Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
TThời gian trôi qua, khoảng cách dần dần càng trở nên rõ ràng.
Sau sáu vòng, hô hấp của đám thiếu niên bắt đầu trở nên nặng nhọc. Sau tám vòng, tiếng bước chân của đám thiếu niên ngày càng nặng nề. Sau mười vòng, Hàn Hùng cũng chẳng còn tâm trạng chạy lên trước nữa. Sau mười hai vòng, những thiếu niên đã không còn dồn lại thành một đám, khoảng cách giữa mỗi người với nhau dần dần giãn ra xa hơn. Sau mười sáu vòng, có người đã bị tụt lại phía sau. Đợi đến vòng thứ mười tám, thiếu niên ở vị trí sau cùng thậm chí cách người dẫn đầu là Tiểu Tịnh Trần vừa đúng một vòng.
Đám thiếu niên thở hổn hển, chân nặng giống như đeo chì, lồng ngực đau rát. Nhưng hô hấp của Tiểu Tịnh Trần lại rất ổn định, cái trán khó khăn lắm mới thấy xuất hiện một chút mồ hôi. Dưới ánh sáng mặt trời buổi sớm chiếu rọi, đám thiếu niên mới thật sự cảm nhận được sự dũng mãnh của Tiểu Tịnh Trần.
Em gái đầu trọc mặc dù chân ngắn nhưng tốc độ bước chân luân phiên nhau tuyệt đối không chậm, quan trọng nhất là bé luôn duy trì được tốc độ đều đặn. Đối với đám thiếu niên, tốc độ này lúc mới bắt đầu có thể dễ dàng theo kịp nhưng càng lúc lại càng cảm thấy vất vả, càng ngày càng mệt. Tốc độ này trong mắt bọn chúng xem như là chỉ nhanh hơn một chút xíu so với đi bộ, nhưng mà rất nhanh sau đó đã trở thành mục tiêu mà chúng chỉ có thể mơ ước.
Sau hai mươi vòng, đến cả Hàn Hùng cũng bắt đầu bị tụt lại phía sau, cả đội ngũ phân thành bốn nhóm nhỏ, người dẫn đầu là Tiểu Tịnh Trần, theo sát ngay sau bé là một thiếu niên trông khá lạ mắt. Mặc dù mỗi lần chơi bóng mọi người đều ở cùng nhau, nhưng hình như nó không thích nói chuyện, cũng chẳng mấy khi xuất hiện cùng với Tiểu Tịnh Trần. Phía sau nữa là Lăng Phi và Hàn Hùng. Mắt kính trên sống mũi của Lăng Phi đã được lấy xuống. Cơ thể mập mạp của Hàn Hùng, thậm chí bởi vì rung lắc quá độ mà sinh ra loại chuyển động như những gợn sóng. Mà người theo ngay sau hai người này, thật thần kì lại là Đầu Gỗ. Đầu Gỗ được xem là người có thể lực kém nhất trong đội, nhưng bây giờ, mặc dù sắc mặt của nó đã trắng bệch nhưng vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với hai người bị tuột lại phía sau đến cả một vòng rưỡi kia.
Chạy xong hai mươi lăm vòng, Tiểu Tịnh Trần mới từ từ dừng lại, đứng cạnh sân tập đợi những thiếu niên còn rớt lại phía sau trở về điểm xuất phát. Thiếu niên im lặng, Hàn Hùng, Lăng Phi, Đầu Gỗ từng người một trở về bên cạnh Tịnh Trần. Bước chân vừa dừng, bọn họ lập tức lảo đảo ngã xuống đất, cũng chẳng thèm quan tâm đến tuyết đọng ở bên dưới.
Đường chạy trắng xóa đã bị bọn họ giẫm đạp trở thành một con đường rộng rãi. Tiểu Tịnh Trần nhìn bốn thiếu niên ngã nhào trên mặt đất, sau đó chuyển ánh mắt về phía đường chạy. Hai thiếu niên bị tụt lại phía sau có một người đã không thấy đâu nữa rồi, hiện giờ chỉ còn lại một người cuối cùng vẫn đang hì hục chạy. Nó còn chạy kém Tiểu Tịnh Trần đến hai vòng rưỡi.
Thiếu niên cuối cùng đang hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều nhưng vẫn kiên trì chạy với tốc độ nhanh hơn so với đi bộ một chút. Ánh mắt rã rời, vô hồn, mặc dù vậy từ đầu đến cuối nó vẫn kiên trì không hề dừng lại. Nét mặt của Tiểu Tịnh Trần cuối cùng cũng tốt hơn một chút. “Anh ấy tên gì nhỉ?”
“Nó tên là Triển Bối Bối, biệt danh là Bảo Bối, bình thường còn được nuông chiều hơn cả Đầu Gỗ, không ngờ lại kiên quyết như vậy.” Lăng Phi đặt mông ngồi xuống đất, thở hổn hến nói. Đầu Gỗ không phục trừng cậu ta một cái, nhưng lại mệt đến nỗi không nói ra được lời nào.
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, quay đầu nhìn thiếu niên im lặng, “Anh tên là gì?”
“Lạc Kha Minh.”
Tiểu Tịnh Trần tiếp tục gật đầu, lặng lẽ ghi nhớ tên của hai thiếu niên. Thể năng của Lạc Kha Minh cao hơn một chút so với những thiếu niên khác, còn nghị lực của Triển Bối Bối khiến Tiểu Đầu Trọc rất thích. Hai người này nếu chăm chỉ luyện tập, chắc sẽ có thành tích không tồi.
Triển Bối Bối kiên trì chạy hai mươi lăm vòng rồi lảo đảo trở về bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, đầu gối mềm nhũn, liền ngã quỳ xuống. Nửa thân trên cứ thể đổ ào xuống mặt đất, may mắn có lớp đệm tuyết đọng phía dưới, nếu không thì đã bị ngã chảy cả máu mũi rồi.
Thấy Triển Bối Bối nằm trên đất bất động, khuôn mặt Lăng Phi biến sắc, vội vàng cùng Lạc Kha Minh đỡ nó dậy. Hai mắt của Triển Bối Bối nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt, là triệu chứng thiếu dưỡng khí điển hình. Hàn Hùng gấp đến mức trừng lớn hai mắt, bàn tay béo ú đầy thịt vỗ lên hai má của Triển Bối Bối: “Triển Bối Bối! Triển Bối Bối! Ngất rồi sao? Có nên nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện không?!”
Tiểu Tịnh Trần dùng một tay đẩy Hàn Hùng ra, rõ ràng nhìn như không dùng chút lực nào mà lại khiến cho tên béo bị đẩy ngã chổng vó lên trời. Tiểu Tịnh Trần cũng không thèm liếc Hàn Hùng lấy một cái, dùng nắm đấm ép lên lồng ngực của Triển Bối Bối, cổ tay dùng sức ấn xuống. Triển Bối Bối đang bất tỉnh nhân sự đột nhiên run lên, một trận ho kịch liệt trào ra khỏi cổ họng, người cũng từ từ tỉnh lại, đôi mắt rời rạc lộ rõ sự mờ mịt trống rỗng. Nó ngây người một lúc, ánh mắt đờ đẫn mới dần dần có tiêu cự. Nó giãy giụa ngồi dậy, xoa lồng ngực đau rát của mình, khàn giọng nói: “Làm sao thế?”
Hàn Hùng trợn mắt há mồm nhìn nó, không biết phản ứng như thế nào. Lạc Kha Minh thì nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, cũng duy trì trạng thái trầm mặc. Lăng Phi kinh ngạc, nhìn Tiểu Tịnh Trần, mãi một lúc lâu sau mới nói lên lời: “Em làm thế nào mà làm được vậy?”
“Minh Nhiên sư điệt dạy em đó.” Chớp chớp đôi mắt to tròn thuần khiết, Tiểu Tịnh Trần nói như vậy. Khả năng bắt chước của trẻ con rất mạnh, cho dù ai dạy bé cái gì, chỉ cần có một chút liên hệ với võ học thì chỉ cần dạy một lần là bé nhất định sẽ học được. Nhưng muốn bé nói rõ nguyên lý ra, vậy thật xin lỗi, câu trả lời của bé mãi mãi chỉ là một ánh mắt vô tội và “???” hiện lên đầy đầu trọc mà thôi.
Vừa nhìn thấy biểu cảm của Tịnh Trần, Lăng Phi liền biết sẽ chẳng hỏi ra được nguyên cớ. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi rưỡi, đến phép cộng một con số còn chưa chắc đã tính đúng, huống chi là những thứ sâu xa như thế này. Cậu không khỏi thở dài một hơi, cảm thấy dường như Tiểu Đầu Trọc càng lúc lại càng thần bí.
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn của Triển Bối Bối, Tiểu Tịnh Trần cũng không tiếp tục nô dịch bọn họ nữa, mà bản thân làm mẫu đánh một bài quyền cơ bản đơn giản nhất.
Võ học của chùa Bồ ĐềBồ Đề được truyền từ đời này qua đời khác, tên gọi sớm đã bị mất tích trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng rồi. Hơn nữa trong chùa cả trăm ngàn năm qua cũng chỉ có đàn ông, võ học tự nhiên cũng lấy cương mãnh (cứng rắn, mạnh mẽ) làm chủ, một bộ quyền pháp được đánh ra, kình phong gào thét mạnh mẽ đầy sinh lực. Tiểu Tịnh Trần tuổi còn nhỏ, thoạt nhìn giống như một cục bột nhỏ nhiều thịt mềm mềm, nhưng bằng thiên phú võ học vốn có, Tiểu Tịnh Trần từ khi còn nhỏ đã luyện ra được tư thái của người học võ, mặc dù nhỏ bé nhưng chấn động đến mức năm thiếu niên nhìn bé đăm đăm không rời mắt được. Đợi đến khi Tiểu Tịnh Trần thu chiêu lại, trước mặt bé chính là năm đôi mắt sói xanh sáng rực.
Biểu hiện của Tiểu Tịnh Trần tương đối bình tĩnh, “Bắt đầu từ ngày mai, sau khi chạy bộ xong, em sẽ dạy mọi người bài quyền này.”
Năm cái đầu gật như gà mổ thóc.
Thấy vẻ mặt của năm tên thiếu niên sáng bừng ngập tràn sự tò mò, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên cảm thấy vui mừng, cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác như khi dạy dỗ đám sư điệt khi còn ở trong chùa. Tịnh Trần nhất định sẽ tận tâm tận lực chỉ bảo bọn họ, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ thanh danh của sư phụ, càng không khiến cho các sư huynh ở Võ Tăng Đường thất vọng!
Một lòng chìm đắm trong sự hưng phấn được làm thầy của người khác, Tiểu Tịnh Trần không hề chú ý đến người cha ngốc nghếch đang dựa vào lan can trên ban công phía xa. Nhìn con gái bảo bối đánh ra một bài quyền vô cùng khí phách, vô cùng đàn ông, Bạch Hi Cảnh rất đau buồn. Đó thật sự là một bé gái mềm mại hay sao?
Vừa về đến nhà, Tiểu Tịnh Trần liền đối mặt ngay với ánh mắt thoáng u buồn của Bạch Hi Cảnh, trên cái đầu trọc lập tức bày đầy dấu hỏi chấm. Tiểu Tịnh Trần đi đến kéo tay áo của cha ngốc, ngước đầu nhìn anh: “Ba à, ba làm sao thế?”
“... Không sao.” Bạch Hi Cảnh do dự một lúc, âm thầm tính nhẩm thời gian, xem ra anh nên áp dụng bài học “giáo dục thục nữ” vào bài học hằng ngày rồi.
Mặc kệ cha ngốc rối rắm chưa biết nên làm thế nào để thiết kế giáo trình “giáo dục thục nữ” trong truyền thuyết kia, Tiểu Tịnh Trần làm đàn ông đích thực cũng rất vui vẻ.
Sau sáu vòng, hô hấp của đám thiếu niên bắt đầu trở nên nặng nhọc. Sau tám vòng, tiếng bước chân của đám thiếu niên ngày càng nặng nề. Sau mười vòng, Hàn Hùng cũng chẳng còn tâm trạng chạy lên trước nữa. Sau mười hai vòng, những thiếu niên đã không còn dồn lại thành một đám, khoảng cách giữa mỗi người với nhau dần dần giãn ra xa hơn. Sau mười sáu vòng, có người đã bị tụt lại phía sau. Đợi đến vòng thứ mười tám, thiếu niên ở vị trí sau cùng thậm chí cách người dẫn đầu là Tiểu Tịnh Trần vừa đúng một vòng.
Đám thiếu niên thở hổn hển, chân nặng giống như đeo chì, lồng ngực đau rát. Nhưng hô hấp của Tiểu Tịnh Trần lại rất ổn định, cái trán khó khăn lắm mới thấy xuất hiện một chút mồ hôi. Dưới ánh sáng mặt trời buổi sớm chiếu rọi, đám thiếu niên mới thật sự cảm nhận được sự dũng mãnh của Tiểu Tịnh Trần.
Em gái đầu trọc mặc dù chân ngắn nhưng tốc độ bước chân luân phiên nhau tuyệt đối không chậm, quan trọng nhất là bé luôn duy trì được tốc độ đều đặn. Đối với đám thiếu niên, tốc độ này lúc mới bắt đầu có thể dễ dàng theo kịp nhưng càng lúc lại càng cảm thấy vất vả, càng ngày càng mệt. Tốc độ này trong mắt bọn chúng xem như là chỉ nhanh hơn một chút xíu so với đi bộ, nhưng mà rất nhanh sau đó đã trở thành mục tiêu mà chúng chỉ có thể mơ ước.
Sau hai mươi vòng, đến cả Hàn Hùng cũng bắt đầu bị tụt lại phía sau, cả đội ngũ phân thành bốn nhóm nhỏ, người dẫn đầu là Tiểu Tịnh Trần, theo sát ngay sau bé là một thiếu niên trông khá lạ mắt. Mặc dù mỗi lần chơi bóng mọi người đều ở cùng nhau, nhưng hình như nó không thích nói chuyện, cũng chẳng mấy khi xuất hiện cùng với Tiểu Tịnh Trần. Phía sau nữa là Lăng Phi và Hàn Hùng. Mắt kính trên sống mũi của Lăng Phi đã được lấy xuống. Cơ thể mập mạp của Hàn Hùng, thậm chí bởi vì rung lắc quá độ mà sinh ra loại chuyển động như những gợn sóng. Mà người theo ngay sau hai người này, thật thần kì lại là Đầu Gỗ. Đầu Gỗ được xem là người có thể lực kém nhất trong đội, nhưng bây giờ, mặc dù sắc mặt của nó đã trắng bệch nhưng vẫn còn tốt hơn rất nhiều so với hai người bị tuột lại phía sau đến cả một vòng rưỡi kia.
Chạy xong hai mươi lăm vòng, Tiểu Tịnh Trần mới từ từ dừng lại, đứng cạnh sân tập đợi những thiếu niên còn rớt lại phía sau trở về điểm xuất phát. Thiếu niên im lặng, Hàn Hùng, Lăng Phi, Đầu Gỗ từng người một trở về bên cạnh Tịnh Trần. Bước chân vừa dừng, bọn họ lập tức lảo đảo ngã xuống đất, cũng chẳng thèm quan tâm đến tuyết đọng ở bên dưới.
Đường chạy trắng xóa đã bị bọn họ giẫm đạp trở thành một con đường rộng rãi. Tiểu Tịnh Trần nhìn bốn thiếu niên ngã nhào trên mặt đất, sau đó chuyển ánh mắt về phía đường chạy. Hai thiếu niên bị tụt lại phía sau có một người đã không thấy đâu nữa rồi, hiện giờ chỉ còn lại một người cuối cùng vẫn đang hì hục chạy. Nó còn chạy kém Tiểu Tịnh Trần đến hai vòng rưỡi.
Thiếu niên cuối cùng đang hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều nhưng vẫn kiên trì chạy với tốc độ nhanh hơn so với đi bộ một chút. Ánh mắt rã rời, vô hồn, mặc dù vậy từ đầu đến cuối nó vẫn kiên trì không hề dừng lại. Nét mặt của Tiểu Tịnh Trần cuối cùng cũng tốt hơn một chút. “Anh ấy tên gì nhỉ?”
“Nó tên là Triển Bối Bối, biệt danh là Bảo Bối, bình thường còn được nuông chiều hơn cả Đầu Gỗ, không ngờ lại kiên quyết như vậy.” Lăng Phi đặt mông ngồi xuống đất, thở hổn hến nói. Đầu Gỗ không phục trừng cậu ta một cái, nhưng lại mệt đến nỗi không nói ra được lời nào.
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, quay đầu nhìn thiếu niên im lặng, “Anh tên là gì?”
“Lạc Kha Minh.”
Tiểu Tịnh Trần tiếp tục gật đầu, lặng lẽ ghi nhớ tên của hai thiếu niên. Thể năng của Lạc Kha Minh cao hơn một chút so với những thiếu niên khác, còn nghị lực của Triển Bối Bối khiến Tiểu Đầu Trọc rất thích. Hai người này nếu chăm chỉ luyện tập, chắc sẽ có thành tích không tồi.
Triển Bối Bối kiên trì chạy hai mươi lăm vòng rồi lảo đảo trở về bên cạnh Tiểu Tịnh Trần, đầu gối mềm nhũn, liền ngã quỳ xuống. Nửa thân trên cứ thể đổ ào xuống mặt đất, may mắn có lớp đệm tuyết đọng phía dưới, nếu không thì đã bị ngã chảy cả máu mũi rồi.
Thấy Triển Bối Bối nằm trên đất bất động, khuôn mặt Lăng Phi biến sắc, vội vàng cùng Lạc Kha Minh đỡ nó dậy. Hai mắt của Triển Bối Bối nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt, là triệu chứng thiếu dưỡng khí điển hình. Hàn Hùng gấp đến mức trừng lớn hai mắt, bàn tay béo ú đầy thịt vỗ lên hai má của Triển Bối Bối: “Triển Bối Bối! Triển Bối Bối! Ngất rồi sao? Có nên nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện không?!”
Tiểu Tịnh Trần dùng một tay đẩy Hàn Hùng ra, rõ ràng nhìn như không dùng chút lực nào mà lại khiến cho tên béo bị đẩy ngã chổng vó lên trời. Tiểu Tịnh Trần cũng không thèm liếc Hàn Hùng lấy một cái, dùng nắm đấm ép lên lồng ngực của Triển Bối Bối, cổ tay dùng sức ấn xuống. Triển Bối Bối đang bất tỉnh nhân sự đột nhiên run lên, một trận ho kịch liệt trào ra khỏi cổ họng, người cũng từ từ tỉnh lại, đôi mắt rời rạc lộ rõ sự mờ mịt trống rỗng. Nó ngây người một lúc, ánh mắt đờ đẫn mới dần dần có tiêu cự. Nó giãy giụa ngồi dậy, xoa lồng ngực đau rát của mình, khàn giọng nói: “Làm sao thế?”
Hàn Hùng trợn mắt há mồm nhìn nó, không biết phản ứng như thế nào. Lạc Kha Minh thì nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, cũng duy trì trạng thái trầm mặc. Lăng Phi kinh ngạc, nhìn Tiểu Tịnh Trần, mãi một lúc lâu sau mới nói lên lời: “Em làm thế nào mà làm được vậy?”
“Minh Nhiên sư điệt dạy em đó.” Chớp chớp đôi mắt to tròn thuần khiết, Tiểu Tịnh Trần nói như vậy. Khả năng bắt chước của trẻ con rất mạnh, cho dù ai dạy bé cái gì, chỉ cần có một chút liên hệ với võ học thì chỉ cần dạy một lần là bé nhất định sẽ học được. Nhưng muốn bé nói rõ nguyên lý ra, vậy thật xin lỗi, câu trả lời của bé mãi mãi chỉ là một ánh mắt vô tội và “???” hiện lên đầy đầu trọc mà thôi.
Vừa nhìn thấy biểu cảm của Tịnh Trần, Lăng Phi liền biết sẽ chẳng hỏi ra được nguyên cớ. Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi rưỡi, đến phép cộng một con số còn chưa chắc đã tính đúng, huống chi là những thứ sâu xa như thế này. Cậu không khỏi thở dài một hơi, cảm thấy dường như Tiểu Đầu Trọc càng lúc lại càng thần bí.
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn của Triển Bối Bối, Tiểu Tịnh Trần cũng không tiếp tục nô dịch bọn họ nữa, mà bản thân làm mẫu đánh một bài quyền cơ bản đơn giản nhất.
Võ học của chùa Bồ ĐềBồ Đề được truyền từ đời này qua đời khác, tên gọi sớm đã bị mất tích trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng rồi. Hơn nữa trong chùa cả trăm ngàn năm qua cũng chỉ có đàn ông, võ học tự nhiên cũng lấy cương mãnh (cứng rắn, mạnh mẽ) làm chủ, một bộ quyền pháp được đánh ra, kình phong gào thét mạnh mẽ đầy sinh lực. Tiểu Tịnh Trần tuổi còn nhỏ, thoạt nhìn giống như một cục bột nhỏ nhiều thịt mềm mềm, nhưng bằng thiên phú võ học vốn có, Tiểu Tịnh Trần từ khi còn nhỏ đã luyện ra được tư thái của người học võ, mặc dù nhỏ bé nhưng chấn động đến mức năm thiếu niên nhìn bé đăm đăm không rời mắt được. Đợi đến khi Tiểu Tịnh Trần thu chiêu lại, trước mặt bé chính là năm đôi mắt sói xanh sáng rực.
Biểu hiện của Tiểu Tịnh Trần tương đối bình tĩnh, “Bắt đầu từ ngày mai, sau khi chạy bộ xong, em sẽ dạy mọi người bài quyền này.”
Năm cái đầu gật như gà mổ thóc.
Thấy vẻ mặt của năm tên thiếu niên sáng bừng ngập tràn sự tò mò, Tiểu Tịnh Trần đột nhiên cảm thấy vui mừng, cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác như khi dạy dỗ đám sư điệt khi còn ở trong chùa. Tịnh Trần nhất định sẽ tận tâm tận lực chỉ bảo bọn họ, tuyệt đối sẽ không bôi nhọ thanh danh của sư phụ, càng không khiến cho các sư huynh ở Võ Tăng Đường thất vọng!
Một lòng chìm đắm trong sự hưng phấn được làm thầy của người khác, Tiểu Tịnh Trần không hề chú ý đến người cha ngốc nghếch đang dựa vào lan can trên ban công phía xa. Nhìn con gái bảo bối đánh ra một bài quyền vô cùng khí phách, vô cùng đàn ông, Bạch Hi Cảnh rất đau buồn. Đó thật sự là một bé gái mềm mại hay sao?
Vừa về đến nhà, Tiểu Tịnh Trần liền đối mặt ngay với ánh mắt thoáng u buồn của Bạch Hi Cảnh, trên cái đầu trọc lập tức bày đầy dấu hỏi chấm. Tiểu Tịnh Trần đi đến kéo tay áo của cha ngốc, ngước đầu nhìn anh: “Ba à, ba làm sao thế?”
“... Không sao.” Bạch Hi Cảnh do dự một lúc, âm thầm tính nhẩm thời gian, xem ra anh nên áp dụng bài học “giáo dục thục nữ” vào bài học hằng ngày rồi.
Mặc kệ cha ngốc rối rắm chưa biết nên làm thế nào để thiết kế giáo trình “giáo dục thục nữ” trong truyền thuyết kia, Tiểu Tịnh Trần làm đàn ông đích thực cũng rất vui vẻ.
Bình luận facebook