Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87
Mất ba mươi phút đi qua con đường kinh hồn trong nhà ma, ba thiếu niên nghỉ cả một tiếng đồng hồ mới hoàn hồn lại được. Nhìn Tiểu Tịnh Trần đang ngoan ngoãn ngồi ngây người ở bên cạnh, có vẻ như hoàn toàn không bị chút ảnh hưởng nào, ba thiếu niên vẫn còn sợ hãi trong lòng đưa mắt nhìn nhau, âm thầm rơi lệ.
Em gái nhỏ cái gì chứ, đúng là một sinh vật kỳ lạ và phi thường nhất trên thế giới này.
Cuối cùng, ba thiếu niên quyết định cứ thành thực làm anh trai tốt thôi, đừng làm khổ em gái nữa, quan trọng là đừng tự làm khổ chính mình nữa.
Bọn họ không dám có bất cứ ý nghĩ nào làm em gái khiếp sợ nữa, thế nên, mấy người quyết định đi chơi một trò chơi trí tuệ phổ biến không hề có một chút mạo hiểm nào mà những đứa trẻ ở nhà trẻ đều có thể chơi rất vui... Mê cung!
Có thật là không có bất cứ nguy hiểm gì không?... Các thiếu niên nhà họ Bạch đều không biết, Tiểu Tịnh Trần thực ra là một nhân vật mù đường vô địch!
Vì vậy đây có được coi là có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh hay không?
Mê cung cũng không phải là công trình chính quy mà chỉ là một nơi rộng lớn, dùng những cây trúc dựng thành những bức tường cao được nối với nhau tạo nên một mê cung thật lớn mà thôi. Những vị khách ở khu vui chơi chủ yếu là trẻ con, nên nếu như dùng tường đá tạo nên mê cung thì những đứa trẻ bị lạc ở bên trong sẽ rất dễ nảy sinh tâm lý hoang mang lo sợ và những cảm xúc tiêu cực. Vật liệt được làm bằng trúc lại không giống như vậy, bọn trẻ ở bên trong vẫn có thể nhìn thấy phụ huynh đang đứng ở bên ngoài, bên cạnh đó, tầm nhìn rộng cũng có thể để cho các em chơi đùa vui vẻ, khi thật sự không đi ra ngoài được thì các phụ huynh đứng trên đài quan sát ở bên ngoài có thể chỉ đường. Quan trọng nhất là có thể nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch buồn bã của những đứa trẻ khi đi vào đường cụt, bất đắc dĩ phải quay trở lại.
Ba thiếu niên tự cảm thấy chơi mê cung rất thú vị mà lại không khó khăn và nguy hiểm chút nào, bọn chúng rất thật lòng quan tâm đến em gái nhỏ.
Về phần Tiểu Tịnh Trần... ý kiến của bé bị bỏ qua rồi
~Tiến vào mê cung là có thể nhìn thấy rất nhiều những cái bóng chạy qua chạy lại sau bức tường trúc. Tiểu Tịnh Trần đi về hướng bên phải theo bản năng, ba thiếu niên hẹn ngầm lựa chọn bên trái. Sau đó... không có sau đó. Tiểu Tịnh Trần chắc chắn bị lạc trong mê cung.
Tầm nhìn của bức tường trúc rất rộng, công dụng của vách tường cũng rất tốt, nó chẳng những chắc chắn mà còn rất cao, đừng nói là trẻ con, cho dù là người lớn cũng không trèo lên được, lại càng không thể chui qua. Những đứa trẻ khác chạy loạn lên, chơi rất vui vẻ. Với những đoạn đường cụt đã đi qua, bọn chúng tuyệt đối sẽ không đi thêm lần nữa, có nhiều khi chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết đâu là đường cụt, hoặc thỉnh thoảng các bạn nhỏ còn trao đổi kinh nghiệm với nhau xem chỗ nào có thể đi, chỗ nào không thể đi.
Nhưng Tiểu Tịnh Trần lại chỉ biết dựa vào trực giác, các đường cụt giống nhau bé đã đi đến tám, mười lần cũng vẫn không biết.
Sư phụ nói, nếu đi vào mê cung thì chỉ cần sờ tay vào bức tường rồi cứ đi thẳng là có thể đi ra được. Nhưng cái bức tường trúc của mê cung này được coi là “tường “ sao? Bàn tay nhỏ sờ lên trên bề mặt tường trúc, chỉ mới một phút sau mà trong lòng bàn tay bé đều đã đầy dằm trúc. Tiểu Tịnh Trần nhịn đau nhổ dằm trúc ra, trên bàn tay trắng mập mạp chảy rất nhiều máu, nhìn vô cùng thê thảm.
Tiểu Tịnh Trần hết cách, hoàn toàn lạc đường rồi!
Hai mươi phút sau, Tiểu Lục ra khỏi mê cung!
Ba mươi phút sau, Bạch Lạc Trần ra khỏi mê cung!
Ba mươi lăm phút sau, Tiểu Thất ra khỏi mê cung!
Bốn mươi phút sau, không thấy Tiểu Tịnh Trần!
Năm mươi phút sau, vẫn không thấy Tiểu Tịnh Trần!
Một tiếng sau, tiếp tục không thấy Tiểu Tịnh Trần!
Một tiếng năm phút... Bạch Lạc Thần tức giận trèo lên đài quan sát, đảo mắt một lượt, quả thật phải quỳ luôn!
Tiểu Tịnh Trần đang trèo tường ư?
Suy nghĩ của Tiểu Tịnh Trần luôn thẳng thắn, nếu đã không đi ra được thì trèo ra. Dù bàn tay đã bị dằm trúc làm cho bị thương thì bé cũng không chú ý nhiều đến vết thương lắm. Có điều, tính dẻo dai của cây trúc rất lớn, nếu phải chịu lực ép từ bên ngoài thì lực đẩy lại sẽ rất mạnh. Tiểu Tịnh Trần đu lên cây trúc, vừa trèo lên trên vừa phải duy trì cân bằng của mình, tránh bị tính dẻo dai của tường trúc làm văng ra ngoài. Vì vậy nên tốc độ chậm đi rất rất nhiều!
Bạch Lạc Thần dứt khoát nhảy xuống khỏi đài quan sát, chạy ào vào mê cung, chuẩn bị dẫn Tiểu Tịnh Trần ra ngoài. Nhưng Tiểu Tịnh Trần trèo qua chứ không phải đi qua, thực tế là một khu vực chết, hai bên đều là ngõ cụt, căn bản là không có đường thông tới đó. Vì vậy, Bạch Lạc Thần không cẩn thận cũng bị lạc trong mê cung theo!
Người thứ hai xông vào là Tiểu Thất, cậu cũng là một người nôn nóng, đợi cả nửa ngày mà vẫn chưa thấy Tiểu Tịnh Trần ra, Bạch Lạc Thần cũng bị lạc ở bên trong. Vậy nên, Tiểu Thất vì tình anh em mà quyết định đi cứu anh trai và em gái mình, sau đó cũng bị lạc trong mê cung!
Tiểu Lục đứng lẻ loi bên ngoài cửa ra của mê cung than thở, đây là cái việc quái quỷ gì vậy?
Không biết phải làm sao, Tiểu Lục chỉ biết chạy vào trong mê cung tìm người, mất rất nhiều sức lực mới có thể tìm được Tiểu Thất và Bạch Lạc Thần. Đến khi tiếp tục đi tìm Tiểu Tịnh Trần, vừa quay đầu lại thì người ta đã đứng trên đài quan sát rồi.
Vì vậy, ba thiếu niên cùng gục đầu, tinh thần sĩ khí suy sụp, lại một lần nữa đi ra khỏi mê cung. Tiểu Tịnh Trần vừa thấy họ đi ra, vui sướng vội vàng chạy xuống khỏi đài quan sát, chân củ cải vọt tới, cũng không quên cất giọng nói trẻ con ngọt ngào như đâm một nhát dao vào trái tim của ba người anh…
“Anh, các anh chậm quá, lâu như vậy mới ra được!”
Bạch Lạc Thần, Bạch Học Thần và Bạch Vũ Thần: “...” Em gái cái gì chứ, thật đúng là khắc khắc tinh của bọn họ mà!
Mất gần ba tiếng chờ đợi, cuối cùng Bạch Húc Thần ở bên kia cũng gọi điện thoại tới, trò chơi tàu lượn sắp đến lượt bọn họ rồi. Ba thiếu niên không nói hai lời liền túm lấy Tiểu Tịnh Trần chạy như bay. Người xếp hàng chơi tàu lượn vẫn dài như Vạn Lý Trường Thành, nhưng mà Bạch Húc Thần đã đứng ở vị trí đầu tiên.
Ba thiếu niên cộng thêm em gái nhỏ lập tức ngoan ngoãn lách đến bên cạnh Bạch Húc Thần. Bạch Húc Thần liền ôm lấy Tiểu Tịnh Trần, sờ khuôn mặt của bé, cười nói, “Lượt tiếp theo là đến chúng mình… Đây là bị làm sao vậy?”
Bạch Húc Thần cẩn thận chu đáo, phát hiện dưới tai của Tiểu Tịnh Trần có một vết máu. Dùng ngón tay lau nhẹ là vết máu liền biến mất, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu. Tiểu Tịnh Trần theo bản năng đưa tay sờ một cái, “Cái gì ạ?”
Kết quả là vết máu đã lau khô lại xuất hiện lần nữa. Bạch Húc Thần hơi híp mắt, vẻ điềm đạm đột nhiên biến thành khí lạnh âm u. Cậu túm lấy tay của Tiểu Tịnh Trần mở ra, liền nhìn thấy trong lòng bàn tay trắng mập mạp của bé toàn là bụi bặm, vết máu nhỏ rải rác toàn bộ trong lòng bàn tay, thậm chí chỗ các đốt ngón tay còn có vết thương hở. Bạch Húc Thần nổi giận, cúi đầu trừng mắt nhìn ba thiếu niên, “Không phải đã bảo các em trông em gái cho tốt sao, các em chăm sóc con bé như thế này à?”
Ba thiếu niên động đậy miệng, căng thẳng nắm lấy vạt áo của chính mình. Lúc này, Tiểu Lục và Tiểu Thất mới phát hiện trong lòng bàn tay hơi có cảm giác khác thường, cúi đầu nhìn xuống, hai cậu đều kinh hãi trợn tròn mắt. Trong lòng bàn tay mình sao lại có nhiều vết máu như vậy, vừa rồi bọn họ mỗi người kéo một tay Tiểu Tịnh Trần chạy như bay, trong đầu chỉ hoàn toàn ý nghĩ muốn chơi tàu lượn, nôn nóng không chú ý đến tay bé đang bị thương. Anh cái nỗi gì chứ, thật là… không xứng đáng mà!
“Các em chỉ biết chơi, trông em gái cũng không xong, chơi cái con khỉ gì!” Bạch Húc Thần nhấc chân xoay người rời đi. Bạch Lạc Thần cuống quýt ngăn cậu lại, lúng ta lúng túng nói, “Anh cả, xếp hàng lâu như vậy, khó khăn lắm mới...”
“Em vẫn còn tâm trạng mà chơi à, không cần đưa em gái đi bệnh viện sao?” Bạch Húc Thần tức đến nỗi thiếu chút nữa đạp chết cậu em trai, đúng là không hiểu chuyện.
Bạch Lạc Thần sợ rụt cổ lại, ấm ức méo miệng, cũng không dám nói thêm câu nào nữa. Tính tình anh cả rất tốt, nhưng một khi đã phát điên lên thì ngay đến cả anh ba cũng không dám nói nhiều, hu hu hu, sao hôm nay cậu lại đen đủi vậy chứ!
Tiểu Tịnh Trần nhìn sắc mặt xanh đen của Bạch Húc Thần, nhìn vẻ mặt sợ hãi của Tiểu Lục, Tiểu Thất, lại thêm bộ dạng ấm ức của Bạch Lạc Thần, lúc này, tàu lượn vừa lúc trở lại điểm cuối, cô nhóc nhịn không được thò tay kéo lấy cổ áo của Bạch Húc Thần, nhỏ giọng nói, “Anh, em chưa chơi trò này bao giờ, em muốn chơi~!”
Tâm trạng của Bạch Húc Thần ngay lập tức chuyển từ âm u sang thành nhiều mây, duỗi thẳng ngón tay của cô bé ra, “Không được, chúng ta đến bệnh viện xử lý vết thương trước, nếu không sẽ bị nhiễm trùng. Anh hứa với em lần sau sẽ đưa em đến chơi, được không?”
Tiểu Tịnh Trần nhìn bàn tay của chính mình, nghiêm túc nói, “Không sao, em ở trên núi cũng thường xuyên bị thương. Sư phụ nói chỉ cần làm sạch miệng vết thương, vết thương nhỏ như thế này sẽ rất nhanh khỏi thôi, không cần đi bệnh viện.”
Tâm trạng của Bạch Húc Thần trong nháy mắt chuyển từ nhiều mây sang đổ mưa, “Em thường xuyên bị thương?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu. Chẳng lẽ bởi vì bé thường xuyên lạc đường, lúc ở trong rừng cây, không cẩn thận bị cành cây tảng đá cứa bị thương ư?
Người đứng xếp hàng phía sau sốt ruột, không nhịn được tức giận quát, “Này, mấy người chơi hay không đây, không chơi thì tránh ra, đừng cản đường người khác!”
Cảm thấy bị xâm phạm đến quyền chơi, Bạch Lạc Thần, Bạch Học Thần và Bạch Vũ Thần cùng quay đầu trừng mắt, cộng thêm tiếng gào của Bạch Húc Thần bởi vì lo lắng cho vết thương của em gái nhỏ mà tâm tình u ám, “Câm mồm“. Bốn âm thanh cùng một lúc lập tức khiến những người rỗi việc muốn bị mắng im bặt, tự coi mình như bức tường nền ở phía sau.
Nghĩ một lát, Tiểu Tịnh Trần lấy ra một miếng dán vết thương từ trong túi áo. Bạch Húc Thần im lặng nửa ngày mới nói ra được một câu, “Ai cho em?”
“Ba cho em, ba nói nếu không cẩn thận làm mình bị thương thì dán cái này trước.”
Bạch Húc Thần: “...” Cậu có nên khen ngợi một tiếng rằng không hổ là chú út hay không?
Bạch Hi Cảnh rất hiểu Tiểu Tịnh Trần. Với năng lực của bé thì sẽ không có khả năng có nhiều vết thương nghiêm trọng, nhưng sẽ không tránh khỏi những vết thương nhỏ ngoài da. Tiểu Tịnh Trần khó tránh khỏi va chạm, cho nên anh sớm đã chuẩn bị cho bé rất nhiều băng dán vết thương, đề phòng trẻ con không hiểu chuyện, làm vết thương nhiễm bụi bặm, vết thương nhỏ sẽ biến thành vết thương lớn.
Cũng vì Bạch Hi Cảnh đã lường trước được điều này, ba người Bạch Lạc Thần, Bạch Học Thần và Bạch Vũ Thần càng kính ngưỡng chú út nhà mình hơn, như nước chảy cuồn cuộn không bao giờ hết, như dòng sông Hoàng Hà không bao giờ cạn. Bạch Húc Thần bị cặp mắt to tròn, đen lúng liếng của Tiểu Tịnh Trần nhìn chằm chằm, bên cạnh còn có ba em trai có bộ dạng như sắp khóc òa đến nơi, cậu đành bất lực thở dài, “Để anh đưa Tiểu Tịnh Trần đi xử lý vết thương. Ba đứa ở đây ngoan ngoãn ngồi chờ, nếu để anh biết các em dám bỏ mặc em gái mình mà đi chơi thì... Hừ hừ ~!
Ba thiếu niên lập tức đứng nghiêm, vểnh tai ưỡn ngực cùng kêu lên, “Bọn em đợi em gái quay trở lại mới đi chơi.”
Bạch Húc Thần hài lòng gật đầu, bế Tiểu Tịnh Trần đi tới phòng y tế của khu vui chơi xử lý vết thương. Ba thiếu niên chỉ có thể trơ mắt để cho đám người xếp phía sau lên tàu lượn, trông chờ mỏi mòn đợi em gái trở lại. Hu hu, hôm nay ra ngoài quên nhìn hoàng lịch rồi~!
Em gái nhỏ cái gì chứ, đúng là một sinh vật kỳ lạ và phi thường nhất trên thế giới này.
Cuối cùng, ba thiếu niên quyết định cứ thành thực làm anh trai tốt thôi, đừng làm khổ em gái nữa, quan trọng là đừng tự làm khổ chính mình nữa.
Bọn họ không dám có bất cứ ý nghĩ nào làm em gái khiếp sợ nữa, thế nên, mấy người quyết định đi chơi một trò chơi trí tuệ phổ biến không hề có một chút mạo hiểm nào mà những đứa trẻ ở nhà trẻ đều có thể chơi rất vui... Mê cung!
Có thật là không có bất cứ nguy hiểm gì không?... Các thiếu niên nhà họ Bạch đều không biết, Tiểu Tịnh Trần thực ra là một nhân vật mù đường vô địch!
Vì vậy đây có được coi là có lòng trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh hay không?
Mê cung cũng không phải là công trình chính quy mà chỉ là một nơi rộng lớn, dùng những cây trúc dựng thành những bức tường cao được nối với nhau tạo nên một mê cung thật lớn mà thôi. Những vị khách ở khu vui chơi chủ yếu là trẻ con, nên nếu như dùng tường đá tạo nên mê cung thì những đứa trẻ bị lạc ở bên trong sẽ rất dễ nảy sinh tâm lý hoang mang lo sợ và những cảm xúc tiêu cực. Vật liệt được làm bằng trúc lại không giống như vậy, bọn trẻ ở bên trong vẫn có thể nhìn thấy phụ huynh đang đứng ở bên ngoài, bên cạnh đó, tầm nhìn rộng cũng có thể để cho các em chơi đùa vui vẻ, khi thật sự không đi ra ngoài được thì các phụ huynh đứng trên đài quan sát ở bên ngoài có thể chỉ đường. Quan trọng nhất là có thể nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch buồn bã của những đứa trẻ khi đi vào đường cụt, bất đắc dĩ phải quay trở lại.
Ba thiếu niên tự cảm thấy chơi mê cung rất thú vị mà lại không khó khăn và nguy hiểm chút nào, bọn chúng rất thật lòng quan tâm đến em gái nhỏ.
Về phần Tiểu Tịnh Trần... ý kiến của bé bị bỏ qua rồi
~Tiến vào mê cung là có thể nhìn thấy rất nhiều những cái bóng chạy qua chạy lại sau bức tường trúc. Tiểu Tịnh Trần đi về hướng bên phải theo bản năng, ba thiếu niên hẹn ngầm lựa chọn bên trái. Sau đó... không có sau đó. Tiểu Tịnh Trần chắc chắn bị lạc trong mê cung.
Tầm nhìn của bức tường trúc rất rộng, công dụng của vách tường cũng rất tốt, nó chẳng những chắc chắn mà còn rất cao, đừng nói là trẻ con, cho dù là người lớn cũng không trèo lên được, lại càng không thể chui qua. Những đứa trẻ khác chạy loạn lên, chơi rất vui vẻ. Với những đoạn đường cụt đã đi qua, bọn chúng tuyệt đối sẽ không đi thêm lần nữa, có nhiều khi chỉ cần nhìn qua cũng có thể biết đâu là đường cụt, hoặc thỉnh thoảng các bạn nhỏ còn trao đổi kinh nghiệm với nhau xem chỗ nào có thể đi, chỗ nào không thể đi.
Nhưng Tiểu Tịnh Trần lại chỉ biết dựa vào trực giác, các đường cụt giống nhau bé đã đi đến tám, mười lần cũng vẫn không biết.
Sư phụ nói, nếu đi vào mê cung thì chỉ cần sờ tay vào bức tường rồi cứ đi thẳng là có thể đi ra được. Nhưng cái bức tường trúc của mê cung này được coi là “tường “ sao? Bàn tay nhỏ sờ lên trên bề mặt tường trúc, chỉ mới một phút sau mà trong lòng bàn tay bé đều đã đầy dằm trúc. Tiểu Tịnh Trần nhịn đau nhổ dằm trúc ra, trên bàn tay trắng mập mạp chảy rất nhiều máu, nhìn vô cùng thê thảm.
Tiểu Tịnh Trần hết cách, hoàn toàn lạc đường rồi!
Hai mươi phút sau, Tiểu Lục ra khỏi mê cung!
Ba mươi phút sau, Bạch Lạc Trần ra khỏi mê cung!
Ba mươi lăm phút sau, Tiểu Thất ra khỏi mê cung!
Bốn mươi phút sau, không thấy Tiểu Tịnh Trần!
Năm mươi phút sau, vẫn không thấy Tiểu Tịnh Trần!
Một tiếng sau, tiếp tục không thấy Tiểu Tịnh Trần!
Một tiếng năm phút... Bạch Lạc Thần tức giận trèo lên đài quan sát, đảo mắt một lượt, quả thật phải quỳ luôn!
Tiểu Tịnh Trần đang trèo tường ư?
Suy nghĩ của Tiểu Tịnh Trần luôn thẳng thắn, nếu đã không đi ra được thì trèo ra. Dù bàn tay đã bị dằm trúc làm cho bị thương thì bé cũng không chú ý nhiều đến vết thương lắm. Có điều, tính dẻo dai của cây trúc rất lớn, nếu phải chịu lực ép từ bên ngoài thì lực đẩy lại sẽ rất mạnh. Tiểu Tịnh Trần đu lên cây trúc, vừa trèo lên trên vừa phải duy trì cân bằng của mình, tránh bị tính dẻo dai của tường trúc làm văng ra ngoài. Vì vậy nên tốc độ chậm đi rất rất nhiều!
Bạch Lạc Thần dứt khoát nhảy xuống khỏi đài quan sát, chạy ào vào mê cung, chuẩn bị dẫn Tiểu Tịnh Trần ra ngoài. Nhưng Tiểu Tịnh Trần trèo qua chứ không phải đi qua, thực tế là một khu vực chết, hai bên đều là ngõ cụt, căn bản là không có đường thông tới đó. Vì vậy, Bạch Lạc Thần không cẩn thận cũng bị lạc trong mê cung theo!
Người thứ hai xông vào là Tiểu Thất, cậu cũng là một người nôn nóng, đợi cả nửa ngày mà vẫn chưa thấy Tiểu Tịnh Trần ra, Bạch Lạc Thần cũng bị lạc ở bên trong. Vậy nên, Tiểu Thất vì tình anh em mà quyết định đi cứu anh trai và em gái mình, sau đó cũng bị lạc trong mê cung!
Tiểu Lục đứng lẻ loi bên ngoài cửa ra của mê cung than thở, đây là cái việc quái quỷ gì vậy?
Không biết phải làm sao, Tiểu Lục chỉ biết chạy vào trong mê cung tìm người, mất rất nhiều sức lực mới có thể tìm được Tiểu Thất và Bạch Lạc Thần. Đến khi tiếp tục đi tìm Tiểu Tịnh Trần, vừa quay đầu lại thì người ta đã đứng trên đài quan sát rồi.
Vì vậy, ba thiếu niên cùng gục đầu, tinh thần sĩ khí suy sụp, lại một lần nữa đi ra khỏi mê cung. Tiểu Tịnh Trần vừa thấy họ đi ra, vui sướng vội vàng chạy xuống khỏi đài quan sát, chân củ cải vọt tới, cũng không quên cất giọng nói trẻ con ngọt ngào như đâm một nhát dao vào trái tim của ba người anh…
“Anh, các anh chậm quá, lâu như vậy mới ra được!”
Bạch Lạc Thần, Bạch Học Thần và Bạch Vũ Thần: “...” Em gái cái gì chứ, thật đúng là khắc khắc tinh của bọn họ mà!
Mất gần ba tiếng chờ đợi, cuối cùng Bạch Húc Thần ở bên kia cũng gọi điện thoại tới, trò chơi tàu lượn sắp đến lượt bọn họ rồi. Ba thiếu niên không nói hai lời liền túm lấy Tiểu Tịnh Trần chạy như bay. Người xếp hàng chơi tàu lượn vẫn dài như Vạn Lý Trường Thành, nhưng mà Bạch Húc Thần đã đứng ở vị trí đầu tiên.
Ba thiếu niên cộng thêm em gái nhỏ lập tức ngoan ngoãn lách đến bên cạnh Bạch Húc Thần. Bạch Húc Thần liền ôm lấy Tiểu Tịnh Trần, sờ khuôn mặt của bé, cười nói, “Lượt tiếp theo là đến chúng mình… Đây là bị làm sao vậy?”
Bạch Húc Thần cẩn thận chu đáo, phát hiện dưới tai của Tiểu Tịnh Trần có một vết máu. Dùng ngón tay lau nhẹ là vết máu liền biến mất, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu. Tiểu Tịnh Trần theo bản năng đưa tay sờ một cái, “Cái gì ạ?”
Kết quả là vết máu đã lau khô lại xuất hiện lần nữa. Bạch Húc Thần hơi híp mắt, vẻ điềm đạm đột nhiên biến thành khí lạnh âm u. Cậu túm lấy tay của Tiểu Tịnh Trần mở ra, liền nhìn thấy trong lòng bàn tay trắng mập mạp của bé toàn là bụi bặm, vết máu nhỏ rải rác toàn bộ trong lòng bàn tay, thậm chí chỗ các đốt ngón tay còn có vết thương hở. Bạch Húc Thần nổi giận, cúi đầu trừng mắt nhìn ba thiếu niên, “Không phải đã bảo các em trông em gái cho tốt sao, các em chăm sóc con bé như thế này à?”
Ba thiếu niên động đậy miệng, căng thẳng nắm lấy vạt áo của chính mình. Lúc này, Tiểu Lục và Tiểu Thất mới phát hiện trong lòng bàn tay hơi có cảm giác khác thường, cúi đầu nhìn xuống, hai cậu đều kinh hãi trợn tròn mắt. Trong lòng bàn tay mình sao lại có nhiều vết máu như vậy, vừa rồi bọn họ mỗi người kéo một tay Tiểu Tịnh Trần chạy như bay, trong đầu chỉ hoàn toàn ý nghĩ muốn chơi tàu lượn, nôn nóng không chú ý đến tay bé đang bị thương. Anh cái nỗi gì chứ, thật là… không xứng đáng mà!
“Các em chỉ biết chơi, trông em gái cũng không xong, chơi cái con khỉ gì!” Bạch Húc Thần nhấc chân xoay người rời đi. Bạch Lạc Thần cuống quýt ngăn cậu lại, lúng ta lúng túng nói, “Anh cả, xếp hàng lâu như vậy, khó khăn lắm mới...”
“Em vẫn còn tâm trạng mà chơi à, không cần đưa em gái đi bệnh viện sao?” Bạch Húc Thần tức đến nỗi thiếu chút nữa đạp chết cậu em trai, đúng là không hiểu chuyện.
Bạch Lạc Thần sợ rụt cổ lại, ấm ức méo miệng, cũng không dám nói thêm câu nào nữa. Tính tình anh cả rất tốt, nhưng một khi đã phát điên lên thì ngay đến cả anh ba cũng không dám nói nhiều, hu hu hu, sao hôm nay cậu lại đen đủi vậy chứ!
Tiểu Tịnh Trần nhìn sắc mặt xanh đen của Bạch Húc Thần, nhìn vẻ mặt sợ hãi của Tiểu Lục, Tiểu Thất, lại thêm bộ dạng ấm ức của Bạch Lạc Thần, lúc này, tàu lượn vừa lúc trở lại điểm cuối, cô nhóc nhịn không được thò tay kéo lấy cổ áo của Bạch Húc Thần, nhỏ giọng nói, “Anh, em chưa chơi trò này bao giờ, em muốn chơi~!”
Tâm trạng của Bạch Húc Thần ngay lập tức chuyển từ âm u sang thành nhiều mây, duỗi thẳng ngón tay của cô bé ra, “Không được, chúng ta đến bệnh viện xử lý vết thương trước, nếu không sẽ bị nhiễm trùng. Anh hứa với em lần sau sẽ đưa em đến chơi, được không?”
Tiểu Tịnh Trần nhìn bàn tay của chính mình, nghiêm túc nói, “Không sao, em ở trên núi cũng thường xuyên bị thương. Sư phụ nói chỉ cần làm sạch miệng vết thương, vết thương nhỏ như thế này sẽ rất nhanh khỏi thôi, không cần đi bệnh viện.”
Tâm trạng của Bạch Húc Thần trong nháy mắt chuyển từ nhiều mây sang đổ mưa, “Em thường xuyên bị thương?”
Tiểu Tịnh Trần gật đầu. Chẳng lẽ bởi vì bé thường xuyên lạc đường, lúc ở trong rừng cây, không cẩn thận bị cành cây tảng đá cứa bị thương ư?
Người đứng xếp hàng phía sau sốt ruột, không nhịn được tức giận quát, “Này, mấy người chơi hay không đây, không chơi thì tránh ra, đừng cản đường người khác!”
Cảm thấy bị xâm phạm đến quyền chơi, Bạch Lạc Thần, Bạch Học Thần và Bạch Vũ Thần cùng quay đầu trừng mắt, cộng thêm tiếng gào của Bạch Húc Thần bởi vì lo lắng cho vết thương của em gái nhỏ mà tâm tình u ám, “Câm mồm“. Bốn âm thanh cùng một lúc lập tức khiến những người rỗi việc muốn bị mắng im bặt, tự coi mình như bức tường nền ở phía sau.
Nghĩ một lát, Tiểu Tịnh Trần lấy ra một miếng dán vết thương từ trong túi áo. Bạch Húc Thần im lặng nửa ngày mới nói ra được một câu, “Ai cho em?”
“Ba cho em, ba nói nếu không cẩn thận làm mình bị thương thì dán cái này trước.”
Bạch Húc Thần: “...” Cậu có nên khen ngợi một tiếng rằng không hổ là chú út hay không?
Bạch Hi Cảnh rất hiểu Tiểu Tịnh Trần. Với năng lực của bé thì sẽ không có khả năng có nhiều vết thương nghiêm trọng, nhưng sẽ không tránh khỏi những vết thương nhỏ ngoài da. Tiểu Tịnh Trần khó tránh khỏi va chạm, cho nên anh sớm đã chuẩn bị cho bé rất nhiều băng dán vết thương, đề phòng trẻ con không hiểu chuyện, làm vết thương nhiễm bụi bặm, vết thương nhỏ sẽ biến thành vết thương lớn.
Cũng vì Bạch Hi Cảnh đã lường trước được điều này, ba người Bạch Lạc Thần, Bạch Học Thần và Bạch Vũ Thần càng kính ngưỡng chú út nhà mình hơn, như nước chảy cuồn cuộn không bao giờ hết, như dòng sông Hoàng Hà không bao giờ cạn. Bạch Húc Thần bị cặp mắt to tròn, đen lúng liếng của Tiểu Tịnh Trần nhìn chằm chằm, bên cạnh còn có ba em trai có bộ dạng như sắp khóc òa đến nơi, cậu đành bất lực thở dài, “Để anh đưa Tiểu Tịnh Trần đi xử lý vết thương. Ba đứa ở đây ngoan ngoãn ngồi chờ, nếu để anh biết các em dám bỏ mặc em gái mình mà đi chơi thì... Hừ hừ ~!
Ba thiếu niên lập tức đứng nghiêm, vểnh tai ưỡn ngực cùng kêu lên, “Bọn em đợi em gái quay trở lại mới đi chơi.”
Bạch Húc Thần hài lòng gật đầu, bế Tiểu Tịnh Trần đi tới phòng y tế của khu vui chơi xử lý vết thương. Ba thiếu niên chỉ có thể trơ mắt để cho đám người xếp phía sau lên tàu lượn, trông chờ mỏi mòn đợi em gái trở lại. Hu hu, hôm nay ra ngoài quên nhìn hoàng lịch rồi~!
Bình luận facebook