Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42: Xa cách
Bạch Dữ dù không nhìn cũng biết tiểu chuột nhỏ lúc này thế nào. Nhưng thay vì buồn bã không nỡ thì hắn lại cười.
Nếu Bạch Cửu nhìn thấy nụ cười này của hắn, đảm bảo nó sẽ giật mình. Bởi vì nó chưa từng nhìn thấy Bạch Dữ như vậy cười... Có chút tà ác...
Không có Bạch Cửu, Bạch Dữ xuyên qua không gian vài lần, nhanh chóng tiếp cận Vạn Lôi Quật.
Hôm đó ở trong di tích động phủ hắn nói muốn Khúc Tử Nhi thề sẽ làm cho hắn một việc, là bản thân đã tính đến chuyện không mang tiểu chuột nhỏ vào nơi này. Hắn không sợ Khúc Tử Nhi nói một đằng làm một nẻo. Chỉ riêng việc đối phương đã nhận thức được tu vi của mình, lại thêm bản thân trừ chuột nhỏ cũng không còn bận tâm nào. Nếu tiểu chuột nhỏ có chuyện, lửa giận của một tu sĩ có tu vi Độ Kiếp kỳ, là chuyện không có môn phái nào chịu đựng nổi, cho dù là nhất phẩm tông môn như Vân Hạc Môn.
Chỉ có cho Bạch Cửu một nơi an toàn thì hắn mới yên tâm đi vào Vạn Lôi Quật. Bên trong có cái gì đang đợi hắn, Bạch Dữ không biết, hắn không thể mang Bạch Cửu theo. Khúc Tử Nhi đến cũng vừa lúc.
Mọi chuyện cứ thế nước chảy thành sông.
Trước Vạn Lôi Quật tràn ngập lôi quang chớp giật không ngừng, tồn tại một thân hình nhỏ bé nhưng không chút sợ hãi mà lao vào, nhanh chóng bị nhấn chìm trong lôi hải.
...
Khúc Tử Nhi sau khi từ di tích động phủ trở về vẫn luôn chờ đợi đối phương tìm đối mình. Cuối cùng hơn nữa tháng thời gian mới nhận được đến truyền tin của đối phương.
Vạn Lôi Quật so với Hạc Vân Môn cũng không tính là xa, Khúc Tử Nhi chỉ mất hai ngày đã đến được nơi hẹn mà Bạch Dữ đã nói. Lại đợi hai ngày nàng mới nhìn đến đối phương. Nhưng nàng chưa từng nghĩ, yêu cầu của đối phương là giúp y chăm sóc tiểu vật nhỏ của y.
Tuy vậy, Khúc Tử Nhi vẫn dụng tâm mà làm.
Nhìn tiểu bạch thử vì xa chủ nhân mà thương tâm, đối với nó thông linh như vậy Khúc Tử Nhi cũng buồn theo.
Bạch Dữ vừa đi nàng cũng mang theo nó trở về Hạc Vân Môn ngay, tránh đêm dài lắm mộng.
Bạch Cửu cũng chỉ thương tâm một ngày là không còn nhiều cảm xúc đau thương nữa. Không phải vì nó tình cảm nhạt, nó chỉ là đem tất cả tâm tình giấu đi. Ở trước mặt người khác, nó làm một tiểu bạch thử tầm thường, chờ đợi Bạch Dữ đến đón nó.
Khúc Tử Nhi mang nó về Vân Hạc Môn, chuyện này nàng cũng chỉ nói cho sư phụ mình là chưởng môn nhân của Vân Hạc Môn biết. Có sự che chở của bà, tiểu bạch thử sẽ càng không bị người để ý.
Bạch Tiêu - Bạch chưởng môn sắp xếp cho Bạch Cửu một động phủ nằm trong ngọn núi của mình. Bạch Cửu cũng chính thức ở lại nơi này.
Vân Hạc Môn nằm trên một sơn mạch cao chót vót, gồm có năm ngọn núi lớn xuyên phá tầng mây. Ngọn núi lớn ở giữa là của chưởng môn nhân và đệ tử trực hệ. Đệ tử Hạc Vân Môn di chuyển hầu như đều dùng Tiên Hạc. Giữa núi cao không ngừng có Tiên Hạc thuần trắng xuyên qua mây xanh, trên lưng là những tiên tử xinh đẹp như từ trên cửu trùng thiên hạ phàm.
Vân Hạc Môn là một môn phái chỉ thu nhận nữ đệ tử, ở đây không hề có một nam tử nào. Nhưng lại là chốn thần tiên mà tất cả nam tử trên đại lục đều hướng tới.
Ma môn có Bế Hoa Cung cũng toàn nữ tử, còn là những nữ tử quyến rủ chết người. Nhưng Vân Hạc Môn thì ngược lại, là những nữ tử không nhiễm bụi trần, thanh cao băng khiết.
Hai mặt đối lập khiến cho Vân Hạc Môn trở thành một thánh địa mà tất cả nữ tử trên đại lục hướng tới. Tất nhiên, họ không thể nào gom hết được nữ tử trên cả đại lục được, nhưng những nữ tu sĩ có tư chất có căn cốt thượng phẩm đều ở đây.
Bạch Cửu thời gian đầu mới đến Vân Hạc Môn chỉ toàn ở trong động phủ mà Bạch Tiêu chưởng môn sắp xếp. Nhưng sau đó nó quá nhàm chán, lại không muốn bản thân có thời gian nghĩ ngợi về Bạch Dữ nên nó quyết định ra ngoài.
Động phủ này nối liền một mạch với động phủ của Bạch Tiêu, xung quanh đều có kết giới bao phủ, không có sự cho phép của Bạch Tiêu thì không ai có thể vào.
Để Bạch Cửu ở đây cũng là vì cho nó có không gian tự do, tránh việc suốt ngày ở trong động phủ buồn bực. Cho dù Bạch Dữ đã dặn dò không được cho ai đến xem nó, nhưng chỉ cần không ai nhìn là được đúng không?
Chăm sóc thì cũng nên có tâm một chút, dù sao đối phương cũng đã cho Vân Hạc Môn một ân tình lớn. Bạch Tiêu cũng xem như mang ơn đối phương, bà sẽ làm tốt nhất có thể để chăm sóc cho tiểu bạch thử.
Bạch Cửu phốc phốc phốc mà nhảy đến thư án của Bạch Tiêu, dạo này nó rất thích đến đây.
Bạch Tiêu đối với tiểu bạch thử rõ ràng không hề có tu vi, chỉ là một tiểu thú nhưng lại thích xem sách rất là ngờ vực. Bà không biết nó xem có hiểu gì không nữa, nhưng nó thích thì cứ để nó xem.
Vì để cho nó có thể thoải mái lật xem nên Bạch Tiêu đã mang sách xuống án thư. Nếu nó đọc hết thì lấy cái khác để xuống.
Bạch Cửu cứ thế vùi đầu vào xem lịch sử của Vân Hạc Môn, cũng như một số hiểu biết về tu chân giới mà Bạch Dữ chưa từng nói cho nó nghe.
Thời gian cũng thấm thoát trôi đi...
Sâu bên trong Vạn Lôi Quật có một bóng dáng nhỏ nhắn, đang không ngừng xuyên qua những tia lôi điện đâu đâu cũng có, dần dần đi vào càng sâu hơn.
Nếu lôi quang nhanh thì hắn càng nhanh hơn.
Bạch Dữ vừa đi vừa đưa mắt nhìn khắp nơi, tìm kiếm Tử Lôi thảo mà Bạch Thương đã nói.
Hắn vốn cũng muốn dùng thần thức tìm kiếm nhưng từ khi bước vào hắn đã biết là không thể. Không phải là ai cấm bế thần thức của hắn, mà là vì hoàn cảnh nơi này.
Điện quang sẽ xé nát thần thức của hắn ngay khi hắn phát nó ra ngoài, Bạch Dữ buộc lòng phải dùng mắt thường để tìm kiếm.
Ở nơi này không hề phân biệt được ngày đêm, Bạch Dữ mém chút đã không nhớ bản thân vào đây được bao nhiêu ngày rồi.
Xung quanh chỉ có lôi quang chớp lóe không ngừng. Nếu không phải Bạch Thương nói nơi này có Tử Lôi thảo, thì cho dù là ai bảo sẽ có cọng cỏ nào mọc được trong điều kiện thế này, hắn nhất định đánh nát miệng đối phương ngay.
Mặt đất quanh năm bị lôi điện tôi luyện cứng đến mức không thể đánh nứt được một đường, liệu sẽ có cây cỏ gì sống được?
Nhưng Bạch Thương sẽ bắn tên không trúng đích?
Vậy nên hắn cứ im lặng mà căng mắt ra tìm kiếm.
Tìm tìm tìm...
Tìm đã hơn một tháng vẫn không tìm thấy một cọng cỏ nào màu xanh, chứ nói chi là màu tím trong cái nơi ngoài điện quang chớp lóe thì hoàn toàn không thấy được cái gì cả này.
Bạch Dữ từ động đến tĩnh, ngậm miệng dõi mắt nhìn xung quanh. Hắn đã không ngừng du tẩu như vậy trong cả tháng nay, cũng sắp điên mất rồi.
Nhưng nếu cho hắn một cơ hội để làm lại thì lúc đó, hắn cũng sẽ chụp lấy cái tia kim lôi kia thôi.
Tu tiên là nghịch thiên đổi mệnh mà đi lên. Có liều mạng mới nhìn thấy được tiên môn. Hắn còn phải đi tìm phụ mẫu mình, không thể cứ mãi chậm chậm mà tiến tới như thế.1
Bạch Dữ chẳng thèm né tránh nữa mà đặt mông ngồi hẳn xuống đất, mặc kệ lôi điện đối với hắn tẩy lễ.
Lôi điện lại giống như cảm nhận đến tâm tình bất cần của hắn mà không ngừng dồn về bên này.
.................................................................
Nếu Bạch Cửu nhìn thấy nụ cười này của hắn, đảm bảo nó sẽ giật mình. Bởi vì nó chưa từng nhìn thấy Bạch Dữ như vậy cười... Có chút tà ác...
Không có Bạch Cửu, Bạch Dữ xuyên qua không gian vài lần, nhanh chóng tiếp cận Vạn Lôi Quật.
Hôm đó ở trong di tích động phủ hắn nói muốn Khúc Tử Nhi thề sẽ làm cho hắn một việc, là bản thân đã tính đến chuyện không mang tiểu chuột nhỏ vào nơi này. Hắn không sợ Khúc Tử Nhi nói một đằng làm một nẻo. Chỉ riêng việc đối phương đã nhận thức được tu vi của mình, lại thêm bản thân trừ chuột nhỏ cũng không còn bận tâm nào. Nếu tiểu chuột nhỏ có chuyện, lửa giận của một tu sĩ có tu vi Độ Kiếp kỳ, là chuyện không có môn phái nào chịu đựng nổi, cho dù là nhất phẩm tông môn như Vân Hạc Môn.
Chỉ có cho Bạch Cửu một nơi an toàn thì hắn mới yên tâm đi vào Vạn Lôi Quật. Bên trong có cái gì đang đợi hắn, Bạch Dữ không biết, hắn không thể mang Bạch Cửu theo. Khúc Tử Nhi đến cũng vừa lúc.
Mọi chuyện cứ thế nước chảy thành sông.
Trước Vạn Lôi Quật tràn ngập lôi quang chớp giật không ngừng, tồn tại một thân hình nhỏ bé nhưng không chút sợ hãi mà lao vào, nhanh chóng bị nhấn chìm trong lôi hải.
...
Khúc Tử Nhi sau khi từ di tích động phủ trở về vẫn luôn chờ đợi đối phương tìm đối mình. Cuối cùng hơn nữa tháng thời gian mới nhận được đến truyền tin của đối phương.
Vạn Lôi Quật so với Hạc Vân Môn cũng không tính là xa, Khúc Tử Nhi chỉ mất hai ngày đã đến được nơi hẹn mà Bạch Dữ đã nói. Lại đợi hai ngày nàng mới nhìn đến đối phương. Nhưng nàng chưa từng nghĩ, yêu cầu của đối phương là giúp y chăm sóc tiểu vật nhỏ của y.
Tuy vậy, Khúc Tử Nhi vẫn dụng tâm mà làm.
Nhìn tiểu bạch thử vì xa chủ nhân mà thương tâm, đối với nó thông linh như vậy Khúc Tử Nhi cũng buồn theo.
Bạch Dữ vừa đi nàng cũng mang theo nó trở về Hạc Vân Môn ngay, tránh đêm dài lắm mộng.
Bạch Cửu cũng chỉ thương tâm một ngày là không còn nhiều cảm xúc đau thương nữa. Không phải vì nó tình cảm nhạt, nó chỉ là đem tất cả tâm tình giấu đi. Ở trước mặt người khác, nó làm một tiểu bạch thử tầm thường, chờ đợi Bạch Dữ đến đón nó.
Khúc Tử Nhi mang nó về Vân Hạc Môn, chuyện này nàng cũng chỉ nói cho sư phụ mình là chưởng môn nhân của Vân Hạc Môn biết. Có sự che chở của bà, tiểu bạch thử sẽ càng không bị người để ý.
Bạch Tiêu - Bạch chưởng môn sắp xếp cho Bạch Cửu một động phủ nằm trong ngọn núi của mình. Bạch Cửu cũng chính thức ở lại nơi này.
Vân Hạc Môn nằm trên một sơn mạch cao chót vót, gồm có năm ngọn núi lớn xuyên phá tầng mây. Ngọn núi lớn ở giữa là của chưởng môn nhân và đệ tử trực hệ. Đệ tử Hạc Vân Môn di chuyển hầu như đều dùng Tiên Hạc. Giữa núi cao không ngừng có Tiên Hạc thuần trắng xuyên qua mây xanh, trên lưng là những tiên tử xinh đẹp như từ trên cửu trùng thiên hạ phàm.
Vân Hạc Môn là một môn phái chỉ thu nhận nữ đệ tử, ở đây không hề có một nam tử nào. Nhưng lại là chốn thần tiên mà tất cả nam tử trên đại lục đều hướng tới.
Ma môn có Bế Hoa Cung cũng toàn nữ tử, còn là những nữ tử quyến rủ chết người. Nhưng Vân Hạc Môn thì ngược lại, là những nữ tử không nhiễm bụi trần, thanh cao băng khiết.
Hai mặt đối lập khiến cho Vân Hạc Môn trở thành một thánh địa mà tất cả nữ tử trên đại lục hướng tới. Tất nhiên, họ không thể nào gom hết được nữ tử trên cả đại lục được, nhưng những nữ tu sĩ có tư chất có căn cốt thượng phẩm đều ở đây.
Bạch Cửu thời gian đầu mới đến Vân Hạc Môn chỉ toàn ở trong động phủ mà Bạch Tiêu chưởng môn sắp xếp. Nhưng sau đó nó quá nhàm chán, lại không muốn bản thân có thời gian nghĩ ngợi về Bạch Dữ nên nó quyết định ra ngoài.
Động phủ này nối liền một mạch với động phủ của Bạch Tiêu, xung quanh đều có kết giới bao phủ, không có sự cho phép của Bạch Tiêu thì không ai có thể vào.
Để Bạch Cửu ở đây cũng là vì cho nó có không gian tự do, tránh việc suốt ngày ở trong động phủ buồn bực. Cho dù Bạch Dữ đã dặn dò không được cho ai đến xem nó, nhưng chỉ cần không ai nhìn là được đúng không?
Chăm sóc thì cũng nên có tâm một chút, dù sao đối phương cũng đã cho Vân Hạc Môn một ân tình lớn. Bạch Tiêu cũng xem như mang ơn đối phương, bà sẽ làm tốt nhất có thể để chăm sóc cho tiểu bạch thử.
Bạch Cửu phốc phốc phốc mà nhảy đến thư án của Bạch Tiêu, dạo này nó rất thích đến đây.
Bạch Tiêu đối với tiểu bạch thử rõ ràng không hề có tu vi, chỉ là một tiểu thú nhưng lại thích xem sách rất là ngờ vực. Bà không biết nó xem có hiểu gì không nữa, nhưng nó thích thì cứ để nó xem.
Vì để cho nó có thể thoải mái lật xem nên Bạch Tiêu đã mang sách xuống án thư. Nếu nó đọc hết thì lấy cái khác để xuống.
Bạch Cửu cứ thế vùi đầu vào xem lịch sử của Vân Hạc Môn, cũng như một số hiểu biết về tu chân giới mà Bạch Dữ chưa từng nói cho nó nghe.
Thời gian cũng thấm thoát trôi đi...
Sâu bên trong Vạn Lôi Quật có một bóng dáng nhỏ nhắn, đang không ngừng xuyên qua những tia lôi điện đâu đâu cũng có, dần dần đi vào càng sâu hơn.
Nếu lôi quang nhanh thì hắn càng nhanh hơn.
Bạch Dữ vừa đi vừa đưa mắt nhìn khắp nơi, tìm kiếm Tử Lôi thảo mà Bạch Thương đã nói.
Hắn vốn cũng muốn dùng thần thức tìm kiếm nhưng từ khi bước vào hắn đã biết là không thể. Không phải là ai cấm bế thần thức của hắn, mà là vì hoàn cảnh nơi này.
Điện quang sẽ xé nát thần thức của hắn ngay khi hắn phát nó ra ngoài, Bạch Dữ buộc lòng phải dùng mắt thường để tìm kiếm.
Ở nơi này không hề phân biệt được ngày đêm, Bạch Dữ mém chút đã không nhớ bản thân vào đây được bao nhiêu ngày rồi.
Xung quanh chỉ có lôi quang chớp lóe không ngừng. Nếu không phải Bạch Thương nói nơi này có Tử Lôi thảo, thì cho dù là ai bảo sẽ có cọng cỏ nào mọc được trong điều kiện thế này, hắn nhất định đánh nát miệng đối phương ngay.
Mặt đất quanh năm bị lôi điện tôi luyện cứng đến mức không thể đánh nứt được một đường, liệu sẽ có cây cỏ gì sống được?
Nhưng Bạch Thương sẽ bắn tên không trúng đích?
Vậy nên hắn cứ im lặng mà căng mắt ra tìm kiếm.
Tìm tìm tìm...
Tìm đã hơn một tháng vẫn không tìm thấy một cọng cỏ nào màu xanh, chứ nói chi là màu tím trong cái nơi ngoài điện quang chớp lóe thì hoàn toàn không thấy được cái gì cả này.
Bạch Dữ từ động đến tĩnh, ngậm miệng dõi mắt nhìn xung quanh. Hắn đã không ngừng du tẩu như vậy trong cả tháng nay, cũng sắp điên mất rồi.
Nhưng nếu cho hắn một cơ hội để làm lại thì lúc đó, hắn cũng sẽ chụp lấy cái tia kim lôi kia thôi.
Tu tiên là nghịch thiên đổi mệnh mà đi lên. Có liều mạng mới nhìn thấy được tiên môn. Hắn còn phải đi tìm phụ mẫu mình, không thể cứ mãi chậm chậm mà tiến tới như thế.1
Bạch Dữ chẳng thèm né tránh nữa mà đặt mông ngồi hẳn xuống đất, mặc kệ lôi điện đối với hắn tẩy lễ.
Lôi điện lại giống như cảm nhận đến tâm tình bất cần của hắn mà không ngừng dồn về bên này.
.................................................................