Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-105
Chương 101: Kết thúc (2)
editor: coki
"Rắc...." Phùng Khải Dương bóp nát ly trà, chung quanh người hắn dầy đặc sát khí cuồng bạo, lạnh lẽo. Nhà họ Phùng ở cắm rễ ở quân khu trung tâm nhiều năm, mặc dù thực lực của dị năng giả đại bản doanh không cao những cũng chiếm khoảng sáu phần nhân thủ của nhà họ Phùng thế mà lại Đường Yên giết toàn bộ, không một người nào còn sống sót.
Giờ này khắc này người tức giận không chỉ có một mình Phùng Khải Dương, sắc mặt của Hình Liệt Phong và Lưu Hãn Vũ cũng xanh mét, đây là người trong gia tộc của bọn họ đất vậy mà chỉ trong một giờ ngắn ngủi đã hóa thành một đống hỗn độn. Trong đại bản doanh phần lớn là người trong gia tộc, Đường Yên chỉ vừa mới ra tay mà đã chặt đứt toàn bộ đường lui của mọi người, không chết không ngừng!
Lúc này trong tòa nhà Viễn Cảnh, tất cả bọn họ đều đang đợi Đường Yên đến. Mặt ai cũng trầm xuống, không ai nghi ngờ Đường Yên sẽ tới hay không. Ánh mắt Lưu Thấm Nhã lóe lên, trong mắt ẩn chứa sự nôn nóng và vội vàng, không lâu nữa, không lâu nữa thôi... Tất cả mọi thứ của Đường Yên đều sẽ thuộc về cô ta, suy nghĩ này khiến Lưu Thấm Nhã vui mừng như điên.
"Tốt nhất em nên khẩn cầu không gian là thật, bằng không …" Phùng Khải Dương thâm trầm nhìn Lưu Thấm Nhã, khuôn mặt thoáng hiện lên sư thô bạo. Sau khi dứt lời thì lập tức mang sư tử trắng bình tĩnh rời đi.
Nghe vậy, đôi mắt Hình Liệt Phong và Lưu Hãn Vũ đột nhiên lóe sáng, có lẽ Phùng Khải Dương còn che giấu bọn họ cái gì đó?
"Thấm Nhã, em không sao chứ?" Lưu Hãn Vũ tiến lên một bước, đỡ Lưu Thấm Nhã bị Phùng Khải Dương đẩy ngã trên đất dậy, lúc tay hắn đụng vào da thịt trơn mịn của Lưu Thấm Nhã thì trong mắt bất chợt lóe lên dục niệm nhưng khi lướt qua cánh tay dị thú của Lưu Thấm Nhã thì lại trở nên chán ghét.
"Không có việc gì." Trên mặt Lưu Thấm Nhã hiện lên uất ức, khi thấy ánh mắt hờ hững của Hình Liệt Phong thì trong lòng có chút ảm đạm đồng thời càng hận Đường Yên nhiều hơn, Lưu Thấm Nhã cho rằng tất cả những điều này đều là do Đường Yên gây nên, nếu không phải do Đường Yên phá rối thì làm sao cô ta trở nên thê thảm như vậy được, thậm chí còn trở nên xa cách với Hình Liệt Phong, tuy nhiên xa cách cũng tốt, như vậy cô ta không cần phải chia sẻ vòng bạch ngọc với ai cả. So với Hình Liệt Phong thì cô ta càng yêu Bác Dương hơn, đáng tiếc từ đầu đến cuối Bác Dương đều không để ý đến cô ta. Đường Yên, chắc chắn là vì Đường Yên, ánh mắt hung ác nham hiểm của Lưu Thấm Nhã xẹt qua oán hận, nhất định sẽ có một ngày, sẽ có một ngày...
Ba người nhìn nhau nhưng không có gì để nói, Hình Liệt Phong nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Lưu Thấm Nhã, đây là người phụ nữ đã từng khiến hắn động tâm, dù biết cô ta dã tâm bừng bừng, không muốn đứng ngoài cuộc chơi nhưng hắn chưa bao giờ để tâm đến điều đó. Lúc trước khi ở công ty điện tử Lưu Thấm Nhã đã không để ý tính mạng bảo vệ hắn, về sau lại bày mưu tính kế giúp hắn không chỉ một lần nên dù biết những chuyện mờ ám giữa Lưu Thấm Nhã, Đỗ Mộng và những người phụ nữ khác thì hắn đều nhắm mắt bỏ qua cuối cùng dẫn đến đồng đội xa cách hắn, cho đến bây giờ là đúng hay là sai thì ngay cả chính hắn cũng không phân biệt rõ được. Đỗ Dương đã từng hỏi hắn có đáng hay không? Lúc đó trong lòng hắn đã có đáp án mơ hồ nhưng không cách nào nói ra được.
Lưu Hãn Vũ vuốt vuốt sáo dọc, không thèm để ý đến không khí kì lạ giữa Lưu Thấm Nhã và Hình Liệt Phong, tay hắn khoát lên trên vai Lưu Thấm Nhã, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì? Nhà họ Lưu đã không còn nữa... Trong mắt Lưu Hãn Vũ hiện lên điên cuồng, nhà họ Lưu đã không còn, quân khu trung tâm cũng mất đi tồn tại tất yếu của mình. Hắn chơi đùa với cây sáo dọc trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve cái nút bên trong sáo dọc, vẻ mặt hiện lên điên cuồng.
Lưu Thấm Nhã cúi đầu, trong mắt hiện lên sự dữ tợn, cô ta đã bảo Cao Phong lôi kéo Đường Thuận dưới trướng Phùng Khải Dương. Đường Thuận sống ba mươi năm trên đời cũng không có bản lĩnh gì lớn nhưng lại thức tỉnh một dị năng rất đặc biệt là có thể rót năng lượng của tinh hạch và huyết hạch vào bên trong trận pháp mà hắn tạo ra. Theo như hắn nói thì tổ tiên hắn từng là truyền nhân của phái Mao Sơn (Mao Sơn được mọi người biết đến với uy danh đệ nhất khưu tà trừ ma, pháp thần thông quản đại cao siêu và còn lập đàn, bố trận pháp) nên biết được một chút cách khắc bùa, tạo trận pháp đơn giản. Mặc dù bản thân không có bản lĩnh gì nhưng ai bảo trên tay hắn có mấy tấm phù trận tổ truyền hơn nữa còn thức tỉnh dị năng dẫn đường cho năng lượng tinh hạch và huyết hạch để kích hoạt phù trận chứ.
Trận pháp, phù trận ở tòa nhà Viễn Cảnh đều xuất phát từ tay Đường Thuận. Tên Đường Thuận này khi say rượu rất thích nói khoác, chỉ cần dụ hắn uống vài ly rượu thì chuyện gì cũng có thể moi ra. Những chuyện về tòa nhà Viễn Cảnh cực kì quan trọng nên Phùng Khải Dương đã hạ tử lệnh (vi phạm là chết) với Đường Thuận, tuyệt đối không cho phép hắn tiết lộ dù chỉ nửa chữ về tòa nhà Viễn Cảnh. Tuy rằng Đường Thuận thích nói khoác nhưng cũng rất sợ chết, nếu không phải do uống rượu thì nhất định có bẻ răng hắn cũng không nói ra.
Trong lúc chờ đợi Đường Yên tiến vào tòa nhà Viễn Cảnh thì Cao Phong đã lén thay đổi bố cục của phù trận, đến lúc đó đừng ai nghĩ đến chuyện sống sót mà ra khỏi nơi này.
Tính cách Phùng Khải Dương rất cao ngạo, từ trước tới nay không bao giờ để ý đến những chuyện về sau. Hai phần ba người trong tòa nhà Viễn Cảnh đều là người của Lưu Thấm Nhã người. Lúc này Lưu Hãn Vũ và Hình Liệt Phong đang ngồi thì đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ, tinh thần lực dần dần bất ổn, có ngốc cũng biết đã có chuyện xảy ra.
"Cô đã làm cái gì?" Hình Liệt Phong ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Lưu Thấm Nhã. Lúc này phức tạp trong mắt hắn đã hóa thành bình tĩnh, cả người Lưu Hãn Vũ suy yếu, hắn liếc nhìn Hình Liệt Phong, cả hai đều thấy được tức giận trong mắt nhau. Không một ai trong bọn họ ngờ được mình lại bị Lưu Thấm Nhã lừa gạt. Đồng thời trong lòng cũng vì Lưu Thấm Nhã độc ác mà trái tim cảm thấy băng giá không thôi, suốt khoảng thời gian này nếu không có hai người bọn họ giúp đỡ Lưu Thấm Nhã thì làm sao cô ta có được địa vị giống như hôm nay, kết quả cô ta lại lấy oán trả ơn, lừa gạt hãm hại cả bọn họ.
"Không có gì, chỉ bảo Minh Hà bỏ thêm chút thuốc cho hai người nghỉ ngơi thật tốt mà thôi. Đừng nóng vội, lát nữa Phùng Khải Dương cũng sẽ tới hội hợp với hai người. Đường Thuận nói muốn khởi động trận pháp Thất sát dẫn quỷ thì còn thiếu mấy viên tinh hạch cấp cao, tôi trái lo phải nghĩ một lúc lâu thì nhận thấy không có ai thích hợp hơn ba người cả." Lưu Thấm Nhã bày ra vẻ mặt vô tội, bàn tay ái muội chạy trên người Lưu Hãn Vũ. Giọng nói của cô ta cực kì bình tĩnh nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta lạnh cả người, lời nói cũng càng độc ác, vô tình.
"Đủ độc ác!" Sau khi Hình Liệt Phong phun ra ba chữ thì nhắm mắt lại không nhìn Lưu Thấm Nhã nữa nhưng sắc mặt lại trở nên xanh mét, ý tứ của Lưu Thấm Nhã rất rõ ràng, cô nhốt bọn họ ở đây sau đó bảo Đường Thuận rút năng lượng của bọn họ rót vào trong phù trận. Bọn họ luôn biết Lưu Thấm Nhã nhẫn tâm tuyệt tình nhưng không nghĩ có một ngày đối tượng sẽ biến thành bản thân mình.
Lưu Hãn Vũ im lặng cất kỹ sáo dọc, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhạt cay đắng. Không hổ là người nhà họ Lưu, nếu là bà nội còn sống nhất định sẽ rất hài lòng với Lưu Thấm Nhã, cách hành động nhẫn tâm tuyệt tình này rất giống với tác phong làm việc của người nhà họ Lưu. Nuôi hổ gây họa, những lời này của Đỗ Dương không sai một chút nào...
Sau lưng Lưu Thấm Nhã xuất hiện vài người, một trước một sau đưa Hình Liệt Phong và Lưu Hãn Vũ đã trúng độc ra ngoài. Lưu Thấm Nhã im lặng đi lên tầng cao nhất, cởi áo khoát để lộ cánh tay dị thú dữ tợn ra. Ở dưới ánh nắng cánh tay dị thú có vẻ chói mắt làm cho người ta sợ hãi. Phía sau cô ta là một đám dị năng giả đang kích động, ánh mắt đỏ quạch, vẻ mặt cuồng bạo, hành động quái dị không giống người thường.
"Đường Yên, rốt cuộc mày cũng đã tới!" Lưu Thấm Nhã kiêu căng nhìn dần dần bóng dáng Đường Yên dần dần xuất hiện trong tầm mắt mình, khi ánh mắt cô ta chạm đến những dị năng giả phía sau Đường Yên thì sắc mặt lập tức trở nên vặn vẹo. Cao Phong đứng ở phía sau Lưu Thấm Nhã, trong mắt lộ vẻ si mê nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, khi tầm mắt lướt qua đám người Đường Yên đang đi từ xa đến thì lại trở nên dữ tợn, tàn ngược.
"Thấm Nhã, có muốn anh đi xuống hay không?" Cao Phong dịu dàng nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, trong suy nghĩ của hắn cho dù Lưu Thấm Nhã biến thành bộ dạng gì thì đều xinh đẹp cả. Vì Thấm Nhã, hắn có thể buông tha cho hết thảy, thậm chí ngay cả tính mạng của hắn.
Lưu Thấm Nhã cũng nhìn thấy sự hưng phấn khác thường trong mắt Cao Phong, cô ta đã đi theo bên cạnh Phùng Khải Dương một thời gian nên biết rất rõ về nguyên nhân gây ra lây nhiễm ám hệ. Cánh tay dị thú của cô ta đã được Phùng Khải Dương cải tạo bằng cách khảm tinh hạch ám hệ vào bên trong ở một mức độ mà cô ta có thể dùng dị năng của chính mình để khống chế sự dị hóa của nó. Phùng Khải Dương khinh thường ám hệ tinh hạch nên không muốn đụng vào nó. Tinh hạch ám hệ trên người Lưu Thấm Nhã là do cô ta bảo Chu Thiến khảm vào. Dị năng nguyên bản trong cơ thể Cao Phong cũng đã dần dần bị lây nhiễm năng lượng ám hệ, tính cách hắn đã bắt đầu trở nên khát máu cuồng bạo, chỉ là bản thân hắn không nhận ra được mà thôi.
"Không cần." Lưu Thấm Nhã lắc đầu. Ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Yên đang đi tới, sau khi thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp của Đường Yên thì oán hận trong lòng Lưu Thấm Nhã càng sâu. Dựa vào cái gì mà Đường Yên có được nhiều thứ tốt đẹp như vậy, còn cô ta... Lại thê thảm như thế này!
"Đến đây." Lưu Thấm Nhã bình tĩnh nhìn Đường Yên, cánh tay dị thú vươn ra túm lấy bác sĩ Đường phía sau sau đó nhấc bổng ông lên không trung. Cả người La Bân Hồng đều là vết thương, vô lực nằm trên mặt đất. Khuôn mặt sung vù dính đầy máu, toàn thân không có một chỗ nào lành lặn.
"Mày đã hao hết công sức dụ tao xuất hiện, nếu tao không đến chẳng phải đã phụ ý tốt của mày sao." Đường Yên bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt oán hận của Lưu Thấm Nhã, lúc ánh mắt lướt qua bác sĩ Đường người đầy vết thương thì đồng tử lập tức co rút lại: “Ông…. ông... như thế nào rồi? Lưu Thấm Nhã, mày quả thật điên rồi, năm đó nếu không có ông thì mày đã chết cóng ở đầu đường từ lâu rồi không ngờ mày đã không biết mà còn lấy oán trả ơn!"
"Khụ khụ... Không, ông không có việc gì!" bác sĩ Đường khó khăn lắc đầu, khi ông thấy Đường Yên không có việc gì thì trong mắt hiện lên vui mừng.
"Ừ! Không có bánh ngọt thì sao mời mày tới được? Giao vòng bạch ngọc ra, nếu không tao sẽ bẻ gãy cổ ông ta." Lưu Thấm Nhã giơ bác sĩ Đường lên cao, cả người bác sĩ Đường đều ở giữa không trung giống như cá trên thớt mặc cho người ta định đoạt. La Bân Hồng ở phía sau thấy rõ cảnh này thì tức giận đến hai mắt đỏ bừng, hận không thể xông lên xé Lưu Thấm Nhã ra thành từng mảnh nhỏ.
"Đại ca?" An Lộ từ trong đám người chạy tới chỗ Việt Kỳ.
Việt Kỳ nhìn chằm chằm tòa nhà Viễn Cảnh như ẩn như hiện, lắc đầu: “Đừng nóng vội, trước tiên cứ quan sát tình huống đã." Tại sao đám người Phùng Khải Dương lại không xuất hiện, có phải vẫn còn bí ẩn gì khác hay không? Mới chỉ vài ngày không gặp mà Đường Yên đã trở nên mạnh hơn rất nhiều! Cho dù là anh thì cũng không dám khẳng định rằng mình có thể chiến thắng Đường Yên nhưng anh tin rằng có một ngày Đường Yên sẽ nguyện ý nói tất cả mọi chuyện với mình.
Lưu Thấm Nhã đúng là độc ác tuyệt tình, ngay cả bác sĩ Đường nuôi nấng cô ta mười mấy năm mà cô ta cũng có thể xuống tay được, từ đó có thể nhận ra cô ta là loại người vì đạt được mục đích sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào. Diễn đàn. Tòa nhà Viễn Cảnh này lại mơ hồ lộ ra tà khí, tà khí này khác hẳn với năng lượng ám hệ làm cho người ta có cảm giác cực kì âm tà! Cảm giác giống như mình đang ở bên trong nghĩa đĩa, không khí âm u lạnh lẽo cứ xâm nhập ào ào vào cơ thể.
Dị năng giả rất mẫn cảm nên khi đến gần tòa nhà Viễn Cảnh thì Đường Yên lập tức nhận ra nơi này có điều khác thường. Tòa nhà Viễn Cảnh không phải là một tòa nhà cao tầng mà giống như một thôn xóm nhỏ, kiến trúc phổ biến là nhà khoảng ba, bốn tầng cực kì vững chải, bên ngoài đều được gia cố thép gai, nhìn qua đã thấy hết sức kỳ quái. Lưu Thấm Nhã đứng ở trên tầng cao nhất, trên cao nhìn chằm chằm vào mấy người Đường Yên.
Đột nhiên trong đám người có một dị năng giả đi ra, anh ta chỉ vào dị năng giả phía trước, hai mắt phiếm hồng, miệng phát ra tiếng nức nở: “Giản Ninh, Giản Ninh, em bị làm sao vậy? Đột nhiên biến mất hơn hai tháng, hóa ra em vẫn luôn ở quân khu trung tâm, anh còn tưởng rằng em đi ra ngoài săn giết tang thi đã xảy ra chuyện."
"Sao vậy?" Hoàng Mô tiến lên, vỗ vỗ bả vai dị năng giả kia.
Dị năng giả kia cũng không giấu diếm mà kể tất cả những chuyện về người tên là Giản Ninh kia một lần, sau khi nói xong thì tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ, khoảng thời gian này, ở quân khu trung tâm có không dưới mấy trăm dị năng giả biến mất một cách kì lạ. Bởi vì phần lớn dị năng giả biến mất đều là những người hành động một mình, phía sau không có thế lực nào nên sau khi biến mất thì nhiều nhất là bạn bè thân thiết tìm kiếm một, hai ngày, lâu dần mọi người đều cho rằng những dị năng giả này đã chết vì bị tang thi tập kích khi ra khỏi quân khi trung tâm mà thôi.
Đường Yên lạnh lẽo đảo qua Lưu Thấm Nhã, những dị năng giả này ít nhiều đều đã có chút dị hoá. Lưu Thấm Nhã mới đến quân khu trung tâm không lâu nên cô ta không có khả năng nhúng tay vào chuyện tòa nhà Viễn Cảnh được, khả năng duy nhất chính là những người phía sau cô ta. Là Phùng Khải Dương, Hình Liệt Phong hay là Lưu Hãn Vũ đây? Dùng dị năng giả làm thí nghiệm, những người này quả nhiên là điên rồi!
"Ra tay đi!" Cao Phong quát một tiếng. Chỉ trong nháy mắt những dị năng giả vẫn luôn đứng im lặng ở phía sau giống như bừng tỉnh, đồng loạt phát ra tiếng gầm gừ chói tai, ánh mắt xung huyết, cử chỉ giống như dã thú, hoàn toàn quên mất tính người, chỉ tấn công dựa vào bản năng, là loại công kích trí mạng, bỏ qua đau đớn, bỏ qua nhân tính...
Đường Yên nắm chặt kiếm, sau khi thăng cấp lên cấp mười thì ý chí và thân thể đã hoàn toàn hòa hợp, lúc trước cô luôn e ngại thân thể này quá yếu ớt nên vẫn không dám dùng những sát chiêu của bộ đội đặc chủng kiếp trước. Sau khi thân thể được cường hóa, Đường Yên luôn lợi dụng những chuyện bình thường để rèn luyện các bộ phận khác nhau của cơ thể nhưng vẫn không hề dùng đến những chiêu thức chân chính của bộ đội đặc chủng.
Đường Yên nhắm mắt, bình tĩnh lại, cả người giống như tiến vào cảnh giới khác. Đột nhiên cô vung kiếm trong tay lên, lao thẳng vào trong đám dị năng giả biến dị. Mỗi một kiếm là một tính mạng. Sau khi bị nhiễm năng lượng ám hệ thì sẽ bị năng lượng ám hệ ăn mòn, từ đó lí trí của những dị năng giả này sẽ dần dần biến mất, cuối cùng hoàn toàn trở thành một vũ khí giết người không có nhân tính. Thay vì để những dị năng giả này biến thành vũ khí giết người thì không bằng tiêu diệt hết trước khi bọn họ hoàn toàn biến dị.
Trên mảnh đất trống trải, cách mỗi một phút lại có một dị năng giả biến dị ngã xuống đất bỏ mình. Xung quanh Đường Yên có đến gần ba bốn mươi dị năng giả biến dị có tiếng tăm mà lúc này những dị năng giả biến dị đều ngã xuống đất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn cảnh này: “Điệu múa tử vong!"
Chỉ trong chốt lát ngắn ngủi mà ba bốn mươi dị năng giả biến dị có danh tiếng bên Lưu Thấm Nhã đã chết một nửa. Động tác của Đường Yên rất nhẹ nhàng, tao nhã, khuôn mặt xinh đẹp giữa bầu trời đầy máu tươi tạo nên sự quyến rũ khác thường, hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người. Không ai có thể nghĩ rằng trong điệu múa duyên dáng như vậy lại là nguy hiểm chết người. coki LQĐ. Điệu múa này chính là năm đó khi cô nhập ngũ ông gia đã dạy cho Đường Yên, tuy rằng động tác mềm mại nhưng lại có thể phối hợp với bất kỳ vũ khí nào chính vì như thế nên yêu cầu thân thể để thực hiện điệu múa này cũng cực cao, kiếp trước tuy cô là một bộ đội đặc chủng, tố chất thân thể hơn người thường mấy chục lần nhưng cũng không dám dùng đến điệu múa này.
Nhưng mà hiện giờ thì khác. Sau khi thức tỉnh dị năng cộng thêm không ngừng cường hóa thân thể hơn nữa lại hồ nước trong không gian cải tao nên hiện giờ bất luận là tố chất thân thể hay sự chịu đựng đều vượt quá xa kiếp trước, vì vậy cô cũng muốn thử hôm nay có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của điệu múa này hay không.
Lúc trước Việt Kỳ đã từng thấy Đường Yên sử dụng điệu múa này tuy nhiên chỉ giới hạn ở một đoạn ngắn. Lúc đó anh nói cô giống như một ngọn lửa xinh đẹp trong địa ngục đồng thời lại giống như một đóa sen đỏ câu hồn đoạt phách, xinh đẹp cực kì nhưng cũng là địa ngục sâu thẳm. Lúc đó anh đã từng nghĩ là không bao giờ muốn nhìn thấy một lần nào nưa, anh nói cảnh tượng này cả đời nhìn một lần như vậy là đủ rồi, nếu nhìn thêm vài lần nữa trái tim anh không chịu nổi!
editor: coki
"Rắc...." Phùng Khải Dương bóp nát ly trà, chung quanh người hắn dầy đặc sát khí cuồng bạo, lạnh lẽo. Nhà họ Phùng ở cắm rễ ở quân khu trung tâm nhiều năm, mặc dù thực lực của dị năng giả đại bản doanh không cao những cũng chiếm khoảng sáu phần nhân thủ của nhà họ Phùng thế mà lại Đường Yên giết toàn bộ, không một người nào còn sống sót.
Giờ này khắc này người tức giận không chỉ có một mình Phùng Khải Dương, sắc mặt của Hình Liệt Phong và Lưu Hãn Vũ cũng xanh mét, đây là người trong gia tộc của bọn họ đất vậy mà chỉ trong một giờ ngắn ngủi đã hóa thành một đống hỗn độn. Trong đại bản doanh phần lớn là người trong gia tộc, Đường Yên chỉ vừa mới ra tay mà đã chặt đứt toàn bộ đường lui của mọi người, không chết không ngừng!
Lúc này trong tòa nhà Viễn Cảnh, tất cả bọn họ đều đang đợi Đường Yên đến. Mặt ai cũng trầm xuống, không ai nghi ngờ Đường Yên sẽ tới hay không. Ánh mắt Lưu Thấm Nhã lóe lên, trong mắt ẩn chứa sự nôn nóng và vội vàng, không lâu nữa, không lâu nữa thôi... Tất cả mọi thứ của Đường Yên đều sẽ thuộc về cô ta, suy nghĩ này khiến Lưu Thấm Nhã vui mừng như điên.
"Tốt nhất em nên khẩn cầu không gian là thật, bằng không …" Phùng Khải Dương thâm trầm nhìn Lưu Thấm Nhã, khuôn mặt thoáng hiện lên sư thô bạo. Sau khi dứt lời thì lập tức mang sư tử trắng bình tĩnh rời đi.
Nghe vậy, đôi mắt Hình Liệt Phong và Lưu Hãn Vũ đột nhiên lóe sáng, có lẽ Phùng Khải Dương còn che giấu bọn họ cái gì đó?
"Thấm Nhã, em không sao chứ?" Lưu Hãn Vũ tiến lên một bước, đỡ Lưu Thấm Nhã bị Phùng Khải Dương đẩy ngã trên đất dậy, lúc tay hắn đụng vào da thịt trơn mịn của Lưu Thấm Nhã thì trong mắt bất chợt lóe lên dục niệm nhưng khi lướt qua cánh tay dị thú của Lưu Thấm Nhã thì lại trở nên chán ghét.
"Không có việc gì." Trên mặt Lưu Thấm Nhã hiện lên uất ức, khi thấy ánh mắt hờ hững của Hình Liệt Phong thì trong lòng có chút ảm đạm đồng thời càng hận Đường Yên nhiều hơn, Lưu Thấm Nhã cho rằng tất cả những điều này đều là do Đường Yên gây nên, nếu không phải do Đường Yên phá rối thì làm sao cô ta trở nên thê thảm như vậy được, thậm chí còn trở nên xa cách với Hình Liệt Phong, tuy nhiên xa cách cũng tốt, như vậy cô ta không cần phải chia sẻ vòng bạch ngọc với ai cả. So với Hình Liệt Phong thì cô ta càng yêu Bác Dương hơn, đáng tiếc từ đầu đến cuối Bác Dương đều không để ý đến cô ta. Đường Yên, chắc chắn là vì Đường Yên, ánh mắt hung ác nham hiểm của Lưu Thấm Nhã xẹt qua oán hận, nhất định sẽ có một ngày, sẽ có một ngày...
Ba người nhìn nhau nhưng không có gì để nói, Hình Liệt Phong nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của Lưu Thấm Nhã, đây là người phụ nữ đã từng khiến hắn động tâm, dù biết cô ta dã tâm bừng bừng, không muốn đứng ngoài cuộc chơi nhưng hắn chưa bao giờ để tâm đến điều đó. Lúc trước khi ở công ty điện tử Lưu Thấm Nhã đã không để ý tính mạng bảo vệ hắn, về sau lại bày mưu tính kế giúp hắn không chỉ một lần nên dù biết những chuyện mờ ám giữa Lưu Thấm Nhã, Đỗ Mộng và những người phụ nữ khác thì hắn đều nhắm mắt bỏ qua cuối cùng dẫn đến đồng đội xa cách hắn, cho đến bây giờ là đúng hay là sai thì ngay cả chính hắn cũng không phân biệt rõ được. Đỗ Dương đã từng hỏi hắn có đáng hay không? Lúc đó trong lòng hắn đã có đáp án mơ hồ nhưng không cách nào nói ra được.
Lưu Hãn Vũ vuốt vuốt sáo dọc, không thèm để ý đến không khí kì lạ giữa Lưu Thấm Nhã và Hình Liệt Phong, tay hắn khoát lên trên vai Lưu Thấm Nhã, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì? Nhà họ Lưu đã không còn nữa... Trong mắt Lưu Hãn Vũ hiện lên điên cuồng, nhà họ Lưu đã không còn, quân khu trung tâm cũng mất đi tồn tại tất yếu của mình. Hắn chơi đùa với cây sáo dọc trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve cái nút bên trong sáo dọc, vẻ mặt hiện lên điên cuồng.
Lưu Thấm Nhã cúi đầu, trong mắt hiện lên sự dữ tợn, cô ta đã bảo Cao Phong lôi kéo Đường Thuận dưới trướng Phùng Khải Dương. Đường Thuận sống ba mươi năm trên đời cũng không có bản lĩnh gì lớn nhưng lại thức tỉnh một dị năng rất đặc biệt là có thể rót năng lượng của tinh hạch và huyết hạch vào bên trong trận pháp mà hắn tạo ra. Theo như hắn nói thì tổ tiên hắn từng là truyền nhân của phái Mao Sơn (Mao Sơn được mọi người biết đến với uy danh đệ nhất khưu tà trừ ma, pháp thần thông quản đại cao siêu và còn lập đàn, bố trận pháp) nên biết được một chút cách khắc bùa, tạo trận pháp đơn giản. Mặc dù bản thân không có bản lĩnh gì nhưng ai bảo trên tay hắn có mấy tấm phù trận tổ truyền hơn nữa còn thức tỉnh dị năng dẫn đường cho năng lượng tinh hạch và huyết hạch để kích hoạt phù trận chứ.
Trận pháp, phù trận ở tòa nhà Viễn Cảnh đều xuất phát từ tay Đường Thuận. Tên Đường Thuận này khi say rượu rất thích nói khoác, chỉ cần dụ hắn uống vài ly rượu thì chuyện gì cũng có thể moi ra. Những chuyện về tòa nhà Viễn Cảnh cực kì quan trọng nên Phùng Khải Dương đã hạ tử lệnh (vi phạm là chết) với Đường Thuận, tuyệt đối không cho phép hắn tiết lộ dù chỉ nửa chữ về tòa nhà Viễn Cảnh. Tuy rằng Đường Thuận thích nói khoác nhưng cũng rất sợ chết, nếu không phải do uống rượu thì nhất định có bẻ răng hắn cũng không nói ra.
Trong lúc chờ đợi Đường Yên tiến vào tòa nhà Viễn Cảnh thì Cao Phong đã lén thay đổi bố cục của phù trận, đến lúc đó đừng ai nghĩ đến chuyện sống sót mà ra khỏi nơi này.
Tính cách Phùng Khải Dương rất cao ngạo, từ trước tới nay không bao giờ để ý đến những chuyện về sau. Hai phần ba người trong tòa nhà Viễn Cảnh đều là người của Lưu Thấm Nhã người. Lúc này Lưu Hãn Vũ và Hình Liệt Phong đang ngồi thì đột nhiên cảm thấy đầu váng mắt hoa, cảnh vật xung quanh trở nên mơ hồ, tinh thần lực dần dần bất ổn, có ngốc cũng biết đã có chuyện xảy ra.
"Cô đã làm cái gì?" Hình Liệt Phong ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Lưu Thấm Nhã. Lúc này phức tạp trong mắt hắn đã hóa thành bình tĩnh, cả người Lưu Hãn Vũ suy yếu, hắn liếc nhìn Hình Liệt Phong, cả hai đều thấy được tức giận trong mắt nhau. Không một ai trong bọn họ ngờ được mình lại bị Lưu Thấm Nhã lừa gạt. Đồng thời trong lòng cũng vì Lưu Thấm Nhã độc ác mà trái tim cảm thấy băng giá không thôi, suốt khoảng thời gian này nếu không có hai người bọn họ giúp đỡ Lưu Thấm Nhã thì làm sao cô ta có được địa vị giống như hôm nay, kết quả cô ta lại lấy oán trả ơn, lừa gạt hãm hại cả bọn họ.
"Không có gì, chỉ bảo Minh Hà bỏ thêm chút thuốc cho hai người nghỉ ngơi thật tốt mà thôi. Đừng nóng vội, lát nữa Phùng Khải Dương cũng sẽ tới hội hợp với hai người. Đường Thuận nói muốn khởi động trận pháp Thất sát dẫn quỷ thì còn thiếu mấy viên tinh hạch cấp cao, tôi trái lo phải nghĩ một lúc lâu thì nhận thấy không có ai thích hợp hơn ba người cả." Lưu Thấm Nhã bày ra vẻ mặt vô tội, bàn tay ái muội chạy trên người Lưu Hãn Vũ. Giọng nói của cô ta cực kì bình tĩnh nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta lạnh cả người, lời nói cũng càng độc ác, vô tình.
"Đủ độc ác!" Sau khi Hình Liệt Phong phun ra ba chữ thì nhắm mắt lại không nhìn Lưu Thấm Nhã nữa nhưng sắc mặt lại trở nên xanh mét, ý tứ của Lưu Thấm Nhã rất rõ ràng, cô nhốt bọn họ ở đây sau đó bảo Đường Thuận rút năng lượng của bọn họ rót vào trong phù trận. Bọn họ luôn biết Lưu Thấm Nhã nhẫn tâm tuyệt tình nhưng không nghĩ có một ngày đối tượng sẽ biến thành bản thân mình.
Lưu Hãn Vũ im lặng cất kỹ sáo dọc, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười nhạt cay đắng. Không hổ là người nhà họ Lưu, nếu là bà nội còn sống nhất định sẽ rất hài lòng với Lưu Thấm Nhã, cách hành động nhẫn tâm tuyệt tình này rất giống với tác phong làm việc của người nhà họ Lưu. Nuôi hổ gây họa, những lời này của Đỗ Dương không sai một chút nào...
Sau lưng Lưu Thấm Nhã xuất hiện vài người, một trước một sau đưa Hình Liệt Phong và Lưu Hãn Vũ đã trúng độc ra ngoài. Lưu Thấm Nhã im lặng đi lên tầng cao nhất, cởi áo khoát để lộ cánh tay dị thú dữ tợn ra. Ở dưới ánh nắng cánh tay dị thú có vẻ chói mắt làm cho người ta sợ hãi. Phía sau cô ta là một đám dị năng giả đang kích động, ánh mắt đỏ quạch, vẻ mặt cuồng bạo, hành động quái dị không giống người thường.
"Đường Yên, rốt cuộc mày cũng đã tới!" Lưu Thấm Nhã kiêu căng nhìn dần dần bóng dáng Đường Yên dần dần xuất hiện trong tầm mắt mình, khi ánh mắt cô ta chạm đến những dị năng giả phía sau Đường Yên thì sắc mặt lập tức trở nên vặn vẹo. Cao Phong đứng ở phía sau Lưu Thấm Nhã, trong mắt lộ vẻ si mê nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, khi tầm mắt lướt qua đám người Đường Yên đang đi từ xa đến thì lại trở nên dữ tợn, tàn ngược.
"Thấm Nhã, có muốn anh đi xuống hay không?" Cao Phong dịu dàng nhìn chằm chằm Lưu Thấm Nhã, trong suy nghĩ của hắn cho dù Lưu Thấm Nhã biến thành bộ dạng gì thì đều xinh đẹp cả. Vì Thấm Nhã, hắn có thể buông tha cho hết thảy, thậm chí ngay cả tính mạng của hắn.
Lưu Thấm Nhã cũng nhìn thấy sự hưng phấn khác thường trong mắt Cao Phong, cô ta đã đi theo bên cạnh Phùng Khải Dương một thời gian nên biết rất rõ về nguyên nhân gây ra lây nhiễm ám hệ. Cánh tay dị thú của cô ta đã được Phùng Khải Dương cải tạo bằng cách khảm tinh hạch ám hệ vào bên trong ở một mức độ mà cô ta có thể dùng dị năng của chính mình để khống chế sự dị hóa của nó. Phùng Khải Dương khinh thường ám hệ tinh hạch nên không muốn đụng vào nó. Tinh hạch ám hệ trên người Lưu Thấm Nhã là do cô ta bảo Chu Thiến khảm vào. Dị năng nguyên bản trong cơ thể Cao Phong cũng đã dần dần bị lây nhiễm năng lượng ám hệ, tính cách hắn đã bắt đầu trở nên khát máu cuồng bạo, chỉ là bản thân hắn không nhận ra được mà thôi.
"Không cần." Lưu Thấm Nhã lắc đầu. Ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Yên đang đi tới, sau khi thấy rõ khuôn mặt xinh đẹp của Đường Yên thì oán hận trong lòng Lưu Thấm Nhã càng sâu. Dựa vào cái gì mà Đường Yên có được nhiều thứ tốt đẹp như vậy, còn cô ta... Lại thê thảm như thế này!
"Đến đây." Lưu Thấm Nhã bình tĩnh nhìn Đường Yên, cánh tay dị thú vươn ra túm lấy bác sĩ Đường phía sau sau đó nhấc bổng ông lên không trung. Cả người La Bân Hồng đều là vết thương, vô lực nằm trên mặt đất. Khuôn mặt sung vù dính đầy máu, toàn thân không có một chỗ nào lành lặn.
"Mày đã hao hết công sức dụ tao xuất hiện, nếu tao không đến chẳng phải đã phụ ý tốt của mày sao." Đường Yên bình tĩnh tiếp nhận ánh mắt oán hận của Lưu Thấm Nhã, lúc ánh mắt lướt qua bác sĩ Đường người đầy vết thương thì đồng tử lập tức co rút lại: “Ông…. ông... như thế nào rồi? Lưu Thấm Nhã, mày quả thật điên rồi, năm đó nếu không có ông thì mày đã chết cóng ở đầu đường từ lâu rồi không ngờ mày đã không biết mà còn lấy oán trả ơn!"
"Khụ khụ... Không, ông không có việc gì!" bác sĩ Đường khó khăn lắc đầu, khi ông thấy Đường Yên không có việc gì thì trong mắt hiện lên vui mừng.
"Ừ! Không có bánh ngọt thì sao mời mày tới được? Giao vòng bạch ngọc ra, nếu không tao sẽ bẻ gãy cổ ông ta." Lưu Thấm Nhã giơ bác sĩ Đường lên cao, cả người bác sĩ Đường đều ở giữa không trung giống như cá trên thớt mặc cho người ta định đoạt. La Bân Hồng ở phía sau thấy rõ cảnh này thì tức giận đến hai mắt đỏ bừng, hận không thể xông lên xé Lưu Thấm Nhã ra thành từng mảnh nhỏ.
"Đại ca?" An Lộ từ trong đám người chạy tới chỗ Việt Kỳ.
Việt Kỳ nhìn chằm chằm tòa nhà Viễn Cảnh như ẩn như hiện, lắc đầu: “Đừng nóng vội, trước tiên cứ quan sát tình huống đã." Tại sao đám người Phùng Khải Dương lại không xuất hiện, có phải vẫn còn bí ẩn gì khác hay không? Mới chỉ vài ngày không gặp mà Đường Yên đã trở nên mạnh hơn rất nhiều! Cho dù là anh thì cũng không dám khẳng định rằng mình có thể chiến thắng Đường Yên nhưng anh tin rằng có một ngày Đường Yên sẽ nguyện ý nói tất cả mọi chuyện với mình.
Lưu Thấm Nhã đúng là độc ác tuyệt tình, ngay cả bác sĩ Đường nuôi nấng cô ta mười mấy năm mà cô ta cũng có thể xuống tay được, từ đó có thể nhận ra cô ta là loại người vì đạt được mục đích sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào. Diễn đàn. Tòa nhà Viễn Cảnh này lại mơ hồ lộ ra tà khí, tà khí này khác hẳn với năng lượng ám hệ làm cho người ta có cảm giác cực kì âm tà! Cảm giác giống như mình đang ở bên trong nghĩa đĩa, không khí âm u lạnh lẽo cứ xâm nhập ào ào vào cơ thể.
Dị năng giả rất mẫn cảm nên khi đến gần tòa nhà Viễn Cảnh thì Đường Yên lập tức nhận ra nơi này có điều khác thường. Tòa nhà Viễn Cảnh không phải là một tòa nhà cao tầng mà giống như một thôn xóm nhỏ, kiến trúc phổ biến là nhà khoảng ba, bốn tầng cực kì vững chải, bên ngoài đều được gia cố thép gai, nhìn qua đã thấy hết sức kỳ quái. Lưu Thấm Nhã đứng ở trên tầng cao nhất, trên cao nhìn chằm chằm vào mấy người Đường Yên.
Đột nhiên trong đám người có một dị năng giả đi ra, anh ta chỉ vào dị năng giả phía trước, hai mắt phiếm hồng, miệng phát ra tiếng nức nở: “Giản Ninh, Giản Ninh, em bị làm sao vậy? Đột nhiên biến mất hơn hai tháng, hóa ra em vẫn luôn ở quân khu trung tâm, anh còn tưởng rằng em đi ra ngoài săn giết tang thi đã xảy ra chuyện."
"Sao vậy?" Hoàng Mô tiến lên, vỗ vỗ bả vai dị năng giả kia.
Dị năng giả kia cũng không giấu diếm mà kể tất cả những chuyện về người tên là Giản Ninh kia một lần, sau khi nói xong thì tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ, khoảng thời gian này, ở quân khu trung tâm có không dưới mấy trăm dị năng giả biến mất một cách kì lạ. Bởi vì phần lớn dị năng giả biến mất đều là những người hành động một mình, phía sau không có thế lực nào nên sau khi biến mất thì nhiều nhất là bạn bè thân thiết tìm kiếm một, hai ngày, lâu dần mọi người đều cho rằng những dị năng giả này đã chết vì bị tang thi tập kích khi ra khỏi quân khi trung tâm mà thôi.
Đường Yên lạnh lẽo đảo qua Lưu Thấm Nhã, những dị năng giả này ít nhiều đều đã có chút dị hoá. Lưu Thấm Nhã mới đến quân khu trung tâm không lâu nên cô ta không có khả năng nhúng tay vào chuyện tòa nhà Viễn Cảnh được, khả năng duy nhất chính là những người phía sau cô ta. Là Phùng Khải Dương, Hình Liệt Phong hay là Lưu Hãn Vũ đây? Dùng dị năng giả làm thí nghiệm, những người này quả nhiên là điên rồi!
"Ra tay đi!" Cao Phong quát một tiếng. Chỉ trong nháy mắt những dị năng giả vẫn luôn đứng im lặng ở phía sau giống như bừng tỉnh, đồng loạt phát ra tiếng gầm gừ chói tai, ánh mắt xung huyết, cử chỉ giống như dã thú, hoàn toàn quên mất tính người, chỉ tấn công dựa vào bản năng, là loại công kích trí mạng, bỏ qua đau đớn, bỏ qua nhân tính...
Đường Yên nắm chặt kiếm, sau khi thăng cấp lên cấp mười thì ý chí và thân thể đã hoàn toàn hòa hợp, lúc trước cô luôn e ngại thân thể này quá yếu ớt nên vẫn không dám dùng những sát chiêu của bộ đội đặc chủng kiếp trước. Sau khi thân thể được cường hóa, Đường Yên luôn lợi dụng những chuyện bình thường để rèn luyện các bộ phận khác nhau của cơ thể nhưng vẫn không hề dùng đến những chiêu thức chân chính của bộ đội đặc chủng.
Đường Yên nhắm mắt, bình tĩnh lại, cả người giống như tiến vào cảnh giới khác. Đột nhiên cô vung kiếm trong tay lên, lao thẳng vào trong đám dị năng giả biến dị. Mỗi một kiếm là một tính mạng. Sau khi bị nhiễm năng lượng ám hệ thì sẽ bị năng lượng ám hệ ăn mòn, từ đó lí trí của những dị năng giả này sẽ dần dần biến mất, cuối cùng hoàn toàn trở thành một vũ khí giết người không có nhân tính. Thay vì để những dị năng giả này biến thành vũ khí giết người thì không bằng tiêu diệt hết trước khi bọn họ hoàn toàn biến dị.
Trên mảnh đất trống trải, cách mỗi một phút lại có một dị năng giả biến dị ngã xuống đất bỏ mình. Xung quanh Đường Yên có đến gần ba bốn mươi dị năng giả biến dị có tiếng tăm mà lúc này những dị năng giả biến dị đều ngã xuống đất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn cảnh này: “Điệu múa tử vong!"
Chỉ trong chốt lát ngắn ngủi mà ba bốn mươi dị năng giả biến dị có danh tiếng bên Lưu Thấm Nhã đã chết một nửa. Động tác của Đường Yên rất nhẹ nhàng, tao nhã, khuôn mặt xinh đẹp giữa bầu trời đầy máu tươi tạo nên sự quyến rũ khác thường, hấp dẫn tầm mắt của tất cả mọi người. Không ai có thể nghĩ rằng trong điệu múa duyên dáng như vậy lại là nguy hiểm chết người. coki LQĐ. Điệu múa này chính là năm đó khi cô nhập ngũ ông gia đã dạy cho Đường Yên, tuy rằng động tác mềm mại nhưng lại có thể phối hợp với bất kỳ vũ khí nào chính vì như thế nên yêu cầu thân thể để thực hiện điệu múa này cũng cực cao, kiếp trước tuy cô là một bộ đội đặc chủng, tố chất thân thể hơn người thường mấy chục lần nhưng cũng không dám dùng đến điệu múa này.
Nhưng mà hiện giờ thì khác. Sau khi thức tỉnh dị năng cộng thêm không ngừng cường hóa thân thể hơn nữa lại hồ nước trong không gian cải tao nên hiện giờ bất luận là tố chất thân thể hay sự chịu đựng đều vượt quá xa kiếp trước, vì vậy cô cũng muốn thử hôm nay có thể phát huy được toàn bộ sức mạnh của điệu múa này hay không.
Lúc trước Việt Kỳ đã từng thấy Đường Yên sử dụng điệu múa này tuy nhiên chỉ giới hạn ở một đoạn ngắn. Lúc đó anh nói cô giống như một ngọn lửa xinh đẹp trong địa ngục đồng thời lại giống như một đóa sen đỏ câu hồn đoạt phách, xinh đẹp cực kì nhưng cũng là địa ngục sâu thẳm. Lúc đó anh đã từng nghĩ là không bao giờ muốn nhìn thấy một lần nào nưa, anh nói cảnh tượng này cả đời nhìn một lần như vậy là đủ rồi, nếu nhìn thêm vài lần nữa trái tim anh không chịu nổi!
Bình luận facebook