Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82
Một tiếng cuối cùng “còn đụng vào nữ giới” ngay lập tức đã chọc đúng tử huyệt của hòa thượng lớn. Khuôn mặt ông ta xanh đến mức có thể so với mai của con rùa già đã sống cả mười mấy nghìn năm. Ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm Tiểu Tịnh Trần, vài lần muốn mở miệng nhưng đều bị những tiếng mắng chửi giận dữ của đám người vây xung quanh dọa cho phải ngậm miệng lại. Cho dù là thành phố lớn cũng không thiếu những tín đồ thành kính Phật giáo, bọn họ tín ngưỡng Phật Tổ chứ không phải là hòa thượng. “Chân tướng” mà Tiểu Tịnh Trần nói ra đã hoàn toàn chọc giận những tín đồ chân chính này.
Cho dù không phải là tín đồ Phật giáo thì cũng có một chút lòng thành kính với Phật pháp chân chính, họ khinh thường nhất loại hòa thượng hai mặt như thế này. Thậm chí, đối với những người đứng vây quanh chỉ đơn thuần là muốn xem náo nhiệt, “chân tướng” mà Tiểu Tịnh Trần nói ra có phải thật hay không đã hoàn toàn không quan trọng nữa rồi, bọn họ cũng chỉ cần tin hot kiểu này để làm đề tài nói chuyện lúc rảnh rỗi, cho bầu không khí thêm phong phú hơn mà thôi. Thế là mọi người bắt đầu chen lấn xô đẩy, thi nhau bắn những từ ngữ khó nghe về phía hòa thượng phá giới này, một vài phần tử kích động thậm chí còn động tay động chân.
Vài lần muốn giải thích đều bị chặn lại, cuối cùng hòa thượng lớn cảm thấy tình hình không thể cứu vãn được nữa nên không dám ham chiến, gần như chạy trối chết, lại không ngờ rằng thái độ này đã xác nhận lời nói của Tiểu Tịnh Trần, tự gắn cho mình cái mác “hòa thượng giả“.
Đoạn video nhanh chóng được tải lên mạng kèm các tiêu đề chói mắt người xem “Tiểu Đầu Trọc KO hòa thượng phá giới”, “Trí khôn của Tiểu Hòa Thượng”, “Tiểu Hòa Thượng đức hạnh lột trần bộ mặt thật của hòa thượng giả ngay tại trận”, “Phật môn cũng có trạch đấu” (tranh giành địa bàn), “Ân oán tình thù giữa những người cõi Phật”... Hòa thượng phá giới trở nên nổi tiếng sau một đêm, bị những người tò mò nhiều chuyện truy tìm người thật, bới móc cả tám đời tổ tông nhà ông ta lên.
Kết quả của việc có hình ảnh, có chân tướng rõ ràng là tiểu hòa thượng trở nên cực kỳ nổi tiếng, bởi tất cả những lời chỉ trích của bé đều nói đúng.
Hòa thượng đó chẳng những ăn thịt uống rượu, mà còn mang theo phụ nữ vào khách sạn đặt phòng, camera theo dõi đã ghi lại toàn bộ hình ảnh.
Ông ta ăn thịt nhiều đến nỗi mặt bóng loáng dầu mỡ, uống rượu nhiều đến mức mặt đỏ cả lên, đặt phòng nhiều đến mức vẻ mặt tràn ngập xuân quang. Muốn có bao nhiêu dâm đãng thì có bấy nhiêu dâm đãng!
Vậy nên, những người tò mò nhiều chuyện cũng bắt đầu truy tìm tiểu hòa thượng được mệnh danh là “vua chân tướng”, “đại trí tuệ”, nhưng cuối cùng lại không thu hoạch được gì. Tất cả các chuyên gia hacker máy tính đều há hốc mồm, trên thế giới này còn có người mà họ không thể tìm thấy được sao? - Kỳ lạ quá!
Đợi đến khi họ lại muốn đào bới sâu hơn nữa thì máy tính của tất cả các cao thủ hacker đều bị đen, trên màn hình máy tính tối đen như mưa dầm buổi đêm, lúc này ẩn hiện vài chữ to màu đỏ tươi như máu, quả thực còn chướng mắt hơn cả bà dì cả (kinh nguyệt).
Dám điều tra đồ đệ của bổn tọa, bổn tọa sẽ khiến cho tất cả các người xuống dưới mười tám tầng địa ngục sám hối!!
Góc dưới bên phải còn để lại một hàng chữ ký nhỏ - Thích Ca Mâu Ni! Bên cạnh kèm thêm ảnh chân dung Như Lai bản chibi.
“Phì---” Nhìn hiệu quả chương trình trên máy tính của ông anh ruột, Bạch Lạc Thần không thể bình tĩnh được mà phá lên cười. Cậu ôm bụng cười lăn lộn dưới nền nhà, “Ha ha, ha ha ha, Thích Ca Mâu Ni, anh... anh muốn nghịch thiên à?”
Trạch nam công nghệ điển hình - anh tư Bạch Trạch Thần đẩy chiếc kính cận gọng đen còn dày hơn cả đít chai bia kia, nhìn Bạch Lạc Thần với khuôn mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, bình tĩnh nói: “Chuyện nghịch thiên đầu tiên của anh đó chính là đại nghĩa diệt thân, thủ tiêu em, để tránh cho em làm ô nhiễm bầu không khí.”
Bạch Lạc Thần: “...” Lệ rơi đầy mặt, thật ra cậu là đứa con được nhặt về có phải không?
Bạch Trạch Thần tiếp tục gõ bàn phím lạch cạch, xóa mờ tất cả những hình ảnh video có khuôn mặt ngốc ngếch của Tiểu Tịnh Trần. Ánh sáng trên màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt nhăn nhó của cậu, phản chiếu một loại khí tức âm u, quỷ dị, “Nếu còn tên khốn nào dám truy tìm em gái của ông đây, ông sẽ ném mười tám đời tổ tông nhà nó lên mạng.”
Bạch Lạc Trần: “...” Sợ run cầm cập, cậu có nên vui mừng vì bản thân cùng dòng họ với anh ấy không?
Còn về phần Tiểu Tịnh Trần, hòa thượng lớn đã chạy trốn rồi nên bé trở thành đương sự duy nhất. Đám người vây xung quanh không muốn bỏ qua cảnh tượng náo nhiệt hiếm thấy này nên đã dồn hết sự chú ý vào Tiểu Tịnh Trần, một tràng những câu hỏi dồn dập hỗn độn không ngừng truyền tới.
Tiểu Tịnh Trần trời sinh đã có phản ứng chậm nửa nhịp, tốc độ nói của đối phương chỉ hơi nhanh một chút thôi mà bé phải nghĩ cả nửa ngày mới hiểu ra, càng không nói đến tình cảnh hỗn loạn lúc này. Âm thanh khắp nơi chui vào tai trái, sau đó cũng chưa qua đường về não đã lại chui ra từ tai phải, hoàn toàn không để lại cho bé bất cứ ấn tượng âm thanh nào.
Thế là, Tiểu Tịnh Trần đành gãi đầu mờ mịt, bé ngồi xổm xuống, sắp xếp lại đống tiền giấy đầy hỗn loạn trên mặt đất, cuộn lại, nhét vào trong túi áo, rồi lại sắp xếp đống tiền xu, nhét vào một túi áo khác, sau đó cúi đầu lao qua một rừng chân dài. Dựa vào thân thể mình đồng da sắt có thể xông vào thập bát đồng nhân trận của mình, bé hoàn toàn có thể tìm ra được một con đường máu, lại ỷ vào dáng người thấp bé nên bé rẽ trái lượn phải vài cái đã biến mất trong biển người mênh mông.
Đám người vây quanh nhìn “cao nhân” trong phút chốc đã nhanh chóng rời đi, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng bé mà cảm thán.
Quay n vòng trong đám người, bé mù đường hoàn toàn không biết mình đã xoay đến xó xỉnh nào, chỉ có thể chớp mắt hoang mang, dựa vào vách tường ngồi xổm xuống, mếu máo uất ức. Rõ ràng ba đã nói sẽ cho người tới đón bé, sao mãi đến bây giờ ngay cả cái bóng cũng chưa thấy đâu vậy?
Bé chớp đôi mắt to tròn, hai bàn tay nhỏ đan xen vào nhau, Tiểu Tịnh Trần ngồi xổm ở một góc, vẻ mặt ngốc nghếch trống rỗng giống như một chú dê con lạc đường.
Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một đôi chân thon dài mặc quần âu phục màu đen, mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên, ngẩng đầu liền nhìn thấy một chú nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi đang mỉm cười với bé, vẻ mặt xấu xa nhìn bé một cách bỉ ổi: “Bạn nhỏ, đi theo chú nào, ba cháu bảo chú đến đón cháu!”
Đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần mở to tỏ vẻ mặt kinh ngạc, vui mừng hơi ngớ ra: “Có thật là ba cháu bảo chú đến đón cháu không?”
Người đàn ông mỉm cười, điên cuồng gật đầu: “Đúng, đúng, ba cháu bảo chú đến đón cháu về nhà đây.”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, bộ dạng tỏ vẻ khá nghi ngờ. Bé chỉ có phản ứng chậm chạp cho nên nhìn thì thấy hơi ngốc nghếch thôi, chứ cũng không phải là ngu đến mức hết thuốc chữa. Thật ra,bé chẳng những không ngu mà ngược lại còn rất thông minh, là loại đại trí giả ngu. Ví dụ như bây giờ vậy, mặc dù bé đang chuyên tâm chờ ba cho người đến đón, nhưng ông chú trước mặt này lại khiến bé cảm giác có chỗ nào đó không đúng. Có điều, đầu óc bé đơn giản, nghĩ mãi cũng không hiểu rốt cục là có chỗ nào không đúng.
Vì vậy,Tiểu Tịnh Trần hoang mang, trông thật sự là ngốc tới cực điểm. Trong lòng ông chú hèn hạ kia cảm thấy hơi bất an, nó không phải là đứa đần độn đấy chứ?
Đột nhiên, có một cô gái đeo balo lệch vai chen vào giữa hai người. Cô gái không nói hai lời liền kéo Tiểu Tịnh Trần dậy, vẻ mặt giận dữ quát: “Nhóc con, bảo em chờ chị, sao em lại chạy loạn khắp nơi vậy?” Sau đó, cô quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông hèn hạ kia với vẻ hung dữ: “Ông là ai? Muốn làm gì em trai tôi?”
Cô gái có vẻ chưa tới hai mươi tuổi, tóc ngắn nhanh nhẹn, lại có vẻ ngầu, đôi mắt sáng ngời sắc bén, vừa nhìn liền biết là một người không dễ chọc.
“Em trai...?” Người đàn ông hèn hạ há hốc mồm, vốn tưởng là một đứa trẻ đi lạc, dáng vẻ đáng yêu như vậy chắc chắn có thể bán được giá cao, lại không ngờ rằng hóa ra đã có chủ rồi, hơn nữa người nhà của nó còn ở bên cạnh.
Người đàn ông hèn hạ giật khóe miệng, không dám ở lại nữa, chạy trối chết: “Xin lỗi, xin lỗi, nhận nhầm người rồi, nhận nhầm người rồi.”
Nhìn theo bóng dáng người đàn ông hèn hạ chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, cô gái giơ nắm đấm ra oai. Sau đó, cô quay người xoắn xuýt nhìn khuôn mặt ngây thơ của Tiểu Tịnh Trần, không nhịn được nhéo khuôn mặt bụ bẫm của bé: “Đứa bé ngốc này, thiếu chút nữa thì em bị tên buôn người bắt cóc đấy có biết không, người nhà em đâu?”
“Ba nói sẽ cho người đến đón em, chú vừa nãy không phải là người ba bảo tới sao?”
“Đương nhiên không phải.” Cô gái dựa lưng vào tường, kéo Tiểu Tịnh Trần cùng ngồi xổm xuống, nói với giọng không tốt: “Tên cặn bã đó là một kẻ buôn người, có người đàn ông bình thường nào lại cười dâm đãng hèn hạ như vậy đâu, chỉ có đứa ngốc như em mới bị mắc lừa.”
“Em đâu có bị mắc lừa!” Tiểu Tịnh Trần biện minh, bé cảm thấy mình phải nói rõ “chân tướng“.
“Phì---” Nhìn bộ dạng nghiêm túc của bé, cô gái liền phì cười, không nhịn được nhéo khuôn mặt bụ bẫm của bé lần nữa, ngưỡng mộ lẩm bẩm: “Da em thật đẹp, giống như đậu phụ vậy… Em đừng có giả bộ nữa, nhìn vẻ mặt của em lúc nãy thì chị chắc chắn là em đã tin lời hắn ta rồi, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm cho nên mới không biết nên phản ứng thế nào, đúng không?”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Hoàn toàn chính xác... Cô gái không kiềm chế được, lớn tiếng cười ha ha: “Em nhìn chị như vậy thôi nhưng chị là sinh viên xuất sắc của học viện điện ảnh thành phố S đấy, nhìn nét mặt đoán tâm lý chính là sở trường của chị, ha ha ha!”
Tiểu Tịnh Trần... hoàn toàn có nghe nhưng không hiểu.
Nhìn bộ dạng ngây ngô đờ đẫn của Tiểu Tịnh Trần, tiếng cười khoa trương của cô gái lập tức cứng đờ. Cô ngượng ngùng sờ sờ mũi, tự nói thầm, “Quả nhiên là có sự khác biệt với trẻ con, khoảng cách chênh lệch thậm chí có thể so với thác nước lớn Niagara… Em tên gì?”
“Em tên Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần.”
“Chị tên Hứa Lâm Lang, em có thể gọi chị là chị Lâm Lang. Bé con, năm nay em mấy tuổi?”
Tiểu Tịnh Trần giơ bàn tay, “Sáu tuổi.”
Trên mặt Hứa Lâm Lang hiện lên những vạch đen: “Đó là năm mà!”
Tiểu Tịnh Trần nhìn bàn tay đã mở ra hết, nghiêm túc nói, “Ba chưa dạy em phải giơ số sáu như thế nào.”
Hứa Lâm Lang: “...” Đây là đứa trẻ không may được nhà nào nuôi dạy đây, chắc là được ba dượng nuôi rồi!
Thế là Hứa Lâm Lang kiên nhẫn dạy Tiểu Tịnh Trần dùng ngón tay ra dấu “Sáu”, “Bảy”, “Tám”, “Chín”, “Mười“. Lúc bắt đầu nói chuyện cùng bé, cô còn nhân nhượng Tiểu Tịnh Trần còn nhỏ tuổi nên nói vài đề tài rất ấu trĩ, dần dần cô phát hiện ra, cho dù là đề tài ấu trĩ ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng nói được thì Tiểu Tịnh Trần nghe xong vẫn cứ bày ra vẻ mặt mờ mịt. Vậy nên, Hứa Lâm Lang đành tuyệt vọng từ bỏ, thôi thì tự nói tự nghe vậy, dù sao cô cũng chỉ cần giết thời gian mà thôi.
Vậy là một người đang nói chuyện cuộc sống, một người đang nghe thiên thư. Hai người ngồi xổm bên cạnh nhau, nhìn cảnh tượng hài hòa một cách kỳ lạ khiến những người qua đường đều không khỏi liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút. Cuối cùng, khi Hứa Lâm Lang nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, Tiểu Tịnh Trần nghe đến nỗi mắt đang vẽ nhang muỗi vòng vòng thì người mà họ đợi rốt cuộc cũng đến rồi.
Từ xa liền nghe thấy tiếng gọi lớn: “Tịnh Trần!”
Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn theo phản xạ liền thấy Lăng Phi đang ôm một hộp giấy nhỏ chạy như bay tới. Tiểu Tịnh Trần đành phải đứng lên, cô gái cũng đứng lên theo, kéo dây balo: “Người đón em đã đến rồi, chị phải đi đây, bé con, nói chuyện với em rất vui.“... Mới là lạ ==!
Tiểu Tịnh Trần quay đầu nhìn cô gái, nhoẻn miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Cảm ơn chị, em cũng rất vui.”
Cho dù không phải là tín đồ Phật giáo thì cũng có một chút lòng thành kính với Phật pháp chân chính, họ khinh thường nhất loại hòa thượng hai mặt như thế này. Thậm chí, đối với những người đứng vây quanh chỉ đơn thuần là muốn xem náo nhiệt, “chân tướng” mà Tiểu Tịnh Trần nói ra có phải thật hay không đã hoàn toàn không quan trọng nữa rồi, bọn họ cũng chỉ cần tin hot kiểu này để làm đề tài nói chuyện lúc rảnh rỗi, cho bầu không khí thêm phong phú hơn mà thôi. Thế là mọi người bắt đầu chen lấn xô đẩy, thi nhau bắn những từ ngữ khó nghe về phía hòa thượng phá giới này, một vài phần tử kích động thậm chí còn động tay động chân.
Vài lần muốn giải thích đều bị chặn lại, cuối cùng hòa thượng lớn cảm thấy tình hình không thể cứu vãn được nữa nên không dám ham chiến, gần như chạy trối chết, lại không ngờ rằng thái độ này đã xác nhận lời nói của Tiểu Tịnh Trần, tự gắn cho mình cái mác “hòa thượng giả“.
Đoạn video nhanh chóng được tải lên mạng kèm các tiêu đề chói mắt người xem “Tiểu Đầu Trọc KO hòa thượng phá giới”, “Trí khôn của Tiểu Hòa Thượng”, “Tiểu Hòa Thượng đức hạnh lột trần bộ mặt thật của hòa thượng giả ngay tại trận”, “Phật môn cũng có trạch đấu” (tranh giành địa bàn), “Ân oán tình thù giữa những người cõi Phật”... Hòa thượng phá giới trở nên nổi tiếng sau một đêm, bị những người tò mò nhiều chuyện truy tìm người thật, bới móc cả tám đời tổ tông nhà ông ta lên.
Kết quả của việc có hình ảnh, có chân tướng rõ ràng là tiểu hòa thượng trở nên cực kỳ nổi tiếng, bởi tất cả những lời chỉ trích của bé đều nói đúng.
Hòa thượng đó chẳng những ăn thịt uống rượu, mà còn mang theo phụ nữ vào khách sạn đặt phòng, camera theo dõi đã ghi lại toàn bộ hình ảnh.
Ông ta ăn thịt nhiều đến nỗi mặt bóng loáng dầu mỡ, uống rượu nhiều đến mức mặt đỏ cả lên, đặt phòng nhiều đến mức vẻ mặt tràn ngập xuân quang. Muốn có bao nhiêu dâm đãng thì có bấy nhiêu dâm đãng!
Vậy nên, những người tò mò nhiều chuyện cũng bắt đầu truy tìm tiểu hòa thượng được mệnh danh là “vua chân tướng”, “đại trí tuệ”, nhưng cuối cùng lại không thu hoạch được gì. Tất cả các chuyên gia hacker máy tính đều há hốc mồm, trên thế giới này còn có người mà họ không thể tìm thấy được sao? - Kỳ lạ quá!
Đợi đến khi họ lại muốn đào bới sâu hơn nữa thì máy tính của tất cả các cao thủ hacker đều bị đen, trên màn hình máy tính tối đen như mưa dầm buổi đêm, lúc này ẩn hiện vài chữ to màu đỏ tươi như máu, quả thực còn chướng mắt hơn cả bà dì cả (kinh nguyệt).
Dám điều tra đồ đệ của bổn tọa, bổn tọa sẽ khiến cho tất cả các người xuống dưới mười tám tầng địa ngục sám hối!!
Góc dưới bên phải còn để lại một hàng chữ ký nhỏ - Thích Ca Mâu Ni! Bên cạnh kèm thêm ảnh chân dung Như Lai bản chibi.
“Phì---” Nhìn hiệu quả chương trình trên máy tính của ông anh ruột, Bạch Lạc Thần không thể bình tĩnh được mà phá lên cười. Cậu ôm bụng cười lăn lộn dưới nền nhà, “Ha ha, ha ha ha, Thích Ca Mâu Ni, anh... anh muốn nghịch thiên à?”
Trạch nam công nghệ điển hình - anh tư Bạch Trạch Thần đẩy chiếc kính cận gọng đen còn dày hơn cả đít chai bia kia, nhìn Bạch Lạc Thần với khuôn mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, bình tĩnh nói: “Chuyện nghịch thiên đầu tiên của anh đó chính là đại nghĩa diệt thân, thủ tiêu em, để tránh cho em làm ô nhiễm bầu không khí.”
Bạch Lạc Thần: “...” Lệ rơi đầy mặt, thật ra cậu là đứa con được nhặt về có phải không?
Bạch Trạch Thần tiếp tục gõ bàn phím lạch cạch, xóa mờ tất cả những hình ảnh video có khuôn mặt ngốc ngếch của Tiểu Tịnh Trần. Ánh sáng trên màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt nhăn nhó của cậu, phản chiếu một loại khí tức âm u, quỷ dị, “Nếu còn tên khốn nào dám truy tìm em gái của ông đây, ông sẽ ném mười tám đời tổ tông nhà nó lên mạng.”
Bạch Lạc Trần: “...” Sợ run cầm cập, cậu có nên vui mừng vì bản thân cùng dòng họ với anh ấy không?
Còn về phần Tiểu Tịnh Trần, hòa thượng lớn đã chạy trốn rồi nên bé trở thành đương sự duy nhất. Đám người vây xung quanh không muốn bỏ qua cảnh tượng náo nhiệt hiếm thấy này nên đã dồn hết sự chú ý vào Tiểu Tịnh Trần, một tràng những câu hỏi dồn dập hỗn độn không ngừng truyền tới.
Tiểu Tịnh Trần trời sinh đã có phản ứng chậm nửa nhịp, tốc độ nói của đối phương chỉ hơi nhanh một chút thôi mà bé phải nghĩ cả nửa ngày mới hiểu ra, càng không nói đến tình cảnh hỗn loạn lúc này. Âm thanh khắp nơi chui vào tai trái, sau đó cũng chưa qua đường về não đã lại chui ra từ tai phải, hoàn toàn không để lại cho bé bất cứ ấn tượng âm thanh nào.
Thế là, Tiểu Tịnh Trần đành gãi đầu mờ mịt, bé ngồi xổm xuống, sắp xếp lại đống tiền giấy đầy hỗn loạn trên mặt đất, cuộn lại, nhét vào trong túi áo, rồi lại sắp xếp đống tiền xu, nhét vào một túi áo khác, sau đó cúi đầu lao qua một rừng chân dài. Dựa vào thân thể mình đồng da sắt có thể xông vào thập bát đồng nhân trận của mình, bé hoàn toàn có thể tìm ra được một con đường máu, lại ỷ vào dáng người thấp bé nên bé rẽ trái lượn phải vài cái đã biến mất trong biển người mênh mông.
Đám người vây quanh nhìn “cao nhân” trong phút chốc đã nhanh chóng rời đi, chỉ có thể nhìn theo bóng lưng bé mà cảm thán.
Quay n vòng trong đám người, bé mù đường hoàn toàn không biết mình đã xoay đến xó xỉnh nào, chỉ có thể chớp mắt hoang mang, dựa vào vách tường ngồi xổm xuống, mếu máo uất ức. Rõ ràng ba đã nói sẽ cho người tới đón bé, sao mãi đến bây giờ ngay cả cái bóng cũng chưa thấy đâu vậy?
Bé chớp đôi mắt to tròn, hai bàn tay nhỏ đan xen vào nhau, Tiểu Tịnh Trần ngồi xổm ở một góc, vẻ mặt ngốc nghếch trống rỗng giống như một chú dê con lạc đường.
Đột nhiên, trước mặt xuất hiện một đôi chân thon dài mặc quần âu phục màu đen, mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên, ngẩng đầu liền nhìn thấy một chú nhìn qua khoảng chừng ba mươi tuổi đang mỉm cười với bé, vẻ mặt xấu xa nhìn bé một cách bỉ ổi: “Bạn nhỏ, đi theo chú nào, ba cháu bảo chú đến đón cháu!”
Đôi mắt của Tiểu Tịnh Trần mở to tỏ vẻ mặt kinh ngạc, vui mừng hơi ngớ ra: “Có thật là ba cháu bảo chú đến đón cháu không?”
Người đàn ông mỉm cười, điên cuồng gật đầu: “Đúng, đúng, ba cháu bảo chú đến đón cháu về nhà đây.”
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, bộ dạng tỏ vẻ khá nghi ngờ. Bé chỉ có phản ứng chậm chạp cho nên nhìn thì thấy hơi ngốc nghếch thôi, chứ cũng không phải là ngu đến mức hết thuốc chữa. Thật ra,bé chẳng những không ngu mà ngược lại còn rất thông minh, là loại đại trí giả ngu. Ví dụ như bây giờ vậy, mặc dù bé đang chuyên tâm chờ ba cho người đến đón, nhưng ông chú trước mặt này lại khiến bé cảm giác có chỗ nào đó không đúng. Có điều, đầu óc bé đơn giản, nghĩ mãi cũng không hiểu rốt cục là có chỗ nào không đúng.
Vì vậy,Tiểu Tịnh Trần hoang mang, trông thật sự là ngốc tới cực điểm. Trong lòng ông chú hèn hạ kia cảm thấy hơi bất an, nó không phải là đứa đần độn đấy chứ?
Đột nhiên, có một cô gái đeo balo lệch vai chen vào giữa hai người. Cô gái không nói hai lời liền kéo Tiểu Tịnh Trần dậy, vẻ mặt giận dữ quát: “Nhóc con, bảo em chờ chị, sao em lại chạy loạn khắp nơi vậy?” Sau đó, cô quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông hèn hạ kia với vẻ hung dữ: “Ông là ai? Muốn làm gì em trai tôi?”
Cô gái có vẻ chưa tới hai mươi tuổi, tóc ngắn nhanh nhẹn, lại có vẻ ngầu, đôi mắt sáng ngời sắc bén, vừa nhìn liền biết là một người không dễ chọc.
“Em trai...?” Người đàn ông hèn hạ há hốc mồm, vốn tưởng là một đứa trẻ đi lạc, dáng vẻ đáng yêu như vậy chắc chắn có thể bán được giá cao, lại không ngờ rằng hóa ra đã có chủ rồi, hơn nữa người nhà của nó còn ở bên cạnh.
Người đàn ông hèn hạ giật khóe miệng, không dám ở lại nữa, chạy trối chết: “Xin lỗi, xin lỗi, nhận nhầm người rồi, nhận nhầm người rồi.”
Nhìn theo bóng dáng người đàn ông hèn hạ chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, cô gái giơ nắm đấm ra oai. Sau đó, cô quay người xoắn xuýt nhìn khuôn mặt ngây thơ của Tiểu Tịnh Trần, không nhịn được nhéo khuôn mặt bụ bẫm của bé: “Đứa bé ngốc này, thiếu chút nữa thì em bị tên buôn người bắt cóc đấy có biết không, người nhà em đâu?”
“Ba nói sẽ cho người đến đón em, chú vừa nãy không phải là người ba bảo tới sao?”
“Đương nhiên không phải.” Cô gái dựa lưng vào tường, kéo Tiểu Tịnh Trần cùng ngồi xổm xuống, nói với giọng không tốt: “Tên cặn bã đó là một kẻ buôn người, có người đàn ông bình thường nào lại cười dâm đãng hèn hạ như vậy đâu, chỉ có đứa ngốc như em mới bị mắc lừa.”
“Em đâu có bị mắc lừa!” Tiểu Tịnh Trần biện minh, bé cảm thấy mình phải nói rõ “chân tướng“.
“Phì---” Nhìn bộ dạng nghiêm túc của bé, cô gái liền phì cười, không nhịn được nhéo khuôn mặt bụ bẫm của bé lần nữa, ngưỡng mộ lẩm bẩm: “Da em thật đẹp, giống như đậu phụ vậy… Em đừng có giả bộ nữa, nhìn vẻ mặt của em lúc nãy thì chị chắc chắn là em đã tin lời hắn ta rồi, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm cho nên mới không biết nên phản ứng thế nào, đúng không?”
Tiểu Tịnh Trần: “...” Hoàn toàn chính xác... Cô gái không kiềm chế được, lớn tiếng cười ha ha: “Em nhìn chị như vậy thôi nhưng chị là sinh viên xuất sắc của học viện điện ảnh thành phố S đấy, nhìn nét mặt đoán tâm lý chính là sở trường của chị, ha ha ha!”
Tiểu Tịnh Trần... hoàn toàn có nghe nhưng không hiểu.
Nhìn bộ dạng ngây ngô đờ đẫn của Tiểu Tịnh Trần, tiếng cười khoa trương của cô gái lập tức cứng đờ. Cô ngượng ngùng sờ sờ mũi, tự nói thầm, “Quả nhiên là có sự khác biệt với trẻ con, khoảng cách chênh lệch thậm chí có thể so với thác nước lớn Niagara… Em tên gì?”
“Em tên Tịnh Trần, Bạch Tịnh Trần.”
“Chị tên Hứa Lâm Lang, em có thể gọi chị là chị Lâm Lang. Bé con, năm nay em mấy tuổi?”
Tiểu Tịnh Trần giơ bàn tay, “Sáu tuổi.”
Trên mặt Hứa Lâm Lang hiện lên những vạch đen: “Đó là năm mà!”
Tiểu Tịnh Trần nhìn bàn tay đã mở ra hết, nghiêm túc nói, “Ba chưa dạy em phải giơ số sáu như thế nào.”
Hứa Lâm Lang: “...” Đây là đứa trẻ không may được nhà nào nuôi dạy đây, chắc là được ba dượng nuôi rồi!
Thế là Hứa Lâm Lang kiên nhẫn dạy Tiểu Tịnh Trần dùng ngón tay ra dấu “Sáu”, “Bảy”, “Tám”, “Chín”, “Mười“. Lúc bắt đầu nói chuyện cùng bé, cô còn nhân nhượng Tiểu Tịnh Trần còn nhỏ tuổi nên nói vài đề tài rất ấu trĩ, dần dần cô phát hiện ra, cho dù là đề tài ấu trĩ ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng nói được thì Tiểu Tịnh Trần nghe xong vẫn cứ bày ra vẻ mặt mờ mịt. Vậy nên, Hứa Lâm Lang đành tuyệt vọng từ bỏ, thôi thì tự nói tự nghe vậy, dù sao cô cũng chỉ cần giết thời gian mà thôi.
Vậy là một người đang nói chuyện cuộc sống, một người đang nghe thiên thư. Hai người ngồi xổm bên cạnh nhau, nhìn cảnh tượng hài hòa một cách kỳ lạ khiến những người qua đường đều không khỏi liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút. Cuối cùng, khi Hứa Lâm Lang nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, Tiểu Tịnh Trần nghe đến nỗi mắt đang vẽ nhang muỗi vòng vòng thì người mà họ đợi rốt cuộc cũng đến rồi.
Từ xa liền nghe thấy tiếng gọi lớn: “Tịnh Trần!”
Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nhìn theo phản xạ liền thấy Lăng Phi đang ôm một hộp giấy nhỏ chạy như bay tới. Tiểu Tịnh Trần đành phải đứng lên, cô gái cũng đứng lên theo, kéo dây balo: “Người đón em đã đến rồi, chị phải đi đây, bé con, nói chuyện với em rất vui.“... Mới là lạ ==!
Tiểu Tịnh Trần quay đầu nhìn cô gái, nhoẻn miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Cảm ơn chị, em cũng rất vui.”
Bình luận facebook