• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nhật Ký Tình Nhân (1 Viewer)

  • Chương 434: Du thuyền

Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.vn.

**********



“Tôi cũng muốn đi.” Tôi nhìn thấy chiếc canô đang đi ra xa, lo lắng nói với Dương Quốc Hưng. “Không được, cô đi sang đó chỉ thêm phiền phức mà thôi.” Dương Quốc Hưng từ chối tôi một cách dứt khoát.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sau đó, điện thoại di động của anh ta vang lên, liếc nhìn tên hiển thị của người gọi, anh ta xoay người bắt máy.



Khi tôi đi về phía bãi biển, bóng dáng của Lục Kính Đình hơi co rút lại một chút, tôi cũng không biết bản thân mình nghĩ như thế nào mà lại bất chấp trực tiếp leo lên chiếc du thuyền ở trước mặt, sau khi đạp chân ga, xoay bánh lái theo như cách lái xe, chiếc du thuyền lao đi như một mũi tên.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trong lòng hoảng loạn một phen, lý trí dần dần quay trở lại đại não, bắt đầu hối hận tại sao mình lại làm như vậy.



Bây giờ mũi tên đã căng trên dây cung rồi, tôi cũng không còn khoảng trống để quay đầu nữa, chỉ có thể cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại và kiểm soát du thuyền.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Không bao lâu sau đó, tôi nghe thấy Dương Quốc Hưng ở phía sau gọi tên tôi cùng với một tràn âm thanh của du thuyền, chắc là anh ta đang đuổi theo tôi.



Và lúc này, bánh lái ở trước mặt càng lúc càng không chịu sự kiểm soát nữa mà xoay loạn xa, tôi hoảng loạn muốn chụp lấy nó nhưng dù làm thế nào cũng không chụp lại được.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Thuyền hơi nghiêng một chút, tim của tôi cũng càng lúc càng thắt lại, tôi nắm lấy thành thuyền, cố gắng khống chế để nó không bị chìm xuống, nhưng sức của tôi quá nhỏ, thuyền cứ tiếp tục chìm dần, tôi run rẩy nhắm mắt lại và não rỗng tuếch chẳng nghĩ được gì cả.



Đúng vào lúc con thuyền sắp chìm xuống biển, nó đột ngột dừng lại, tôi trợn tròn mắt ra và bắt gặp một đôi mắt mang vẻ đầy lo lắng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Dương Quốc Hưng vào đúng giây cuối cùng đã đuổi kịp chiếc du thuyền của tôi, nếu chậm thêm một giây nào nữa thì có thể tôi đã chìm xuống đáy biển sâu rồi. “Mau tới đây!” Anh ta duỗi tay nắm lấy cánh tay của tôi, giọng nói mang theo ba phần tức giận bảy phần lo lắng, túm lấy tôi kéo sang. Tôi vội vàng đạp chiếc du thuyền, nương theo sức của anh ta, lên thuyền của anh ta, thì nghe thấy một tiếng nổ, chiếc du thuyền mà tôi đang lái đã chìm xuống biển.



Tôi kinh hồn bạt vía, mãi một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại được, dựa vào người của Dương Quốc Hưng, hai chân mềm nhũn gần như không đứng vững được nữa. “Không phải tôi đã bảo cô đừng đến đó rồi sao!” Dương Quốc Hưng lo lắng nói, giọng nói cũng dữ tợn vô cùng: “Nếu như cô xảy ra chuyện thì phải làm sao đây!” “Tôi... Tôi ngập ngừng không biết phải nói gì. “Tôi đưa cô về.” Ngừng lại một chút, Dương Quốc Hưng lại nói với Tần Thiên Khải: “Cậu Tần, làm phiền ngài rồi!” “Được." Tần Thiên Khải gật đầu đáp lại, lúc này tôi mới nhận ra Tần Thiên Khải cũng đang ở du thuyền bên cạnh.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Dương Quốc Hưng nói xong, rồi đưa tôi quay trở về, tôi đột ngột đẩy anh ta một cái. "Không được! Tôi không thể trở về được.” Tần Thiên Khải nhất định là đang đến để chi viện, không cần nói cũng biết tình hình chắc hẳn là rất nghiêm trọng, nếu đã như vậy thì tôi càng phải đi thôi.



Dương Quốc Hưng còn chưa hề nghĩ ngợi gì đã từ chối tôi và cưỡng ép bắt tôi phải đi: “Theo tôi trở về thôi.” “Tôi phải đi!” Tôi túm chặt lấy quần áo của anh ta, nước mắt gần như chực trào ra rồi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ngay khi Dương Quốc Hưng định cưỡng ép dẫn tôi đi, Tần Thiên Khải đột nhiên vươn tay ra ngăn cản anh ta lại.



Dương Quốc Hưng nhíu mày, không tin được ngẩng đâu. “Để cô ấy đi với tôi, tôi có thể bảo vệ cô ấy” Giọng nói của Tần Thiên Khải bình thản nhẹ nhàng, ánh mắt kiên định nhìn Dương Quốc Hưng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tôi và Tần Thiên Khải quen nhau đã được một thời gian dài, so với anh ta thì lại càng hiểu tôi hơn, biết rằng nếu bây giờ tôi không thể đi được, thì tôi nhất định sẽ tìm ra những cách khác để đến đó.



Dương Quốc Hưng cân nhắc một hồi, ánh mắt nhìn Tần Thiên Khải dần dần trở nên mờ mịt, cuối cùng gật đầu nói: “Cậu Tần, tôi tin ngài, nhưng nếu Tân Ái Phương xảy ra chuyện gì thì..…



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Anh ta còn chưa kịp nói xong, Tần Thiên Khải đã trả lời: “Một người phụ nữ thôi mà tôi cũng không thể bảo vệ được vậy thì tôi cũng không cần phải ở lại đây thêm nữa.”



Dương Quốc Hưng không nói gì thêm nữa, mà đẩy tôi về phía Tần Thiên Khải, lại liếc tôi một cái, rồi lái chiếc du thuyền rời đi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tần Thiên Khải cẩn thận ôm tôi sang, cánh tay có hơi cứng ngắc.



Nhưng vào lúc này, tôi đã không thể quan tâm nhiều đến vậy được nữa, chỉ một lòng nghĩ đến Lục Kính Đình, chỉ muốn mau chóng gặp lại anh ấy.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Dù sao thì tiếng nổ vừa rồi lớn đến thế, ông Đinh nhất định là sẽ khí thế đùng đùng, Lục Kính Đình chỉ dẫn theo vài người, chắc chắn không được.



Nghĩ đến đây, tôi quay đầu lại nhìn một cái, Tần Thiên Khải chắc là đang tới hỗ trợ, nhất định sẽ dẫn người theo.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Biển đã có sương mù rồi, tôi không nhìn thấy rõ được có bao nhiêu người, nhưng khi nhìn vào số lượng tàu thì đó là một đội to lớn hùng dũng.



Tần Thiên Khải bảo tôi đến cabin đợi, nhưng dù có làm sao thì tôi cũng không thể đợi ở đó được, vẫn cứ nhìn chằm chằm vào ngọn đèn sáng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Càng lúc càng đến gần rồi, trái tim của tôi cũng càng lúc càng trở nên căng thẳng. “Kính Đình!” Khi bóng dáng của Lục Kính Đình xuất hiện ra trước mắt tôi, tôi nhịn không được kêu lên một tiếng.



Lục Kính Đình đang dùng cánh tay giữ vai một tên tay sai, nghe thấy giọng nói của tôi, liền trực tiếp đẩy ngã, nhanh chóng chạy về phía tôi. “Tân Ái Phương? Sao em lại ở đây!” Lục Kính Đình ôm ngay lấy tôi theo bản năng, thở hổn hển, giọng nói đầy sự tức giận: “Không phải là anh đã bảo em đợi ở trên bờ rồi sao! Em đến để tự tìm cái chết à!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trong trường hợp này, tôi không còn quan tâm đến những gì Lục Kính Đình nói nữa, chỉ ôm chặt lấy anh, sống mũi cay cay.



Tôi tựa đầu vào vai anh, đúng lúc nhìn thấy một tên tay tay sai tiến về phía anh: “Có người! Có người!”



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lục Kính Đình nghe thấy lời tôi nói, gần như là quay người lại ngay lập tức, trực tiếp đẩy tôi ra phía sau bảo vệ, anh dùng tay bảo vệ tôi nên không thể toàn lực đánh lại anh ta, thực lực tương đối yếu hơn rất nhiều, Tần Thiên Khải thấy vậy liền đẩy tên tay sai đó ra.



Người của Tần Thiên Khải đều đã lên boong tàu, tình trạng trên boong tàu trờ nên hỗn loạn.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tuy nhiên, hầu hết những tên tay sai đều đang nhắm vào Lục Kính Đình. “Đi theo anh!” Lục Kính Đình quát lên một tiếng với tôi. Tôi túm lấy quần áo của Lục Kính Đình, đi theo sát anh, không dám chậm trễ một bước.



Trong lúc đó, một tên tay sai lấy một chiếc ô to trên boong tầu vốn dĩ dùng để che bóng râm, chiếc ô có phần đuôi rất nhọn, anh ta gào lên một tiếng, đâm thẳng về phía chúng tôi, xem ra có vẻ như là muốn đâm vào người của Lục Kính Đình, anh ôm lấy tôi quay người lại, vừa hay tránh được, chiếc ô lớn đó lao thẳng vào phòng của du thuyền, làm thế nào cũng không thể rút ra được nữa, chỉ nghe thấy trong phòng có tiếng huyên náo.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Còn tôi dường như nghe thấy giọng nói của Triệu Mộng Tuyết trong cuộc hỗn loạn này.



Tôi lắc đầu, không phải nói là ông Đinh đã gây ra vụ nổ hay sao, tại sao lại có giọng nói của Triệu Mộng Tuyết, chắc chắn là tôi đã nghe nhầm rồi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Bên phía Tần Thiên Khải gần như cùng một lúc cũng đã giải quyết xong tên tay sai cuối cùng rồi.



Và sau đó một tràng pháo tay nổ ra, đã phủ nhận cách suy nghĩ ban nãy của tôi, bởi vì không phải là tôi nghe nhầm, mà là con tàu này vốn dĩ đã bị Triệu Mộng Tuyết làm nổ.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tôi sững sờ một lát, sao lại có thể là cô ta? “Cậu ba Lục, cậu Tần, đã lâu không gặp” Triệu Mộng Tuyết nở nụ cười đặc trưng của cô ta, đứng ở bên kia của boong tàu, rồi nói. “Tốt nhất là đừng gặp.” Lục Kính Đình lạnh lùng đáp lại một câu, trong ánh mắt đang nhìn chằm chằm Triệu Mộng Tuyết mang theo sát khí nồng đậm. “Rốt cuộc là cô muốn làm gì vậy hả?” Tần Thiên Khải cau mày lại, lên tiếng hỏi. “Không muốn làm gì cả, tôi chỉ cảm thấy rằng chỗ mà cậu ba Lục vừa chọn cũng không tồi, chiếc ô lớn đó chỉ còn cách đầu tôi một ngón tay mà thôi.” Triệu Mộng Tuyết cố ý lộ ra một vẻ mặt rất kinh sợ. “Sai sót mà thôi.” Lục Kính Đình chế nhạo: “Nói đi mục đích của cô là gì” “Vấn đề này đã trả lời với cậu Tần rồi, cậu ba Lục không có chú ý nghe sao?” Triệu Mộng Tuyết nhìn đầu ngón tay của mình: “Nếu như cậu ba Lục hỏi lại, vậy thì tôi sẽ giải thích lại một lần nữa đàng hoàng.



Lục Kính Đình và Tần Thiên Khải đều không lên tiếng, đại khái là đang đợi xem cô ta muốn nói gì, nhất thời bầu không khí trên boong tàu càng trở nên căng thẳng hơn nữa. “Cậu ba Lục vẫn nhớ anh đã chặn bố tôi, à không, là chuyển hàng hóa của ông cụ Triệu hay không? Tôi nhớ rằng anh không chỉ chặn nó mà còn nói với ông ấy rằng anh đã chặn nó.” Cập nhật chương mới nhất tại Tгцу*enАРР.cом



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sau khi nghe những lời của Triệu Mộng Tuyết, tôi đột nhiên nghĩ đến ở trong bữa tiệc ngày hôm đó, Lục Kính Đình đã nói nhỏ với ông cụ Triệu cái gì đó và ông cụ Triệu đã đáp lại lời mời của Trấn Âm.



Lúc đó tôi không biết đó là chuyện gì, nhưng cũng không hỏi thêm, bây giờ xem ra có vẻ như đó là chuyện mà Triệu Mộng Tuyết đang nói. “Vậy nên, cô đang bụng dạ hẹp hòi tính toán?” Lục



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Kính Đình nhưởng mày, chế nhạo một câu. “Hả? Cũng cỡ như thế đấy, vậy nên lần này tôi đã học được phương pháp của cậu ba Lục, cho nổ tàu trước, sau đó mới chặn hàng của anh lại” Triệu Mộng Tuyết nhún nhún vai và búng tay ra hiệu với người ở phía sau.



Tên tay sai ở phía sau cô ta nhìn thấy hiệu lệnh, liền khiêng một lô hàng đi, Triệu Mộng Tuyết xoay người ngồi trên thùng hàng, rồi nhìn Lục Kính Đình như muốn khiêu khích.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Tôi hít một hơi, khi cô ta ngồi trên thùng hàng, bầu không khí ngay lập tức trở nên nghiêm trọng, boong tàu im ắng và nồng nặc mùi thuốc súng.



Vào khoảnh khắc khi Lục Kính Đình nhìn thấy hàng hóa cũng siết chặt vai tôi lại. “Lô hàng này của anh à?” Tần Thiên Khải nhìn lô hàng, hai hàng lông mày chợt cau lại, hạ thấp giọng ghé vào bên tại Lục Kính Đình hỏi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lục Kính Đình liếc nhìn anh ta một cái, không trả lời, thay vào đó lại nhìn về phía Triệu Mộng Tuyết rồi chậm rãi nhếch khỏe môi lên: “Bà chủ Chu quả thật là cao tay, nhưng mà hình như cô không tìm hiểu rõ hàng hóa này rất cuộc là của ai rồi.”



Khi Lục Kính Đình vừa thốt ra câu này, thì thấy Triệu Mộng Tuyết có hơi sửng sốt một chút, sau đó liền nhíu mày lại, rồi nghiêng người về phía trước: “Anh nói cái gì?” “Nói tóm lại là lô hàng này không phải là của tôi.” Lục Kính Đình nhún vai, thờ ơ đáp lại.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Triệu Mộng Tuyết đứng bật dậy ngay lập tức: “Vậy nó là của ai?” “Thật ra trong khoảng thời gian này tôi có chặn một lô hàng của ông Đinh. Nhưng lô hàng đó trong tay tôi đã thay đổi, không biết có phải là đã bị người ta lén lút đánh tráo rồi hay không?” Trong ánh mắt của Lục Kính Đình lộ ra vẻ trêu đùa.



Tôi đột nhiên nghĩ đến lô hàng mà Dương Quốc Hưng đã lấy danh nghĩa Lục Kính Đình chặn lại trong du thuyền trên bờ vừa rồi, chẳng lẽ là Triệu Mộng Tuyết đã nghĩ rằng đó là hàng buôn lậu của Lục Kính Đình nên đã chặn lại rồi à?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Nói vậy là Triệu Mộng Tuyết đã bị nhầm lẫn, nên chặn hàng của ông Đinh hay sao?



Khoảng thời gian trước Chu Phong là vì vấn đề quy tắc nên có hơi không hợp với ông Đinh, lần này Triệu Mộng Tuyết lại vô tình chặn nhầm lô hàng của ông Đinh, vậy thì quan hệ giữa bọn họ có thể nói là trên bờ vực nguy hiểm rồi đấy. “Cái gì!” Triệu Mộng Tuyết trợn to hai mắt, sau đó liền bình tĩnh trở lại: “Cậu ba Lục, có phải là anh đang cố ý mọi chuyện từ tôi đúng không?” “Có phải hay không thì cô tự mình xem là được thôi mà?” Lục Kính Đình giễu cợt.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Triệu Mộng Tuyết quay đầu nhìn thùng hàng, tôi cũng không khỏi tò mò đưa mắt nhìn, nhưng khoảng cách lại quá xa, nên tôi nhìn không rõ, nhưng có thể lờ mờ nhìn thấy được một chữ Đinh.



Điều này cơ bản cũng có thể xác định là Lục Kính Đình đã nói đúng. “Anh quả thực là đang gài tôi!” Triệu Mộng Tuyết chắc là đã nhìn thấy rõ hàng hóa thực sự là của ông Đinh, nên không thể kiềm chế thêm được nữa, mà đã trực tiếp gắt gỏng lên tiếng. “Tôi chỉ chặn hàng của ông Đinh, dường như không hề liên quan gì đến bà chủ Chu cô đây, nhưng cô lại cứ muốn tham gia vào cuộc náo nhiệt này.” Nói rồi, Lục Kính Đình giễu cợt một câu. Ôm lấy tôi và xoay người chuẩn bị rời đi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vừa mới đi được hai bước, thì có một vài tên tay sai đến và chuẩn bị ngăn cản chúng tôi bỏ đi. Lục Kính Đình dừng bước chân lại, quay đầu và nói với Triệu Mộng Tuyết :“Tàu chở hàng của ông Đinh rất nhanh sẽ đến đây thôi, ngoài ra hãy cẩn thận, ông Đinh rất đa nghi, đừng để ông ta nghĩ rằng con tàu mà cô đã làm nổ cũng là của ông ta.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom