Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
“Ba!” Trong đôi mắt to tròn trong veo dần tích tụ những giọt nước mắt long lanh, Bạch Hi Cảnh nhìn mà lòng quặn thắt.
Bạch Hi Cảnh không khỏi thở dài, ngón tay nhẹ nhàng lau đôi má phúng phính nhiều thịt của Tiểu Tịnh Trần, ôn tồn nói: “Ba không giận, dù Tiểu Tịnh Trần là con trai hay con gái, ba đều rất thích, ba sẽ không bao giờ giận Tiểu Tịnh Trần đâu.”
“Thật ạ?” Đôi mắt to tròn mang theo sự mong đợi đáng thương.
“Thật.” Bạch Hi Cảnh vươn tay ôm lấy Tiểu Tịnh Trần: “Nhưng mà Tiểu Tịnh Trần phải nhớ, con là con gái, không phải là con trai, sau này đừng lầm lẫn nữa nha.”
Con là con trai! Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Bạch Hi Cảnh, Tiểu Tịnh Trần đành nuốt câu này vào trong bụng. Tuy rằng không hiểu tại sao cha nhất định bắt bé phải tin bản thân là con gái, nhưng nghĩ tới cha đã tức giận cả một đêm, Tiểu Tịnh Trần rất khôn ngoan không phản bác lại lời của cha.
Chỉ cần bé tự biết bản thân là con trai là được rồi! - Tiểu Tịnh Trần nghĩ như vậy, cũng càng kiên định với quyết tâm rằng mình là con trai.
Bạch Hi Cảnh nếu biết được nhất định sẽ khóc, thật sự sẽ khóc, đứa con gái này đã lệch lạc thành cái dáng vẻ gì rồi a, chặng đường phía trước của cha ngốc chắc hẳn sẽ rất dài mà còn rất gian nan cực khổ đây!
Trực giác nhạy bén như dã thú nói cho bé biết, ba đã trở về trạng thái bình thường rồi. Tiểu Tịnh Trần không nhịn được nhoẻn miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt to cong lên hình trăng khuyết “Ba, vòng của con đâu?”
“Vòng?” Bạch Hi Cảnh nhất thời không phản ứng kịp, đại não ngưng trệ chật vật chuyển động, lúc này mới nhớ ra, cái vòng bé nói đến thực ra là khóa trọng lực. Lúc trước khi bé hôn mê trong bệnh viện, cha ngốc đã tháo hết vòng trọng lực trên người của bé ra.
Mở ngăn kéo, lôi ra bốn cái khóa trọng lực được bày ngăn nắp bên trong đưa cho... con gái bảo bối, “Con cần những thứ này để làm gì?”
“Cạch cạch cạch cạch” bốn tiếng, Tiểu Tịnh Trần thuần thục đeo khóa trọng lực vào cổ tay và cổ chân, sau đó thử nhảy nhảy, cảm thấy vẫn ổn: “Đám Lăng Phi nói muốn cùng con luyện võ, nếu con không đeo vòng trọng lực, họ sẽ không theo kịp được tốc độ của con.”
Bạch Hi Cảnh:“... “ Cho dù con có đeo khóa trọng lực, bọn chúng cũng vẫn không thể theo kịp tốc độ của con.
Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Tiểu Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh liền nuốt những lời đả kích anh định nói trở lại.
Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong chùa, từ trước đến nay đều là người khác dạy cho bé, thời điểm duy nhất có thể khiến cho bé có cảm giác thành tựu đó chính là lúc luyện tập với đám sư điệt ở Võ Tăng Đường. Hiện tại chẳng dễ dàng gì cô bé mới được làm sư phụ, bé sớm đã nóng lòng muốn thử rồi.
Đẩy cửa kính của tòa nhà, một trận gió lạnh tạt vào mặt, Tiểu Tịnh Trần không tự chủ được run lên cầm cập. Tuyết rơi cả một đêm, trên mặt đất phủ một lớp tuyết trắng dày. Bây giờ là năm giờ sáng, nhân viên lao công trong tiểu khu vẫn chưa bắt đầu làm việc, nhìn qua nhìn lại, chỉ thấy trắng xóa một màu tinh khiết, mà sự tinh khiết này lại sắp bị phá vỡ.
Độ dày của tuyết mới chỉ vừa vặn quá đế giày của Tiểu Tịnh Trần một chút, bước lên phía trên, vang lên một trận “loạt xoạt”, rất nhanh sau đó, đằng sau bé liền lưu lại một đoạn dấu chân thật dài. Trên sân vận động còn vắng vẻ hơn thường ngày, Tiểu Tịnh Trần nhìn trái ngó phải, xác định ngoài mình ra không còn người nào khác. Bé đợi một chút, đã đến giờ hẹn, vẫn chỉ có mình bé hứng gió lạnh trên sân tập, Tiểu Tịnh Trần không khỏi nhíu nhíu mày có chút không vui, đám thiếu niên đó lại dám đến muộn.
Đứng bên cạnh sân vận động, Tiểu Tịnh Trần lấy điện thoại ra bắt đầu tính giờ.
5 giờ 22 phút, xa xa cuối cũng cũng xuất hiện một bóng người, bước cao bước thấp chạy tới, hóa ra là Hàn Hùng, thật không ngờ tên nhóc này lại là người đầu tiên tới. Hàn Hùng vừa đến trước mặt Tiểu Tịnh Trần, liền không có thành ý cười nói: “Xin lỗi, xin lỗi, đồng hồ báo thức hỏng mất tiêu nên mới dậy muộn.”
Tiểu Tịnh Trần liếc cậu một cái, cúi đầu tiếp tục nhìn thời gian, trong lòng Hàn Hùng lộp bộp, sau lưng chợt lạnh, sờ cánh mũi, thành thật đứng bên cạnh bé làm không khí. Người đến thứ hai là Lăng Phi, cậu thành thật hơn Hàn Hùng nhiều, nghiêm túc xin lỗi Tiểu Tịnh Trần: “ Xin lỗi, vừa nãy anh bị ngã trên đường, lần sau anh sẽ đến sớm hơn.”
Ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần dừng lại trên quần áo đã ướt đẫm một nửa của Lăng Phi khẽ gật đầu, nhưng lại không nói gì.
Người thứ ba đến là Đầu Gỗ, thiếu niên gầy yếu, tưởng chừng như một trận gió có thể thổi bay này lại tỏ ra tích cực ngoài dự đoán của mọi người. Tuy là cùng đến muộn, nhưng nghe thấy tiếng hít thở nặng nề không bình thường của nó, Tiểu Tịnh Trần chau mày hỏi: “Anh trên đường đi đã ngã bao nhiêu lần vậy?”
Đầu Gỗ ngẩn người, gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Anh không đếm.”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Cuối cùng cũng tìm được một người còn ngốc hơn cả mình, bé đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn tốt chán.
Lăng Phi khá bất ngờ nhìn Tiểu Tịnh Trần, làm sao bé nhìn ra được Đầu Gỗ bị ngã? Trên mặt đất chỗ nào cũng là tuyết phủ, nếu như bị ngã, trên quần áo nhất định sẽ bị ướt nước tuyết, đến bây giờ nhất định sẽ ướt hơn phân nửa, nhưng mà quần áo của Đầu Gỗ trông còn rất khô mà!!!
Lăng Phi mở miệng muốn hỏi nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc khác với bình thường của Tiểu Tịnh Trần, cậu liền nuốt câu hỏi trở lại.
Đến đúng sáu giờ, đám thiếu niên đã hẹn ngày hôm qua có mặt chưa đến một nửa, quân số này làm Tiểu Tịnh Trần rất không hài lòng.
Tiểu Tịnh Trần mặc dù rất đáng yêu, hơn nữa còn luôn vô thức lộ ra vẻ đáng yêu, nhưng hình ảnh bạo lực của bé ngày hôm qua đến giờ phút này vẫn còn khắc sâu trong tâm trí của đám thiếu niên, lại thêm việc lúc này bé đang mím chặt môi, sắc mặt lạnh lùng vẫn rất có sức uy hiếp.
Lăng Phi không khỏi muốn giải thích thay cho đám bạn của mình: “Hôm qua đột nhiên tuyết rơi, sáng nay nhiệt độ giảm mạnh, mọi người đều chưa thích nghi kịp.” Quan trọng nhất là, thời tiết như thế này, không có bà mẹ nào lại đồng ý để cho con trai bảo bối của mình mới sáng sớm năm giờ đã ra ngoài chịu lạnh cả.
Tiểu Tịnh Trần lạng lùng quét mắt liếc cậu một cái, nghiêm túc nói: “Luyện võ đòi hỏi nhất là phải có nghị lực, thiên phú còn phải xếp sau, đông luyện mùa đông hạ luyện mùa hạ, đây là điều cơ bản nhất. Đừng nói hiện tại tuyết đã ngừng rơi rồi, cho dù tuyết vẫn còn rơi, các anh cũng không nên đến muộn. Lần đầu đến muộn thôi thì cũng bỏ qua, nhưng mà bọn họ lại dứt khoát không đến thì lần sau cũng đừng đến nữa.”
Có nhiều việc Tiểu Tịnh Trần rất ngờ nghệch, mù đường, mù công nghệ... càng khiến bé trông có vẻ dễ ức hiếp, nhưng một khi liên quan đến lĩnh vực chuyên môn thì bé lại tỏ ra rất cẩn thận, nghiêm túc, thậm chí còn khiến cho rất nhiều sư điệt trong Võ Tăng Đường phải cúi đầu sám hối. Bé cũng không ít lần khiến một vài sư điệt cà lơ phất phơ ăn no chờ chết phải tới Giới Luật Đường chịu phạt.
Tuy rằng Tiểu Tịnh Trần là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong chùa Bồ ĐềBồ Đề nhưng bất đắc dĩ vai vế lại quá cao, bình thường bé rất dễ nói chuyện, trừ việc ăn, niềm hứng thú duy nhất của bé chính là luyện võ đánh lộn. Một khi bé nổi giận, ngay đến cả sư huynh trưởng viện của Giới Luật Viện cũng không dám tùy ý nói chuyện. Người duy nhất có thể áp chế bé đó chính là sư phụ trụ trì, nhưng Tiểu Tịnh Trần không dễ nổi giận, một khi đã nổi giận nhất định có lý do có chứng cứ, sư phụ trụ trì cũng hết cách.
Sau khi xuống núi, tính bướng bỉnh của bé đã được sách lược nước ấm hầm ếch xanh của cha ngốc làm cho thay đổi rất nhiều. Đến bây giờ, những thiếu niên không tới đã thành công chọc giận bé, nói lời mà không giữ lời. Một đứa trẻ năm tuổi rưỡi mặc dù chưa có khái niệm gì, nhưng thái độ của bọn họ đối với việc tập võ làm cho vị tiểu sư phụ này vô cùng không vui. Lăng Phi theo bản năng muốn biện hộ vài lời cho các bạn, nhưng nhìn thấy ánh mắt trong suốt không chút gợn sóng của Tiểu Tịnh Trần, cậu tự nhiên lại cảm thấy trong lòng một trận phát rét.
Tiểu Tịnh Trần không nói thêm gì nữa, cất điện thoại vào trong túi, nói với bảy tám thiếu niên trước mặt: “Còn ai muốn rút lui thì bây giờ có thể nói.”
Các thiếu niên không khỏi đưa mắt nhìn nhau, thực ra hôm qua đám bọn chúng nói muốn luyện võ hoàn toàn là do bị Tiểu Tịnh Trần kích thích, nhất thời kích động mới đưa ra quyết định này, người thật sự quyết tâm học hình như chỉ có mỗi Hàn Hùng mà thôi. Hiện tại thấy Tiểu Tịnh Trần có vẻ không nể mặt, đúng là có người bắt đầu hơi do dự, muốn chúng nghe lời một đứa trẻ năm tuổi rưỡi còn chưa cao đến ngực mình, trong lòng bọn chúng cảm thấy rất không thoải mái.
Ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần cũng không động: “Ai không muốn học bây giờ có thể đi, nếu như học được một nửa mà bỏ cuộc thì đừng trách em không khách khí.”
Câu uy hiếp này vừa nói ra, có hai thiếu niên quả quyết rời đi.
Nhìn sáu thiếu niên còn lại, Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc nói: “Học võ quan trọng nhất là kiến thức cơ bản, các anh trước tiên chạy bộ theo em.”
Nói xong, bé liền xoay người chạy, sáu thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, vội vàng chạy theo.
Tiểu Tịnh Thần chân ngắn, lo lắng cho các thiếu niên lần đầu chạy cùng bé nên cũng không chạy quá nhanh, nhưng mà tốc độ này đối với đôi chân dài của các thiếu niên thì hiển nhiên vẫn là hơi chậm. Vì vậy, các thiếu niên vừa mới bị dọa cho căng thẳng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may là sư phụ bé con này không giống trong ti vi diễn, vừa bắt đầu đã ra oai phủ đầu người ta, cứ chạy như vậy mười vòng tám vòng cũng không có vấn đề gì.
Đáng tiếc, bọn họ yên tâm quá sớm rồi, mười vòng tám vòng không có vấn đề gì, vậy mười tám vòng hai mươi vòng thì sao?
Mới đầu các thiếu niên còn theo rất sát, Hàn Hùng thỉnh thoảng còn đắc ý chạy lên phía trước, Tiểu Tịnh Trần cũng không để bụng, hì hục chạy ở phía sau.
Bạch Hi Cảnh không khỏi thở dài, ngón tay nhẹ nhàng lau đôi má phúng phính nhiều thịt của Tiểu Tịnh Trần, ôn tồn nói: “Ba không giận, dù Tiểu Tịnh Trần là con trai hay con gái, ba đều rất thích, ba sẽ không bao giờ giận Tiểu Tịnh Trần đâu.”
“Thật ạ?” Đôi mắt to tròn mang theo sự mong đợi đáng thương.
“Thật.” Bạch Hi Cảnh vươn tay ôm lấy Tiểu Tịnh Trần: “Nhưng mà Tiểu Tịnh Trần phải nhớ, con là con gái, không phải là con trai, sau này đừng lầm lẫn nữa nha.”
Con là con trai! Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Bạch Hi Cảnh, Tiểu Tịnh Trần đành nuốt câu này vào trong bụng. Tuy rằng không hiểu tại sao cha nhất định bắt bé phải tin bản thân là con gái, nhưng nghĩ tới cha đã tức giận cả một đêm, Tiểu Tịnh Trần rất khôn ngoan không phản bác lại lời của cha.
Chỉ cần bé tự biết bản thân là con trai là được rồi! - Tiểu Tịnh Trần nghĩ như vậy, cũng càng kiên định với quyết tâm rằng mình là con trai.
Bạch Hi Cảnh nếu biết được nhất định sẽ khóc, thật sự sẽ khóc, đứa con gái này đã lệch lạc thành cái dáng vẻ gì rồi a, chặng đường phía trước của cha ngốc chắc hẳn sẽ rất dài mà còn rất gian nan cực khổ đây!
Trực giác nhạy bén như dã thú nói cho bé biết, ba đã trở về trạng thái bình thường rồi. Tiểu Tịnh Trần không nhịn được nhoẻn miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, đôi mắt to cong lên hình trăng khuyết “Ba, vòng của con đâu?”
“Vòng?” Bạch Hi Cảnh nhất thời không phản ứng kịp, đại não ngưng trệ chật vật chuyển động, lúc này mới nhớ ra, cái vòng bé nói đến thực ra là khóa trọng lực. Lúc trước khi bé hôn mê trong bệnh viện, cha ngốc đã tháo hết vòng trọng lực trên người của bé ra.
Mở ngăn kéo, lôi ra bốn cái khóa trọng lực được bày ngăn nắp bên trong đưa cho... con gái bảo bối, “Con cần những thứ này để làm gì?”
“Cạch cạch cạch cạch” bốn tiếng, Tiểu Tịnh Trần thuần thục đeo khóa trọng lực vào cổ tay và cổ chân, sau đó thử nhảy nhảy, cảm thấy vẫn ổn: “Đám Lăng Phi nói muốn cùng con luyện võ, nếu con không đeo vòng trọng lực, họ sẽ không theo kịp được tốc độ của con.”
Bạch Hi Cảnh:“... “ Cho dù con có đeo khóa trọng lực, bọn chúng cũng vẫn không thể theo kịp tốc độ của con.
Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Tiểu Tịnh Trần, Bạch Hi Cảnh liền nuốt những lời đả kích anh định nói trở lại.
Tiểu Tịnh Trần vẫn luôn là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong chùa, từ trước đến nay đều là người khác dạy cho bé, thời điểm duy nhất có thể khiến cho bé có cảm giác thành tựu đó chính là lúc luyện tập với đám sư điệt ở Võ Tăng Đường. Hiện tại chẳng dễ dàng gì cô bé mới được làm sư phụ, bé sớm đã nóng lòng muốn thử rồi.
Đẩy cửa kính của tòa nhà, một trận gió lạnh tạt vào mặt, Tiểu Tịnh Trần không tự chủ được run lên cầm cập. Tuyết rơi cả một đêm, trên mặt đất phủ một lớp tuyết trắng dày. Bây giờ là năm giờ sáng, nhân viên lao công trong tiểu khu vẫn chưa bắt đầu làm việc, nhìn qua nhìn lại, chỉ thấy trắng xóa một màu tinh khiết, mà sự tinh khiết này lại sắp bị phá vỡ.
Độ dày của tuyết mới chỉ vừa vặn quá đế giày của Tiểu Tịnh Trần một chút, bước lên phía trên, vang lên một trận “loạt xoạt”, rất nhanh sau đó, đằng sau bé liền lưu lại một đoạn dấu chân thật dài. Trên sân vận động còn vắng vẻ hơn thường ngày, Tiểu Tịnh Trần nhìn trái ngó phải, xác định ngoài mình ra không còn người nào khác. Bé đợi một chút, đã đến giờ hẹn, vẫn chỉ có mình bé hứng gió lạnh trên sân tập, Tiểu Tịnh Trần không khỏi nhíu nhíu mày có chút không vui, đám thiếu niên đó lại dám đến muộn.
Đứng bên cạnh sân vận động, Tiểu Tịnh Trần lấy điện thoại ra bắt đầu tính giờ.
5 giờ 22 phút, xa xa cuối cũng cũng xuất hiện một bóng người, bước cao bước thấp chạy tới, hóa ra là Hàn Hùng, thật không ngờ tên nhóc này lại là người đầu tiên tới. Hàn Hùng vừa đến trước mặt Tiểu Tịnh Trần, liền không có thành ý cười nói: “Xin lỗi, xin lỗi, đồng hồ báo thức hỏng mất tiêu nên mới dậy muộn.”
Tiểu Tịnh Trần liếc cậu một cái, cúi đầu tiếp tục nhìn thời gian, trong lòng Hàn Hùng lộp bộp, sau lưng chợt lạnh, sờ cánh mũi, thành thật đứng bên cạnh bé làm không khí. Người đến thứ hai là Lăng Phi, cậu thành thật hơn Hàn Hùng nhiều, nghiêm túc xin lỗi Tiểu Tịnh Trần: “ Xin lỗi, vừa nãy anh bị ngã trên đường, lần sau anh sẽ đến sớm hơn.”
Ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần dừng lại trên quần áo đã ướt đẫm một nửa của Lăng Phi khẽ gật đầu, nhưng lại không nói gì.
Người thứ ba đến là Đầu Gỗ, thiếu niên gầy yếu, tưởng chừng như một trận gió có thể thổi bay này lại tỏ ra tích cực ngoài dự đoán của mọi người. Tuy là cùng đến muộn, nhưng nghe thấy tiếng hít thở nặng nề không bình thường của nó, Tiểu Tịnh Trần chau mày hỏi: “Anh trên đường đi đã ngã bao nhiêu lần vậy?”
Đầu Gỗ ngẩn người, gãi đầu, hơi ngượng ngùng nói: “Anh không đếm.”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Cuối cùng cũng tìm được một người còn ngốc hơn cả mình, bé đột nhiên cảm thấy mình vẫn còn tốt chán.
Lăng Phi khá bất ngờ nhìn Tiểu Tịnh Trần, làm sao bé nhìn ra được Đầu Gỗ bị ngã? Trên mặt đất chỗ nào cũng là tuyết phủ, nếu như bị ngã, trên quần áo nhất định sẽ bị ướt nước tuyết, đến bây giờ nhất định sẽ ướt hơn phân nửa, nhưng mà quần áo của Đầu Gỗ trông còn rất khô mà!!!
Lăng Phi mở miệng muốn hỏi nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc khác với bình thường của Tiểu Tịnh Trần, cậu liền nuốt câu hỏi trở lại.
Đến đúng sáu giờ, đám thiếu niên đã hẹn ngày hôm qua có mặt chưa đến một nửa, quân số này làm Tiểu Tịnh Trần rất không hài lòng.
Tiểu Tịnh Trần mặc dù rất đáng yêu, hơn nữa còn luôn vô thức lộ ra vẻ đáng yêu, nhưng hình ảnh bạo lực của bé ngày hôm qua đến giờ phút này vẫn còn khắc sâu trong tâm trí của đám thiếu niên, lại thêm việc lúc này bé đang mím chặt môi, sắc mặt lạnh lùng vẫn rất có sức uy hiếp.
Lăng Phi không khỏi muốn giải thích thay cho đám bạn của mình: “Hôm qua đột nhiên tuyết rơi, sáng nay nhiệt độ giảm mạnh, mọi người đều chưa thích nghi kịp.” Quan trọng nhất là, thời tiết như thế này, không có bà mẹ nào lại đồng ý để cho con trai bảo bối của mình mới sáng sớm năm giờ đã ra ngoài chịu lạnh cả.
Tiểu Tịnh Trần lạng lùng quét mắt liếc cậu một cái, nghiêm túc nói: “Luyện võ đòi hỏi nhất là phải có nghị lực, thiên phú còn phải xếp sau, đông luyện mùa đông hạ luyện mùa hạ, đây là điều cơ bản nhất. Đừng nói hiện tại tuyết đã ngừng rơi rồi, cho dù tuyết vẫn còn rơi, các anh cũng không nên đến muộn. Lần đầu đến muộn thôi thì cũng bỏ qua, nhưng mà bọn họ lại dứt khoát không đến thì lần sau cũng đừng đến nữa.”
Có nhiều việc Tiểu Tịnh Trần rất ngờ nghệch, mù đường, mù công nghệ... càng khiến bé trông có vẻ dễ ức hiếp, nhưng một khi liên quan đến lĩnh vực chuyên môn thì bé lại tỏ ra rất cẩn thận, nghiêm túc, thậm chí còn khiến cho rất nhiều sư điệt trong Võ Tăng Đường phải cúi đầu sám hối. Bé cũng không ít lần khiến một vài sư điệt cà lơ phất phơ ăn no chờ chết phải tới Giới Luật Đường chịu phạt.
Tuy rằng Tiểu Tịnh Trần là đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong chùa Bồ ĐềBồ Đề nhưng bất đắc dĩ vai vế lại quá cao, bình thường bé rất dễ nói chuyện, trừ việc ăn, niềm hứng thú duy nhất của bé chính là luyện võ đánh lộn. Một khi bé nổi giận, ngay đến cả sư huynh trưởng viện của Giới Luật Viện cũng không dám tùy ý nói chuyện. Người duy nhất có thể áp chế bé đó chính là sư phụ trụ trì, nhưng Tiểu Tịnh Trần không dễ nổi giận, một khi đã nổi giận nhất định có lý do có chứng cứ, sư phụ trụ trì cũng hết cách.
Sau khi xuống núi, tính bướng bỉnh của bé đã được sách lược nước ấm hầm ếch xanh của cha ngốc làm cho thay đổi rất nhiều. Đến bây giờ, những thiếu niên không tới đã thành công chọc giận bé, nói lời mà không giữ lời. Một đứa trẻ năm tuổi rưỡi mặc dù chưa có khái niệm gì, nhưng thái độ của bọn họ đối với việc tập võ làm cho vị tiểu sư phụ này vô cùng không vui. Lăng Phi theo bản năng muốn biện hộ vài lời cho các bạn, nhưng nhìn thấy ánh mắt trong suốt không chút gợn sóng của Tiểu Tịnh Trần, cậu tự nhiên lại cảm thấy trong lòng một trận phát rét.
Tiểu Tịnh Trần không nói thêm gì nữa, cất điện thoại vào trong túi, nói với bảy tám thiếu niên trước mặt: “Còn ai muốn rút lui thì bây giờ có thể nói.”
Các thiếu niên không khỏi đưa mắt nhìn nhau, thực ra hôm qua đám bọn chúng nói muốn luyện võ hoàn toàn là do bị Tiểu Tịnh Trần kích thích, nhất thời kích động mới đưa ra quyết định này, người thật sự quyết tâm học hình như chỉ có mỗi Hàn Hùng mà thôi. Hiện tại thấy Tiểu Tịnh Trần có vẻ không nể mặt, đúng là có người bắt đầu hơi do dự, muốn chúng nghe lời một đứa trẻ năm tuổi rưỡi còn chưa cao đến ngực mình, trong lòng bọn chúng cảm thấy rất không thoải mái.
Ánh mắt của Tiểu Tịnh Trần cũng không động: “Ai không muốn học bây giờ có thể đi, nếu như học được một nửa mà bỏ cuộc thì đừng trách em không khách khí.”
Câu uy hiếp này vừa nói ra, có hai thiếu niên quả quyết rời đi.
Nhìn sáu thiếu niên còn lại, Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc nói: “Học võ quan trọng nhất là kiến thức cơ bản, các anh trước tiên chạy bộ theo em.”
Nói xong, bé liền xoay người chạy, sáu thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, vội vàng chạy theo.
Tiểu Tịnh Thần chân ngắn, lo lắng cho các thiếu niên lần đầu chạy cùng bé nên cũng không chạy quá nhanh, nhưng mà tốc độ này đối với đôi chân dài của các thiếu niên thì hiển nhiên vẫn là hơi chậm. Vì vậy, các thiếu niên vừa mới bị dọa cho căng thẳng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may là sư phụ bé con này không giống trong ti vi diễn, vừa bắt đầu đã ra oai phủ đầu người ta, cứ chạy như vậy mười vòng tám vòng cũng không có vấn đề gì.
Đáng tiếc, bọn họ yên tâm quá sớm rồi, mười vòng tám vòng không có vấn đề gì, vậy mười tám vòng hai mươi vòng thì sao?
Mới đầu các thiếu niên còn theo rất sát, Hàn Hùng thỉnh thoảng còn đắc ý chạy lên phía trước, Tiểu Tịnh Trần cũng không để bụng, hì hục chạy ở phía sau.
Bình luận facebook