Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43: Thời gian như thoi đưa
Một lần ngồi này Bạch Dữ cũng không biết là bao lâu, nhưng lôi điện xung quanh hắn thì ngày một chằng chịt, giống như không thể đánh cho hắn tan xương nát thịt thì sẽ không dừng lại.
Nhưng Bạch Dữ đã là cấp bậc gì đâu, kim lôi hắn còn dám nuốt. Lôi điện xung quanh chỉ là cấp bậc thấp nhất, màu xanh đen mà thôi. Lôi kiếp của yêu thú cấp mười cũng là tử lôi màu tím rồi.
Cứ như vậy, Bạch Dữ ngồi ở đó, chịu đựng lôi điện tẩy lễ.
Bỗng nhiên một hôm, Bạch Dữ cảm thấy lôi điện đập vào người mình có chút khác, không nhiều cũng không ầm ỉ như trước nhưng đã có lực uy hiếp với hắn. Bạch Dữ mở mắt ra, tầm mắt đã là một mảnh màu tím khiến hắn nhướng mày.
Hắn không nghĩ lôi hải này còn có thể thay đổi cấp bậc… Không, nói thế cũng không đúng. Thật ra chỉ có nơi hắn ngồi là lôi điện mới biến thành màu tím. Tình hình này cho thấy, lôi điện xung quanh hắn vì độ nồng đậm quá cao mà dẫn đến biến chất, trực tiếp tăng lên một cái cấp bậc, tử lôi.
Nhưng thế thì đã sao? Bạch Dữ hắn không phải người sẽ chịu thua.
Bạch Dữ không chút né tránh nào cứ thế mặc cho tử lôi điện không ngừng quất vào người.
Thân thể nhỏ nhắn nhìn rất mềm mại, nhưng dưới tác động của lôi điện cũng không có một chút tổn thương nào, cùng lắm chỉ là vằn vện lôi quang mà thôi.
Xẹt xẹt xẹt…
Không gian xung quanh chỉ có tiếng động chói tai, ngoài ra chẳng còn một âm thanh nào nữa. Trong hoàn cảnh không có ngày đêm này, đến khi Bạch Dữ cảm nhận đến biến hóa khác thường của lôi điện xung quanh thì hắn mới bừng tỉnh lại.
Xèo xèo…
Nhìn đến làn da trên cánh tay đã bị lôi điện làm cho cháy xém, Bạch Dữ hơi cười.
Có thể tổn thương đến hắn trong tình trạng không có phòng bị, lôi điện xung quanh đã đến cấp bậc Yêu vương tam phẩm.
Thú vị.
Nếu để cho Bạch Dữ nói, đây thật sự là hoàn cảnh thích hợp nhất để tu luyện lôi linh căn. Nhưng mục đích lần này hắn đến đây cũng không phải là vì tu luyện.
Ngay lúc này, trong tầm mắt bị choáng ngộp bởi một màu tím, Bạch Dữ nhìn đến một thứ khác… Cũng là màu tím… Nhưng mềm mại, vốn dĩ không nên xuất hiện ở nơi này.
Bạch Dữ nhếch môi. Hắn xem như đã hiểu cơ duyên mà Bạch Thương đã nói. Ngẫm lại cũng đúng, Tử Lôi thảo… Tử… Không phải là màu tím hay sao? Chỉ có tử lôi điện mới có thể sản sinh ra Tử Lôi thảo. Nhưng cái hắn cần là… Tử Lôi quả.
Ha… Nếu không phải cấp bậc của hắn cao, làm sao mà chịu nổi việc dùng thân đến thúc đẩy Tử Lôi thảo sinh ra rồi kết quả cơ chứ?
Nhưng chính là như thế, khiến người hận đến nghiến răng.
Thiên đạo làm cái gì cũng đều coi trọng đạo lý khổ trước sướng sau, muốn ăn phải lăn vào bếp nhỉ? Tự mình làm tự mình hưởng đúng hay không? Không làm mà hưởng? Nào có chuyện tốt đẹp như thế, đúng hay không?1
Bạch Dữ cười cười, nhìn ngọn Tử Lôi thảo cũng giống như hắn, hấp thu tử lôi điện từ trong nền đất bên dưới mà trưởng thành thì tâm tình cũng dần trầm tĩnh lại.
Lại thêm một tuần…
Cứ cách một đoạn thời gian Bạch Dữ lại mở mắt ra nhìn cọng cỏ cách mình nữa trượng kia. Khi nhìn đến nó đã có giống như muốn kết quả thì Bạch Dữ nhích người về phía đó.
Đúng là nhích, nhích từng chút một. Bởi vì tử lôi xung quanh đã đến cấp bậc ngũ phẩm. Cũng không phải hắn chịu không được mà là sợ Tử Lôi thảo bị vạ lay. Nhưng chính là hắn nghĩ nhiều, tử lôi phía trên giống như nhìn không đến Tử Lôi thảo bên dưới vậy, đánh cũng không một lần đánh trúng nó.
Đến khi cảm thấy chỉ cần bản thân vương tay ra là có thể chạm tới Tử Lôi thảo thì Bạch Dữ mới thôi.
Cứ như vậy, từ lúc Tử Lôi thảo kết quả thì hắn cũng không nhập định nữa mà đều nhìn chằm chằm nó. Chỉ sợ nó chín lúc nào hắn không biết thì đổ sông đổ biển hết.
…
"Tiểu bạch thử, ngươi lại ra đây nằm nữa rồi à?"
Khúc Tử Nhi từ sau tảng đá dựng đứng ló đầu ra, nhìn đến tiểu bạch thử nằm phơi bụng bên trên phiến đá phía sau thì cười nhẹ.
Bạch Cửu đang phơi nắng hé mắt ra nhìn nữ tử trước mặt, lười biếng mà lật người một cái. Tiểu chuột nhỏ bốn chân chụm vào nhau, nằm nghiêng thân, mắt dõi theo ánh hoàng hôn phía trước.
Mỗi ngày vào thời điểm hoàng hôn buông xuống Bạch Cửu đều chạy ra đây nằm.
Đã nữa năm từ khi Bạch Dữ cùng nó tách ra, Bạch Cửu hầu hết thời gian nếu không đọc sách thì ở trong đầu diễn luyện đan phương. Sách trong thư phòng của Bạch Tiêu chưởng môn bị nó đọc hết rồi, đan phương cũng diễn luyện đến cấp sáu, mà Bạch Dữ vẫn không thấy tâm hơi đâu.
Còn có, dù nó không chủ động tu luyện nhưng tự thân tu vi đã đến cấp sáu hậu kỳ.
Bạch Dữ…
Khúc Tử Nhi thấy nó không để ý đến mình cũng không tức giận. Nếu Bạch Cửu có hoạt động ngắm hoàng hôn thì Khúc Tử Nhi cũng có sở thích ngắm nó.
Lúc này cũng vậy, lâu dần Bạch Cửu cũng không quan tâm nữa, nó cứ chìm đắm trong nhớ nhung về rồng nhỏ của nó.
Nhưng hôm nay, Khúc Tử Nhi đến đây cũng không có im lặng xem nó mà bắt đầu nói chuyện.
"Tiểu bạch thử, hai hôm nữa là đại hội tuyển chọn đệ tử đời thứ hai trăm bảy bảy của Vân Hạc Môn, rất là náo nhiệt. Ngươi có muốn đi xem thử không?"
Khúc Tử Nhi nhìn đến lỗ tai hơi run run của nó thì biết nó có nghe mình nói. Cô cũng không phải muốn dụ dỗ nó làm cái gì, chỉ là nhìn nó suốt ngày một mình đến mốc meo, muốn cho nó hoạt động giải khuây mà thôi.
"Ta biết tiền bối đã dặn ta không được để cho người khác nhìn xem ngươi, nhưng chỉ cần ngươi trốn trong tay áo ta là được rồi."
Khúc Tử Nhi tiếp tục nói.
Nhưng tiểu bạch thử sau đó cũng không động đậy nhúc nhích gì cho thấy nó sẽ đi.
Khúc Tử Nhi cũng không vì vậy mà tiếc nuối, dù sao cô cũng chỉ muốn nó ra ngoài cho khỏi buồn bực, nếu nó không muốn thì thôi vậy.
Khúc Tử Nhi lần này chỉ là đến nói như vậy rồi rời đi luôn. Thân là sư tỷ của Vân Hạc Môn, cô cũng có nhiều việc để làm, còn phải chủ trì đại cuộc lần này của bổn môn.
Bạch Cửu nằm yên ở đó, cũng không có nghĩ gì nhiều về việc Khúc Tử Nhi đã nói. Đúng là đi hay không là do nó quyết định. Dù nó cũng tò mò nhưng không phải đặc biệt hứng thú.
…
Sâu bên trong Vạn Lôi Quật lôi điện cuồn cuộn tồn tại một thân ảnh không ngừng bị lôi quang nhấn chìm nhưng không hề nhúc nhích tí nào.
Bạch Dữ đôi mắt phượng nhắm chặt, thần thức chìm vào bên trong thân thể, bồi hồi ở đan điền, nơi có một viên long châu đang không ngừng xoay tròn.
Long châu hai màu xanh tím phân chia cân bằng. Nhưng lúc này màu xanh lại rút về một bên, chỉ chiếm một phần ba long châu. Hai phần ba kia bị màu tím và một tia màu vàng kim bá đạo chiếm giữ.
Màu tím so với màu vàng kim kia cũng có chút lép vế, tự nhận không bằng. Cũng vì vậy mà khiến cho màu vàng kim kia trở nên kiêu ngạo bá đạo, có xu hướng muốn nuốt chửng màu tím.1
Nhưng đó cũng là chuyện trước đây…
Lúc này, màu tím trong long châu dưới sự trợ giúp của Tử Lôi quả trở nên đặc biệt mạnh mẽ. Kim lôi cảm thấy nguy cơ nên không ngừng công kích lôi linh căn.
Nhưng Bạch Dữ đã là cấp bậc gì đâu, kim lôi hắn còn dám nuốt. Lôi điện xung quanh chỉ là cấp bậc thấp nhất, màu xanh đen mà thôi. Lôi kiếp của yêu thú cấp mười cũng là tử lôi màu tím rồi.
Cứ như vậy, Bạch Dữ ngồi ở đó, chịu đựng lôi điện tẩy lễ.
Bỗng nhiên một hôm, Bạch Dữ cảm thấy lôi điện đập vào người mình có chút khác, không nhiều cũng không ầm ỉ như trước nhưng đã có lực uy hiếp với hắn. Bạch Dữ mở mắt ra, tầm mắt đã là một mảnh màu tím khiến hắn nhướng mày.
Hắn không nghĩ lôi hải này còn có thể thay đổi cấp bậc… Không, nói thế cũng không đúng. Thật ra chỉ có nơi hắn ngồi là lôi điện mới biến thành màu tím. Tình hình này cho thấy, lôi điện xung quanh hắn vì độ nồng đậm quá cao mà dẫn đến biến chất, trực tiếp tăng lên một cái cấp bậc, tử lôi.
Nhưng thế thì đã sao? Bạch Dữ hắn không phải người sẽ chịu thua.
Bạch Dữ không chút né tránh nào cứ thế mặc cho tử lôi điện không ngừng quất vào người.
Thân thể nhỏ nhắn nhìn rất mềm mại, nhưng dưới tác động của lôi điện cũng không có một chút tổn thương nào, cùng lắm chỉ là vằn vện lôi quang mà thôi.
Xẹt xẹt xẹt…
Không gian xung quanh chỉ có tiếng động chói tai, ngoài ra chẳng còn một âm thanh nào nữa. Trong hoàn cảnh không có ngày đêm này, đến khi Bạch Dữ cảm nhận đến biến hóa khác thường của lôi điện xung quanh thì hắn mới bừng tỉnh lại.
Xèo xèo…
Nhìn đến làn da trên cánh tay đã bị lôi điện làm cho cháy xém, Bạch Dữ hơi cười.
Có thể tổn thương đến hắn trong tình trạng không có phòng bị, lôi điện xung quanh đã đến cấp bậc Yêu vương tam phẩm.
Thú vị.
Nếu để cho Bạch Dữ nói, đây thật sự là hoàn cảnh thích hợp nhất để tu luyện lôi linh căn. Nhưng mục đích lần này hắn đến đây cũng không phải là vì tu luyện.
Ngay lúc này, trong tầm mắt bị choáng ngộp bởi một màu tím, Bạch Dữ nhìn đến một thứ khác… Cũng là màu tím… Nhưng mềm mại, vốn dĩ không nên xuất hiện ở nơi này.
Bạch Dữ nhếch môi. Hắn xem như đã hiểu cơ duyên mà Bạch Thương đã nói. Ngẫm lại cũng đúng, Tử Lôi thảo… Tử… Không phải là màu tím hay sao? Chỉ có tử lôi điện mới có thể sản sinh ra Tử Lôi thảo. Nhưng cái hắn cần là… Tử Lôi quả.
Ha… Nếu không phải cấp bậc của hắn cao, làm sao mà chịu nổi việc dùng thân đến thúc đẩy Tử Lôi thảo sinh ra rồi kết quả cơ chứ?
Nhưng chính là như thế, khiến người hận đến nghiến răng.
Thiên đạo làm cái gì cũng đều coi trọng đạo lý khổ trước sướng sau, muốn ăn phải lăn vào bếp nhỉ? Tự mình làm tự mình hưởng đúng hay không? Không làm mà hưởng? Nào có chuyện tốt đẹp như thế, đúng hay không?1
Bạch Dữ cười cười, nhìn ngọn Tử Lôi thảo cũng giống như hắn, hấp thu tử lôi điện từ trong nền đất bên dưới mà trưởng thành thì tâm tình cũng dần trầm tĩnh lại.
Lại thêm một tuần…
Cứ cách một đoạn thời gian Bạch Dữ lại mở mắt ra nhìn cọng cỏ cách mình nữa trượng kia. Khi nhìn đến nó đã có giống như muốn kết quả thì Bạch Dữ nhích người về phía đó.
Đúng là nhích, nhích từng chút một. Bởi vì tử lôi xung quanh đã đến cấp bậc ngũ phẩm. Cũng không phải hắn chịu không được mà là sợ Tử Lôi thảo bị vạ lay. Nhưng chính là hắn nghĩ nhiều, tử lôi phía trên giống như nhìn không đến Tử Lôi thảo bên dưới vậy, đánh cũng không một lần đánh trúng nó.
Đến khi cảm thấy chỉ cần bản thân vương tay ra là có thể chạm tới Tử Lôi thảo thì Bạch Dữ mới thôi.
Cứ như vậy, từ lúc Tử Lôi thảo kết quả thì hắn cũng không nhập định nữa mà đều nhìn chằm chằm nó. Chỉ sợ nó chín lúc nào hắn không biết thì đổ sông đổ biển hết.
…
"Tiểu bạch thử, ngươi lại ra đây nằm nữa rồi à?"
Khúc Tử Nhi từ sau tảng đá dựng đứng ló đầu ra, nhìn đến tiểu bạch thử nằm phơi bụng bên trên phiến đá phía sau thì cười nhẹ.
Bạch Cửu đang phơi nắng hé mắt ra nhìn nữ tử trước mặt, lười biếng mà lật người một cái. Tiểu chuột nhỏ bốn chân chụm vào nhau, nằm nghiêng thân, mắt dõi theo ánh hoàng hôn phía trước.
Mỗi ngày vào thời điểm hoàng hôn buông xuống Bạch Cửu đều chạy ra đây nằm.
Đã nữa năm từ khi Bạch Dữ cùng nó tách ra, Bạch Cửu hầu hết thời gian nếu không đọc sách thì ở trong đầu diễn luyện đan phương. Sách trong thư phòng của Bạch Tiêu chưởng môn bị nó đọc hết rồi, đan phương cũng diễn luyện đến cấp sáu, mà Bạch Dữ vẫn không thấy tâm hơi đâu.
Còn có, dù nó không chủ động tu luyện nhưng tự thân tu vi đã đến cấp sáu hậu kỳ.
Bạch Dữ…
Khúc Tử Nhi thấy nó không để ý đến mình cũng không tức giận. Nếu Bạch Cửu có hoạt động ngắm hoàng hôn thì Khúc Tử Nhi cũng có sở thích ngắm nó.
Lúc này cũng vậy, lâu dần Bạch Cửu cũng không quan tâm nữa, nó cứ chìm đắm trong nhớ nhung về rồng nhỏ của nó.
Nhưng hôm nay, Khúc Tử Nhi đến đây cũng không có im lặng xem nó mà bắt đầu nói chuyện.
"Tiểu bạch thử, hai hôm nữa là đại hội tuyển chọn đệ tử đời thứ hai trăm bảy bảy của Vân Hạc Môn, rất là náo nhiệt. Ngươi có muốn đi xem thử không?"
Khúc Tử Nhi nhìn đến lỗ tai hơi run run của nó thì biết nó có nghe mình nói. Cô cũng không phải muốn dụ dỗ nó làm cái gì, chỉ là nhìn nó suốt ngày một mình đến mốc meo, muốn cho nó hoạt động giải khuây mà thôi.
"Ta biết tiền bối đã dặn ta không được để cho người khác nhìn xem ngươi, nhưng chỉ cần ngươi trốn trong tay áo ta là được rồi."
Khúc Tử Nhi tiếp tục nói.
Nhưng tiểu bạch thử sau đó cũng không động đậy nhúc nhích gì cho thấy nó sẽ đi.
Khúc Tử Nhi cũng không vì vậy mà tiếc nuối, dù sao cô cũng chỉ muốn nó ra ngoài cho khỏi buồn bực, nếu nó không muốn thì thôi vậy.
Khúc Tử Nhi lần này chỉ là đến nói như vậy rồi rời đi luôn. Thân là sư tỷ của Vân Hạc Môn, cô cũng có nhiều việc để làm, còn phải chủ trì đại cuộc lần này của bổn môn.
Bạch Cửu nằm yên ở đó, cũng không có nghĩ gì nhiều về việc Khúc Tử Nhi đã nói. Đúng là đi hay không là do nó quyết định. Dù nó cũng tò mò nhưng không phải đặc biệt hứng thú.
…
Sâu bên trong Vạn Lôi Quật lôi điện cuồn cuộn tồn tại một thân ảnh không ngừng bị lôi quang nhấn chìm nhưng không hề nhúc nhích tí nào.
Bạch Dữ đôi mắt phượng nhắm chặt, thần thức chìm vào bên trong thân thể, bồi hồi ở đan điền, nơi có một viên long châu đang không ngừng xoay tròn.
Long châu hai màu xanh tím phân chia cân bằng. Nhưng lúc này màu xanh lại rút về một bên, chỉ chiếm một phần ba long châu. Hai phần ba kia bị màu tím và một tia màu vàng kim bá đạo chiếm giữ.
Màu tím so với màu vàng kim kia cũng có chút lép vế, tự nhận không bằng. Cũng vì vậy mà khiến cho màu vàng kim kia trở nên kiêu ngạo bá đạo, có xu hướng muốn nuốt chửng màu tím.1
Nhưng đó cũng là chuyện trước đây…
Lúc này, màu tím trong long châu dưới sự trợ giúp của Tử Lôi quả trở nên đặc biệt mạnh mẽ. Kim lôi cảm thấy nguy cơ nên không ngừng công kích lôi linh căn.
Bình luận facebook