Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 105: Còn phải sinh tiểu long cho ngươi
Còn phải sinh tiểu long cho ngươi.
Cuối cùng Bạch Dữ phải dùng vải bao nó lại, đeo trên vai.
Hành trình của hai người thêm một quả trứng lúc này mới bắt đầu.
Bạch Dữ cũng không đụng mặt đám người đang đánh nhau rầm rộ ở kia, mà hắn im lặng lướt qua, đi sau vào trong.
Trên đường đi họ nhìn thấy đám người đánh nhau ầm ĩ, tranh đoạt bảo vật. Nhìn thấy họ thì cũng cảnh giác lên.
Bạch Dữ tất nhiên sẽ không để ý này đó.
Trừ khi là thứ hắn muốn, như bây giờ...
"Có người phát hiện Tĩnh Tâm Thảo dược liệu cấp tám. Hiện tại mọi người đều dồn về hẻm núi đó hết rồi."
"Vậy sao ngươi không đi?"
"Ngươi xem cảnh giới ta nhiều ít? Thay vì sống chết chui vào đó, tự mình tìm kiếm cơ duyên của mình"
"Ta cũng không muốn đi. Chúng ta cùng đồng hành."
"Được."
Bạch Dữ vốn cũng không để tâm, đang định đi hướng khác thì tiểu chuột trên vai lại lên tiếng.
Nơi có Tĩnh Tâm Thảo thì sẽ có Tâm Ma Thảo, dược liệu luyện chế Tĩnh Tâm Đan cấp chín sơ kỳ.
Ý tứ chính là, nó muốn.
Bạch Dữ nhướng mày lên nhìn tiểu chuột.
Tiểu chuột lại nghẹo đầu bán manh. Còn ịn lên mặt hắn một cái miệng chuột nữa.
Bạch Dữ chọt chọt cái bụng nhỏ của nó, tiểu chuột lại lấy móng che đi, giống như trong đó có bảo bổi vậy.
Biết đâu được chứ!
Tóm lại là không cho chọt.
Bạch Dữ cũng không cùng nó nháo, thần thức dõi ra. Sau khi xác định nơi có nhiều người nhất thì chạy đi.
Bạch Cửu ở trên vai hắn lại nghĩ vẫn vơ.
Theo nó thì... Trong bụng nó nên có một quả trứng bé xíu mới đúng. Nhưng chính là, cả nó cũng không có phát hiện ra.
Nó cũng nhiều lần quan sát rồi, dò xét hết mọi ngõ ngách cũng không thấy.
Thế nhưng, biểu hiện của nó thật sự rất giống những á thú nhân lúc mang thai trong bộ lạc.
Thật kỳ quái nha.
Kỳ quái thì kỳ quái, hai người cũng nhanh chóng đến được nơi xuất hiện Tĩnh Tâm Thảo.
Chỉ là một cây thảo dược cấp tám, tại sao lại kinh động nhiều người như vậy?
Đơn giản là vì, Tĩnh Tâm Thảo có thể hỗ trợ tu sĩ độ tâm ma kiếp, giúp họ vượt qua dễ dàng hơn.
Nhưng Tĩnh Tâm Thảo dù là Bắc hay Đông Thần đại lục cũng rất hiếm có. Bởi vì điều kiện cho nó sinh trưởng rất là khắc khe.
Tĩnh Tâm Thảo sẽ sinh ra ở phần đầu của tu sĩ có cảnh giới tinh thần lực từ cấp bảy trở lên. Đương nhiên, người đó cũng phải chết rồi mới được.
Mà cây thảo dược cấp tám này nói rõ, xác tu sĩ đã sinh ra nó là cấp tám tinh thần lực.
Nghe thì có vẻ ghê tởm, nhưng tu sĩ còn có thể ăn kim đan, hút nguyên thần của người khác. Chỉ là một cây thảo dược mọc trên xác chết mà thôi, có gì phải sợ hãi. Chưa kể nó còn có hiệu quả lớn như vậy.
Nói theo kiểu này đi, Tĩnh Tâm Thảo hút hết tinh thần lực của tu sĩ để sinh trưởng. Người khác dùng nó, giống như ăn cắp tinh thần lực của đối phương. Kim Đan, nguyên thần còn có thể, nhưng tinh thần lực thì không thể ăn cắp như vậy.
Kim Đan, nguyên thần đánh cắp rồi còn có thể bị phản phệ, chứ Tĩnh Tâm Thảo ăn vào không hại trăm lợi.
Vậy nên người thích nó nhiều như nước của Đông đại lục vậy.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nơi thảo dược sinh trưởng đều có yêu thú đẳng cấp tương đồng, hoặc là hơn xa nó thủ hộ. Họ muốn hái nó cũng không dễ đâu.
Tuy nhiên, ở trong tình cảnh lúc này, đối thủ của họ không phải yêu thú, mà là tu sĩ tranh đoạt khác.
Chuyện này đương nhiên ai cũng hiểu, nên những tu sĩ cảm thấy mình đến cũng chẳng được gì, có khi còn bị uổng mạng thì lựa chọn tránh đi. Còn ai tự tin mình có thể sống sót, còn ăn hôi được thì cứ đi.
Nhưng đa phần là thích xem náo nhiệt nên mới đi thôi.
Khi hai người đến thì nơi này đã chật như nêm cối.
Hơn nữa, Cốc Mẫn Nguyệt cũng ở đây. Vậy là họ nhanh chóng hội họp lại.
Bạch Dữ! Bạch Dữ!
Tiểu chuột ở trên vai hắn nhảy nhót hô lên.
Bạch Dữ nhìn nó dò hỏi.
Ta có thể đi trộm nó nha!
Tiểu chuột tỏ vẻ, đôi mắt đậu đen sáng lấp lánh.
Bạch Dữ im lặng.
Thời điểm này âm thầm trộm đi đứng là tốt, nhưng để tiểu chuột đi...
Ta nhỏ! Ta nhỏ!
Tiểu chuột đắc ý nói.
Cái này còn cần ngươi nói sao?
Bạch Dữ bắt nó vào trong tay nhéo loạn cả lên. Tiểu chuột muốn tránh mà không được, bị hắn chơi đến mức mệt mỏi nằm phờ ra.
Mệt rồi? Không đi nữa nhé!
Bạch Dữ cười cười.
Đi!
Vậy mà tiểu chuột lại như phản xạ không điều kiện, nhảy dựng lên trên tay hắn. Hai móng còn chống vào hai bên hông, manh đến chết người.
Cốc Mẫn Nguyệt nhìn hai người hỗ động mà bật cười.
Đi cũng được, nhưng phải cẩn thận. Thấy không được thì bỏ chạy ngay.
Bạch Cửu dù sao cũng là yêu thú cấp chín, còn là hệ phong. Bình thường nó nhỏ quá nên chẳng ai xem nó là cường giả Đại Thừa kỳ cả. Lúc này nó đi, so với ai cũng đều tốt hơn.
Nhưng xuất phát từ tâm tình bảo bọc con nhỏ, Bạch Dữ cũng không nguyện ý cho nó mạo hiểm. Vậy nên dặn dò là phải có.
Ta biết mà! Ta còn phải sinh tiểu long cho ngươi!
Tiểu chuột nói đến hợp tình hợp lý, không thể nghi ngờ.
Bạch Dữ bật cười, nhéo nhéo hai cái tai nhỏ mềm mại của nó, gật đầu.
Vậy đi đi!
Hắn vừa nói xong thì tiểu chuột trên tay đã biến mất.
Bạch Dữ dựa vào cảm ứng mà phát giác hướng đi của nó, cảnh giác nhìn xem xung quanh.
Bạch Cửu sau khi nhảy khỏi tay Bạch Dữ thì giống như hồ điệp xuyên hoa, một đường chạy thẳng đến vị trí cây thảo dược kia.
Nơi nó tọa lạc là một hẻm núi khá cao. Nhìn từ xa còn có thể nhìn đến đóa Tĩnh Tâm Thảo với tám chiếc lá nhỏ hình bàn tay. Nó nằm chểnh trệ trên tảng đá nhô cao, phía sau là một cái hang động. Chắc là nơi ở của con Ngọc Thiềm Thừ cấp bậc Yêu vương đang đánh nhau với tu sĩ nhân loại kia.
Bạch Cửu dừng lại ở cách nơi đó năm trượng. Vị trí nó đứng khá là treo leo, còn gần chiến trường nên không có tu sĩ nào. Chỉ có nó thân hình nhỏ xíu mới đứng lọt.
Có một điều có lợi cho nó chính là, hẻm núi này đầy gió. Gió thổi ầm ầm, lâu lâu còn có lốc nhỏ.
Bên cạnh còn đang đánh nhau, khiến cho không gian nơi này càng thêm hỗn loạn.
Mà Bạch Cửu đâu có sợ gió. Ngược lại, gió sẽ yểm trợ cho nó. Giúp nó che đậy thân thể nhỏ nhắn, thành công đến được hang động kia.
Bạch Cửu nương theo gió lốc, giống như một chiếc lá mà rớt xuống phía sau tảng đá, nơi Tỉnh Tâm Thảo trưởng thành.
Nếu lúc này có người dù thần thức nhìn đến thì sẽ dễ dàng phát hiện ra nó. Nhưng cái chính yếu là, phong nguyên tố ở đây có khả năng ngăn chặn thần thức. Người ta phát hiện ra cây thảo dược là do nó nằm ở vị trí quá mức dễ thấy.
Đến thời điểm này thì mọi chuyện đều có lợi cho Bạch Cửu. Nhưng dưới bao nhiêu con mắt mà nó hốt cây thảo dược này đi, đảm bảo sẽ bị phát hiện ra ngay.
Chưa kể, yêu thú thủ hộ luôn để lại một tia thần thức trên thân thảo dược mà nó nhắm trúng.
Tóm lại là, một trăm phần trăm ngay khi Bạch Chủ hái cây thảo dược đi sẽ bị phát hiện.
Còn có phát hiện ra nó không... Vậy phải xem mới biết.
Bạch Dữ cũng căng thẳng thần kinh mà chuẩn bị đón tiểu chuột.
Bạch Cửu tại thời điểm rơi xuống đất mới phát hiện, tảng đá mà Tĩnh Tâm Thảo mọc không phải là tảng đá. Mà tảng đá che ở bên ngoài, bên trong là xác chết của một tu sĩ, cây thảo dược mọc trên đỉnh đầu của cái xác.
Cuối cùng Bạch Dữ phải dùng vải bao nó lại, đeo trên vai.
Hành trình của hai người thêm một quả trứng lúc này mới bắt đầu.
Bạch Dữ cũng không đụng mặt đám người đang đánh nhau rầm rộ ở kia, mà hắn im lặng lướt qua, đi sau vào trong.
Trên đường đi họ nhìn thấy đám người đánh nhau ầm ĩ, tranh đoạt bảo vật. Nhìn thấy họ thì cũng cảnh giác lên.
Bạch Dữ tất nhiên sẽ không để ý này đó.
Trừ khi là thứ hắn muốn, như bây giờ...
"Có người phát hiện Tĩnh Tâm Thảo dược liệu cấp tám. Hiện tại mọi người đều dồn về hẻm núi đó hết rồi."
"Vậy sao ngươi không đi?"
"Ngươi xem cảnh giới ta nhiều ít? Thay vì sống chết chui vào đó, tự mình tìm kiếm cơ duyên của mình"
"Ta cũng không muốn đi. Chúng ta cùng đồng hành."
"Được."
Bạch Dữ vốn cũng không để tâm, đang định đi hướng khác thì tiểu chuột trên vai lại lên tiếng.
Nơi có Tĩnh Tâm Thảo thì sẽ có Tâm Ma Thảo, dược liệu luyện chế Tĩnh Tâm Đan cấp chín sơ kỳ.
Ý tứ chính là, nó muốn.
Bạch Dữ nhướng mày lên nhìn tiểu chuột.
Tiểu chuột lại nghẹo đầu bán manh. Còn ịn lên mặt hắn một cái miệng chuột nữa.
Bạch Dữ chọt chọt cái bụng nhỏ của nó, tiểu chuột lại lấy móng che đi, giống như trong đó có bảo bổi vậy.
Biết đâu được chứ!
Tóm lại là không cho chọt.
Bạch Dữ cũng không cùng nó nháo, thần thức dõi ra. Sau khi xác định nơi có nhiều người nhất thì chạy đi.
Bạch Cửu ở trên vai hắn lại nghĩ vẫn vơ.
Theo nó thì... Trong bụng nó nên có một quả trứng bé xíu mới đúng. Nhưng chính là, cả nó cũng không có phát hiện ra.
Nó cũng nhiều lần quan sát rồi, dò xét hết mọi ngõ ngách cũng không thấy.
Thế nhưng, biểu hiện của nó thật sự rất giống những á thú nhân lúc mang thai trong bộ lạc.
Thật kỳ quái nha.
Kỳ quái thì kỳ quái, hai người cũng nhanh chóng đến được nơi xuất hiện Tĩnh Tâm Thảo.
Chỉ là một cây thảo dược cấp tám, tại sao lại kinh động nhiều người như vậy?
Đơn giản là vì, Tĩnh Tâm Thảo có thể hỗ trợ tu sĩ độ tâm ma kiếp, giúp họ vượt qua dễ dàng hơn.
Nhưng Tĩnh Tâm Thảo dù là Bắc hay Đông Thần đại lục cũng rất hiếm có. Bởi vì điều kiện cho nó sinh trưởng rất là khắc khe.
Tĩnh Tâm Thảo sẽ sinh ra ở phần đầu của tu sĩ có cảnh giới tinh thần lực từ cấp bảy trở lên. Đương nhiên, người đó cũng phải chết rồi mới được.
Mà cây thảo dược cấp tám này nói rõ, xác tu sĩ đã sinh ra nó là cấp tám tinh thần lực.
Nghe thì có vẻ ghê tởm, nhưng tu sĩ còn có thể ăn kim đan, hút nguyên thần của người khác. Chỉ là một cây thảo dược mọc trên xác chết mà thôi, có gì phải sợ hãi. Chưa kể nó còn có hiệu quả lớn như vậy.
Nói theo kiểu này đi, Tĩnh Tâm Thảo hút hết tinh thần lực của tu sĩ để sinh trưởng. Người khác dùng nó, giống như ăn cắp tinh thần lực của đối phương. Kim Đan, nguyên thần còn có thể, nhưng tinh thần lực thì không thể ăn cắp như vậy.
Kim Đan, nguyên thần đánh cắp rồi còn có thể bị phản phệ, chứ Tĩnh Tâm Thảo ăn vào không hại trăm lợi.
Vậy nên người thích nó nhiều như nước của Đông đại lục vậy.
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nơi thảo dược sinh trưởng đều có yêu thú đẳng cấp tương đồng, hoặc là hơn xa nó thủ hộ. Họ muốn hái nó cũng không dễ đâu.
Tuy nhiên, ở trong tình cảnh lúc này, đối thủ của họ không phải yêu thú, mà là tu sĩ tranh đoạt khác.
Chuyện này đương nhiên ai cũng hiểu, nên những tu sĩ cảm thấy mình đến cũng chẳng được gì, có khi còn bị uổng mạng thì lựa chọn tránh đi. Còn ai tự tin mình có thể sống sót, còn ăn hôi được thì cứ đi.
Nhưng đa phần là thích xem náo nhiệt nên mới đi thôi.
Khi hai người đến thì nơi này đã chật như nêm cối.
Hơn nữa, Cốc Mẫn Nguyệt cũng ở đây. Vậy là họ nhanh chóng hội họp lại.
Bạch Dữ! Bạch Dữ!
Tiểu chuột ở trên vai hắn nhảy nhót hô lên.
Bạch Dữ nhìn nó dò hỏi.
Ta có thể đi trộm nó nha!
Tiểu chuột tỏ vẻ, đôi mắt đậu đen sáng lấp lánh.
Bạch Dữ im lặng.
Thời điểm này âm thầm trộm đi đứng là tốt, nhưng để tiểu chuột đi...
Ta nhỏ! Ta nhỏ!
Tiểu chuột đắc ý nói.
Cái này còn cần ngươi nói sao?
Bạch Dữ bắt nó vào trong tay nhéo loạn cả lên. Tiểu chuột muốn tránh mà không được, bị hắn chơi đến mức mệt mỏi nằm phờ ra.
Mệt rồi? Không đi nữa nhé!
Bạch Dữ cười cười.
Đi!
Vậy mà tiểu chuột lại như phản xạ không điều kiện, nhảy dựng lên trên tay hắn. Hai móng còn chống vào hai bên hông, manh đến chết người.
Cốc Mẫn Nguyệt nhìn hai người hỗ động mà bật cười.
Đi cũng được, nhưng phải cẩn thận. Thấy không được thì bỏ chạy ngay.
Bạch Cửu dù sao cũng là yêu thú cấp chín, còn là hệ phong. Bình thường nó nhỏ quá nên chẳng ai xem nó là cường giả Đại Thừa kỳ cả. Lúc này nó đi, so với ai cũng đều tốt hơn.
Nhưng xuất phát từ tâm tình bảo bọc con nhỏ, Bạch Dữ cũng không nguyện ý cho nó mạo hiểm. Vậy nên dặn dò là phải có.
Ta biết mà! Ta còn phải sinh tiểu long cho ngươi!
Tiểu chuột nói đến hợp tình hợp lý, không thể nghi ngờ.
Bạch Dữ bật cười, nhéo nhéo hai cái tai nhỏ mềm mại của nó, gật đầu.
Vậy đi đi!
Hắn vừa nói xong thì tiểu chuột trên tay đã biến mất.
Bạch Dữ dựa vào cảm ứng mà phát giác hướng đi của nó, cảnh giác nhìn xem xung quanh.
Bạch Cửu sau khi nhảy khỏi tay Bạch Dữ thì giống như hồ điệp xuyên hoa, một đường chạy thẳng đến vị trí cây thảo dược kia.
Nơi nó tọa lạc là một hẻm núi khá cao. Nhìn từ xa còn có thể nhìn đến đóa Tĩnh Tâm Thảo với tám chiếc lá nhỏ hình bàn tay. Nó nằm chểnh trệ trên tảng đá nhô cao, phía sau là một cái hang động. Chắc là nơi ở của con Ngọc Thiềm Thừ cấp bậc Yêu vương đang đánh nhau với tu sĩ nhân loại kia.
Bạch Cửu dừng lại ở cách nơi đó năm trượng. Vị trí nó đứng khá là treo leo, còn gần chiến trường nên không có tu sĩ nào. Chỉ có nó thân hình nhỏ xíu mới đứng lọt.
Có một điều có lợi cho nó chính là, hẻm núi này đầy gió. Gió thổi ầm ầm, lâu lâu còn có lốc nhỏ.
Bên cạnh còn đang đánh nhau, khiến cho không gian nơi này càng thêm hỗn loạn.
Mà Bạch Cửu đâu có sợ gió. Ngược lại, gió sẽ yểm trợ cho nó. Giúp nó che đậy thân thể nhỏ nhắn, thành công đến được hang động kia.
Bạch Cửu nương theo gió lốc, giống như một chiếc lá mà rớt xuống phía sau tảng đá, nơi Tỉnh Tâm Thảo trưởng thành.
Nếu lúc này có người dù thần thức nhìn đến thì sẽ dễ dàng phát hiện ra nó. Nhưng cái chính yếu là, phong nguyên tố ở đây có khả năng ngăn chặn thần thức. Người ta phát hiện ra cây thảo dược là do nó nằm ở vị trí quá mức dễ thấy.
Đến thời điểm này thì mọi chuyện đều có lợi cho Bạch Cửu. Nhưng dưới bao nhiêu con mắt mà nó hốt cây thảo dược này đi, đảm bảo sẽ bị phát hiện ra ngay.
Chưa kể, yêu thú thủ hộ luôn để lại một tia thần thức trên thân thảo dược mà nó nhắm trúng.
Tóm lại là, một trăm phần trăm ngay khi Bạch Chủ hái cây thảo dược đi sẽ bị phát hiện.
Còn có phát hiện ra nó không... Vậy phải xem mới biết.
Bạch Dữ cũng căng thẳng thần kinh mà chuẩn bị đón tiểu chuột.
Bạch Cửu tại thời điểm rơi xuống đất mới phát hiện, tảng đá mà Tĩnh Tâm Thảo mọc không phải là tảng đá. Mà tảng đá che ở bên ngoài, bên trong là xác chết của một tu sĩ, cây thảo dược mọc trên đỉnh đầu của cái xác.
Bình luận facebook