Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 71: Điều duy nhất của kẻ đào hoa
Buổi phỏng vấn.
Mọi người trong đài truyền hình VN nhanh chóng tất bật chuẩn bị mọi hậu cần trước khi buổi phỏng vấn diễn ra trực tiếp vào lúc ba giờ chiều ngày hôm nay. Ban chỉ đạo chỉ huy mọi thật ổn thoả, kiểm tra máy quay, máy chiếu và máy thu âm xem chúng có gặp trục trặc gì không. Phải biết rằng một buổi truyền hình trực tiếp ngày hôm nay rất quan trọng không chỉ bọn truyền thông của bọn họ mà còn hệ luỵ bên trên nữa. Ở trên bộ văn hoá thông tin đã chỉ định xuống cho bọn họ thực hiện buổi phỏng vấn này, đã vậy còn cử người bên trên xuống giám sát khiến cho mọi người ở đây rất khẩn trương. Lỡ như làm không tốt thì coi như danh tiếng của bọn họ đổ sông đổ biển sau bao năm gây dựng nên.
Biên tập viên đứng trước màn hình thử máy, để xem đã ổn chưa. Bây giờ chỉ còn khoảng hai mươi phút nữa là bắt đầu phát sóng trực tiếp nhưng mà cả hai vị chủ tịch vẫn chưa xuất hiện. Điều này khiến đạo diễn sản xuất đứng ngồi không yên, ông cởi mũ ra vò cái đầu tóc hói bóng nhẵn của mình. Chết tiệt, sao hai vị tổ tông này còn chưa đến nữa chứ?
Đột nhiên bên ngoài trợ lý ban biên tập hồng hộc chạy vào, hô hấp không thông mà thở. Ông đạo diễn hói đầu thấy bộ dạng nhếch nhác của anh trợ lý này, trong lòng phát bực chuyện hai người kia chưa tới thì anh trợ lý này là điều lý tưởng để ông phát tiết. Anh trợ lý đang cúi người thở ngáp không biết rằng mình chuẩn bị xui xẻo đến nơi.
“Thưa đạo diễn, bọn họ đã tới rồi.”
Ông đạo diễn đang giơ chân đạp cho cậu trợ lý này một phát nhưng mà nghe thấy tin tức này ông không khỏi hớt hải chạy ra ngoài đón tiếp. Đúng như vậy, Hoắc Thiên đang dùng dằng ngả ngớn ôm lấy vai của Tang Noãn. Điều này khiến cô rất bực tức mà bước đi nhanh chóng về phía trước. Thấy mọi người trong tổ đạo diễn bước ra, Tang Noãn không quan tâm mặt mũi của Hoắc Thiên mà hất cái tay lưu manh sờ soạng ở vùng eo của cô. Trước khi đến với mọi người, cô không trừng mắt cảnh cáo anh vào trong đó không được dở thói lộn xộn. Nếu không thì tối nay ra quỳ ván giặt cho cô.
Thấy ánh mắt này của Tang Noãn, Hoắc Thiên mặt mày xụ xuống nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời của cô. Ông đạo diễn thấy cảnh biến hoá này không khỏi đồ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn bước tới giả lả chào hỏi hai người. Tang Noãn cùng với Hoắc Thiên không nói gì mà im lặng gật đầu, coi như chào hỏi lại ông. Cả đoàn người nhanh chóng bước vào để vào buổi phỏng vấn.
Tang Noãn thấy Hoắc Thiên vẫn còn thong dong đi vào, nhìn ông đạo diễn mồ hoi đầy đầu muốn nhắc nhở anh nhanh chóng bước vào không dám. Ông sợ rằng sau hôm nay, là ngày cuối cùng ông cầm máy quay mất. Tang Noãn phát bực mình, khẽ cười gượng qua đạo diễn xong rồi không khách khí cầm cà vạt của Hoắc Thiên kéo vào. Cái cha nội này lại lên cơn điên nữa rồi.
Ông đạo diễn thấy cảnh này máu muốn tê cứng, nhìn Hoắc Thiên vẫn điệu bộ tươi cười trong khi bị Tang Noãn xách vào như vậy. Ông thầm vái ơn trên rằng nếu sau buổi truyền hình trực tiếp này suôn sẻ thì ông sẽ cúng một mâm lễ thật hậu để tạ ơn. Không quên thầm nguyện là đừng có gặp những buổi phỏng vấn như vậy nữa. Nếu không thì vài bữa nửa tháng ông dễ nằm viện vì truỵ tim mất.
Có điều ông đã sớm cầu nguyện sớm quá bởi vì sau này ông cũng phải gặp hai vị nhà này nữa dài dài nữa đằng khác.
Hôm nay cả hai người Tang Noãn và Hoắc Thiên vừa có buổi hội nghị về nên không cần chỉnh trang nữa bởi vì họ đang mặc đồng phục công sở nghiêm túc, chững chạc. Nếu không phải có buổi phỏng vấn thì bọn họ không mặc quần áo nóng nảy này làm gì. Tang Noãn diện cho mình một bộ vest nữ màu kem sữa, cô mặc vào vừa trang nhã không kém phần tươi trẻ mà một vị chủ tịch trẻ tuổi nên có. Cái khăn voan được thắt nơ vừa tạo điểm nhấn ở phần cổ dài lại vừa điểm tô thêm cho trang phục tránh một màu đơn điệu nhàm chán.
Còn Hoắc Thiên thì lại chơi nguyên một cây suit màu đen lạnh lùng như bản tính của anh thường ngày, ngoại trừ trước mặt Tang Noãn. Phần cà vạt màu kem sữa khiến cho Hoắc Thiên anh có vài phần nhu hòa hơn mọi khi. Và phải do Tang Noãn uy hiếp, cưỡng chế thì Hoắc Thiên mới đeo cái màu õng ẻo này. Nhưng mà khi thấy mặc trang phục có màu ngày hôm nay, cậu trai trẻ này lập tức im lặng. Trong lòng lại vui sướng như hoa vậy.
Sau khi thấy Tang Noãn cùng với Hoắc Thiên đã chuẩn bị xong, biên tập viên bài phỏng vấn ra hiệu OK trước ống kính. Ông đạo diễn hói đầu nhìn sang đồng hồ sắp chỉ điểm ba giờ. Ông quay sang dặn dò phó đạo diễn của mình vài thứ còn lại trước khi đồng hồ chỉ điểm 3 giờ chiều.
3 giờ chiều.
Tiếng nhạc vang lên báo hiệu đã đến lúc buổi phỏng vấn bắt đầu. Biên tập viên hướng vào ống kính máy quay, cười tươi chào hỏi.
"Xin chào quý vị và các bạn, tôi là biên tập viên của đài truyền hình VN.Hôm nay đài truyền hình của chúng tôi phát trực tiếp buổi phỏng vấn. Chúng tôi rất hân hạnh có sự góp mặt của hai chủ tịch trẻ tài năng, đang nằm giữ đầu tàu của mạch kinh tế quốc gia. Trân trọng giới thiệu Tang Thị chủ tịch Tang Noãn cùng với chủ tịch tập đoàn HT, Hoắc Thiên. "
Ống kính chuyển tiếp sang hai người, Tang Noãn ngồi thẳng lưng nở ra một nụ cười chuyên nghiệp chào hỏi mọi người trong khi Hoắc Thiên mặt mày u ám không cảm xúc, bị Tang Noãn kín đáo nhéo một cái mới chịu gật đầu chào hỏi.
Biên tập viên chương trình này là một người khá dày dặn kinh nghiệm trong nghề nên trước khi bắt đầu buổi phỏng vấn khô khan về vấn đề kinh tế. Cô tươi cười trò chuyện cùng hai người trước khi bắt đầu.
"Chào Tang chủ tịch, tôi thật hân hạnh khi được có thể diện kiến được vị chủ tịch trẻ tuổi đầy năng lực cô đây. Tôi nghe phong phanh rằng cô năm nay mới hai mấy tuổi nhỉ?"
Tang Noãn khẽ gật đầu, theo lễ cô cũng nên trả lời cho phải phép.
" Chính xác là hai mươi mốt."
"Ôi, không ngờ cô trẻ tuổi như vậy. Không muốn bàn về chuyện công ty nữa, cô có sẵn lòng nói chút về chuyện riêng tư của mình không?"
"Nếu không quá giới hạn thì tôi rất sẵn lòng."
Sau một lúc lòng vòng hỏi quanh chuyện của Tang Noãn, cảm thấy không còn chuyện thú vị nữa nên cô biên tập viên chuyển sang Hoắc Thiên. Mặc dù trong lòng không nắm chắc là anh trai tổng tài này trả lời không nữa.
" Xin chào Hoắc tổng, vừa rồi tôi đã cùng trò chuyện với Tang Noãn tiểu thư đây. Anh có sẵn lòng không?"
"Được. "
Câu trả lời nhanh đến choáng váng khiến cho toàn bộ hậu trường không khỏi ngơ ngác, có điều biên tập viên nhanh chóng đi vào chủ đề.
"Anh có biết không, trong cái thành phố A này anh được mệnh danh là độc thân hoàng kim của thành phố này. Một vấn đề khá là tế nhị mẫu người bạn gái của Hoắc tổng là gì? "
Hoắc Thiên nghe vậy có chút nhíu mày lại, nhìn sang Tang Noãn đang cố làm lơ ánh mắt của anh. Hoắc Thiên có chút hậm hực nhưng vẫn trả lời.
"Chỉ cần hợp ý của tôi là được. "
Câu trả lời có như không có này khiến cho mọi người ở đây không khỏi hộc máu. Biên tập viên gượng gạo chuyển sang câu hỏi khác.
"Đối với anh, là một người đàn ông thì anh muốn nói gì với phụ nữ của mình về tình yêu chân thành của người đàn ông? Hoặc là người quan trọng nhất? "
Hoắc Thiên ngẫm nghĩ một hồi lâu, ánh mắt tĩnh mịch đột nhiên lóe lên thứ gì đó khiến cho người khác phải rất tò mò.
" Người phụ nữ của tôi và người quan trọng chỉ có một. Còn vấn đề này tôi chỉ biết nói rằng. Muốn biết người đàn ông nào chân thành yêu mình thì phải tìm hiểu xem anh ta có sẵn sàng cho mình những thứ quý giá của anh ta không. Vậy thứ quý giá của anh ta là gì? Đó là tiền của người nghèo,là thời gian của kẻ giàu, là sự mạnh mẽ của kẻ thư sinh. Và điều cuối cùng là sự duy nhất của kẻ đào hoa."
Mọi người trong đài truyền hình VN nhanh chóng tất bật chuẩn bị mọi hậu cần trước khi buổi phỏng vấn diễn ra trực tiếp vào lúc ba giờ chiều ngày hôm nay. Ban chỉ đạo chỉ huy mọi thật ổn thoả, kiểm tra máy quay, máy chiếu và máy thu âm xem chúng có gặp trục trặc gì không. Phải biết rằng một buổi truyền hình trực tiếp ngày hôm nay rất quan trọng không chỉ bọn truyền thông của bọn họ mà còn hệ luỵ bên trên nữa. Ở trên bộ văn hoá thông tin đã chỉ định xuống cho bọn họ thực hiện buổi phỏng vấn này, đã vậy còn cử người bên trên xuống giám sát khiến cho mọi người ở đây rất khẩn trương. Lỡ như làm không tốt thì coi như danh tiếng của bọn họ đổ sông đổ biển sau bao năm gây dựng nên.
Biên tập viên đứng trước màn hình thử máy, để xem đã ổn chưa. Bây giờ chỉ còn khoảng hai mươi phút nữa là bắt đầu phát sóng trực tiếp nhưng mà cả hai vị chủ tịch vẫn chưa xuất hiện. Điều này khiến đạo diễn sản xuất đứng ngồi không yên, ông cởi mũ ra vò cái đầu tóc hói bóng nhẵn của mình. Chết tiệt, sao hai vị tổ tông này còn chưa đến nữa chứ?
Đột nhiên bên ngoài trợ lý ban biên tập hồng hộc chạy vào, hô hấp không thông mà thở. Ông đạo diễn hói đầu thấy bộ dạng nhếch nhác của anh trợ lý này, trong lòng phát bực chuyện hai người kia chưa tới thì anh trợ lý này là điều lý tưởng để ông phát tiết. Anh trợ lý đang cúi người thở ngáp không biết rằng mình chuẩn bị xui xẻo đến nơi.
“Thưa đạo diễn, bọn họ đã tới rồi.”
Ông đạo diễn đang giơ chân đạp cho cậu trợ lý này một phát nhưng mà nghe thấy tin tức này ông không khỏi hớt hải chạy ra ngoài đón tiếp. Đúng như vậy, Hoắc Thiên đang dùng dằng ngả ngớn ôm lấy vai của Tang Noãn. Điều này khiến cô rất bực tức mà bước đi nhanh chóng về phía trước. Thấy mọi người trong tổ đạo diễn bước ra, Tang Noãn không quan tâm mặt mũi của Hoắc Thiên mà hất cái tay lưu manh sờ soạng ở vùng eo của cô. Trước khi đến với mọi người, cô không trừng mắt cảnh cáo anh vào trong đó không được dở thói lộn xộn. Nếu không thì tối nay ra quỳ ván giặt cho cô.
Thấy ánh mắt này của Tang Noãn, Hoắc Thiên mặt mày xụ xuống nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời của cô. Ông đạo diễn thấy cảnh biến hoá này không khỏi đồ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn bước tới giả lả chào hỏi hai người. Tang Noãn cùng với Hoắc Thiên không nói gì mà im lặng gật đầu, coi như chào hỏi lại ông. Cả đoàn người nhanh chóng bước vào để vào buổi phỏng vấn.
Tang Noãn thấy Hoắc Thiên vẫn còn thong dong đi vào, nhìn ông đạo diễn mồ hoi đầy đầu muốn nhắc nhở anh nhanh chóng bước vào không dám. Ông sợ rằng sau hôm nay, là ngày cuối cùng ông cầm máy quay mất. Tang Noãn phát bực mình, khẽ cười gượng qua đạo diễn xong rồi không khách khí cầm cà vạt của Hoắc Thiên kéo vào. Cái cha nội này lại lên cơn điên nữa rồi.
Ông đạo diễn thấy cảnh này máu muốn tê cứng, nhìn Hoắc Thiên vẫn điệu bộ tươi cười trong khi bị Tang Noãn xách vào như vậy. Ông thầm vái ơn trên rằng nếu sau buổi truyền hình trực tiếp này suôn sẻ thì ông sẽ cúng một mâm lễ thật hậu để tạ ơn. Không quên thầm nguyện là đừng có gặp những buổi phỏng vấn như vậy nữa. Nếu không thì vài bữa nửa tháng ông dễ nằm viện vì truỵ tim mất.
Có điều ông đã sớm cầu nguyện sớm quá bởi vì sau này ông cũng phải gặp hai vị nhà này nữa dài dài nữa đằng khác.
Hôm nay cả hai người Tang Noãn và Hoắc Thiên vừa có buổi hội nghị về nên không cần chỉnh trang nữa bởi vì họ đang mặc đồng phục công sở nghiêm túc, chững chạc. Nếu không phải có buổi phỏng vấn thì bọn họ không mặc quần áo nóng nảy này làm gì. Tang Noãn diện cho mình một bộ vest nữ màu kem sữa, cô mặc vào vừa trang nhã không kém phần tươi trẻ mà một vị chủ tịch trẻ tuổi nên có. Cái khăn voan được thắt nơ vừa tạo điểm nhấn ở phần cổ dài lại vừa điểm tô thêm cho trang phục tránh một màu đơn điệu nhàm chán.
Còn Hoắc Thiên thì lại chơi nguyên một cây suit màu đen lạnh lùng như bản tính của anh thường ngày, ngoại trừ trước mặt Tang Noãn. Phần cà vạt màu kem sữa khiến cho Hoắc Thiên anh có vài phần nhu hòa hơn mọi khi. Và phải do Tang Noãn uy hiếp, cưỡng chế thì Hoắc Thiên mới đeo cái màu õng ẻo này. Nhưng mà khi thấy mặc trang phục có màu ngày hôm nay, cậu trai trẻ này lập tức im lặng. Trong lòng lại vui sướng như hoa vậy.
Sau khi thấy Tang Noãn cùng với Hoắc Thiên đã chuẩn bị xong, biên tập viên bài phỏng vấn ra hiệu OK trước ống kính. Ông đạo diễn hói đầu nhìn sang đồng hồ sắp chỉ điểm ba giờ. Ông quay sang dặn dò phó đạo diễn của mình vài thứ còn lại trước khi đồng hồ chỉ điểm 3 giờ chiều.
3 giờ chiều.
Tiếng nhạc vang lên báo hiệu đã đến lúc buổi phỏng vấn bắt đầu. Biên tập viên hướng vào ống kính máy quay, cười tươi chào hỏi.
"Xin chào quý vị và các bạn, tôi là biên tập viên của đài truyền hình VN.Hôm nay đài truyền hình của chúng tôi phát trực tiếp buổi phỏng vấn. Chúng tôi rất hân hạnh có sự góp mặt của hai chủ tịch trẻ tài năng, đang nằm giữ đầu tàu của mạch kinh tế quốc gia. Trân trọng giới thiệu Tang Thị chủ tịch Tang Noãn cùng với chủ tịch tập đoàn HT, Hoắc Thiên. "
Ống kính chuyển tiếp sang hai người, Tang Noãn ngồi thẳng lưng nở ra một nụ cười chuyên nghiệp chào hỏi mọi người trong khi Hoắc Thiên mặt mày u ám không cảm xúc, bị Tang Noãn kín đáo nhéo một cái mới chịu gật đầu chào hỏi.
Biên tập viên chương trình này là một người khá dày dặn kinh nghiệm trong nghề nên trước khi bắt đầu buổi phỏng vấn khô khan về vấn đề kinh tế. Cô tươi cười trò chuyện cùng hai người trước khi bắt đầu.
"Chào Tang chủ tịch, tôi thật hân hạnh khi được có thể diện kiến được vị chủ tịch trẻ tuổi đầy năng lực cô đây. Tôi nghe phong phanh rằng cô năm nay mới hai mấy tuổi nhỉ?"
Tang Noãn khẽ gật đầu, theo lễ cô cũng nên trả lời cho phải phép.
" Chính xác là hai mươi mốt."
"Ôi, không ngờ cô trẻ tuổi như vậy. Không muốn bàn về chuyện công ty nữa, cô có sẵn lòng nói chút về chuyện riêng tư của mình không?"
"Nếu không quá giới hạn thì tôi rất sẵn lòng."
Sau một lúc lòng vòng hỏi quanh chuyện của Tang Noãn, cảm thấy không còn chuyện thú vị nữa nên cô biên tập viên chuyển sang Hoắc Thiên. Mặc dù trong lòng không nắm chắc là anh trai tổng tài này trả lời không nữa.
" Xin chào Hoắc tổng, vừa rồi tôi đã cùng trò chuyện với Tang Noãn tiểu thư đây. Anh có sẵn lòng không?"
"Được. "
Câu trả lời nhanh đến choáng váng khiến cho toàn bộ hậu trường không khỏi ngơ ngác, có điều biên tập viên nhanh chóng đi vào chủ đề.
"Anh có biết không, trong cái thành phố A này anh được mệnh danh là độc thân hoàng kim của thành phố này. Một vấn đề khá là tế nhị mẫu người bạn gái của Hoắc tổng là gì? "
Hoắc Thiên nghe vậy có chút nhíu mày lại, nhìn sang Tang Noãn đang cố làm lơ ánh mắt của anh. Hoắc Thiên có chút hậm hực nhưng vẫn trả lời.
"Chỉ cần hợp ý của tôi là được. "
Câu trả lời có như không có này khiến cho mọi người ở đây không khỏi hộc máu. Biên tập viên gượng gạo chuyển sang câu hỏi khác.
"Đối với anh, là một người đàn ông thì anh muốn nói gì với phụ nữ của mình về tình yêu chân thành của người đàn ông? Hoặc là người quan trọng nhất? "
Hoắc Thiên ngẫm nghĩ một hồi lâu, ánh mắt tĩnh mịch đột nhiên lóe lên thứ gì đó khiến cho người khác phải rất tò mò.
" Người phụ nữ của tôi và người quan trọng chỉ có một. Còn vấn đề này tôi chỉ biết nói rằng. Muốn biết người đàn ông nào chân thành yêu mình thì phải tìm hiểu xem anh ta có sẵn sàng cho mình những thứ quý giá của anh ta không. Vậy thứ quý giá của anh ta là gì? Đó là tiền của người nghèo,là thời gian của kẻ giàu, là sự mạnh mẽ của kẻ thư sinh. Và điều cuối cùng là sự duy nhất của kẻ đào hoa."
Bình luận facebook