Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 65: Hứa hẹn một đời
Gỡ được chút vướng mắc trong lòng, Tang Noãn cũng muốn thử cảm giác được yêu đương cùng với người khác như thế nào. Có lẽ cô cũng không còn trẻ tuổi để mà mơ mộng những giấc mơ màu hồng thiếu nữ, cái tuổi hai mươi tám cũng là độ tuổi dày dặn để lập gia thành thất rồi. Nhưng mà liệu Hoắc Thiên có phải là lựa chọn đúng đắn của mình không hay là sự thiếu vắng tình cảm ở đời trước khiến cô thèm khát sự ấm áp của gia đình, mỗi đi làm về có một tổ ấm để dựa dẫm chia sẻ niềm vui của bản thân.
Tang Noãn lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mắt mình, không thể qua những gì tiểu thuyết đã vạch ra ban đầu. Nếu không cuốn vào cái vòng luẩn quẩn này có lẽ cô sẽ rất thông suốt nhìn được cái kết cục đã vạch ra trước mặt mình. Nhưng mà, hiện tai cô quá mông lung tình cảnh trước mắt không tài nào phán đoán ra được hiện tại hay tương lai sẽ đi về đầu. Tình cảm là một thứ biến số, không thể nào có thể dám dõng dạc chắc chắn rằng mình hiểu về nó mà lại mờ hồ giữa những làn sương mù mà chính bản thân đang lạc lõng trong mê cung không lối thoát.
Hoắc Thiên làm sao không nhận thấy cảm xúc không phức tạp của Tang Noãn chứ, tưởng là cô đã thông suốt chấp nhận anh, mở lại cánh cửa có thể chào đón anh một lần nữa. Anh thở dài, ghé sát lấy người Tang Noãn ôm trọn người cô vào lòng của mình. Đột nhiên, Tang Noãn ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Hoắc Thiên nhẹ giọng nói.
“Liệu chúng ta có hạnh phúc như anh nghĩ không?”
Câu hỏi của Tang Noãn đập một vố mạnh vào thần trí của Hoắc Thiên lúc này, anh khá lung lay sắp sụp đổ xuống thung lũng sâu hàng ngàn thước. Đôi lúc anh tự hỏi bản thân liệu rằng tình yêu của mình có mang lại hạnh phúc thật sự của cô ấy không. Nhưng mà anh dám khẳng định rằng, hạnh phúc không phải do trời cho lấy mà phải do mình dành lấy. Ôm chặt cô vào trong lòng, khô khốc nhưng mà đây là câu nói khiến Tang Noãn ấm lòng nhất.
“Anh chắc chắn. Tuy anh không dám hứa hẹn thề non hẹn biển suốt đời suốt kiếp như người ta. Nhưng anh biết rằng kiếp này anh muốn em làm vợ của anh hết quãng đường đời còn lại.” Đúng vậy, suốt quãng đời còn lại phải phiền đến em rồi.
Tang Noãn rướn người lên khẽ hôn Hoắc Thiên, anh cũng dần đáp trả lại. Một nụ hôn kéo dài triền miên với nhau không mang một chút dục vọng nào trong đó. Chỉ là sự dịu dàng muốn quấn quýt, tham luyến đối phương mãi mãi thuộc về mình. Cả hai đều muốn chìm đắm vào thế giới chỉ riêng mỗi họ, không quan tâm ngày mai có bão tố phong ba sắp đến. Bởi vì họ biết chặng đường còn lại, họ không phải cô đơn chống chọi mọi thứ nữa rồi.
…
Ở nhà giam phía Tây thành phố.
Một nhân viên nghiên cứu bước vào để thử nghiệm thuốc trên người Diệp Phù thì phát hiện thân thể của cô ta đã lạnh ngắt, không còn hơi ấm của dấu hiệu của sự sống nữa. Cũng phải thôi, sau một chuỗi ngày làm con chuột bạch thử thuốc thì cũng đã cạn kiệt sinh lực. Thay vì như vậy, cái chết cũng rất nhẹ nhàng trông thấy.
Thủ hạ ở đây vội vàng thông báo cho Tiêu Ngọc thì anh bảo rằng cứ dọng dẹp sạch sẽ là được, không phải chuyện gì to tát mà phải làm phiền bên trên cả. Sau khi nhận lệnh, thủ hạ trong biệt viện nhanh chóng chấp hành. Tuy rằng Diệp Phù có đáng chết ngàn vạn lần đi chăng nữa thì dù sao cô ta cũng là một con người, một con người rất quý giá. Tiêu Ngọc dặn dò an táng cho cho cô ta một nơi nào được, coi như đó là nhà của cô ta khi thần hồn còn lởn vởn trong nhân thế này.
Một trạm điện thoại công cộng gần đó. .
Một người mặc áo khoắc đen bấm dòng số quen thuộc,khi tiếng bíp vang lên báo hiệu đầu dây đã kết nối. Người đàn ông này không nói nhiều lời, lưu loát nói vài tiếng rồi cũng tắt máy mà đi mất.
“Xử lý xong hết rồi. Chuẩn bị thôi.’’
Hoắc Thiên nghe Tiêu Ngọc báo cáo thì khẽ ừ một tiếng. Coi như anh đã nghĩ tận với cô ta lắm rồi. Hiện tại Hoắc Thiên cần xử lý những sự cố không mong muốn gần đây của các khu thầu của anh. Điều kỳ lạ là những khu thầu lớn hợp tác với bên Tang Noãn thì không hề gặp rủi ro phát sinh nào, đối phương cứ nhắm vào những hợp đồng trọng yếu gần đây của tập đoàn. Nếu một, hai vụ thì có thể là tình cờ nhưng mà liên tiếp như vậy chắc chắn có người giật dây đằng sau đó.
Chuyện anh đang bức bối hiện nay rằng mạng lưới thâm nhập điều tra của anh cứ có manh mối gì thì liền bị đứt đoạn nhanh chóng, kể cả trong tổ chức kia cũng vậy. Chuyện này làm anh nhớ lại chuyện mình vừa làm nhiệm vụ đó nhưng đến lúc quan trọng thì bọn chúng phát giác ra được. Không lẽ bên trong tổ chức có nằm vùng sao?
Cũng rất có thể khả năng đó, nếu không thì bọn chúng làm sao rõ được đường đi nước bước được. Giọng nói quen thuộc kia làm anh mơ hồ nhưng không thể dám chăc được. Có thể đây là giọng thật hoặc là máy biến đổi giọng nói, cũng không ngoài khả năng là khí heli. Đầu óc của Hoắc Thiên cứ lòng vòng những suy đoán nhưng vẫn không tìm ra được hướng giải đáp thật sự, não bộ muốn nổ tung ra.
Có lẽ đối phương chỉ muốn nhắm vào anh, nhưng anh vẫn chưa thể tìm ra mục đích thật sự của chúng. Mong rằng chuyện này không liên luỵ đến Tang Noãn nếu không dù tay anh có nhuốm máu thì anh cũng khiến cho chúng thật hối hận khi được sinh ra trên cõi đời này.
Ánh mắt hung tàn lệ khí nhìn ra cửa kính thuỷ tinh, một màu hoàng hôn nhuốm đỏ cả bầu trời trong xanh này.
Tang Noãn lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mắt mình, không thể qua những gì tiểu thuyết đã vạch ra ban đầu. Nếu không cuốn vào cái vòng luẩn quẩn này có lẽ cô sẽ rất thông suốt nhìn được cái kết cục đã vạch ra trước mặt mình. Nhưng mà, hiện tai cô quá mông lung tình cảnh trước mắt không tài nào phán đoán ra được hiện tại hay tương lai sẽ đi về đầu. Tình cảm là một thứ biến số, không thể nào có thể dám dõng dạc chắc chắn rằng mình hiểu về nó mà lại mờ hồ giữa những làn sương mù mà chính bản thân đang lạc lõng trong mê cung không lối thoát.
Hoắc Thiên làm sao không nhận thấy cảm xúc không phức tạp của Tang Noãn chứ, tưởng là cô đã thông suốt chấp nhận anh, mở lại cánh cửa có thể chào đón anh một lần nữa. Anh thở dài, ghé sát lấy người Tang Noãn ôm trọn người cô vào lòng của mình. Đột nhiên, Tang Noãn ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Hoắc Thiên nhẹ giọng nói.
“Liệu chúng ta có hạnh phúc như anh nghĩ không?”
Câu hỏi của Tang Noãn đập một vố mạnh vào thần trí của Hoắc Thiên lúc này, anh khá lung lay sắp sụp đổ xuống thung lũng sâu hàng ngàn thước. Đôi lúc anh tự hỏi bản thân liệu rằng tình yêu của mình có mang lại hạnh phúc thật sự của cô ấy không. Nhưng mà anh dám khẳng định rằng, hạnh phúc không phải do trời cho lấy mà phải do mình dành lấy. Ôm chặt cô vào trong lòng, khô khốc nhưng mà đây là câu nói khiến Tang Noãn ấm lòng nhất.
“Anh chắc chắn. Tuy anh không dám hứa hẹn thề non hẹn biển suốt đời suốt kiếp như người ta. Nhưng anh biết rằng kiếp này anh muốn em làm vợ của anh hết quãng đường đời còn lại.” Đúng vậy, suốt quãng đời còn lại phải phiền đến em rồi.
Tang Noãn rướn người lên khẽ hôn Hoắc Thiên, anh cũng dần đáp trả lại. Một nụ hôn kéo dài triền miên với nhau không mang một chút dục vọng nào trong đó. Chỉ là sự dịu dàng muốn quấn quýt, tham luyến đối phương mãi mãi thuộc về mình. Cả hai đều muốn chìm đắm vào thế giới chỉ riêng mỗi họ, không quan tâm ngày mai có bão tố phong ba sắp đến. Bởi vì họ biết chặng đường còn lại, họ không phải cô đơn chống chọi mọi thứ nữa rồi.
…
Ở nhà giam phía Tây thành phố.
Một nhân viên nghiên cứu bước vào để thử nghiệm thuốc trên người Diệp Phù thì phát hiện thân thể của cô ta đã lạnh ngắt, không còn hơi ấm của dấu hiệu của sự sống nữa. Cũng phải thôi, sau một chuỗi ngày làm con chuột bạch thử thuốc thì cũng đã cạn kiệt sinh lực. Thay vì như vậy, cái chết cũng rất nhẹ nhàng trông thấy.
Thủ hạ ở đây vội vàng thông báo cho Tiêu Ngọc thì anh bảo rằng cứ dọng dẹp sạch sẽ là được, không phải chuyện gì to tát mà phải làm phiền bên trên cả. Sau khi nhận lệnh, thủ hạ trong biệt viện nhanh chóng chấp hành. Tuy rằng Diệp Phù có đáng chết ngàn vạn lần đi chăng nữa thì dù sao cô ta cũng là một con người, một con người rất quý giá. Tiêu Ngọc dặn dò an táng cho cho cô ta một nơi nào được, coi như đó là nhà của cô ta khi thần hồn còn lởn vởn trong nhân thế này.
Một trạm điện thoại công cộng gần đó. .
Một người mặc áo khoắc đen bấm dòng số quen thuộc,khi tiếng bíp vang lên báo hiệu đầu dây đã kết nối. Người đàn ông này không nói nhiều lời, lưu loát nói vài tiếng rồi cũng tắt máy mà đi mất.
“Xử lý xong hết rồi. Chuẩn bị thôi.’’
Hoắc Thiên nghe Tiêu Ngọc báo cáo thì khẽ ừ một tiếng. Coi như anh đã nghĩ tận với cô ta lắm rồi. Hiện tại Hoắc Thiên cần xử lý những sự cố không mong muốn gần đây của các khu thầu của anh. Điều kỳ lạ là những khu thầu lớn hợp tác với bên Tang Noãn thì không hề gặp rủi ro phát sinh nào, đối phương cứ nhắm vào những hợp đồng trọng yếu gần đây của tập đoàn. Nếu một, hai vụ thì có thể là tình cờ nhưng mà liên tiếp như vậy chắc chắn có người giật dây đằng sau đó.
Chuyện anh đang bức bối hiện nay rằng mạng lưới thâm nhập điều tra của anh cứ có manh mối gì thì liền bị đứt đoạn nhanh chóng, kể cả trong tổ chức kia cũng vậy. Chuyện này làm anh nhớ lại chuyện mình vừa làm nhiệm vụ đó nhưng đến lúc quan trọng thì bọn chúng phát giác ra được. Không lẽ bên trong tổ chức có nằm vùng sao?
Cũng rất có thể khả năng đó, nếu không thì bọn chúng làm sao rõ được đường đi nước bước được. Giọng nói quen thuộc kia làm anh mơ hồ nhưng không thể dám chăc được. Có thể đây là giọng thật hoặc là máy biến đổi giọng nói, cũng không ngoài khả năng là khí heli. Đầu óc của Hoắc Thiên cứ lòng vòng những suy đoán nhưng vẫn không tìm ra được hướng giải đáp thật sự, não bộ muốn nổ tung ra.
Có lẽ đối phương chỉ muốn nhắm vào anh, nhưng anh vẫn chưa thể tìm ra mục đích thật sự của chúng. Mong rằng chuyện này không liên luỵ đến Tang Noãn nếu không dù tay anh có nhuốm máu thì anh cũng khiến cho chúng thật hối hận khi được sinh ra trên cõi đời này.
Ánh mắt hung tàn lệ khí nhìn ra cửa kính thuỷ tinh, một màu hoàng hôn nhuốm đỏ cả bầu trời trong xanh này.
Bình luận facebook