Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89
Do sự bố trí nhân lực hợp lí mà trò vũ trụ bay, thuyền hải tặc, máng trượt siêu tốc, mọi người đều chơi đủ rồi. Không ngoài dự đoán, những trò chơi mang tính kích thích như vũ trụ bay và thuyền hải tặc, Tiểu Tịnh Trần cố chấp chơi hết vòng này đến vòng khác. Khi chơi máng trượt siêu tốc, anh hai Bạch Tịch Thần còn cố ý đến tiệm cơm gần đó mua hai cái bao tay dùng một lần đeo vào cho Tiểu Tịnh Trần để tránh vết thương của bé bị dính nước.
Đương nhiên, khi liên quan tới vấn đề để bé bị thương, Tiểu Lục, Tiểu Thất và cả Bạch Lạc Thần đã bị anh hai, anh ba và anh tư lên án mạnh mẽ, chỉ là cách thức khiển trách của mỗi người lại khác nhau mà thôi. Ánh mắt sắc bén như phi đao của anh hai Bạch Tịch Thần phóng tới ba thiếu niên khiến bọn chúng lệ rơi đầy mặt, đau khổ sám hối, lập lời thề cương quyết phải bảo vệ em gái nhỏ thật tốt. Anh ba Bạch Uy Thần nhe răng cười kì dị, dọa cho ba đứa trực tiếp quỳ luôn không dám run rẩy. Mà anh tư Bạch Trạch Thần chỉ đẩy kính mắt, nhưng ánh mắt vô cảm như nhìn người chết khiến ba thiếu niên khiếp sợ quả quyết nằm ngay đơ giả chết. Còn sống thì nhất định chính là tội lỗi!
Trò cuối cùng mà mọi người cùng chơi chính là thuyền hải tặc, kết quả, khi vòng thứ hai kết thúc, người vốn dĩ có tinh lực dồi dào có thể so với vượn như Tiểu Tịnh Trần lại mềm nhũn cả người, dựa vào lan can, dọa mấy người anh họ sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài. Bạch Húc Thần vội vàng bế bé ra ngoài: “Làm sao thế này?”
Tiểu Tịnh Trần chóng mặt tựa vào vai Bạch Húc Thần, miệng uất ức mếu máo, yếu ớt, nghẹn ngào nói: “Đói quá~!”
Đám thiếu niên: “…” Em là người máy sao, vừa hết điện là ngã nhào ngay ra đường được, đến cả nguồn điện dự phòng cũng không có~!
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, mấy thiếu niên bèn quyết định đi ăn cái gì đó trước đã. Quảng trường nhỏ ở trung tâm có rất nhiều xe bán đồ ăn, ở bên cạnh cũng có rất nhiều ghế dựa, từ xa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phưng phức. Tiểu Thất khịt mũi, đột nhiên ôm bụng, mặt mếu máo như sắp khóc nói: “Anh, em muốn đi tiểu.”
“Anh đi cùng em.” Tiểu Lục ngay lập tức đứng bên cạnh Tiểu Thất. Bạch Húc Thần bất đắc dĩ day trán, “Còn ai muốn đi nữa không?”
“Em.” Bạch Lạc Thần vóc dáng đã phát triển hết nhưng đầu óc thì lại chưa phát triển dứt khoát đứng ra khỏi hàng, Bạch Húc Thần khoát tay: “Đi đi, cẩn thận nhé!”
Nhà vệ sinh ở hơi xa, ba thiếu niên nắm tay nhau cùng chạy đi. Bạch Húc Thần đặt Tiểu Tịnh Trần ngồi xuống một chiếc ghế dài: “Anh đi mua đồ ăn, em ở đây chờ nhé, đừng chạy loạn đấy, biết chưa hả?”
Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn gật đầu, còn lại một mình anh tư Bạch Trạch Thần ngồi ở đây trông bé. Ba người Bạch Húc Thần, Bạch Tịch Thần và Bạch Uy Thần cùng đi mua đồ ăn. Đồ ăn cho tám người, một hai người chắc chắn cầm không nổi, ba người phỏng chừng còn có thể được.
Hai tay Tiểu Tịnh Trần đặt lên đầu gối, chậm rãi nghiêng người thò đầu qua, muốn xem xem rốt cuộc anh ba đang chơi cái gì mà tập trung tinh thần như vậy, từ lúc bắt đầu bước vào khu vui chơi thì đầu của anh ấy hầu như là không ngẩng lên lần nào. Kết quả, đến khi nhìn thấy rõ ràng màn hình máy tính bảng thì hai mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên, cái này hay đấy~!
Bạch Trạch Thần đang chuyên tâm chìm đắm trong thế giới Giang Hồ Sát, cậu là một hacker thiên tài, nhưng trời sinh lại thiếu mất tính bạo lực. Loại trò chơi đòi hỏi thao tác nhanh nhẹn, phải có hiểu biết bậc nhất về lĩnh vực đặc biệt như game online thì cậu còn xa mới có thể thành Đại thần, trừ phi ăn gian chỉnh sửa trình tự mới được. Tiếc là, dù chỉnh sửa thế nào đi chăng nữa thì cũng đều không thể thay đổi được kĩ năng thao tác thật sự của cậu. Hơn nữa, một trạch nam kĩ thuật tiêu chuẩn căn bản không thèm chơi mấy trò chơi ảo này.
Cho dù không phải là Đại thần nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhiệt tình chơi game online của cậu. Trong quá trình chơi, cậu có thể phát hiện ra không ít bug, lợi dụng bug để đánh Boss, cậu cũng miễn cưỡng lọt vào danh sách những người chơi giỏi nhất, chỉ là lịch sử PVP lại không được đẹp cho lắm. (PVP: đấu 1-1)
Tiểu Tịnh Trần lặng lẽ xem, đôi mắt to tròn chớp chớp, vẻ mặt dần dần tỏ vẻ hơi nghi ngờ: “Anh tư, tại sao anh không dùng cái này?”
Móng vuốt nhỏ chỉ vào một hình trong bảng danh sách kĩ năng ở dưới, Bạch Trạch Thần hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Tại sao lại phải dùng cái này?”
“Dùng cái này, cái này, cái này, thêm cả cái này, cái này, cuối cùng lại dùng cái này là có thể đánh ngã đối phương rồi.” Chơi Giang Hồ Sát lâu như vậy, cho dù Tiểu Tịnh Trần không biết chữ nhưng vẫn nhớ kĩ những hình ảnh này.
Nghề nghiệp trong Giang Hồ Sát cũng không được phân định rõ ràng. Xét về nguyên tắc thì cho dù bạn chuyển sang nghề gì đều có thể học tất cả các kĩ năng. Các kĩ năng khác nhau khi kết hợp với nhau có thể phát huy được hiệu quả cao nhất của từng kĩ năng, còn nghề nghiệp khác nhau chỉ là phương hướng gia tăng kĩ năng khác nhau mà thôi. Ví dụ, nếu bạn chuyển chức thành thuật sĩ thì tất cả kĩ năng công kích hệ pháp thuật đều được thêm vào, đương nhiên sẽ chẳng có thuật sĩ nào lại đi tu luyện kĩ năng của thích khách cả.
Tiểu Tịnh Trần không phân biệt được kĩ năng nghề nghiệp có được thêm vào hay không, bé cũng không làm nhiệm vụ, không kết bạn, tất cả thời gian đều dành cho PVP hoặc PVE. Cùng với thiên phú đấu võ bẩm sinh, trình độ hiểu biết của bé về kĩ năng và kết hợp kĩ năng đã vượt xa những người chơi khác. (PVE: cuộc đấu giữ người chơi và quái, Boss)
Bạch Trạch Thần im lặng tính toán, lắc đầu nói: “Không được, MP không đủ.”
“MP?” Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, bé không nhận ra được các chữ số Ả Rập, đương nhiên là không hiểu được các thông tin ở góc trên cùng bên trái.
Thời gian chờ hồi sinh trôi qua, sau khi click cho nhân vật sống lại, Bạch Trạch Thần chuẩn bị tiếp tục tiến lên xử lí con quái nhỏ tinh anh trước mặt này. Nhưng Tiểu Tịnh Trần không thể nhìn tiếp được nữa, bé đối với những thứ liên quan đến võ thuật đều ngoan cố đến mức cố chấp một cách biến thái, bé không thể nào nhìn nổi người khác “chà đạp” một cao thủ như thế này được.
Thế là Tiểu Tịnh Trần liền cướp lấy máy tính bảng của Bạch Trạch Thần. Bạch Trạch Thần là một trạch nam tiêu chuẩn, làm sao có thể so được với quái lực của Tiểu Tịnh Trần, chỉ có thể trơ mắt nhìn máy tính bảo bối của mình qua khe hở của cái tay được quấn băng gạc chằng chịt của Tiểu Tịnh Trần.
Máy tính cảm ứng có hơi khác biệt với bàn phím máy tính, nhưng đối với Tiểu Tịnh Trần mà nói thì ngoài sự khác biệt về xúc cảm ra,những cái khác hầu như không khác nhau nhiều.
Vì thế, Bạch Trạch Thần trố mắt nhìn nhân vật của mình đột nhiên từ một hiệp khách áo trắng phiêu dật tiến hóa thành một minh chủ quân lâm thiên hạ. Dáng đi có thể nói là phong nhã, các đòn đánh có thể gọi là tiêu chuẩn, hiểu biết về kĩ năng phải nói là chuẩn xác, từng biểu tượng kĩ năng lần lượt sáng lên theo như trình tự Tiểu Tịnh Trần đã nói.
Tổng cộng tổ hợp sáu kĩ năng, tuy nhiên, sau khi sử dụng đến kĩ năng thứ năm thì MP đã cạn kiệt rồi, Tiểu Tịnh Trần lại dường như không hề hay biết mà ấn vào kĩ năng thứ sáu không hề do dự. Bạch Trạch Thần âm thầm lắc đầu, không có MP thì kĩ năng sẽ không được kích hoạt.
Nhưng ngay lúc đó, đôi mắt của Bạch Trạch Thần đột nhiên đảo tròn, khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc!
Vào thời khắc Tiểu Tịnh Trần ấn vào ô kĩ năng thứ sáu, trong nháy mắt, thanh MP bỗng dưng tăng lên hai mươi điểm, mà hai mươi điểm này vừa vặn để sử dụng một kĩ năng cuối cùng. Quái ngã xuống thì thanh MP cũng đồng thời cạn kiệt luôn.
Bạch Trạch Thần ngơ ngác, mãi sau mới phản ứng lại được. Thanh MP hồi lại theo giây, nhân vật trong trò chơi dù đang ở trạng thái PK hay trạng thái hòa bình thì đều có đặc tính cứ mỗi nửa phút sẽ hồi phục hai mươi điểm pháp lực và hai mươi điểm máu. Thời gian sử dụng năm kĩ năng trước vừa đúng ba mươi giây, thêm hai mươi điểm pháp lực được hồi phục sau ba mươi giây vừa đủ để tiêu hao cho kĩ năng thứ sáu. Mà độ sát thương của sáu kĩ năng chồng lên nhau vừa đủ làm cho lượng máu của quái về con số không, không thừa không thiếu, cho dù trong đó chỉ cần có một chút sai lầm như tăng lực sát thương của đòn trí mạng lên gấp hai lần thì người chơi đều sẽ dứt khoát té ghế.
Năng lực tính toán chính xác như vậy, cho dù là Đại thần tiếng tăm lẫy lừng cả giới game online cũng không mấy ai làm được!
Bạch Trạch Thần không nhịn được đánh giá lại cô em họ trông vừa ngốc vừa đần nhà mình một lần nữa. Đôi mắt bé cong lên thành hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp, nhìn con quái tinh anh ngã dưới đất trên màn hình máy tính, bé quay đầu lại đưa máy tính trả lại cho Bạch Trạch Thần, vẻ mặt vô thức tỏ vẻ tranh công: “Những lời em nói không sai chứ?”
Bạch Trạch Thần đẩy mắt kính hỏi: “Em cũng chơi trò này?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, hai cái chân củ cải nhỏ đung đưa, Bạch Trạch Thần tiếp tục hỏi: “Vậy tên của em trong trò chơi là gì?”
Tiểu Tịnh Trần ngây người, gãi đầu, xấu hổ nói: “Tên là chú Đại Sơn đặt giúp em, em không đọc được.”
Bạch Trạch Thần: “…” Mù chữ cái gì chứ, vì sao cậu lại có ảo giác kì lạ rằng thật ra bé là một Đại thần nhỉ?
Bạch Húc Thần cách đó không xa đột nhiên gọi Bạch Trạch Thần, đồ quá nhiều nên cậu không cầm hết được, Bạch Trạch Thần liền nhét máy tính bảng vào trong lòng Tiểu Tịnh Trần, chạy về phía đám Bạch Húc Thần. Dù sao thì vẫn trong phạm vi có thể nhìn thấy, cho dù Tiểu Tịnh Trần ngồi ở đó một mình thì chắc cũng không có vấn đề gì đâu… nhỉ?
Tiểu Tịnh Trần ôm máy tính, một mình ngây ngốc ngồi trên ghế, trong mũi toàn mùi đồ ăn khiến bé cảm thấy bụng lại càng đói hơn, không nhịn được mếu máo, đưa ánh mắt thèm thuồng nhìn mấy người anh ở đằng xa.
Bỗng nhiên, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt bé, Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt của một ông chú có vẻ khá quen thuộc.
Trên mặt ông chú kia mang theo một nụ cười cực kỳ thô bỉ, đưa một cây kẹo mút cho Tiểu Tịnh Trần nói: “Người bạn nhỏ, chú mời bé ăn kẹo nhé?”
Tiểu Tịnh Trần nhận lấy cây kẹo không hề do dự, mở giấy gói kẹo ra, cái lưỡi nhỏ liếm lấy liếm để, ngọt ngọt, thật là ngon.
Ý cười trên mặt ông chú lại sâu thêm vài phần, ông ta khom người xuống dịu dàng nói: “Bạn nhỏ, ba cháu kêu chú đến đón cháu về nhà, mau đi cùng chú nào.”
Nói xong, ông chú hèn hạ vươn tay đến hai nách của Tiểu Tịnh Trần chuẩn bị bế bé lên, Tiểu Tịnh Trần cũng không từ chối, chỉ chuyên tâm liếm kẹo mút.
Ông chú hèn hạ tự cho rằng kế hoạch đã thành công liền cười tươi như hoa cúc ba tư nở rộ, dùng sức bế Tiểu Tịnh Trần lên. Kết quả, Tiểu Tịnh Trần vẫn ngồi im ở trên ghế không nhúc nhích tí nào. Ông chú hèn hạ nghi hoặc nhíu mày, cánh tay dùng sức lắc lắc, đứa nhỏ này giống như là một bức tượng vậy, căn bản không thể nào dùng sức người mà lay động được.
Vẻ mặt Tiểu Tịnh Trần ngây thơ, nghiêm túc mà thành thật liếm cây kẹo, hoàn toàn là một bộ dạng ngốc nghếch không để ý đến chuyện bên ngoài. Chiếc máy tính bảng bị bé kẹp giữa hai chân, bàn tay khác của bé thì nắm vào mép ghế, các đốt ngón tay vững vàng móc dưới ghế, cũng đủ để cố định cơ thể của bé rồi!
Ông chú hèn hạ buộc lòng phải tăng thêm sức lực đến mức đỏ mặt tía tai, Tiểu Tịnh Trần từ đầu đến cuối giống như bị đóng đinh ở trên ghế, hoàn toàn không thấy nhúc nhích.
Ông chú hèn hạ trợn tròn mắt, chuyện gì thế này?
“Cạch cạch…” Tiểu Tịnh Trần không thỏa mãn với việc chỉ dùng đầu lưỡi liếm, bé liền gặm hai ba miếng ăn hết cây kẹo. Sau đó trả lại cho ông chú hèn hạ que kẹo không rồi nói: “Chú ơi, cám ơn kẹo của chú, ăn rất ngon ạ!”
Ông chú hèn hạ nhìn chằm chằm que kẹo nhỏ, im lặng không nói gì, sau đó nở nụ cười vặn vẹo: “Bạn nhỏ, ba cháu kêu chú đến đón cháu về nhà, mau đi theo chú rồi chú lại mua kẹo cho cháu ăn nhé!”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu, giọng trẻ con non nớt chính nghĩa hùng hồn: “Lần trước chú cũng nói như vậy, thế nhưng người ba bảo đến đón cháu là Lăng Phi chứ không phải chú.”
Ông chú hèn hạ… Tên buôn người trợn tròn mắt, hoàn toàn không thể nào đánh đồng đứa bé sáng sủa chính nghĩa hùng hồn trước mắt này cùng Tiểu Đầu Trọc ngốc nghếch lúc trước. Mẹ kiếp! Khắp khu vui chơi đâu đâu cũng mênh mông biển người, gồm trẻ nhỏ và thanh thiếu niên, vậy mà mình lại gặp phải “khách hàng cũ”. Rốt cuộc đây là cái nhân phẩm gì thế này?
Đương nhiên, khi liên quan tới vấn đề để bé bị thương, Tiểu Lục, Tiểu Thất và cả Bạch Lạc Thần đã bị anh hai, anh ba và anh tư lên án mạnh mẽ, chỉ là cách thức khiển trách của mỗi người lại khác nhau mà thôi. Ánh mắt sắc bén như phi đao của anh hai Bạch Tịch Thần phóng tới ba thiếu niên khiến bọn chúng lệ rơi đầy mặt, đau khổ sám hối, lập lời thề cương quyết phải bảo vệ em gái nhỏ thật tốt. Anh ba Bạch Uy Thần nhe răng cười kì dị, dọa cho ba đứa trực tiếp quỳ luôn không dám run rẩy. Mà anh tư Bạch Trạch Thần chỉ đẩy kính mắt, nhưng ánh mắt vô cảm như nhìn người chết khiến ba thiếu niên khiếp sợ quả quyết nằm ngay đơ giả chết. Còn sống thì nhất định chính là tội lỗi!
Trò cuối cùng mà mọi người cùng chơi chính là thuyền hải tặc, kết quả, khi vòng thứ hai kết thúc, người vốn dĩ có tinh lực dồi dào có thể so với vượn như Tiểu Tịnh Trần lại mềm nhũn cả người, dựa vào lan can, dọa mấy người anh họ sợ đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài. Bạch Húc Thần vội vàng bế bé ra ngoài: “Làm sao thế này?”
Tiểu Tịnh Trần chóng mặt tựa vào vai Bạch Húc Thần, miệng uất ức mếu máo, yếu ớt, nghẹn ngào nói: “Đói quá~!”
Đám thiếu niên: “…” Em là người máy sao, vừa hết điện là ngã nhào ngay ra đường được, đến cả nguồn điện dự phòng cũng không có~!
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, mấy thiếu niên bèn quyết định đi ăn cái gì đó trước đã. Quảng trường nhỏ ở trung tâm có rất nhiều xe bán đồ ăn, ở bên cạnh cũng có rất nhiều ghế dựa, từ xa đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phưng phức. Tiểu Thất khịt mũi, đột nhiên ôm bụng, mặt mếu máo như sắp khóc nói: “Anh, em muốn đi tiểu.”
“Anh đi cùng em.” Tiểu Lục ngay lập tức đứng bên cạnh Tiểu Thất. Bạch Húc Thần bất đắc dĩ day trán, “Còn ai muốn đi nữa không?”
“Em.” Bạch Lạc Thần vóc dáng đã phát triển hết nhưng đầu óc thì lại chưa phát triển dứt khoát đứng ra khỏi hàng, Bạch Húc Thần khoát tay: “Đi đi, cẩn thận nhé!”
Nhà vệ sinh ở hơi xa, ba thiếu niên nắm tay nhau cùng chạy đi. Bạch Húc Thần đặt Tiểu Tịnh Trần ngồi xuống một chiếc ghế dài: “Anh đi mua đồ ăn, em ở đây chờ nhé, đừng chạy loạn đấy, biết chưa hả?”
Tiểu Tịnh Trần ngoan ngoãn gật đầu, còn lại một mình anh tư Bạch Trạch Thần ngồi ở đây trông bé. Ba người Bạch Húc Thần, Bạch Tịch Thần và Bạch Uy Thần cùng đi mua đồ ăn. Đồ ăn cho tám người, một hai người chắc chắn cầm không nổi, ba người phỏng chừng còn có thể được.
Hai tay Tiểu Tịnh Trần đặt lên đầu gối, chậm rãi nghiêng người thò đầu qua, muốn xem xem rốt cuộc anh ba đang chơi cái gì mà tập trung tinh thần như vậy, từ lúc bắt đầu bước vào khu vui chơi thì đầu của anh ấy hầu như là không ngẩng lên lần nào. Kết quả, đến khi nhìn thấy rõ ràng màn hình máy tính bảng thì hai mắt Tiểu Tịnh Trần sáng lên, cái này hay đấy~!
Bạch Trạch Thần đang chuyên tâm chìm đắm trong thế giới Giang Hồ Sát, cậu là một hacker thiên tài, nhưng trời sinh lại thiếu mất tính bạo lực. Loại trò chơi đòi hỏi thao tác nhanh nhẹn, phải có hiểu biết bậc nhất về lĩnh vực đặc biệt như game online thì cậu còn xa mới có thể thành Đại thần, trừ phi ăn gian chỉnh sửa trình tự mới được. Tiếc là, dù chỉnh sửa thế nào đi chăng nữa thì cũng đều không thể thay đổi được kĩ năng thao tác thật sự của cậu. Hơn nữa, một trạch nam kĩ thuật tiêu chuẩn căn bản không thèm chơi mấy trò chơi ảo này.
Cho dù không phải là Đại thần nhưng cũng không ảnh hưởng đến nhiệt tình chơi game online của cậu. Trong quá trình chơi, cậu có thể phát hiện ra không ít bug, lợi dụng bug để đánh Boss, cậu cũng miễn cưỡng lọt vào danh sách những người chơi giỏi nhất, chỉ là lịch sử PVP lại không được đẹp cho lắm. (PVP: đấu 1-1)
Tiểu Tịnh Trần lặng lẽ xem, đôi mắt to tròn chớp chớp, vẻ mặt dần dần tỏ vẻ hơi nghi ngờ: “Anh tư, tại sao anh không dùng cái này?”
Móng vuốt nhỏ chỉ vào một hình trong bảng danh sách kĩ năng ở dưới, Bạch Trạch Thần hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Tại sao lại phải dùng cái này?”
“Dùng cái này, cái này, cái này, thêm cả cái này, cái này, cuối cùng lại dùng cái này là có thể đánh ngã đối phương rồi.” Chơi Giang Hồ Sát lâu như vậy, cho dù Tiểu Tịnh Trần không biết chữ nhưng vẫn nhớ kĩ những hình ảnh này.
Nghề nghiệp trong Giang Hồ Sát cũng không được phân định rõ ràng. Xét về nguyên tắc thì cho dù bạn chuyển sang nghề gì đều có thể học tất cả các kĩ năng. Các kĩ năng khác nhau khi kết hợp với nhau có thể phát huy được hiệu quả cao nhất của từng kĩ năng, còn nghề nghiệp khác nhau chỉ là phương hướng gia tăng kĩ năng khác nhau mà thôi. Ví dụ, nếu bạn chuyển chức thành thuật sĩ thì tất cả kĩ năng công kích hệ pháp thuật đều được thêm vào, đương nhiên sẽ chẳng có thuật sĩ nào lại đi tu luyện kĩ năng của thích khách cả.
Tiểu Tịnh Trần không phân biệt được kĩ năng nghề nghiệp có được thêm vào hay không, bé cũng không làm nhiệm vụ, không kết bạn, tất cả thời gian đều dành cho PVP hoặc PVE. Cùng với thiên phú đấu võ bẩm sinh, trình độ hiểu biết của bé về kĩ năng và kết hợp kĩ năng đã vượt xa những người chơi khác. (PVE: cuộc đấu giữ người chơi và quái, Boss)
Bạch Trạch Thần im lặng tính toán, lắc đầu nói: “Không được, MP không đủ.”
“MP?” Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, bé không nhận ra được các chữ số Ả Rập, đương nhiên là không hiểu được các thông tin ở góc trên cùng bên trái.
Thời gian chờ hồi sinh trôi qua, sau khi click cho nhân vật sống lại, Bạch Trạch Thần chuẩn bị tiếp tục tiến lên xử lí con quái nhỏ tinh anh trước mặt này. Nhưng Tiểu Tịnh Trần không thể nhìn tiếp được nữa, bé đối với những thứ liên quan đến võ thuật đều ngoan cố đến mức cố chấp một cách biến thái, bé không thể nào nhìn nổi người khác “chà đạp” một cao thủ như thế này được.
Thế là Tiểu Tịnh Trần liền cướp lấy máy tính bảng của Bạch Trạch Thần. Bạch Trạch Thần là một trạch nam tiêu chuẩn, làm sao có thể so được với quái lực của Tiểu Tịnh Trần, chỉ có thể trơ mắt nhìn máy tính bảo bối của mình qua khe hở của cái tay được quấn băng gạc chằng chịt của Tiểu Tịnh Trần.
Máy tính cảm ứng có hơi khác biệt với bàn phím máy tính, nhưng đối với Tiểu Tịnh Trần mà nói thì ngoài sự khác biệt về xúc cảm ra,những cái khác hầu như không khác nhau nhiều.
Vì thế, Bạch Trạch Thần trố mắt nhìn nhân vật của mình đột nhiên từ một hiệp khách áo trắng phiêu dật tiến hóa thành một minh chủ quân lâm thiên hạ. Dáng đi có thể nói là phong nhã, các đòn đánh có thể gọi là tiêu chuẩn, hiểu biết về kĩ năng phải nói là chuẩn xác, từng biểu tượng kĩ năng lần lượt sáng lên theo như trình tự Tiểu Tịnh Trần đã nói.
Tổng cộng tổ hợp sáu kĩ năng, tuy nhiên, sau khi sử dụng đến kĩ năng thứ năm thì MP đã cạn kiệt rồi, Tiểu Tịnh Trần lại dường như không hề hay biết mà ấn vào kĩ năng thứ sáu không hề do dự. Bạch Trạch Thần âm thầm lắc đầu, không có MP thì kĩ năng sẽ không được kích hoạt.
Nhưng ngay lúc đó, đôi mắt của Bạch Trạch Thần đột nhiên đảo tròn, khuôn mặt tỏ vẻ kinh ngạc!
Vào thời khắc Tiểu Tịnh Trần ấn vào ô kĩ năng thứ sáu, trong nháy mắt, thanh MP bỗng dưng tăng lên hai mươi điểm, mà hai mươi điểm này vừa vặn để sử dụng một kĩ năng cuối cùng. Quái ngã xuống thì thanh MP cũng đồng thời cạn kiệt luôn.
Bạch Trạch Thần ngơ ngác, mãi sau mới phản ứng lại được. Thanh MP hồi lại theo giây, nhân vật trong trò chơi dù đang ở trạng thái PK hay trạng thái hòa bình thì đều có đặc tính cứ mỗi nửa phút sẽ hồi phục hai mươi điểm pháp lực và hai mươi điểm máu. Thời gian sử dụng năm kĩ năng trước vừa đúng ba mươi giây, thêm hai mươi điểm pháp lực được hồi phục sau ba mươi giây vừa đủ để tiêu hao cho kĩ năng thứ sáu. Mà độ sát thương của sáu kĩ năng chồng lên nhau vừa đủ làm cho lượng máu của quái về con số không, không thừa không thiếu, cho dù trong đó chỉ cần có một chút sai lầm như tăng lực sát thương của đòn trí mạng lên gấp hai lần thì người chơi đều sẽ dứt khoát té ghế.
Năng lực tính toán chính xác như vậy, cho dù là Đại thần tiếng tăm lẫy lừng cả giới game online cũng không mấy ai làm được!
Bạch Trạch Thần không nhịn được đánh giá lại cô em họ trông vừa ngốc vừa đần nhà mình một lần nữa. Đôi mắt bé cong lên thành hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp, nhìn con quái tinh anh ngã dưới đất trên màn hình máy tính, bé quay đầu lại đưa máy tính trả lại cho Bạch Trạch Thần, vẻ mặt vô thức tỏ vẻ tranh công: “Những lời em nói không sai chứ?”
Bạch Trạch Thần đẩy mắt kính hỏi: “Em cũng chơi trò này?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu, hai cái chân củ cải nhỏ đung đưa, Bạch Trạch Thần tiếp tục hỏi: “Vậy tên của em trong trò chơi là gì?”
Tiểu Tịnh Trần ngây người, gãi đầu, xấu hổ nói: “Tên là chú Đại Sơn đặt giúp em, em không đọc được.”
Bạch Trạch Thần: “…” Mù chữ cái gì chứ, vì sao cậu lại có ảo giác kì lạ rằng thật ra bé là một Đại thần nhỉ?
Bạch Húc Thần cách đó không xa đột nhiên gọi Bạch Trạch Thần, đồ quá nhiều nên cậu không cầm hết được, Bạch Trạch Thần liền nhét máy tính bảng vào trong lòng Tiểu Tịnh Trần, chạy về phía đám Bạch Húc Thần. Dù sao thì vẫn trong phạm vi có thể nhìn thấy, cho dù Tiểu Tịnh Trần ngồi ở đó một mình thì chắc cũng không có vấn đề gì đâu… nhỉ?
Tiểu Tịnh Trần ôm máy tính, một mình ngây ngốc ngồi trên ghế, trong mũi toàn mùi đồ ăn khiến bé cảm thấy bụng lại càng đói hơn, không nhịn được mếu máo, đưa ánh mắt thèm thuồng nhìn mấy người anh ở đằng xa.
Bỗng nhiên, một bóng người cao lớn xuất hiện trước mặt bé, Tiểu Tịnh Trần nghi hoặc ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt của một ông chú có vẻ khá quen thuộc.
Trên mặt ông chú kia mang theo một nụ cười cực kỳ thô bỉ, đưa một cây kẹo mút cho Tiểu Tịnh Trần nói: “Người bạn nhỏ, chú mời bé ăn kẹo nhé?”
Tiểu Tịnh Trần nhận lấy cây kẹo không hề do dự, mở giấy gói kẹo ra, cái lưỡi nhỏ liếm lấy liếm để, ngọt ngọt, thật là ngon.
Ý cười trên mặt ông chú lại sâu thêm vài phần, ông ta khom người xuống dịu dàng nói: “Bạn nhỏ, ba cháu kêu chú đến đón cháu về nhà, mau đi cùng chú nào.”
Nói xong, ông chú hèn hạ vươn tay đến hai nách của Tiểu Tịnh Trần chuẩn bị bế bé lên, Tiểu Tịnh Trần cũng không từ chối, chỉ chuyên tâm liếm kẹo mút.
Ông chú hèn hạ tự cho rằng kế hoạch đã thành công liền cười tươi như hoa cúc ba tư nở rộ, dùng sức bế Tiểu Tịnh Trần lên. Kết quả, Tiểu Tịnh Trần vẫn ngồi im ở trên ghế không nhúc nhích tí nào. Ông chú hèn hạ nghi hoặc nhíu mày, cánh tay dùng sức lắc lắc, đứa nhỏ này giống như là một bức tượng vậy, căn bản không thể nào dùng sức người mà lay động được.
Vẻ mặt Tiểu Tịnh Trần ngây thơ, nghiêm túc mà thành thật liếm cây kẹo, hoàn toàn là một bộ dạng ngốc nghếch không để ý đến chuyện bên ngoài. Chiếc máy tính bảng bị bé kẹp giữa hai chân, bàn tay khác của bé thì nắm vào mép ghế, các đốt ngón tay vững vàng móc dưới ghế, cũng đủ để cố định cơ thể của bé rồi!
Ông chú hèn hạ buộc lòng phải tăng thêm sức lực đến mức đỏ mặt tía tai, Tiểu Tịnh Trần từ đầu đến cuối giống như bị đóng đinh ở trên ghế, hoàn toàn không thấy nhúc nhích.
Ông chú hèn hạ trợn tròn mắt, chuyện gì thế này?
“Cạch cạch…” Tiểu Tịnh Trần không thỏa mãn với việc chỉ dùng đầu lưỡi liếm, bé liền gặm hai ba miếng ăn hết cây kẹo. Sau đó trả lại cho ông chú hèn hạ que kẹo không rồi nói: “Chú ơi, cám ơn kẹo của chú, ăn rất ngon ạ!”
Ông chú hèn hạ nhìn chằm chằm que kẹo nhỏ, im lặng không nói gì, sau đó nở nụ cười vặn vẹo: “Bạn nhỏ, ba cháu kêu chú đến đón cháu về nhà, mau đi theo chú rồi chú lại mua kẹo cho cháu ăn nhé!”
Tiểu Tịnh Trần lắc đầu, giọng trẻ con non nớt chính nghĩa hùng hồn: “Lần trước chú cũng nói như vậy, thế nhưng người ba bảo đến đón cháu là Lăng Phi chứ không phải chú.”
Ông chú hèn hạ… Tên buôn người trợn tròn mắt, hoàn toàn không thể nào đánh đồng đứa bé sáng sủa chính nghĩa hùng hồn trước mắt này cùng Tiểu Đầu Trọc ngốc nghếch lúc trước. Mẹ kiếp! Khắp khu vui chơi đâu đâu cũng mênh mông biển người, gồm trẻ nhỏ và thanh thiếu niên, vậy mà mình lại gặp phải “khách hàng cũ”. Rốt cuộc đây là cái nhân phẩm gì thế này?
Bình luận facebook