• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nhật ký tiểu hòa thượng ở thành phố (1 Viewer)

  • Chương 83

Lăng Phi chạy tới trước mặt bé, miệng thở hổn hển, phải nói là cậu cũng thật sự rất kịch. Bởi vì mãi vẫn chưa nghĩ ra cách để xin lỗi bày tỏ thành ý với Tiểu Tịnh Trần, Đầu Gỗ liền nêu ý kiến để Lăng Phi đi hỏi Bạch Hi Cảnh. Trong mắt của bọn chúng, người hiểu Tiểu Tịnh Trần nhất trên thế giới này chắc chắn là Bạch Hi Cảnh. Tuy Lăng Phi hơi sợ Bạch Hi Cảnh nhưng vẫn không thể nào chống lại được nỗi nhớ nhung Tiểu Tịnh Trần từ tận đáy lòng, dứt khoát phải gọi điện thoại cho Bạch Hi Cảnh.
Mặc dù Bạch Hi Cảnh vô cùng phẫn nộ vì Lăng Phi đã dám cho Tiểu Tịnh Trần leo cây, nhưng nghĩ đến việc đứa con gái bảo bối có được người bạn thật lòng thật dạ cũng không phải dễ dàng gì nên mới miễn cưỡng gợi ý cho Lăng Phi. Thế là Lăng Phi tốn hết tiền vốn mới hối lộ được Đầu Gỗ, Hàn Hùng và Lạc Kha Minh, cuối tuần lừa Tiểu Tịnh Trần ra ngoài. Vốn dĩ đã hẹn là đưa Tiểu Tịnh Trần đi chọn một món quà xin lỗi, ai biết được ba tên ngốc kia lại để lạc mất Tịnh Trần luôn.
Lăng Phi đứng đợi ở trong cửa hàng, đợi mãi cũng chẳng thấy ai đến. Đúng lúc đang nôn nóng không yên thì điện thoại của Bạch Hi Cảnh gọi đến dọa cho cậu bối rối. Dưới sự chỉ điểm của cha ngốc, cậu liền mua một món quà để tạ tội, sau đó chạy như điên về phía ga tàu điện ngầm, cuối cùng cũng tìm thấy bé.
Hơi thở còn chưa ổn định trở lại, Lăng Phi đã vội vàng đưa chiếc hộp giấy cho Tiểu Tịnh Trần: “Cái này tặng cho em, cho anh xin lỗi.”
Tiểu Tịnh Trần liếc mắt nhìn Lăng Phi một cái, mím môi không nói gì, chỉ cẩn thận mở chiếc hộp giấy ra. Nắp hộp còn chưa mở ra hết thì một cái đầu nhỏ lông xù liền chui ra. Đôi mắt Tiểu Tịnh Trần sáng rực lên, kinh ngạc, vui mừng gọi: “Màn Thầu!”
Không ai hiểu con gái bằng ba, Bạch Hi Cảnh vô cùng hiểu oán niệm cố chấp của Tiểu Tinh Trần đối với Màn Thầu, cho nên anh mới gợi ý cho Lăng Phi mua một con Husky để nhận lỗi. Quả nhiên đã đâm trúng tử huyệt của Tiểu Tịnh Trần. Coi như là nể mặt mũi của Màn Thầu, Tiểu Tịnh Trần nhất định cũng sẽ tha thứ cho Lăng Phi.
Ôm chú chó con có bộ lông mềm mại như nhung vào lòng, Tiểu Tịnh Trần hạnh phúc tới nỗi ba nghìn sáu trăm lỗ chân lông trên người đều rạo rực. Toàn thân như có một luồng Phật quang tỏa sáng. Lăng Phi nhắm chặt mắt lại, lại mở mắt ra, lúc này cậu mới phát hiện hóa ra chỉ là ảo giác của bản thân mà thôi.
“Phật nói: Biết sai mà sửa là một điều vô cùng đáng quý! Nếu anh đã thành tâm xin lỗi thì em sẽ tha thứ cho anh.”
Tiểu Tịnh Trần cười đến mức sắp không nhìn thấy hai mắt đâu. Khóe miệng của Lăng Phi hơi nhếch lên, lần đầu tiên cậu phát hiện thì ra Husky còn hữu dụng hơn cả Phật Tổ!
Đôi tay bé xíu của Tịnh Trần đang bế chú Husky nhỏ, bé híp mắt cọ vào cổ và mặt của nó. Chú chó nhỏ rõ ràng cũng rất thích người chủ mới này, đầu lưỡi nhỏ thè ra liếm. Lúc hai chủ tớ nhỏ đang chơi với nhau vô cùng vui vẻ thì Đầu Gỗ, Hàn Hùng và Lạc Kha Minh cuối cùng cũng chạy tới, từ xa đã hét ầm lên: “Tịnh Trần!”
Tiểu Tịnh Trần nghe thấy có tiếng gọi liền nghiêng đầu nhìn xem, bất thình lình, cái lưỡi trắng mịn của chú chó lướt qua môi của Tịnh Trần, cái cảm giác ướt nhẹp vẫn còn lưu lại ở trên đôi môi mềm của bé. Tiểu Tịnh Trần hóa đá ngay lập tức, cứng nhắc sờ nước miếng còn dính trên môi. Bức tượng hình người phiên bản nhí đột nhiên hiện ra một loạt vết nứt như mạng nhện, sau đó thì bụi đá rơi xuống mặt đất như cơn mưa rào.
Lăng Phi kinh ngạc một lúc, ngay sau đó, cậu liền cười ha hả không ngừng.
Tiểu Tịnh Trần toàn gieo họa cho người khác, hôm nay cuối cùng cũng bị tai vạ, ấy thế mà lại là bị chó “hôn lưỡi”! Phụt!
Khó khăn lắm mới tỉnh lại từ trong trạng thái hóa đá, lại nhìn thấy bộ dạng cười như điên không ngừng của Lăng Phi, Tiểu Tịnh Trần tỏ vẻ không vui. Bé đặt chú chó con lên đầu mình, sau đó vung nắm tay nhỏ, đấm thẳng vào mắt của Lăng Phi. May mà bé dùng lực không mạnh lắm nên Lăng Phi chỉ nhìn hơi giống gấu trúc một chút mà thôi.
Ba thiếu niên chạy tới, vừa nhìn một cái đã thấy tạo hình mới của Tiểu Tịnh Trần, trên cái đầu trọc lóc từ trước tới nay bỗng nhiên có một chú chó nhỏ đang nằm, cái bụng mềm mại của nó áp lên đỉnh đầu bé, cái đầu của nó thì gác lên trán của Tịnh Trần, cái đuôi duỗi thẳng ở phía sau cổ của bé, bốn chân buông thõng hai bên đầu lắc lư, nhìn chẳng khác gì đang đội một chiếc mũ đầu chó.
Hàn Hùng bắt đầu líu lưỡi, trong mắt ngập tràn sự ngưỡng mộ và đố kị, cái tay béo mũm mĩm của cậu ngứa ngáy muốn sờ chú chó nhỏ. “Sao nó không bị rơi xuống thế?”
Tiểu Tịnh Trần liếc nó một cái, thành thật nói: “Đương nhiên không thể rơi xuống được rồi, lúc Màn Thầu còn nhỏ, em cũng đội nó như thế này mà.”
Lúc ở trên núi, mỗi ngày Tiểu Tịnh Trần đều phải làm rất nhiều việc như xách nước, tụng kinh, niệm Phật, ngồi thiền, luyện võ, cho nên không thể ôm Màn Thầu suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ được. Nhưng bé cũng không nỡ đặt con vật đáng yêu này xuống, cho nên, Tịnh Trần dứt khoát đội nó lên trên đầu để lúc nào cũng có thể mang theo bên cạnh mình, dần dần rồi cũng thành quen. Mãi đến khi Màn Thầu từ từ lớn lên, cái đầu sói ngăn cản tầm nhìn của bé nên bé đành phải để Màn Thầu tự chạy theo sau lưng.
Husky là một con chó thật sự, so với những con sói con thì ngoan ngoãn, dễ bảo hơn nhiều. Cuối cùng Tiểu Tịnh Trần cũng tìm được một chút cảm giác khi còn sống ở trên núi.
Lăng Phi nhờ vào một con Husky đã dành được sự vui vẻ của Tiểu Tịnh Trần, một lần nữa đoạt lại vị trí vua của đám trẻ con vốn thuộc về mình.
Ngày hôm sau, Lăng Phi thức dậy thật sớm, trời còn chưa sáng đã đứng đợi ở dưới tòa nhà của Đầu Gỗ, sau đó cùng đến trang viên nhà họ Lạc với cậu nhóc. Đi được nửa đường thì gặp Hàn Hùng, Hàn Hùng ưỡn ngực, treo lên gương mặt tươi cười nói: “Hi hi, Lăng Phi, con chó nhỏ hôm qua mày mua ở đâu thế?”
Lăng Phi liếc nó một cái, đẩy mắt kính, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều không giấu nổi sự đắc ý, lại vẫn cứ cố làm bộ làm tịch ra vẻ bùi ngùi xót thương: “Lúc tao mua thì nó đã là con cuối cùng trong tiệm đó rồi. Cho dù bây giờ mày đi thì cũng không còn con Husky nào nữa, chỉ có thể mua loại chó khác mà thôi.”
Hàn Hùng liếc xéo Lăng Phi: “...” Giả vờ, giả vờ, tiếp tục giả vờ đi, giả vờ cũng không chết được mày, hừ!
Ba người cùng nhau đi đến trang viên nhà họ Lạc. Cái cổng sắt to đang mở, chứng tỏ Tiểu Tịnh Trần đã đến rồi. Bước chân của Đầu Gỗ chợt dừng lại, dường như nghĩ đến chuyện gì khủng khiếp lắm, sắc mặt nó đột nhiên trắng bệch: “Hôm nay đến lượt ai dắt Thái Bao đi dạo đấy?”
Khuôn mặt của Hàn Hùng cũng trở nên trắng bệch thấy rõ: “Không... không biết.”
Lăng Phi nhìn hai đứa chúng nó, cảm thấy kì lạ: “Thái Bao là cái gì?”
Hàn Hùng và Đầu Gỗ đồng thời chuyển hướng sang nhìn Lăng Phi, ánh mắt bi tráng tựa như nhìn người chết: “Thú cưng mới của Tịnh Trần.”
Lăng Phi: “...” Nghĩ đến con Husky được đặt tên là Màn Thầu, cậu cảm thấy bản thân mình cũng có chút hiểu biết nhất định về định nghĩa con thú cưng “Thái Bao” kia. Loại thú mà cần “dắt đi dạo chơi” thì có lẽ cũng là chó. Chỉ là một con chó thôi mà có vẻ như đã dọa cho hai tên nhóc kia một trận vậy. Haiz, thật chẳng có tiền đồ gì cả!
Lăng Phi âm thầm cảm khái một hồi, sau đó cậu sải bước tiến vào sân lớn nhà họ Lạc, vậy cho nên, cậu hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt cười hả hê của hai thiếu niên đi phía sau.
Những người đàn ông trong đội vệ sĩ đã thức dậy từ sớm, lúc này đang vận động làm nóng thân thể ở trong sân, nhìn thấy Hàn Hùng và Đầu Gỗ thì đều chào hỏi vô cùng nhiệt tình. Không ngoài dự đoán, sự xuất hiện của Lăng Phi đã khiến những người đàn ông kia tò mò vây xem. Lăng Phi vẫn chưa thích ứng được nên nhíu mày, sao ánh mắt của mấy ông chú này nhìn cậu kì quái thế, như đang đánh giá một món hàng vậy... Sắc mặt của Lăng Phi nhanh chóng tối đen lại!
Khả năng thiên phú của Đầu Gỗ và Hàn Hùng khiến những người đàn ông hứng thú. Hai đứa trẻ một văn một võ, nếu bồi dưỡng thật tốt, nói không chừng sẽ trở thành những nhân tài quân sự xuất sắc. Lăng Phi là người mà hai thiếu niên kia đưa tới, mặc dù tuổi tác còn nhỏ nhưng ánh mắt vô cùng kiên định, thái độ điềm tĩnh, quả nhiên rất có phong thái của một vị đại tướng.
Những người đàn ông dùng ánh mắt để trao đổi, ngầm hiểu ý nhau. Sau đó một ông chú có làn da khá đen trong đó nở nụ cười: “Nhóc béo à, đây là bạn của cháu sao? Mới sáng sớm không ngủ nướng mà lại chạy tới đây làm gì? Chẳng lẽ là vì muốn chiêm ngưỡng vầng sáng của Roch sao?”
Sắc mặt của Hàn Hùng lập tức tái đi, ai muốn chiêm ngưỡng vầng sáng của con mèo lông trắng khổng lồ đó chứ?
Tính cách của tên béo quá thẳng thắn, căn bản không hiểu ẩn ý bên trong. Vẻ mặt của Hàn Hùng đã bán đứng lương tâm của nó, khiến cho đám đàn ông được một trận cười vỡ bụng.
Lúc này, cũng vừa đúng lúc Tiểu Tịnh Trần đi từ cửa lớn của biệt thự ra, trên cái đầu trọc lóc là chú chó con Màn Thầu đang nằm, đôi mắt lim dim ngái ngủ, phía sau Tịnh Trần còn có Lạc Kha Minh. Tiểu Tịnh Trần bước nhanh xuống bậc thềm, tầm nhìn của bé dừng lại trên người tên béo và Đầu Gỗ. “Mau đi khởi động làm nóng thân thể, chuẩn bị chạy bộ.” Sau đó ánh mắt lại chuyển sang người Lăng Phi, “Nội dung luyện tập buổi sáng hiện giờ không giống với lúc trước. Hôm nay là ngày đầu tiên anh đến, trước tiên hãy dắt Thái Bao đi dạo để tập thích ứng trước đã.”
Việc chọn người đưa Thái Bao đi dạo từ trước đến nay đều không cố định, cũng không luân phiên theo một thứ tự nhất định nào, mọi thứ đều chỉ dựa vào sự yêu thích của Tiểu Tịnh Trần. Bé chỉ ai thì chính là người đấy, hơn nữa cũng không giới hạn ở mấy thiếu niên, ngay cả những người đàn ông trong đội vệ sĩ cũng đã từng bị móng vuốt hổ dày vò. Hiện tại lại nghe Tịnh Trần chỉ định “tuần thú viên” hôm nay thì không chỉ Đầu Gỗ và tên béo mà đến cả những người đàn ông cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Vỗ vai Lăng Phi tỏ vẻ đồng tình bi ai sâu sắc, hai thiếu niên đi theo những người đàn ông cùng khởi động làm nóng thân thể, Lạc Kha Minh cũng nhanh chân chạy theo. Lúc chạy qua người Lăng Phi, bước chân của cậu hơi dừng lại một chút: “Người anh em, hãy cố gắng chịu đựng!”
Lăng Phi: “..” Sao cậu đột nhiên có cảm giác sau cổ lạnh buốt thế nhỉ?
Lăng Phi ra sức lắc đầu, muốn hất văng suy nghĩ lạnh buốt không hiểu từ đâu mà có ra khỏi đầu. Lăng Phi sải bước đến trước mặt Tiểu Tịnh Trần, ngẩng đầu ưỡn ngực giống như một chiến sĩ đang chờ kiểm duyệt vậy.
Tiểu Tịnh Trần vung tay: “Anh đưa Thái Bao đi tản bộ đi.”
Lăng Phi tự cho rằng bản thân đã hiểu được chân tướng của “Thái Bao” liền cười lớn: “Không vấn đề, giao cho anh đi. Anh không những đưa nó đi dạo mà còn tắm rửa, chải lông, sửa móng cho nó, cộng thêm ôm nó ngủ nữa.”
Mọi thứ đều phải căn cứ vào điều kiện tiên quyết Thái Bao là “chú chó” trong tưởng tượng của cậu đã!
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, rất tán thành nói. “Nó thật sự cũng cần phải tắm rồi, trên người đã bốc mùi hôi rồi... Thái Bao!”
Rống!!!
Một tiếng gầm lớn đinh tai nhức óc tạo nên một trận gió lớn mang theo mùi máu tanh đột nhiên đập vào mặt, Lăng Phi vừa giương mắt lên liền nhìn thấy một con hổ trắng miệng há to như chậu máu, dọa cậu tới nỗi bắp chân cũng bị chuột rút, hoàn toàn không chú ý đến Hàn Hùng đang cười gian, Đầu Gỗ thì nhìn cậu đồng tình, còn có Lạc Kha Minh thì mang vẻ cười trên nỗi đau của kẻ khác ở đằng xa.
Lúc vừa mới chuyển địa điểm luyện tập đến sân lớn nhà họ Lạc, sáng ngày nào cũng là Tiểu Tịnh Trần dắt Thái Bao chạy bộ. Nhưng từ sau khi phát hiện đám thiếu niên vô cùng sợ Thái Bao, bé liền cảm thấy không vui, làm sao có thể sợ hãi cả một con thú cưng đáng yêu như Thái Bao được cơ chứ, quả đúng là nhát chết mà.
Vậy là từ đó trở đi, thời gian chạy bộ buổi sáng mỗi ngày đều do mọi người luân phiên nhau dắt Thái Bao đi dạo. Mỗi buổi sáng, Tiểu Tịnh Trần đều sẽ chỉ định một người cần phải luyện tính can đảm để làm “tuần thú sư”, có lúc là đám thiếu niên, cũng có khi là những người đàn ông không thể khiến bé đánh đấm thỏa thích kia.
Thái Bao là chúa tể sơn lâm thật sự, nó bị Tiểu Tịnh Trần áp đảo bằng bạo lực không có cách nào phản kháng, nhưng cũng không có nghĩa là nó thật sự biến thành một con mèo kiểng. Trừ phi là Tiểu Tịnh Trần dắt nó, còn những người khác, cho dù là đám thiếu niên hay những người đàn ông của đội vệ sĩ, chỉ có thể chạy như điên khi bị nó nhe răng há mồm đuổi theo đằng sau mà thôi.
Cuối cùng Lăng Phi cũng được như ý nguyện muốn khôi phục lại quan hệ với Tiểu Tịnh Trần, nhưng sau đó thì đã phải đối mặt với bài kiểm tra đầu tiên chính là...
Làm thể nào để có thể dắt con hổ trắng này đi dạo mà không bị nó cắn?
Hàn Hùng hò hét hoan hô: “Lăng Phi, cố lên, cố lên, chạy mau, chạy mau! Ôi chao ơi, quần bị cắn thủng rồi, mông của mày trắng thật!”
Đầu Gỗ che miệng cười trộm: “... Tao thề, tao tuyệt đối không bêu xấu mày ở trên lớp đâu!”
Cả khuôn mặt của Lạc Kha Minh đầy vạch đen: “... Ấu trĩ!”
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to tròn, lời nói thong dong bình tĩnh, biểu cảm nghiêm túc ôn hòa. “Đi dạo xong thì nhớ tắm cho nó, chải lông, sửa móng cho nó, đây chính là những điều mà anh đã đồng ý. Nếu như anh còn dám nói lời không giữ lời, bần tăng tuyệt đối sẽ thay Phật Tổ tiêu diệt anh!”
Lăng Phi: “...” Rơi lệ trên đoạn đường bị Thái Bao đuổi theo điên cuồng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Nhật Ký Tiểu Hoà Thượng Ở Thành Phố
  • 5.00 star(s)
  • Quả Táo Độc Mà Công Chúa Cắn
Chap-507
Review Nhật ký tiểu hòa thượng ở thành phố
Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu
  • Quyên Ai Hà Dĩ Đáp Nhân

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom