liệt Phong thì bên Đường Yên đã xem như là rất may rồi.



Sau khi Đường Yên liên lạc được với Hạ Chu Tuất thì kể sơ qua chuyện xảy ra ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh một lần rồi hỏi tình huống của ông và Bác Dương ở trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Phía bên cô không có biện pháp liên lạc trực tiếp với quân khu trung tâm cũng không tiện hỏi Việt Kỳ nên chỉ có thể thông qua Hạ Chu Tuất để biết tin tức của ông.



Khi nhắc đến trung tâm nghiên cứu sinh hóa thì Hạ Chu Tuất bên kia liền nói cong nói quẹo, dù thế nào cũng không muốn để lộ ra chuyện trung tâm nghiên cứu sinh hóa. Đường Yên nhíu mày, lập tức nhận thấy được có gì đó không binh thường nên cả người bất giác tản ra áp lực khiến tất cả mọi người trên tàu chiến đều nhận thấy được sự khác thường của Đường Yên.



"Sao vậy?" Việt Kỳ nhỏ giọng hỏi.



Đường Yên lắc đầu: “Không có gì, anh có thể liên lạc được với quân khu trung tâm hay không?" Tuy cô lắc đầu nhưng trong lòng nhưng có chút không yên, vẻ mặt nặng nề. Hạ Chu Tuất nói năng quanh cô khiến cô rất bất an đồng thời không khỏi hoài nghi có phải trung tâm nghiên cứu sinh hóa đã xảy ra chuyện hay không?



"Anh thử xem." Việt Kỳ gật đầu, lấy máy truyền tin ra liên lạc với quân khu trung tâm, sau khi kết nối liền hỏi: "Việt Anh, quân khu trung tâm đã xảy ra chuyện gì sao?"



Việt Kỳ xoa nhẹ cái trán đau đớn rồi bóp nhẹ xương sống mũi, đáp: "Bên sở nghiên cứu có vài người mất tích, là những người của căn cứ Thanh Long. Trong mấy ngày nay quân khu đã xảy ra không ít chuyện, Các lão đã xảy ra chuyện!"



"Tình huống thế nào?" Việt Kỳ lạnh lùng nói.



"Nhà họ Hình đã hợp tác với nhiều gia tộc lớn của quân khu trung tâm để đoạt quyền, tối hôm Các lão qua đã xảy ra chuyện, quân khu trung tâm thất thủ, chú Việt cũng có nói rõ là không cho chúng ta nhúng tay can thiệp vào tất cả mọi chuyện của quân khu trung tâm. Chuyện năng lượng ám hệ bên nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh đã giải quyết chưa, tốt nhất là cậu mau trở về quân khu trung tâm chủ trì đại cục, ngày sắp đổi rồi (thời thể thay đổi đó)!" Việt Anh xoa đau nhức cái trán, vài ngày nay anh luôn tìm cách liên lạc với Việt Kỳ nhưng đều không được. Nếu không phải tin vào năng lực của Việt Kỳ thì chắc chắn bọn họ sẽ hoài nghi Việt Kỳ ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh đã xảy ra chuyện rồi.



"Mau cử trực thăng đến thành phố Mậu Danh." Vẻ mặt Việt Kỳ lạnh lùng, quả thật bác sĩ Đường đã xảy ra chuyện đúng như trực giác của Đường Yên. Các lão nói đúng, sau lưng tổ nghiên cứu khoa học ở quần đảo Nam Mĩ mười năm trước che giấu một âm mưu khổng lồ, liên quan rất động, ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người nên nếu bất cẩn rút giây động rừng, tùy tiện đánh rắn động cỏ thì sẽ kiến cho các thế lực lớn quay đầu cắn càng.



"Anh sẽ lập tức sắp xếp." Việt Anh gật đầu, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện thì tự mình sắp xếp người đến thành phố Mậu Danh, tiếp đó mới đến nhà họ Việt báo cho mọi người biệt tin tức của Việt Kỳ.



"Có phải đã xảy ra chuyện hay không?" Đường Yên nhìn chằm chằm Việt Kỳ, trong lòng không khỏi lo lắng, bất giác kéo Buster từ trên vai xuống ôm chặt vào ngực, tay cũng nắm chặt lại, Buster bị đau nên giãy giụa vài cái nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt Đường Yên thì yên tĩnh lại để cho Đường Yên ôm mình.



"Quân khu trung tâm đã xảy ra chuyện, mấy người bác sĩ Đường đã mất tích, anh đã bảo Việt Anh chuẩn bị trực thăng, lát nữa bọn họ sẽ tới đây. Bên căn cứ Thanh Long đã quân khu trung tâm hạ lệnh phong tỏa, chắc hẳn Hạ Chu Tuất cũng không có cách nào biết rõ tình huống, chúng ta hãy về quân khu trung tâm chờ tin tức trước đã." Hiện giờ bác sĩ Đường không rõ tung tích, căn cứ Thanh Long lại quá xa khiến Đường Yên lập tức nhớ tới những lời nói của Lưu Thấm Nhã cách đây không lâu, trái tim cô lập trầm xuống, là trùng hợp hay là âm mưu từ trước đây?



"Chị Yên, đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đám người Miêu Trạch đi tới, thấy sắc mặt Đường Yên âm trầm thì không khỏi nhỏ giọng hỏi.



"Bác sĩ Đường đã xảy ra chuyện!" Việt Kỳ trầm giọng nói sau đó quay sang nhìn mấy người Diệp Quân: “Các lão đã xảy ra chuyện, quân khu trung tâm rối loạn, mọi người hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, lần này trở về quân khu trung tâm mọi chuyện sẽ trở nên rất khó khắn."



"Các lão đã xảy ra chuyện ư, ai ra tay?" Trong mắt Diệp Quân lóe lên ánh sáng, từ khoang thuyền đi ra, cầm khăn lau tay, anh ta đứng ở bên cạnh Việt Kỳ, ánh mắt thâm trầm nhìn nhà xương công nghiệp Mậu Danh hóa thành biển lửa.



Nhà họ Hình đã hợp tác với nhiều gia tộc lớn khác để đảo loạn quân khu trung tâm, Các lão lại xảy ra chuyện khiến quân khu trung tâm như rắn mất đầu, tất nhiên là sẽ rơi vào hỗn loạn." Đôi mắt tối tăm của Việt Kỳ bình tĩnh nhìn về phương xa, sắc mặt lạnh lùng lộ ra tàn nhẫn.



Các thế lực ở quân khu trung tâm luôn có nhà họ Các và nhà họ Việt đứng ở phía sau màn áp chế nên mọi chuyện vẫn luôn yên ổn nhưng từ khi nghe tin Đường Yên ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh gặp chuyện không may, chân trước anh vừa bước ra khỏi quân khu trung tâm thì quân khu trung tâm lập tức rối loạn. Chuyện này khiến sắc mặt Việt Kỳ nhất thời xanh mét, chẳng lẽ Phùng Khải Dương cũng nhúng tay vào chuyện của quân khu trung tâm? Như vậy có lẽ ngay từ đầu Phùng Khải Dương đã khống chế nguồn gốc lây nhiễm ám hệ ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh trong tay nhưng mà căn cứ Chu Tước phía sau Phùng Khải Dương không có bản lĩnh lớn tới mức quấy đục được quân khu trung tâm, chỉ là không biết Phùng Khải Dương có liên quan đến thế lực nào của quân khu trung tâm. Tới bây giờ mà còn không nhúng tay vào thì chỉ sợ rất khó bứt ra, nhà họ Việt đã bị trói trên chiếc thuyền này, nếu muốn rời thuyền sợ là không dễ dàng.



"Bên Việt Anh ra sao?" An Lộ lập tức lên kế hoạch phải hành động như thế nào mới có thể đem lại ích lợi lớn nhất. Quân khu trung tâm hỗn loạn, nhất định các thế lực khắp nơi sẽ xào bài (kiểu phân chia) lại lần nữa, đây cũng là thời cơ tốt nhất để nhà họ Việt xuất đầu lộ diện. Việt Kỳ không mặn mà với quyền lực không có nghĩa là nhà họ Việt cũng giống vậy, thời loạn tạo anh hùng, nhà họ Việt đã ngủ đông nhiều năm như vậy, tích lũy từng chút một cũng đã đủ để bước lên đài cao nhất, cho dù Việt Kỳ không muốn thì bọn họ cũng sẽ đẩy anh đi lên. Về việc này thì trong lòng Việt Kỳ tự có tính toán, không đồng ý cũng không từ chối.



"Nhà họ Việt nằm ngoài vòng lợi ích ở quân khu trung tâm, cho dù những người đó muốn động tới nhà họ Việt thì cũng tìm không được lí do." Giọng nói của Việt Kỳ rất lạnh lẽo, hoàn toàn không để các thế lực của quân khu trung tâm vào mắt, thực lực chênh lệch tuyệt đối thì tất cả các âm mưu đều hóa thành vụn phấn.



"Em không muốn biết quân khu trung tâm như thế nào, em chỉ muốn hỏi một câu ông nội của em ở đâu, như thế nào rồi?" Đường Yên không muốn nghĩ nhiều, cô cắt lời Việt Kỳ và đám người Diệp Quân, vội vàng truy hỏi.



"Tung tích không rõ, có thể là do nhà họ Hình ra tay."



"Phát hiện ông nội của em và mấy người khác mất tích vào lúc nào?" Sau khi nghe thấy có thể là do họ Hình gây nên thì Đường Yên lập tức hiểu rõ chuyện này hơn một nửa là có dính dáng đến Lưu Thấm Nhã, nhưng mà... Vì sao? Bắt ông nội thì bọn họ có lợi ích gì? Đường Yên nhíu chặt mày, cẩn nhận nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh nhưng dù làm thế nào cũng không thể tìm thấy sợi dây liên kết mọi việc được.



"Tối hôm qua bên trung tâm sinh hóa phát hiện."



La Bân Hồng làm việc can đảm, cẩn trọng hơn nữa đã ở bên cạnh ông nội mười mấy năm nên tuyệt đối sẽ không bán đứng ông, cô đã từng nghe Việt Kỳ nói trung tâm nghiên cứu sinh hóa ở quân khu trung tâm canh phòng còn nghiêm ngặt hơn ở tòa nhà hành chính ở căn cứ Thanh Long mấy lần nên ông gặp chuyện không may nhất định là do giặc ở trong nhà nếu không dựa theo tính tình cẩn thận của ông và La Bân Hồng thì không thể nào để kẻ ở bên ngoài thừa chỗ trống chui vào được.



Đường Yên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu sau đó lại hỏi một ít về sự phân chia thế lực ở quân khu trung tâm, sự phân bố của các gia tộc lớn. An Lộ đứng ở bên cạnh nhanh chon nói cho Đường Yên nghe về những chuyện này, sau khi nghe xong Đường Yên mơ hồ cảm thấy việc nhà họ Hình bắt ông đi hơn phân nửa là cô. Có thể là Lưu Thấm Nhã không chiếm được lợi gì ở cô nên mới tung chuyện về vòng tay bạch ngọc ra ngoài, dựa theo tính tình ngoan độc của Lưu Thấm Nhã thì chuyện này không phải không có khả năng. Còn có một khả năng nữa là ông đã phát hiện ra biện pháp tu luyện tinh thần lực và bên trung tâm sinh hóa đã có người tiết lộ việc này...



Trước khi bác sĩ Đường đến quân khu trung tâm thì Đường Yên có nói bóng gió một chút về phương diện tinh thần lực. Lúc ấy bác sĩ Đường nghe xong thì cảm thấy rất hứng thú, tuy nhiên mặc kệ là như thế nào thì cô cũng sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho nhà họ Hình và những người sau lưng nhà họ Hình. Từ lời nói của Lưu Thấm Nhã thì cô có thể nhìn ra chút ít manh mối, phía Bắc quân khu trung tâm, sự tình còn rắc rối hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.



Diệp Quân đã thiết lập chế độ tự động lại của tàu chiến, sau vụ nổ mạnh vừa rồi thì tàu chiến đã chịu một lực xẩy không nhỏ nên lúc này đã rời khỏi núi Mậu Danh được một khoảng cách, nếu muốn quay về phải tốn chút thời gian nên mọi người đều ngồi ở trên tàu chiến nghỉ ngơi khôi phục dị năng.



"Thình thịch …" Đột nhiên khoang đáy tàu chiến truyền đến tiếng va chạm không nhẹ, không tới mấy cái đã khiến tàu chiến bị nghiêng không ít. Mọi người ngồi ở trên tàu chiến đột ngột bừng tỉnh, cuống quít chạy đến chỗ lan can nhìn ra xung quanh thì thấy trong nước biển dày đặc tang thi cá, kích thước lớn nhỏ không đều còn số lượng lại nhiều đến kinh người.



"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đường Yên mở mắt ra, cầm kiếm đứng dậy.



"Tang thi cá tấn công đáy tàu." Miêu Trạch chỉ vào tang thi cá dày đặc trong nước nói, da đầu không khỏi run lên. Sau khi chiến đấu với tang thi và thú biến dị trong một thời gian dài thì tinh thần của tất cả mọi người đều cực kì mệt mỏi. Lúc này nhìn thấy tang thi cá dày đặc trong nước thì không khỏi nhớ tới biển sâu chi chít ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh. Khi nhớ lại biển sâu có thể hấp thu dị năng thì Miêu Trạch không khỏi mắc ói.



"Nơi này cách bờ biển xa không?" Đường Yên quay sang nhìn Diệp Quân. Sau khi rời khỏi nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh thì tàu chiến đã bị cuốn đi rất xa, không biết vùng biển này còn ở trong địa phận Mậu Danh hay không.



"Từ đây đến bờ biển Hoàng Cương thì mất khoảng ba mươi phút, tuy nhiên với sự công kích dồn dập của tang thi cá như vậy thì tôi lo rằng tàu chiến sẽ không chịu được đến ba mươi phút." Tang thi cá biến dị nhưng tàu chiến lại không biến dị. Bị lực lớn như vậy va vào thì sớm hay muộn tàu chiến cũng sẽ bị thủng hơn nữa lúc tàu chiến rời khỏi nhà xưởng công nghiệp quân sự thì đã chịu xung lực không nhỏ từ vụ nổ rồi.



"Tang thi cá ở trong nước nên dùng dị năng tấn công không có hiệu quả hơn nữa chém giết nhiều ngày như vậy thân thể và tinh thần của mọi người đều rất mệt mỏi, trận này đánh như thế nào đây?" An Du nói khẽ, cau mày vũ tang thi cá đang nhảy lên va vào đáy tàu, cũng có không ít tang thi cá nhảy lên thuyền, há cái miệng đầy răng lởm chởm muốn cắn xé bọn họ.



"An Du nói đúng, tinh thần mọi người đều rất mệt mỏi! Lúc này chúng ta đang ở tình thế bất lợi." An Lộ gật đầu, sắc mặt có chút trầm trọng.



"Diệp Quân, tăng tốc nhanh lên." Việt Kỳ liếc nhìn tang thi cá không ngừng bơi tới: “Dị năng giả hệ phong dùng dị năng đẩy tàu, phải dốc hết toàn lực để đến được bờ biển Hoàng Cương."



"Cũng chỉ có thể như thế!" Diệp Quân nghiêm túc gật đầu sau đó đi xuống khoang thuyền chỉnh tốc độ lên tối đa. Diễn đàn. Dị năng giả hệ phong trong đội đứng ở đuôi thuyền, tập trung hướng gió sau đó gật đầu tỏ vẻ tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa.



"Vèo vèo..." Tàu chiến như mũi tên rời cung, trong nháy mắt đã lao thẳng về phía bờ biển Hoàng Cương. Dọc đường mọi người cũng giết không ít tang thi cá nhảy lên thuyền, Đường Yên cầm kiếm chém liên tục, nhất thời khiến máu bắn tung tóe. Buster bé bỏng thoải mái di chuyển giữa đàn tang thi cá tuy nhiên nó chỉ chọn cá biến dị để ra tay (khôn chưa, tang thi cá không thèm nhé). Bóng dáng nhanh nhẹn, mạnh mẽ khiến mọi người hoa cả mắt, một lần di chuyển là túi tiền trên cổ lại có thêm một viên huyết hạch.



"Sắp chìm rồi, mau lên bờ đi!" Diệp Quân vội vàng ra khỏi khoang thuyền, gào lớn thông báo với mọi người đang ở trên tàu.



Mọi người nhìn nhau, không nghĩ nhiều nữa, bất chấp tất cả nhảy về phía đê biển cách mũi tàu ba, bốn mét.



"Rầm…" Một tiếng động lớn vang lên, tàu chiến dần dần chìm vào trong nước. Miêu Trạch không có sức nên thiếu chút nữa đã rơi vào trong biển, cũng may là Đường Yên nhanh tay lẹ chân túm lấy Miêu Trạch quăng về phía bờ biển làm cậu ngã ngay trên người Hạ Bác, Hạ Bác ngã xuống đất vừa định đứng dậy thì đã bị Miêu Trạch đè lên. Hạ Bác xoa xoa cái eo, dùng ngón tay chỉ vào Miêu Trạch đang bày ra vẻ vô tội, môi mấp máy một lúc lâu mà không nói được gì.



Trong khoảnh khắc mọi người nhảy khỏi tàu chiến thì tàu chiến cũng bị tang thi cá làm thủng, chìm vào trong nước. Đám người Đường Yên nhìn xung quanh tàu chiến dày đặc tang thi cá thì bất chấp mệt mỏi mà chạy như bay về phía đất liền. Vùng biển phía sau bị tang thi cá phủ một lớp dày, bộ mặt dữ tợn của tang thi cá khiến sắc mặt mọi người trở nên xanh mét.



Sau khi tìm được chỗ an toàn thì mọi người bất chấp dơ dáy bẩn thỉu mà tìm một góc ngồi xuống nghỉ ngơi.



"Khi nào thì người của anh mới đến?" Đường Yên lấy thức ăn nước uống trong không gian ra bảo Giang Ly phân phát cho mọi người. Từ lúc tiến vào nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh thì tinh thần của mọi người luôn căng thẳng, mấy ngày mấy đêm đều như vậy, cho dù là người sắt cũng không chịu nổi.



"Bốn giờ." Việt Kỳ thản nhiên nói.



"Ừ!" Đường Yên hiểu rằng sốt ruột cũng không làm được gì nên chuyên tâm vận chuyển khô mộc quyết khôi phục dị năng. Kẻ mạnh trong quân khu trung tâm như mây, cho dù dị năng giả cấp tám trung cấp là nhân vật xưng bá một phương thì nếu đến quân khu trung tâm vẫn chưa đủ dùng, cô phải nắm chặt thời gian để tăng thực lực mới được.



"Đưa tất cả tinh hạch và huyết hạch đây, tôi có thể hấp năng lượng ám hệ trong đó." Việt Kỳ bảo mọi người lấy tinh hạch và huyết hạch mà mình thu thập được ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh ra, sau khi anh hấp thu hết năng lượng ám hệ trong đó thì đồng nghĩa với việc tinh hạch và huyết hạch, như vậy những người khác có thể hấp thu được những tinh hạch và huyết hạch đó.



An Lộ mở không gian lấy hai túi tinh hạch và huyết hạch lớn ra. Đường Yên cũng lấy ra một túi, còn lại đều bị cô bỏ vào hồ nước trong không gian trung sau đó lúc thăng cấp thì đều hấp thu hết rồi. Những tinh hạch và huyết hạch này là sau đó chém giết tang thi và thú biến dị mà có, những người khác thấy vậy thì cũng lấy ra không ít từ ba lô sau lưng mình.



Việt Kỳ khống chế tốc độ hấp thu, hấp thu sạch tinh hạch và huyết hạch nhiễm năng lượng ám hệ trước mặt. Sau khi đến cấp mười thì Việt Kỳ khống chế dị năng càng thêm thành thạo. Nửa giờ sau, Việt Kỳ đã tinh lọc xong tinh hạch và huyết hạch trước mặt mình, nhờ đó mà năng lượng ám hệ của Việt Kỳ lại tăng lên, Đường Yên chọn chút tinh hạch và huyết hạch cấp bậc cao, còn lại dựa theo hệ dị năng mà phân chia cho từng người. Bên An Lộ cũng đưa tinh hạch và huyết hạch cấp bậc hơi thấp cho đám người Hạ Bác, sau khi thăng lên thành dị năng giả cấp cao thì những tinh hạch và huyết hạch cấp thấp không có tác dụng mấy với dị năng giả.



Thời gian trôi qua từng chút một, mọi người đều nhắm mắt yên tĩnh hấp thu tinh hạch và huyết hạch để tăng dị năng. Sau khi trải qua những chuyện ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh thì tất cả mọi người càng thêm hiểu rõ tầm quan trọng của thực lực, nhảy cả Miêu Trạch không thể ở yên thì lúc này cũng đang yên tĩnh hấp thu năng lượng, không lâu sau Miêu Trạch đã thăng cấp trở thành cấp sáu trung cấp. Sau nhiệm vụ lần này mọi người đều thu được không ít kinh nghiệm thực chiến nên sau này thực lực của bọn họ đều sẽ có những bước nhảy vọt không ngờ.



Đến khi nghe được tiếng trực thăng gầm rú trên bầu trời thì tất cả mọi người đều lặng yên mở mắt ra, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, rối rít chúc mừng nhau. Người có thực lực yếu nhất trong đội là Từ Mục cũng thành công lên cấp sáu cao cấp (không sai đâu, là cấp sáu cao cấp, cao hơn Miêu Trạch nhưng nói yếu nhất có lẽ là lực chiến đấu không bằng), những người khác đều thăng lên đến cấp bảy, không thể không nói chiến đấu chính là cách để tăng thực lực tốt nhất.



Đường Yên lặng im ngồi ở tuốt phía sau, tuy rằng trong lòng gió nổi mây phun nhưng trên mặt vẫn không để lộ ra chút nào. Vừa rồi lúc cô dùng tinh thần lực thăm dò không gian thì thấy trong hồ nước có không ít tinh hạch và huyết hạch cao cấp. Trong đó có một viên tinh thể màu đỏ như máu, không giống tinh hạch cũng không giống huyết hạch, Đường Yên đang muốn nhanh chóng khôi phục dị năng nên không chần chờ nữa mà quyết định trực tiếp hấp thu nó, sau khi hấp thu thì mới phát hiện trong viên kia tinh thể màu đỏ quái dị kia ẩn chứa năng lượng dồi dào, màu đỏ của tinh thể trung thuần khiết vô cùng, chỉ là một viên tinh thể màu đỏ mà có thể làm cho Đường Yên trực tiếp lướt qua cấp tám cao cấp và cấp tám cao nhất bước vào cấp chín, hơn nữa còn tiếp tục đột phá cấp chín cao cấp, đứng lại ở cấp chín cao nhất nhưng mà vẫn còn một bước nữa để đến được cấp mười. (ai đoán ra cục màu đỏ này là cái gì chưa???)



Từ khi nào trong không gian lại xuất hiện một viên tinh thể màu đỏ như vậy? Viên huyết hạch của sâu mẹ cô đã cho Miêu Trạch, viên tinh hạch của Mã Lương sau khi tinh lọc cũng đã cho Mạnh Lộ. Những tinh hạch và huyết hạch khác đều không giống thứ này, Đường Yên dùng tinh thần lực cẩn thận tìm trong hồ nước xem thử có còn viên khác tinh thể màu đỏ hay không. Lúc tầm mắt chạm đến đóa hoa sen máu trong hồ thì đồng tử bất giác co lại. coki LQĐ. Đóa hoa sen máu lại nở rộ, cánh hoa sen tản ra mùi thơm mát động lòng người, lúc ngửi mùi thơm này thì Đường Yên lập tức nhớ tới viên tinh thể màu đỏ kia, lúc cô hấp thu nó thì cũng ngửi thấy một mùi tương tự như vậy.



Chẳng lẽ...



Không đợi Đường Yên nghĩ tiếp thì bên Miêu Trạch đã vang lên tiếng thúc giục: “Chị Yên, nhanh lên một chút, sắp phải đi rồi!"



"Tốt!" Đường Yên gật đầu, cả người bất giác tản ra dị năng khiến mọi người kinh ngạc nhìn về phía cô, dị năng giả rất mẫn cảm, trong hơi thở trầm ổn của Đường Yên lại lộ ra lôi điện cuồng bạo đè nén cực kì không hợp với khuôn mặt lạnh như băng của cô.



"Cấp mười?" Việt Kỳ kinh ngạc nói. Lần tôi luyện này mọi người đều có thu không nhỏ, lúc trước ai cũng bận chiến đấu nên không có thời gian, bây giờ hấp thu tinh hạch và huyết hạch rồi thăng cấp là chuyện không có gì ngạc nhiên cả, chỉ là tốc độ thăng cấp của Đường Yên quá yêu nghiệt khiến tất cả mọi người đều chấn động.



"Cấp mười?" Sau khi nghe thấy Việt Kỳ nói thì tất cả mọi người đều kinh ngạc trừng mắt. Không phải cấp tám sao? Tại sao đã lên đến cấp mười rồi, chẳng lẽ là đang nằm mơ sao? Miêu Trạch ngơ ngác tự nhéo mặt mình vài cái khiến khuôn mặt đỏ ửng lên.



"Cấp chín cao nhất." Đường Yên nói khẽ, khóe miệng cong lên thành nụ cười nhạt. Có thể thăng đến cấp chín cao nhất thật đúng là ngoài dự đoán của cô, cô cảm thấy hấp thu mấy viên tinh hạch và huyết hạch cao cấp cũng đủ để cô thăng cấp đến cấp chín nhưng không ngờ viên tinh thể màu đỏ trong hồ nước có thể làm cô lướt qua cánh cửa cấp chín đến cấp chín cao nhất, chỉ cách cấp mười một bước nữa thôi.



"..." Mọi người đột nhiên hít một hơi khí lạnh.



"Yêu nghiệt!" Diệp Quân đưa tay che khóe miệng đang run rẩy của mình, anh ta tưởng rằng Việt Kỳ đã rất biến thái rồi nhưng không nghĩ tới Đường Yên lại càng biến thái hơn. Làm thế nào mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã từ cấp sáu thăng cấp lên đến cấp chín cao nhất... Trong mắt Diệp Quân bắt đầu lóe sáng, nhìn thẳng vào Đường Yên.



"Đi thôi!" Đường Yên không nhìn mọi người mà bám vào dây thừng để leo lên trực thăng.



" Tình huống của quân khu trung tâm như thế nào rồi?" Sau khi lên trực thăng thì Việt Kỳ lập tức hỏi.



"Cực kì hỗn loạn, tình hình rất tệ."



"Thật sao?" An Lộ đẩy cặp kính trên sống mũi nhằm che giấu sự sắc bén trong mắt. Tang thi hoành hành, thú biến dị tàn sát bừa bãi mà loại người lại bận rộn tranh quyền đoạt lợi, tuy nhiên nước càng đục thì ngược lại càng tốt đối với bọn họ. Phía trước bị các nhà khác hợp lực đè ép nên nhà họ Việt đành phải ngủ đông, không thể nhúng tay can thiệp vào bất cứ chuyện gì của quân khu trung tâm, hiện giờ Các lão của nhà họ Các gặp chuyện không may, nhà họ Việt lại không có quân khu trung tâm kiềm chế, hươu chết về tay ai thì đến cuối cùng mới biết được.



"Đã qua hai ngày rồi mà vẫn không có tin tức gì về Đường Yên, có thể đã thật sự chết ở nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh hoặc là cô ta hoàn toàn không lo lắng cho tính mạng của mấy người bác sĩ Đường hay không?" Cao Phong cau mày, vì không thu được tin tức của đám người Đường Yên nên Cao Phong có chút đứng ngồi không yên, ngẩng đầu nhìn Lưu Thấm Nhã ở bên cạnh.



Lưu Thấm Nhã nhàn nhạt nói: "Về điểm này thì không cần phải lo, dùng thuốc nổ mà cô ta còn không chết nữa là, chỉ cần bác sĩ Đường còn ở trong tay chúng ta thì cô ta không có khả năng không đến được." Bác sĩ Đường là người thân duy nhất của Đường Yên nên Đường Yên không có khả năng bỏ mặc bác sĩ Đường được. Khuôn mặt lạnh như băng của Lưu Thấm Nhã hiện lên sát khí, cô ta ngẩng đầu liếc nhìn Từ Viện đang run lẩy bẩy trong góc, khóe miệng nở nụ cười đắc ý. Không phải Từ Viện vẫn luôn xem thường cô ta sao? Bây giờ không phải đang khóc lóc cầu xin tha thứ đó sao!



Lưu Thấm Nhã nhấc chân, hung hang đạp mạnh vào người Từ Viện, Cao Phong không đành lòng nên quay đầu đi nhưng lại không dám nói nửa câu ngăn cản. Phùng Khải Dương chuyển động ghế dựa, lúc ánh mắt đảo qua người Lưu Thấm Nhã thì xẹt qua một chút khinh thường, tuy nhiên rất nhanh đã bị hắn che giấu rất tốt. Lưu Thấm Nhã còn sống thì trò chơi mới hay, Phùng Khải Dương vừa nghĩ vừa dùng tay vuốt bộ lông của sư tử trắng.



"Liên lạc với bên Hình Liệt Phong, quân khu trung tâm đang rối loạn, nói cho hắn biết đây là thời điểm tốt nhất để ra tay." Phùng Khải Dường vừa dứt lời thì lập tức mang theo sư tử trắng rời khỏi phòng.



"Liệt Phong đã trở lại? Em đã biết." Lưu Thấm Nhã nghiêng đầu nhìn về phía Phùng Khải Dương sau đó tầm mắt rơi xuống cánh tay bị cụt của mình, trong mắt thoáng qua một chút bi ai nhưng lập tức đã bị quyền lực che mất. Chuyện đã tới nước này thì cô ta không thể thua cũng không được thua... Ánh mắt Lưu Thấm Nhã tối tăm nhìn Phùng Khải Dương rời khỏi căn phòng.



"Thấm Nhã, có phải em đã gặp phải chuyện gì hay không?" Cao Phong cẩn thận nhìn Lưu Thấm Nhã, ánh mắt đảo qua cánh tay dưới áo khoác của cô ta. Trong mắt hiện lên đau lòng khiến Từ Viện đang ngã trên mặt đất mỉa mai không thôi, lúc trước Cao Phong cũng từng dùng loại này ánh mắt nhìn cô ta, Từ Viện liếm khóe miệng đầy mùi máu tươi, trong lòng cảm thấy cay đắng mang theo hối hận.



"Em... Không có việc gì!" Lưu Thấm Nhã uất ức lắc đầu, cẩn thận khép áo khoác lại, khuôn mặt đầy nước mặt nhìn có vẻ điềm đạm đáng yêu.



"Không, nhất định xảy ra chuyện gì đó." Cao Phong bắt lấy bả vai Lưu Thấm Nhã, giọng nói hết sức kích động: “Có phải tiện nhân Đường Yên kia lại làm cái gì hay không? Hay là Hình Liệt Phong làm chuyện gì có lỗi với em?" Cao Phong nhìn khuôn mặt uất ức của Lưu Thấm Nhã, trong đầu hiện lên đủ loại suy đoán.



Thấy Cao Phong kích động, trong mắt Lưu Thấm Nhã hiện lên vừa lòng, quay sang tỏ vẻ đắc ý với Từ Viện. Cho dù cô ta người không giống người, quỷ không giống quỷ thì vẫn có thể làm cho đàn ông chạy theo cô ta như trước. Kết quả thử trên Cao Phong khiến cô ta rất hài lòng. Lưu Thấm Nhã tin rằng cho dù Cao Phong biết đến cánh tay dị thú của cô ta thì cũng sẽ tin là do người khác hãm hại cô ta, cô ta vô tội...
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom