Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 162: 30 năm đổi tiểu chuột
Bạch Cửu bĩu môi, cũng không thèm nhìn lão. Nó đu ở trên người nam nhân không chịu xuống.
Dạo này nó cùng lão chiến tranh lạnh, cũng không thèm nướng thịt cho lão ăn.
Tề Minh trong lòng có phiền muộn, cũng không cùng nó xảo, cũng không thèm nhắc đến chuyện ăn uống luôn.
Nhưng dù lão nhiều phiền não, sự chấn động không ngừng ở đại lục vẫn cứ thế xuất hiện, tần xuất ngày một tăng.
Tấm lưng vốn đã còng của lão, bay giờ lại càng còng hơn.
Bạch Dữ nhìn lão thật sâu, không nói tiếng nào.
Tề Minh cũng nhìn hắn, đôi mắt đục ngầu như lão nhân gần đất xa trời.
"Lão sắp chết."
Cũng chừng một tuần trà, Bạch Dữ mới lên tiếng.
"Ngươi vậy mà lĩnh hội đến pháp tắc thời gian."
Tề Minh lời nói có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Bạch Dữ không phủ nhận. Hắn may mắn được một lần luân hồi trăm vạn năm, nhìn đến được pháp tắc thời gian. Chỉ là hắn không có thời gian đến tìm hiểu kỹ hơn. Mười năm này, hắn đều ở cảm ngộ pháp tắc thời gian, nên mới nhìn đến bí mật trên người Tề Minh.
Thời gian của lão không còn nhiều, nên càng không thể có chuyện nhốt Bạch Cửu ở đây trăm năm được.
Nhưng rốt cuộc lão muốn làm gì đây?
"Nếu lão đã không còn nhiều thời gian, vậy cũng nên làm chút việc cho đại lục đi."
Bạch Dữ nói tiếp.
Tề Minh không hiểu lắm nhìn hắn.
"Ta có thể giúp lão, khiến cho thời không nơi này chậm hơn mười lần. Lão lại mở ra nơi này, cho đám tu sĩ bên ngoài kia vào đây tu luyện, chiến đấu với âm sát khí. Như vậy, tới lúc tai họa kia bùng nổ, Đông Thần cũng không đến nổi chống đỡ không được."
Bạch Dữ nhàn nhạt nói.
Tề Minh đôi mắt trở nên sắc bén dị thường.
Bạch Cửu ở trên người Bạch Dữ, cảm nhận khí thế đột nhiên tăng mạnh của lão cũng giật mình. Nó cảm thấy cách nghĩ của Bạch Dữ rất hay.
Nơi này thật sự là nơi tốt để đào tạo đám tu sĩ. Mà có Tề Minh, lão cũng sẽ không để cho họ chết, có thể kịp lúc cứu người ra.
"Đại lục chỉ còn thời gian ba năm. Mười lần là ba mươi năm. Còn tốt hơn ngồi yên chờ chết. Bên ngoài tông môn đã nghĩ đào tạo thiên tài đại lục đến chuẩn bị đối mặt tai ương. Chẳng lẽ lão còn ở đây ngồi im?"
Hắn lạnh lùng nói.
"Ta không tin ngươi có thể để cho nơi này chậm lại mười lần."
Tề Minh trầm trầm nhìn hắn.
"Để duy trì được thời gian mười lần này, yêu cầu có bốn tu sĩ tu vi Độ Kiếp Kỳ, dùng mệnh đến trấn giữ. Dùng thọ mệnh gấp mười lần đến đánh đổi ba mươi năm cho đại lục."
Bạch Dữ nhàn nhạt nhìn lão.
Nói vậy nghe còn hợp lý hơn.
"Lão có thể dùng danh nghĩa của mình, đến cùng tứ môn của đại lục thương lượng. Gấp mười lần thọ mệnh đối với một tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng không phải chuyện gì khó khăn. Cũng không phải muốn mệnh bọn họ, nhưng đổi lại là cơ hội lớn hơn cho đại lục."
Bạch Dữ đã nói hết lời rồi, nếu lão còn không chịu tỉnh ngộ... Hôm nay dù có liều mình, hắn cũng phải mang tiểu chuột ra.
Tề Minh chắc chắn hiểu tại sao Bạch Dữ phải giúp lão, giúp Đông Thần đại lục. Cho dù lão cũng không thật sự muốn giữ tiểu chuột ở lại đây lâu, nhưng lão thật sự không chịu nổi cám dỗ từ những lời Bạch Dữ nói.
"Được."
Tề Minh nói.
...
Bạch Cửu ngồi trên ghế gỗ, đôi mắt không ngừng nhìn Tề Minh chằm chằm. Nhìn đến mức khiến lão sởn cả tóc gáy.
"Ngươi muốn nói gì?"
Lão thật sự là hết cách với nó.
Bạch Cửu không nói gì, chỉ là vẫn tiếp tục nhìn lão.
"Ta muốn ăn thịt. Ngươi đi nướng đi."
Tề Minh mệt mỏi, buồn bực nói.
Bạch Cửu không từ chối, thành thật lấy thịt ra, bắt đầu nướng.
"Lão thật sự sắp chết?"
Lão cứ nghĩ nó sẽ không nói gì, vậy mà lại nghe nó nghẹn ra câu này.
"Khụ khụ... Ngươi có thể có chút kính lão được không?
Tề Minh mém chút bị sặc.
"Cũng không phải ta rủa lão."
Bạch Cửu bĩu môi.
"Hừ!"
Tề Minh phất ống tay áo.
"Ta thật sự rất bội phục lão."
Bạch Cửu tiếp tục nói.
"Ai đó hôm trước còn chửi ta xong."
Tề Minh móc xỉa.
"Ta nói vậy hồi nào?"
Bạch Cửu trợn mắt lên.
"Nhưng mà... Liệu người khác có làm được như lão?"
Bạch Cửu không so đo, nó lại cảm thán.
"Không muốn thì sao? Đại lục tiêu vong, bọn họ có ôm khư khư cái mạng của mình, liệu có thoát khỏi?"
Tề Minh cười lạnh.
Đúng như lão nói, kiểu gì tứ đại tông môn cũng phải tự nguyện làm chuyện này.
...
"Các vị tông chủ, Hàn Đồ Hàn đại sư cùng thành chủ Tâm Thành đến đây."
Đệ tử từ bên ngoài đi vào bẩm báo.
Bốn tông chủ hiện tại của bốn môn đang ngồi trong căn phòng xa hoa nhất của tửu lâu lớn nhất Tâm Thành. Đây cũng là nơi đám thí sinh sẽ tham gia đại hội ở lại. Tất cả đều miễn phí, do bốn môn chịu trách nhiệm chi trả.
Họ dùng nơi này để họp bàn sự việc có liên quan đến đại hội Tam Thiên, cũng như hành trình sau đó.
Nhưng mà ba năm... Thật sự là quá ngắn.
Mười năm trước, khi chấn động đầu tiên xuất hiện mà họ có thể biết được, thì có lẽ thời gian sẽ không eo hẹp như vậy.
Nhưng giờ nói gì cũng muộn.
"Mời họ vào đi."
Lạc Tuyết xua tay nói.
Đệ tử nhận lệnh đi ra. Một lát sau hai người Hàn Đồ đi vào.
"Các vị tông chủ."
Tề Giang chấp tay.
"Hai vị đến đây là..."
Lạc Tuyết ý hỏi. Giờ họ không có thời gian để nói chuyện phiếm, cứ thế hỏi vào vấn đề luôn.
"Ta đến truyền lời."
Hàn Đồ lên tiếng. Sau đó lão lấy ra một ngọc giản, vật thường dùng để truyền tin.
Bốn người hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là ý nghĩ, rốt cuộc là ai địa vị lớn như vậy, để cho Hàn Đồ đích thân đến truyền tin.
Hàn Đồ cũng không nói nhiều, tay bốp nát ngọc giản.
Giữa không trung lập tức xuất hiện một mặt kính. Bên trong, chính là cảnh tượng đám âm sát khí tầng tầng lớp lớp, không ngừng ra sức muốn phá vỡ màn chắn phong ấn.
Bốn người trong phòng lập tức đứng lên, vẻ mặt kinh hãi vô cùng.
"Đây là sao?"
Điệp Ninh bật thốt lên.
Bà là sư phụ của Hàn Tuyết. Bởi vì tuổi tác cũng như tu vi của Hàn Tuyết không tới, nên bà đến thay mặt nàng cùng ba bị tông chủ ba môn khác bàn chuyện.
Không cần Hàn Đồ trả lời, khung cảnh trong kính cũng thay đổi. Khuôn mặt của Tề Minh hiện lên.
"Ta là Tề Minh, chấn giữ cốt hải đã hơn trăm vạn năm, cũng vì muốn tránh cho Đông Thần đại lục khỏi tai ương. Nhưng hiện tại còn có mối họa lớn hơn đang hiện diện. Thời gian của đại lục không còn nhiều nữa. Bốn tông các ngươi lập tức cử người đến cốt hải tìm ta."
Hình ảnh đến đây là hết. Quang kính cũng biến mất.
Trong phòng im ắng dị thường.
"Cốt hải nằm trong bình phong chướng khí tại sơn mạch Phượng Chinh."
Hàn Đồ lại chiếu ra một hình ảnh khác, chính là cửa vào của cốt hải cho đám người.
"Các vị, cáo từ."
Hàn Đồ nói xong cũng không ở lại, quay đầu đi.
"Khoan đã!"
Mảng Sa tông chủ lên tiếng chặn lại lão.
Hàn Đồ ngừng lại, đợi lão nói.
"Là người trong ngọc giản nhờ Hàn đại sư truyền lời?"
Ông ta nghi ngờ hỏi.
"Các vị tông chủ năng lực cường đại, còn sợ bị ám toán?"
Hàn Đồ nhìn một cái là hiểu ngay.
"An nguy đại lục còn ở đó. Hay là các vị chỉ làm ra vẻ, cho có thôi?"
Lão không để ông ta nói, giọng có chút mỉa mai.
Tuy lão cũng rất chấn động, nhưng vẫn biết nên biểu hiện thế nào.
"Hàn đai sư đã phụ trách truyền lời, vậy cũng nên tận trách mà dẫn đường?"
La Hầu rất có thâm ý nói.
Dạo này nó cùng lão chiến tranh lạnh, cũng không thèm nướng thịt cho lão ăn.
Tề Minh trong lòng có phiền muộn, cũng không cùng nó xảo, cũng không thèm nhắc đến chuyện ăn uống luôn.
Nhưng dù lão nhiều phiền não, sự chấn động không ngừng ở đại lục vẫn cứ thế xuất hiện, tần xuất ngày một tăng.
Tấm lưng vốn đã còng của lão, bay giờ lại càng còng hơn.
Bạch Dữ nhìn lão thật sâu, không nói tiếng nào.
Tề Minh cũng nhìn hắn, đôi mắt đục ngầu như lão nhân gần đất xa trời.
"Lão sắp chết."
Cũng chừng một tuần trà, Bạch Dữ mới lên tiếng.
"Ngươi vậy mà lĩnh hội đến pháp tắc thời gian."
Tề Minh lời nói có chút kinh ngạc nhìn hắn.
Bạch Dữ không phủ nhận. Hắn may mắn được một lần luân hồi trăm vạn năm, nhìn đến được pháp tắc thời gian. Chỉ là hắn không có thời gian đến tìm hiểu kỹ hơn. Mười năm này, hắn đều ở cảm ngộ pháp tắc thời gian, nên mới nhìn đến bí mật trên người Tề Minh.
Thời gian của lão không còn nhiều, nên càng không thể có chuyện nhốt Bạch Cửu ở đây trăm năm được.
Nhưng rốt cuộc lão muốn làm gì đây?
"Nếu lão đã không còn nhiều thời gian, vậy cũng nên làm chút việc cho đại lục đi."
Bạch Dữ nói tiếp.
Tề Minh không hiểu lắm nhìn hắn.
"Ta có thể giúp lão, khiến cho thời không nơi này chậm hơn mười lần. Lão lại mở ra nơi này, cho đám tu sĩ bên ngoài kia vào đây tu luyện, chiến đấu với âm sát khí. Như vậy, tới lúc tai họa kia bùng nổ, Đông Thần cũng không đến nổi chống đỡ không được."
Bạch Dữ nhàn nhạt nói.
Tề Minh đôi mắt trở nên sắc bén dị thường.
Bạch Cửu ở trên người Bạch Dữ, cảm nhận khí thế đột nhiên tăng mạnh của lão cũng giật mình. Nó cảm thấy cách nghĩ của Bạch Dữ rất hay.
Nơi này thật sự là nơi tốt để đào tạo đám tu sĩ. Mà có Tề Minh, lão cũng sẽ không để cho họ chết, có thể kịp lúc cứu người ra.
"Đại lục chỉ còn thời gian ba năm. Mười lần là ba mươi năm. Còn tốt hơn ngồi yên chờ chết. Bên ngoài tông môn đã nghĩ đào tạo thiên tài đại lục đến chuẩn bị đối mặt tai ương. Chẳng lẽ lão còn ở đây ngồi im?"
Hắn lạnh lùng nói.
"Ta không tin ngươi có thể để cho nơi này chậm lại mười lần."
Tề Minh trầm trầm nhìn hắn.
"Để duy trì được thời gian mười lần này, yêu cầu có bốn tu sĩ tu vi Độ Kiếp Kỳ, dùng mệnh đến trấn giữ. Dùng thọ mệnh gấp mười lần đến đánh đổi ba mươi năm cho đại lục."
Bạch Dữ nhàn nhạt nhìn lão.
Nói vậy nghe còn hợp lý hơn.
"Lão có thể dùng danh nghĩa của mình, đến cùng tứ môn của đại lục thương lượng. Gấp mười lần thọ mệnh đối với một tu sĩ Độ Kiếp kỳ cũng không phải chuyện gì khó khăn. Cũng không phải muốn mệnh bọn họ, nhưng đổi lại là cơ hội lớn hơn cho đại lục."
Bạch Dữ đã nói hết lời rồi, nếu lão còn không chịu tỉnh ngộ... Hôm nay dù có liều mình, hắn cũng phải mang tiểu chuột ra.
Tề Minh chắc chắn hiểu tại sao Bạch Dữ phải giúp lão, giúp Đông Thần đại lục. Cho dù lão cũng không thật sự muốn giữ tiểu chuột ở lại đây lâu, nhưng lão thật sự không chịu nổi cám dỗ từ những lời Bạch Dữ nói.
"Được."
Tề Minh nói.
...
Bạch Cửu ngồi trên ghế gỗ, đôi mắt không ngừng nhìn Tề Minh chằm chằm. Nhìn đến mức khiến lão sởn cả tóc gáy.
"Ngươi muốn nói gì?"
Lão thật sự là hết cách với nó.
Bạch Cửu không nói gì, chỉ là vẫn tiếp tục nhìn lão.
"Ta muốn ăn thịt. Ngươi đi nướng đi."
Tề Minh mệt mỏi, buồn bực nói.
Bạch Cửu không từ chối, thành thật lấy thịt ra, bắt đầu nướng.
"Lão thật sự sắp chết?"
Lão cứ nghĩ nó sẽ không nói gì, vậy mà lại nghe nó nghẹn ra câu này.
"Khụ khụ... Ngươi có thể có chút kính lão được không?
Tề Minh mém chút bị sặc.
"Cũng không phải ta rủa lão."
Bạch Cửu bĩu môi.
"Hừ!"
Tề Minh phất ống tay áo.
"Ta thật sự rất bội phục lão."
Bạch Cửu tiếp tục nói.
"Ai đó hôm trước còn chửi ta xong."
Tề Minh móc xỉa.
"Ta nói vậy hồi nào?"
Bạch Cửu trợn mắt lên.
"Nhưng mà... Liệu người khác có làm được như lão?"
Bạch Cửu không so đo, nó lại cảm thán.
"Không muốn thì sao? Đại lục tiêu vong, bọn họ có ôm khư khư cái mạng của mình, liệu có thoát khỏi?"
Tề Minh cười lạnh.
Đúng như lão nói, kiểu gì tứ đại tông môn cũng phải tự nguyện làm chuyện này.
...
"Các vị tông chủ, Hàn Đồ Hàn đại sư cùng thành chủ Tâm Thành đến đây."
Đệ tử từ bên ngoài đi vào bẩm báo.
Bốn tông chủ hiện tại của bốn môn đang ngồi trong căn phòng xa hoa nhất của tửu lâu lớn nhất Tâm Thành. Đây cũng là nơi đám thí sinh sẽ tham gia đại hội ở lại. Tất cả đều miễn phí, do bốn môn chịu trách nhiệm chi trả.
Họ dùng nơi này để họp bàn sự việc có liên quan đến đại hội Tam Thiên, cũng như hành trình sau đó.
Nhưng mà ba năm... Thật sự là quá ngắn.
Mười năm trước, khi chấn động đầu tiên xuất hiện mà họ có thể biết được, thì có lẽ thời gian sẽ không eo hẹp như vậy.
Nhưng giờ nói gì cũng muộn.
"Mời họ vào đi."
Lạc Tuyết xua tay nói.
Đệ tử nhận lệnh đi ra. Một lát sau hai người Hàn Đồ đi vào.
"Các vị tông chủ."
Tề Giang chấp tay.
"Hai vị đến đây là..."
Lạc Tuyết ý hỏi. Giờ họ không có thời gian để nói chuyện phiếm, cứ thế hỏi vào vấn đề luôn.
"Ta đến truyền lời."
Hàn Đồ lên tiếng. Sau đó lão lấy ra một ngọc giản, vật thường dùng để truyền tin.
Bốn người hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là ý nghĩ, rốt cuộc là ai địa vị lớn như vậy, để cho Hàn Đồ đích thân đến truyền tin.
Hàn Đồ cũng không nói nhiều, tay bốp nát ngọc giản.
Giữa không trung lập tức xuất hiện một mặt kính. Bên trong, chính là cảnh tượng đám âm sát khí tầng tầng lớp lớp, không ngừng ra sức muốn phá vỡ màn chắn phong ấn.
Bốn người trong phòng lập tức đứng lên, vẻ mặt kinh hãi vô cùng.
"Đây là sao?"
Điệp Ninh bật thốt lên.
Bà là sư phụ của Hàn Tuyết. Bởi vì tuổi tác cũng như tu vi của Hàn Tuyết không tới, nên bà đến thay mặt nàng cùng ba bị tông chủ ba môn khác bàn chuyện.
Không cần Hàn Đồ trả lời, khung cảnh trong kính cũng thay đổi. Khuôn mặt của Tề Minh hiện lên.
"Ta là Tề Minh, chấn giữ cốt hải đã hơn trăm vạn năm, cũng vì muốn tránh cho Đông Thần đại lục khỏi tai ương. Nhưng hiện tại còn có mối họa lớn hơn đang hiện diện. Thời gian của đại lục không còn nhiều nữa. Bốn tông các ngươi lập tức cử người đến cốt hải tìm ta."
Hình ảnh đến đây là hết. Quang kính cũng biến mất.
Trong phòng im ắng dị thường.
"Cốt hải nằm trong bình phong chướng khí tại sơn mạch Phượng Chinh."
Hàn Đồ lại chiếu ra một hình ảnh khác, chính là cửa vào của cốt hải cho đám người.
"Các vị, cáo từ."
Hàn Đồ nói xong cũng không ở lại, quay đầu đi.
"Khoan đã!"
Mảng Sa tông chủ lên tiếng chặn lại lão.
Hàn Đồ ngừng lại, đợi lão nói.
"Là người trong ngọc giản nhờ Hàn đại sư truyền lời?"
Ông ta nghi ngờ hỏi.
"Các vị tông chủ năng lực cường đại, còn sợ bị ám toán?"
Hàn Đồ nhìn một cái là hiểu ngay.
"An nguy đại lục còn ở đó. Hay là các vị chỉ làm ra vẻ, cho có thôi?"
Lão không để ông ta nói, giọng có chút mỉa mai.
Tuy lão cũng rất chấn động, nhưng vẫn biết nên biểu hiện thế nào.
"Hàn đai sư đã phụ trách truyền lời, vậy cũng nên tận trách mà dẫn đường?"
La Hầu rất có thâm ý nói.