Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Theo Đuổi Chiến Thần Tướng Công - Chương 48: Có Thai
Bạch Uyển vừa dùng lực dúi vào tay Ỷ Lan tấm lệnh bài xong, liền thấy chóng mặt như thể tim nàng vừa rớt xuống dưới, bất ngờ loạng choạng khiến Ỷ Lan cũng hoảng hốt vội đỡ lấy nàng.
Nắm lấy cánh tay mảnh khảnh ấy, cảm nhận rõ mạch đập song song, Ỷ Lan liền bất ngờ. Bạch Uyển dường như lại không biết, nàng day day trán, phàn nàn:
“Ha, dạo này, ta cứ hay thấy chóng mặt, người nặng trịch, cũng không biết vì sao nữa...”
Ỷ Lan bật cười, che miệng tủm tìm:
“Có thai rồi chăng?”
"Này... Tỷ không đùa ta đó chứ?"
Ỷ La n cười cười rồi lắc đầu.
Bạch Uyển lại khác, nàng nghe xong liền sững sờ như sét vừa đánh ngang tai, nàng đờ đẫn như chưa dám tin. Mất một lúc, rồi trên môi nàng nở một nụ cười sâu, tươi rói:
“Thật ư!?”
Ỷ Lan cười mỉm, nàng từng chuẩn mạch hỷ cho không ít thai phụ, làm sao mà nhầm được, nhìn nét vui sướng, mừng rỡ trên gương mặt Bạch Uyển, Ỷ Lan cũng vui lây, nàng vừa cười, vừa muốn hỏi để xác nhận:
“Kinh kỳ của ngài có phải rất lâu rồi chưa đến?”
Bạch Uyển vẫn giữ gương mặt ngơ ngắc, gật đầu cứng nhắc như mới ngờ ngợ ra chuyện gì. Ỷ Lan cười tít mắt:
“Chúc mừng Yên Vương Phi, Yên Vương Điện hạ, là hỷ mạch.”
Bạch Uyển chợt cười hiền dịu, nàng nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc bụng vẫn còn thon nhỏ, đôi mắt như sáng ngời, chứa chan tình cảm:
“Thật sự có một sinh linh ở đây ư?”
Vậy là một Vương Phi cao cao tại thượng lại như một cô nhóc được quà tò mò mày mẫn, cùng tâm sự vô cùng thân thiết với y sư như những tri kỉ... về chuyện sau này, về chuyện của nhóc con tiểu điện hạ sẽ ra đời như thế nào. Rất lâu, huyên thuyên cả buổi, trời cũng trở mình chuyển sắc đỏ, tới tận xế chiều.
Chuyện giải độc trùng hợp cũng vừa mới xong, biết thê tử mình đang yên vị trong lều, Yên Vương bèn bước vào, gương mặt bơ phờ có chút xanh xao vì mệt mỏi... hắn đã cật lực hơn bốn ngày qua rồi.
Dẫu vậy, khi nhìn thấy Bạch Uyển, mọi ưu phiền mệt nhọc trong hắn như tiêu tan đi hết, hắn mỉm cười đầy ôn nhu với nàng, dang rộng cánh tay như mọi lần, đón chờ cái ôm đến từ thê tử hắn. Lúc này thì nào còn vị vương gia cao ngạo nào chứ, chỉ có một phu quân hết mực cưng sủng phu nhân của hắn mà thôi.
Bạch Uyển cười rạng rỡ, rồi vội chạy tới, ôm chầm lấy Mộ Thương, ghé sát vào tai hắn mà nói. Dù đã nói vo cùng nhỏ nhẹ, gần như là thì thầm nhưng tai ỷ Lan rất thính cơ hồ nghe được hết câu nói, mặt nàng liền bất giác đỏ ửng vì sự quá đỗi đáng yêu, thuần khiết của cặp phu thê nhà Yên Vương.
“Chàng, sắp được làm phụ thân rồi đó!”
A, làm y sư bốn mươi năm rồi, gặp không ít đôi phu thê thâm tình, gặp chuyện hỷ sự, nhưng đây là lần đầu tiên, hiếm hoi nàng lại ngại ngùng trước cử chỉ thân mật của họ như vậy.
Yên Vương nghe xong vẻ mặt hắn không khác Bạch Uyển lúc đầu là bao từ ngỡ ngàng như không dám tin cho tới nỗi vui mừng khôn tả xiết. Hắn mỉm cười như cánh hoa đón nắng, gương mặt như bừng sáng, phấn khởi, bế bổng lấy thê tử của mình lên, cụng trán với nàng:
“Thật ư, nàng không đùa ta chứ A Hoan? Thực sự có hỷ rồi? Ta... sắp được làm phụ thân rồi ư?”
Bạch Uyển gật đầu liên tục, sắp có một sinh linh đến với vòng tay của họ rồi.
Trong lúc cả hai đang vui mừng cùng nói những lời ân ái với nhau, Ỷ Lan liền lúi húi, che mặt, âm thầm rời khỏi lều trại.
Nhìn quang cảnh trời váng chiều, ánh cam hồng nổi bật ngay chốn cảnh hoang vu xơ xác, trơ trụi của Ma Vực, thứ cảm giác cô đơn đến lạ dâng lên trong nàng.
Ban nãy, nhìn vẻ mặt của Yên Vương hết mực cưng chiều thê tử của hắn, Ỷ Lan lại bất giác... thấy có chút giống với ánh mắt của Thiền Huy dành cho nàng. Suy nghĩ này chỉ mới chớm lên, ấy mà tim nàng liền loạn nhịp vì ngượng ngùng.
Nàng đặt tay lên lồng ngực phập phồng, có chút phụng phịu, thầm trách:
“Chàng, yêu nghiệt!”
Trùng hợp thay, tất thảy từ khi nàng bước ra khỏi lều trại, Thiền Huy đã đứng nhìn về nàng từ phía xa.
Hắn dụi mắt vì lo lắng đây là ảo ảnh sau khi tỉnh dậy, vừa xác thực được đó là Ỷ Lan bằng xương bằng thịt, hắn liền không nén được xúc động, bước tới những sải chân lớn, rời ôm ghì chặt lấy nàng vào lòng, dụi đầu vào làn vai nàng, tham lam hít lấy hơi dài những hương thơm dịu nhẹ từ mái tóc mềm mại ấy, cái ôm có chút mạnh bạo nhưng lại chứa đựng hàng bao cảm xúc, sợ hãi lo âu, và cả vui mừng.
Giọng hắn run run:
“Nàng tỉnh rồi,, tốt quá.”
Ỷ Lan sịt sùi, mũi nàng ửng đỏ, nàng nhẹ nhàng vòng tay qua lưng hắn, chôn mặt mình vào lồng ngực rắn rỏi ấy, dụi dụi:
“Vâng, mọi thứ, đã ổn rồi.”
Nắm lấy cánh tay mảnh khảnh ấy, cảm nhận rõ mạch đập song song, Ỷ Lan liền bất ngờ. Bạch Uyển dường như lại không biết, nàng day day trán, phàn nàn:
“Ha, dạo này, ta cứ hay thấy chóng mặt, người nặng trịch, cũng không biết vì sao nữa...”
Ỷ Lan bật cười, che miệng tủm tìm:
“Có thai rồi chăng?”
"Này... Tỷ không đùa ta đó chứ?"
Ỷ La n cười cười rồi lắc đầu.
Bạch Uyển lại khác, nàng nghe xong liền sững sờ như sét vừa đánh ngang tai, nàng đờ đẫn như chưa dám tin. Mất một lúc, rồi trên môi nàng nở một nụ cười sâu, tươi rói:
“Thật ư!?”
Ỷ Lan cười mỉm, nàng từng chuẩn mạch hỷ cho không ít thai phụ, làm sao mà nhầm được, nhìn nét vui sướng, mừng rỡ trên gương mặt Bạch Uyển, Ỷ Lan cũng vui lây, nàng vừa cười, vừa muốn hỏi để xác nhận:
“Kinh kỳ của ngài có phải rất lâu rồi chưa đến?”
Bạch Uyển vẫn giữ gương mặt ngơ ngắc, gật đầu cứng nhắc như mới ngờ ngợ ra chuyện gì. Ỷ Lan cười tít mắt:
“Chúc mừng Yên Vương Phi, Yên Vương Điện hạ, là hỷ mạch.”
Bạch Uyển chợt cười hiền dịu, nàng nhẹ nhàng đặt tay lên chiếc bụng vẫn còn thon nhỏ, đôi mắt như sáng ngời, chứa chan tình cảm:
“Thật sự có một sinh linh ở đây ư?”
Vậy là một Vương Phi cao cao tại thượng lại như một cô nhóc được quà tò mò mày mẫn, cùng tâm sự vô cùng thân thiết với y sư như những tri kỉ... về chuyện sau này, về chuyện của nhóc con tiểu điện hạ sẽ ra đời như thế nào. Rất lâu, huyên thuyên cả buổi, trời cũng trở mình chuyển sắc đỏ, tới tận xế chiều.
Chuyện giải độc trùng hợp cũng vừa mới xong, biết thê tử mình đang yên vị trong lều, Yên Vương bèn bước vào, gương mặt bơ phờ có chút xanh xao vì mệt mỏi... hắn đã cật lực hơn bốn ngày qua rồi.
Dẫu vậy, khi nhìn thấy Bạch Uyển, mọi ưu phiền mệt nhọc trong hắn như tiêu tan đi hết, hắn mỉm cười đầy ôn nhu với nàng, dang rộng cánh tay như mọi lần, đón chờ cái ôm đến từ thê tử hắn. Lúc này thì nào còn vị vương gia cao ngạo nào chứ, chỉ có một phu quân hết mực cưng sủng phu nhân của hắn mà thôi.
Bạch Uyển cười rạng rỡ, rồi vội chạy tới, ôm chầm lấy Mộ Thương, ghé sát vào tai hắn mà nói. Dù đã nói vo cùng nhỏ nhẹ, gần như là thì thầm nhưng tai ỷ Lan rất thính cơ hồ nghe được hết câu nói, mặt nàng liền bất giác đỏ ửng vì sự quá đỗi đáng yêu, thuần khiết của cặp phu thê nhà Yên Vương.
“Chàng, sắp được làm phụ thân rồi đó!”
A, làm y sư bốn mươi năm rồi, gặp không ít đôi phu thê thâm tình, gặp chuyện hỷ sự, nhưng đây là lần đầu tiên, hiếm hoi nàng lại ngại ngùng trước cử chỉ thân mật của họ như vậy.
Yên Vương nghe xong vẻ mặt hắn không khác Bạch Uyển lúc đầu là bao từ ngỡ ngàng như không dám tin cho tới nỗi vui mừng khôn tả xiết. Hắn mỉm cười như cánh hoa đón nắng, gương mặt như bừng sáng, phấn khởi, bế bổng lấy thê tử của mình lên, cụng trán với nàng:
“Thật ư, nàng không đùa ta chứ A Hoan? Thực sự có hỷ rồi? Ta... sắp được làm phụ thân rồi ư?”
Bạch Uyển gật đầu liên tục, sắp có một sinh linh đến với vòng tay của họ rồi.
Trong lúc cả hai đang vui mừng cùng nói những lời ân ái với nhau, Ỷ Lan liền lúi húi, che mặt, âm thầm rời khỏi lều trại.
Nhìn quang cảnh trời váng chiều, ánh cam hồng nổi bật ngay chốn cảnh hoang vu xơ xác, trơ trụi của Ma Vực, thứ cảm giác cô đơn đến lạ dâng lên trong nàng.
Ban nãy, nhìn vẻ mặt của Yên Vương hết mực cưng chiều thê tử của hắn, Ỷ Lan lại bất giác... thấy có chút giống với ánh mắt của Thiền Huy dành cho nàng. Suy nghĩ này chỉ mới chớm lên, ấy mà tim nàng liền loạn nhịp vì ngượng ngùng.
Nàng đặt tay lên lồng ngực phập phồng, có chút phụng phịu, thầm trách:
“Chàng, yêu nghiệt!”
Trùng hợp thay, tất thảy từ khi nàng bước ra khỏi lều trại, Thiền Huy đã đứng nhìn về nàng từ phía xa.
Hắn dụi mắt vì lo lắng đây là ảo ảnh sau khi tỉnh dậy, vừa xác thực được đó là Ỷ Lan bằng xương bằng thịt, hắn liền không nén được xúc động, bước tới những sải chân lớn, rời ôm ghì chặt lấy nàng vào lòng, dụi đầu vào làn vai nàng, tham lam hít lấy hơi dài những hương thơm dịu nhẹ từ mái tóc mềm mại ấy, cái ôm có chút mạnh bạo nhưng lại chứa đựng hàng bao cảm xúc, sợ hãi lo âu, và cả vui mừng.
Giọng hắn run run:
“Nàng tỉnh rồi,, tốt quá.”
Ỷ Lan sịt sùi, mũi nàng ửng đỏ, nàng nhẹ nhàng vòng tay qua lưng hắn, chôn mặt mình vào lồng ngực rắn rỏi ấy, dụi dụi:
“Vâng, mọi thứ, đã ổn rồi.”
Bình luận facebook