Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44: Tâm tư của Khúc Tử Nhi
Kim lôi sinh ra từ trong thiên địa vốn đã có một tia linh trí, đối với việc bị cắn nuốt tất nhiên là không tự nguyện. Thời điểm bị nuốt chửng nó cũng lo sợ, nhưng sau đó nó phát hiện tình huống cũng không bết bét như nó tưởng. Kẻ đã nuốt nó cũng thật tham lam, con kiến mà muốn nuốt con voi là nó. Mới đầu nó còn có ý định quậy phá một phen, nhưng nó ngẫm nghĩ lại, bản thân nếu chiếm giữ được thân xác này thì quá tốt. Nó có thể thoát ly trói buộc của thiên đạo, tự do khoái hoạt.
Vậy nên nó bắt đầu im lặng từ chút một đồng hóa ngược lại lôi linh căn trong thân xác này. Thời gian có chút lâu nhưng nó có kiên nhẫn, với cả nó biến chủ nhân thân xác này cũng không làm gì được nó nên nó cũng nhàn nhã mà làm.
Thời điểm nó phát hiện đối phương đi vào một nơi tồn tại giống như nơi nó sinh ra thì nó cũng không nghĩ gì nhiều. Nó chỉ cho rằng đối phương ngại mình chết chưa đủ nhanh nên mới thúc đẩy thêm chút. Mà hoàn cảnh này đối với nó cũng không tính là xấu, chứ không nói là tốt nên nó cũng không để ý nữa.
Cho đến một ngày… Chính là ngày Bạch Dữ ăn vào Tử Lôi quả.
Bạch Dữ nhìn con kim long do kim lôi hình thành đang không ngừng bài xích sự đồng hóa từ mấy trăm con tử long do lôi linh căn của hắn sinh ra mà cười cười.
Ở trong quá trình đôi bên đồng hóa nhau đâu có nói trước được ai có lợi hay không. Tất nhiên là Bạch Dữ biết rõ biến hóa trong cơ thể mình nhưng hắn chẳng ngại. Mèo nào cắn mũi nào còn chưa biết đâu.
Chỉ là lâu nay hắn không làm gì nhưng đều ở tích lũy cùng tìm cách vẹn toàn hơn để tiến tới một bước này mà thôi.
Gào gào gào…
Kim lôi long quằn quại giãy dụa, sợ hãi bị cắt nuốt khiến nó càng thêm ra sức mà vùng vẫy.
Nhưng thân hình kim sắc của nó vẫn không ngừng bị mài mòn đi, càng ngày càng nhỏ…
…
Khúc Tử Nhi cứ nghĩ tiểu bạch thử sẽ không theo mình ra ngoài, nhưng hôm đại hội bắt đầu nàng vẫn đến đây nhìn xem trước.
Kết quả là…
Khúc Tử Nhi đứng ở trên Bạch Hạc nhìn xuống khung cảnh ngựa xe tấp nập bên dưới, ở trong ống tay áo cũng có một đôi mắt nhỏ tròn xoe giống như vậy nhìn xem.
Bạch Cửu hai móng trước bấu lấy mép tay áo, đầu nhỏ hơi hơi rướn ra, bên dưới thật sự náo nhiệt như Khúc Tử Nhi đã nói.
Có điều… Bên dưới toàn là những người như Khúc Tử Nhi. Bạch Cửu đã nhìn xem thư tịch của Vân Hạc Môn, đương nhiên cũng biết tông môn này chỉ nhận nữ tử, nhưng như vậy cũng là một kỳ cảnh rồi.
"Tiểu bạch thử, ngươi nói bao giờ Bạch tiền bối mới về nhỉ?"
Bạch Cửu đang thưởng thức khung cảnh bên dưới, bỗng nhiên nghe thấy Khúc Tử Nhi nhắc đến Bạch Dữ. Nó không hiểu nhưng vẫn lắng tai nghe.
Mà Khúc Tử Nhi cũng không phải muốn nó trả lời, chỉ là nàng bất chợt muốn giải bày tâm sự trong lòng thôi. Mà tiểu bạch thử là người thân cận với Bạch Dữ nhất, nói với nó là hợp lý nhất rồi. Bao lâu nay nàng cùng nó gần gũi cũng là muốn để cho nó quen thuộc mình, lỡ sau này nàng theo đuổi người nam nhân kia cũng là một lợi thế.
Đúng vậy, thời gian trôi qua Khúc Tử Nhi cũng đã nghĩ kỹ, đối phương nhất định không chỉ là một đứa trẻ. Mà lỡ bây giờ phải thì sau này cũng không phải, nàng vẫn có thể trở thành bạn lữ của đối phương. Càng nhận rõ được điều này, xuân tâm trong lòng Khúc Tử Nhi cũng càng thêm nhộn nhạo. Càng muốn mạnh mẽ giải bày tâm tình kích động này, thế mới có chuyện nàng cùng một tiểu thú tâm sự.
"Bạch tiền bối thật sự chỉ là một đứa nhỏ thôi sao…"
Nói như vậy, Khúc Tử Nhi thật nghĩ muốn tiểu bạch thử có thể nói chuyện, ít nhất nó cũng sẽ giải đáp khuất mắc cho nàng.
"Nhưng dù là như vậy thì tương lai ngài ấy cũng sẽ trưởng thành, biến lớn, cũng sẽ là một nam nhân anh tuấn vĩ ngạn. Tiểu bạch thử, con đường tu luyện dài đằng đẳng, Bạch tiền bối cũng sẽ có một người bầu bạn đúng không. Nếu vậy, ta muốn trở thành bạn lữ của hắn. Ngươi thấy có được hay không?"
Khúc Tử Nhi kích động nói, xuân tâm nhộn nhạo khiến cho đôi má nàng hây hây đỏ, cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng lúc này chẳng ai nhìn thấy, cả tiểu bạch thử trong tay áo cũng vậy.
Mà Bạch Cửu lúc này lại ngây ngốc ra.
Không đúng, phải nói là nó khó chịu. Khi nghe Khúc Tử Nhi nói lời này, nó cảm thấy rất khó chịu. Trong lòng có ngàn vạn lần nói không được, không muốn.
Bởi vì quá ngỡ ngàng nên nó không lại giữ tay áo đối phương, cứ thế rơi xuống dưới.
Nó cũng không nghĩ lúc này dùng phong linh căn, trong lòng vẫn còn bận tâm việc bên người Bạch Dữ sẽ có một người khác ngoài nó.
Mà Khúc Tử Nhi mãi nói cũng không chú ý tiểu bạch thử bé nhỏ đã rơi xuống biển người bên dưới. Đến lúc nàng sực tỉnh từ trong kích động, phát hiện trong ống tay áo đã không có gì thì lúc này, muốn tìm nó cũng đã khó như lên trời.
Khúc Tử Nhi luống cuống tay chân dùng thần thức đảo qua mọi nơi, nhưng vẫn là không tìm thấy.
Thời gian chẳng có bao lâu, nếu tiểu bạch thử có rơi ra thì cùng lắm là rơi xuống dưới, sao lại không thấy?
Chẳng lẽ bị người giấu đi?
Rất có khả năng!
Tiểu bạch thử đáng yêu như vậy, bên dưới sẽ không thiếu người thích nó. Nhưng chính là...
Khúc Tử Nhi không kịp nghĩ ngợi gì, lập tức mở miệng đối với bên dưới dò hỏi.
"Khúc Tử Nhi vừa làm rơi một tiểu bạch thử. Vị đạo hữu nào bên dưới nhặt được thì thỉnh đem nó trả về, ta sẽ hậu báo."
Lời này của nàng dùng đến chân khí nên vang vọng cả khu vực đang diễn ra quá trình báo danh, xét duyệt tư chất để thi tuyển vào tông môn.
Người người nghe đến tên của nàng thì xôn xao lên. Khúc Tử Nhi cũng xem như là có tiếng tăm trên đại lục Bắc Thần, đại sư tỷ của Vân Hạc Môn, thiên phú hơn người tất nhiên là sẽ có đối tượng sùng bái nàng. Nhưng cũng có ngoại lệ.
...
Giản Tuyết hai mắt háo hức nhìn tiểu bạch thử đang nằm trên bàn trà của mình, trong mắt đều là yêu thích.
Mặc kệ bên ngoài người người tìm kiếm nó, thì nàng cũng không có ý định đem tiểu bạch thử tự dưng rớt xuống liễu kiệu của nàng này.
Giản Tuyết năm nay mười sáu, là con gái cưng của thành chủ Giản Vân thành, là tòa thành cách Vân Hạc Môn gần nhất. Giản Tuyết sinh ra đã có sẵn Ngọc Tâm Băng Cơ cốt nổi danh trong những loại căn cốt, nên nàng rất là kiêu ngạo. Tự nghĩ tương lai nàng nhất định sẽ vượt qua Khúc Tử Nhi kia, nàng tất nhiên sẽ không để Khúc Tử Nhi vào mắt.
Chưa kể tiểu bạch thử này cũng chưa chắc là con mà nàng ta tìm. Mà dù có phải, Giản Tuyết nàng quen được chiều chuộng, có thứ gì nàng muốn mà không thể có, nàng cũng không trộm cướp. Là do Khúc Tử Nhi không giữ được cả một tiểu thú đúng hay không?
"Tiểu thư, thật sự không trả sao?"
Phía sau Giản Tuyết đứng một lão giả, ông bất đắc dĩ lên tiếng khi thấy Giản Tuyết chẳng có hành động gì là sẽ trả tiểu bạch thử lại.
"Chắc gì của nàng ta? Hơn nữa ta là nhặt được."
Giản Tuyết bĩu môi nói.
Lão giả là người đã nhìn Giản Tuyết lớn lên, đương nhiên biết tính tình của nàng.
"Sắp tới tiểu thư phải vào Vân Hạc Môn, chưa gì đã xung đột với Khúc tiên tử là không tốt đâu. Chưa kể Khúc tiên tử đã lên tiếng như vậy, tiểu bạch thử này chắc chắn rất quan trọng với nàng..."
.............................................................
Vậy nên nó bắt đầu im lặng từ chút một đồng hóa ngược lại lôi linh căn trong thân xác này. Thời gian có chút lâu nhưng nó có kiên nhẫn, với cả nó biến chủ nhân thân xác này cũng không làm gì được nó nên nó cũng nhàn nhã mà làm.
Thời điểm nó phát hiện đối phương đi vào một nơi tồn tại giống như nơi nó sinh ra thì nó cũng không nghĩ gì nhiều. Nó chỉ cho rằng đối phương ngại mình chết chưa đủ nhanh nên mới thúc đẩy thêm chút. Mà hoàn cảnh này đối với nó cũng không tính là xấu, chứ không nói là tốt nên nó cũng không để ý nữa.
Cho đến một ngày… Chính là ngày Bạch Dữ ăn vào Tử Lôi quả.
Bạch Dữ nhìn con kim long do kim lôi hình thành đang không ngừng bài xích sự đồng hóa từ mấy trăm con tử long do lôi linh căn của hắn sinh ra mà cười cười.
Ở trong quá trình đôi bên đồng hóa nhau đâu có nói trước được ai có lợi hay không. Tất nhiên là Bạch Dữ biết rõ biến hóa trong cơ thể mình nhưng hắn chẳng ngại. Mèo nào cắn mũi nào còn chưa biết đâu.
Chỉ là lâu nay hắn không làm gì nhưng đều ở tích lũy cùng tìm cách vẹn toàn hơn để tiến tới một bước này mà thôi.
Gào gào gào…
Kim lôi long quằn quại giãy dụa, sợ hãi bị cắt nuốt khiến nó càng thêm ra sức mà vùng vẫy.
Nhưng thân hình kim sắc của nó vẫn không ngừng bị mài mòn đi, càng ngày càng nhỏ…
…
Khúc Tử Nhi cứ nghĩ tiểu bạch thử sẽ không theo mình ra ngoài, nhưng hôm đại hội bắt đầu nàng vẫn đến đây nhìn xem trước.
Kết quả là…
Khúc Tử Nhi đứng ở trên Bạch Hạc nhìn xuống khung cảnh ngựa xe tấp nập bên dưới, ở trong ống tay áo cũng có một đôi mắt nhỏ tròn xoe giống như vậy nhìn xem.
Bạch Cửu hai móng trước bấu lấy mép tay áo, đầu nhỏ hơi hơi rướn ra, bên dưới thật sự náo nhiệt như Khúc Tử Nhi đã nói.
Có điều… Bên dưới toàn là những người như Khúc Tử Nhi. Bạch Cửu đã nhìn xem thư tịch của Vân Hạc Môn, đương nhiên cũng biết tông môn này chỉ nhận nữ tử, nhưng như vậy cũng là một kỳ cảnh rồi.
"Tiểu bạch thử, ngươi nói bao giờ Bạch tiền bối mới về nhỉ?"
Bạch Cửu đang thưởng thức khung cảnh bên dưới, bỗng nhiên nghe thấy Khúc Tử Nhi nhắc đến Bạch Dữ. Nó không hiểu nhưng vẫn lắng tai nghe.
Mà Khúc Tử Nhi cũng không phải muốn nó trả lời, chỉ là nàng bất chợt muốn giải bày tâm sự trong lòng thôi. Mà tiểu bạch thử là người thân cận với Bạch Dữ nhất, nói với nó là hợp lý nhất rồi. Bao lâu nay nàng cùng nó gần gũi cũng là muốn để cho nó quen thuộc mình, lỡ sau này nàng theo đuổi người nam nhân kia cũng là một lợi thế.
Đúng vậy, thời gian trôi qua Khúc Tử Nhi cũng đã nghĩ kỹ, đối phương nhất định không chỉ là một đứa trẻ. Mà lỡ bây giờ phải thì sau này cũng không phải, nàng vẫn có thể trở thành bạn lữ của đối phương. Càng nhận rõ được điều này, xuân tâm trong lòng Khúc Tử Nhi cũng càng thêm nhộn nhạo. Càng muốn mạnh mẽ giải bày tâm tình kích động này, thế mới có chuyện nàng cùng một tiểu thú tâm sự.
"Bạch tiền bối thật sự chỉ là một đứa nhỏ thôi sao…"
Nói như vậy, Khúc Tử Nhi thật nghĩ muốn tiểu bạch thử có thể nói chuyện, ít nhất nó cũng sẽ giải đáp khuất mắc cho nàng.
"Nhưng dù là như vậy thì tương lai ngài ấy cũng sẽ trưởng thành, biến lớn, cũng sẽ là một nam nhân anh tuấn vĩ ngạn. Tiểu bạch thử, con đường tu luyện dài đằng đẳng, Bạch tiền bối cũng sẽ có một người bầu bạn đúng không. Nếu vậy, ta muốn trở thành bạn lữ của hắn. Ngươi thấy có được hay không?"
Khúc Tử Nhi kích động nói, xuân tâm nhộn nhạo khiến cho đôi má nàng hây hây đỏ, cực kỳ xinh đẹp.
Nhưng lúc này chẳng ai nhìn thấy, cả tiểu bạch thử trong tay áo cũng vậy.
Mà Bạch Cửu lúc này lại ngây ngốc ra.
Không đúng, phải nói là nó khó chịu. Khi nghe Khúc Tử Nhi nói lời này, nó cảm thấy rất khó chịu. Trong lòng có ngàn vạn lần nói không được, không muốn.
Bởi vì quá ngỡ ngàng nên nó không lại giữ tay áo đối phương, cứ thế rơi xuống dưới.
Nó cũng không nghĩ lúc này dùng phong linh căn, trong lòng vẫn còn bận tâm việc bên người Bạch Dữ sẽ có một người khác ngoài nó.
Mà Khúc Tử Nhi mãi nói cũng không chú ý tiểu bạch thử bé nhỏ đã rơi xuống biển người bên dưới. Đến lúc nàng sực tỉnh từ trong kích động, phát hiện trong ống tay áo đã không có gì thì lúc này, muốn tìm nó cũng đã khó như lên trời.
Khúc Tử Nhi luống cuống tay chân dùng thần thức đảo qua mọi nơi, nhưng vẫn là không tìm thấy.
Thời gian chẳng có bao lâu, nếu tiểu bạch thử có rơi ra thì cùng lắm là rơi xuống dưới, sao lại không thấy?
Chẳng lẽ bị người giấu đi?
Rất có khả năng!
Tiểu bạch thử đáng yêu như vậy, bên dưới sẽ không thiếu người thích nó. Nhưng chính là...
Khúc Tử Nhi không kịp nghĩ ngợi gì, lập tức mở miệng đối với bên dưới dò hỏi.
"Khúc Tử Nhi vừa làm rơi một tiểu bạch thử. Vị đạo hữu nào bên dưới nhặt được thì thỉnh đem nó trả về, ta sẽ hậu báo."
Lời này của nàng dùng đến chân khí nên vang vọng cả khu vực đang diễn ra quá trình báo danh, xét duyệt tư chất để thi tuyển vào tông môn.
Người người nghe đến tên của nàng thì xôn xao lên. Khúc Tử Nhi cũng xem như là có tiếng tăm trên đại lục Bắc Thần, đại sư tỷ của Vân Hạc Môn, thiên phú hơn người tất nhiên là sẽ có đối tượng sùng bái nàng. Nhưng cũng có ngoại lệ.
...
Giản Tuyết hai mắt háo hức nhìn tiểu bạch thử đang nằm trên bàn trà của mình, trong mắt đều là yêu thích.
Mặc kệ bên ngoài người người tìm kiếm nó, thì nàng cũng không có ý định đem tiểu bạch thử tự dưng rớt xuống liễu kiệu của nàng này.
Giản Tuyết năm nay mười sáu, là con gái cưng của thành chủ Giản Vân thành, là tòa thành cách Vân Hạc Môn gần nhất. Giản Tuyết sinh ra đã có sẵn Ngọc Tâm Băng Cơ cốt nổi danh trong những loại căn cốt, nên nàng rất là kiêu ngạo. Tự nghĩ tương lai nàng nhất định sẽ vượt qua Khúc Tử Nhi kia, nàng tất nhiên sẽ không để Khúc Tử Nhi vào mắt.
Chưa kể tiểu bạch thử này cũng chưa chắc là con mà nàng ta tìm. Mà dù có phải, Giản Tuyết nàng quen được chiều chuộng, có thứ gì nàng muốn mà không thể có, nàng cũng không trộm cướp. Là do Khúc Tử Nhi không giữ được cả một tiểu thú đúng hay không?
"Tiểu thư, thật sự không trả sao?"
Phía sau Giản Tuyết đứng một lão giả, ông bất đắc dĩ lên tiếng khi thấy Giản Tuyết chẳng có hành động gì là sẽ trả tiểu bạch thử lại.
"Chắc gì của nàng ta? Hơn nữa ta là nhặt được."
Giản Tuyết bĩu môi nói.
Lão giả là người đã nhìn Giản Tuyết lớn lên, đương nhiên biết tính tình của nàng.
"Sắp tới tiểu thư phải vào Vân Hạc Môn, chưa gì đã xung đột với Khúc tiên tử là không tốt đâu. Chưa kể Khúc tiên tử đã lên tiếng như vậy, tiểu bạch thử này chắc chắn rất quan trọng với nàng..."
.............................................................
Bình luận facebook