Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 103: Dựng dục tiểu long?
Đại lục xôn xao, mấy người Bạch Cửu vẫn luôn ở động thiên dưới đáy biển dưỡng thương.
Bởi vì có một luyện đan sư cao giai như Bạch Cửu nên không chỉ là Bạch Dữ mà cả Cốc Mẫn Nguyệt cũng khôi phục tu vi. Dù mấy chục năm nay bà không thể lên cấp nhưng tích lũy dồn ép nhiều vô cùng. Thời điểm đến Đông Thần đại lục, tu vi của bà là Đại Thừa đỉnh phong trung kỳ thì bây giờ là đỉnh phong Đại Thừa.
Tốc độ này thật khiến người líu lưỡi.
Nhưng thân có nhi tử hai mươi sáu tuổi cảnh giới tương đương Độ Kiếp kỳ tầng hai, tất nhiên phụ mẫu cũng không thể kém cạnh được.
Hơn một tháng nay Cốc Mẫn Nguyệt cũng càng hiểu thêm về Bạch Cửu, túc phu nhi của nhi tử mình.
Thì ra đứa nhỏ này là một tiểu yêu thú.
Lúc biết chuyện này, Cốc Mẫn Nguyệt đã nhìn nhi tử mình với con mắt khác lạ, khiến cho Bạch Dữ đau đầu không thôi.
Thật tình mà nói, nếu để cho hắn tự nguyện thì còn lâu hắn mới nuôi thú cưng như vậy. Nhưng chính là thiên địa ép buộc có được hay không?
Mà giờ nếu nói mình bị ép buộc với tiểu chuột, có khi nó sẽ khóc đến thành cá khô luôn quá.
Bạch Dữ vuốt ve cái tiểu chuột đang nằm vểnh bụng trong tay mình, suy nghĩ miên man.
Tiểu chuột dạo này rất lười, nó ngủ nhiều ghê gớm.
Không biết là từ lúc nào nhỉ?
Nữa tháng trước đi...
Vì chuyện này mà Cốc Mẫn Nguyệt còn nói đùa rằng tiểu chuột đang dựng d.ục tiểu long.
Nhưng hắn kiểm tra qua, cũng có thấy gì đâu?
Cốc Mẫn Nguyệt thì lại cười nhạo hắn, nói hắn vậy mà cũng tin.
Bạch Dữ chỉ có cười khổ.
Nhưng thật sự thì, cái tình trạng này của tiểu chuột rất kỳ lạ.
Nhìn vật nhỏ nằm giang tay giang chân, vểnh bụng trong tay mà Bạch Dữ buồn cười. Làm sao mà hắn có thể thích một cái tiểu vật nhỏ bé xíu xiu này được nhỉ?
Lúc đầu còn chê nó xấu đi... Ngẫm lại, quá trình gặp gỡ của hai người cũng đủ dỡ khóc dỡ cười.
Dạo này Cốc Mẫn Nguyệt đang nghiên cứu phương pháp giải quyết tình trạng sống dỡ chết dỡ của Bạch Mặc, nhưng cái này vượt quá năng lực của họ. Trừ khi có một người hy sinh dẫn động lão già kia ra, lại tìm cách diệt trừ thì may ra.
Tuy nhiên, đó cũng là phương pháp cuối cùng họ dùng. Không đến vạn bất đắc dĩ, họ sẽ không mạo hiểm mà làm như vậy.
Ít nhất, Cốc Mẫn Nguyệt không cho phép.
Chưa kể, Cốc Mẫn Nguyệt cảm thấy chuyện này nhất định có cách giải quyết khác, chỉ là họ tìm chưa ra mà thôi.
"Nếu không... Chúng ta ra ngoài xem sao?"
Cốc Mẫn Nguyệt ra chủ ý.
Ở nguyên một chỗ như vậy cũng không phải là cách.
Mà họ còn không biết quá trình đoạt xá của lão già kia đã đến bước nào rồi.
"Vậy ngài phải dịch dung rồi."
Bạch Dữ nói.
Thật ra cả ba người họ đều phải dịch dung, tiểu chuột có thể không cần. Nó chỉ cần ở trong hình thú khi ra ngoài là được, sẽ không ai nghĩ gì.
Mà trong suy nghĩ của đám người Đông Thần đại lục thì họ phải là tổ hợp ba người. Nhưng lúc này chỉ có hai, cũng mang tính ngụy trang rất tốt.
Cứ như vậy, họ quyết định ra ngoài ở thời điểm bí cảnh Chính Môn mở ra trước đó một tuần.
Lúc họ ra ngoài, đại lục đã vắng vẻ dị thường, khiến cho họ kinh nghi trong lòng.
Nhưng xuất phát từ việc không để cho người khác biết họ không phải người của Đông đại lục, nên họ cũng không dám hỏi.
Vậy cách tốt nhất để biết tình huống chính là...
"Sao ngươi còn ở đây? Bí cảnh sắp mở ra rồi!"
"Gấp gì chứ! Còn một tuần mà. Từ đây đến đó dư sức đâu."
"Bên kia náo nhiệt như vậy mà."
"Náo nhiệt thì ngươi đi đi."
"Vậy ta đi trước đây."
Một trong hai tu sĩ nói xong thì lách người chạy đi, chỉ còn lại một người, vẫn nhàn nhã ngồi đó nhăm nhi chén rượu.
Mà ở một góc của tửu lâu, có ba... À không, có hai người một nam một nữ tướng mạo bình thường, khi nghe hai tu sĩ kia nói chuyện thì đưa mắt nhìn nhau.
Đó chính là hai mẫu tử Bạch Dữ, Cốc Mẫn Nguyệt.
Hai người trải qua dịch dung, nhìn vào như một cặp đạo lữ. Tướng mạo thật sự bình thường, đặt trong đám người cũng nhận không ra. Mái tóc trắng nổi bật của Bạch Dữ cũng được đổi thành màu đen. Có gì hot? Chọt thử tang ++ Ù MUỆ.n ++
Còn tiểu chuột đâu?
Nó bởi vì ham ngủ nên luôn nằm trong tay áo của Bạch Dữ. Khi nào không ngủ nữa thì trèo lên vai hắn nằm, mở đôi mắt láo liên ra nhìn khắp nơi.
Hai người khi nghe được tin tức mình cần thì cũng không đi ngay mà ngồi im đó.
Cạch!
Nữa khắc sau, tu sĩ còn lại kia đứng lên.
Hai người cũng đứng dậy theo.
Mục đích của họ là bám chân tu sĩ này, đi đến cái nơi mà bí cảnh Chính Môn tọa lạc.
Tu sĩ kia tu vi chỉ có Nguyên Anh kỳ, đương nhiên không thể nhận ra có hai tu sĩ trên Đại Thừa kỳ đi theo mình. Cứ như vậy, hai người một chuột thành công đến được nơi mình cần.
Bạch Cửu nằm trên vai Bạch Dữ, đôi mắt đậu đen mở to.
Thật là đông người nha.
Sao có thể không đông?
Bí cảnh kia không hề hạn chế từ tu vi cho đến số lượng, vậy nên chỉ cần là người muốn tham gia thì đều có thể đi.
Mấy tông môn cũng không cạy thế ép người, không cho phép tán tu đi vào.
Nên mỗi trăm năm, bí cảnh Chính Môn trở thành thịnh hội của Đông đại lục.
Hai người một chuột sau khi đến đây thì cách thời điểm bí cảnh mở ra còn có ba ngày.
Bí cảnh Chính Môn nằm ở phía Bắc đại lục, khá gần Tuyết Lạc Cung. Từ chỗ họ đến đó thật ra cũng không có xa. Nhưng chính là, tu sĩ họ bám theo rất nhàn nhã, vậy nên mới kéo tận bốn ngày.
Trải qua một ngày, họ cũng đã biết được đại khái Chính Môn bí cảnh có cái gì. Tiếp đó chính là kinh dị lên.
Một bí cảnh như vậy, đặt ở đâu cũng là miếng bánh thơm ngon cho cả đại lục đến cắt một miếng.
Mà họ đã đến rồi, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Sau khi tìm hiểu kỹ càng, họ phát hiện bí cảnh này không có truyền tống loạn xạ. Nhưng nó lại có bốn điểm truyền tống chính. Tu sĩ khi đi vào sẽ được truyền tống đến một trong bốn nơi này. Sau đó họ sẽ bắt đầu đi xuyên qua khu rừng trước mặt, một đường đâm thẳng phía bắc sẽ nhìn thấy Thiên Thê.
Con đường thật sự rất đơn giản.
Họ thống nhất với nhau, nếu tách ra thì cố gắng hợp chung lại mà đi.
Việc này cũng không khó, bởi vì muốn vào Thiên Thê thì họ buộc lòng phải đi qua một dòng sông nham tương.
Cứ đến đó mà hợp họp là được rồi.
Mọi chuyện ổn thỏa, họ chỉ cần đợi bí cảnh mở ra.
Đại lục thịnh hội, nào còn ai nhớ đến mấy người ngoài bọn họ đâu. Tuy nhiên, họ vẫn nghe xôn xao một chút bát quái trong thời gian chờ đợi.
Cũng không phải chỉ mình họ, còn có những chuyện liên quan đến các thiên tài trăm năm nay của đại lục. Nhờ vậy, họ càng thêm hiểu biết về đại lục Đông Thần.
Đúng là nơi đông người thì cái gì cũng dễ biết, chỉ cần dõng tai lên nghe ngóng thôi là bí mật của cả đại lục sẽ tự động chui vào.
Tiểu chuột nghe đến say sưa, còn có thể đến cùng rồng của nó thảo luận thảo luận.
Nhưng tất nhiên là trừ lúc nó đi ngủ.
Nó cũng không hiểu tại sao mình lại ngủ nhiều như vậy. Nhưng chính là nó muốn ngủ. Đến lúc hai mắt sụp xuống thì có mười cái tăm xỉa răng cũng chống không lên.
Thật sự là khổ.
Lỡ may vào bí cảnh mà nó buồn ngủ rồi ngủ giữa đường luôn thì sao?
Bạch Dữ cũng rất sợ nó chui vào cái hốc nào đó ngủ thật. Vậy nên việc đầu tiên hắn làm khi vào bí cảnh là đi tìm chuột của hắn trước rồi tính sau.
Đúng là tiểu chuột ngốc bức.
..........
P.s: Dự là có nhiều bạn hỏi tg bao giờ có ấu tể. Có thể nói thế này: Đây là tu chân giới. Người thường thì không nói, nhưng tu chân giả thì khác nhé. Tu chân giả tu vi càng cao càng khó dựng d.ục ấu tể. Nhưng bù lại, ấu tể sinh ra sẽ có thiên phú cực cao. Mặt khác, long tộc muốn dựng d.ục ấu long thì thời gian sẽ còn lâu hơn nữa. Đương nhiên tg sẽ không kéo quá lâu rồi, nhưng cũng sẽ không nhanh đâu nhé. Cứ kiên nhẫn mà đợi đi nè, hihi!
Còn về phần nó là con gì... Tới thời điểm này tg đã gợi ý rất nhiều cho các bạn rồi thân ái.
Bởi vì có một luyện đan sư cao giai như Bạch Cửu nên không chỉ là Bạch Dữ mà cả Cốc Mẫn Nguyệt cũng khôi phục tu vi. Dù mấy chục năm nay bà không thể lên cấp nhưng tích lũy dồn ép nhiều vô cùng. Thời điểm đến Đông Thần đại lục, tu vi của bà là Đại Thừa đỉnh phong trung kỳ thì bây giờ là đỉnh phong Đại Thừa.
Tốc độ này thật khiến người líu lưỡi.
Nhưng thân có nhi tử hai mươi sáu tuổi cảnh giới tương đương Độ Kiếp kỳ tầng hai, tất nhiên phụ mẫu cũng không thể kém cạnh được.
Hơn một tháng nay Cốc Mẫn Nguyệt cũng càng hiểu thêm về Bạch Cửu, túc phu nhi của nhi tử mình.
Thì ra đứa nhỏ này là một tiểu yêu thú.
Lúc biết chuyện này, Cốc Mẫn Nguyệt đã nhìn nhi tử mình với con mắt khác lạ, khiến cho Bạch Dữ đau đầu không thôi.
Thật tình mà nói, nếu để cho hắn tự nguyện thì còn lâu hắn mới nuôi thú cưng như vậy. Nhưng chính là thiên địa ép buộc có được hay không?
Mà giờ nếu nói mình bị ép buộc với tiểu chuột, có khi nó sẽ khóc đến thành cá khô luôn quá.
Bạch Dữ vuốt ve cái tiểu chuột đang nằm vểnh bụng trong tay mình, suy nghĩ miên man.
Tiểu chuột dạo này rất lười, nó ngủ nhiều ghê gớm.
Không biết là từ lúc nào nhỉ?
Nữa tháng trước đi...
Vì chuyện này mà Cốc Mẫn Nguyệt còn nói đùa rằng tiểu chuột đang dựng d.ục tiểu long.
Nhưng hắn kiểm tra qua, cũng có thấy gì đâu?
Cốc Mẫn Nguyệt thì lại cười nhạo hắn, nói hắn vậy mà cũng tin.
Bạch Dữ chỉ có cười khổ.
Nhưng thật sự thì, cái tình trạng này của tiểu chuột rất kỳ lạ.
Nhìn vật nhỏ nằm giang tay giang chân, vểnh bụng trong tay mà Bạch Dữ buồn cười. Làm sao mà hắn có thể thích một cái tiểu vật nhỏ bé xíu xiu này được nhỉ?
Lúc đầu còn chê nó xấu đi... Ngẫm lại, quá trình gặp gỡ của hai người cũng đủ dỡ khóc dỡ cười.
Dạo này Cốc Mẫn Nguyệt đang nghiên cứu phương pháp giải quyết tình trạng sống dỡ chết dỡ của Bạch Mặc, nhưng cái này vượt quá năng lực của họ. Trừ khi có một người hy sinh dẫn động lão già kia ra, lại tìm cách diệt trừ thì may ra.
Tuy nhiên, đó cũng là phương pháp cuối cùng họ dùng. Không đến vạn bất đắc dĩ, họ sẽ không mạo hiểm mà làm như vậy.
Ít nhất, Cốc Mẫn Nguyệt không cho phép.
Chưa kể, Cốc Mẫn Nguyệt cảm thấy chuyện này nhất định có cách giải quyết khác, chỉ là họ tìm chưa ra mà thôi.
"Nếu không... Chúng ta ra ngoài xem sao?"
Cốc Mẫn Nguyệt ra chủ ý.
Ở nguyên một chỗ như vậy cũng không phải là cách.
Mà họ còn không biết quá trình đoạt xá của lão già kia đã đến bước nào rồi.
"Vậy ngài phải dịch dung rồi."
Bạch Dữ nói.
Thật ra cả ba người họ đều phải dịch dung, tiểu chuột có thể không cần. Nó chỉ cần ở trong hình thú khi ra ngoài là được, sẽ không ai nghĩ gì.
Mà trong suy nghĩ của đám người Đông Thần đại lục thì họ phải là tổ hợp ba người. Nhưng lúc này chỉ có hai, cũng mang tính ngụy trang rất tốt.
Cứ như vậy, họ quyết định ra ngoài ở thời điểm bí cảnh Chính Môn mở ra trước đó một tuần.
Lúc họ ra ngoài, đại lục đã vắng vẻ dị thường, khiến cho họ kinh nghi trong lòng.
Nhưng xuất phát từ việc không để cho người khác biết họ không phải người của Đông đại lục, nên họ cũng không dám hỏi.
Vậy cách tốt nhất để biết tình huống chính là...
"Sao ngươi còn ở đây? Bí cảnh sắp mở ra rồi!"
"Gấp gì chứ! Còn một tuần mà. Từ đây đến đó dư sức đâu."
"Bên kia náo nhiệt như vậy mà."
"Náo nhiệt thì ngươi đi đi."
"Vậy ta đi trước đây."
Một trong hai tu sĩ nói xong thì lách người chạy đi, chỉ còn lại một người, vẫn nhàn nhã ngồi đó nhăm nhi chén rượu.
Mà ở một góc của tửu lâu, có ba... À không, có hai người một nam một nữ tướng mạo bình thường, khi nghe hai tu sĩ kia nói chuyện thì đưa mắt nhìn nhau.
Đó chính là hai mẫu tử Bạch Dữ, Cốc Mẫn Nguyệt.
Hai người trải qua dịch dung, nhìn vào như một cặp đạo lữ. Tướng mạo thật sự bình thường, đặt trong đám người cũng nhận không ra. Mái tóc trắng nổi bật của Bạch Dữ cũng được đổi thành màu đen. Có gì hot? Chọt thử tang ++ Ù MUỆ.n ++
Còn tiểu chuột đâu?
Nó bởi vì ham ngủ nên luôn nằm trong tay áo của Bạch Dữ. Khi nào không ngủ nữa thì trèo lên vai hắn nằm, mở đôi mắt láo liên ra nhìn khắp nơi.
Hai người khi nghe được tin tức mình cần thì cũng không đi ngay mà ngồi im đó.
Cạch!
Nữa khắc sau, tu sĩ còn lại kia đứng lên.
Hai người cũng đứng dậy theo.
Mục đích của họ là bám chân tu sĩ này, đi đến cái nơi mà bí cảnh Chính Môn tọa lạc.
Tu sĩ kia tu vi chỉ có Nguyên Anh kỳ, đương nhiên không thể nhận ra có hai tu sĩ trên Đại Thừa kỳ đi theo mình. Cứ như vậy, hai người một chuột thành công đến được nơi mình cần.
Bạch Cửu nằm trên vai Bạch Dữ, đôi mắt đậu đen mở to.
Thật là đông người nha.
Sao có thể không đông?
Bí cảnh kia không hề hạn chế từ tu vi cho đến số lượng, vậy nên chỉ cần là người muốn tham gia thì đều có thể đi.
Mấy tông môn cũng không cạy thế ép người, không cho phép tán tu đi vào.
Nên mỗi trăm năm, bí cảnh Chính Môn trở thành thịnh hội của Đông đại lục.
Hai người một chuột sau khi đến đây thì cách thời điểm bí cảnh mở ra còn có ba ngày.
Bí cảnh Chính Môn nằm ở phía Bắc đại lục, khá gần Tuyết Lạc Cung. Từ chỗ họ đến đó thật ra cũng không có xa. Nhưng chính là, tu sĩ họ bám theo rất nhàn nhã, vậy nên mới kéo tận bốn ngày.
Trải qua một ngày, họ cũng đã biết được đại khái Chính Môn bí cảnh có cái gì. Tiếp đó chính là kinh dị lên.
Một bí cảnh như vậy, đặt ở đâu cũng là miếng bánh thơm ngon cho cả đại lục đến cắt một miếng.
Mà họ đã đến rồi, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Sau khi tìm hiểu kỹ càng, họ phát hiện bí cảnh này không có truyền tống loạn xạ. Nhưng nó lại có bốn điểm truyền tống chính. Tu sĩ khi đi vào sẽ được truyền tống đến một trong bốn nơi này. Sau đó họ sẽ bắt đầu đi xuyên qua khu rừng trước mặt, một đường đâm thẳng phía bắc sẽ nhìn thấy Thiên Thê.
Con đường thật sự rất đơn giản.
Họ thống nhất với nhau, nếu tách ra thì cố gắng hợp chung lại mà đi.
Việc này cũng không khó, bởi vì muốn vào Thiên Thê thì họ buộc lòng phải đi qua một dòng sông nham tương.
Cứ đến đó mà hợp họp là được rồi.
Mọi chuyện ổn thỏa, họ chỉ cần đợi bí cảnh mở ra.
Đại lục thịnh hội, nào còn ai nhớ đến mấy người ngoài bọn họ đâu. Tuy nhiên, họ vẫn nghe xôn xao một chút bát quái trong thời gian chờ đợi.
Cũng không phải chỉ mình họ, còn có những chuyện liên quan đến các thiên tài trăm năm nay của đại lục. Nhờ vậy, họ càng thêm hiểu biết về đại lục Đông Thần.
Đúng là nơi đông người thì cái gì cũng dễ biết, chỉ cần dõng tai lên nghe ngóng thôi là bí mật của cả đại lục sẽ tự động chui vào.
Tiểu chuột nghe đến say sưa, còn có thể đến cùng rồng của nó thảo luận thảo luận.
Nhưng tất nhiên là trừ lúc nó đi ngủ.
Nó cũng không hiểu tại sao mình lại ngủ nhiều như vậy. Nhưng chính là nó muốn ngủ. Đến lúc hai mắt sụp xuống thì có mười cái tăm xỉa răng cũng chống không lên.
Thật sự là khổ.
Lỡ may vào bí cảnh mà nó buồn ngủ rồi ngủ giữa đường luôn thì sao?
Bạch Dữ cũng rất sợ nó chui vào cái hốc nào đó ngủ thật. Vậy nên việc đầu tiên hắn làm khi vào bí cảnh là đi tìm chuột của hắn trước rồi tính sau.
Đúng là tiểu chuột ngốc bức.
..........
P.s: Dự là có nhiều bạn hỏi tg bao giờ có ấu tể. Có thể nói thế này: Đây là tu chân giới. Người thường thì không nói, nhưng tu chân giả thì khác nhé. Tu chân giả tu vi càng cao càng khó dựng d.ục ấu tể. Nhưng bù lại, ấu tể sinh ra sẽ có thiên phú cực cao. Mặt khác, long tộc muốn dựng d.ục ấu long thì thời gian sẽ còn lâu hơn nữa. Đương nhiên tg sẽ không kéo quá lâu rồi, nhưng cũng sẽ không nhanh đâu nhé. Cứ kiên nhẫn mà đợi đi nè, hihi!
Còn về phần nó là con gì... Tới thời điểm này tg đã gợi ý rất nhiều cho các bạn rồi thân ái.