Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Theo Đuổi Chiến Thần Tướng Công - Chương 46: Thượng Quang Trọng Hỏa (2)
Bạch Uyển ngại ngùng bước vào, nàng không phá hỏng chuyện tốt của nam thanh nữ tú người ta đó chứ?
Ỷ Lan nhìn Bạch Uyển, đáy mắt ánh lên những cảm xúc, suy tư rối bời như đang cân nhắc điều gì, vừa muốn mà cũng không dám chắc để làm.
Ỷ Lan quay ra, nàng cười hờ với Thiền Huy, một nụ cười nàng cho là hiền dịu nhất từ trước tới giờ, nàng muốn nói dù có chuyện gì, nàng cũng sẽ ổn thôi.
Nàng nói:
“Thiền Huy, ta muốn nói chuyện riêng cùng họ...”
Thiền Huy siết lấy tay nàng, hắn ngắt lời:
“Ta không đi đâu, nàng sẽ làm chuyện gì liều lĩnh đúng không?”
“...”- Có lẽ hắn đã không tin nổi ở nàng nữa rồi.
Ỷ Lan thở dài, nàng có vẻ cũng không giấu được, dù sao đây cũng là địa bàn của hắn- doanh trại của Chiến Thần. Nàng bèn quay ra hỏi Mộc Bạch:
“Ngài còn đan dược nào, có thể làm chậm độ phát tán của cổ độc không?”
Mộc Bạch lắc đầu, số bệnh nhân của họ quá lớn, tới nỗi, y còn không có thời gian để luyện thêm đan phẩm... thậm chí cả thời gian để hái thảo dược.
“Vậy, ta càng phải nhanh hơn mới được...”- Ỷ Lan lẩm bẩm, rồi nàng nói với tên lính hầu cận của Thiền Huy- “A, ngài lấy thau nước dùm ta được chứ?”
Hắn gật đầu, dù lính hầu cận của Chiến Thần cũng không phải người đơn giản, dễ sai khiến gì cho cam, ít nhất cũng phải là thống lĩnh một đạo quân nhỏ, trung binh. Nhưng biết đâu nữ nhân này đây, sẽ trở thành nữ chủ nhân tương lai của hắn cũng nên.
Ỷ Lan hít lấy hơi sâu, nàng đề xuất thứ ý tưởng táo bạo của mình. Nàng đặt tay lên vị trí tâm mạch, như một vị cố nhân đang kể lại chuyện cũ:
“Hàn độc trong cơ thể ta, vốn do tàn dư của tà khí và lệ khí tích tụ tạo thành, nó gần như bất diệt, cứ diệt là lại sinh. Ta từng nghe Yên Vương Phi là người tinh thông hỏa thuật tới nỗi chúng tiên phải nể phục...”
“...”- Tất cả mọi người đều đang dồn sự chú ý vào nàng lúc này, Bạch Uyển cũng căng thẳng, khi biết bị gọi tới đây, nàng cũng biết không phải chuyện đơn giản gì.
“Ta có một suy nghĩ, Thượng Quang Trọng Hỏa, có thể diệt lệ khí, thạch lọc tà khí, không hại chúng tiên, vậy...”
“Ỷ Lan, tỷ chắc chứ.”- Bạch Uyển ngắt lời, không cần nói cũng biết, Ỷ Lan đang muốn nhờ nàng chuyện gì.
Vòng vo thế này, cũng chỉ có một kết quả mà thôi, là Ỷ Lan muốn nhờ nàng, dùng Thượng Quang Trọng Hỏa, thanh lọc tà khí ngay trong chính đan điền của nàng ấy.
Bạch Uyển khoanh tay, nàng suy tư.
Quả thực Thượng Quang Trọng Hỏa sẽ không làm hại, ảnh hưởng quá lớn đối với thần tiên... nhưng đó là khi trong họ thanh bạch, trong sạch không có tâm ma hay là đọa tiên.
Còn với đan điền, kim đan của Ỷ Lan, theo lời Ỷ Lan nói, vậy là tà khí đã ăn sâu bám thành gốc rễ luôn rồi, vị trí lại hiểm như vậy, không ai đảm bảo được, sẽ có sự cố gì xảy ra hay không.
“Có quá nguy hiểm không Ỷ Lan? Kể cả khi ta có tinh thông hỏa thuật, có thể dễ dàng dẫn Thượng Quang Trọng Hỏa vào tâm đan điền của tỷ đi chăng nữa, chuyện không mong muốn vẫn có thể xảy ra.”
Mộc Bạch đứng ngoài, hắn nghe thôi cũng thấy rùng mình, y từng thấy Yên Vương Phi ngồi thiền luyện hỏa công, cả người như bốc lửa, y nhìn mà thấy sợ hãi, nếu giờ áp dụng lên Ỷ Lan, người đang trúng độc nặng như nàng... chẳng khác nào là ván cược một sống một chết.
Thiền Huy nghe cũng như sấm đánh ngang tai, tay hắn càng siết chặt lấy đôi tay lạnh buốt của Ỷ Lan hơn, Ỷ Lan cũng cảm nhận được sự căng thẳng của hắn, nàng vỗ vỗ tay hắn nói... Tựa như an ủi cho hắn, cũng là cho chính nàng:
“Sẽ ổn thôi.”- Câu cửa miệng của nàng- “Còn hơn là ta ngồi đây, chờ đợi cái chết mà không làm gì. Mộc Bạch đại nhân cũng còn chưa tìm ra được phương thuốc, phải không? Nhưng hàn độc và cổ độc trong ta không đợi được lâu như thế. Giải quyết được gì, thì chi bằng triệt tiêu nó trước, ta lại vô cùng tin tưởng vào tiên pháp của Yên Vương Phi.”
Bạch Uyển cũng vậy, nàng tin tưởng vào tài nghệ của mình... Bạch Uyển thở dài, rồi thái độ như quay một vòng, không còn vẻ tùy hứng nữa, mà là nghiêm túc, là ngạo nghễ. Nàng bước tới gần Ỷ Lan, như một người bề trên khuyên Thiền Huy:
“Ỷ Lan sư tỷ cũng nói vậy rồi, tài giỏi như tỷ ấy hiện cũng chỉ nghĩ ra được cách này, huynh nào thể cứ khăng khăng như vậy.”
Thiền Huy vẫn trầm mặc, Bạch Uyển liền có chút bực bội, hắn không đi ra, nàng lấy đâu ra chỗ ngồi mà vận công dùng Thượng Quang Trọng Hỏa!?
“Huynh cứ nắm chặt tay không buông như vậy, cũng đâu giúp được gì, hay muốn cứ như vậy nhìn tỷ ấy bị hàn độc hành hạ trong đau đớn?”
Vậy là Chiến Thần tướng quân liền đen mặt lui đi, như một đứa trẻ cố chấp, vẫn đăm đăm nhìn về phía Ỷ Lan và Bạch Uyển.
Xô nước vừa tới, Ỷ Lan liền cắn mạnh đầu ngón tay, máu ứa ra, nàng đặt tay vào thau nước, màu hòa vào liền có mùi tanh thoang thoảng... máu này cũng không phải có màu đỏ tươi, dẫu sao cũng là người trúng độc, liền có chút sắc tím.
Ỷ Lan ngồi dậy, quay lưng về phía Bạch Uyển, Bạch Uyển ra hiệu:
“Ta bắt đầu nhé, gáng chịu chút.”
“Thượng Quang Trọng Hỏa!”
Ỷ Lan nhìn Bạch Uyển, đáy mắt ánh lên những cảm xúc, suy tư rối bời như đang cân nhắc điều gì, vừa muốn mà cũng không dám chắc để làm.
Ỷ Lan quay ra, nàng cười hờ với Thiền Huy, một nụ cười nàng cho là hiền dịu nhất từ trước tới giờ, nàng muốn nói dù có chuyện gì, nàng cũng sẽ ổn thôi.
Nàng nói:
“Thiền Huy, ta muốn nói chuyện riêng cùng họ...”
Thiền Huy siết lấy tay nàng, hắn ngắt lời:
“Ta không đi đâu, nàng sẽ làm chuyện gì liều lĩnh đúng không?”
“...”- Có lẽ hắn đã không tin nổi ở nàng nữa rồi.
Ỷ Lan thở dài, nàng có vẻ cũng không giấu được, dù sao đây cũng là địa bàn của hắn- doanh trại của Chiến Thần. Nàng bèn quay ra hỏi Mộc Bạch:
“Ngài còn đan dược nào, có thể làm chậm độ phát tán của cổ độc không?”
Mộc Bạch lắc đầu, số bệnh nhân của họ quá lớn, tới nỗi, y còn không có thời gian để luyện thêm đan phẩm... thậm chí cả thời gian để hái thảo dược.
“Vậy, ta càng phải nhanh hơn mới được...”- Ỷ Lan lẩm bẩm, rồi nàng nói với tên lính hầu cận của Thiền Huy- “A, ngài lấy thau nước dùm ta được chứ?”
Hắn gật đầu, dù lính hầu cận của Chiến Thần cũng không phải người đơn giản, dễ sai khiến gì cho cam, ít nhất cũng phải là thống lĩnh một đạo quân nhỏ, trung binh. Nhưng biết đâu nữ nhân này đây, sẽ trở thành nữ chủ nhân tương lai của hắn cũng nên.
Ỷ Lan hít lấy hơi sâu, nàng đề xuất thứ ý tưởng táo bạo của mình. Nàng đặt tay lên vị trí tâm mạch, như một vị cố nhân đang kể lại chuyện cũ:
“Hàn độc trong cơ thể ta, vốn do tàn dư của tà khí và lệ khí tích tụ tạo thành, nó gần như bất diệt, cứ diệt là lại sinh. Ta từng nghe Yên Vương Phi là người tinh thông hỏa thuật tới nỗi chúng tiên phải nể phục...”
“...”- Tất cả mọi người đều đang dồn sự chú ý vào nàng lúc này, Bạch Uyển cũng căng thẳng, khi biết bị gọi tới đây, nàng cũng biết không phải chuyện đơn giản gì.
“Ta có một suy nghĩ, Thượng Quang Trọng Hỏa, có thể diệt lệ khí, thạch lọc tà khí, không hại chúng tiên, vậy...”
“Ỷ Lan, tỷ chắc chứ.”- Bạch Uyển ngắt lời, không cần nói cũng biết, Ỷ Lan đang muốn nhờ nàng chuyện gì.
Vòng vo thế này, cũng chỉ có một kết quả mà thôi, là Ỷ Lan muốn nhờ nàng, dùng Thượng Quang Trọng Hỏa, thanh lọc tà khí ngay trong chính đan điền của nàng ấy.
Bạch Uyển khoanh tay, nàng suy tư.
Quả thực Thượng Quang Trọng Hỏa sẽ không làm hại, ảnh hưởng quá lớn đối với thần tiên... nhưng đó là khi trong họ thanh bạch, trong sạch không có tâm ma hay là đọa tiên.
Còn với đan điền, kim đan của Ỷ Lan, theo lời Ỷ Lan nói, vậy là tà khí đã ăn sâu bám thành gốc rễ luôn rồi, vị trí lại hiểm như vậy, không ai đảm bảo được, sẽ có sự cố gì xảy ra hay không.
“Có quá nguy hiểm không Ỷ Lan? Kể cả khi ta có tinh thông hỏa thuật, có thể dễ dàng dẫn Thượng Quang Trọng Hỏa vào tâm đan điền của tỷ đi chăng nữa, chuyện không mong muốn vẫn có thể xảy ra.”
Mộc Bạch đứng ngoài, hắn nghe thôi cũng thấy rùng mình, y từng thấy Yên Vương Phi ngồi thiền luyện hỏa công, cả người như bốc lửa, y nhìn mà thấy sợ hãi, nếu giờ áp dụng lên Ỷ Lan, người đang trúng độc nặng như nàng... chẳng khác nào là ván cược một sống một chết.
Thiền Huy nghe cũng như sấm đánh ngang tai, tay hắn càng siết chặt lấy đôi tay lạnh buốt của Ỷ Lan hơn, Ỷ Lan cũng cảm nhận được sự căng thẳng của hắn, nàng vỗ vỗ tay hắn nói... Tựa như an ủi cho hắn, cũng là cho chính nàng:
“Sẽ ổn thôi.”- Câu cửa miệng của nàng- “Còn hơn là ta ngồi đây, chờ đợi cái chết mà không làm gì. Mộc Bạch đại nhân cũng còn chưa tìm ra được phương thuốc, phải không? Nhưng hàn độc và cổ độc trong ta không đợi được lâu như thế. Giải quyết được gì, thì chi bằng triệt tiêu nó trước, ta lại vô cùng tin tưởng vào tiên pháp của Yên Vương Phi.”
Bạch Uyển cũng vậy, nàng tin tưởng vào tài nghệ của mình... Bạch Uyển thở dài, rồi thái độ như quay một vòng, không còn vẻ tùy hứng nữa, mà là nghiêm túc, là ngạo nghễ. Nàng bước tới gần Ỷ Lan, như một người bề trên khuyên Thiền Huy:
“Ỷ Lan sư tỷ cũng nói vậy rồi, tài giỏi như tỷ ấy hiện cũng chỉ nghĩ ra được cách này, huynh nào thể cứ khăng khăng như vậy.”
Thiền Huy vẫn trầm mặc, Bạch Uyển liền có chút bực bội, hắn không đi ra, nàng lấy đâu ra chỗ ngồi mà vận công dùng Thượng Quang Trọng Hỏa!?
“Huynh cứ nắm chặt tay không buông như vậy, cũng đâu giúp được gì, hay muốn cứ như vậy nhìn tỷ ấy bị hàn độc hành hạ trong đau đớn?”
Vậy là Chiến Thần tướng quân liền đen mặt lui đi, như một đứa trẻ cố chấp, vẫn đăm đăm nhìn về phía Ỷ Lan và Bạch Uyển.
Xô nước vừa tới, Ỷ Lan liền cắn mạnh đầu ngón tay, máu ứa ra, nàng đặt tay vào thau nước, màu hòa vào liền có mùi tanh thoang thoảng... máu này cũng không phải có màu đỏ tươi, dẫu sao cũng là người trúng độc, liền có chút sắc tím.
Ỷ Lan ngồi dậy, quay lưng về phía Bạch Uyển, Bạch Uyển ra hiệu:
“Ta bắt đầu nhé, gáng chịu chút.”
“Thượng Quang Trọng Hỏa!”
Bình luận facebook