Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104: Ngốc muốn chết
Ầm long long!
Âm thanh trầm đục nổ tung, có cảm giác như cả đại lục đều rung chuyển lên.
"Bí cảnh mở rồi!"
"Đi mau!"
Đám người nhao nhao nhảy vào.
Hai người Bạch Dữ mẫu tử nhìn nhau gật đầu một cái rồi nhảy vào theo.
Vòng xoáy truyền tống nhanh chóng hút lấy thân ảnh của bọn họ, biến mất.
Bộp.
Bạch Cửu rớt xuống đất.
Tại thời điểm đôi chân chạm đất thì nó đã phóng người lên, nhảy thẳng đến cành cây trước mặt nó.
Giữa một đám người thì thân ảnh của nó quá sức bé nhỏ, nên cũng không có người chú ý đến nó.
Mà đám tán tu ngay khi đi vào bí cảnh cũng không có dừng lại, lập tức chạy thẳng vào rừng.
Phạch phạch phạch!
Cả khu rừng lớn vốn im ắng trăm năm nay lại kinh động lên, tiếng đập cánh bay đi của đám điểu thú như báo động cho cả bí cảnh yêu vật đều biết.
Rống gào!
Nhanh chóng có tiếng yêu thú gầm lên.
Từ trong tiếng rống cũng có thể phán đoán tu vi của nó, cấp tám.
Bạch Cửu đôi mắt nhỏ lúng liếng nhìn đám người đang tụ tập lại trước cổng bí cảnh.
Nó cùng Bạch Dữ tách ra.
Cũng không cùng Cốc Mẫn Nguyệt ở một cổng.
Mà Bạch Dữ đã dặn rồi, phải đợi hắn đến đón.
Vậy nên Bạch Cửu leo leo leo lên cái cây nó đang nằm, một đường leo thẳng đến ngọn cây.
Nằm trên ngọn cây, nó vậy mà nhìn đến Thiên Thê trong lời nói của đám tu sĩ.
Đó là một cầu thang nghiêng nghiêng nhưng cao đến tận trong mây.
Lại nói, bí cảnh này có tầng trời thật sự, có cả mặt trời, chỉ là không biết có ban đêm hay không thôi.
Tiểu chút chít?
Bỗng nhiên trong lòng vang lên tiếng gọi của Bạch Dữ.
Ân!
Ở yên đó.
Ân!
Tiểu chuột ngoan ngoãn đáp lại.
Nó thu mình lại, giảm nhẹ khí tức đến mức thấp nhất, im lặng nằm trên ngọn cây.
Bỗng, nó nghe thấy một âm thanh có chút quen tai.
"Chúng ta đi!"
Hàn Tuyết dẫn đầu một đám đệ tử trong điện, nhanh chóng lướt qua bên dưới Bạch Cửu.
Tiểu chuột dùng móng nhỏ gãi gãi tai nhỏ, trong lòng niệm bốn chữ "oan gia ngõ hẹp".
Vậy mà lại để cho nó cùng nữ nhân này xuất hiện ở tại một cổng.
Dù biết Bạch Dữ đã dịch dung nhưng tiểu chuột vẫn cảm thấy may mắn. May mắn là nó với nữ nhân này một cổng.
Đại lục người đông như vậy, bên trong bí cảnh cũng chỉ có bốn cổng, gặp nhau cũng là chuyện trong khả năng mà thôi.
Mà nữ nhân này đi rồi, cũng tốt. Rất nhanh thôi, Bạch Dữ sẽ tới đón nó. Đôi bên sẽ không đụng nhau. Ít nhất lúc này không có.
Bạch Cửu ở trên cây suy nghĩ miên man, vậy mà trong tầm mắt xuất hiện một quả trứng.
Tiểu chuột mở to đôi mắt đậu đen của nó, nhìn cho thật kỹ.
Thật sự là một quả trứng. Quả trứng này khá lớn, chắc phải lớn gấp ba bốn lần Bạch Cửu nó. Trứng có lớp vỏ với ba màu sắc sặc sỡ đỏ xanh vàng, rất là bắt mắt.
Quả trứng này nằm trong một cái tổ lớn, treo trên một ngọn cây cao ngang tầm với chỗ Bạch Cửu nằm.
Bỗng nhiên cái cây treo cái tổ rung lên thật mạnh, mém chút làm quả trứng trong tổ rơi ra ngoài luôn. Tiểu chuột nhìn mà hú hồn thay cho tiểu điểu chưa ra đời kia.
Sau đó nó đưa thần thức ra, nhìn xem nguyên nhân làm cho cái cây rung động.
Thì ra là có hai nhóm tu sĩ đang đánh nhau bên dưới. Bọn họ cũng không biết trên cây có một quả trứng. Mới nãy cây rung lên là do có một tu sĩ bị đánh bay, đụng vào thân cây mới khiến nó rung động.
Mà khéo làm sao, một trong hai nhóm người lại là Cổ Thiên Điện lấy Thánh nữ Hàn Tuyết cầm đầu.
Nhóm còn lại là đệ tử của Mảng Sa Tông.
Đôi bên không biết là có xích mích gì, nhưng nhóm người của Cổ Thiên Điện là bị chặn lại.
Trong hai nhóm người thì tu vi cao nhất là Hợp Thể trung kỳ, nhưng đối phương là người của Mảng Sa Tông. Vậy nên, người của Cổ Thiên Điện đang bị chèn ép.
Tóm lại là, Bạch Cửu chỉ quan tâm cái quả trứng lớn kia thôi.
Nó dù sao cũng là từ trong trứng chui ra, tất nhiên đối với trứng có thiện cảm rất lớn. Chưa nói sau này, khi nó sinh tiểu long cho Bạch Dữ thì tiểu long cũng trước tiên ở trong trứng. Nên nó càng đối với trứng có nhiều yêu thương.
Ầm!
Thân cây lại rung lên nữa, mà cái ổ cũng nghiêng sang một bên. Đồng nghĩa, quả trứng cũng chạy đến mép ổ.
Tiểu chuột nhìn mà gấp gáp thay.
Nó mong sao phụ mẫu của trứng mau trở về.
Bạch Cửu chưa từng nghĩ đến giúp đỡ quả trứng. Trong hiểu biết của nó, trứng chỉ nên để phụ mẫu nó chạm vào. Người khác chạm vào là không được.
Giống như ở thế thú, ấu tể chỉ có phụ mẫu mới được ôm ấp.
Nó nghĩ vậy, nên mới càng gấp gáp.
Ầm!
Nhưng nó không rõ lắm, rõ ràng có bao nhiêu cái cây, mắc gì cứ phải đánh văng vào cái cây đó?
Ầm!
A!
Bạch Cửu nhảy dựng lên.
Bởi vì quả trứng đã rớt ra.
Vụt!
Nó không kịp suy nghĩ, như một cơn gió lao đến chỗ quả trứng.
Tình cảnh lúc này có chút quái dị...
Một tiểu chuột nhỏ hơn gấp mấy lần quả trứng, nhưng lại chống ở bên dưới quả trứng, nhấc nó bay lên...
Nhìn mà thê thảm vô cùng...
Tình cảnh này lọt vào trong mắt Bạch Dữ vừa tìm tới, hắn mém chút là cười phun.
Bạch Dữ! Bạch Dữ!
Tiểu chuột nhìn thấy hắn, đạp không bay lại đây.
Dù nó không bị đè bẹp... Nhưng mà nhìn chẳng khác gì cả.
Ngươi... Làm gì vậy?
Bạch Dữ bả vai run lên, ở trong lòng hỏi nó.
Quả trứng rớt khỏi tổ a...
Tiểu chuột hơi hơi nghẹo đầu đáp.
Bạch Dữ mất một lúc mới hiểu được lời nó muốn nói.
Nhưng nó cũng không cần dùng cái thân hình bé xíu đó đi cõng một quả trứng mà. Nó có thể dùng gió...
Mà thôi, chắc gì tiểu chuột nhỏ ngốc bức này nghĩ được cái gì, cứ quýnh quáng lên là nó hành động theo bản năng, ngốc muốn chết vậy đó.
Bạch Dữ nhịn cười giúp nó đỡ lấy quả trứng.
Bạch Dữ! Bạch Dữ! Bây giờ phải làm sao?
Tiểu chuột nhảy đến ngồi trên vai hắn gấp gáp hỏi.
Bạch Dữ bị tiểu chuột hối thúc thì búng lên trán nó một cái, mém chút là khiến tiểu chuột rớt khỏi vai hắn luôn.
Tiểu chuột hai móng nhỏ ôm đầu, ủy khuất nhìn hắn.
Trả nó về chứ sao. Chẳng lẽ ngươi muốn nuôi nó?
Bạch Dữ bất đắc dĩ hỏi.
Nhưng lỡ nó lại rớt xuống nữa thì sao?
Tiểu chuột nhảy nhảy trên vai hắn, ngây thơ hỏi.
Thì rớt chứ làm sao.
Bạch Dữ bình thản đáp.
Tiểu chuột đần ngốc ra.
Bạch Dữ nghẹn cười.
Theo cách nghĩ của hắn thì rớt xuống rồi, cũng sẽ bị người ta lụm mang đi thôi.
Hắn đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng tu sĩ vì săn lùng những quả trứng hay con non mới sinh như thế này. Dù thấy lần nào thì hắn cũng giúp đỡ, nhưng vẫn có rất nhiều ấu tể bị bắt đi, phục vụ cho tu sĩ.
Điểu tộc như vậy thì thường sẽ bị bồi dưỡng làm tọa kỵ.
Bạch Dữ biết tiểu chuột chỉ là nghĩ trứng rớt sẽ vỡ ra, nhưng thực chất những quả trứng yêu thú này rất chắc chắn, rớt cũng không vỡ được.
Giờ mang theo hay trả về?
Bạch Dữ chọt chọt cái tai nhỏ của tiểu chuột, thúc dục hỏi.
Nó không có phụ mẫu bên mình sẽ bi thương lắm...
Tiểu chuột cọ cọ vào ngón tay hắn yếu ớt nói.
Bạch Dữ tâm nhũn ra.
Vậy chúng ta mang nó theo, bao giờ rời khỏi bí cảnh thì đem nó trả về?
Bạch Dữ ngẫm nghĩ rồi nói.
Ừm ừm!
Tiểu chuột gật đầu như mỏ thóc.
Nhưng họ lại vướng thêm một vấn đề, họ không có không gian chứa vật sống.
Chính là những cái túi để cho khế ước thú trú ngụ, chứ không gian giới chỉ không thể chứa đựng vật sống.
..................................................................
Âm thanh trầm đục nổ tung, có cảm giác như cả đại lục đều rung chuyển lên.
"Bí cảnh mở rồi!"
"Đi mau!"
Đám người nhao nhao nhảy vào.
Hai người Bạch Dữ mẫu tử nhìn nhau gật đầu một cái rồi nhảy vào theo.
Vòng xoáy truyền tống nhanh chóng hút lấy thân ảnh của bọn họ, biến mất.
Bộp.
Bạch Cửu rớt xuống đất.
Tại thời điểm đôi chân chạm đất thì nó đã phóng người lên, nhảy thẳng đến cành cây trước mặt nó.
Giữa một đám người thì thân ảnh của nó quá sức bé nhỏ, nên cũng không có người chú ý đến nó.
Mà đám tán tu ngay khi đi vào bí cảnh cũng không có dừng lại, lập tức chạy thẳng vào rừng.
Phạch phạch phạch!
Cả khu rừng lớn vốn im ắng trăm năm nay lại kinh động lên, tiếng đập cánh bay đi của đám điểu thú như báo động cho cả bí cảnh yêu vật đều biết.
Rống gào!
Nhanh chóng có tiếng yêu thú gầm lên.
Từ trong tiếng rống cũng có thể phán đoán tu vi của nó, cấp tám.
Bạch Cửu đôi mắt nhỏ lúng liếng nhìn đám người đang tụ tập lại trước cổng bí cảnh.
Nó cùng Bạch Dữ tách ra.
Cũng không cùng Cốc Mẫn Nguyệt ở một cổng.
Mà Bạch Dữ đã dặn rồi, phải đợi hắn đến đón.
Vậy nên Bạch Cửu leo leo leo lên cái cây nó đang nằm, một đường leo thẳng đến ngọn cây.
Nằm trên ngọn cây, nó vậy mà nhìn đến Thiên Thê trong lời nói của đám tu sĩ.
Đó là một cầu thang nghiêng nghiêng nhưng cao đến tận trong mây.
Lại nói, bí cảnh này có tầng trời thật sự, có cả mặt trời, chỉ là không biết có ban đêm hay không thôi.
Tiểu chút chít?
Bỗng nhiên trong lòng vang lên tiếng gọi của Bạch Dữ.
Ân!
Ở yên đó.
Ân!
Tiểu chuột ngoan ngoãn đáp lại.
Nó thu mình lại, giảm nhẹ khí tức đến mức thấp nhất, im lặng nằm trên ngọn cây.
Bỗng, nó nghe thấy một âm thanh có chút quen tai.
"Chúng ta đi!"
Hàn Tuyết dẫn đầu một đám đệ tử trong điện, nhanh chóng lướt qua bên dưới Bạch Cửu.
Tiểu chuột dùng móng nhỏ gãi gãi tai nhỏ, trong lòng niệm bốn chữ "oan gia ngõ hẹp".
Vậy mà lại để cho nó cùng nữ nhân này xuất hiện ở tại một cổng.
Dù biết Bạch Dữ đã dịch dung nhưng tiểu chuột vẫn cảm thấy may mắn. May mắn là nó với nữ nhân này một cổng.
Đại lục người đông như vậy, bên trong bí cảnh cũng chỉ có bốn cổng, gặp nhau cũng là chuyện trong khả năng mà thôi.
Mà nữ nhân này đi rồi, cũng tốt. Rất nhanh thôi, Bạch Dữ sẽ tới đón nó. Đôi bên sẽ không đụng nhau. Ít nhất lúc này không có.
Bạch Cửu ở trên cây suy nghĩ miên man, vậy mà trong tầm mắt xuất hiện một quả trứng.
Tiểu chuột mở to đôi mắt đậu đen của nó, nhìn cho thật kỹ.
Thật sự là một quả trứng. Quả trứng này khá lớn, chắc phải lớn gấp ba bốn lần Bạch Cửu nó. Trứng có lớp vỏ với ba màu sắc sặc sỡ đỏ xanh vàng, rất là bắt mắt.
Quả trứng này nằm trong một cái tổ lớn, treo trên một ngọn cây cao ngang tầm với chỗ Bạch Cửu nằm.
Bỗng nhiên cái cây treo cái tổ rung lên thật mạnh, mém chút làm quả trứng trong tổ rơi ra ngoài luôn. Tiểu chuột nhìn mà hú hồn thay cho tiểu điểu chưa ra đời kia.
Sau đó nó đưa thần thức ra, nhìn xem nguyên nhân làm cho cái cây rung động.
Thì ra là có hai nhóm tu sĩ đang đánh nhau bên dưới. Bọn họ cũng không biết trên cây có một quả trứng. Mới nãy cây rung lên là do có một tu sĩ bị đánh bay, đụng vào thân cây mới khiến nó rung động.
Mà khéo làm sao, một trong hai nhóm người lại là Cổ Thiên Điện lấy Thánh nữ Hàn Tuyết cầm đầu.
Nhóm còn lại là đệ tử của Mảng Sa Tông.
Đôi bên không biết là có xích mích gì, nhưng nhóm người của Cổ Thiên Điện là bị chặn lại.
Trong hai nhóm người thì tu vi cao nhất là Hợp Thể trung kỳ, nhưng đối phương là người của Mảng Sa Tông. Vậy nên, người của Cổ Thiên Điện đang bị chèn ép.
Tóm lại là, Bạch Cửu chỉ quan tâm cái quả trứng lớn kia thôi.
Nó dù sao cũng là từ trong trứng chui ra, tất nhiên đối với trứng có thiện cảm rất lớn. Chưa nói sau này, khi nó sinh tiểu long cho Bạch Dữ thì tiểu long cũng trước tiên ở trong trứng. Nên nó càng đối với trứng có nhiều yêu thương.
Ầm!
Thân cây lại rung lên nữa, mà cái ổ cũng nghiêng sang một bên. Đồng nghĩa, quả trứng cũng chạy đến mép ổ.
Tiểu chuột nhìn mà gấp gáp thay.
Nó mong sao phụ mẫu của trứng mau trở về.
Bạch Cửu chưa từng nghĩ đến giúp đỡ quả trứng. Trong hiểu biết của nó, trứng chỉ nên để phụ mẫu nó chạm vào. Người khác chạm vào là không được.
Giống như ở thế thú, ấu tể chỉ có phụ mẫu mới được ôm ấp.
Nó nghĩ vậy, nên mới càng gấp gáp.
Ầm!
Nhưng nó không rõ lắm, rõ ràng có bao nhiêu cái cây, mắc gì cứ phải đánh văng vào cái cây đó?
Ầm!
A!
Bạch Cửu nhảy dựng lên.
Bởi vì quả trứng đã rớt ra.
Vụt!
Nó không kịp suy nghĩ, như một cơn gió lao đến chỗ quả trứng.
Tình cảnh lúc này có chút quái dị...
Một tiểu chuột nhỏ hơn gấp mấy lần quả trứng, nhưng lại chống ở bên dưới quả trứng, nhấc nó bay lên...
Nhìn mà thê thảm vô cùng...
Tình cảnh này lọt vào trong mắt Bạch Dữ vừa tìm tới, hắn mém chút là cười phun.
Bạch Dữ! Bạch Dữ!
Tiểu chuột nhìn thấy hắn, đạp không bay lại đây.
Dù nó không bị đè bẹp... Nhưng mà nhìn chẳng khác gì cả.
Ngươi... Làm gì vậy?
Bạch Dữ bả vai run lên, ở trong lòng hỏi nó.
Quả trứng rớt khỏi tổ a...
Tiểu chuột hơi hơi nghẹo đầu đáp.
Bạch Dữ mất một lúc mới hiểu được lời nó muốn nói.
Nhưng nó cũng không cần dùng cái thân hình bé xíu đó đi cõng một quả trứng mà. Nó có thể dùng gió...
Mà thôi, chắc gì tiểu chuột nhỏ ngốc bức này nghĩ được cái gì, cứ quýnh quáng lên là nó hành động theo bản năng, ngốc muốn chết vậy đó.
Bạch Dữ nhịn cười giúp nó đỡ lấy quả trứng.
Bạch Dữ! Bạch Dữ! Bây giờ phải làm sao?
Tiểu chuột nhảy đến ngồi trên vai hắn gấp gáp hỏi.
Bạch Dữ bị tiểu chuột hối thúc thì búng lên trán nó một cái, mém chút là khiến tiểu chuột rớt khỏi vai hắn luôn.
Tiểu chuột hai móng nhỏ ôm đầu, ủy khuất nhìn hắn.
Trả nó về chứ sao. Chẳng lẽ ngươi muốn nuôi nó?
Bạch Dữ bất đắc dĩ hỏi.
Nhưng lỡ nó lại rớt xuống nữa thì sao?
Tiểu chuột nhảy nhảy trên vai hắn, ngây thơ hỏi.
Thì rớt chứ làm sao.
Bạch Dữ bình thản đáp.
Tiểu chuột đần ngốc ra.
Bạch Dữ nghẹn cười.
Theo cách nghĩ của hắn thì rớt xuống rồi, cũng sẽ bị người ta lụm mang đi thôi.
Hắn đã chứng kiến rất nhiều cảnh tượng tu sĩ vì săn lùng những quả trứng hay con non mới sinh như thế này. Dù thấy lần nào thì hắn cũng giúp đỡ, nhưng vẫn có rất nhiều ấu tể bị bắt đi, phục vụ cho tu sĩ.
Điểu tộc như vậy thì thường sẽ bị bồi dưỡng làm tọa kỵ.
Bạch Dữ biết tiểu chuột chỉ là nghĩ trứng rớt sẽ vỡ ra, nhưng thực chất những quả trứng yêu thú này rất chắc chắn, rớt cũng không vỡ được.
Giờ mang theo hay trả về?
Bạch Dữ chọt chọt cái tai nhỏ của tiểu chuột, thúc dục hỏi.
Nó không có phụ mẫu bên mình sẽ bi thương lắm...
Tiểu chuột cọ cọ vào ngón tay hắn yếu ớt nói.
Bạch Dữ tâm nhũn ra.
Vậy chúng ta mang nó theo, bao giờ rời khỏi bí cảnh thì đem nó trả về?
Bạch Dữ ngẫm nghĩ rồi nói.
Ừm ừm!
Tiểu chuột gật đầu như mỏ thóc.
Nhưng họ lại vướng thêm một vấn đề, họ không có không gian chứa vật sống.
Chính là những cái túi để cho khế ước thú trú ngụ, chứ không gian giới chỉ không thể chứa đựng vật sống.
..................................................................
Bình luận facebook